Tuy hôm qua ép buộc Du Tử Khâm cả đêm, nhưng sáng hôm sau, Sở Hiên lại tinh thần phấn chấn dậy sớm, trước một bước rời giường. Hắn cần phải xử lí Thẩm Như My, Tử Nhi của hắn đã trở lại, vậy thì thân xác của ả đã trở nên vô dụng rồi, hắn, không cần một người giống Tử Nhi tồn tại.
Vì vậy, khi Sở Hiên xong việc quay lại, Du Tử Khâm cũng đã tỉnh giấc, hiện đang nằm lì trên giường không ngồi dậy. Thật ra không phải nàng không muốn ngồi dậy, mà là nàng không thể ngồi dậy.
Đêm qua Sở Hiên ép buộc, khiến cho hôm nay cơ thể nàng rã rời, đến chân cũng khép không được, khi nàng tính xuống giường, vừa động một tí là cơn đau buốt từ nơi đó truyền lên, đúng là hành hạ mà.
Sở Hiên vừa vào phòng liền nhìn thấy ai đó dùng đôi mắt ai oán nhìn mình, thì bật cười, đi lại gần giường, giang tay ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng một cái, sau đó dùng giọng điệu hả hê pha chút tự hào hỏi nàng:
- “ Sao vậy, mệt mỏi lắm phải không?”
Nghe hắn nói tới đó, đoàn hỏa diễm trong mắt nàng càng tăng cao, nghiến răng nghiến lợi nói:” Chàng thử suốt một đêm bị cắm xem?”( good question)
Sở Hiên cười lớn hơn nữa, tay nâng mặt Du Tử Khâm lên, nhẹ nhàng đặt những nụ hôn xuống mắt nàng, má nàng, sau đó là dịu dàng hôn nhẹ đôi môi nàng như an ủi, nói:” Ta quá khứ, hiện tại và cả tương lai đều không có khả năng bị cắm, vì vậy, giả thuyết này, không thể thành lập. Hơn nữa, ta mạnh mẽ như vậy, chẳng phải cuộc sống tính phúc của nàng sẽ càng hoàn mĩ hơn sao, nàng phải vui mới đúng.”( em hâm mộ anh, Sư phò)
Du Tử Khâm nghe hắn nói như vậy thì liền đỏ mặt, hắn sao có thể nói ra lời vô sỉ như vậy, nói cứ như người được lợi là nàng vậy. Nàng muốn nói, lấy chứng khiến phích của hắn, đời này chỉ có thể có nàng là nữ nhân, nhưng nàng thì có thể tìm nam nhân khác nha.
Nhưng lí trí của nàng kịp thời thức tỉnh, hôm qua, khi nàng nói nàng muốn rời xa hắn, đã bị hắn làm đến thừa sống thiếu chết, nếu như nàng còn nói những lời như vậy, thì cả đời cũng đừng mong xuống giường.
Nhìn thấy Du Tử Khâm im lặng nằm trong lòng mình, Sở Hiên chợt cảm thấy tâm mềm nhũn, cúi xuống hôn lên mái tóc nàng một cái, sau đó nói:” Cũng trễ rồi, để ta giúp nàng thu thập, sau đó chúng ta cùng nhau dùng bữa sáng.
Sau đó, không đợi nàng phản ứng, liền bắt tay vào làm, tiện thể, ăn chút đậu hủ non. Du Tử Khâm chỉ có thể mặc cho người ta khi dễ, nước mắt lưng tròng, nàng biết ngay mà.
*-*
Bữa sáng không quá phong phú, nhưng đúng kiểu Du Tử Khâm thích, mỗi người một tô cháo lươn, kèm với bánh tôm, và trứng vịt muối, cùng với các loại gia vị được đặt ở trên bàn, tùy người dùng. Tuy bữa sáng như vậy là không hợp với địa vị của Sở Hiên, nhưng chỉ cần nàng thích ăn, ai dám nói gì.
Hạ nhân vương phủ đối với việc trong phủ có thêm một tân vương phi hiếu kì không thôi, nhưng do quanh năm làm trong vương phủ cũng quá quen thuộc quy củ trong này nên chỉ dám ngầm bàn luận.
Sau khi biết tin vì tân vương phi mà cái người ở Tịnh Các bị trừng phạt thì mọi người mới nhận ra địa vị của vị tân vương phi trong lòng vương gia không bình thường nha. Cộng thêm đám gia đinh thị vệ đã chứng kiến ngày hôm đó, khi về đã nước miếng bay tứ tung, diễn tả cảnh vương gia như thế nào dịu dàng ôm lấy tân vương phi, như thế nào, dùng đôi mắt sát khí nhìn kẻ thù, ách, Thẩm tiểu thư, càng làm cho đám người trong vương phủ thêm kính sợ tân vương phi.
Tuy nhiên, hạ nhân trong vương phủ mấy ngày nay cũng rất là vui vẻ, bởi vì sao ư, bởi vì vị chủ tử của bọn họ, vị bạo vương khát máu nổi tiếng khắp vương triều này, mấy ngày nay luôn cười a, hơn nữa còn cười rất vui vẻ, rất dịu dàng [với vương phi], đối xữ với hạ nhân cũng rất hòa nhã[diễn kịch cho vương phi xem], cũng không có vì rảnh rỗi không có việc gì làm mà đi giết người [bồi vương phi cũng đủ bận rộn rồi.]
Cho nên a, trên dưới vương phủ đều rất là kính trọng vương phi, cẩn thận chu đáo mà hầu hạ vương phi, không để cho vương phi có chút tổn thương nào.
*-*
Sau đó vài ngày, Du Tử Khâm ở trong vương phủ như cá gặp nước, tuy nàng ít khi ra khỏi Đào Uyển, nhưng mỗi khi nàng ra ngoài đều nhận được những cái tươi cười niềm nở tiếp đón, khiến nàng cũng không hiểu tại sao.
Khi Sở Hiên đi vào thì thấy Du Tử Khâm ngồi một mình trong đình, bộ dạng ngẩn ngơ như đang suy nghĩ cái gì. Hắn lại gần nàng, không tiếng động bế nàng lên, đặt nàng ngồi vào trong lòng mình.
Hành động của hắn khiến nàng hồi hồn, khi phát hiện người ôm nàng là hắn, nàng liền bình tĩnh trở lại, cũng thuận thế mà dựa vào lòng hắn.
Giọng nói trầm thấp của Sở Hiên từ trên truyền xuống:” Suy nghĩ cái gì vậy?”
Du Tử Khâm loay hoay trong lòng hắn, tìm một thoải mái tư thế, oa trong lòng hắn xong ,mới nói: “ Ta lo lắng vụ yến hội.”-lần này tổ chức yến hội, chủ yeu61b là để giới thiệu Du Tử Khâm chon mọi người biết, mặc dù ngoài mặt, thánh chỉ nói với mọi người tân vương phi chính là nghĩa muội của hoàng hậu, nhưng củng phải tổ chức yến hội thông báo với mọi người, đương nhiên, yến hội này là do hoàng hậu ra mặt tổ chức.
Sở Hiên biết nàng lo lắng điều gì, dù sao, trong yến hội nhất định sẽ có những người tự cho mình là cao quý, đương nhiên không phục một người không rõ xuất thân là Du Tử Khâm sau này sẽ có địa vị cao hơn bọn họ, cho nên, không chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, điều này đối với Sở Hiên không là gì. Quốc gia này, ba huynh đệ hắn làm chủ, địa vị của bọn họ cao quý, là do bọn hắn cho, nếu như có kẻ vì thế mà dám tổn thương người hắn yêu, hừ, cái danh bạo vương của hắn không phải chưng chơi cho đẹp.
-“ Đừng lo, hết thảy đã có ta.” – Chỉ cần có hắn ở đây, tuyệt đối không để cho bất cứ ai khi dễ Tử Nhi.
*-*
Hoàng cung, Càn Thanh cung.
Trịnh Tâm Ngữ lúc này đang rối rắm đi qua đi lại, đằng sau nàng là một nữ tử, trên người mặc bộ xiêm y màu lam, thêu chỉ bạc tinh xảo, cả người đang lười biếng nằm dài trên giường nhỏ khắc hình chiêm phượng, bàn tay đang cầm chùm nho giơ lên cao, ngửa cổ, thô lỗ ăn từng trái nho, xung quanh là bốn cung nữ đang hầu hạ, người này chính là đương triều hoàng hậu nương nương, con gái của Trịnh Thái Phó Trĩnh Đông Bằng, Trịnh Phi.
Cắn xong một trái nho, Trịnh Phi ngước nhìn cài người còn đang đi đi lại lại trong tẩm điện của mình, Trịnh Tâm Ngữ lên tiếng:” Nè! Muội có gì muốn nói thì nói lẹ lên, đừng có đi đi lại lại trước mặt ta, làm ta chóng mặt nữa, nếu không, ta cho người tống muội vào tông nhân phủ bây giờ.”
Đối với lời đe dọa của Trịnh Phi, Trịnh Tâm Ngữ không hề để trong lòng, nàng biết, đại tỷ nàng tuy rằng bưu hãn, nhưng đối với người nhà, vẫn rất dung túng. Do dự một chút, nàng tới gần Trịnh Phi, ngồi lên chỗ trống trên cái giường nhỏ, hỏi ra vấn đề của mình:
-“ Đại tỷ!’
- “Hửm?!”
-“Ta hỏi tỷ, nếu như.. nếu như…có một nam nhân, khi hắn ôm ngươi vào lòng, ngươi chẳng những không ghét, mà còn cảm thấy rất an tâm, rất bình yên, hơn nữa….cũng..hơi thích thích cảm giác…hắn ôm mình, thì sao?”
Vì vậy, khi Sở Hiên xong việc quay lại, Du Tử Khâm cũng đã tỉnh giấc, hiện đang nằm lì trên giường không ngồi dậy. Thật ra không phải nàng không muốn ngồi dậy, mà là nàng không thể ngồi dậy.
Đêm qua Sở Hiên ép buộc, khiến cho hôm nay cơ thể nàng rã rời, đến chân cũng khép không được, khi nàng tính xuống giường, vừa động một tí là cơn đau buốt từ nơi đó truyền lên, đúng là hành hạ mà.
Sở Hiên vừa vào phòng liền nhìn thấy ai đó dùng đôi mắt ai oán nhìn mình, thì bật cười, đi lại gần giường, giang tay ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng một cái, sau đó dùng giọng điệu hả hê pha chút tự hào hỏi nàng:
- “ Sao vậy, mệt mỏi lắm phải không?”
Nghe hắn nói tới đó, đoàn hỏa diễm trong mắt nàng càng tăng cao, nghiến răng nghiến lợi nói:” Chàng thử suốt một đêm bị cắm xem?”( good question)
Sở Hiên cười lớn hơn nữa, tay nâng mặt Du Tử Khâm lên, nhẹ nhàng đặt những nụ hôn xuống mắt nàng, má nàng, sau đó là dịu dàng hôn nhẹ đôi môi nàng như an ủi, nói:” Ta quá khứ, hiện tại và cả tương lai đều không có khả năng bị cắm, vì vậy, giả thuyết này, không thể thành lập. Hơn nữa, ta mạnh mẽ như vậy, chẳng phải cuộc sống tính phúc của nàng sẽ càng hoàn mĩ hơn sao, nàng phải vui mới đúng.”( em hâm mộ anh, Sư phò)
Du Tử Khâm nghe hắn nói như vậy thì liền đỏ mặt, hắn sao có thể nói ra lời vô sỉ như vậy, nói cứ như người được lợi là nàng vậy. Nàng muốn nói, lấy chứng khiến phích của hắn, đời này chỉ có thể có nàng là nữ nhân, nhưng nàng thì có thể tìm nam nhân khác nha.
Nhưng lí trí của nàng kịp thời thức tỉnh, hôm qua, khi nàng nói nàng muốn rời xa hắn, đã bị hắn làm đến thừa sống thiếu chết, nếu như nàng còn nói những lời như vậy, thì cả đời cũng đừng mong xuống giường.
Nhìn thấy Du Tử Khâm im lặng nằm trong lòng mình, Sở Hiên chợt cảm thấy tâm mềm nhũn, cúi xuống hôn lên mái tóc nàng một cái, sau đó nói:” Cũng trễ rồi, để ta giúp nàng thu thập, sau đó chúng ta cùng nhau dùng bữa sáng.
Sau đó, không đợi nàng phản ứng, liền bắt tay vào làm, tiện thể, ăn chút đậu hủ non. Du Tử Khâm chỉ có thể mặc cho người ta khi dễ, nước mắt lưng tròng, nàng biết ngay mà.
*-*
Bữa sáng không quá phong phú, nhưng đúng kiểu Du Tử Khâm thích, mỗi người một tô cháo lươn, kèm với bánh tôm, và trứng vịt muối, cùng với các loại gia vị được đặt ở trên bàn, tùy người dùng. Tuy bữa sáng như vậy là không hợp với địa vị của Sở Hiên, nhưng chỉ cần nàng thích ăn, ai dám nói gì.
Hạ nhân vương phủ đối với việc trong phủ có thêm một tân vương phi hiếu kì không thôi, nhưng do quanh năm làm trong vương phủ cũng quá quen thuộc quy củ trong này nên chỉ dám ngầm bàn luận.
Sau khi biết tin vì tân vương phi mà cái người ở Tịnh Các bị trừng phạt thì mọi người mới nhận ra địa vị của vị tân vương phi trong lòng vương gia không bình thường nha. Cộng thêm đám gia đinh thị vệ đã chứng kiến ngày hôm đó, khi về đã nước miếng bay tứ tung, diễn tả cảnh vương gia như thế nào dịu dàng ôm lấy tân vương phi, như thế nào, dùng đôi mắt sát khí nhìn kẻ thù, ách, Thẩm tiểu thư, càng làm cho đám người trong vương phủ thêm kính sợ tân vương phi.
Tuy nhiên, hạ nhân trong vương phủ mấy ngày nay cũng rất là vui vẻ, bởi vì sao ư, bởi vì vị chủ tử của bọn họ, vị bạo vương khát máu nổi tiếng khắp vương triều này, mấy ngày nay luôn cười a, hơn nữa còn cười rất vui vẻ, rất dịu dàng [với vương phi], đối xữ với hạ nhân cũng rất hòa nhã[diễn kịch cho vương phi xem], cũng không có vì rảnh rỗi không có việc gì làm mà đi giết người [bồi vương phi cũng đủ bận rộn rồi.]
Cho nên a, trên dưới vương phủ đều rất là kính trọng vương phi, cẩn thận chu đáo mà hầu hạ vương phi, không để cho vương phi có chút tổn thương nào.
*-*
Sau đó vài ngày, Du Tử Khâm ở trong vương phủ như cá gặp nước, tuy nàng ít khi ra khỏi Đào Uyển, nhưng mỗi khi nàng ra ngoài đều nhận được những cái tươi cười niềm nở tiếp đón, khiến nàng cũng không hiểu tại sao.
Khi Sở Hiên đi vào thì thấy Du Tử Khâm ngồi một mình trong đình, bộ dạng ngẩn ngơ như đang suy nghĩ cái gì. Hắn lại gần nàng, không tiếng động bế nàng lên, đặt nàng ngồi vào trong lòng mình.
Hành động của hắn khiến nàng hồi hồn, khi phát hiện người ôm nàng là hắn, nàng liền bình tĩnh trở lại, cũng thuận thế mà dựa vào lòng hắn.
Giọng nói trầm thấp của Sở Hiên từ trên truyền xuống:” Suy nghĩ cái gì vậy?”
Du Tử Khâm loay hoay trong lòng hắn, tìm một thoải mái tư thế, oa trong lòng hắn xong ,mới nói: “ Ta lo lắng vụ yến hội.”-lần này tổ chức yến hội, chủ yeu61b là để giới thiệu Du Tử Khâm chon mọi người biết, mặc dù ngoài mặt, thánh chỉ nói với mọi người tân vương phi chính là nghĩa muội của hoàng hậu, nhưng củng phải tổ chức yến hội thông báo với mọi người, đương nhiên, yến hội này là do hoàng hậu ra mặt tổ chức.
Sở Hiên biết nàng lo lắng điều gì, dù sao, trong yến hội nhất định sẽ có những người tự cho mình là cao quý, đương nhiên không phục một người không rõ xuất thân là Du Tử Khâm sau này sẽ có địa vị cao hơn bọn họ, cho nên, không chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, điều này đối với Sở Hiên không là gì. Quốc gia này, ba huynh đệ hắn làm chủ, địa vị của bọn họ cao quý, là do bọn hắn cho, nếu như có kẻ vì thế mà dám tổn thương người hắn yêu, hừ, cái danh bạo vương của hắn không phải chưng chơi cho đẹp.
-“ Đừng lo, hết thảy đã có ta.” – Chỉ cần có hắn ở đây, tuyệt đối không để cho bất cứ ai khi dễ Tử Nhi.
*-*
Hoàng cung, Càn Thanh cung.
Trịnh Tâm Ngữ lúc này đang rối rắm đi qua đi lại, đằng sau nàng là một nữ tử, trên người mặc bộ xiêm y màu lam, thêu chỉ bạc tinh xảo, cả người đang lười biếng nằm dài trên giường nhỏ khắc hình chiêm phượng, bàn tay đang cầm chùm nho giơ lên cao, ngửa cổ, thô lỗ ăn từng trái nho, xung quanh là bốn cung nữ đang hầu hạ, người này chính là đương triều hoàng hậu nương nương, con gái của Trịnh Thái Phó Trĩnh Đông Bằng, Trịnh Phi.
Cắn xong một trái nho, Trịnh Phi ngước nhìn cài người còn đang đi đi lại lại trong tẩm điện của mình, Trịnh Tâm Ngữ lên tiếng:” Nè! Muội có gì muốn nói thì nói lẹ lên, đừng có đi đi lại lại trước mặt ta, làm ta chóng mặt nữa, nếu không, ta cho người tống muội vào tông nhân phủ bây giờ.”
Đối với lời đe dọa của Trịnh Phi, Trịnh Tâm Ngữ không hề để trong lòng, nàng biết, đại tỷ nàng tuy rằng bưu hãn, nhưng đối với người nhà, vẫn rất dung túng. Do dự một chút, nàng tới gần Trịnh Phi, ngồi lên chỗ trống trên cái giường nhỏ, hỏi ra vấn đề của mình:
-“ Đại tỷ!’
- “Hửm?!”
-“Ta hỏi tỷ, nếu như.. nếu như…có một nam nhân, khi hắn ôm ngươi vào lòng, ngươi chẳng những không ghét, mà còn cảm thấy rất an tâm, rất bình yên, hơn nữa….cũng..hơi thích thích cảm giác…hắn ôm mình, thì sao?”
Danh sách chương