Đợi đến lúc Hướng Nguyệt Minh đăng nhập vào Weibo thì toàn bộ thiên hạ đã biết cô là người tình cũ của Trình Trạm.

Nói dễ nghe hơn một chút là bạn gái cũ, vì còn rất nhiều lý do thoái thác.

Những gì được tiết lộ ra là một đoạn video, trong đó Hướng Nguyệt Minh và Trình Trạm xuất hiện trên đường phố.

Video được quay vào một ngày mùa đông đầy tuyết, hai người mặc cùng một chiếc áo khoác lông màu đen, Hướng Nguyệt Minh đội một chiếc mũ lớn trên đầu.

Ấn tượng đầu tiên của cô sau khi xem video này chắc chắn được quay lén vào mùa đông năm ngoái.

Đêm đó… cô nhớ lại một chút, chắc là cô làm nũng với Trình Trạm, bảo anh đưa cô ra ngoài đi dạo. Trình Trạm cảm thấy cô thật khó hiểu, không ai lại đi dạo phố vào mùa đông vào cái trời lạnh run cầm cập như thế này.

Nhưng Hướng Nguyệt Minh thực sự muốn đi, cô ôm Trình Trạm rồi hôn lấy hôn để, dùng tất cả các kỹ năng của mình và buộc anh phải đưa cô ra khỏi nhà.

Thật ra, Hướng Nguyệt Minh có thể đi một mình, nhưng cô luôn cảm thấy đi một mình trên đường phố trong những ngày tuyết rơi có chút cô đơn, còn rất đáng thương, nên cô đã ép Trình Trạm đi cùng mình.

Lúc đó cô cũng mê một bộ phim truyền hình Hàn Quốc, nam nữ chính thích đi dạo trong tuyết và hôn nhau dưới bầu trời đầy tuyết.

Khi hai người cùng nhau ra ngoài tuyết đang rơi theo chiều gió, bông tuyết rơi trên tóc, khiến cho hai người có cảm giác khó tả.

Hướng Nguyệt Minh năn nỉ Trình Trạm mua cho cô một củ khoai lang nướng, rồi bắt anh bóc vỏ và bón cho mình.

Trong video tình cờ quay được cảnh này.

Trình Trạm đứng trên đường cái, cho cô ăn khoai lang nướng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chiếc mũ trên đầu cô bị đ è xuống, che gần hết khuôn mặt, Trình Trạm nâng chiếc mũ lên cho cô.

Nhìn vào video, Trình Trạm nhìn dịu dàng hơn thường ngày. Đến lúc này, Hướng Nguyệt Minh mới nhận ra Trình Trạm dường như chưa bao giờ lạnh nhạt với cô.

Sau khi ăn xong khoai lang nướng, Hướng Nguyệt Minh nắm tay anh đi về nhà.

Dọc theo đường đi, cô lảm nhảm, kể lể mọi thứ.

Cô thậm chí còn nói về bộ phim truyền hình Hàn Quốc mà cô đang theo dõi, nói rằng hôn vào một ngày tuyết rơi rất lãng mạn. Cô vừa dứt lời, Trình Trạm đã xoay người, tay đè lên eo cô, cúi đầu hôn xuống.

Những bông tuyết bay đầy trời, đèn đường làm nổi bật những hạt tuyết li ti, mọi thứ xung quanh đẹp như một bức tranh.

Hai bóng người đứng dưới bầu trời đen như mực, ôm hôn nhau.



Video kết thúc tại đây, không quá dài cũng không quá ngắn.

Người để lộ thậm chí còn chỉnh sửa, ít nhất không có đoạn Hướng Nguyệt Minh lảm nhảm kéo Trình Trạm nói chuyện, trong video dài ba phút này, chỉ có đoạn cho ăn khoai lang và hôn nhau.

Ngay sau khi video được tiết lộ, cả hai đã ngay lập tức bay thẳng lên hot search.

Từ cảnh quay từ năm ngoái, lại đến tình huống hiện tại, không ít người suy đoán giữa hai người có gì đó bất ổn.

Đồng thời, một số người tố cáo cho biết trước đây họ là bạn trai và bạn gái. Đương nhiên, có người tung tin… hai người là quan hệ bao nuôi, không phải bạn trai bạn gái.

Có rất nhiều luồng ý kiến.

Trong một khoảnh khắc, Hướng Nguyệt Minh và Trình Trạm một lần nữa trở thành chủ đề bàn tán của cư dân mạng.

Một số ghen tị, một số cảm thấy tồi tệ.

【 A a a a a a a a a a a a a a!!! Ai xem video này mà không nói Trình tổng  yêu Hướng Nguyệt Minh cơ chứ!! 】

【Hu hu tôi chết mất, hôn nhau dưới bầu trời tuyết, đúng là tình yêu mà tôi hằng mong ước.】

【Trời ạ, thật sự quá k1ch thích, còn bón khoai lang nướng cho Hướng Nguyệt Minh, ánh mắt siêu dịu dàng, đây thật sự là anh Trình lạnh nhạt thường ngày sao? 】

【…Không, có gì phải ghen tị, không phải nói rằng hai người đang ở trong mối quan hệ giữa ông chủ và tình nhân sao? Vậy tình hình bây giờ là gì? 】

【Theo báo cáo, hai người hiện đang chia tay. 】

【Thật sự là người yêu cũ? 】

【Bạn có chắc là người yêu cũ không? Chứ không phải là ông chủ bao nuôi và tình nhân bé nhỏ sao? 】



Có rất nhiều bình luận trên Weibo, tốt có xấu có.

Dần dần, mọi vướng mắc của mọi người không còn là chuyện lãng mạn mà là mối quan hệ trước đây giữa Hướng Nguyệt Minh và Trình Trạm.

Nhìn những bình luận đang tăng lên nhanh chóng, Hướng Nguyệt Minh có chút thất thần.

“Chị!”

Tiểu Hi nhìn vẻ mặt của cô, lại kêu hai tiếng: “Chị, chị ngẩn người nghĩ gì vậy?”

Hướng Nguyệt Minh hoàn hồn, chớp mắt: “Không có.”

Tiểu Hi nhìn cô, giơ di động lên nói: “Chị Hạ gọi điện thoại cho em, chắc là muốn hỏi xem chị tính xử lý như thế nào.”

Hướng Nguyệt Minh nhướng mắt nhìn cô nàng, cười nhẹ: “Để chị nói chuyện với chị ấy.”

“Vâng.”

Hướng Nguyệt Minh nhận điện thoại, “Chị Hạ.”

Sơ Hạ thở dài, bất đắc dĩ trả lời: “Em xem Weibo chưa?”

“Vừa xem xong.”

“Chị còn chưa liên lạc được với Trình tổng, em định làm gì?”

Hướng Nguyệt Minh dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chị cứ liên lạc với bên Trình Trạm đi, em không sao đâu.”

Sơ Hạ trầm tư, suy nghĩ nói: “Trước hết cứ nói hai người là người yêu cũ là giải pháp tốt nhất.”

Cô đau đầu: “Nhưng chị đã nghĩ đến lý do vì sao chia tay chưa?”

Hướng Nguyệt Minh im lặng.

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói mắt, hoàn toàn không giống tâm trạng của cô lúc này.

“Không có, chị nên liên lạc với Trình Trạm trước đi.”

Sơ Hạ nghẹn lại, nhỏ giọng nói: “Vấn đề này không phải em nên hỏi sao?”

Cô dở khóc dở cười: “Bây giờ Trình tổng đối xử với em tốt như vậy, chuyện này không thể không đồng ý.”

“Không phải vì lý do này.”

Hướng Nguyệt Minh dụi dụi mắt, “Em sợ là sẽ xảy ra chuyện.”

Sơ Hạ “ừm” một tiếng, cũng không ép cô nữa.

“Chị sẽ hỏi Trình tổng trước.”

“Vâng.”

Sau khi cúp điện thoại, Sơ Hạ còn chưa kịp gọi cho Trình Trạm thì anh đã gọi cho Hướng Nguyệt Minh trước.

Cô nhướng mày, Tiểu Hi biết điều đi ra ngoài, cho cô không gian riêng tư.

“Alo.”

Trình Trạm còn chưa họp xong, Đinh Thuyên đã thông báo tin tức cho anh. Sau khi xem video trên mạng xong, anh đã gọi cho cô ngay lập tức.

“Em đã xem Weibo chưa?”

Hướng Nguyệt Minh: “…Chà, anh không phải là muốn mở họp báo đấy chứ?”

Trình Trạm cười khẽ, một tay đút túi đứng dưới cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh dưới tầng: “Em tạm nghỉ ngơi một thời gian đi.”

Hướng Nguyệt Minh ngửa đầu lên chớp mắt, “Ồ” một tiếng, nói: “Lúc đó, anh có nhận ra chúng ta đang bị theo dõi không?”

Trình Trạm: “…Không có.”

Nếu có, anh đã giải quyết từ lâu rồi.

Không phải ngẫu nhiên mà anh với Hướng Nguyệt Minh bị chụp lén. Thường xuyên đi dạo bên bờ sông làm sao không ướt giày. Chẳng qua là do vệ sĩ đi theo sau Trình Trạm thường xuyên phát hiện kịp thời và giải quyết ngay lập tức.

Cũng chính vì điều này mà cả hai đã ở bên nhau hơn một năm và họ chưa một lần lộ diện.

Về phần đêm hôm đó, chuyến đi không nằm trong kế hoạch của Trình Trạm. Là do anh không lay chuyển được Hướng Nguyệt Minh, thấy cô thật sự muốn đi, anh cũng không sắp xếp vệ sĩ và tài xế đi theo, liền dẫn cô ra ngoài.

Đương nhiên, anh không nhận ra có ai đang theo dõi hai người.

Hướng Nguyệt Minh đau đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Anh có đoán ra vì sao người kia lại lộ video ra không, anh có tra ra người lộ video là ai không?”

“Tôi sẽ sắp xếp người đi điều tra.” Trình Trạm trầm giọng hỏi: “Hiện tại em đang có suy nghĩ ra cái gì không?”

Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi: “Anh đoán xem?”

Trình Trạm thản nhiên nói: “Nếu em muốn, trước hết cứ công khai là mối quan hệ người yêu cũ đi.”

“…”

Hướng Nguyệt Minh trầm mặc vài giây, nhẹ giọng hỏi: “Cái gì mà nếu tôi muốn, chủ yếu là bởi vì chúng ta lúc trước—— “

Hướng Nguyệt Minh còn chưa nói xong, Trình Trạm đã chặn đứng lời cô: “Là lỗi của tôi, là do trước đây tôi không nói rõ.”

Nghe giọng điệu của anh, Hướng Nguyệt Minh không nhịn được mà bật cười.

Cô quay đầu nhìn vào gương, liền bắt gặp đôi mắt biết cười của mình.

Cô từ tốn đáp: “Ờ”.

Về phần không nói rõ ràng, trong lòng cả hai đều biết rõ.

Hướng Nguyệt Minh im lặng cong môi, nhẹ giọng nói: “Vậy thì tùy anh.”

Trình Trạm “ừm” một tiếng, trầm giọng nói: “Chuyện trên mạng giao cho tôi xử lý, em cứ yên tâm quay phim đi.”

“Được.”



Hướng Nguyệt Minh nói cô không quan tâm, đúng là cô không quan tâm thật.

Đoàn làm phim còn hai cảnh nữa, khi cô xuống xe trở lại phim trường, mọi người đều thấy ánh mắt của cô rõ ràng không đúng lắm. Mỗi người mỗi vẻ, nhưng sự đàm tiếu trong mắt thì không giấu được ai.

Họ muốn hỏi, nhưng lại ngượng ngùng không dám hỏi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngược lại Tống Dực không thèm để ý, tùy tiện nói một câu: “Còn có hai cảnh quay, có khả năng giới truyền thông sẽ lại đến tiếp.”

Hướng Nguyệt Minh kinh ngạc nhìn anh, gật đầu: “Không sao.”

Tống Dực nhướng mày, hơi kinh ngạc: “Cô ổn chứ?”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười, trả lời: “Chà, những gì giới truyền thông hỏi chẳng qua là những vấn đề mà tôi đã đoán trước được. Công ty có quan hệ, họ sẽ tự giải quyết.”

Nghe vậy, Tống Dực cười nói: “Đúng vậy.”

Hướng Nguyệt Minh vẫn cứ quay phim như thường lệ, khi quay cảnh cuối cùng, nhiều người mặc đồ đen xuất hiện trên phim trường.

Cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Du Chu nói: “Trình Trạm coi đây là đâu cơ chứ.”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt một lúc, rồi phản ứng ngay lập tức.

Nhóm người này hẳn là vệ sĩ mà Trình Trạm kêu tới.

Tống Dực cũng cười, nhẹ giọng nói: “Trình tổng đối với cô tốt thật.”

Hướng Nguyệt Minh không trả lời.

Trình Trạm có đối xử tốt với cô hay không, cô biết rõ hơn ai hết.

Trong lúc cô còn đang ngẩn ngơ, trợ lý của Du Chu từ bên ngoài vội vàng chạy vào, lớn tiếng gọi: “Đạo diễn Du, bên ngoài quả nhiên có phóng viên.”

Du Chu lười biếng đáp: “Mặc kệ, ở đây không phải có vệ sĩ sao.”

Hướng Nguyệt Minh xấu hổ cười: “Thật xin lỗi đạo diễn Du, tôi đã gây rắc rối cho anh rồi.”

Du Chu nhìn thẳng vào mắt cô: “Lần này nghỉ phép trở về, diễn những cảnh còn bỏ dở cho tốt vào.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu đáp lời: “Không thành vấn đề.”

Du Chu “ừm” một tiếng, nhướng mày: “Nào, cảnh cuối cùng, quay xong cô cũng nên đi đi.”

“Vâng.”

Sau khi quay cảnh cuối cùng, Tiểu Hi sốt ruột đưa điện thoại cho cô, khẽ giọng lẩm bẩm: “Chị, Trình tổng đã lên tiếng rồi.”

Hướng Nguyệt Minh nhận lấy, theo bản năng hỏi: “Đáp lại như thế nào?”

Tiểu Hi mím môi cười: “Chị tự xem đi.”

Hướng Nguyệt Minh vừa ngước mắt lên, cô bắt gặp rất nhiều ánh mắt hâm mộ. Nếu cô ấy hiểu đúng, đó hẳn là một cái nhìn ghen tị.

Cô sững người một lúc, rồi bấm vào điện thoại của mình.

Sau khi mở ra, tôi thấy đoạn video trả lời của Trình Trạm. Lần này không còn ở tầng dưới của công ty, anh đang đi thị sát dự án khu nghỉ dưỡng, phóng viên đã đi theo anh.

Trình Trạm không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của các phóng viên.

Anh vốn có một cuộc phỏng vấn vào buổi chiều, sau cuộc phỏng vấn nghiêm túc, tự nhiên có người đề cập đến mối quan hệ của anh với Hướng Nguyệt Minh.

Trình Trạm cầm micro trên tay, vẫn mặc áo sơ mi đen, trông anh rất trang nghiêm và điềm tĩnh. Trên sống mũi còn có cặp kính gọng vàng, mười phần dịu dàng cấm dục.

Nhìn anh xuất hiện trong ống kính, Hướng Nguyệt Minh không muốn quan tâm đ ến những gì anh nói, không thể rời mắt khỏi khuôn mặt anh.

“Trình tổng, không biết ngài có thể cho tôi hỏi hai vấn đề cá nhân không?”

Trình Trạm ngước mắt lên, cười nhạt nói: “Có thể.”

Phóng viên chớp lấy cơ hội, vội vàng hỏi: “Buổi chiều trên mạng lộ ra một đoạn video, Trình tổng có biết là gì không? Trong đoạn video là ngài với Hướng Nguyệt Minh có phải không?”

Trình Trạm cười khẽ,bình tĩnh hỏi: “Nhìn không đủ rõ sao?”

Phóng viên: “……”

Trình Trạm mỉm cười, ngừng làm phóng viên xấu hổ.

“Chính là chúng tôi.”

Phóng viên gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tuyết rơi vào cuối năm ngoái. Trình tổng, quan hệ của ngài với cô Hướng—”

Trình Trạm liếc nhìn cô kia, bình tĩnh nói: “Trước đây là quan hệ bạn trai và bạn gái, nhưng bây giờ là quan hệ giữa người theo đuổi và người được theo đuổi. Điều này mọi người hẳn là đã biết?”

Các phóng viên: “…”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không dám nói là mình không biết.

Trình Trạm mỉm cười, nói thẳng: “Chúng tôi có mâu thuẫn nhỏ dẫn tới chia tay. Có vấn đề gì không?”

Mọi người lắc đầu: “Không có.”

Trình Trạm “ừm” một tiếng, dừng lại và nhìn vào camera.

Khóe môi anh nhếch lên, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, “Chuyện trước đây là do lỗi của tôi, sau này sẽ cố gắng sửa sai.”

Anh không nói thẳng tên người mình đang ám chỉ, nhưng mọi người đều biết rằng anh đang nói với Hướng Nguyệt Minh.

Một người đàn ông có địa vị như Trình Trạm công khai thừa nhận mình có vấn đề và sẽ sửa sai, sao mà có thể khiến người khác động tâm.

Ngay sau khi video này xuất hiện, Trình Trạm càng ngày càng có nhiều “bạn gái” online. Đến nỗi người ghen tị với Hướng Nguyệt Minh không kể xiết.

Hướng Nguyệt Minh xem xong. cũng hơi ngạc nhiên.

Cô thật sự không ngờ Trình Trạm lại nói như vậy, thật ra theo đạo lý mà nói, anh nói trước đó bọn họ là người yêu cũ, vì xích mích nhỏ mà chia tay cũng đủ rồi, không cần tự gánh lấy trách nhiệm.

Cô ngước mắt nhìn cả đoàn làm phim, chẳng trách mọi người nhìn cô có gì rất lạ.

Đổi lại là một người khác, đều khó có thể chống lại các cuộc tấn công hết lần này đến lần khác của Trình Trạm.

Cô đứng đó một lúc lâu, suy nghĩ xem có nên trả lời tin nhắn của Trình Trạm hay không.

Cô chưa kịp định thần thì bên ngoài đã náo động.

Hướng Nguyệt Minh ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông được bao quanh bởi các vệ sĩ.

Một phút trước, anh vẫn còn trong video. Vậy mà lúc này đây, người đó đã xuất hiện trước mặt cô.

Mọi người xung quanh hô lên, nhưng không dám quấy rầy hai người.

Sau khi bước vào, Trình Trạm đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh ngước mắt lên nhìn Hướng Nguyệt Minh.

Trình Trạm mỉm cười. bước đến gần cô.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Hướng Nguyệt Minh chớp mắt, “Sao anh lại ở đây?”

Trình Trạm liếc nhìn cô nhẹ nhàng, nói, “Em đoán xem là vì sao?”

Hướng Nguyệt Minh ngước mắt nhìn bên ngoài, thấp giọng hỏi: “Bên ngoài không có phóng viên sao?”

“Có.”

Trình Trạm cúi đầu nhìn cô: “Đi thôi.”

Hướng Nguyệt Minh ngây ngốc gật đầu: “Nếu chúng ta cùng nhau ra ngoài, chúng ta sẽ bị chụp ảnh.”

Trình Trạm cười, nhướng mày và hỏi: “Em sợ à?”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Không sao. Trình Trạm không sợ, cô không có gì phải sợ cả.



Khi cả hai ra ngoài, họ bị bao vây bởi các phóng viên truyền thông và những người chạy đến ăn dưa.

Được Trình Trạm bảo vệ, Hướng Nguyệt bước lên xe bảo mẫu.

Cả hai không trả lời bất kỳ cuộc phỏng vấn nào và không có ý định trả lời lại.

Sau khi lên xe, Hướng Nguyệt Minh thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn đám phóng viên chạy phía sau, có chút đau đầu: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Trình Tranh lắc đầu, nói một giọng điệu bình tĩnh, “Có vệ sĩ ở phía sau, đừng lo lắng.”

Hướng Nguyệt Minh hiểu ra: “Vậy thì tốt.”

Cô mở điện thoại ra, liếc nhìn Trình Trạm: “Bây giờ anh đã có tên trong danh sách hot search rồi, tôi có nên đáp lại không?”

“Đáp lại cái gì?”

Trình Trạm thản nhiên hỏi: “Muốn đáp lại thì đáp lại, không muốn thì thôi.”

Hướng Nguyệt Minh sờ sờ chóp mũi, thấp giọng hỏi: “Nếu như không đáp lại, như kiểu anh đang độc diễnvậy?”

Nghe vậy, Trình Trạm mỉm cười: “Không sao.”

Ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào cô, lông mày cùng ánh mắt dịu đi mấy phần: “Một mình tôi độc diễn cũng được.”

Hướng Nguyệt Minh không thể chịu được ánh mắt của anh, vội quay đầu nhìn nơi khác.

Cô do dự một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Để tôi xem một chút.”

“Ừm, còn hơn một giờ nữa mới tới sân bay, chúng ta nghỉ ngơi trước đi.”

“Vâng.”

Hướng Nguyệt Minh tiếp tục lướt Weibo, cô thấy cuộc phỏng vấn video của Trình Trạm đã lan truyền rộng rãi. Lần này trên Weibo cũng có một hot search tên là #bạn trai lý tưởng Trình Trạm#.

Hướng Nguyệt Minh nhìn, không biết nói gì hơn. Cô không biết ai đã viết tiêu đề này, quá táo bạo.

Cô bấm vào xem, là hai cuộc phỏng vấn trước đó của Trình Trạm được chỉnh sửa rồi ghép với nhau. Ngoài cuộc phỏng vấn của anh, cảnh đi dạo trong một ngày tuyết rơi cũng nằm trong đó.

Thậm chí còn có một số bức ảnh anh ôm Hướng Nguyệt Minh.

Người viết blog là một người ăn dưa, không phải tài khoản tiếp thị, cũng không phải là người hâm mộ của Hướng Nguyệt Minh hay Trình Trạm, chỉ đơn giản là một cư dân mạng.

Cô xem đoạn video đã được biên tập, trong lòng gào hét không ngừng.

Đại khái ý tứ chính là, ai cũng muốn có một người bạn trai như Trình Trạm.

Đi dạo với bạn gái của bạn vào một ngày tuyết rơi rồi hôn nhau. Bạn gái mệt mỏi còn được ôm kiểu công chúa, thậm chí còn thừa nhận trước mặt mọi người là anh có vấn đề và trách nhiệm thuộc về anh.

Bạn trai của cô nam tính đến mức bùng nổ, vừa đẹp trai lại giàu có.

Weibo này vừa xuất hiện, phía dưới có vô số cư dân mạng đồng tình.

【Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ai đã nói hộ lòng tôi!! Trình tổng chính là bạn trai trong mơ của tôi! 】

【Wooooooooooooooooooooooooooo Nhưng có rất ít bạn trai như anh ấy công khai thừa nhận rằng lần chia tay trước là lỗi do  của anh ấy! Hơn nữa, anh ấy vẫn là Trình tổng mạnh mẽ nhất. 】

【So sánh những người đàn ông xung quanh tôi với Trình tổng, tôi thấy là những người giàu có và đẹp trai biết cách suy nghĩ, trong khi những người nghèo và xấu xí lại tự hào về bản thân! Tôi không biết ai đã cho họ dũng khí  như vậy. 】

【ô ô ô, đừng nói gì cả, tôi chỉ ghen tị với Hướng Nguyệt Minh và hâm mộ với Hướng Nguyệt Minh. 】

【Kiếp trước Hướng Nguyệt Minh đã giải cứu vũ trụ đúng không?! Lại có thể gặp một người đàn ông như Trình tổng. 】

【Cầu cầu ông trời, hãy cho con một người đàn ông như vậy! 】

【Tôi muốn trở thành Hướng Nguyệt Minh!! 】



Ngay lập tức, hướng gió của dư luận bắt đầu thay đổi, đổi sang ghen tị với Hướng Nguyệt Minh.

Nhìn một hồi, Hướng Nguyệt Minh cảm thấy hơi buồn cười.

Cô giơ tay chọc vào vai Trình Trạm.

Trình Trạm ghé mắt nhìn cô.

Hướng Nguyệt Minh nhìn vào mắt anh, khẽ ngâm nga: “Trình tổng, anh có biết bây giờ anh có rất nhiều fans nữ không?”

Trình Trạm vô cảm đẩy kính, nhẹ nhàng nói: “Tôi không biết.”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Tại sao người này không hiểu ý cô gì hết vậy.

Cô “Ồ” một tiếng, khẽ hừ một tiếng, “Vậy anh biết rồi đấy, anh cảm thấy thế nào?”

Trình Trạm lặng lẽ nhìn cô vài giây rồi chậm rãi nói: “Tôi không biết.”

Hướng Nguyệt Minh nhướng mày.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trình Trạm nhìn xuống tài liệu, trả lời: “Là em phải không?”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Cô kéo khóe môi lên, dời mắt ra chỗ khác nói: “Đào hố cho anh ngâm chuồng heo.”

“…” Trình Trạm mỉm cười, bất lực nhìn cô.

Hướng Nguyệt Minh tiếp tục nhìn vào điện thoại của mình, sau khi lướt một hồi, cô ngồi thẳng dậy.

“Tôi hỏi anh một chuyện.”

“Em nói đi.”

Hướng Nguyệt Minh hắng giọng, cuối cùng cũng tỉnh táo lại: “Anh trả lời như thế này … Công ty có vấn đề gì không? Cha mẹ anh có nghĩ là—”

Câu nói kế tiếp, Hướng Nguyệt Minh không nói anh cũng biết.

“Sẽ không.”

Hướng Nguyệt Minh hoài nghi nhìn anh: “Nhưng mà ——”

Trong hoàn cảnh bình thường, không có bậc cha mẹ nào muốn nhìn thấy con trai mình thừa nhận mình có vấn đề trước công chúng, đặc biệt là một tổng tài bá đạo như Trình Trạm.

Điều này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của công ty và các khía cạnh khác của công ty.

Một gia đình như của Trình Trạm nhất định phải giữ thể diện.

Trình Trạm ngẩng đầu lên, xoa đầu cô: “Không nhưng nhị gì cả.”

“Cha mẹ tôi không quan tâm đ ến tôi” anh nói.

Hướng Nguyệt Minh im lặng.

Trình Trạm vừa định nói thì điện thoại di động của anh reo lên. Anh cúi đầu nhìn Hướng Nguyệt Minh, trong mắt mang theo ý cười: “Mẹ tôi gọi.”

Hướng Nguyệt Minh sững người, khuôn mặt của cô trở nên nghiêm túc.

Trình Trạm mỉm cười: “Tôi nghe máy một chút.”

“……Ừm.”

Trình Trạm không chỉ nghe điện thoại mà còn thẳng tay bật loa ngoài, không quan tâm liệu Hướng Nguyệt Minh và trợ lý tài xế phía trước có nghe thấy hay không.

“Alo.”

Giọng điệu của Trình Trạm thờ ơ, anh nói chuyện giống hệt như mọi khi, không hề dịu dàng chút nào.

Triệu Minh Hủy đã quá quen với điều này và bà không cảm nhận ra điều gì cả.

Bà ở trong tiệm chăm sóc, một tay thì vẫn làm nail. Tin tức đến hơi muộn, là do bà hàng xóm nhìn thấy liền báo cho bà biết.

Triệu Minh Hủy không thể chịu đựng được nữa, ngay lập tức gọi cho Trình Trạm.

“Con đang còn Giang Thành?”

“Vâng.”

Triệu Minh Hủy nhướng mày: “Khi nào thì về nhà?”

Trình Trạm lật xem tài liệu, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì không ạ?”

Triệu Minh Hủy nghẹn lại, không nói nên lời: “Con không thể về nhà ăn bữa cơm gia đình hay sao hả?!!”

Trình Trạm: “Không phải nói con đã nói là con chưa theo đuổi được con dâu của mẹ nên không về nhà sao?”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Triệu Minh Hủy nghẹn ngào, tức giận nói: “Trước đây mẹ nói con dẫn bạn gái về nhà, sao không thấy con nghe lời như vậy!”

Trình Trạm im lặng.

Anh cười nhẹ, nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ có gì cứ nói thẳng.”

“Ồ.”

Triệu Minh Hủy thổi móng tay, nghiêm túc nói với anh: “Mẹ vừa xem cuộc phỏng vấn của con.”

“Sau đó.”

“Mẹ không ngờ là con rất có bản lĩnh, Trình Trạm.” Triệu Minh Hủy cảm khái nói: “Mẹ còn tưởng con là cây du đầu.”

Trình Trạm kinh ngạc nhìn Hướng Nguyệt Minh, nhíu mày, bất lực gọi: “Mẹ.”

“Làm sao?”

Triệu Minh Hủy khẽ hừ một tiếng: “Làm tốt lắm, lần trước mẹ nói con có nghe lọt không?”

“Cái gì ạ?”

Triệu Minh Hủy: “Không có việc gì, không có việc gì, lời của mẹ con đừng để trong lòng.”

Bà tức giận nói: “Khi nào mẹ mới gặp được con dâu tương lai?”.

Trình Trạm: “…mẹ sẽ dọa cô ấy.”

“Mẹ đẹp như vậy, mẹ dọa được ai cơ chứ? Con ăn nói hay thật, linh ta linh tinh, mẹ sẽ bảo bố cắt chức của con.”

Trình Trạm: “…”

“Đúng rồi. Để mẹ kể cho con nghe một chuyện.”

Trình Trạm chưa kịp phản ứng thì Triệu Minh Hủy đã phàn nàn rất nhiệt tình.

Trình Trạm “ừm” một tiếng, “Mẹ nói đi.”

“Mấy ngày trước, Khanh Vân có tới nhà.”

Trình Trạm nhướng mày, “Vâng.”

Triệu Minh Hủy: “Đây là phản ứng của con?”

Trình Trạm mỉm cười: “Chứ mẹ muốn sao.”

Triệu Minh Hủy khẽ hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Mẹ không có gì muốn nói, chỉ là muốn kể cho con biết.”

“Con biết rồi.”

Trình Trạm nhìn Hướng Nguyệt Minh đang phát ngốc, dừng một chút rồi hỏi: “Em có muốn chào mẹ tôi không?”

Hướng Nguyệt Minh chưa kịp phản ứng, cô đã nghe thấy giọng nói của Triệu Minh Hủy.

“Trình Trạm! Bên cạnh con là ai?”

Trên môi Trình Trạm nở một nụ cười, anh bình tĩnh nhắc nhở: “Con dâu tương lai của mẹ.”

Triệu Minh Hủy: “…”

Giây tiếp theo, điện thoại cúp.

Hướng Nguyệt Minh sững sờ nhìn Trình Trạm, rồi nhìn chiếc điện thoại đã im lặng, có chút bối rối: “Đây là mẹ anh à?”

“Ừm.”

Trình Trạm mỉm cười, liếc nhìn tin nhắn WeChat, cười hỏi: “Em vẫn lo lắng à?”

Hướng Nguyệt Minh trố mắt trong vài giây, sau đó lắc đầu nguầy nguậy.

Cô lo lắng về điều gì?Cô lo lắng. Nhưng Hướng Nguyệt Minh không ngờ rằng … mẹ của Trình Trạm sẽ năng nổ như vậy. Khó mà có thể hình dung được.

Trình Trạm mỉm cười, trong khi trả lời tin nhắn của mẹ, anh nói: “Những điều em lo lắng không xuất hiện trong gia đình của tôi.”

Anh nhẹ nhàng nói: “Không biết người khác thế nào, nhưng bố mẹ tôi rất dễ gần.”

Một người nghiêm túc, người kia sôi nổi, giống hệt như hồi còn trẻ. Tính tình Triệu Minh Hủy từ trước tới giờ vẫn không thay đổi.

Hướng Nguyệt Minh trầm mặc vài giây, không xác định nói: “Tính cách của mẹ anh…”

“Tính cách làm sao?”

Trình Trạm mỉm cười nhìn cô.

Hướng Nguyệt Minh cười nói: “Rất hoạt bát.”

Trình Trạm gật đầu: “Hoạt bát quá mức.”

Hướng Nguyệt Minh cố nén cười, nhẹ giọng nói: “Cũng rất tốt.”

Trình Trạm vỗ đầu cô: “Còn lo lắng không?”

“…” Hướng Nguyệt Minh trầm mặc, thấp giọng nói: “Việc gì mà tôi phải lo lắng, anh nhớ rõ mối hiện tại quan hệ của chúng ta, đây là vấn đề mà tôi phải bận tâm sao.”

Trình Trạm: “…”

Hướng Nguyệt Minh chính là như vậy, lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện