Tuy bữa cơm này thanh đạm nhưng mọi người ăn rất vui vẻ.
 
Thời Gia Hoan không ngờ có một ngày bốn người bọn họ có thể ngồi ăn chung một bàn.

 
Mà về Thời Hạ, trước kia không muốn, sau này vì không dám nghĩ đến.
 
Cơm nước xong xuôi, Lâm Vận và Thẩm Nhất Thành vừa rời đi không bao lâu thì chuông cửa lại vang lên.
 
Thời Hạ đi ra mở cửa, người đàn ông trung niên đang đứng bên ngoài là người có thân hình cao lớn, cô cảm giác có chút xa lạ rồi lại như quen thuộc.
 
Lâm Hải Quân, anh họ bà con xa của Lâm Vận, đây là người duy nhất chịu giúp cô vào năm sau khi Thời Gia Hoan xảy ra chuyện.
 
Lâm Hải Quân mang rất nhiều đồ tới, nào là rượu Mao Đài, trà Long Tỉnh, còn có 1kg hải sâm.
 
Lâm Hải Quân tới vì một công trình trong công ty Thời Gia Hoan, ông muốn nhận thầu công trình này nên đến tìm Thời Gia Hoan để mở rộng quan hệ.
 
Lâm Hải Quân trước kia từng hợp tác với Thời Gia Hoan, chuyện công trình ông hoàn thành rất tốt, điều này hợp với tính cách của Gia Hoan, sau đó công trình được giao cho Lâm Hải Quân, mà việc này cũng không phải chuyện ngoài ý muốn gì.
 


Chỉ là lần này Thời Gia Hoan có hơi do dự.
 
“Có phải giám đốc Thời đã bàn xong chuyện công trình không, không sao cả, vậy chúng ta lại lần sau hợp tác vậy.” Con người Lâm Hải Quân thật sự rất tốt, ông nhìn thấy Thời Gia Hoan khó xử nên không miễn cưỡng nói nữa.
 
Đối với Lâm Hải Quân thì Thời Gia Hoan cũng không giấu giếm gì, ông thành thật nói, “Một đứa em trai nhà tôi cũng muốn nhận công trình này, mà trước đó cũng đến tìm tôi muốn làm vụ này, tôi cũng muốn để em ấy luyện tập.”
 
Em trai  trong miệng Thời Gia Hoan ngoại trừ Thời Lạc Văn thì còn có thể là ai đây?
 
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, chuông cửa lại lần nữa vang lên, Thời Hạ đi ra mở cửa, lần này người ngoài cửa là Thời Lạc Văn.
 
Thời Lạc Văn đang xách một túi chuối và một túi táo.
 
Thời Hạ cau mày, cô nhớ trước kia Thời Lạc Văn không làm công trình, sao lần này lại thay đổi lớn như vậy?
 
Chẳng lẽ vì lần trước cô ngăn Thời Gia Hoan cho Thời Lạc Văn vay tiền, nên lần này Thời Lạc Văn nhắm sang công trình?
 
Trên phương diện xây dựng công trình này có quá nhiều bước, từ việc dự đoán tiền lương của công nhân là có thể kiếm tiền từ rất nhiều chỗ hở.
 
Sở dĩ Thời Gia Hoan từ trước tới nay đồng ý giao cho Lâm Hải Quân vì con người Lâm Hải Quân rất tốt, nên ông tin tưởng ông ấy.
 
Nhưng khi dính dáng đến người nhà thì điểm yếu của Thời Gia Hoan lập tức bại lộ.
 
Thời Lạc Văn thấy Lâm Hải Quân cũng có mặt thì tất nhiên biết ông ấy tới làm gì.
 
Thời Hạ nhìn ba người uống trà nói chuyện với nhau mà vô cớ tức giận trong lòng.
 
Thời Lạc Văn đang chậm rãi nói kế hoạch của ông ấy, Lâm Hải Quân còn nhiệt tình nói nếu Thời Lạc Văn có yêu cầu gì thì có thể tìm ông ấy, ông ấy sẽ dốc hết sức hỗ trợ.
 
“Trước kia chú từng làm công trình à?” Thời Hạ đột nhiên lên tiếng.
 
Thời Lạc Văn sửng sốt nhưng vẫn trả lời cô, “Tuy chưa làm qua, nhưng chú có thể học, tóm lại sẽ có lần đầu tiên mà, sau này từ từ tốt lên thôi.”
 
“Cho nên chú lấy việc trong công ty ba tôi để luyện tập sao?”
 
Thời Hạ nói với vẻ mặt vô cảm, thậm chí lời nói nói ra còn đầy mùi mỉa mai châm chọc.
 
Cô đứng ngược sáng ở cửa nhà bếp, cả người như phủ một lớp pha lê quạnh quẽ.
 

Thời Gia Hoan nhíu mày, “Hạ Hạ, sao con nói chú như vậy?”
 
“Con nói sai sao?” Thời Hạ hỏi lại.
 
“Hạ Hạ…” Sắc mặt của Thời Gia Hoan không được tốt lắm, “Chú là trưởng bối của con, không biết lớn nhỏ.”
 
Thời Hạ biết cô không nên xử trí theo cảm tính, không nên đứng trước mặt nhiều người như vậy làm Thời Gia Hoan mất mặt.
 
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ người tốt này của Thời Gia Hoan thì trong lòng Thời Hạ nghẹn gần chết.
 
“Có phải Hạ Hạ hiểu lầm gì chú không?” Thời Lạc Văn đã sớm cảm thấy thái độ của Thời Hạ đối với ông khác hẳn trước kia.
 
Có gì hiểu lầm? Cô chưa từng có hiểu lầm gì với ông ta.
 
Thời Hạ còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng nuốt vào, Thời Gia Hoan không biết gì cả, cô tội tình gì phát tiết bất mãn trên người ông chứ.
 
Thời Hạ không nói gì nữa, cô chỉ mở cửa phòng đi ra ngoài.
 
Thời Hạ lang thang trên phố không có mục tiêu.
 
Thời tiết đã vào cuối thu, lá cây bên đường đã rụng gần hết, gió thu vừa thổi đánh rơi số lá còn sót.
 
Thời Hạ dựa vào bên đường châm thuốc.
 
Đối diện là hộp đêm nổi danh ở Cẩm Thành, màn đêm buông xuống biểu thị lần mở cửa buôn bán của một ngày mới.
 
Xa hoa truỵ lạc, tiếng cười nói xô bồ giống như thiên đường.
 
Thời Hạ hút thuốc nhìn người ra ra vào vào, ngẫu nhiên còn có phụ nữ quần áo hở hang đi theo đàn ông mặc tây trang mang giày da ra ngoài lên xe, sau đó rời đi.
 
Cô thầm nói có thể sống lại một lần đã là may mắn lắm rồi, nên không cần nhớ lại những chuyện không vui của trước kia, nhưng có một số việc thật sự không phải muốn quên là quên được.
 
Nhìn thấy Thời Gia Hoan cô liền nhớ tới những ngày tháng không thấy ánh mặt trời.
 
Lúc ấy Thời Gia Hoan ngày ngày lấy rượu giải sầu, uống say thì ôm cô khóc.
 
Cô biết ông từ nhỏ không chịu khổ cực gì, buôn bán tới nay luôn xuôi gió xuôi nước, vấp phải khó khăn mà suy sụp nên không có cách nào tiếp thu cũng là bình thường.
 

Cho nên một mình cô gánh lấy tất cả áp lực, cô chỉ mong ông sống là được.
 
Nhưng cuối cùng ông vẫn vứt bỏ cô.
 
Thời Hạ ném đầu mẩu thuốc lá xuống đất, dùng chân dập tắt, lại châm một điếu.
 
Đôi khi cô nghĩ có phải khóc lớn phát tiết một trận sẽ hết hay không, như vậy có thể để cô quên đi tất cả những chuyện trong quá khứ, nhưng nước mắt của cô dường như dùng hết vào năm Thời Gia Hoan nhảy lầu, muốn khóc cũng khóc không được.
 
Lúc Thời Hạ học cấp 2, khi đó cô còn nhỏ, Thời Gia Hoan trong lòng cô là một người cha, là hình mẫu nghiêm trang như trong sách giáo khoa, là dây xương sống chủ đạo của một khúc hát được ca tụng, cho nên cô luôn sùng bái ông.
 
Nhưng bây giờ được sống lần nữa, Thời Hạ mới biết được thật ra Thời Gia Hoan do dự không quyết đoán, tâm địa mềm yếu, lỗ tai nông, người này nếu đưa tới cổ đại làm hoàng đế sẽ là tên hôn quân dùng người không khách quan.
 
Thật ra cô không nên nhúng tay quá nhiều vào một số việc, nói đến cùng chẳng qua là chút chuyện nhà, Thời Gia Hoan giúp Thời Lạc Văn cũng không có gì đáng trách.
 
Chỉ là có một số việc cô không biết còn tốt, một khi đã biết thì không cam lòng như đám măng thi nhau mọc sau cơn mưa mùa xuân.
 
Thời Hạ có chút bực bội phun ra một vòng khói.
 
“Ui, đây không phải Thời Hạ sao?”
 
Thời Hạ nghiêng mắt, là Hứa Văn Văn mặc váy ngắn.
 
cô Ta còn dẫn theo ba nam sinh và một nữ sinh.
 
Nhìn hướng bọn họ đi tới thì hẳn mới đi ra từ câu lạc bộ đêm cạnh ktv.
 
“Tôi còn nghĩ cậu là gái ngoan chăm chỉ hiếu học gì nữa, vậy mà cũng biết hút thuốc, ngày thường giả thành thiếu nữ ngây thơ rất giống ha.”
 
Thời Hạ kẹp điếu thuốc nghiêng đầu nhìn cô ta, sau đó đứng thẳng người, xoay người dự định rời đi.
 
Nhưng Hứa Văn Văn không dự định để cô đi, vì vậy mấy người vây cô lại ở con hẻm.
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện