Năm thứ nhất.

Xích Lung vương phủ, tòa phủ đệ vừa được xây dựng gần đây, nơi này là nơi ở của Xích Lung vương, đệ đệ của đương kim hoàng đế. Màn chém giết những người phạm tội tại pháp trường của hắn cách đây một năm đã khiến hắn trở thành bạo vương trong mắt mọi người.

Trong một tòa viện hoang vắng, Xích Lung vương phủ nổi tiếng bởi khắp phủ, nơi nơi đều là hoa anh đào, nhưng nơi này lại không có loài cây này dù chỉ một gốc.

Ngoài viện được canh giữ nghiêm ngặt, thị vệ đều là những người tinh nhuệ để chắc chắn rằng không ai có thể bước vào đây.

Nơi này, chính là khố phòng của vương phủ, nơi dùng để giam giữ những người phạm tội bậc nhất cảu vương phủ, nơi này cũng giống như tử lao, một khi đã vào, thì sẽ không có ngày ra, trừ phi chết.

“Chát, chát. Chát” từng tiếng vang lên, cùng với tiếng la hét, kêu khóc mơ hồ có thể nhận ra là của nữ nhân.

Sở Hiên mặc sức dùng roi tẩm muối quất thật mạnh từng nhát vào người bên dưới.

Người này tóc tai bù xù, có chỗ đã không có tóc, cả người đều là vết thương, vết sẹo, gương mặt chằng chịt những dấu vết của roi đến nỗi không thể nhận ra ngũ quan.

Gương mặt đầy vẻ đau đớn và sợ hãi, Lạc Thủy Linh nhìn người nam nhân thị huyết trước mắt, hắn không phải người, hắn là ma quỷ, hắn đã hành hạ ả liên tục một năm nay, moi64v lần đều khiến ả sống dở chết dở, sau đó lại cho đại phu chữa trị tận tình, không để cho ả chết.

Ả đã từng hối hận không biết bao nhiêu lần, vì sao năm xưa lại cho rằng người này rất dịu dàng cơ chứ, phải , hắn dịu dàng, nhưng là chỉ với người kia. Năm xưa, nếu không phải nàng ngu ngốc, cố chấp, thì nàng và người nhà sẽ không như thế này.

Từng cây roi cứ quất liên tục vào cơ thể ả, muối xát lên vết thương khiến nó đau nhức không thôi, tầm mắt ả bắt đầu trở nên mơ hồ, trời cao ơi, con đã hối hận lắm rồi, bây giờ, con chỉ mong được chết một cách thanh thản mà thôi, sau đó, ả ngất đi.

Sở Hiên nhìn Lạc Thủy Linh ngất đi, buông cây roi trong tay, Hà Mộc liền đưa một cái khăn sạch cho hắn lau tay, chà lau xong, hắn không nói một tiếng, bước ra ngoài.

Không đợi hắn phân phó, đại phu trong phủ lập tức tiến vào, chữa trị cho người kia.

*-*

Năm thứ ba.

Tử Nhi, người hại nàng đã chết rồi, là bị ta hành hạ đến chết, nàng có thấy hả giận không.

Nếu hết giận rồi, nàng quay về bên ta được không.

Hôm nay, ta vừa yêu cầu tú nương dạy ta may quần áo, ta định sẽ may cho nàng một bộ y phục thật đẹp, nhưng tay nghề ta còn chưa thuần thục, may rất xấu, nàng sẽ không ghét bỏ chứ.

Ta nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, nàng đừng vì thế mà không quay về nha.

Tết năm nay, kinh thành có pháo hoa đẹp lắm, đẹp hơn ở Thanh Hà trấn năm đó nhiều, nhưng ta vẫn muốn đón tết ở Đào Hoa Sơn hơn.

Tử Nhi, nàng từng hứa, năm nào cũng đón tết với ta mà, nhưng vì sao, nàng lại thất hứa….một lần nữa.

*-*

Năm thứ 4.

Tử Nhi à, nàng biết không, hôm nay có người tặng nữ nhân vào trong phủ đấy, nhưng ta không cho phép, ta cho người ngoạn nàng ta, sau đó để nguyên hiện trạng đá ra khỏi phủ.

Ta rất ngoan, phải không.

Ta chỉ có một mình nàng thôi, vì sao nàng không chịu quay về.

Hôm qua ta mới làm ra món mới, nàng nhất định sẽ rất thích, nếu nàng không quay về, ta sẽ ăn hết cho xem.

Ta cũng làm rất nhiều y phục đẹp nữa, cho nên nàng mau quay về nha.

Tử Nhi, năm nay vào ngày sinh thần của nàng, ta đã làm rất nhiều món ngon, sau đó, ta lại một mình ăn hết nó, ăn cả phần của nàng, đến nỗi ngày hôm sau, ta không dậy được.

Vì sao lúc này nàng không xuất hiện, sau đó mắng ta, bảo ta không được ăn uống linh tinh.

Tử Nhi, ta rất nhớ nàng, nhưng ta không hề khóc, ta là nam nhân, nên ta sẽ không khóc, đúng không.

*-*

Năm thứ 5.

Năm nay, hoàng huynh thành thân, tân nương là một người rất hung dữ.

Ta nhìn bộ giá y của nàng ta, chợt phát hiện ra, ta còn chưa may giá y cho nàng, vì thế, ta quay về may.

Tử nhi nếu mặc giá y, chắc chắn sẽ rất đẹp, ta rất muốn nhìn thấy.

Ta nhìn giá y rồi tưởng tượng cảnh nàng mặc nó, đứng bên cạnh ta, mỉm cười.

Ta không được rồi, ta đã khóc, Tử Nhi, vì sao, nàng không ở bên cạnh ta.

Bên ngoài trăng rất đẹp, ai cũng vui mừng cho ngày vui của hoàng đế, ta rất cô đơn, Tử Nhi.

*-*

Năm thứ 6.

Tử Nhi , ta trưởng thành rồi, bây giờ, nàng không được xem ta là hậu bối nữa rồi.

Có rất nhiều người thích ta đó, nếu nàng không quay về, ta sẽ bị người ta cướp mất.

Vừa rồi, bọn thị vệ cứu được mọt người, nhưng cô nương đó lại cứ muốn lấy thân báo đáp cho ta. Thật lạ.

Ta đồng ý rồi, ta bán nàng ta vào kĩ viện lấy tiền, nàng thấy ta thông minh không.

Nhưng nàng ta lại cứ la hét đòi làm nha hoàn cho ta, Tử Nhi à, nếu như ta để nàng ta làm nha hoàn, vậy chẳng phải ta lại phải tốn ngân lượng nuôi thêm nàng ta sao, vì vậy, bán nàng ta vào kĩ viện là cách lấy thân báo đáp thuận tiện nhất còn gì.

Tử Nhi, ta rất hay mơ về nàng, nhưng ta chưa thấy đủ, bao giờ, nàng mới quay lại bên cạnh ta.

*-*

Năm thứ 8.

Tử Nhi, ta sắp hết kiên nhẫn rồi, ta rất muốn gặp nàng, làm sao đây.

Ta đã không còn thể hiện cảm xúc trên mặt nữa, vì cho dù ta có làm thế, thì nàng cũng không quay về bên cạnh ta, an ủi ta, làm cho ta vui.

Tử Nhi, niềm tin của ta sắp vụn vỡ rồi, nàng thật sự sẽ quay về chứ, hay là ta đang tốn thời gian.

Nếu ta nhảy xuống, liệu ta có được gặp nàng không.

Tử nhi, ta sẽ chỉ chờ thêm một chút nữa thôi.

Nếu vẫn không gặp lại nàng, ta sẽ xuống gặp nàng.

Vì vậy, Tử Nhi, mau mau về với ta đi, ta sắp không chịu nỗi rồi.

*-*

Sâu dưới vách Đoạn TRường, xuyên qua từng kẽ đá, nằm sâu trong hanh động tăm tối là một khung cảnh đẹp như mơ.

Từng loài sinh vật vẫn đang sống yên bình, sinh hoạt như bình thường.

Ở giữa hồ, thiếu nữ ngủ say bao nhiêu năm nay.

Cuối cùng cũng tỉnh giấc.

TOÀN VĂN HOÀN.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện