Là mơ à?
 
Nếu là mơ, vậy cậu tình nguyện ngủ mãi không tỉnh!  
 
Chỉ thật là mơ à?
 
Mấy năm nay cậu mơ thấy cô vô số lần, không một lần nào cô giống như bây giờ không khúc mắc trong lòng mỉm cười với cậu.
 
Tựa mơ lại không phải mơ!
 
Nếu thật sự tới một lần nữa, cậu đồng ý đưa cô tất cả ôn nhu trên đời này để đền bù đau khổ cô từng chịu mấy năm nay!
 
*
 
Mấy ngày nay, Thời Hạ cảm thấy Thẩm Nhất Thành tựa hồ có chút không thích hợp, rồi lại nói không nên lời không đúng chỗ nào, loại cảm giác này rất vi diệu, như có như không.
 
Thời Hạ nghĩ có lẽ vì quan hệ của hai người đột nhiên thay đổi làm mọi người đều có chút không thích ứng!
 

Buổi sáng thứ Tư, Thẩm Nhất Thành xin phép nghỉ nửa ngày, cho đến buổi chiều mới đi học, Thời Hạ gọi điện thoại cho cậu, di động của cậu luôn tắt máy.
 
Thẩm Nhất Thành tới thì vừa lúc là hai tiết Văn, sau khi Thẩm Nhất Thành ngồi xuống, Thời Hạ nhẹ giọng hỏi cậu, “Buổi sáng anh đi đâu vậy?”
 

“Đến bệnh viện với mẹ anh.” Thẩm Nhất Thành nhìn cô, tầm mắt thật lâu không dời đi.
 
Đã nhiều ngày, Thẩm Nhất Thành thường xuyên dùng ánh mắt này nhìn cô, Thời Hạ đã quen rồi.
 
“Đi bệnh viện? Kiểm tra lại à? Sức khỏe dì thế nào?” Nhắc tới thân thể Lâm Vận, vẻ mặt của Thời Hạ khẩn trương.
 
Thẩm Nhất Thành lẳng lặng nhìn cô một lát, cậu quay đầu đi, “Bác sĩ nói khá tốt, tiếp tục uống thuốc điều trị là được.”
 
Thời Hạ rõ ràng thở nhẹ nhõm một hơi.
 
Con ngươi Thẩm Nhất Thành lại híp lại.
 
Thời Hạ viết ba đoạn văn, rốt cuộc vẫn không nhịn được, “Thẩm Nhất Thành, vì sao di động anh tắt máy, gọi điện thoại, gửi tin nhắn anh cũng chẳng nhắn lại?”
 
“Di động?” Bàn tay đang viết văn của Thẩm Nhất Thành dừng một chút, im hơi lặng tiếng nói, “Hai ngày trước bị rớt nên hỏng rồi, cầm đi sửa rồi.”
 
“À.” Khó trách hai ngày nay cậu chưa gửi tin nhắn cho cô.
 
Thời Hạ chần chờ trong chốc lát lại nói, “Nếu sau này di động hỏng rồi, anh nói em biết một tiếng, tránh cho có chuyện gì không liên lạc anh được.”
 
Bàn tay đang cầm bút của Thẩm Nhất Thành run một chút, ngay khi Thời Hạ cho rằng không đợi được cậu trả lời, Thẩm Nhất Thành thấp giọng lên tiếng, “Được!”
 
Buổi tối về nhà, Thẩm Nhất Thành lục tung di động Nokia màu đen ở đáy giường.
 
Di động đã hết pin nên tự động tắt máy.
 
Thẩm Nhất Thành tìm đồ sạc sạc pin cho di động, sau khi mở di động xem qua một lượt tất cả tin nhắn bên trong từ đầu tới đuôi.
 
Xem xong, Thẩm Nhất Thành rơi vào trầm mặc rất lâu.
 
Khi Thời Hạ nhận được tin nhắn của Thẩm Nhất Thành, cô vừa tắm xong, ba chữ hiện trên di động,
 
Thời Hạ gần như theo bản năng đi tới ban công, trên ban công đối diện cũng không có ai, nhưng Thời Hạ ở dưới lầu phát hiện một hình bóng quen thuộc.
 
Thẩm Nhất Thành cầm điếu thuốc trong tay, từ bậc thang đi xuống quẹo vào bóng tối.
 
Nơi đó là một cái cửa nhỏ trong tiểu khu, con nít trong xóm thường xuyên chơi trốn tìm ở nơi đó.
 
Đã trễ thế này, Thẩm Nhất Thành đi chỗ đó làm gì?
 
Thời Hạ nhắn lại,
 
Thẩm Nhất Thành,
 
Thời Hạ nghĩ nghĩ thì cầm áo khoác đồng phục tròng lên áo ngủ, lặng lẽ mở cửa phòng đi xuống lầu.
 
Cửa nhỏ hơi tối gần như không có ánh sáng gì, chỉ có ánh sáng của đầu mẩu thuốc lá yếu ớt hết sáng rồi tắt.
 
Thời Hạ đứng ở nơi đó, cô nhướng mày, “Không phải học sinh ngoan không hút thuốc à?”
 
Thẩm Nhất Thành nghe tiếng bước chân nhưng không ngờ là Thời Hạ, ngước mắt nhìn lại đây, phía sau cô là ánh đèn cực kỳ mờ trong tiểu khu.

 
Thời Hạ đi qua đó thích ứng ánh sáng trong chỗ tối, dần dần thấy rõ gương mặt của Thẩm Nhất Thành.
 
Cậu dựa vào tường, chân dài gập lại, một tay cầm điếu thuốc.
 
Rõ ràng là khuôn mặt của thiếu niên sáng lạn như ánh mặt trời, nhưng Thời Hạ lại cảm nhận được sự cô đơn trong đó.
 
Thẩm Nhất Thành gập ngón trỏ búng tàn thuốc, tay đưa ra phía trước, “Muốn hút không?”
 
Bước chân của Thời Hạ đi về phía cậu dừng một chút, sau đó lui về sau, vẻ mặt đề phòng, “Đừng bẫy em, mấy ngày nay em không hút thuốc.”
 
“Thật sự không hút.” Thời Hạ đặc biệt bình tĩnh nói lại một lần.
 
Thẩm Nhất Thành vẫy tay với cô, “Em lại đây, anh kiểm tra một chút!”
 
Thời Hạ trợn mắt nhưng vẫn đi qua đó, cô thật sự không hút thuốc, không sợ cậu kiểm tra.
 
Thời Hạ quen đưa tay mình đến mũi cậu, “Kiểm tra đi, kiểm tra đi”
 
Cô vừa tắm xong, giữa ngón tay là hương sữa tắm.
 
Hai ngày trước Thời Hạ vừa đổi sữa tắm, Thời Hạ mười tám tuổi thích sữa tắm mùi chanh, mùi bạc hà, Thời Hạ ở siêu thị chọn thật lâu, chọn tinh dầu hoa hồng thần bí còn có sữa dưỡng thể mùi thơm lãng mạn.
 
Trước đây Thời Hạ đưa tay lại gần, Thẩm Nhất Thành sẽ cầm tay cô ngửi từng ngón kiểm tra hết, nhưng hôm nay cô đưa tay lại gần, Thẩm Nhất Thành gần như theo bản năng lui về sau một bước.
 
Thời Hạ ngẩn ra, chưa phản ứng lại đây, giây tiếp theo đã bị cậu khống chế vòng eo kéo vào ngực.
 
Lần nào Thẩm Nhất Thành chỉ kiểm tra tay cô thôi, kiểm tra xong sẽ đỏ mặt buông tay ra, chưa từng có lúc nào giống như hôm nay.
 
Thời Hạ dựa vào lòng ngực cậu tim đập nhanh như bay, đây là lần đầu tiên hai người thân mật như vậy sau đêm thứ Bảy đó.
 
Thẩm Nhất Thành dựa vào tường, một tay đặt trên eo cô ôm cô vào ngực, trong miệng ngậm thuốc lá, một tay khác cầm lấy tay cô đặt ở mũi ngửi.
 
Thẩm Nhất Thành, “Vì sao anh ngửi thấy mùi thuốc?”
 
Thời Hạ trở tay cào cậu một cái, “Anh đừng đổ oan cho em, anh còn đang ngậm thuốc trong miệng thì có thể không ngửi thấy mùi thuốc sao?”
 
Thẩm Nhất Thành hơi nhếch khóe miệng cười một chút.
 
Cảm nhận được ngực cậu run vì cười, Thời Hạ nhịn không được ôm eo cậu, gối đầu lên hõm vai cậu nhẹ giọng nói, “Thẩm Nhất Thành, có phải anh có tâm sự không?”
 
Trên người cô có mùi sữa tắm nhàn nhạt dễ ngửi, mùi vị trộn vào nhau tạo ra một hương vị ái muội.
 
Thẩm Nhất Thành để cằm trên đầu cô rầu rĩ lên tiếng, “Ừm.”
 
Thời Hạ bắt lấy quần áo cậu ngẩng đầu, trong mắt là lo lắng không che giấu được, “Anh sao vậy? Có thể nói em biết không?”
 
Thẩm Nhất Thành, “Em chắc chắn em muốn nghe?”
 
Thời Hạ không rõ nguyên do gật đầu, “Nếu anh muốn nói.”
 

Thẩm Nhất Thành hít thuốc lá một hơi thật sâu, cúi đầu thở vòng khói trước mắt Thời Hạ, khi môi cậu hôn cô, Thời Hạ nghe mấy chữ, “Tâm sự của anh chính là em.”
 
Thời Hạ, “....”
 
Cô bị trúng gió mới cảm thấy tối nay Thẩm Nhất Thành có chút đứng đắn.
 
Đây là lần thứ hai hôn môi giữa Thẩm Nhất Thành và Thời Hạ, giống như hơi thở tràn đầy nhiệt huyết của thiếu niên, nụ hôn của cậu cũng nhiệt tình như lửa.
 
Thời Hạ chặt chẽ bám lấy bờ vai của cậu, nhưng chân vẫn nhịn không được mềm xuống đất, toàn bộ cánh tay dài của Thẩm Nhất Thành ôm lấy vòng eo cô để cô trên tường, thân thể lại gần chặt chẽ dính vào cô.
 
Lúc Thời Hạ ra thì vừa tắm xong, cô mặc đồ ngủ tay dài, trong áo ngủ cũng chưa mặc cái gì khác, chỉ mặc ở bên ngoài một cái áo khoác đồng phục.
 
Cậu sáp lại như vậy, mềm mại trước ngực không hề phòng bị tiếp xúc chính diện với cậu.
 
Rõ ràng Thẩm Nhất Thành ngẩn ra, sau đó tay ôm bên hông cô chui vào áo khoác.
 
Hơi lạnh từ ngón tay đi một đường lên theo da thịt mềm nhẵn của cô, nhanh gọn cầm lấy nơi nào đó.
 
Thời Hạ giật mình, cách lớp quần áo bắt lấy tay cậu, cô thở hổn hển, giọng nói dồn dập, “Thẩm, Thẩm Nhất Thành”
 
Động tác của Thẩm Nhất Thành gần như ngừng lại trong nháy mắt, cậu đột nhiên lui về phía sau một bước, quay người đi bình phục hơi thở quá nhanh của chính mình.
 
“Xin lỗi.” Thẩm Nhất Thành rất nhanh nói xin lỗi, giọng nói khàn khàn lại chân thành.
 
Thời Hạ sửng sốt vài giây, vậy mà Thẩm Nhất Thành lại xin lỗi?
 
Rõ ràng chỉ là ba chữ đơn giản, vậy mà ngực của Thời Hạ lại không thể hiểu được đau đớn vì co rút.
 
Không biết vì sao, hốc mắt đỏ lên.
 
Thời Hạ gần như không suy nghĩ gì đứng thẳng người đi đến phía sau cậu, vòng đôi tay từ khuỷu tay cậu ôm lấy eo cậu.
 
Cả người Thẩm Nhất Thành chấn động, cổ họng hơi giật giật, nhịn không được ướt khóe mắt.
 
Không ai biết khát vọng cậu dành cho cô sâu đến cỡ nào.
 
Sâu đến mức muốn không từ thủ đoạn để có được cô.
 
Nhưng, cậu vẫn đánh giá cao bản thân rồi.
 
Thì ra, mặc dù là giấc mơ, cậu cũng không nỡ để cô chịu tủi thân dù chỉ một chút.
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện