Sở Hiên bước vào nơi sâu nhất của đại lao. Vì đây là nơi dành cho tử tù, hay những người phạm tội liên quan đến việc diệt cửu tộc, cho nên không thường được người ta quét tước đàng hoàng, người ta thậm chí hay nhìn thấy mấy con gián, con chuột bò qua bò lại.

Lúc này đây, trong căn phòng giành riêng cho phạm nhân đặc biệt này, lại có một người. Nhìn kĩ thì đây là một nữ nhân, y phục trên người đã trở nên dơ bẩn, đầu tóc bù xù, vì ả luôn cúi gằm mặt xuống nên không thể nhận ra ả là ai.

Nghe thấy có tiếng bước chân, ả hoảng sợ ngước mặt lên nhìn, thấy người đến là Sở Hiên, trên gương mặt bẩn thỉu của ả hiện lên sự vui vẻ, ả chạy vội tới:” Sở caca, huynh tới rồi, huynh mau cứu Linh Nhi với, Linh Nhi không muốn ở đây, nơi này thực bẩn.”

Nhưng mà ả còn chưa chạm được vào vạt áo của Sở Hiên, thì đã bị hắn giơ chân lên, không thương tiếc đá ra xa. Nhìn gương mặt đầy sự ngạc nhiên của ả, hắn chỉ thấy nỗi hận trong mình càng ngày càng dâng cao, không thể kiềm chế được.

Đúng vậy, người này chính là Lạc Thủy Linh, nguyên nhân trực tiếp khiến cho Du Tử Khâm rơi xuống vách Đoạn Trường.

Sở Hiên nhìn ả, một hồi lâu, mới thốt ra một câu:” Ngươi rất thích ta sao?”

Lạc Thủy Linh e sợ nhìn Sở Hiên, nhưng cũng gật đầu.

-“Thích ta ở điểm nào?”

Nếu như là trước đây Sở Hiên hỏi câu này, ả sẽ không do dự mà trả lời “ huynh tuấn tú, tài giỏi, quan trong là huynh rất dịu dàng”, nhưng bây giờ thì ả không dám chắc, gương mặt như hung thần ác sát này, thật sự là Sở caca ôn nhuận như ngọc, nơi nơi đều tỏ ra chu đáo dịu dàng hay sao, mặt dù sự dịu dàng đó không dành cho ả.

Thấy ả không trả lời, Sở Hiên liền rút cây roi trong tay ra, quất ngay vào người ả:’ Sao không trả lời.”

Đánh xong một lần, hắn không đợi cho Lạc Thủy Linh trả lời nữa, mà điên cuồng quất roi vào người ả, mỗi một lần rút, hắn lại gầm lên.

-“ Tại sao lại muốn làm hại nàng?”

-“Tại sao lại muốn cướp đi nàng?”

-“Tại sao lại muốn cướp đi thứ duy nhất của ta.”

-“ Ngươi đáng chết, tất cả các ngươi đều đáng chết, tại sao các ngươi không chết hết đi, chỉ cần ta và nàng ở trên đời là được rồi!”

Sở Hiên điên cuồng quất roi, hắn không cần biết đó là địa phương gì, hắn chỉ muốn phát tiết nỗi hận trong lòng, hắn không dùng thứ khác, mà lại dùng roi, vì hắn không muốn Lạc Thủy Linh chết,ả chết rồi, thì hắn biết tìm ai tính sổ đây, hắn muốn ả còn sống, hắn muốn cho ả sống không được, muốn chết cũng không xong, nếu hắn không thoải mái, ả cũng đừng hòng chết tử tế, tất cả là do ả.

Liên tục bị roi quất vào người, Lạc Thủy Linh đau đến muốn chết đi, nhìn ngương mặt hằm hằm sát khí, đôi mắt đỏ ngầu lên trông như ác ma hiện thế, thật sự đáng sợ. Ả hối hận rồi, đến tận lúc này ả mới biết, cái gì mà dịu dàng, cái gì mà ôn nhuận như ngọc, tất cả đều là làm cho Du Tử Khâm thấy.

Nhớ lại thì, những lúc chỉ có ả và hắn, có lúc nào hắn tỏ ra dịu dàng . Đây mới thật sự là bản tính của hắn, hắn vốn không phải người, hắn là một ác ma, một ác ma đáng sợ.

Nhưng bây giờ dù có nhận ra, cũng đã muộn rồi, ả không thể quay đầu, lại, Du Tử Khâm đã chết, hắn nhất định sẽ không tha cho ả.

Quất đã rồi, Sở Hiên mới dừng lại. Nhìn Lạc Thủy Linh máu thịt bầy nhầy, trên người không có chỗ nào lành lặn, thoi thóp nằm ở chỗ đó. Hắn cảm thấy sảng khoái, là con tiện nhân này khiến cho hắn và nàng phải xa nhau mãi mãi, ả bị như vậy, là đáng.

Hạ nhân đưa đến cho Sở Hiên một bát nước, hắn cầm lấy, bước đến gần ả, hỏi:” Biết gì đây không?”

Lạc Thủy Linh vô cùng sợ hãi, nhưng ả đau quá, đau đến không còn sức để nhúc nhích.

Sở Hiên mỉm cười, tay cầm bát nước hắt lên người Lạc Thủy Linh. Bát nước đụng tới nết thương, Lạc Thủy Linh liền cảm thấy một trận đau xót, đây rõ ràng là nước muối, trên người Lạc Thủy Linh bây giờ, không chỗ nào không có vết thương, xối nước muối lên, không nói cũng biết kết quả.

Sở Hiên nhìn thấy Lạc Thủy Linh đang quằn quại la hét ở chỗ kia, hắn liền cười lơn. Lạc Thủy Linh vì quá đau đớn, liền có ý định cắn lưỡi tự tử, ả không thể chịu nổi nữa.

Phát hiện ra ý định của ả, Sở Hiên nhanh một bước, dùng tay bẻ gãy cằm của ả, đôi mắt sắc lạnh của hắn nhìn xuống Lạc Thủy Linh bây giờ đã nhìn không ra hình người:” Muốn chết sao, không dễ vậy đâu, ta muốn ngươi, phải từ từ, trả giá cho tất cả những việc ngươi đã làm.”

Thấy Lạc Thủy Linh đang trừng mắt nhìn mình, Sở Hiên liền tát ả một cái:” Ngươi dám trừng ta, ngươi tưởng ngươi vẫn còn là thiên kim tiểu thư Thừa Tướng phủ sao, quên nói cho ngươi, người nhà của ngươi, đã bị ta đày làm nô hết rồi, có người thì bị làm nô dịch, có người thì bị bán làm kĩ nữ, còn có nam nhân bị bán vào nam quán làm nam kĩ, ta không hề giết bọn họ, ngươi thấy ta có nhân từ không?”

Càng nghe Sở Hiên nói, Lạc Thủy Linh càng khiếp sợ, như vầy thì còn tệ hơn cái chết, hắn không phải là người, là ác ma, hắn là một con quỷ, nếu lúc này Lạc Thủy Linh còn nói được, nhất định ả sẽ hết lên như thế.

Thấy Lạc Thủy Linh không trả lời, Sở Hiên liền liên tiếp giáng những cái tát xuống:” Sao không trả lời, ngươi là xem thường ta sao, ngươi nghĩ ngươi có tư cách đó sao. Hả?!”

Sở Hiên là người luyện công, những cái tát của hắn không phải bình thường, cộng thêm nãy giờ bị tra tấn, Lạc Thủy Linh liền chịu không nổi, ngất đi.

Thấy vậy, Sở Hiên buông ả ra, đứng lên, dùng cái khăn người hầu đưa qua, lau tay cho sạch, sau đó ném khắn đi, phân phó:” Không được để ả chết.” Sau đó rời đi.

Hắn sẽ không để ả chết dễ dàng như vậy, những cực hình mà hắn nghĩ ra, vẫn chưa dùng tới đâu

Từ đó, cứ hai ba ngày, mỗi khi nhớ đến cái chết của Du Tử Khâm, Sở Hiên liền tìm đến Lạc Thủy Linh, hành hạ ả thừa sống thiếu chết mới thôi, nhưng ngay sau đó, lại cho người điều trị ả, không cho ả tự tử. Những ngày tháng như vầy, vẫn còn tiếp diễn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện