Gần đây Vệ Cẩn vô cùng buồn phiền, kể từ khi A Chiêu sinh một đôi long phượng, trong mắt A Chiêu không hề có vị trí của hắn, hai đứa nhỏ bốn tuổi Vệ Diên và Vệ Miên cả ngày lẫn đêm đều dính lấy A Chiêu. Kể cả lúc Vệ Cẩn cho rằng có thể thoải mái rồi, hai đứa nhỏ lại bám lấy Vệ Cẩn mỗi ngày đòi Vệ Cẩn nấu cho ăn.

Ngày nào Vệ Cẩn cũng bận rộn trong phòng bếp, đối mặt với ba đôi mắt long lanh, hắn không hề có năng lực chống đỡ, không, phải nói rằng Vệ Cẩn còn chưa phản kháng đã cam tâm tình nguyện đầu hàng.

Vào một buổi sáng sớm, Vệ Diên và Vệ Miên nằm bò trước cửa phòng, hai đứa bé vểnh tai lên, không biết đang cố nghe cái gì. Lát sau, Vệ Miên quẹt miệng: “Huynh gạt muội, Miên Miên có ngửi thấy mùi côn bằng đâu!”

Vệ Diên nghiêm túc nói: “Nhất định là cha với nương giấu ở đâu rồi! Hôm qua ta vừa nghe thấy cha hỏi nương tối có muốn ăn côn bằng không thì nương nói tối mệt, để sáng mai dậy sớm ăn.”

[Cái vụ côn bằng này mình cũng không biết, chỉ biết nó là một loại chim, có nhắc tới ở=))]

Giọng Vệ Miên nũng nịu: “Cha thiên vị, mỗi lần có đồ ăn ngon đều cho nương trước. Miên Miên còn chưa được ăn côn bằng lần nào đâu!”

Vệ Diên nói: “Đợi lát nữa cha với nương ra khỏi phòng thì chúng ta sẽ lén vào xem còn xương côn bằng không.” Vệ Diên xoa đầu Vệ Miên, “Cha thật xấu xa, lần sau chúng ta tìm được đồ ăn ngon sẽ không dành phần cha nữa!”

“Khụ khụ!”

Khuôn mặt Vệ Cẩn lù lù đằng sau hai đứa nhỏ. “Cha đã nói với các con không được làm gì?”

Vệ Miên “Á!” một tiếng, núp đằng sau Vệ Diên, cô bé hơi thò đầu ra: “Cha đừng giận.” Vệ Diên lùi ra sau, bình tĩnh nói: “Là con đầu têu, không liên quan tới muội muội, cha đừng phạt muội ấy.”

Vệ Cẩn nói: “Giơ tay ra.”

Vệ Diên giơ tay ra.

Vệ Cẩn cầm tay thằng bé lên, đang định đánh vài cái thì Vệ Miên đột nhiên hét toáng lên: “Nương! Nương! Cha muốn đánh đánh đại ca! Cứu! Cứu!” Vệ Cẩn vô thức rụt tay về, quay đầu lại nhìn thì làm gì thấy A Chiêu ở đó? Lại quay đầu về thì hai đứa bé đã chạy đi mất rồi.

Vệ Cẩn bó tay thở dài.

A Chiêu dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, bước ra khỏi phòng, liếc Vệ Cẩn một cái: “Đã bảo không được phạt A Diên rồi mà!”

Vệ Cẩn nói: “Hai đứa bé này quá nghịch ngợm, lại dám hù dọa ta.” Vệ Cẩn nói: “Xem ra phải tìm một sư phụ tới dạy bọn nó.” A Chiêu nói: “Vậy có sớm quá không? Miên Miên và A Diên mới có bốn tuổi.”

Vệ Cẩn nói: “Nàng sáu tuổi đã gặp ta còn gì.” Cúi đầu xuống, Vệ Cẩn nói thêm: “Phải tìm một vị sư phụ tuổi già đã có vợ mới được.”

A Chiêu nghe xong thì không nhịn được cười ra tiếng.

“Tử Khanh, chàng đang sợ cái gì thế?”

Vệ Cẩn nghiêm mặt nói: “Sợ Miên Miên bị người ta quyến rũ.”

A Chiêu cười nói: “Không phải ta cũng bị Tử Khanh quyến rũ sao?”

Vệ Cẩn ho nhẹ một tiếng, “Không giống với chúng ta.” A Chiêu cười. Nàng ngáp một cái, Vệ Cẩn thấy vậy thì nói: “Nàng ngủ tiếp đi, bữa sáng nấu xong rồi ta gọi nàng tới ăn.”

A Chiêu gật gật đầu, “Được.”

Một chân mới bước qua thềm cửa, A Chiêu lại quay đầu lại, “Không được phạt A Diên, bé trai cũng biết đau!”

Vệ Cẩn nói: “Được được được, nàng nói không phạt thì không phạt.”

Đến lúc đó A Chiêu mới mãn nguyện quay về ngủ bù.

Vệ Cẩn mất hơn nửa tháng mới tìm được một vị sư phụ hợp ý. Hắn cũng không cần A Diên với Miên Miên phải học nhiều. Cả hai đứa bé này đều giống mẹ, đã từng nghe thì sẽ không quên, rất thông minh, học đâu nhớ đó.

Chủ yếu là Vệ Cẩn muốn có thời gian riêng cùng A Chiêu.

Một hôm Vệ Cẩn dẫn Vệ Diên và Vệ Miên tới chỗ vị sư phụ kia thật nhanh rồi về ngay. Hắn xoa tay, bộ dạng rất phấn khởi. Vừa mới đẩy cửa phòng ra, đang định lên tiếng gọi A Chiêu thì Vệ Cẩn thấy A Chiêu vốn đang nằm trên giường đã chẳng thấy đâu.

Hắn hỏi thị nữ.

Thị nữ đáp: “Phu nhân đang ở trong hậu viện ạ.”

Hậu viện có một dòng ôn tuyền chảy từ trên núi xuống, A Chiêu đặc biệt thích ở bên cạnh ôn tuyền luyện kiếm, bình thường luyện xong kiếm vừa vặn có thể ngâm mình trong ôn tuyền. Quả nhiên, còn chưa đến gần, Vệ Cẩn liền đã là nghe thấy âm thanh Trầm Thủy kiếm tề minh trong gió.

“A Chiêu…”

Giọng vốn đang hào hứng, cổ họng Vệ Cẩn đột nhiên nghẹn lại.

A Chiêu đang ở bên cạnh ôn tuyền. Thân hình mảnh mai, gần như chỉ có một bộ quần áo lụa mỏng trên người, những gì bên trong đều nhìn được hết. Nhất là lúc A Chiêu múa kiếm, cặp tuyết trắng no đủ cũng đung đưa theo.

Vệ Cẩn dừng chân lại trong nháy mắt.

A Chiêu quay đầu lại cười: “Sư phụ, chàng muốn dùng kiếm nướng côn bằng không?” Trong lòng Vệ Cẩn nghĩ gì, A Chiêu đã sống với hắn hai mươi mấy năm nay sao có thể không biết chứ. Sáng nay, thấy hắn vội đưa Miên Miên và A Diên đi là nàng đã biết Vệ Cẩn định làm gì rồi.

Giọng Vệ Cẩn trở nên khàn khàn.

“…Dùng kiếm nướng?”

A Chiêu nói: “Ừm, vừa luyện kiếm vừa ăn côn bằng?”

“… Ta biết rồi. Nàng học từ đâu ra thế?”

A Chiêu cười hì hì nghịch kiếm, “Tất nhiên là tự nghĩ ra rồi! Sư phụ, chàng có muốn không?” Vệ Cẩn tiến lên ba bước, nắm lấy bộ ngực no đủ cách tấm lụa mỏng của A Chiêu. Sinh xong A Diên và Miên Miên, Vệ Cẩn ngày lại càng say mê hai chỗ rất tròn này của nàng.

Vệ Cẩn cúi đầu, để môi mình sát môi A Chiêu nói: “Muốn chứ! A Chiêu đã có hưng trí như vậy, vi sư tất nhiên phải phụng bồi.”

A Chiêu cắn môi Vệ Cẩn một cái, khẽ vươn lưỡi liếm, sau đó vội vàng lui lại.

“Thức thứ nhất, khom người đâm thẳng…”

Vệ Cẩn nghiêng người, vươn tay từ phía sau A Chiêu cầm lấy bộ ngực rất trònkia, sau đó vùi đầu ở của hõm cổ của nàng, hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn, ngón tay đã vuốt ve trên đóa hồng mai xinh xắn..

Bất ngờ, Vệ Cẩn niết mạnh một cái.

A Chiêu hít vào một hơi thật sâu. Vệ Cẩn cắn vào dái tai A Chiêu, A Chiêu cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn ra. Nghe được tiếng kêu nhẹ nhàng không thể đè nén của A Chiêu, Vệ Cẩn thấp giọng cười: “Mới thức thứ nhất thôi mà.”

A Chiêu quay đầu cắn lên cánh môi Vệ Cẩn, lại nói: “Thức thứ hai, xoay người đánh về phía sau…”

Trầm Thủy kiếm huơ lên, Vệ Cẩn mẫn tiệp tránh thoát, nghiêng người xuất hiệnphía trước A Chiêu, hôn lên môi nàng. Đầu lưỡi hắn đảo qua hàm răng của nàng, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm, hơi dùng sức mút vào. Đầu gối hơi co lại đẩy lên trên, nhẹ nhàng di động vuốt ve ở chỗ u cốc thần bí.

“Thức thứ ba…” A Chiêu cúi xuống.

Vệ Cẩn khẽ cười nói: “Quên hả?”

A Chiêu ho nhẹ một tiếng, “Ta…” Lời còn chưa nói xong, Vệ Cẩn bỗng nhiên khom người xuống cắn lên ngực nàng, đầu lưỡi không ngừng xoay tròn xung quanh nụ hồng mai. A Chiêu nhất thời quên mất bản thân nên nói cái gì, chỉ biết giữa hai chân ẩm ướt đến kỳ cục.

Hạ thân Vệ Cẩn sớm đã căng tới cực điểm.

Hắn đưa tay sờ soạng vào giữa hai chân A Chiêu, liền biết nàng đã là chuẩn bị xong.

Hắn cười nói: “Để vi sư nói cho nàng biết nhé?” Hắn ôm lấy A Chiêu, hai tay nhấc mông nàng lên, A Chiêu cũng thuận thế ôm eo Vệ Cẩn. Dục vọng dâng trào chậm rãi tiến vào, Vệ Cẩn nói: “Đệ tam thức, khom người quét ngang.”

Hai mắt A Chiêu trở nên long lanh, nghe thấy Vệ Cẩn nói thế, nàng một tay thì ôm cổ Vệ Cẩn, cái tay còn lại xuất chiêu kiếm.

“Thức thứ tư…”

Biểu tượng dục vọng kia của Vệ Cẩn còn chưa hoàn toàn vào sâu trong u cốc của A Chiêu. Hắn không động nữa, chỉ là ôm A Chiêu thong thả mà thực hiện nốt các chiêu thức, đá chân, xoay người, đánh ngược… Mỗi một động tác, A Chiêu liền cảm thấy cái thứ trong cơ thể kia lại tiến về phía trước. Nàng cảm thấy người mình ngứa ngáy khó chịu, hận không thể nhanh chóng luyện xong kiếm.

Cuối cùng A Chiêu không nhịn được, Trầm Thủy kiếm “cạch” một tiếng, rơi trên mặt đất.

Vệ Cẩn khàn khàn nói: “Chiêu thứ mười hai nàng đã chịu không nổi.”

A Chiêu mềm giọng nói: “Sư phụ, nếu không ăn, côn bằng nướng sẽ bị cháy…”

Sau khi nghe xong, Vệ Cẩn hôn nhẹ lên môi A Chiêu, sau đó mới đặt nàng xuống, bắt đầu chậm rãi di động. A Chiêu uốn người. Vệ Cẩn bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, A Chiêu thở gấp mấy tiếng, mị nhãn như tơ nhìn Vệ Cẩn.

Vệ Cẩn nâng eo A Chiêu lên, cúi đầu hôn môi nàng.

Bên cạnh ôn tuyền, ôn nhu kiều diễm.

Hết!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện