Câu nói của Sở Hiên vừa dứt, hầu như tất cả ánh mắt đều tập trung vào hai người, ngay cả Sở Phong đang đứng bên cạnh Trịnh Phi “dập lửa” hay Trịnh Tâm Ngữ đang khóc thút thít hướng Sở Dực cáo trạng cũng vậy.

Sở Hiên như là không nhận thấy tình huống, vẫn đang ôn nhu vuốt má Du Tử Khâm, trấn an nàng.

Xích Lung vương điện hạ cũng có lúc như vậy sao. Xem động tác ôn nhu đó kìa, đôi mắt đầy tình ý, khóe miệng còn hơi hơi nhếch lên, mấy động tác này có độ khó rất là cao nha.

Mấy thiếu nữ có mặt trong Ngự Hoa Viên lúc này vừa ngạc nhiên, vừa say đắm nhìn bộ dạng thâm tình của Sở Hiên.

Là ai nói Xích Lung vương thị huyết như mà, là ai nói hắn không thích nữ nhân, là ai nói hắn tàn bạo thành tánh, là ai nói nếu như nữ nhân nào có ý đồ với hắn đều bị hắn giết thẳng tay, tất cả đều là hư cấu, xem người ta dịu dàng chưa kìa.

Cũng bởi vậy mà từ lúc đó, có rất nhiều nữ nhân bắt đầu chuyển mục tiêu về Xích Lung vương, một người bừa có tài vừa có mạo, lại quyền thế ngập trời, trước kia là vì lời đốn hắn là một kẻ tàn bạo nên cho dù có muốn cũng không ai dám đánh chủ ý với hắn, nhưng hành động ngày hôm nay của hắn lại khiến những nữ nhân đó bắt đầu rục rịch tâm tư.

Chỉ là, nó cũng không tồn tại được lâu.

Nghe Sở Hiên hỏi, Du Tử Khâm không trả lời, chỉ vùi mình vào trong lòng Sở Hiên, cánh tay vòng qua hông hắn, ôm chặt, trông có vẻ như vừa bị thiên đại ủy khuất.

Quả nhiên, Sở Hiên vừa nhìn thấy động tác của Du Tử Khâm, lệ khí liền bắt đầu nổi lên, đưa tay ôm nàng thật chặt, cả đôi mắt mới vừa rồi còn rất dịu dàng nay lại nhuốm đầy sát khí.

Bảo bối của hắn bị người ta khi dễ, bảo bối mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay, bảo bối mà hắn suýt nữa là mất đi mãi maĩ, vậy mà giờ đây, lại bị người ta khi dễ.

Sở Hiên quét mắt qua một vòng, không bỏ sót một ai, không khí của ngự hoa viên xuống thấp đến cực điểm, bất cứ ai bị hắn nhìn vào đều có cảm giác khó thở, run rẩy, một áp lực vô hình đè nặng lên mọi người.

Sở Hiên nhìn xong, mới vỗ vỗ Du Tử Khâm đang trốn trong lòng hắn, nói:” Không sao, đừng lo, những ai khi dễ Tử Nhi, ta giết kẻ đó, được không?”-Ngữ khí nhẹ nhàng như thể chuyện hắn nói là quá đỗi bình thường.

Du Tử Khâm vẫn trốn trong lòng hắn bây giờ mới rời khỏi, ngước mặt lên nhìn hắn cười, Sở Hiên thấy vậy cũng thu bớt sát khí xuống, tránh làm nàng sợ.

Xong xuôi, hắn hướng Sở Phong nói:” Hoàng huynh, những người này có thể giao cho đệ chứ!” – Vừa nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Sở Phong như muốn nói “nếu như ngươi nói không, ta sẽ không tha cho ngươi.”

Sở Phong khóe miệng giật giật một chút, nhưng cũng gật đầu.

Trịnh Phi và Trịnh Tâm Ngữ đều nhìn Du Tử Khâm bằng ánh mắt sùng bái, đây là cái gọi là đỉnh cao của cáo trạng sao, không cần tỏ vẻ giận dỗi (Trịnh Phi), không cần khóc lóc làm nũng(Trịnh Tâm Ngữ), không cần nói gì nhiều, thậm chí là không cần nói gì, đều có thể chình người ta đến chết

.Những người này, giao vào trong tay Sở Hiên, thì không cần phải nghĩ nữa, có ai rơi vào tay Xích Lung vương mà có thể còn sống trở ra, nếu như người đó thật sự còn sống, thì đó mới thật sự là bi kịch của hắn.

Mấy người Vĩnh Nhạc hầu thấy nữ nhi của mình sắp không xong, liền hô to :” Hoàng thượng khai ân, hoàng thượng khai ân, xin người hãy tha cho nữ nhi của chúng thần!”

Không đợi cho Sở Phong lên tiếng, Trịnh Phi liền mở miệng:”Các vị đại nhân làm vậy là sao, cứ như nữ nhi của các ngươi rơi vào tay Xích Lung vương thì chết chắc vậy, đừng lo, Xích Lung vương tuy có chút hiểu lầm với mọi người, nhưng hắn làm việc rất chi là công tư phân minh, sẽ không xử loạn.”

Ba người Vĩnh Nhạc hầu thầm nghĩ, hoàng hậu đúng là dám nói, cái gì gọi là chút hiểu lầm, đó là sự thật có được hay không, cái gì gọi là công tư phân minh, hắn là kẻ nổi tiếng chyên bao che khuyết điểm có được hay không, nếu nữ nhi rơi vào tay hắn, vậy thì đừng hòng sống trở ra.

Bọn họ vẫn không từ bỏ ý định của mình, tiếp tục cầu xin hoàng thượng, nhưng mà tất cả đều quên, trước mặt hoàng hậu, hoàng thượng không có quyền phát ngôn.

Quả nhiên, Trịnh Phi liền cười rực rỡ hơn nói:” Nếu các vị đại nhân muốn vậy, vậy thì giao cho ta đi, ta cũng đang nhàn, uhm, để xem , hình như lúc nãy bọn họ còn nhục mạ̀ hai vị muội muội, sau đó chỉ vào mặt ta hét to, cái naỳ gọi là gì nhỉ....a đúng rồi, là miệt thị hoàng tộc.. ưm.. rồi gì nữa nhỉ…”

-“Hoàng hậu nương nương, mấy chuyện này sao có thể làm người nhọc công, cứ giao cho Xích Lung vương là được,”_ Tĩnh quốc công không đợi cho Trịnh Phi nói hết, liền chen vào.

Nói giỡn sao, nếu giao cho hoàng hậu, nói không chừng bà ta còn có thể nghĩ ra cả đống tội trạng, sau đó tru di cửu tộc như chơi, bọn họ tuy yêu thương nữ nhi, nhưng chưa đến mức hy sinh mạng sống của bản thân và cả gia tộc.

Tĩnh Nhã, Tĩnh Hoan cùng Triệu Như Bích và Lưu Ái Tình không tin được vào tai mình:” Cha, sao người có thể..”

Binh Bộ Thị Lang liền ngắt lời:”Câm miệng!" - dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn bọn họ, khiến cho tất cả đều không dám nói gì nữa.

Trịnh Phi nhìn bọn họ, làm bộ nói:” Thật sao, các vị đã suy nghĩ kĩ rồi chứ!”

-“Suy nghĩ kĩ rồi.”

-“Nha, vậy, chuyện này đành phiền Xích Lung vương vậy.”

Sở Phong bất đắc dĩ nhìn thê tử mình, ánh mắt đầy sủng nịch, sau đó nhìn mọi người xung quanh, phân phó:”Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện, thôi, tất cả đều về sớm đi!” – Dù sao mục đích của yến hội cũng đã đạt được, hơn nữa là đạt được thật thành công, hắn tin, sau yến hội hôm nay, không ai không biết tân Xích Lung vương phi, cũng không ai dám đắc tội nàng, nếu như lúc này hắn còn để đám nữ nhân này ở lại, khiến Phi Nhi mất hứng, nói không chừng, sẽ có thêm nhiều người xui xẻo.

Nghe lệnh Sở Phong, cả đám đều không tình nguyện rời đi. Trịnh Tâm Ngữ và Trịnh Phi liền đến gần Du Tử Khâm, Sở Hiên thấy vậy cũng tránh ra, bọn họ tương lai sẽ là chị em dâu, quan hệ cũng không thể quá nhạt, thân thiết một chút cũng tốt, sau này Tử Nhi nếu nhàm chán, cũng có thể tìm bọn họ giải buồn.(ca, đó là hoàng hậu, không phải hề.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện