Gió thu vốn se se lạnh, lại thêm mấy trận mưa to đổ xuống khiến nhiệt độ giảm xuống gần 10°C, chỉ một lớp áo khoác mỏng thì không thể nào giữ ấm được. Nhưng cô thì không muốn quay lại chung cư, vậy nên anh đi cùng cô đến mấy cửa hàng quần áo, mua cho cô thêm vài chiếc áo khoác.
Màu nâu be nhẹ nhàng, chất liệu mềm mại, kiểu dáng theo phong cách năng động đáng yêu, Miểu Miểu vô cùng thích thú. Trên đường đi luôn khoác lấy cánh tay rắn chắc của anh. Khuôn mặt tràn đầy hãnh diện vểnh lên trời, hưởng thụ từng ánh mắt rực lửa của những cô gái qua đường đang đổ dồn về phía người đàn ông lạnh lùng nào đó.
Lên xe, đi không được bao xa, cô gái nhỏ than thở rằng mình đói bụng. Anh kiên nhẫn dỗ dành, nói về nhà sẽ nấu mấy món ngon cho cô ăn, nhưng cô lại bướng bỉnh không nghe theo. Đội trưởng Kỷ cũng không còn cách nào khác.
Anh dừng xe ở bên lề đường, trước khi xuống xe còn không quên căn dặn vài câu, sau đó đi đến một cửa tiệm bán hotdog cách đó khoảng 50 mét.
Vừa đúng lúc đến giờ ăn tối, phía trước cửa tiệm xếp một hàng người rất dài, đợi một hồi lâu mới đến phiên đội trưởng Kỷ. Sau khi mua hotdog xong, anh xoay người lại nhìn về hướng đỗ xe, đúng lúc nhìn thấy một tên đàn ông với dáng vẻ thập thò, đang dán người lên cửa kính phía bên kia ghế lái, dùng bàn tay bẩn thỉu gõ gõ lên cửa kính xe.
Anh dùng tốc độ gần như đạt đến 100 mét lao nhanh tới, chỉ sợ trễ một giây thôi, cô gái nhỏ ngốc nghếch kia sẽ hạ cửa kính xuống, nếu tên đó là một kẻ biến thái thì hậu quả khó mà lường được.
Trên xe, Giang Miểu cũng vô cùng hoảng sợ, cách một lớp kính tuy không thể nhìn rõ khuôn mặt của tên kia, nhưng cường độ đập cửa lại ngày một tăng dần. Cô sợ đến mức cả người phát run, sợ tên này không kiên nhẫn được nữa, trực tiếp phá cửa sổ chui vào.
Kinh hoàng một lúc, cuối cùng cô cũng nhớ ra mình nên gọi điện thoại cho Kỷ Viêm. Tay chân luống cuống cầm lấy điện thoại, lúc bấm phím, trái tim đập mạnh đến mức muốn vọt ra ngoài.
“Bộp!”
Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động lớn, Giang Miểu cả kinh, tay cô run lên, điện thoại chưa mở khoá xong đã rơi xuống đất.
Tiếng động ngày càng kịch liệt, cô cố gắng kìm nén không khóc, cúi người xuống mò mẫm xung quanh, muốn tìm lại điện thoại.
Ngay lúc nước sôi lửa bỏng, tình thế cấp bách như muốn nổ tung, cuối cùng cô cũng nghe được giọng nói trầm ổn quen thuộc của người ấy.
Bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng ẩu đả, kèm theo đó là tiếng la hét thảm thiết, nhưng mà chỉ qua mười mấy giây thì trận đấu đã kết thúc.
Kỷ Viêm xoay người tên kia lại ấn chặt trên xe, trong mắt hiện lên lửa giận ngút trời, thanh âm lạnh như lưỡi đao sắc bén, nói: “Con mẹ nó mày là ai? Mày muốn làm gì?”
“Ợ…”
Tên kia say đến bất tỉnh nhân sự, trong miệng lầm bầm kêu đau, sau đó thoải mái ợ hơi mấy cái.
Đội trưởng Kỷ thấy thế, liền đoán ra tên ác ôn này tám chín phần là say xỉn rồi đi quậy phá thôi. Nghĩ vậy, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng bắt đầu lo sợ rằng sau khi mình quay về đội phòng cháy chữa cháy, làm sao có thể đảm bảo an toàn cho Giang Miểu đây? Chỗ này là trung tâm thành phố, không bao lâu sau là có mấy viên cảnh sát nhân dân đến khiêng người đi. Cảnh sát cúi đầu xem xét cánh tay mềm oặt của tên say rượu này, thấp giọng cảm thán: “Ra tay độc ác ghê, vài quyền là đã đánh gãy xương người ta rồi.”
Người còn lại nói: “Nhìn cái tư thế kia là biết người ta là cựu binh, dám gây sự với anh ta, không biết nặng nhẹ.”
Cảnh sát nhân dân cười: “Cũng đúng, dám bứt râu hùm, muốn tìm đường chết đây mà.”
Hai người bọn họ đi xa, Kỷ Viêm vây quanh ghế lái, nhẹ nhàng mở cửa xe ra, cô gái nhỏ đang co rúm người lại cảm nhận được hơi thở của anh, hoảng loạn nhào qua ôm lấy cổ anh, cả người phát lạnh liều mạng sáp vào lồng ngực ấm áp của ai đó, chỉ muốn gần hơn chút nữa, gần thêm một chút nữa thôi.
Kỷ Viêm vỗ vỗ lưng cô: “Bị dọa rồi à?”
Giang Miểu vùi đầu vào bờ vai vững chắc ấy, hít hít mũi mấy cái, gật gật đầu, nói không nên lời.
“Chỉ là một tên say xỉn, không có gì đáng sợ cả.”
Anh cảm nhận được thân thể nhỏ bé kia khẽ run lên, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi em, anh không nên để em ở lại một mình trong xe.”
Cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu, mở to đôi mắt đen láy ươn ướt nhìn anh, nức nở hỏi anh: “Hotdog của em đâu?”
Kỷ Viêm: “!!!’
Bây giờ đội trưởng Kỷ mới nhớ tới cái lúc chế ngự tên kia, xiên hotdog anh dũng bay lên trời, lúc rơi xuống đất đã phân ba xẻ bảy rồi.
“Anh đi mua lại cho em nhé?”
Cô nàng nhỏ giọng nói không muốn, cô nói: “Em muốn về nhà.”
“Được.”
Anh cúi đầu hôn lên má của cô.
“Vậy chúng ta về nhà.”
Có lẽ anh biết cô vẫn chưa hoàn hồn, bữa tối bận rộn nấu nướng, làm bốn món mặn một món canh, sắc hương vị đều đủ cả. Sức ăn của cô không lớn, miễn cưỡng ăn một chút rồi quay về phòng.
Anh dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, sau đó đi đến phòng ngủ xem xét tình hình của cô. Anh đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy cô gái nhỏ vừa mới tắm xong. Cô bước ra, trên người mặc một chiếc váy mỏng, cả người tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị hơi nước xông đến đỏ bừng, đôi môi hồng nhuận như được phủ lên một lớp mật ong ngọt ngào, phản chiếu ánh sáng, hai cánh tay vừa mảnh mai lại vừa trắng mịn. Nói là một búp hoa sen mới chớm nở cũng không phải là nói quá.
Đội trưởng Kỷ của chúng ta cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, mỹ nhân trước mắt nhưng vẫn không hề động lòng gì đó. Anh ngẩn người ra, con ngươi trầm đục, yết hầu khô khốc trượt xuống.
Giang Miểu bị anh nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy xấu hổ, đi tới nắm lấy tay anh. Thế là, một tên đàn ông cao một mét tám cứ như một đứa trẻ ngoan ngoãn đi theo Giang Miểu đến bên giường.
Sau khi trở về anh đã tắm rửa, trên người có mùi thơm nhàn nhạt. Giang Miểu ngồi bên giường, hai tay vòng qua eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn anh.
Đuôi tóc gợn sóng vẫn còn ướt đẫm dính chặt trước ngực, cúi đầu một chút là có thể nhìn thấy đôi gò bồng căng tròn mềm mại. Anh hít sâu một hơi, suýt chút nữa bị một màn này kích thích đến mức bạo phát thú thính.
Anh cụp mắt xuống, bàn tay mân mê khuôn mặt của cô, giọng nói khàn khàn: “Sao vậy?”
Giang Miểu cười đầy ngọt ngào, lời nói có chút không ăn khớp: “Kỷ Viêm, hôm nay anh nói tục…”
Anh sửng sốt mấy giây, cuối cùng cũng bật cười theo: “Trẻ con không nên học theo đâu đó.”
Cô nghiêng đầu, giống như một chú vẹt lặp lại những câu nói hung tợn của anh lúc tối: “Mẹ…. nó… mày…, là như vậy sao?”
Kỷ Viêm nhìn thấy vẻ mặt chuyên chú học tập của cô, quả thật dở khóc dở cười. Anh kéo cổ tay của người nào đấy, nghiêng người đè người nọ dưới thân, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt ướt át kia.
Người kia còn liếm liếm môi, anh nhìn đến nóng mắt, nhịn không được hôn trộm một cái.
“Em không ngoan, nên phải chịu phạt.”
Giang Miểu ngượng ngùng nắm chặt vạt áo phía trước của anh, nhỏ giọng kêu: “Kỷ Viêm…”
Con ngươi sâu thẳm như muốn nuốt chửng cô vào bụng.
“Biết anh muốn gì không?”
Cô dời ánh mắt sang chỗ khác, ngượng ngùng gật đầu.
Người đàn ông lưu loát cởi áo ra, vặn nhỏ đèn ngủ đầu giường, ánh sáng trong phòng trở nên mờ nhạt. Cô bình tĩnh nhìn khuôn mặt bừng bừng khí thế của anh, vẫn là khuôn mặt khiến cô rung động, khiến cô lún sâu trong vực sâu trầm luân.
So sánh với lần thứ nhất vẫn còn luống cuống tay chân, thì bây giờ anh đã thành thạo điêu luyện hơn một chút. Anh hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô, nhu tình mút vào. Từng chút từng chút mở miệng cô ra, đầu lưỡi nóng bỏng bá đạo xâm nhập vào bên trong. Cô gái nhỏ toàn thân mềm nhũn, mặc kệ bàn tay thô to ở trên cơ thể mình nắn bóp.
Chẳng biết từ lúc nào, váy ngủ tinh tế đã bị trút bỏ sang một bên. Anh cúi đầu ngậm lấy đầu nhũ đã cương cứng từ lâu. Ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt đến hai bên bầu ngực, nhịp tim giống ngừng đập, trong đầu chỉ còn cảm giác khoang miệng ấm áp và đầu lưỡi ướt át của anh.
Giang Miểu không thể kìm chế mà rên lên thành tiếng, hoa huy*t chảy ra một dòng chất lỏng nóng hổi. Mới đầu cô còn tưởng rằng đó là mật dịch chảy ra trong lúc hứng tình, cho đến khi một lượng chất lỏng lớn chảy ra từ hoa tâm, kèm theo đó là mùi tanh nồng lan tỏa trong không khí.
Trong lúc đang vùi đầu thưởng thức đôi gò bồng căng tròn, đội trưởng Kỷ đột nhiên thanh tỉnh, cúi đầu nhìn xuống, phần thân dưới của cô gái nhỏ đã nhuộm đỏ màu máu. Anh hoảng sợ đến mức đầu óc trống rỗng.
Thanh âm phát ra có chút run: “Miểu Miểu… chỗ… chỗ ấy không ổn sao?”
Cô gái nhỏ cũng giật mình, tính lại thời gian một chút, trong đầu liền hiện lên đáp án. Cô cắn cắn môi, xấu hổ nhỏ giọng nói: “Hình như… em đến ngày đèn đỏ rồi.”
Kỷ Viêm: “…”
Như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu, khiến người đàn ông đang bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt bỗng nhiên lạnh thấu tim.
Cái tin kích thích này, quả nhiên làm người ta chua chát đến tê dại. Anh trầm tư một lúc, bế cô gái nhỏ trần như nhộng đến phòng tắm, điều chỉnh lại nhiệt độ, dòng nước ấm áp dễ chịu chảy ra.
Người đàn ông dịu dàng xoa đầu cô: “Em tắm rửa sạch sẽ lại đi, anh xuống dưới lầu mua cho em ít đồ.”
Cô gái nhỏ nghe anh nói, nghĩ đến cảnh đêm hôm khuya khoắt, một người đàn ông cao to như thế này mà lại đi mua mấy thứ đồ dùng của phụ nữ, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thấy cô im lặng, anh lo lắng nhíu mày: “Một mình em có ổn không?”
Lúc này cô mới gật gật đầu.
Ước chừng 20 phút sau, cô trùm khăn tắm cẩn thận bước ra khỏi phòng tắm. Người đàn ông đã sớm chuẩn bị kỹ càng đồ ngủ và đồ lót cho cô, ga giường cũng đã được thay mới.
Kỷ Viêm đưa cái túi mới mua về cho cô, bên trong chứa toàn là băng vệ sinh đủ các nhãn hiệu.
Người đàn ông ngượng ngùng ho khan hai tiếng: “Anh đi vội quá, quên không hỏi em hay dùng loại gì, tiện tay mua cả một đống, em nhìn thử xem có loại nào em thích không?”
Giang Miểu mím môi cười trộm, chọn lấy loại mình hay dùng đưa cho anh. Người đàn ông sững sờ, khuôn mặt rám nắng có chút đỏ lên: “Muốn anh giúp em dán vào không?”
Cô gái nhỏ càng cười lớn hơn, cả người run lên, được một lúc thì thân dưới bắt đầu không ổn, cô vội vàng đẩy anh ra ngoài cửa, xử lý ổn thỏa rồi mới cho anh vào phòng.
Trong thời gian hành kinh, thân thể của nữ giới vô cùng yếu ớt, hay mệt mỏi, nói chuyện cũng chỉ thều thào đứt quãng. Anh bọc cô trong tấm chăn mềm rồi đem cô ôm vào trong lòng, còn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhỏ xinh kia.
Giang Miểu giống như động vật nhỏ cọ cọ lên cổ anh: “Xin lỗi anh, em quên mất… À… chắc là anh khó chịu lắm nhỉ?”
Kỷ Viêm nhỏ giọng an ủi: “Anh không khó chịu.”. Truyện Khoa Huyễn
Cô gái nhỏ tỏ vẻ không tin, rõ ràng cô cảm nhận được vật kia cương cứng nóng hổi như thanh sắt, không ngừng chọc vào người cô.
Người đàn ông nói: “Cuộc sống sau này của chúng ta còn rất dài, còn rất nhiều cơ hội khác…”
Thanh âm của cô mềm mại: “Ừm…”
“Em mệt không?”
Cô yếu ớt gật đầu, tìm một tư thế thoải mái nằm trong lòng anh. Người đàn ông cúi đầu hôn lên tóc cô: “Em ngủ đi, anh ngủ với em.”
Cô gái nhỏ mê man nhắm mắt lại, không lâu sau liền chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Đợi cô ngủ say, đội trưởng Kỷ xoay người xuống giường, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ.
Điện thoại để trên bàn trà không ngừng rung lên. Lúc anh ấn nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia vội vàng lên tiếng: “Kỷ Viêm, có tiến triển mới!”
Màu nâu be nhẹ nhàng, chất liệu mềm mại, kiểu dáng theo phong cách năng động đáng yêu, Miểu Miểu vô cùng thích thú. Trên đường đi luôn khoác lấy cánh tay rắn chắc của anh. Khuôn mặt tràn đầy hãnh diện vểnh lên trời, hưởng thụ từng ánh mắt rực lửa của những cô gái qua đường đang đổ dồn về phía người đàn ông lạnh lùng nào đó.
Lên xe, đi không được bao xa, cô gái nhỏ than thở rằng mình đói bụng. Anh kiên nhẫn dỗ dành, nói về nhà sẽ nấu mấy món ngon cho cô ăn, nhưng cô lại bướng bỉnh không nghe theo. Đội trưởng Kỷ cũng không còn cách nào khác.
Anh dừng xe ở bên lề đường, trước khi xuống xe còn không quên căn dặn vài câu, sau đó đi đến một cửa tiệm bán hotdog cách đó khoảng 50 mét.
Vừa đúng lúc đến giờ ăn tối, phía trước cửa tiệm xếp một hàng người rất dài, đợi một hồi lâu mới đến phiên đội trưởng Kỷ. Sau khi mua hotdog xong, anh xoay người lại nhìn về hướng đỗ xe, đúng lúc nhìn thấy một tên đàn ông với dáng vẻ thập thò, đang dán người lên cửa kính phía bên kia ghế lái, dùng bàn tay bẩn thỉu gõ gõ lên cửa kính xe.
Anh dùng tốc độ gần như đạt đến 100 mét lao nhanh tới, chỉ sợ trễ một giây thôi, cô gái nhỏ ngốc nghếch kia sẽ hạ cửa kính xuống, nếu tên đó là một kẻ biến thái thì hậu quả khó mà lường được.
Trên xe, Giang Miểu cũng vô cùng hoảng sợ, cách một lớp kính tuy không thể nhìn rõ khuôn mặt của tên kia, nhưng cường độ đập cửa lại ngày một tăng dần. Cô sợ đến mức cả người phát run, sợ tên này không kiên nhẫn được nữa, trực tiếp phá cửa sổ chui vào.
Kinh hoàng một lúc, cuối cùng cô cũng nhớ ra mình nên gọi điện thoại cho Kỷ Viêm. Tay chân luống cuống cầm lấy điện thoại, lúc bấm phím, trái tim đập mạnh đến mức muốn vọt ra ngoài.
“Bộp!”
Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động lớn, Giang Miểu cả kinh, tay cô run lên, điện thoại chưa mở khoá xong đã rơi xuống đất.
Tiếng động ngày càng kịch liệt, cô cố gắng kìm nén không khóc, cúi người xuống mò mẫm xung quanh, muốn tìm lại điện thoại.
Ngay lúc nước sôi lửa bỏng, tình thế cấp bách như muốn nổ tung, cuối cùng cô cũng nghe được giọng nói trầm ổn quen thuộc của người ấy.
Bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng ẩu đả, kèm theo đó là tiếng la hét thảm thiết, nhưng mà chỉ qua mười mấy giây thì trận đấu đã kết thúc.
Kỷ Viêm xoay người tên kia lại ấn chặt trên xe, trong mắt hiện lên lửa giận ngút trời, thanh âm lạnh như lưỡi đao sắc bén, nói: “Con mẹ nó mày là ai? Mày muốn làm gì?”
“Ợ…”
Tên kia say đến bất tỉnh nhân sự, trong miệng lầm bầm kêu đau, sau đó thoải mái ợ hơi mấy cái.
Đội trưởng Kỷ thấy thế, liền đoán ra tên ác ôn này tám chín phần là say xỉn rồi đi quậy phá thôi. Nghĩ vậy, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng bắt đầu lo sợ rằng sau khi mình quay về đội phòng cháy chữa cháy, làm sao có thể đảm bảo an toàn cho Giang Miểu đây? Chỗ này là trung tâm thành phố, không bao lâu sau là có mấy viên cảnh sát nhân dân đến khiêng người đi. Cảnh sát cúi đầu xem xét cánh tay mềm oặt của tên say rượu này, thấp giọng cảm thán: “Ra tay độc ác ghê, vài quyền là đã đánh gãy xương người ta rồi.”
Người còn lại nói: “Nhìn cái tư thế kia là biết người ta là cựu binh, dám gây sự với anh ta, không biết nặng nhẹ.”
Cảnh sát nhân dân cười: “Cũng đúng, dám bứt râu hùm, muốn tìm đường chết đây mà.”
Hai người bọn họ đi xa, Kỷ Viêm vây quanh ghế lái, nhẹ nhàng mở cửa xe ra, cô gái nhỏ đang co rúm người lại cảm nhận được hơi thở của anh, hoảng loạn nhào qua ôm lấy cổ anh, cả người phát lạnh liều mạng sáp vào lồng ngực ấm áp của ai đó, chỉ muốn gần hơn chút nữa, gần thêm một chút nữa thôi.
Kỷ Viêm vỗ vỗ lưng cô: “Bị dọa rồi à?”
Giang Miểu vùi đầu vào bờ vai vững chắc ấy, hít hít mũi mấy cái, gật gật đầu, nói không nên lời.
“Chỉ là một tên say xỉn, không có gì đáng sợ cả.”
Anh cảm nhận được thân thể nhỏ bé kia khẽ run lên, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi em, anh không nên để em ở lại một mình trong xe.”
Cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu, mở to đôi mắt đen láy ươn ướt nhìn anh, nức nở hỏi anh: “Hotdog của em đâu?”
Kỷ Viêm: “!!!’
Bây giờ đội trưởng Kỷ mới nhớ tới cái lúc chế ngự tên kia, xiên hotdog anh dũng bay lên trời, lúc rơi xuống đất đã phân ba xẻ bảy rồi.
“Anh đi mua lại cho em nhé?”
Cô nàng nhỏ giọng nói không muốn, cô nói: “Em muốn về nhà.”
“Được.”
Anh cúi đầu hôn lên má của cô.
“Vậy chúng ta về nhà.”
Có lẽ anh biết cô vẫn chưa hoàn hồn, bữa tối bận rộn nấu nướng, làm bốn món mặn một món canh, sắc hương vị đều đủ cả. Sức ăn của cô không lớn, miễn cưỡng ăn một chút rồi quay về phòng.
Anh dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, sau đó đi đến phòng ngủ xem xét tình hình của cô. Anh đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy cô gái nhỏ vừa mới tắm xong. Cô bước ra, trên người mặc một chiếc váy mỏng, cả người tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị hơi nước xông đến đỏ bừng, đôi môi hồng nhuận như được phủ lên một lớp mật ong ngọt ngào, phản chiếu ánh sáng, hai cánh tay vừa mảnh mai lại vừa trắng mịn. Nói là một búp hoa sen mới chớm nở cũng không phải là nói quá.
Đội trưởng Kỷ của chúng ta cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, mỹ nhân trước mắt nhưng vẫn không hề động lòng gì đó. Anh ngẩn người ra, con ngươi trầm đục, yết hầu khô khốc trượt xuống.
Giang Miểu bị anh nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy xấu hổ, đi tới nắm lấy tay anh. Thế là, một tên đàn ông cao một mét tám cứ như một đứa trẻ ngoan ngoãn đi theo Giang Miểu đến bên giường.
Sau khi trở về anh đã tắm rửa, trên người có mùi thơm nhàn nhạt. Giang Miểu ngồi bên giường, hai tay vòng qua eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn anh.
Đuôi tóc gợn sóng vẫn còn ướt đẫm dính chặt trước ngực, cúi đầu một chút là có thể nhìn thấy đôi gò bồng căng tròn mềm mại. Anh hít sâu một hơi, suýt chút nữa bị một màn này kích thích đến mức bạo phát thú thính.
Anh cụp mắt xuống, bàn tay mân mê khuôn mặt của cô, giọng nói khàn khàn: “Sao vậy?”
Giang Miểu cười đầy ngọt ngào, lời nói có chút không ăn khớp: “Kỷ Viêm, hôm nay anh nói tục…”
Anh sửng sốt mấy giây, cuối cùng cũng bật cười theo: “Trẻ con không nên học theo đâu đó.”
Cô nghiêng đầu, giống như một chú vẹt lặp lại những câu nói hung tợn của anh lúc tối: “Mẹ…. nó… mày…, là như vậy sao?”
Kỷ Viêm nhìn thấy vẻ mặt chuyên chú học tập của cô, quả thật dở khóc dở cười. Anh kéo cổ tay của người nào đấy, nghiêng người đè người nọ dưới thân, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt ướt át kia.
Người kia còn liếm liếm môi, anh nhìn đến nóng mắt, nhịn không được hôn trộm một cái.
“Em không ngoan, nên phải chịu phạt.”
Giang Miểu ngượng ngùng nắm chặt vạt áo phía trước của anh, nhỏ giọng kêu: “Kỷ Viêm…”
Con ngươi sâu thẳm như muốn nuốt chửng cô vào bụng.
“Biết anh muốn gì không?”
Cô dời ánh mắt sang chỗ khác, ngượng ngùng gật đầu.
Người đàn ông lưu loát cởi áo ra, vặn nhỏ đèn ngủ đầu giường, ánh sáng trong phòng trở nên mờ nhạt. Cô bình tĩnh nhìn khuôn mặt bừng bừng khí thế của anh, vẫn là khuôn mặt khiến cô rung động, khiến cô lún sâu trong vực sâu trầm luân.
So sánh với lần thứ nhất vẫn còn luống cuống tay chân, thì bây giờ anh đã thành thạo điêu luyện hơn một chút. Anh hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô, nhu tình mút vào. Từng chút từng chút mở miệng cô ra, đầu lưỡi nóng bỏng bá đạo xâm nhập vào bên trong. Cô gái nhỏ toàn thân mềm nhũn, mặc kệ bàn tay thô to ở trên cơ thể mình nắn bóp.
Chẳng biết từ lúc nào, váy ngủ tinh tế đã bị trút bỏ sang một bên. Anh cúi đầu ngậm lấy đầu nhũ đã cương cứng từ lâu. Ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt đến hai bên bầu ngực, nhịp tim giống ngừng đập, trong đầu chỉ còn cảm giác khoang miệng ấm áp và đầu lưỡi ướt át của anh.
Giang Miểu không thể kìm chế mà rên lên thành tiếng, hoa huy*t chảy ra một dòng chất lỏng nóng hổi. Mới đầu cô còn tưởng rằng đó là mật dịch chảy ra trong lúc hứng tình, cho đến khi một lượng chất lỏng lớn chảy ra từ hoa tâm, kèm theo đó là mùi tanh nồng lan tỏa trong không khí.
Trong lúc đang vùi đầu thưởng thức đôi gò bồng căng tròn, đội trưởng Kỷ đột nhiên thanh tỉnh, cúi đầu nhìn xuống, phần thân dưới của cô gái nhỏ đã nhuộm đỏ màu máu. Anh hoảng sợ đến mức đầu óc trống rỗng.
Thanh âm phát ra có chút run: “Miểu Miểu… chỗ… chỗ ấy không ổn sao?”
Cô gái nhỏ cũng giật mình, tính lại thời gian một chút, trong đầu liền hiện lên đáp án. Cô cắn cắn môi, xấu hổ nhỏ giọng nói: “Hình như… em đến ngày đèn đỏ rồi.”
Kỷ Viêm: “…”
Như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu, khiến người đàn ông đang bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt bỗng nhiên lạnh thấu tim.
Cái tin kích thích này, quả nhiên làm người ta chua chát đến tê dại. Anh trầm tư một lúc, bế cô gái nhỏ trần như nhộng đến phòng tắm, điều chỉnh lại nhiệt độ, dòng nước ấm áp dễ chịu chảy ra.
Người đàn ông dịu dàng xoa đầu cô: “Em tắm rửa sạch sẽ lại đi, anh xuống dưới lầu mua cho em ít đồ.”
Cô gái nhỏ nghe anh nói, nghĩ đến cảnh đêm hôm khuya khoắt, một người đàn ông cao to như thế này mà lại đi mua mấy thứ đồ dùng của phụ nữ, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thấy cô im lặng, anh lo lắng nhíu mày: “Một mình em có ổn không?”
Lúc này cô mới gật gật đầu.
Ước chừng 20 phút sau, cô trùm khăn tắm cẩn thận bước ra khỏi phòng tắm. Người đàn ông đã sớm chuẩn bị kỹ càng đồ ngủ và đồ lót cho cô, ga giường cũng đã được thay mới.
Kỷ Viêm đưa cái túi mới mua về cho cô, bên trong chứa toàn là băng vệ sinh đủ các nhãn hiệu.
Người đàn ông ngượng ngùng ho khan hai tiếng: “Anh đi vội quá, quên không hỏi em hay dùng loại gì, tiện tay mua cả một đống, em nhìn thử xem có loại nào em thích không?”
Giang Miểu mím môi cười trộm, chọn lấy loại mình hay dùng đưa cho anh. Người đàn ông sững sờ, khuôn mặt rám nắng có chút đỏ lên: “Muốn anh giúp em dán vào không?”
Cô gái nhỏ càng cười lớn hơn, cả người run lên, được một lúc thì thân dưới bắt đầu không ổn, cô vội vàng đẩy anh ra ngoài cửa, xử lý ổn thỏa rồi mới cho anh vào phòng.
Trong thời gian hành kinh, thân thể của nữ giới vô cùng yếu ớt, hay mệt mỏi, nói chuyện cũng chỉ thều thào đứt quãng. Anh bọc cô trong tấm chăn mềm rồi đem cô ôm vào trong lòng, còn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhỏ xinh kia.
Giang Miểu giống như động vật nhỏ cọ cọ lên cổ anh: “Xin lỗi anh, em quên mất… À… chắc là anh khó chịu lắm nhỉ?”
Kỷ Viêm nhỏ giọng an ủi: “Anh không khó chịu.”. Truyện Khoa Huyễn
Cô gái nhỏ tỏ vẻ không tin, rõ ràng cô cảm nhận được vật kia cương cứng nóng hổi như thanh sắt, không ngừng chọc vào người cô.
Người đàn ông nói: “Cuộc sống sau này của chúng ta còn rất dài, còn rất nhiều cơ hội khác…”
Thanh âm của cô mềm mại: “Ừm…”
“Em mệt không?”
Cô yếu ớt gật đầu, tìm một tư thế thoải mái nằm trong lòng anh. Người đàn ông cúi đầu hôn lên tóc cô: “Em ngủ đi, anh ngủ với em.”
Cô gái nhỏ mê man nhắm mắt lại, không lâu sau liền chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Đợi cô ngủ say, đội trưởng Kỷ xoay người xuống giường, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ.
Điện thoại để trên bàn trà không ngừng rung lên. Lúc anh ấn nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia vội vàng lên tiếng: “Kỷ Viêm, có tiến triển mới!”
Danh sách chương