Trong một khoảnh khắc, có một bầu không khí quỷ dị bao trùm khoang xe.

Hướng Nguyệt Minh cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn nổi.

“Trình tổng.” Cô nhướng mày, trịnh trọng nói: “Anh có thể bình thường hơn một chút được không?”

Trình Trạm mặc kệ, ngước mắt nhìn con đường rộng mở trước mặt: “Tôi có lúc nào không bình thường à?”

“…”

Hướng Nguyệt Minh không cãi nổi anh, nhỏ giọng nói thầm: “Trong lòng anh biết rõ nhất.”

Những ngôn từ gây sốc đó khiến cô sợ hãi vô cùng.

Trình Trạm cười thầm, như thể đồng ý với những gì cô nói.

“Ăn ở quán nào?”

Hướng Nguyệt Minh bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Anh nói thích tôi, thế mà anh còn không biết tôi thích ăn quán lẩu nào…”

Trình Trạm nghe cô phàn nàn, cũng không tức giận.

Anh đáp lại, biết trái biết phải nói: “Xin lỗi, hôm nay tôi sẽ bắt đầu ghi nhớ.”

Hướng Nguyệt Minh không thể nói gì hơn, đột nhiên không thể giận nổi.

Cô quay nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới ánh đèn đường, bóng cây in bóng lên mặt đường, đung đưa trong gió.

Giữa tiết trời mùa hè, gió thổi vào ban đêm cũng trở nên khô nóng hơn nhiều.

Hướng Nguyệt Minh nói ra tên một quán lẩu gần nhà, là quán mà cô yêu thích.

Mỗi ngày đều mở cửa đến ba hoặc bốn giờ sáng, ban đêm cũng rất đông khách.

May mắn thay, bãi đậu xe bên ngoài còn một chỗ, Trình Trạm đỗ xe, rồi đưa cô xuống xe.

Liếc nhìn trang phục của Hướng Nguyệt Minh, anh cúi xuống lấy từ trong cốp xe ra một chiếc mũ, dùng sức ấn lên đầu cô.

Hướng Nguyệt Minh lườm anh: “Anh làm gì vậy?”

“Đội lên.”

Hướng Nguyệt Minh chạm vào vành mũ, khẽ hừ một tiếng: “Mũ của anh à?”

Trình Trạm liếc nhìn: “Không phải.”

Hướng Nguyệt Minh “Ồ” một tiếng: “Thì ra là đồ của phụ nữ, ai để quên ở trong xe của anh vậy?”

Nghe vậy, Trình Trạm mỉm cười.

Đôi mắt thâm thuý sáng ngời, anh nhìn thẳng vào cô: “Ghen à?”

Hướng Nguyệt Minh kéo môi dưới, cười nhạo nói: “Trình tổng, tôi không ăn giấm, ăn tương gì đó đâu.”

Trình Trạm gõ vành mũ của cô, thấp giọng nói: “Chuẩn bị riêng cho em đấy.”

Cô dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng đáp lại.

Mặt mày Trình Trạm giãn ra, nhìn từng biểu hiện nhỏ thay đổi trên mặt cô: “Vui hơn chưa?”

Hướng Nguyệt Minh giả vờ như không nghe thấy, đi về phía trước thăm dò: “Nhanh lên, ăn xong về sớm một chút.”

Trình Trạm cũng không ép cô trả lời, ý cười trong mắt rất khó đoán, đi theo cô vào bên trong quán.

“Tìm một bàn trong góc đi.”

“Ừm.”

Hai người chọn một bàn khuất, Hướng Nguyệt Minh cũng quay lưng về phía mọi người, sau lưng Trình Trạm là một bức tường, không ai có thể nhìn thấy.

Người phục vụ đưa thực đơn cho hai người, Hướng Nguyệt Minh cúi đầu nhận lấy, thuần thục đánh dấu một lượt rồi đưa cho Trình Trạm.

“Anh muốn ăn gì?”

Trình Triển uống một ngụm nước, nhàn nhạt nói: “Em ăn gì cứ gọi đi.”

Hướng Nguyệt Minh biết anh không thích ăn, cũng không hỏi nhiều.

Đợi một lúc, nước lẩu được dọn lên, một mùi thơm quen thuộc lan tỏa khiến bụng Hướng Nguyệt Minh réo vang.

Cô nuốt nước bọt, liếc nhìn người đàn ông đang nghịch điện thoại, không nói nên lời.

Ăn lẩu một mình không thú vị lắm.

Ăn lẩu thì phải cùng bạn bè hàn huyên, tán gẫu thì mới thấy vui.

Nhưng Trình Trạm đã không nói chuyện thì chớ, Hướng Nguyệt Minh càng không thể độc thoại được. Như vậy sẽ tỏ ra quá chủ động, Trình Trạm dù sao cũng đang theo đuổi cô, cô phải cẩn thận, nếu không người này sẽ cho rằng cô quá dễ theo đuổi.

Hướng Nguyệt Minh đảo mắt, dính trên người Trình Trạm một lúc, vừa định thu hồi ánh mắt, bỗng anh ngước mắt lên.

Ánh mắt hai người không hẹn mà chạm nhau.

Trình Trạm đặt điện thoại xuống, nhìn cô: “Em muốn thả cái gì vào trước?”

Hướng Nguyệt Minh nhìn tư thế cầm đũa của anh, chỉ chỉ: “Cua.”

“Ừ.” Trình Trạm thả cho cô một nửa con, thấp giọng hỏi: “Còn muốn gì nữa?”

“Nấm kim châm và củ mài.”

Hướng Nguyệt Minh vừa nói vừa lẩm bẩm: “Ngày mai quay lại phim trường, đạo diễn Du sẽ không mắng tôi chứ?”

Trình Trạm nhìn khuôn mặt như sắp bị mắng của cô, nhẹ nhàng nói: “Nếu anh ta dám mắng em, cứ nói là tôi đưa em bị đến đây.”

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh: ” Sao đạo diễn Du coi trọng anh vậy?”

“Anh là nhà đầu tư, em đoán xem vì sao?”

Hướng Nguyệt Minh nghẹn lời, bĩu môi. Kẻ có tiền đúng là ghê gớm thật.

Trình Trạm biết cô đang nghĩ gì, cũng không giải thích nhiều.

Điều quan trọng hơn là, anh biết rằng một bữa ăn lẩu đối với Hướng Nguyệt Minh chẳng là gì cả.

Với cân nặng của cô, một bữa ăn thì không thành vấn đề.

Trình Trạm ăn vài miếng rồi tiếp tục phục vụ Hướng Nguyệt Minh.

Trong bát của cô vốn không thiếu đồ ăn, ăn hết một bát lại có một bát đầy xuất hiện. Nói chung, đây là bữa ăn lẩu thoải mái và hạnh phúc nhất mà cô từng ăn.



Sau khi ăn xong, Trình Trạm đưa cô về nhà.

Bóng đêm dày đặc, trăng khuyết hơn một nửa. Ánh trăng sáng vằng vặc, êm dịu không thể tả.

Hướng Nguyệt Minh no căng bụng, tâm trạng của cô đã được cải thiện rất nhiều.

Ăn no xong, người cũng trở nên rã rệu.

Cô ngáp mấy cái, cố chống đỡ bản thân: “Ngày mai anh đi làm đúng không?”

Trình Trạm “ừm” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tôi không có thời gian đưa em đến phim trường.”

“…”

Hướng Nguyệt Minh dừng một chút, nhẹ nhàng nói: “Tôi không khiến anh đưa tôi đi.”

Trình Trạm đột nhiên mỉm cười, nói thẳng: “Tôi muốn đưa em đi, nói vậy đã đã rõ chưa?”

Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại, nhếch khóe môi: “Ồ.”

Cô mím môi, cố gắng để giọng nói bình thường hết mức: “Đã biết.”

Trình Trạm nhếch khóe môi, thuận thế tiếp tục đề tài: “Cảm giác quay phim cho đạo diễn Du thế nào?”

“Khá tốt.” Hướng Nguyệt Minh dụi dụi mắt: “Chỉ là đạo diễn Du yêu cầu cao mà thôi.”

“Ừ.” Trình Trạm dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Anh ta từ trước đến giờ đều như vậy, tôi biết mà.”

Hướng Nguyệt Minh lắng nghe, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Cô nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm một lúc, sau đó nghi ngờ hỏi: “Trước đây anh có quen biết đạo diễn Du sao?”

Trình Trạm gật đầu không chút giấu giếm.

Hướng Nguyệt Minh trợn to mắt kinh ngạc nhìn anh: “Khi nào?”

“Bọn tôi là học cùng trường cấp 3, anh ta lớn hơn tôi một tuổi.”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Khó trách. Lần trước cô nhìn Du Chu nói chuyện với Trình Trạm, giọng điệu quen thuộc hơn một chút so với các nhà đầu tư khác. Hóa ra là có mối quan hệ này.

Trong xe an tĩnh một lát, Trình Trạm cười khẽ nói: “Còn có gì muốn hỏi không?”

“Hỏi gì?”

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh: “Phim này là dựa trên câu chuyện có thật của đạo diễn Du sao?”

“…”

Trình Trạm hơi sửng sốt, anh không ngờ cô lại nghĩ ra điều đó nhanh như vậy.

Anh “ừm” một tiếng, nhẹ giọng nói: “Xem như vậy đi.”

“Sao lại xem như?”

“Chỉ là kết ở ngoài đời không giống như trong phim.”

Hướng Nguyệt Minh trong lòng hiểu rõ, nhẹ giọng nói: “Chắc chắn rồi, phim không phải lúc nào cũng phản ánh hiện thực.”

Trình Trạm mỉm cười, không nói gì thêm.

Hai người im lặng suốt cả chặng đường, cuối cùng cũng đến nơi.

Hướng Nguyệt Minh nhìn người đàn ông xuống xe, hơi nhướng mày: “Sao anh lại xuống?”

Trình Trạm nhàn nhạt nói: “Tôi đưa em vào nhà.”

Hướng Nguyệt Minh mím môi “Ồ” một tiếng: “Tùy anh.”

Cô theo bản năng quay đầu nhìn phía đường bên kia, nhưng tối quá, cô không nhìn thấy gì.

Hai người lần lượt tiến vào khu chung cư, Trình Trạm cũng không dám đi quá gần, rất biết điều mà giữ khoảng cách.

Vào thang máy rồi đi lên lầu. Khi đến trước cửa nhà, anh nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của Hướng Nguyệt Minh, nói: “Ngày mai đến phim trường muộn chút cũng không sao, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“…”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt một chút, sau đó nhẹ giọng đáp: “Tôi biết rồi.”

Trình Trạm dừng một chút, sau đó tiếp tục: “Nếu em có chuyện gì thì đi tìm Quách Văn Thạch hoặc Đinh Thuyên, không sợ phiền thì có thể tìm Du Chu.”

Anh nhìn Hướng Nguyệt Minh: “Mệt quá thì nhớ nghỉ ngơi.”

“Ừm.” Hướng Nguyệt Minh nghe thấy có chút ngây ngốc.

Cô không biết tại sao, nhưng khi cô nghe những lời an ủi từ miệng Trình Trạm, cô luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Thậm chí còn khiến Hướng Nguyệt Minh có ảo giác, như thể câu tiếp theo,Trình Trạm sẽ nói, không làm được thì đừng làm, đồ kém cỏi.

Nghĩ đến đây, Hướng Nguyệt Minh rùng mình.

Cô yên lặng vắt óc ra suy nghĩ ba giây, sau đó ngước mắt nhìn anh: “Tôi đi vào đây.”

Trình Trạm hạ thấp giọng một chút: “Đi đi.”

Hướng Nguyệt Minh mở cửa, quay đầu lại nhìn anh một cái.

Không biết vì sao, Trình Trạm đang đứng trong hành lang, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, soi rõ những đường nét trên khuôn mặt anh. Khiến Hướng Nguyệt Minh cảm thấy hơi đáng thương.

Cô đang suy nghĩ, chưa kịp nói gì, Trình Trạm đã bất ngờ nhéo má cô một cái.

Hướng Nguyệt Minh kêu đau, trừng mắt nhìn anh: “Trình Trạm, anh làm gì vậy?”

Trình Trạm cười cười, thấp giọng nói: “Không phải nằm mơ.”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Lòng bàn tay anh ấm áp, lưu lại trên gò má trắng nõn non nớt của cô, nhẹ nhàng nói: “Những gì tôi nói tối nay đều là sự thật.”

Lông mi Hướng Nguyệt Minh run lên, không ngờ anh lại chú ý đến chi tiết nhỏ này.

Cô li3m môi dưới, gạt tay anh ra: “Hiểu rồi, tôi đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đây.”

Trình Trạm nhìn cô giống như một con chim đang sợ hãi, mỉm cười: “Ngủ ngon.”

Đóng cửa lại, Hướng Nguyệt Minh dựa vào sau cánh cửa th ở dốc.

Cách bày tỏ tình cảm của Trình Trạm như này làm sao mà cô chịu nổi.

Trình Trạm nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín một lúc, đứng đó vài phút rồi mới quay người rời đi.

Màn đêm dày đặc, ánh trăng trong như nước.

Nửa đêm, trên đường ít người và xe cộ hơn, vắng vẻ và yên tĩnh hơn rất nhiều.

Trình Trạm liếc nhìn thời gian, nhưng anh không mệt mỏi.



Sáng hôm sau, Hướng Nguyệt Minh thức dậy, bữa sáng đã được mang đến tận nhà.

Lại được Trình Trạm sắp xếp.

Cô đến cạn lời với cách theo đuổi của Trình Trạm, nhưng người đến là dì Hứa, Hướng Nguyệt Minh đành lịch sự mời dì Hứa vào nhà.

Dì Hứa đi quanh nhà, đau lòng không thôi: “Tiểu Nguyệt Nhi, khi nào thì con chuyển về Minh Uyển?”

Hướng Nguyệt Minh: “Dì Hứa, con và Trình Trạm kết thúc rồi.”

Dì Hứa chớp chớp mắt nhìn cô: “Đừng tưởng dì không biết, cậu chủ đã nói với dì rồi, cậu ấy đang theo đuổi con.”

Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh bật cười: “Theo đuổi con lại càng không thích hợp.”

“Có gì không thích hợp.” Dì Hứa không chút nghĩ ngợi nói: “Nếu như con không muốn gặp thằng bé, chúng ta cứ việc đuổi nó ra ngoài là được.”

Hướng Nguyệt Minh bật cười, cong môi: “Không cần, không cần ạ.”

Cô an ủi dì Hứa: “Hôm nay con quay lại phim trường tiếp tục quay, con ở đâu cũng như nhau thôi.”

Dì Hứa với ánh mắt đau xót nhìn cô: “Ngôi nhà này không lớn bằng phòng để đồ ở nhà kia, sao mà con ở nổi?”

“…”

Hướng Nguyệt Minh vẫn im lặng, cô nhìn xung quanh và âm thầm tính toán diện tích, cũng không đến nỗi nhỏ như vậy.

Nhưng khi dì Hứa nói tới cô, cô lại cảm thấy có vẻ là như vậy.

Căn phòng thay đồ ở Minh Uyển được mở rộng thêm sau khi cô sử dụng, thiết kế được làm theo sở thích của cô.

Lúc cô vừa đóng xong một bộ phim đầu tiên, phòng thay đồ lớn gần gấp đôi so với lần đầu tiên.

Cô nghĩ, hơi thất thần.

Trước đó, Hướng Nguyệt Minh cũng tự luyến nghĩ rằng đó là một món quà từ Trình Trạm. Nhưng sau đó, cô cảm thấy đây lý do để Trình Trạm có thể trói chặt cô lại. Không vì nguyên nhân nào khác.

Nhưng bây giờ, dường như có thể mơ hồ chứng minh Trình Trạm làm vậy là có ý tứ khác.

Ăn sáng xong, Hướng Nguyệt Minh trở lại phim trường.

Từ khi đi vào, Tống Dực nhìn chằm chằm cô nhiều lần.

Hướng Nguyệt Minh thay quần áo rồi ra ngoài quay phim, nhướng mày nhìn anh: “Anh Tống, sao vậy?”

Tống Dực chỉ tay, trầm giọng hỏi: “Ghi hình thuận lợi chứ?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Cũng ổn. Có chuyện gì vậy?”

Tống Dực nói thẳng: “Cô đang có tâm trạng tốt sao.”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Cô sờ sờ mặt mình, hơi kinh ngạc: “Thật sao?”

“Ừm.”

Tống Dực nói đùa: “Hình như có chuyện vui.”

“…”

Hướng Nguyệt Minh im lặng một lúc, không phủ nhận điều đó.

Cô khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Có lẽ vậy.”

Trước khi bộ phim bắt đầu quay, Hướng Nguyệt Minh ngồi xuống nghỉ ngơi, cầm một chiếc quạt nhỏ trên tay.

Cô cúi đầu lướt điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Trình Trạm gửi cho cô, dặn dò cô chú ý tránh nắng, đừng để bị say nắng.

Hướng Nguyệt Minh ngồi xem một lúc, nhưng không trả lời anh.

Ngu Uyển nói rất đúng, một khi một người đàn ông theo đuổi bạn, bạn nên làm bộ làm tịch. Nếu không, họ sẽ cảm thấy bạn quá dễ theo đuổi, sẽ không trân trọng.

Sau khi quay xong một cảnh, Hướng Nguyệt Minh nhìn Du Chu.

Chỉ cần cô nghĩ câu chuyện này của Du Chu, cô lại tò mò tột cùng.

Du Chu vô thức ngước mắt, nhìn cô: “Có chuyện muốn hỏi tôi sao?”

Hướng Nguyệt Minh do dự, lắc đầu: “Không có.”

Du Chu: “…”

Anh cười nhạt một tiếng, nhàn nhạt nói: “Ánh mắt của cô đã nói lên tất cả.”

Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh xấu hổ sờ sờ chóp mũi, nhẹ giọng nói: “Rõ ràng vậy sao?”

Du Chu gật đầu, nhàn nhạt nói: “Gần đây cảm thấy thế nào rồi?”

Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ một chút: “Không tồi, tôi có thể cảm nhận được cảm giác thanh xuân như anh nói rồi.”

Du Chu cười nói: “Rất tốt, cô so với trước đây nhập tâm còn nhanh hơn.”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Là đạo diễn Du hướng dẫn tốt.”

Du Chu liếc nhìn cô một cái, lật xem kịch bản trong tay: “Cảnh sau này quay không dễ, không có việc gì thì luyện tập trước đi.”

“Tôi biết.”

Buổi chiều, Trình Trạm lại gửi tin nhắn đến.

Hướng Nguyệt Minh và đoàn phim đang định ăn cơm chiều.

Trình Trạm: 【Em đã gì ăn chưa? 】

Nhìn những tin nhắn ngắt quãng của anh, Hướng Nguyệt Minh muốn bật cười.

Cô cố nén cười, nhưng nụ cười vẫn hiện rõ trên đôi mắt cô.

Hướng Nguyệt Minh: 【 Vừa mới ăn xong. 】

Trình Trạm: 【 Ăn gì? 】

Hướng Nguyệt Minh: 【? 】

Cô không thể giải thích được hành động của Trình Trạm, không giống anh chút nào.

Trình Trạm: 【Tôi muốn khảo sát. 】

Hướng Nguyệt Minh bối rối, nghi ngờ hỏi: 【Khảo sát cái gì? 】

Trình Trạm: 【Bữa tối của em. 】

Hướng Nguyệt Minh không nói nên lời, trợn mắt: 【 Tôi ăn cơm hộp với đoàn phim, chẳng lẽ anh muốn ăn cơm hộp giống tôi sao? 】

Trình Trạm: 【Cũng có thể. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【…】

Trình Trạm: 【Sao vậy? 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Anh bình thường lại giùm tôi với, Trình tổng mà bằng lòng đi ăn cơm hộp của đoàn làm phim á? 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Hơn nữa, anh ăn cơm hộp làm gì? 】

Trình Trạm: 【 Muốn giống em. 】

Hướng Nguyệt Minh hơi sững sờ, nhìn vào tin nhắn vừa nhận được trên điện thoại.

Cô mơ hồ hiểu ý của Trình Trạm khi anh hỏi về cơm chiều. Cô liếc nhìn hộp cơm chán không buồn ăn, không khách sáo chút nào, trực tiếp gửi một bức ảnh cho Trình Trạm.

Gửi xong, Hướng Nguyệt Minh cất điện thoại, không nói chuyện với anh nữa.

Hai mươi phút sau, cô ăn xong, Trình Trạm gửi ảnh đến.

Thật trùng hợp, đồ ăn giống hệt như bức ảnh cô chụp, hai món thịt, hai món rau với một bát canh trông như không có thịt.

Trình Trạm: 【Tối nay tôi sẽ tăng ca. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Ồ. 】

Trình Trạm: 【Buổi tối cũng phải quay sao? 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Phải. 】

Trình Trạm: 【Khi nào quay về khách sạn, gửi tin nhắn cho tôi. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Không gửi. 】

Trình Trạm: 【…】

Hai người họ trò chuyện nhảm nhí một hồi, như hai học sinh tiểu học.

Hướng Nguyệt Minh phớt lờ Trình Trạm một lúc, sau đó quay sang đọc kịch bản.

Cô không nói dối Trình Trạm, cô thực sự có một cảnh quay tối nay. Một cảnh đêm trong khuôn viên trường để khiến mối quan hệ giữa nam nữ chính gần hơn một bước.

Khi Hướng Nguyệt Minh quay bộ phim này, cô luôn cần kiếm tìm cảm giác.

Cô cảm thấy rằng Du Chu thực sự dành rất nhiều sự tâm huyết của anh vào nữ chính trong kịch bản. Nếu không, kịch bản sẽ không tinh tế và cảm động như vậy. Du Chu có một khả năng thu hút sự đồng cảm khó tả, khiến Hướng Nguyệt Minh không tự chủ được là lây nhiễm, bị cảm động khi xem.

Cô muốn tìm hiểu kĩ hơn.

Cô không dám hỏi, nhưng cô có thể mơ hồ nhận ra ở Du Chu có một kỉ niệm gì đó.

Quay cảnh ban đêm xong, Tống Dực trò chuyện với cô.

“Cô cảm thấy nam chính rất thâm tình sao?”

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh: “Anh Tống, bây giờ anh mới phát hiện ra sao?”

Tống Dực cười nhướng mày: “Tôi hỏi cô, nếu cô là nữ chính, cô sẽ thích con trai như vậy sao?”

Hướng Nguyệt Minh im lặng.

Tống Dực nhìn cô: “Sao không nói vậy?”

Hướng Nguyệt Minh khẽ cười: “Anh đang nói gì vậy? Tôi không phải là nữ chính, vấn đề này không trả lời được.”

Tống Dực nhướng mày, chỉ cười mà không nói.

Hướng Nguyệt Minh im lặng trong vài giây rồi nhẹ nhàng nói: “Nhưng tôi nghĩ rằng có rất ít người có thể từ chối một người ưu tú như nam chính trong kịch bản.”

Tống Dực gật đầu.

Anh ấy nhìn chằm chằm Hướng Nguyệt Minh một hồi, thấp giọng hỏi: “Nếu là cô, cô muốn loại hình như thế nào?”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Cô mỉm cười nhìn Tống Dực: “Anh Tống, hôm nay anh định trở thành phóng viên sao?”

Tống Dực buông tay: “Cũng không phải không có khả năng.”

Khi Hướng Nguyệt Minh chuẩn bị nói tiếp thì điện thoại rung lên.

Cô liếc nhìn số điện thoại người gọi, vẫn là số lạ kia.

“Tôi đi nghe điện thoại chút.”

Nói xong, cô bước sang bên kia, cố gắng tránh Tống Dực càng xa càng tốt.

“Quay phim xong rồi à?” Giọng nói trầm ấm của Trình Trạm vang lên, trong bóng đêm mang một tia gợi cảm khó tả.

Hướng Nguyệt Minh “ừm” một tiếng.

Trình Trạm: “Chưa về khách sạn à?”

Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh buồn cười hỏi: “Trình Trạm, có phải anh gọi điện thoại cho tôi là vì biết vừa rồi tôi đang làm gì không?”

Cô không chút khách khí vạch trần anh: “Tôi đoán được.”

Trình Trạm: “… Nói chuyện với Tống Dực vui lắm sao?”

Trình Trạm nhìn xung quanh một vòng, khẽ khịt mũi: “Quách Văn Thạch hay Tiểu Hi gửi ảnh cho anh vậy?”

“Không có.” Trình Trạm dừng một chút, một chút cũng không che giấu: “Du Chu gửi cho tôi.”

Khi Trình Trạm nhìn thấy bức ảnh vừa gửi tới, một cảm xúc chưa xót trào dâng. Đã rất lâu rồi Hướng Nguyệt Minh không trưng ra bộ mặt dịu dàng như vậy với anh.

Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại, lẩm bẩm: “Tại sao đạo diễn Du lại lắm chuyện như vậy?”

“Anh ta không phải là người lắm chuyện.”

Hướng Nguyệt Minh nhướng mày: “Vậy thì là cái gì?”

Cô đứng trong hành lang của khuôn viên, nhìn bầu trời đêm. Gió đêm thổi nhè nhẹ, hương trời phả vào mũi. Những cành cây đung đưa dưới bóng đêm nhìn không rõ ràng, nhưng lại rất chân thật.

Hướng Nguyệt Minh đột nhiên lại nhớ đến thời còn đi học.

Cô nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của Tống Dực, có lẽ cô không bị nam chính trong kịch bản thu hút. Nhưng nếu đó là Trình Trạm ở trường trung học, Hướng Nguyệt Minh nghĩ, cô cũng có đủ dũng khí như nữ chính để liều lĩnh đuổi theo anh. Chỉ cần anh cười với cô, cô sẽ vui vẻ cả ngày, mọi muộn phiền sẽ tan biến.

Thậm chí, mỗi ngày cô đều nguyện ý chạy theo đít anh, vui vẻ đến quên cả trời đất.

Trình Trạm nói một cách thờ ơ: “Cậu ta chỉ là xem hai người diễn.”

Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại. Cô dở khóc dở cười, thấp giọng nói: “Hai người cũng quá ngây thơ.”

“Để trả thù.”

Hướng Nguyệt Minh tò mò: “Trả thù cái gì?”

Trình Trạm vẫn ở trong văn phòng, anh đi đến cửa sổ kiểu Pháp, nhìn ra cảnh đêm, trầm giọng nói: “Có lẽ là trả thù vì hồi trung học tôi chê cười anh ta quá nhiều.”

Hướng Nguyệt Minh không thể nhịn cười được nữa.

Cô trầm mặc một lúc, không nhịn được hỏi: “Cũng khá tốt, hồi trung học của anh như thế nào?”

“Muốn biết sao?”

Hướng Nguyệt Minh dừng một chút: “Tôi thật sự không có ý tò mò, chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi.”

Trình Trạm “ừm” một tiếng, trầm giọng nói: “Sau này sẽ nói cho em biết.”

Hướng Nguyệt Minh bĩu môi.

Trình Trạm cười, cười nói: “Về khách sạn sớm một chút, cúp máy trước.”

“Ừm.”



Sau khi cúp điện thoại, Hướng Nguyệt Minh ở lại đó một lúc, sau đó mới thu dọn đồ đạc để đi về.

Khi cô trở lại khách sạn, cô nhận được một bức ảnh từ Trình Trạm, anh mặc đồng phục học sinh khi còn học cấp ba, trông anh không điềm tĩnh như bây giờ. Lông mày và đôi mắt tràn đầy cảm giác của thiếu niên.

Anh không lạnh lùng cũng không nổi loạn. Nhưng lại có một khí chất khó tả muốn người ta tiếp cận và khám phá.

Hướng Nguyệt Minh nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu rồi mới trả lời lại Trình Trạm bằng một dấu chấm hỏi.

Trình Trạm: 【Không phải muốn xem sao? 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Tôi không muốn. 】

Trình Trạm: 【À, vậy thì là do tôi muốn em xem, em đã về đến khách sạn chưa? 】

Trình Trạm nói xong, Hướng Nguyệt Minh cảm thấy không thể phản bác. Cô im lặng hồi lâu, sau đó cúi đầu, mỉm cười với chính mình.

Cô không quen với một Trình Trạm như thế này. Nhưng đây chính là những gì cô mong muốn.

Đến khách sạn, Trình Trạm gọi lại cho cô, dặn dò vài câu rồi cúp máy.

Mấy ngày tiếp diễn, cả hai đều trong trạng thái như vậy.

Thỉnh thoảng, Hướng Nguyệt Minh nhận được hoa, quà từ Trình Trạm, đồ ăn được giao tới khách sạn.

Hoa của Trình Trạm không hề rẻ chút nào.

Lúc đầu, anh chỉ dám được gửi vào khách sạn. Mỗi sáng thức dậy sẽ có một bó hoa được chuyển đến khiến Hướng Nguyệt Minh tỉnh táo cả ngày.

Vài ngày sau, anh bắt đầu ngang nhiên gửi hoa đến phim trường.

Các nhân viên rất tò mò và hỏi người gửi hoa là ai, nhưng Hướng Nguyệt Minh không nói lời nào. Chính là Du Chu, anh ta đã quan sát vài ngày, nói: “Có phải từ người theo đuổi cô không?”

Hướng Nguyệt Minh nhìn ánh mắt tò mò của mọi người, gật đầu: “Cứ xem như vậy đi.”

Mọi người tò mò được mấy ngày, dần dần cũng quen.

Từ hoa đến đồ ăn. Trình Trạm rất chu đáo, không chỉ riêng cô, anh còn chuẩn bị cho cả đoàn phim, điều này đã khiến mọi người yêu mến luôn người theo đuổi nào đó của Hướng Nguyệt Minh.

Có người giúp cải thiện bữa ăn thì ai mà chả thích!! Về vấn đề này, Hướng Nguyệt Minh tương đối im lặng. Nếu Trình Trạm thực sự ra tay, anh có thể bắt được trái tim của mọi người.



Hôm nay, đã có nhà truyền thông tới thăm đoàn phim.

Du Chu đã nói với hai người họ vào ngày hôm trước là sẽ có những chuyến thăm của giới truyền thông trong quá trình quay phim, làm vậy để duy trì sự nổi tiếng của bộ phim và các diễn viên, cũng như để làm hài lòng khán giả.

Các phương tiện truyền thông đến vào buổi sáng.

Sau khi Hướng Nguyệt Minh quay xong một cảnh với Tống Dực, một số phương tiện truyền thông đã đến.

“Anh Tống, cô Hướng, hai người có nóng không?” Tống Dực cầm lấy micro, cười hỏi: “Rất nóng đúng không?”

Người phóng viên gật đầu.

Tống Dực nhún nhún vai, thản nhiên cười nói: “Thời tiết này ai mà không cảm thấy nóng cơ chứ.”

Phóng viên: “……”

Hướng Nguyệt Minh cười hòa giải: “Ý của anh Tống là mùa hè đương nhiên là nóng rồi.”

Phóng viên gật đầu, nhìn về phía hai người bọn họ: “Vừa rồi tôi ở bên cạnh xem hai người diễn, ăn ý cả mười phần.”

Hướng Nguyệt Minh cười khan: “Dù sao thì chúng tôi hợp tác với nhau cũng lâu rồi.”

Tống Dực gật đầu: “Cô Hướng diễn rất tốt, chúng tôi hợp tác rất vui vẻ.”

Ánh mắt của phóng viên sáng lên, nhìn về phía hai người: “Đây là lần thứ hai hợp tác, hai người không có cảm giác gì khác sao?”

Tống Dực: “Chỉ là cảm giác khá tốt.”

Người phóng viên quay sang nhìn Hướng Nguyệt Minh.

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Các vai diễn khác nhau, vì vậy cảm giác đương nhiên là khác nhau.”

“…”

Câu trả lời của cô rất đúng.

Phóng viên muốn khai thác một số tin đồn, nhưng dường như không có kết quả.

Phóng viên cười phụ họa: “Nghe nói đoàn làm phim của mọi người rất hòa thuận, quay phim rất vui vẻ.”

Tống Dực nhướng mày: “Đây là sự thật.”

Người phóng viên nghẹn lại.

Phóng viên dở khóc dở cười: “Anh Tống, đoàn làm phim này có thoải mái hơn lần trước không?”

Tống Dực nhướng mày: “Không có.”

Anh nhìn Hướng Nguyệt Minh: “Cô có nghĩ vậy không?”

Hướng Nguyệt Minh không chút do dự nói: “Không. Đạo diễn Du yêu cầu cao và kén chọn, làm sao có thể dễ dàng được.”

Cô nghiêm nghị nói: “Mỗi đạo diễn đều có yêu cầu riêng. Diễn viên không thể nhàn hạ, trừ phi nhân vật chính thuộc kiểu nhàn nhã.”

Mọi lời qua tiếng lại đều do hai người nói ra, phóng viên ra sức moi móc những chuyện tầm phào giữa hai người nhưng đều vô ích.

Phóng viên im lặng một lúc rồi cố tình hướng chủ đề đến scandal trước đây giữa hai người: “Fans rất mong chờ sự hợp tác lần này của hai người. Cho đến nay, cảnh quay nào khiến hai người ấn tượng nhất? Hai người có muốn cho fans một chút phúc lợi không?”

Tống Dực và Hướng Nguyệt Minh nhìn nhau và hiểu những gì phóng viên nói.

Tống Dực dừng một chút, nói: “Cảnh tỏ tình.”

Phóng viên nhìn Hướng Nguyệt Minh, cô mỉm cười: “Cảnh chia tay.”

Phóng viên: “……”

Sau khi phỏng vấn một lúc, phóng viên hỏi hai người: “Anh Tống và cô Hướng đóng phim lâu như vậy, hai người thấy đối phương thế nào?”

Tống Dực cười: “Rất tốt.”

Phóng viên nhìn Hướng Nguyệt Minh: “Anh Tống cũng rất tốt.”

Phóng viên nhất thời không nói gì: “Hai người lần sau còn muốn hợp tác không? Hợp tác có vui vẻ không?”

“Rất vui vẻ.”

Cả hai trả lời nhanh chóng mà không cho phóng viên bất kỳ chỗ nào để tưởng tượng.

Kết thúc cuộc trò chuyện, vấn đề tình cảm cuối cùng cũng đến lượt.

“Anh Tống thích kiểu con gái nào? Có thích người nào chưa?”

Tống Dực cười nói: “Vấn đề này liên quan đến phim sao?”

“Có chứ.” Phóng viên cười nói: “Mọi người đều muốn biết.”

Tống Dực liếc Hướng Nguyệt Minh một cái, nhẹ giọng nói: “Nếu là trong phim, tôi đương nhiên thích là nữ chính của tôi.”

Hướng Nguyệt Minh dừng lại, nhìn phóng viên với ánh mắt kì lạ: “Kỳ thật tôi không thích nam chính trong phim lắm.”

Phóng viên: “Tại sao?”

Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ một chút, vừa định giải thích, nhân viên phục vụ cách đó không xa đã hét lên theo thói quen: “Cô Hướng! Người theo đuổi của cô lại đến để gửi hoa cho cô.”

Phóng viên quay đầu và quay máy ảnh về phía đó không chút do dự.

Ngay lập tức, cuộc phỏng vấn có nhiều nội dung hơn.

Phỏng vấn xong, Tống Dực nhìn cô: “Giới truyền thông đang muốn đào sâu về người theo đuổi cô.”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Kệ họ đi.”

Tống Dực nhìn bó hoa hồng trong tay cô một lúc, thấp giọng hỏi: “Cô rất thích hoa sao?”

Hướng Nguyệt Minh nhướng mày, giả vờ không hiểu.

“Anh Tống, trên đời này làm gì có người phụ nữ nào mà không thích hoa cơ chứ?”

Tống Dực nghẹn lại.

Anh ta cười hai tiếng: “Đúng nhỉ.”

Hướng Nguyệt Minh xua tay: “Tôi đi nghỉ đây, anh Tống làm việc của mình đi.”

Tống Dực gật đầu.

Chiều hôm đó, video phỏng vấn được công bố.

Khi Hướng Nguyệt Minh nhìn thấy, cô không ngạc nhiên chút nào. Cô không cố ý che giấu, cũng không thể ngăn cản sự thật lộ ra ánh sáng.

Dù sao, đoạn phỏng vấn rất tùy ý.

Ngay khi bắt đầu phỏng vấn, fans đã phát cuồng gõ CP của hai người, luôn cảm thấy Tống Dực nhìn cô rất dịu dàng.

Khi vụ việc bó hoa được tung ra, fans không khỏi sửng sốt.

Khi Tiểu Hi tới báo tin với Hướng Nguyệt Minh, cô đang ở trong một phòng học hóng gió.

“Chị, fans đang hỏi chị người theo đuổi chị là ai.”

Hướng Nguyệt Minh mở to hai mắt nhìn cô: “Fans đào ra rồi sao?”

“Còn chưa.”

“Vậy thì không cần phải xen vào.” Hướng Nguyệt Minh ngáp một cái: “Trình Trạm sẽ áp xuống.”

Tiểu Hi có chút không tin nhìn cô: “Chị chắc chứ?”

“Ừ.” Trình Trạm là người biết giữ thể diện, không thể để người khác biết anh đang đuổi theo cô.

Tiểu Hi nhìn vẻ mặt của cô, như thế nào cũng không dám tin.



Khi Hướng Nguyệt Minh kết thúc cuộc phỏng vấn, Trình Trạm tình cờ đến một sự kiện để cắt băng khánh thành.

Một cửa hàng của một người bạn mới mở, Trình Trạm đã đầu tư một chút, nên anh mới đến.

Khi anh xuất hiện, các phương tiện truyền thông đã náo động. Tất cả đều chăm chú nhìn anh, đặc biệt là những người qua đường.

Không nói đến thân thế của Trình Trạm, chính là ngoại hình và dáng người của anh cũng đủ khiến bao phụ nữ phải chao đảo.

Sau khi cắt băng khánh thành, tiếp đến là một cuộc phỏng vấn bình thường.

Là ông chủ của Thần Tinh và Cận Trình, Trình Trạm đương nhiên sẽ được chú ý nhiều hơn.

Không thể hiểu nổi, có thể là do Hướng Nguyệt Minh đang lên hot search, đột nhiên có một phóng viên hỏi anh một câu hỏi về Hướng Nguyệt Minh.

“Trình tổng, ngài có ý kiến ​​gì về việc nghệ sĩ dưới trướng của ngài yêu đương không?”

Trình Trạm nhướng mày: “Nghệ sĩ của tôi?”

Phóng viên gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi vừa đọc được tin tức có người theo đuổi một nữ nghệ sĩ trực thuộc công ty ngài. Là ông chủ, ngài có đồng ý với việc nghệ sĩ yêu đương hay không?”

Nghe vậy, Trình Trạm bình tĩnh nói: “Theo đuổi ai?”

“Hướng Nguyệt Minh.” Phóng viên cười nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm, Trình tổng còn đích thân đi xem cô ấy biểu diễn, cô ấy và Nhan Nhan còn là bạn tốt.”

Trình Trạm dừng lại, đột nhiên hiểu ra.

Anh “ừm” một tiếng: “Cũng tốt.”

Phóng viên kinh ngạc nhìn anh: “Ngài đồng ý?”

Trình Trạm trả lời rất hào phóng: “Tại sao lại không đồng ý? Nếu có người thích, công ty chúng tôi cho phép yêu đương.”

Phóng viên: “……”

—–

Editor: Thực ra anh chỉ cần nói không theo đuổi nữa là chị giãy đành đạch lên mà, nhưng mà khổ nỗi 2 vợ chồng nhà này thích tiểu phẩm, thích đú đởn chơi trò theo đuổi đồ đó
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện