Bà cụ chỉ thở ra một hơi thật dài, rũ mắt xuống, không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.

Sau khi biết được mẹ Kỷ qua đời thì bà đã cảm thấy kì lạ. Một người đang yên đang lành trong viện dưỡng lão tại sao lại vô cớ uống thuốc tự sát cơ chứ. Bà từng nghiêm túc hỏi Kỷ Viêm, nhưng người đàn ông muốn nói rồi lại thôi, lảng sang chuyện khác. Nhưng dù thế nào bà cũng không ngờ việc này lại có liên quan đến con gái của mình.

Tuy bà vẫn luôn không đồng ý với cách con gái xử lý mọi chuyện nhưng không ngờ mẹ Giang lại điên rồ như vậy, chỉ vì khống chế chuyện tình yêu hôn nhân của Giang Miểu mà lại xuống tay với một bệnh nhân tay trói gà không chặt.

Chuyện này cũng là vì Kỷ Viêm không truy cứu đến cùng, nếu không một khi mẹ Giang phải vào cục cảnh sát, không phải chỉ nói đôi câu ba là có thể thoát khỏi hiềm nghi.

Giang Miểu thấy bà ngoại không nói nửa lời, nóng vội đến nỗi ứa cả nước mắt: “Bà ngoại.”

“Cuối tháng trước, đã qua một thời gian rồi.”

Giang Miểu đỏ mắt: “Tại sao không ai nói cho con biết?”

Cuối tháng trước, không phải là gần lễ Giáng sinh ư? “Niếp Niếp.”

Bà ngoại bị hỏi đến trái tim vỡ tan, cố gắng nở một nụ cười: “Chuyện người lớn thôi, cháu đừng quan tâm. Chờ sắp xếp mọi chuyện xong xuôi rồi Kỷ Viêm sẽ tự mình nói cho cháu biết.”

Giang Miểu bỗng bật khóc: “Anh ấy sẽ không nói đâu!”

Anh ấy có xảy ra chuyện gì cũng không nói cho mình biết, mình cứ như một đứa ngốc, vĩnh viễn đều là người cuối cùng biết được.

Giang Miểu nhớ lại vẻ do dự nặng nề chợt thoáng qua trong đôi mắt tăm tối của anh, cô chỉ biết anh chắc chắn có điều gì đó giấu mình, nhưng vì sao?

Cho dù tuổi tác hai người chênh lệch khá lớn, nhưng ít nhất trên mặt tình cảm thì giữa bọn họ là ngang hàng. Anh không nên đẩy cô ra bên ngoài, cô giống như cứ không ngừng quanh quẩn bên ngoài tường thành, cho dù đi như thế nào cũng không đi vào trái tim anh.

Lúc này, một bản tin quan trọng đột nhiên được phát chen ngang trên tivi. Nhà máy hóa chất ở ngoại ô Diêm Thành nổ mạnh, số người chết và bị thương rất lớn, ở hiện trường đã có rất nhiều nhân viên cứu hỏa đang làm việc, nhưng vẫn có nguy cơ nổ mạnh lần nữa.

Sắc mặt Giang Miểu thay đổi, trong đầu toàn là cảnh lúc nhìn thấy Kỷ Viêm ở trước cổng trường học, anh nhận điện thoại xong thì vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.

Anh chắc chắn sẽ đến đó. Càng là sự cố nguy hiểm thì anh càng liều lĩnh lao về phía trước.

Vừa nghĩ đến chuyện này, Giang Miểu lại luống ca luống cuống lấy điện thoại ra gọi cho người đàn ông. Quả nhiên, đầu dây bên kia truyền đến âm báo tắt máy, Giang Miểu hoảng hốt vô cùng, không nói một tiếng đã xông ra khỏi phòng bệnh.

“Miểu Miểu.”

Mẹ Giang ở đằng sau lo lắng hô lên, vốn muốn đuổi theo ra ngoài nhưng lại bị bà ngoại cao giọng quát lại.

“Không cho cô đi theo.”

“Từ giờ trở đi, chuyện giữa bọn nó cô không được nhúng tay vào nữa.”

Mẹ Giang nặng nề ngã ngồi trên ghế, hoàn toàn nản lòng: “Mẹ…”

“Nếu cô còn gọi tôi một tiếng mẹ thì tôi còn có tư cách quản cô. Niếp Niếp là thịt đầu quả tim của tôi, nó thích ai, tôi cũng yêu ai yêu cả đường đi. Đứa nhỏ Kỷ Viêm này tôi đã biết nó nhiều năm như thế, thành thục có trách nhiệm. Nếu không phải cô gây rối, hai đứa nó yêu thương nhau, trai tài gái sắc, nhìn thấy là vui lòng.”

Bà cụ hiển nhiên là là tức đến khó thở, lồng ngực phập phồng liên tục.

“Nếu cô còn muốn dùng thủ đoạn gì nữa, bà già này là người đầu tiên không chấp nhận.”

Hiện trường vụ nổ nhà máy hóa chất là một đống hỗn độn. Sắc trời sẩm tối, đám cháy như đốt đỏ cả khoảng trời tối đen, những cột khói dày đặc phun ra bốn phương tám hướng. Tầm nhìn bên trong nhà máy cực thấp, dễ dàng thấy ngọn lửa hừng hực và khí hóa học rò rỉ ra có xu thế tạo thành một vụ nổ lần thứ hai, gây khó khăn cực lớn cho công tác cứu hộ của lính cứu hỏa.

Thế lửa dữ dội bên ngoài nhà máy dần dần được khống chế. Kỷ Viêm dẫn theo một đội đi vào trong nhà máy, tìm kiếm cứu nạn những người còn kẹt lại.

Bên trong tro bụi bay mù mịt, thỉnh thoảng còn có vài đốm lửa cháy lan lại bùng lên, khói trắng mù mịt cuộn thành đám che khuất gần hết tầm nhìn trước mắt của bọn họ. Kỷ Viêm gần như chỉ có thể xác định phương hướng bằng kinh nghiệm, chỉ huy cấp dưới thực hiện công tác điều tra.

Vừa bắt đầu, công tác tìm kiếm cứu nạn còn có thể tiến hành một cách trật tự, rất nhiều người còn mắc kẹt được giải cứu. Nhưng càng đến gần điểm nổ mạnh thì công tác càng lúc càng gian nan.

Dầm mái đã bị ngọn lửa đốt cháy đến mức lung lay sắp đổ, chỉ hơi sơ suất một chút thôi thì tất cả mọi người bên trong nhà máy đều sẽ bị vây khốn, không chết thì cũng bị thương.

Giang Mục đi theo phía sau Kỷ Viêm, lúc đi sâu vào trong, anh ta hình như nghe thấy phía bên trái có một tiếng gọi yếu ớt, ngắt quãng đứt đoạn.

“Đội trưởng Kỷ.”

Vẻ mặt Kỷ Viêm bình tĩnh, nhịp thở vững vàng: “Cậu và Lộc Bạch qua đó xem đi, cẩn thận đấy.”

Hai người đằng sau tuân lệnh, cẩn thận di chuyển từng bước về phía bên trái.

Dưới lớp khói mù dày đặc che phủ, hai người vậy mà lại thực sự tìm thấy một người bị mắc kẹt dưới cái tủ hỏng, cả mặt anh ta toàn là máu, đang hấp hối.

Lộc Bạch nghiến răng nâng vật nặng đang đè trên người anh ta lên, Giang Mục phối hợp kéo chân anh ta lôi ra ngoài, nhưng đâu ngờ vừa lui lại thì chân dẫm lên một thanh gỗ đang cháy xém. “Kẽo kẹt” một tiếng, chiếc tủ đang cháy ở đằng sau bắt đầu rung lắc.

Giang Mục quay đầu lại, quái vật to lớn đen thui phía sau đột nhiên ngã về phía anh ta. Giang Mục không kịp tránh né, nhưng một giây tiếp theo, cảm giác đau đớn kịch liệt không ập đến. Kỷ Viêm kịp thời xuất hiện ở phía sau anh ta, chiếc tủ gỗ đang bốc cháy đập thật mạnh lên lưng anh. Anh nặng nề hừ một tiếng, đau đến xanh mặt.

Giang Mục ngơ ngác: “Đội trưởng Kỷ…”

Người đàn ông phát ra tiếng nghiến răng: “Mau lên.”

Giang Mục tỉnh táo lại, kéo người bị thương ra khỏi phạm vi nguy hiểm, vội vã nâng cán cho người tiếp nhận đưa người bị thương ra ngoài.

Lộc Bạch đẩy cái tủ nặng tựa ngàn cân xuống, song cánh tay vừa buông lỏng lại mất sức rũ xuống, nghẹn một hơi, Kỷ Viêm bên này không còn sức, vừa khuỵu chân xuống đã suýt nữa ngã nhào xuống đất.

“Ầm” một tiếng, một phía khác trong nhà máy lại bùng lên một ngọn lửa lớn.

Tấm lưng vững chãi của người đàn ông tựa như đang nung trên ngọn lửa, so với đau đớn thì điều càng khiến người ta tuyệt vọng hơn là mặt nạ phòng độc đã vỡ nát, khí độc hóa học từng chút tràn vào trong nhịp thở ngắt quãng của anh, cùng lúc đó, ý thức của anh cũng dần biến mất.

“Đội trưởng Kỷ…”

Giang Mục thấy anh đau khổ nhắm chặt mắt thì lâm vào hỗn loạn, sợ rằng anh sẽ hôn mê.

“Hai người đi trước đi.”

Đây là câu nói cuối cùng của anh khi ý thức vẫn còn tồn tại, sau đó, bên tai toàn là tiếng hô gọi dồn dập của Giang Mục và Lộc Bạch.

Trước mắt anh hiện ra một vụ cháy với khói đen dày đặc và một khối thi thể cháy đen. Anh tận mắt nhìn thấy thi thể của cha nghiêng người ngã vào trong ngọn lửa cháy hừng hực, bị thiêu đến tro cũng không còn.

“Kỷ Viêm.”

Giọng nữ hoảng hốt, vừa ngọt lại vừa mềm. Trước mắt anh xuất hiện một bóng người mơ hồ, mặc áo thun quần yếm đơn giản. Cô đi đến gần anh, ánh mắt anh phác họa ra dáng vẻ ngọt ngào của cô ấy từng chút một.

Cô ôm lấy cổ anh, nhón chân lên, vụng về hôn lên môi anh. Anh vô tình nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên hôn môi của bọn họ.

Cô vừa e thẹn lại vừa to gan, vùi trong lòng anh cố chấp muốn kiểm tra vết thương trên người anh. Sau đó, anh hôn cô một cách nồng nhiệt và say đắm.

Lực độ xuống tay lại không khống chế được. Tay anh trượt vào trong quần áo của cô, vuốt ve da thịt mẫn cảm mịn màng, nghe tiếng cô nhỏ giọng cầu xin vang bên tai, tốt đẹp như một giấc mộng.

Ánh sáng trắng trước mặt dần tan biến, bên tai đều là tiếng cô yêu kiều gọi một lần lại một lần, giống như dây leo cứu mạng, kéo anh từng chút từng chút một ra khỏi biển sâu.

Ý thức dần trở nên tỉnh táo, trước mắt xuất hiện bản mặt to đùng đầy nước mắt nước mũi của Giang Mục.

“Đội trưởng Kỷ, lão già anh rốt cuộc cũng tỉnh rồi…”

Giang Mục hoảng hốt lo sợ hồi lâu, cuối cùng cũng có thể thoải mái gào khóc, mu bàn tay chà lau lung tung.

Kỷ Viêm nhìn quanh bốn phía, thấy mình đang nằm trong xe cứu hỏa, mu bàn tay đang được truyền dịch, một đám cấp dưới đang vây bên cạnh, nhân viên y tế lại bị đẩy ra phía sau.

Anh thử nhúc nhích thân thể, vết bỏng sau lưng kia như bị thiêu đốt. Anh cau chặt mày, đau cũng không kêu ra tiếng.

Anh nhìn Giang Mục, vừa lên tiếng đã nghe cổ họng khản đặc: “Khóc cái gì, mất mặt.”

Giang Mục thật sự bị dọa sợ muốn chết, đi theo Kỷ Viêm lâu như thế, đây là lần đầu tiên anh lâm vào hôn mê, mới ngất hơn 2 tiếng mà anh ta đã viết xong văn truy điệu rồi…

“Anh mà chết thì em sống thế nào được đây, một mạng đền một mạng em cũng không đền nổi đâu mà…”

Kỷ Viêm hận không thể đạp anh ta một cái: “Đừng kêu, đau đầu.”

Lộc Bạch cũng bị dọa đến mức tim sắp ngừng đập, thấy anh cuối cùng cũng tỉnh, người cũng thả lỏng.

“Cậu im lặng chút đi, để đội trưởng Kỷ nghỉ ngơi.”

Kỷ Viêm trầm giọng hỏi: “Hiện trường sao rồi?”

“Thế lửa đã được khống chế, đội cứu hỏa khu Giang Bắc Giang Nam đang làm công tác kết thúc.”

Kỷ Viêm nghe vậy cũng yên tâm hơn. Đám cháy hôm nay kéo dài, công tác dập lửa và tìm kiếm cứu nạn kéo dài hơn bảy tám tiếng, hao phí vô số nhân lực và vật lực, nhưng cũng may là đã được giải quyết thuận lợi.

Xe con chạy về hướng đội cứu hỏa, Kỷ Viêm mệt mỏi vô cùng, mơ màng ngủ cả một đường.

Vừa đến trước cửa đội cứu hỏa, Giang Mục vô tình liếc mắt nhìn thoáng qua bên ngoài, tưởng mình nhìn nhầm nên không chắc chắn mà liếc thêm vài lần.

“Đội trưởng Kỷ, kia không phải là…”

Kỷ Viêm từ từ tỉnh lại, thấy Giang Mục muốn nói lại thôi. Anh gắng gượng đứng dậy, hai người bên cạnh thấy cảnh đó thì vội vàng đỡ anh dậy.

Sau đó, qua cửa sổ kính, anh trông thấy đằng xa có một bóng người nho nhỏ ngồi xổm trên mặt đất. Tuyết nhẹ bay đầy trời, gió lạnh thổi vù vù, cô gái nhỏ lại không đội mũ, bị lạnh nên co người lại.

“Dừng xe.”

Kỷ Viêm tự tay rút kim truyền ra, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc vào, vẻ mặt lo lắng muốn xuống xe ngay.

Giang Miểu đã đợi ở trước đội cứu hỏa vài tiếng, tay chân bị rét lạnh đến chết lặng, đông cứng đứng ở đó, rất giống một người tuyết tóc hoa râm.

Lính cứu hỏa thấy thế thì không đành lòng. Quân nhân gác cổng đã đến khuyên vài lần nhưng Giang Miểu vẫn cố chấp, bất kể thế nào cũng ngồi đây chờ anh. Cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay lạnh cứng ôm chân, tai bị gió lạnh thổi đến đỏ hồng, sớm đã mất cảm giác.

Người đàn ông tức giận, đau lòng muốn phát điên. Ai biết còn chưa kịp nói gì thì cô gái nhỏ đã chạy tới nhào mạnh vào trong lòng anh, mạnh mẽ ôm lấy anh.

Cô nghẹn ngào, không nói nên lời, nước mắt như vỡ đê mà trào ra. Trên người cô gái nhỏ lạnh lẽo cực kỳ, chạm vào đều là tuyết, không biết đã đợi ở đây bao lâu.

Kỷ Viêm thở dài, bàn tay to dính đầy tro bụi nhẹ nhàng ôm gáy cô, muốn dùng nhiệt độ ấm áp trên tay mình để hòa tan làn da như một tầng băng của cô.

“Miểu Miểu…”

Cô chỉ chôn đầu vào trước ngực của anh, nghẹn ngào thốt ra từng tiếng: “Em tưởng anh chết rồi… Hu hu… em tưởng không còn gặp được anh nữa…”

“Anh vẫn ổn, đừng khóc.”

Kỷ Viêm thấp giọng dỗ dành cô: “Vì em, anh không dám chết đâu.”

“Hửm?”

Giang Miểu khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt bị nước mắt ngập tràn che mờ, nhìn chằm chằm gương mặt dơ bẩn của anh.

Nam nhân nhếch khóe môi, ánh mắt dịu dàng như tan thành nước: “Chết rồi, sợ em lấy người khác.”

Giang Miểu ngẩn người, không biết lời này đã chạm vào dây thần kinh mẫn cảm nào của cô, một nắm tay hung hăng đập vào ngực anh. Đội trưởng Kỷ bị đánh thì hừ một tiếng, lập tức nhìn thấy cô gái nhỏ vừa nãy còn nước mắt giàn giụa giờ đột nhiên nổi giận trừng anh.

“Kỷ Viêm, anh là tên khốn!”

Cô gái nhỏ lải nhải cằn nhằn: “Anh đến tìm em, không nói một lời đã đi mất, anh cố ý muốn em khó chịu, sao anh có thể bắt nạt người ta như thế…”

“Cái gì anh cũng giấu trong lòng không chịu nói ra, khiến em như một đứa ngốc phải đi đoán mò. Không phải là anh chờ em lấy người khác rồi mới sẵn lòng mở rộng trái tim đón nhận em đấy chứ?”

Miệng cô nói liên hồi, càng nói càng tức giận, một đấm lại một đấm liên tục đập vào trước ngực anh, đội trưởng Kỷ vừa mới thoát chết cách đây không lâu, lúc này đây lại không có chút tức giận nào. Cô càng đánh càng mạnh tay, anh ngược lại còn không biết thẹn mà cười ra tiếng.

Giang Miểu tức điên: “Anh còn cười!”

Nam nhân cười đến vô lại, mặt dày ôm lấy cô, Giang Miểu nhăn nhó uốn éo muốn trốn thoát, nhưng dưới sự chênh lệch sức lực, cô gái nhỏ vẫn bị nam nhân cường tráng vây trong lồng ngực.

Cô gái nhỏ nổi nóng, che mặt không nhìn anh nữa: “Anh thả em ra.”

“Không muốn nhìn anh à?”

“Không muốn.”

Anh hơi cong thắt lưng xuống, hôn lên gò má lành lạnh của cô gái nhỏ: “Vừa nói không nhớ anh, vừa ngồi ở đây lòng như lửa đốt mà chờ anh…”

Cô bị trêu đến mức hô hấp nóng lên: “Đó là… em không tỉnh táo… em hồ đồ…”

“Miểu Miểu…”

Kỷ Viêm thấp giọng gọi cô, ánh mắt dịu dàng như nước.

“Anh nhớ em, mỗi ngày đều muốn gặp em, muốn giấu em trong túi, không cho những người khác nhìn thấy.”

Nói cho cùng thì cô gái vẫn còn nhỏ tuổi, làm sao chống đỡ nổi những lời ngọt ngào của người đàn ông. Nhưng trong lòng cô vẫn còn tâm sự, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, đành nghiêng mặt không nhìn anh.

Người đàn ông phát hiện tâm trạng của Giang Miểu trùng xuống, xoa xoa chóp mũi của cô: “Sao vậy?”

Cô cụp mắt, trầm tư vài giây, khe khẽ hỏi: “Chuyện của dì, không phải là anh định giấu em đấy chứ?”

Kỷ Viêm thoáng sửng sốt, nhìn ánh mắt lảng tránh của cô gái nhỏ mới hiểu cô đã biết chuyện này. Anh không trả lời thẳng vấn đề của cô, chỉ nói: “Không muốn làm em khó xử, nhưng rốt cuộc vẫn khiến em buồn lòng, rõ ràng là anh làm sai rồi.”

Kỳ lạ là, dù mấy điều anh nói có vẻ như vô nghĩa nhưng cô vẫn có thể nghe ra ý tứ của anh.

Có lẽ, anh đã quen một mình gánh chịu tất cả. Cho dù bản thân đã chìm trong tội nghiệt vô tận, nhưng ít ra anh vẫn hy vọng cô vĩnh viễn có thể tươi cười đứng dưới ánh mặt trời, không nhiễm một chút tăm tối nào.

Trong lòng Giang Miểu khó chịu không nói nên lời, nước mắt “tách tách” rơi xuống. Người đàn ông cúi đầu liếm đi từng giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt cô, hôn lên hàng mi ẩm ướt.

“Anh thừa nhận cách anh yêu thương em vẫn còn vấn đề, nhưng mong ước ban đầu của anh chỉ là muốn dùng hết sức để bảo vệ em, nếu vì vậy mà khiến em tổn thương thì anh rất xin lỗi.”

Giang Miểu ngẩng đầu nhìn anh, bông tuyết bay lả tả đáp lên chóp mũi của anh, cho dù gương mặt anh tuấn bức người kia phủ đầy tro bụi, nhưng đôi mắt đen của anh vẫn sáng ngời, mỗi một câu nói tựa như đang tuyên thệ dưới quốc kỳ, vừa kiên định lại vừa chân thành.

Anh khàn giọng hỏi: “Em nói xem, một người không thuốc cứu chữa như anh còn có cơ hội chăm sóc em nữa không?”

Cô gái nhỏ sụt sịt, ấp úng nói: “Vậy anh… sau này không được giấu em chuyện gì cả.”

“Được, anh đồng ý.”

“Không được tùy tiện nói chia tay nữa.”

“Trừ khi anh chết, nếu không anh tuyệt đối sẽ không thả em đi.”

Giang Miểu vừa nghe thấy lại nóng nảy, ngẩng đầu trừng anh: “Anh cũng không được chết!”

Kỷ Viêm thấp giọng cười: “Mạng anh cứng lắm, không dễ như vậy đâu.”

Cô gái nhỏ ôm chặt lấy anh, thể xác và tinh thần đều ấm áp như ngâm mình trong suối nước nóng. Cô nhón chân, cắn lên cằm anh, đội trưởng Kỷ cười tủm tỉm hưởng thụ cách tán tỉnh độc nhất của cô gái nhỏ.

Cô hài lòng để lại dấu răng nhàn nhạt, ánh mắt mềm mại nhìn anh, gò má nhỏ nóng lên.

“Bây giờ hôn em đi, em lập tức tha thứ cho anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện