Hân ngơ ngác, cậu ấy là ai vậy? Mình không quen mà. Dường như đoán được suy nghĩ của cô, chàng trai trẻ cười.

“Xem ra chị chỉ để mắt mỗi ai kia nhỉ. Hôm 8/3 em có tặng hoa chị nhớ không?”

“A, nhớ rồi nhớ rồi. Hôm bệnh viện phát chẩn cho các bệnh nhân nữ”

Cậu trai trẻ ngớ người, Hân vội vàng chữa cháy. Thật là quê độ, sao có cái thể loại vô duyên như mình.

“Ôi tôi nhịu, xin lỗi cậu, phân phát”

Chàng trai kia cười xoà “Ha ha chị vui tính quá. Em là Đức Anh, đang thử việc ở bệnh viện này. Em đỡ chị vào nhé”

Triết đã bước đến bên này, ánh mắt màu hổ phách đã có vài tia máu đỏ. Anh nhìn cậu thanh niên trẻ.

“Đức Anh, bệnh viện bận rộn chết đi được còn đứng đây tám chuyện à. Vào phòng tôi chuẩn bị đồ để tối có ca mổ đi”

“Anh, còn tận 4 tiếng mới vào phòng mổ cơ mà”

“Ơ cái cậu này, nói không nghe sao. Cậu có biết tôi bận lút mặt lút mày thế nào không? Đi kiểm tra bệnh nhân số 02 phòng 1006, bệnh nhân 04 phòng 735 đi, người ta đang còn hét ầm lên đó. Nếu không có bệnh nhân nào kêu thì vào phòng tôi, học viết chữ bác sĩ đi”

“Ôi anh, chữ em vẫn còn đẹp”

“Cậu đi làm bác sĩ hay đi luyện thi chữ đẹp?”

Anh chàng bác sĩ trẻ lè lưỡi quay sang cười với Hân một cái rồi đi về phòng bệnh.

Triết quay sang Hân đang quay mặt vào tường “Tường có gì mà nhìn hoài vậy?”

“Ừ thì tôi thích”

“Em đi đâu?”

“Tôi đi hóng gió”

“Chân như này đòi đi hóng gió”

Nói rồi cúi xuống ẵm cô lên. Hân hết hồn, đây là bệnh viện anh ta làm gì. Cô không dám vùng vẫy, sợ mọi người chú ý. Triết bế cô đi vào phòng mình đặt vào xe lăn. Anh nhìn cô đỏ mặt nheo mắt lại tươi cười.

“Nghĩ cái gì vậy?”

“À, Ừ, không. Tôi không nghĩ gì cả”

Triết cúi xuống sát mặt cô nàng, ngón tay nhẹ thưởng thức làn da mịn màng nơi gò má.

“Thật thế sao?”

Triết mỉm cười, véo má cô một cái, cảm xúc đầu ngón tay lan dần khắp cơ thể đến rạo rực. Hân nuốt nước bọt quay mặt đi tránh bàn tay của anh.

Anh đẩy cô đi dưới vườn hoa bệnh viện. Bây giờ là mùa hè, những đóa tường vi đỏ khẽ rung rinh trước gió. Mái tóc dài của Hân bay nhẹ ra sau chạm vào cánh tay Triết, như mơn man, trêu đùa anh, lẩn khuất nhẹ nhàng khiến trái tim Triết đập rộn rã. Hai người cứ vậy đi bên nhau, chẳng ai nói với nhau câu nào nhưng không khí lại vô cùng bình yên và hòa hợp.

“Tại sao em lại thích hoa tường vi đỏ?”

“Trong các loài hoa thì tường vi rất dễ sống, cành mảnh mai nhưng lại vô cùng mãnh liệt. Càng nắng thì hoa càng nở, càng khô hạn thì hoa càng thắm sắc”

“Ra vậy, tôi thấy cũng đẹp nhưng màu đậm quá. Tôi thấy hoa hồng nhẹ nhàng hơn”

“Nếu anh thích hoa hồng thì đúng là tường vi không liên quan rồi”

Hân cười, ánh mắt lấp lánh ngước lên nhìn những đóa hoa tường vi trên đầu. Ánh mắt trời xuyên qua tán hoa, khẽ nhảy nhót trên tóc dài, đậu trên vai tinh nghịch. Triết lặng người nhìn, cảm thấy tim mình đập rộn lên, tay nắm xe lăn truyền đến cảm xúc tê rần.

“Lát nữa mình ra ngoài ăn tối nhé, tối nay tôi có ca trực ở bệnh viện không về nhà”

“Vú Sáu mang cơm vào cho tôi rồi, anh cứ đi đi”

“Lâu lâu cũng phải bổ sung dinh dưỡng một chút, ăn đồ ăn vú Sáu suốt không ngán sao?”

“Không, đối với tôi mà nói, vú Sáu là người nấu đồ ăn ngon nhất trên đời này”

Mắt Hân trầm một chút, nghĩ đến vú Sáu vất vả chạy ngược chạy xuôi đến bệnh viện cũng có chút khó xử.

“Chuyển sang phiền tôi một hôm cho vú Sáu đỡ việc không được sao?”

Hân cong khóe môi, hình như người đàn ông này luôn đọc được suy nghĩ của cô.

Triết đẩy cô lên phòng bệnh, trong lòng phấn khởi, ăn cơm ở căng tin bệnh viện suốt ngày cũng chán. Hôm nay đưa cô ấy ra ngoài đổi gió một hôm.

Vừa đến hành lang, Triết hơi sững người, một người mặc váy dài trắng đang đứng trước cửa phòng anh, ánh mắt cô ấy nhìn sang hai người bên này, nhẹ mỉm cười.

Hân cũng thấy được ánh mắt đó, vội vàng đặt tay vào bánh xe lăn tự mình đẩy.

“Cảm ơn bác sĩ Triết, tôi nhớ ra Lam vừa gọi tôi. Chúc anh ngon miệng”

Cô liếc qua người con gái dịu dàng đứng trước cửa phòng anh rồi di chuyển xe lăn về phía thang máy. Hai người con gái chạm phải ánh mắt của nhau, rất bình tĩnh như thoáng qua nhưng lại ẩn chứa sóng ngầm dữ dội. Triết đứng như trời trồng một giây, hai giây rồi anh quay về phía Hạ Sương.

“Chờ anh một chút, anh đẩy cô ấy về phòng”

Hân vội vàng đứng lên đỡ tường nhìn anh nói “Cảm ơn bác sĩ đã cho tôi mượn xe lăn, bây giờ tôi không cần dùng nữa, vả lại dùng cũng không tiện, tôi tự đi được”

Cô nhanh đỡ tường đi vào thang máy. Vì di chuyển nhanh chóng mà mắt cá chân đau nhói đến trào nước mắt. Hân cắn răng cố đi thật nhanh, cảm thấy có ánh mắt đang nhìn phía sau thật không thoải mái chút nào.

Nhìn cô gái trước mặt tập tễnh đi vào phòng bệnh, trái tim Triết bỗng nhói lên, anh bước lên vài bước định đi đỡ cô thì Hạ Sương đã đi đến trước mặt.

“Anh, cô ấy là ai vậy?”

"À ừ, một người bạn của anh. Em đến lúc nào, sao không gọi cho anh trước?"

"Đằng nào anh cũng ở bệnh viện chứ có đi đâu đâu. Em qua phòng ba rồi đến đây luôn, mình đi ăn tối nhé. Ba nói là lâu rồi cả nhà không đi ăn tối, hình như ba có chuyện gì đó muốn hỏi anh"

Triết vẫn nhìn cánh cửa phòng bệnh trước mặt đóng lại, trong đầu là hình ảnh bước tập tễnh của cô.

"Anh, đi chứ. Em đợi lâu rồi"

"Ừ"

(Đọc tại facebook tác giả Lam Lam)

***

Miếng cơm trong miệng Hân trở nên nghẹn chát, không thể nào nuốt trôi, chỗ chân lại rất đau. Vú Sáu ngồi bên cạnh thấy Hân nhíu mày lo lắng hỏi.

"Hôm nay vú nấu không ngon sao con?"

"Không ạ, vú nấu ngon mà. Chỉ là hôm nay con hơi nhạt miệng thôi" Hân cười xòa ôm vai vú.

"Vú về nghỉ ngơi đi, có từng này bát đũa con tự rửa được, mai vú vào lấy nghen"

"Không được, vú phải nhìn con ăn hết sạch rồi vú về. Về nhà buồn lắm, im lặng như tờ"

Hân nhẹ gối đầu lên vai vú buồn buồn.

"Sao ủ dột vậy con, con có đau không vú gọi bác sĩ"

Hân lắc đầu quầy quậy “Con hơi mệt thôi vú”

Hân nhai cơm như nhai rơm, ánh mắt buồn bã. Vú Sáu thở dài, tội nghiệp con bé, mẹ mất sớm trong nhà không ai quan tâm. Phòng bệnh thằng Thành thì bà Lan ngày nào cũng qua, nhưng tuyệt nhiên không ghé nửa bước vào đây. Ông Long lại càng hiếm. Có lẽ con bé tủi thân lắm.

Triết về bệnh viện đã 9 giờ đêm, bệnh viện giờ này vắng lặng chứ không đông đúc như ban ngày. Anh đứng trước cửa phòng Hân một chút, quyết định gõ cửa. Chưa nghe đồng ý anh đã bước vội vào. Hân đang ngồi trên giường thõng chân xuống đất tai đeo tai nghe tay cầm cuốn sách, mắt kính đã trễ xuống sống mũi, hình như cô không nghe tiếng anh gõ cửa. Đến khi anh đứng trước giường cô mới giật mình một chút, nhìn đi chỗ khác.

"Bác sĩ Triết vào đây làm gì vậy. Tôi đến giờ ngủ rồi" Nói rồi cô nằm xuống đắp chăn quay mặt vào tường.

Anh vén chăn lên, nắm lấy cổ chân cô đè chặt, mặc cho cô giãy dụa.

“Anh làm gì, buông ra"

Mắt anh nhìn đến lớp băng gạc đã u lên một cục, không nói gì mở cửa đi ra ngoài. Hân phát điên, anh ta sao vậy, đi vào nhìn chân lại đi ra không nói tiếng nào.

Rất nhanh anh quay lại, tay cầm hộp thuốc cá nhân. Anh nhanh chóng lấy ra túi chườm, cố định bàn chân của cô trong tay mình rồi đặt tấm khăn mỏng lên và áp túi chườm lạnh vào. Cảm giác mát lạnh ở chân khiến Hân cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Lần sau đừng cố đi lại như vậy nữa, nếu biến chứng bong gân trở lại thì thế nào?”

Hân không nói gì, lại nhìn đi chỗ khác tránh ánh mắt của anh. Triết vẫn giữ bàn chân nhỏ của cô trong tay, còn nhẹ nhàng nắn nắn chân cho cô. Khoảng 20 phút sau anh dùng băng ép nhẹ xung quanh khớp cổ chân nẹp cổ chân lại. Rồi lại lấy gối kê cao chân của cô lên.

“Nhớ không được cử động, nếu không em sẽ

phải ở đây thêm một tháng nữa. Thuốc này nhớ uống một ngày hai lần, uống sau khi ăn”

“Cảm ơn bác sĩ đã quan tâm. Anh về làm việc của anh đi” Cô lại xoay người sang hướng khác.

Triết không thể chịu nổi thái độ lạnh nhạt của cô như thế này. Anh vòng sang bên kia giường, cúi xuống cố định cánh tay cô.

“Tôi xin lỗi đã lỡ hẹn ăn tối. Giận tôi sao?”

Hân cụp mắt, tránh ánh mắt của anh “Tôi không sao, tôi ăn cơm của vú Sáu là ngon nhất”

“Không sao sao lại không chịu nhìn tôi?”

Hân đột nhiên mở to mắt, ánh mắt chứa đựng tủi thân, oán hận và sau đó là bướng bỉnh quật cường.

“Thì sao, sao tôi phải nhìn anh? Anh chỉ là bác sĩ của tôi thôi, mà không phải của tôi, chỉ là bác sĩ thôi, không lẽ bác sĩ nào tôi cũng phải nhìn à?”

Triết nổi điên trong lòng, Hân ương ngạnh làm anh bực bội đến khó chịu. Anh muốn trừng phạt cô. Dứt khoát cúi xuống áp vào đôi môi mềm.

Hân hốt hoảng, đây là phòng bệnh anh ta lại dám làm như thế này. Cái chân đau không thể nhấc lên nổi, tay bị anh đè xuống đệm chỉ còn cái đầu cố lúc la lúc lắc tránh đôi môi của anh. Nhưng quả thật là vô ích rồi, anh nhanh chóng dùng một tay khóa hai tay cô lên đỉnh đầu, tay còn lại giữ cằm cô rồi thoải mái mà gặm cắn. Thái độ ương bướng của cô nhanh chóng bị anh kiểm soát, nhẹ nhàng dây dưa cuốn hút. Hôn cho đến khi cô đỏ mặt thở gấp thì Triết mới buông Hân ra, còn luyến tiếc cắn môi mọng bên dưới. Thật sự chỉ có chạm vào cô mới khiến anh giải tỏa được căng thẳng, bình ổn được cảm xúc trở lại.

Tất cả những hình ảnh đó lọt vào ánh mắt của một người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện