Lại mấy ngày nữa trôi qua, số người đến Đào Hoa thôn ngày một tăng, ai cũng muốn tìm hiểu tung tích của đứa trẻ 10 năm về trước. Hành động của những người đó cũng bắt đầu gây chú ý đến các thôn dân. Mọi người truyền miệng nhau rằng 10 năm trước, một nhà đại ph đại quý đã làm lạc mất cháu đích tôn của mình ở Đào Hoa thôn, bây giờ đang dốc sức đi tìm người về để kế nghiệp. Ai có thể tìm được người hay biết một ít thông tin, thì sẽ được người nhà đó trọng thưởng, thậm chí có thể không lo ăn mặc suốt đời. Cũng bởi vì thế, mọi người bắt đầu nhao nhao điều tra, 10 năm trước liệu có đứa bé nào lạc đến đây không, hay 10 năm trước có chuyện gì kì lạ, đáng chú ý.

Phản ứng của người dân cũng đã khiến cho Du Tử Khâm nhận thấy được, nàng lập tức nghĩ ngay đến Sở Hiên, 10 năm trước, đứa trẻ lạc ở Đào Hoa thôn, ngoài Sở Hiên thì còn có thể là ai khác. Rõ ràng người mà đám người kia muốn tìm là SỞ Hiên của nàng.

Du TỬ Khâm đầy vẻ lo lắng nói ra phán đoán của mình cho SỞ Hiên nghe, nhưng không thấy sự kinh ngạc như dự kiến, chỉ thấy SỞ Hiên khẽ mỉm cười trấn an, đưa tay vuốt tóc nàng nói:

- “ Không sao, ta phái ám vệ đến bảo vệ chúng ta, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nghe Sở Hiên nói vậy, DU Tử Khâm ngạc nhiên hỏi:” VẬy là con đã biết rừ trước sao?”

Thấy SỞ Hiên gật đầu thừa nhận, Du Tử Khâm như chợt nghĩ đến cái gì, hỏi:” Việc này bắt đầu bao lâu rồi.?”

Thấy Du Tử Khâm không có giận chuyện mình giấu diếm nàng, Sở Hiên thoáng thở phào, dù cho động cơ giấu diếm là vì không muốn nàng lo lắng, nhưng Sở Hiên cũng sợ nàng giận hắn, bây giờ thấy trên mặt nàng ngoài lo lắng thì không còn gì khác, hắn cũng yên tâm. Muốn giấu nàng vì không muốn nàng lo lắng, nhưng nếu nàng đã biết thì hắn sẽ không giấu nữa:

- “ SỰ việc đã diễn ra khoảng hai tháng rồi, hơn nữa tất cả bọn họ đều là người có lien quan đến triều đình.”

Sau đó SỞ Hiên từ từ nói hết cho DU Tử Khâm nghe về những gì mà hắn đã điều tra được trong khoảng thời gian qua, khi nói vẫn luôn quan sát vẻ mặt của nàng, sợ nó có biến hóa gì.

Thật ra thì Sở Hiên đây là đang lo xa. Du Tử Khâm là người cực bao che khuyết điểm, chỉ cần là người nàng nhận định, thì tất cả những gì của người đó đều tốt đẹp. Nàng biết Sở Hiên chỉ vì tốt cho nàng, nên nàng sẽ không làm gì khiến SỞ Hiên tổn thương. Giả định như có một ngày, vì nàng mà Sở Hiên làm những điều thương hại tới người vô tội, nàng cũng sẽ không vì những người đó mà trách móc hắn, có lẽ nàng sẽ khổ sở một chút,nhưng sẽ không vì những người ngoài mà chất vần Sở Hiên, bởi vì tất cả những điều đó đều là vì nàng.

( Viết đoạn này vì bức xúc với mấy nàng nc trong suốt ngày cứ tỏ vẻ thánh mẫu, vì những người khác mà mắng nam chính là độc ác, biến thái vv khiến mấy anh ấy đau khổ, trong khi anh ấy làm những điều điên cuồng đó chỉ vì yêu nc, muốn có được nc trong một số tác phẩm, anti mấy bà đó, sống trong phước mà không biết hưởng.)

Sau khi nghe Sở Hiên nói đến đoạn tên đạo sĩ nói gì đó với hoàng đế, cả hai đều tỏ ra tiếc nuối, nếu như có thể nghe thấy được cả hai người nói chuyện gì thì hay rồi, như vậy sẽ có thể biết được mục đích của việc lần này là gì mà đối phó.

Du Tử Khâm nghe nói Sở Hiên đã cho người an bày nội gián bên trong thì thoáng có chút hy vọng , Sở Hiên nhìn vẻ mặt nàng lập tức biết nàng đang nghĩ gì, không hề khách khí nói:

- “ Ám vệ chỉ mới sắp xếp vào mà thôi, không thể nhanh như vậy trà trộn vào những nơi mật của hoàng cung, ít nhất cũng phải đợi họ điều tra nắm rõ tình hình.”

Nghe Sở Hiên nói vậy, Du Tử Khâm lập tức như bong bóng xì hơi, bộ dạng ỉu xìu khiến SỞ Hiên nhìn mà buồn cười, giang tay ôm Du Tử Khâm vào lòng như muốn an ủi, thực chất là lợi dụng mọi cơ hội có thể để ăn đậu hủ của nàng.

Ôm thân hình mềm mại trong ngực, Sở hiên cảm thấy thật thỏa mãn, mọi căng thẳng của mấy ngày nay đều như tan biến, tham lam hít vào hương thơm trên tóc DU Tử Khâm, tay lại siết chặt thêm một phần.

Dù chỉ mới 15 nhưng Sở Hiên đã cao hơn Du Tử Khâm một cái đầu, nàng hiện tại cao vừa tới cằm Sở Hiên, nãy giờ lo suy nghĩ , không hề để ý tư thế của hai người, nên khi DU Tử Khâm bất thình lình ngẩng đầu lên, đôi môi đã vô tình chạm vào cằm của SỞ Hiên làm cả hai thoáng ngẩng ra.

Du Tử Khâm cảm thấy rất lạ, lúc nãy, khi môi nàng chạm vào cằm SỞ Hiên, trong lòng bổng dâng lên một cảm giác rất khó tả, mặc dù không biết là tại sao,nhưng tình huống hiện tại không cho phép DU TỬ Khâm nghĩ nhiều về điều này:

- “ Cô đã có cách có thể nghe được bọn họ nói gì.”

Vẫn còn đắm chìm trong cảm giác vừa rồi, Sở Hiên hơi thất thần một chút, sau đó bị tiếng nói của Du Tử Khâm khiến cho hoàn hồn, nhưng trong đầu lại cứ nghĩ tới cảm giác khi đôi môi mềm mại của nàng chạm vào cằm hắn, biết thế lúc mãy nên cúi thấp xuống một chút, vậy thì môi của nàng chạm vào sẽ là môi hắn.

-“ Nha. Cách gì.” - dùng giọng điệu làm ra vẻ như không để ý chuyện vừa nãy.

-“ Con không nhớ sao, cô có thể nhìn thấy mọi việc đang xảy ra qua gương, đó là năng lực kì diệu của cô, ta có thể dùng nó để quan sát hoàng đế.” – Du Tử Khâm hào , năng lực này lâu rồi nàng đã không sử dụng, xém chút là quên mất nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện