EDIT + BETA: FANG QING
Ngô Chí tựa đầu vào cửa thủy tinh, trông xuống ngã tư đường trống vắng.
Thế giới này, quá mức yên ắng.
Dù cho cậu đang mở nhạc thật to, thì vẫn không xua được sự cô đơn tẻ nhạt. Ngô Chí thở dài, nhấc nạng và cuốn sách gần đó lên, cậu không thèm ngồi ngắm cái thành phố mênh mông khiến lòng người chua xót này nữa.
Nếu đã chấp nhận hiện thực, thì cậu phải sống thật tốt, sống cho cả người nhà của mình, quyền tìm chết của cậu đã bị Ngô Viên tước đoạt vào ngày hôm ấy. Tính Ngô Chí trước giờ vừa quật cường lại bướng bỉnh, cậu không quan tâm thế giới này tuyệt vọng đến mức nào, một khi đã quyết định, thì cứ bình an mà sống trước đã. Sinh hoạt hiện tại của cậu tương đối đơn giản, hoặc có thể nói là muốn gì làm đó: không có mục tiêu, không có việc cần làm, không thi không cử, không đi công tác, đến cả việc ăn mặc đi lại cũng chẳng đến phiên cậu lo toan, việc duy nhất Ngô Chí làm là, sống mơ mơ hồ hồ, tìm việc giết thời gian.
Cuộc sống của cậu cực kỳ tốt, có áo có quần có nước có điện, không bị thoái hóa thành người nguyên thủy. Diệp Thanh Linh là người lo toan mọi việc, đồ ăn y tìm, điện nước y lắp, để giúp cậu giết thời gian, y chẳng biết moi từ đâu ra cả đống CD và sách báo____ Diệp Thanh Linh giống như một con Rocky Rackat, muốn gì có đó.
Ngô Chí lơ đãng nghĩ, ấn số sáu trong thang máy. Khách sạn Diệp Chi vốn là khách sạn 5 sao, nội thất trang hoàng vô cùng xa xỉ. Để phòng ngừa xác sống xâm nhập, Diệp Thanh Linh đã phá hủy bốn tầng dưới của khách sạn, mấy tầng còn lại được sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau….trong đó có một tầng gần như bị Diệp Thanh Linh chất đầy sách báo, vài tầng thì chất đầy đồ ăn, số lượng nhiều tới nỗi Ngô Chí ngỡ rằng “Thằng nhóc kia chắc không dọn sạch thức ăn trong thành phố vào đây đấy chứ”
Trang thiết bị trong khách sạn hết sức đầy đủ, thậm chí có cả rạp phim và hồ bơi. Ngô Chí cảm thấy châm biếm lắm, mất hết tất cả rồi lại có được tất cả. Trước kia, Ngô Chí chưa từng nghĩ tới một ngày mình có thể nằm phe phẩy trong phòng tổng thống, cả tuần muốn nằm ở đâu thì nằm, có thể vào quầy bar quẩy lúc buồn chán, ban đêm chẳng cần về kí túc xá, có thể thỏa sức hát hò trong KTV hạng sang, hát tới tắt tiếng thì thôi, có thể chơi điên dại trong phòng game, có thể mặc trang phục cao cấp đắt tiền, có thể thưởng thức món ăn của đầu bếp siêu cấp Diệp Thanh Linh….dường như chuyện gì Diệp Thanh Linh cũng biết làm, y đôi lúc sẽ biến thành một đầu bếp cực giỏi, đôi lúc lại là một kỹ sư rành nghề, thậm chí mới đây thôi, y biến thành một bác sĩ ưu tú. Mỗi khi Ngô Chí ăn ngon tới nổi khen không ngừng mồm, Diệp Thanh Linh chỉ đẩy đẩy gọng kính, dịu dàng bảo món này y nấu dựa theo sách nấu ăn, dĩa cậu ăn là thành quả đầu tiên của y.
Thiên tài đều như thế ư? Trước giờ Ngô Chí luôn mặc định, Diệp Thanh Linh là thiên tài, một Diệp Thanh Linh cả năm căn bản không lên lớp được mấy lần, nhưng điểm số lúc nào cũng tròn 84. Nghe thì thấy bình thường nhỉ, nhưng Ngô Chí nhớ rất rõ, vô luận đề thi khó dễ ra sao, dù cho điểm trung bình của cả lớp là 90 hay 60, thì Diệp Thanh Linh vẫn đạt được đúng 84 điểm, dùng con điểm ấy khinh bỉ tất cả bạn học. Bình thường Diệp Thanh Linh ít khi đến lớp, số lần đi thi cũng đếm được trên đầu ngón tay, song nhờ y và cậu học chung với nhau từ tiểu học đến trung học, thành ra Ngô Chí mới chú ý tới điểm khác thường, từ đó nảy sinh hứng thú với người nọ. Ông trời công bằng lắm, ông lấy của Diệp Thanh Linh một thân thể khỏe mạnh, nhưng cũng tặng cho y một cái đầu hơn người. Diệp Thanh Linh là thiên tài, Ngô Chí khắc ghi điều đó, cho nên cậu cũng ít khi chủ động chọc ghẹo người ta, vì cậu biết, thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một sợi chỉ.
Vận mệnh trêu ngươi, trong mạt thế tuyệt vọng khốn cùng, một thành phố từng tấp nập phồn hoa như Diệp Chi, chỉ còn lại hai người Ngô Chí và Diệp Thanh Linh.
Ngô Chí xuống tới tầng 6, đây là nơi Diệp Thanh Linh cất sách báo và CD. Cậu khập khà khập khiễng mở cửa phòng, chìm nghỉm trong biển sách. Ngô Chí từng hoài nghi Diệp Thanh Linh cướp sạch sách trong thư viện bê vô đây, cậu chống nạng, xếp cuốn sách vừa đọc xong lên kệ, sau đó ngơ ngác tìm tòi.
<<Cha>>, <<Tên lừa đảo>>, <<Reader and Leading Role>> <<Y Thánh>>…
Úi? Ngô Chí khựng lại, cậu rút cuốn <<Y Thánh>> ra, mấy hôm trước vừa thấy Diệp Thanh Linh đọc cuốn này. Ngô Chí chẳng có ý gì, đơn giản tò mò mà thôi. Cậu thường nghĩ, mình và Diệp Thanh Linh là người của hai thế giới, tính cách khác nhau rõ rành rành, song lại sống chung hết sức hòa hợp, cứ như anh em cùng mẹ sinh ra.
Ngô Chí lật vài trang đầu của <<Y Thánh>>, đọc được vài hàng đã đóng lại, cậu không muốn bị đống từ ngữ chuyên môn kia tàn phá cái đầu bé nhỏ của mình nữa. Ngô Chí đành chấp nhận, cậu và Diệp Thanh Linh quả nhiên không cùng một thế giới. Cậu gãi đầu, đang tính cất Y Thánh về chỗ cũ, thì tay chợt khựng lại.
Trên mỗi tầng của giá sách đều xếp đủ một hàng sách, Ngô Chí không ngờ, sau Y Thánh còn giấu một quyển sách khác. Đó là một quyển bút kí màu đen, Ngô Chí kéo em nó ra, trang đầu viết ngay ngắn ba chữ Diệp Thanh Linh, trên phần tên viết thêm hai chữ to bự: Nhật ký.
Ngô Chí run lẩy bẩy, ngước mắt dòm trước ngó sau.
Hôm nay Diệp Thanh Linh không về, cứ cách một đoạn thời gian, y lại ra ngoài một chuyến, sau đó mang về cả đống đồ dùng mới toanh. Diệp Thanh Linh nói với cậu, thành phố Diệp Chi còn mỗi hai người bọn họ, trong các góc phố ngập tràn xác sống. Những tuyến đường thông nhau đã sớm bị phá hủy, có lẽ đâu đó ngoài kia vẫn tồn tại những kẻ sống sót, nhưng bọn họ cũng bất lực trước sự sinh sôi của xác sống, vô pháp xông ra thế giới bên ngoài. Họ bị nhốt trong cái thành phố này, cùng nó héo úa rồi tàn lụi.
Ngô Chí từng muốn ra ngoài, hoặc giả chỉ cần chạm chân tới ngã tư đường kia thôi. Nhưng cũng chỉ là “từng”, Ngô Chí lặng lẽ nhìn chân trái thiếu hụt của mình, không biết nên khóc hay cười. Chưa bàn tới chuyện chạy ra ngoài chơi trốn tìm với xác sống này nọ, trước tiên, đến cái việc rời khỏi khách sạn cậu cũng không làm được. Trước đó Diệp Thanh Linh đã phá bỏ 4 tầng khách sạn, việc đó không chỉ ngăn xác sống ở dưới, mà còn nhốt luôn người sống ở trên. Muốn vào chỉ còn cách bò lên, đừng nói Ngô Chí bây giờ, dù là Ngô Chí khỏe mạnh trước kia thì cũng chưa chắc đu bám nổi 4 tầng nhà. Nhưng Diệp Thanh Linh có thể, cơ thể y sau khi biến dị không những càng ngày càng đẹp, mà còn càng ngày càng khỏe.
Mẹ nó, cậu giống như công chúa Rapulzel bị nhốt trong tòa tháp, đợi hoàng tử đến để thả mái tóc dài. Mỗi lần nghĩ tới là Ngô Chí bực muốn điên luôn, điểm khác nhau duy nhất là Rapulzel bị phù thủy nhốt, còn cậu thì bị xác sống nhốt.
Ngô Chí ngó chừng một đỗi, vẫn không thấy bóng dáng Diệp Thanh Linh. Hôm nay Diệp Thanh Linh đi vắng, sự cám dỗ của cuốn nhật kí trên tay cậu phóng đại gấp trăm lần. Ngô Chí dán mắt vào nó, mặt bìa đen thần bí và trang trọng đến lạ lùng, sự cám dỗ này khó mà dùng lời để diễn tả. Là người thì ai cũng tò mò, hễ càng riêng tư thì càng muốn biết. Nội tâm Ngô Chí ngứa ngáy, của Diệp Thanh Linh mà, cái này là của Diệp Thanh Linh ớ…
Cắn răn, Ngô Chí run lẩy bẩy mở cuốn nhật ký ra.
Lật đến trang được đánh dấu.
Ngô Chí tựa đầu vào cửa thủy tinh, trông xuống ngã tư đường trống vắng.
Thế giới này, quá mức yên ắng.
Dù cho cậu đang mở nhạc thật to, thì vẫn không xua được sự cô đơn tẻ nhạt. Ngô Chí thở dài, nhấc nạng và cuốn sách gần đó lên, cậu không thèm ngồi ngắm cái thành phố mênh mông khiến lòng người chua xót này nữa.
Nếu đã chấp nhận hiện thực, thì cậu phải sống thật tốt, sống cho cả người nhà của mình, quyền tìm chết của cậu đã bị Ngô Viên tước đoạt vào ngày hôm ấy. Tính Ngô Chí trước giờ vừa quật cường lại bướng bỉnh, cậu không quan tâm thế giới này tuyệt vọng đến mức nào, một khi đã quyết định, thì cứ bình an mà sống trước đã. Sinh hoạt hiện tại của cậu tương đối đơn giản, hoặc có thể nói là muốn gì làm đó: không có mục tiêu, không có việc cần làm, không thi không cử, không đi công tác, đến cả việc ăn mặc đi lại cũng chẳng đến phiên cậu lo toan, việc duy nhất Ngô Chí làm là, sống mơ mơ hồ hồ, tìm việc giết thời gian.
Cuộc sống của cậu cực kỳ tốt, có áo có quần có nước có điện, không bị thoái hóa thành người nguyên thủy. Diệp Thanh Linh là người lo toan mọi việc, đồ ăn y tìm, điện nước y lắp, để giúp cậu giết thời gian, y chẳng biết moi từ đâu ra cả đống CD và sách báo____ Diệp Thanh Linh giống như một con Rocky Rackat, muốn gì có đó.
Ngô Chí lơ đãng nghĩ, ấn số sáu trong thang máy. Khách sạn Diệp Chi vốn là khách sạn 5 sao, nội thất trang hoàng vô cùng xa xỉ. Để phòng ngừa xác sống xâm nhập, Diệp Thanh Linh đã phá hủy bốn tầng dưới của khách sạn, mấy tầng còn lại được sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau….trong đó có một tầng gần như bị Diệp Thanh Linh chất đầy sách báo, vài tầng thì chất đầy đồ ăn, số lượng nhiều tới nỗi Ngô Chí ngỡ rằng “Thằng nhóc kia chắc không dọn sạch thức ăn trong thành phố vào đây đấy chứ”
Trang thiết bị trong khách sạn hết sức đầy đủ, thậm chí có cả rạp phim và hồ bơi. Ngô Chí cảm thấy châm biếm lắm, mất hết tất cả rồi lại có được tất cả. Trước kia, Ngô Chí chưa từng nghĩ tới một ngày mình có thể nằm phe phẩy trong phòng tổng thống, cả tuần muốn nằm ở đâu thì nằm, có thể vào quầy bar quẩy lúc buồn chán, ban đêm chẳng cần về kí túc xá, có thể thỏa sức hát hò trong KTV hạng sang, hát tới tắt tiếng thì thôi, có thể chơi điên dại trong phòng game, có thể mặc trang phục cao cấp đắt tiền, có thể thưởng thức món ăn của đầu bếp siêu cấp Diệp Thanh Linh….dường như chuyện gì Diệp Thanh Linh cũng biết làm, y đôi lúc sẽ biến thành một đầu bếp cực giỏi, đôi lúc lại là một kỹ sư rành nghề, thậm chí mới đây thôi, y biến thành một bác sĩ ưu tú. Mỗi khi Ngô Chí ăn ngon tới nổi khen không ngừng mồm, Diệp Thanh Linh chỉ đẩy đẩy gọng kính, dịu dàng bảo món này y nấu dựa theo sách nấu ăn, dĩa cậu ăn là thành quả đầu tiên của y.
Thiên tài đều như thế ư? Trước giờ Ngô Chí luôn mặc định, Diệp Thanh Linh là thiên tài, một Diệp Thanh Linh cả năm căn bản không lên lớp được mấy lần, nhưng điểm số lúc nào cũng tròn 84. Nghe thì thấy bình thường nhỉ, nhưng Ngô Chí nhớ rất rõ, vô luận đề thi khó dễ ra sao, dù cho điểm trung bình của cả lớp là 90 hay 60, thì Diệp Thanh Linh vẫn đạt được đúng 84 điểm, dùng con điểm ấy khinh bỉ tất cả bạn học. Bình thường Diệp Thanh Linh ít khi đến lớp, số lần đi thi cũng đếm được trên đầu ngón tay, song nhờ y và cậu học chung với nhau từ tiểu học đến trung học, thành ra Ngô Chí mới chú ý tới điểm khác thường, từ đó nảy sinh hứng thú với người nọ. Ông trời công bằng lắm, ông lấy của Diệp Thanh Linh một thân thể khỏe mạnh, nhưng cũng tặng cho y một cái đầu hơn người. Diệp Thanh Linh là thiên tài, Ngô Chí khắc ghi điều đó, cho nên cậu cũng ít khi chủ động chọc ghẹo người ta, vì cậu biết, thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một sợi chỉ.
Vận mệnh trêu ngươi, trong mạt thế tuyệt vọng khốn cùng, một thành phố từng tấp nập phồn hoa như Diệp Chi, chỉ còn lại hai người Ngô Chí và Diệp Thanh Linh.
Ngô Chí xuống tới tầng 6, đây là nơi Diệp Thanh Linh cất sách báo và CD. Cậu khập khà khập khiễng mở cửa phòng, chìm nghỉm trong biển sách. Ngô Chí từng hoài nghi Diệp Thanh Linh cướp sạch sách trong thư viện bê vô đây, cậu chống nạng, xếp cuốn sách vừa đọc xong lên kệ, sau đó ngơ ngác tìm tòi.
<<Cha>>, <<Tên lừa đảo>>, <<Reader and Leading Role>> <<Y Thánh>>…
Úi? Ngô Chí khựng lại, cậu rút cuốn <<Y Thánh>> ra, mấy hôm trước vừa thấy Diệp Thanh Linh đọc cuốn này. Ngô Chí chẳng có ý gì, đơn giản tò mò mà thôi. Cậu thường nghĩ, mình và Diệp Thanh Linh là người của hai thế giới, tính cách khác nhau rõ rành rành, song lại sống chung hết sức hòa hợp, cứ như anh em cùng mẹ sinh ra.
Ngô Chí lật vài trang đầu của <<Y Thánh>>, đọc được vài hàng đã đóng lại, cậu không muốn bị đống từ ngữ chuyên môn kia tàn phá cái đầu bé nhỏ của mình nữa. Ngô Chí đành chấp nhận, cậu và Diệp Thanh Linh quả nhiên không cùng một thế giới. Cậu gãi đầu, đang tính cất Y Thánh về chỗ cũ, thì tay chợt khựng lại.
Trên mỗi tầng của giá sách đều xếp đủ một hàng sách, Ngô Chí không ngờ, sau Y Thánh còn giấu một quyển sách khác. Đó là một quyển bút kí màu đen, Ngô Chí kéo em nó ra, trang đầu viết ngay ngắn ba chữ Diệp Thanh Linh, trên phần tên viết thêm hai chữ to bự: Nhật ký.
Ngô Chí run lẩy bẩy, ngước mắt dòm trước ngó sau.
Hôm nay Diệp Thanh Linh không về, cứ cách một đoạn thời gian, y lại ra ngoài một chuyến, sau đó mang về cả đống đồ dùng mới toanh. Diệp Thanh Linh nói với cậu, thành phố Diệp Chi còn mỗi hai người bọn họ, trong các góc phố ngập tràn xác sống. Những tuyến đường thông nhau đã sớm bị phá hủy, có lẽ đâu đó ngoài kia vẫn tồn tại những kẻ sống sót, nhưng bọn họ cũng bất lực trước sự sinh sôi của xác sống, vô pháp xông ra thế giới bên ngoài. Họ bị nhốt trong cái thành phố này, cùng nó héo úa rồi tàn lụi.
Ngô Chí từng muốn ra ngoài, hoặc giả chỉ cần chạm chân tới ngã tư đường kia thôi. Nhưng cũng chỉ là “từng”, Ngô Chí lặng lẽ nhìn chân trái thiếu hụt của mình, không biết nên khóc hay cười. Chưa bàn tới chuyện chạy ra ngoài chơi trốn tìm với xác sống này nọ, trước tiên, đến cái việc rời khỏi khách sạn cậu cũng không làm được. Trước đó Diệp Thanh Linh đã phá bỏ 4 tầng khách sạn, việc đó không chỉ ngăn xác sống ở dưới, mà còn nhốt luôn người sống ở trên. Muốn vào chỉ còn cách bò lên, đừng nói Ngô Chí bây giờ, dù là Ngô Chí khỏe mạnh trước kia thì cũng chưa chắc đu bám nổi 4 tầng nhà. Nhưng Diệp Thanh Linh có thể, cơ thể y sau khi biến dị không những càng ngày càng đẹp, mà còn càng ngày càng khỏe.
Mẹ nó, cậu giống như công chúa Rapulzel bị nhốt trong tòa tháp, đợi hoàng tử đến để thả mái tóc dài. Mỗi lần nghĩ tới là Ngô Chí bực muốn điên luôn, điểm khác nhau duy nhất là Rapulzel bị phù thủy nhốt, còn cậu thì bị xác sống nhốt.
Ngô Chí ngó chừng một đỗi, vẫn không thấy bóng dáng Diệp Thanh Linh. Hôm nay Diệp Thanh Linh đi vắng, sự cám dỗ của cuốn nhật kí trên tay cậu phóng đại gấp trăm lần. Ngô Chí dán mắt vào nó, mặt bìa đen thần bí và trang trọng đến lạ lùng, sự cám dỗ này khó mà dùng lời để diễn tả. Là người thì ai cũng tò mò, hễ càng riêng tư thì càng muốn biết. Nội tâm Ngô Chí ngứa ngáy, của Diệp Thanh Linh mà, cái này là của Diệp Thanh Linh ớ…
Cắn răn, Ngô Chí run lẩy bẩy mở cuốn nhật ký ra.
Lật đến trang được đánh dấu.
Danh sách chương