Nha hoàn bên cạnh Thẩm Như My tức giận, vừa định tiến lên một bước thì bị Thẩm Như My ngăn lại. Chỉ thấy Thẩm Như My cười nhẹ nhàng, hỏi:” Nơi đây là Xích Lung vương phủ, tại sao ta lại không được xuất hiện ở đây chứ? Ngược lại là Trịnh tiểu thư, tiểu thư lấy thân phận gì để nói chuyện với ta như vậy?”

Cách nói chuyện như thể mình là chủ nhân ở đây, còn ra vẻ ta đây, hừ, vốn chỉ là một kẻ thế thân, hơn nữa là kẻ thế thân không đủ tư cách, vậy mà dám đứng trước mặt nàng phách lối.

Người ta là thế thân, còn được người khác nhìn bóng nhớ hình, còn nàng ta, rõ ràng Xích Lung vương không hề ngó ngàng gì tới, một năm không biết được gặp Xích Lung vương tới mấy lần.

Trịnh Tâm Ngữ vốn đã tức giận, nay lại càng tức giận, dựa vào cái gì một kẻ thế thân, con gái của một quan viên ngũ phẩm lại có thể lên mặt với mình, ai cho nàng ta lá gan đó. Trịnh Tâm Ngữ âm trầm nói:” Đừng có ra vẻ, ngươi chỉ là một thứ đồ giả mà thôi.’

Thẩm Như My nghe Trịnh Tâm Ngữ nói vậy thì cứng đờ, sau đó lại nói:” Vậy Trịnh Tiểu thư, chẳng phải là làm một thế thân cũng không thể sao?” vào phủ hai năm, nàng cũng dần dần đoán ra mình là kẻ thay thế cho một người nào đó. Bời vì vương gia vốn không quan tâm tới việc nàng sống chết ra sao, người chỉ quan tâm, dung nhan của nàng có bị tổn hại hay không.

Nếu như có người hầu không tọn trọng nàng, người cũng không bao giờ quản, nhưng nếu làm dung nhan của nàng bị thương, người nhất định sẽ trị tội kẻ đó. Tuy nhiên, dù chỉ là kẻ thế thân, nhưng nàng sẽ lợi dụng điều này tiếp cận vương gia, mặc dù không được thoải mái vì mình là kẻ thay thế cho người khác, nhưng chỉ cần nàng được đến gần nam nhân cao cao tại thượng đó, thì điều đó có là gì.

Trịnh Tâm Ngữ nghe Thẩm Như My nói lại mình như vậy, thì rất tức giận, thở phì phì:” Ta mới không thèm làm kẻ thế thân.”

Thẩm Như My cười duyên:” Nha! Vậy Trịnh tiểu thư tiếp tục cố gắng.”

-“ Ngươi…” Trịnh Tâm Ngữ tức giận kêu lên , đang muốn xông tới thì bị Trân Nhi ôm lại:” Tiểu thư, người bình tĩnh đi, nếu người làm bị thương gương mặt của nàng ta, thì vương gia nhất định sẽ lột da người, tiểu thư…! Lời nói của Trân Nhi khiến Trịnh Tâm Ngữ hoàn hồn lại, không cam lòng nhìn Thẩm Như My dương dương tự đắc, cũng bởi tại cái khuôn mặt đó, khiến nàng không dám làm bậy, thật tức chết mà.

Bộp bộp bộp.

Sở Dực được Niêm Cẩn đây đi ra từ một bụi cây gần đó, không biết hắn đã ở đó từ khi nào, đứa bé năm nào nay đã trở thành một nam nhân tuấn tú, trầm ổn, cả người toát ra một hơi thở âm trầm, nhìn Thẩm Như My cười như không cười. Phía sau Sở Dực là Sở Hiên, lúc này đang nhìn ngắm xung quanh, dường như mọi chuyện không hề liên quan tới hắn.

Sở Dực nhìn Trịnh Tâm Ngữ từ khi hắn đến thì đứng yên lặng ở đó như một đứa bé làm sai chuyện, nhếch môi cười, sau đó lại nhìn qua Thẩm Như My gương mặt trắng bệch đang đứng đó, nói:” Thì ra, Thẩm cô nương có miệng lưỡi lợi hại như vậy.” Thấy Thẩm Như My muốn nói gì, Sở Dực đưa tay làm động tác ngăn nàng ta lại, sau đó nói:” Chỉ là ta thắc mắc, từ khi nào, cô nương có thể tự ý đi lại ở trong vương phủ như vậy?”

Thẩm Như My nhìn Sở Dực đang chăm chú nhìn mình, lại nhìn sang Sở Hiên, thấy hắn chỉ lo ngắm hoa, không quan tâm bên này, thì cắn môi nói:” Đây là Xích Lung vương phủ, nô tỳ lại là người của Xích Lung vương, đương nhiên có thể tự do đi lại.”

Sở Dực nghe được câu trả lời như vậy thì cười nhẹ nhàng, trước mặt caca mà dám nói như vậy, thật đúng là không biết chết là gì.

Quả nhiên, Thẩm Như My vừa nói xong thì liền có một đôi tay nhanh như chớp, bóp chặt lấy cổ nàng, bóp mạnh, Thẩm Như My nhìn lại thì thấy gương mặt Sở hiên đang ầm ầm sát khi nhìn nàng, gương mặt Thẩm Như My ngày càng trở nên tím.

Nha hoàn thiếp thân của nàng thấy vậy, liền quỳ xuống, khóc lóc cầu xin:” Vương gia bớt giận, vương gia bớt giận, xin người tha cho tiểu thư của nô tỳ đi…” chưa nói hoàn thì nha hoàn đó liền bị Sở Hiên dùng chân đá mạnh một cái, bay ra xa, đụng thật mạnh vào gốc cây anh đào thì mới ngừng lại, trong miệng phun ra một búng máu.

Sở Hiên nhìn Thẩm Như My, thấy hơi thở nàng càng ngày càng yếu thì mới buông ra, Thẩm Như My liền té luôn xuống đất, ra sức hít lấy hít để không khí.

Sở Hiên ngồi xổm trước mặt nàng ta, dùng đôi tay rắn chắc như sắt thép bóp lấy cằm nàng ta, lạnh lẽo nói:” Ngươi nên cám ơn cha mẹ ngươi sinh ra cho ngươi gương mặt như thế này. Nữ nhân của ta, hừ, nếu như lần sau còn dám phát ngôn bừa bãi, ta không ngại ướp xác ngươi đâu, nhớ kĩ.” Sau đó buông nàng ta ra, đứng lên rời khỏi, Sở Dực và Trịnh Tâm Ngữ thấy vậy cũng chạy theo.

Đi ra tới đại sảnh, gặp Hà Mộc đang đứng đó, Sở Hiên phân phó:” Sai người canh giữ ở Tịnh các, nếu như các nàng còn dám đi lung tung, giết.” hắn không làm gì, thì nghĩ mình là người có đặc quyền sao, nữ nhân có thể đi ngang ở Xích Lung vương phủ, chỉ có một. Nghĩ đến người này, gương mặt liền trở nên nhu hòa.

Không đợi Hà Mộc phản ứng, Sở Hiên liền đi ra phủ, theo sau là bọn người Sở Dực.

*-*

Đường phố Lâm An thành lúc nào cũng rất nào nhiệt, bây giờ lại đang là mùa hoa, người người đi lại càng nhiều. Vào mùa này, thứ có nhiều nhất, chính là lễ hội, ngoài lễ hội đón năm mới, còn có Lễ tế Hỏa Thần cũng là một trong những buổi lễ quan trọng nhất của Diễm quốc.

Diễm quốc vốn thờ phụng Hỏa Thần, vị thần của sức mạnh, thiện chiến, dũng mãnh. người dân tin tưởng, Hỏa Thần sẽ phù hộ họ, khiến họ có thể chiến thắng trong mọi cuộc chiến, để người dân sống trong yên bình.

Và hôm nay, chính là ngày lễ tế Hỏa Thần, cũng không khó hiểu, tại sao Sở Phong lại chọn đúng ngày này để Sở Hiên đi cùng Trịnh Tâm Ngữ, lễ hội, là một hoàn cảnh tốt để phát sinh tình cảm.

Trinh Tâm Ngữ vốn là một cô nương, ngày thường rất ít được ra ngoài, nên mỗi khi có cơ hội, nàng đều tận dụng hết thời gian để vui chơi, huống chi hôm nay là lễ hội, sẽ náo nhiệt hơn thường ngày. Lúc này, Trịnh Tâm Ngữ đang tò mò xem người ta làm hình nhân, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của mình là gì, chỉ lo chăm chú nhìn.

Sở Dực lúc nào cũng phải coi chừng nàng, tránh cho nàng đi lạc, cô bé này, một khi hưng trí là quên hết tất cả, không làm hắn bớt lo được.

Sở Hiên nhìn không khí náo nhiệt xung quanh, bất giác nhớ tới khi hắn và Du Tử Khâm ở Thanh Hà trấn, lúc đó, là lễ hội cuối năm, lúc đó cũng rất náo nhiệt, nàng cũng đi chỗ này chỗ kia xem đủ thứ như một con sóc nhỏ. Bây giờ nhớ lại, hắn bất giác nở nụ cười, sau đó lại cảm thấy đau thương, Tử Nhi, nếu lúc này nàng ở đây thì tốt quá.

Trịnh Tâm Ngữ xem chán rồi, lại cầm một cái hình nhân hình bản thân bỏ vào trong tay Sở Dực, xong lại chạy đi nơi khác, Sở Dực vừa bực mình vừa buồn cười, thấy nàng chạy đi thì la lên:” Đừng chạy lung tung, coi chừng bị lạc.”

Nhưng người ta bây giờ làm gì để ý đến hắn, chẳng mấy chốc, đã khuất bóng, gương mặt Sở Dực âm trầm, đúng là một cô bé không biết nghe lời, hừ. Sau đó Niêm Cẩn liền đẩy hắn theo hướng Trịnh Tâm Ngữ. Trân Nhi lo lằng nhìn Sở Dực, rồi lại ão não đuổi theo, làm nha hoàn như nàng, đúng là mệnh khổ mà.

Còn Trịnh Tâm Ngữ, sau khi chạy đi một hồi, mới phát hiện không thấy Sở Dực đâu, cả người bắt đầu hoang mang, khi nhìn thấy cảnh vật xung quanh rất lạ, nàng mới ý thức được một điều, nàng bị lạc. Trinh Tâm Ngữ run rẩy, mồ hôi bắt đầu chảy, nguy rồi, người kia nhất định sẽ không tha cho nàng.

-“ Kẹo hồ lô đây, kẹo hồ lô đây!” Tiếng rao hấp dẫn Trịnh Tâm Ngữ, nàng lập tức chạy về phía ấy, quên béng đi chuyện lúc nãy.

Nàng chạy tới gần, hưng phấn hô:

-“ Cho ta một xâu!”

-“Cho ta một xâu!”

Trịnh Tâm Ngữ quay đầu lại, người kia cũng nhìn lại nàng. Đây là một cô nương trẻ, có lẽ khoảng bằng tuổi nàng. Cô nương có làn da trắng nõn, mịn màng như da em bé, trên đôi mắt to long lanh là hằng mi thật dài, rậm rạp, cong vút. Trên người mặc bộ y phục màu hồng nhạt, giấu trong cái áo choàng to lớn màu xanh, trên đầu đội mũ vào che khuất một phần bên trên khuôn mặt. Nét đẹp không phải dạng quyến rũ như yêu tinh, mà là vẻ đẹp thanh nhã, nhẹ nhàng như một tiên nữ.

Hai người nhìn nhau một chút, sau đó mỉm cười.

Lão bản rút ra hai xâu kẹo đưa cho hai người, Trịnh Tâm Ngữ vui vẻ nhận lấy, trả tiền. Cô nương kia cũng vậy, trả tiền xong, hướng nàng mỉm cười gật đầu, sau đó rời đi.

Cô nương kia rời đi thì Trân Nhi cũng chạy tới, thở hồng hộc:” Tiểu thư, tìm được người rồi!” thấy Trịnh Tâm Ngữ vẫn còn đang nhìn về một phía, Trân Nhi tò mò hỏi:” Sao vậy?”

Trịnh Tâm Ngữ nhìn nhìn một hồi, sau đó vẻ mặt rối rắm:” Người kia, hình như ta đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải.”

Trân Nhi cũng nhìn theo hướng đó,nhưng không thấy ai cả, không để ý hỏi:” Vậy sao?” Sau đó, dường như nhớ ra chuyện gì, la to:” Quên mất, tiểu thư, Linh Lung vương còn đang tìm người đó, nếu không mau quay lại..”

Chưa nói xong thì đã thấy Trịnh Tâm Ngữ tái mặt, kéo Trân Nhi chạy như bay:” Vậy còn chờ gì nữa, đi nhanh lên đi!”

Trân Nhi khóc trong lòng, tiểu thư, người ta còn mệt mà.

*-*

Trên một con đường gần đó, cô nương lúc nãy, đang cầm trong tay kẹo hồ lô, lâu lâu lại ăn một viên, chợt, nàng đưa tay gỡ cái mũ của chiếc áo choàng xuống, lộ ra toàn bộ dung nhan. Nếu như Trịnh Tâm Ngữ còn ở đây, nàng nhất định sẽ nhận ra đây là ai, người này, chính là cô nương trong rất nhiều bức tranh ở Xích Lung vương phủ, là người mà Sở Hiên luôn luôn nhớ thương, người mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm, Du Tử Khâm.

Du Tử Khâm kéo nón xuống, hít thở hương hoa thoang thoảng trong không khí, sau đó mỉm cười, cắn một viên kẹo hồ lô, hướng đến phía trước đi tới, nói:” Lâu rồi không thấy nhiều hoa anh đào như vậy, thât đẹp.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện