Địa điểm ghi hình cho chương trình lần này là ở một vùng núi hẻo lánh.

Xung quanh là rừng rậm, cây cối mọc san sát nhau, cao ngất nhưng rất hiu quạnh. Nhìn về phía xa xăm là những cành lá khô héo, bị gió thổi đến lung lay, kêu xào xạc.

Địa điểm ghi hình mà tổ chương trình ghi hình khá rộng rãi, phạm vi cũng rất rộng.

Đây là một ngôi làng nhỏ, dân làng rất thuần phác và tốt bụng.

Hướng Nguyệt Minh và một số khách mời khác đến từ hôm qua, mọi người ở đây đều chào đón họ rất nhiệt tình.

Dù vẫn còn chút rụt rè và xa lạ trong ánh mắt nhưng cô có thể cảm nhận được lòng hiếu khách của họ.

Căn nhà mà bọn họ ở có khoảng sân không lớn cũng không nhỏ.

Xung quanh có hàng rào nhỏ, cổng bằng tre, lối đi có dãy hoa đung đưa hai bên, rất đẹp.

Mà đứng ở cuối con đường hoa kia là hai con người mà cô quen biết rất rõ.

Hướng Nguyệt Minh chớp mắt nhìn với vẻ hoài nghi, cô không ngờ Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam sẽ tái xuất, lại còn là chương trình tạp kỹ này.

Cả hai đã từng xuất hiện trong một số chương trình tạp kỹ trước đây, nhưng kể từ sau đó họ không bao giờ quay chung với nhau nữa.

Về cơ bản Trần Lục Nam sẽ lui về phía sau hậu trường, mặc dù thỉnh thoảng anh ấy sẽ đóng phim, nhưng rất ít. Nhan Thu Chỉ thì vẫn vậy, nhưng việc cặp đôi này cùng nhau tham gia chương trình và quay phim dưới ống kính về cơ bản là con số không.

Hướng Nguyệt Minh thực sự không ngờ hai người họ sẽ tham gia ghi hình chương trình này.

Chương trình đã phải mất bao nhiêu tiền mới có thể mời họ đến nhỉ? Nhan Thu Chỉ xua tay, cười nói: “Làm sao vậy, mới mấy ngày không gặp mà em quên bọn chị rồi sao?”

Hướng Nguyệt Minh vội vàng chạy ra ngoài, khóe môi cong lên: “Hoan nghênh, hoan nghênh.”

Cô cười ôm lấy Nhan Thu Chỉ: “Sao mà em quên được chứ?”

Nhan Thu Chỉ cười, ôm lấy cô: “Vậy là tốt rồi.”

Cả Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đều ở đây, việc phát sóng tập này về cơ bản chắc là sẽ ổn thôi.

Hai người này mặc dù không còn đóng nhiều phim nữa, nhưng sức hấp dẫn và fans của họ nhiều hơn hầu hết mọi người, còn cuồng là đằng khác.

Sau khi chào hỏi hai người, Nhan Thu Chỉ đi theo Hướng Nguyệt Minh về phòng của cô.

“Thế nào? Hôm qua gặp mấy tiền bối khác có hồi hộp không?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu, rất thành thật: “Có chút ạ, nhưng em vẫn ổn.”

Nhan Thu Chỉ nhướng mày cười, nhìn vào máy quay: “Lần đầu tiên quay thì chắc chắn không thích ứng nhanh được rồi, nhưng chương trình này rất thoải mái.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu, nhỏ giọng nói: “Kỹ năng nấu nướng của thầy Tùng thật sự rất giỏi.”

Nhan Thu Chỉ cười khẽ, nhìn vào mắt cô: “Cho nên em đến chương trình này để học nấu ăn à?”

“Cũng không hẳn ạ.”

Hai người ngồi cạnh nhau trò chuyện mấy chuyện thường ngày.

Mặc dù hai người có tính cách khác nhau nhưng khi nói chuyện lại hợp nhau đến lạ.

Trong buổi ghi hình đầu tiên, ngoài Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam, còn có hai nghệ sĩ mà Hướng Nguyệt Minh không quen.

Bốn người họ rất náo nhiệt.

Chương trình tạp kĩ nông thôn thì đương nhiên là không thể thiếu làm ruộng rồi.

Cũng may tổ tiết mục sắp xếp cũng không khó, hơn nữa còn có người chuyên môn hướng dẫn nên tương đối dễ dàng.

Kể từ khi gặp mặt, Hướng Nguyệt Minh và Nhan Thu Chỉ dính nhau như sam, hai người vứt Trần Lục Nam sang một bên.

“Tiếp theo sẽ làm gì nhỉ?”

“Hình như bọn họ nói là đi núi đào đồ vật.”

Hai mắt Nhan Thu Chỉ sáng lên: “Đào cái gì cơ?”

Hướng Nguyệt Minh lắc đầu: “Em không rõ.”

Nhan Thu Chỉ ríu rít: “Ha ha, lâu rồi chưa được đi núi, chị muốn đi chơi một chút.”

Lời vừa dứt, Trần Lục Nam từ bên kia đi tới, đội mũ lên đầu cô ấy: “Đội vào đi.”

Nhan Thu Chỉ ngẩng đầu nhìn anh: “Vâng.”

Trần Lục Nam “ừm” một tiếng, anh nhìn Hướng Nguyệt Minh đưa nốt cái còn lại cho cô.

Hướng Nguyệt Minh cố nén cười: “Cám ơn anh Trần.”

Trần Lục Nam gật đầu, cúi đầu nhìn Nhan Thu Chỉ: “Em có mệt không?”

“Không mệt.”

Trần Lục Nam dừng lại, trầm giọng nói: “Lát nữa từ núi về thì nghỉ ngơi một chút, việc nấu cơm giao cho anh và thầy Từ.”

Nhan Thu Chỉ buồn cười nhìn anh: “Em vô dụng vậy sao?”

Trần Lục Nam cho cô ấy một cái nhìn tự hiểu.

Nhan Thu Chỉ dở khóc dở cười, liên tục hứa hẹn: “Được, được, em muốn uống canh gà, anh hầm canh gà cho em nhé?”

“Ừm.”



Hai người trò chuyện với nhau như thể không có ai xung quanh, Hướng Nguyệt Minh nhìn một lúc rồi im lặng bỏ đi.

Cuộc trò chuyện của họ chỉ đơn giản là xoay quanh mấy vấn đề thường ngày, nhưng lại khiến người khác ghen tị.

Cô quay đầu nhìn sang bên kia, vợ chồng thầy Từ đang đứng bên bếp lò, vừa cười vừa thì thầm, khung cảnh yên tĩnh mà lại rất gần gũi.

Hướng Nguyệt Minh nhìn, hâm mộ không thôi. Cô cũng không để ý, camera đột nhiên hướng về phía cô.



Một ngày ghi hình trôi qua rất nhanh, buổi tối sau khi ăn tối, một nhóm người cùng nhau uống trà trò chuyện, ngắm sao trời.

Hướng Nguyệt Minh và Nhan Thu Chỉ ngồi cạnh nhau, nói ti tỉ chuyện trên đời.

“Em cảm thấy ghi hình như thế nào?”

Nhan Thu Chỉ nhìn cô: “Có mệt không?”

Hướng Nguyệt Minh cười: “Không ạ.”

Cô nói: “Chị Nhan Nhan, chị đừng coi em như một đứa trẻ, em cũng trạc tuổi chị mà.”

Nhan Thu Chỉ nhìn cô một cái, chống cằm nói: “Chịu thôi, có người nhờ chị chăm sóc em.”

Hướng Nguyệt Minh ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn cô ấy.

Nhan Thu Chỉ mỉm cười, cô ấy không chút do dự: “Nếu không, em nghĩ tại sao chị và Trần Lục Nam lại đến đây cơ chứ?”

Chương trình này rất thú vị, chỉ cần biểu hiện cho tốt là có thể thu hút rất nhiều người quan tâm.

Nhưng những người như Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đã qua cái giai đoạn cần làm bản thân trở nên nổi tiếng hơn. Hơn nữa, hai người họ cũng đã từng ghi hình chương trình này, cũng đã trải qua cuộc sống sinh hoạt như này rồi.

Đối nỗi việc họ xuất hiện trong tập đầu tiền này, tất cả đều là do Trình Trạm và Hướng Nguyệt Minh.

Trình Trạm không thể đi cùng bạn gái, và anh lo lắng Hướng Nguyệt Minh sẽ không quen ở một mình.

Mặc dù với tính cách của cô sẽ không gặp vấn đề gì, đa phần thời gian cô đều có thể hòa thuận với mọi người. Nhưng Trình Trạm lại cảm thấy cô sẽ cô đơn.

Trước đây, cô không phải là người có thể nhanh chóng làm quen với người khác, trong số những người bạn thân thiết, ngoại trừ Nhan Thu Chỉ và Thẩm Mộ Tình mới quen, chỉ có Ngu Uyển và Đinh Sơ là cô chơi thân từ thời còn học cấp ba.

Hướng Nguyệt Minh không giỏi kết bạn, cũng không thích kết bạn.

Cô khá chậm miệng trong mấy việc này.

Nhìn cô hoạt bát vậy thôi, nhưng thực tế cô luôn vẽ ra một ranh giới ngăn cách với thế giới bên ngoài. Ranh giới này có thể khiến cô cảm thấy cô đơn, nhưng cô đã quen với việc ở trong ranh giới này.

Người khác không hiểu, nhưng Trình Trạm thì biết rõ.

Hướng Nguyệt Minh sững sờ, ngạc nhiên nhìn cô ấy.

Cô mím môi, nhẹ nhàng nói: “Em cũng đã nghĩ chuyện này, nhưng em cảm thấy… chắc không có khả năng đâu.”

Trình Trạm không giống như một người sẽ làm phiền bạn bè của mình.

Nhan Thu Chỉ mỉm cười: “Vậy thì cậu ta không sợ tụi chị sẽ cảm thấy phiền đâu.”

Cô ấy hất cằm lên, chỉ vào Trần Lục Nam đang tán gẫu với những người khác cách đó không xa nói: “Quan hệ của hai người họ tốt như vậy, chuyện như vậy cũng không tính là phiền phức.”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười.

Cô nhìn theo ánh mắt của Nhan Thu Chỉ và đột nhiên có chút nhớ Trình Trạm, không biết người đàn ông này đang làm gì.

Hướng Nguyệt Minh vô thức nhìn vào nơi xa xăm nào đó, thừ cả người ra.

Nhan Thu Chỉ nhìn cô một lúc, không quấy rầy cô nữa.

Sau khi ở ngoài trò chuyện một hồi, Nhan Thu Chỉ đứng dậy đi tắm, Hướng Nguyệt Minh không tham gia trò chuyện với những người khác, cô lén nhìn điện thoại rồi gửi tin nhắn cho Trình Trạm.

Ban tổ chức không thu điện thoại di động, vì bọn họ biết khách mời sẽ biết ý mà không sử dụng điện thoại trong quá trình quay. Cuộc sống ở đấy thật sự rất phong phú, họ sẽ không cảm thấy cô đơn, điện thoại nghiễm nhiên trở thành vật ngoài thân.

Vào ban đêm, mọi người mới lôi điện thoại xử lý công việc linh tinh cũng là điều bình thường.

Cũng không thể nói, ghi hình mà chơi điện thoại là khác người.



Khi Hướng Nguyệt Minh gửi tin nhắn cho Trình Trạm, Trình Trạm vừa mới kết thúc một bữa tiệc.

Khắp người anh nồng nặc mùi rượu, đồng tử có chút mờ mịt.

Đinh Thuyên đi theo sau cất tiếng gọi: “Trình tổng.”

Trình Trạm vô thức dừng lại, nhìn người đang tiến lại gần.

Anh nhắm hờ mắt, nhìn về phía Đinh Thuyên.

Đinh Thuyên đứng trước mặt anh, thấp giọng nói: “Dư tổng muốn giới thiệu người này với ngài ạ.”

Trình Trạm “Ừm” một tiếng, giọng điệu bình tĩnh, không nghe thấy bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.

Người kia đi đến với nụ cười tươi trên môi, khuôn mặt trang điểm tinh xảo xinh đẹp, hơn nữa còn mặc một bộ váy đỏ trễ vai, trông rất quyến rũ.

Cô ta nhìn Trình Trạm, biết rõ thân phận của anh, cũng biết thừa anh đã có bạn gái.

Nhưng trong số những người trong giới, có rất nhiều cặp vợ chồng hợp đồng, chứ đừng nói đến những người yêu nhau. Khi cô ta đến bữa tối này, Dư tổng đã ám chỉ rất nhiều, yêu cầu cô nỗ lực trèo lên Trình Trạm.

Cho dù không trèo được, nếm thử chút vị ngọt cũng tốt.

“Bây giờ Trình tổng đi luôn à?”

Cô ta cười hỏi: “Trình tổng có muốn đi nhờ không?”

Trình Trạm không nói gì, lặng lẽ nhìn cô ta: “Cô đưa tôi về?”

Lưu Lệ mỉm cười gật đầu, con ngươi sáng ngời, tựa hồ như nhìn thấy hi vọng. Cô ta đi đến bên Trình Trạm, định vươn tay định kéo áo của anh, nhưng Trình Trạm đã né được trước khi cô ta chạm vào anh.

Nụ cười trên mặt Lưu Lệ cứng đờ lại, tay giơ giữa không trung, xấu hổ vô cùng.

Cô ta dừng lại, tự tin: “Đúng vậy, Dư tổng nói sẽ để tôi tiễn anh.”

Vừa nói, cô vừa nhét thẻ phòng trong lòng bàn tay vào tay Trình Trạm.

Trình Trạm cụp mắt xuống, nghịch chiếc thẻ phòng trong tay, nhếch môi cười.

“Khách sạn thuộc sở hữu của Cận Trình.”

Anh cười một cái, vuốt tấm thẻ phòng trong tay, vừa quay người liền bắt gặp ánh mắt vui mừng của người phụ nữ, anh nhìn Đinh Thuyên: ”Cô gái này …”

Anh cố ý dừng lại một chút: “Cấm cô ta ra vào tất cả khách sạn của Cận Trình.”

Lưu Lệ sững người, không thể tin nhìn anh.

Đinh Thuyên vội vàng đáp: “Tôi biết rồi.”

Anh nhận lấy thẻ phòng từ Trình Trạm, khẽ mỉm cười nói: “Cô Lưu, thẻ này cô giữ cũng vô dụng, tôi giữ giùm cô.”

Vừa nói, anh thẳng tay bẻ thẻ phòng.

Lưu Ly: “Anh ——”

Trình Trạn ngước mắt nhìn cô ta: “Nhân tiện, nói với Dư tổng rằng chuyện hợp tác với ông ta, đã kết thúc.”

Nhìn bóng lưng rời đi của Trình Trạm, đôi mắt của Lưu Lệ giống như chuông đồng.

Sao có thể?!

Cô ta nhìn vào tấm thẻ phòng trong tay mà Đinh Thuyên đã bẻ, vẻ mặt không thể tin được.



Sau khi lên xe, Đinh Thuyên nhìn sắc mặt nặng nề của ông chủ, chủ động nhận sai: “Tôi xin lỗi Trình tổng, tôi không ngờ rằng Dư tổng sẽ -“

Trình Trạm giơ tay, nhàn nhạt nói: “Lần sau cẩn thận một chút.”

Đinh Thuyên khẽ thở phào.

Nói đến kinh doanh, việc có một người phụ nữ xung quanh là điều bình thường.

Đặc biệt trong giới của họ, có rất nhiều người có tình nhân bên ngoài. Trước đây Trình Trạm không chú ý đến những thứ này, anh không dẫn theo, nhưng anh cũng không thể ngăn cản người khác dẫn theo.

Từ khi anh tiếp quản công ty đến nay, đã có không ít người cho anh thẻ phòng trong tiệc tối và những nơi khác, thậm chí còn nhào vào lòng anh.

Hầu hết, Trình Trạm sẽ không làm quá mức. Có đôi khi là đối phương dẫn người tới, anh sẽ xử lý một cách thẳng thắn. Vì điều này, trước kia Trình Trạm được khen ngợi không nhiều.

Nhiều người đều ấn định công tử giới nhà giàu rất thích chơi bời, thay phụ nữ hết người này đến người khác, không bao giờ một lòng một dạ.

Đây là lý do tại sao ban nãy Lưu Lệ rất táo bạo.

Cô ta không tin một người giàu có và quyền lực như Trình Trạm lại chỉ một lòng một dạ với một nữ minh tinh.

Chưa nói đến chuyện khác, rất nhiều đàn ông đã có gia đình, có một cô ở nhà, vài cô ở ngoài là chuyện rất bình thường.

Trình Trạm giơ tay, ngoài mùi rượu trên quần áo, còn có mùi nước hoa của người phụ nữ vừa rồi.

Muốn nghẹt thở.

Anh cau mày, hạ cửa sổ xuống.

Trình Trạm ấn mí mắt, có chút men say, cũng có chút đau đầu.

“Trình tổng? Ngài không sao chứ?”

Đinh Thuyên nói: “Tôi nhờ dì Hứa pha cho ngài ly nước giải rượu nhé?”

“Không cần.”

Giọng nói của Trình Trạm không quá rõ ràng: “Muộn rồi.”

Điện thoại của anh rung lên, anh nhìn xuống và thấy tin nhắn của Hướng Nguyệt Minh.

Hướng Nguyệt Minh: 【Trình tổng, anh đang làm gì vậy? 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Anh ăn tối chưa? Có ăn cơm cùng phụ nữ không?】



Phải nói rằng trực giác của phụ nữ rất chính xác.

Hướng Nguyệt Minh chỉ hỏi một câu hỏi bình thường như vậy, Trình Trạm đột nhiên cảm thấy không biết nên trả lời như thế nào.

Nói không có, nhưng thực chất lại có phụ nữ ở bàn ăn tối. Nói có, nhưng thực sự anh không ăn tối với phụ nữ.

Trình Trạm dừng lại, cúi đầu trả lời:【Ghi hình xong rồi à? 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Không, họ vẫn đang trò chuyện, em lén lút nhắn tin cho anh đấy. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em ở trên, anh vừa ăn cơm với phụ nữ à? 】

Trình Trạm: 【Không tính. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【? 】

Trình Trạm: 【Nói về kinh doanh, những người khác đều dẫn theo phụ nữ theo. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Ồ. Những người khác có đẹp trai không? 】

Trình Trạm cau mày, không hiểu ý tứ trong câu hỏi của Hướng Nguyệt Minh lắm.

Anh suy nghĩ một chút, đáp: 【Không đẹp trai. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【 Vậy đám phụ nữ đó, họ có nhìn chằm chằm anh không? 】

Trình Trạm: 【……】

Hướng Nguyệt Minh: 【Họ có đưa thẻ phòng cho anh hay thả thính anh gì không? 】

Trình Trạm nhìn vào một tràng tin nhắn mà anh nhận được, đầu óc bỗng rơi vào một khoảng lặng dài.

Thật trùng hợp, Hướng Nguyệt Minh nói trúng toàn bộ.

Không chờ Trình Trạm trả lời thì Hướng Nguyệt Minh đã ngồi thẳng dậy.

Cô dường như cảm nhận được sự im lặng của Trình Trạm, cũng mơ hồ nhận thấy điều gì đó. Thành thật mà nói, loạt tin nhắn mà cô vừa nhắn là ngẫu nhiên và không có căn cứ.

Nhưng bây giờ có vẻ như hẳn là không có cơ sở.

Trực giác của phụ nữ chính xác đến đáng sợ.

Hướng Nguyệt Minh: 【Thật sao? 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Bọn họ có nhào vào lòng anh không, anh nói đi.】

Trình Trạm: 【Anh cảm thấy anh có thể giải thích. 】

Sau khi gửi tin nhắn này, Trình Trạm đã đợi trong năm phút, nhưng Hướng Nguyệt Minh không nhắn lại nữa.

Anh cau mày, sắc mặt trầm xuống ngay lập tức.

Trình Trạm giơ tay, nới lỏng cổ áo, gọi điện cho cô.

Thật không ngờ, không ai nghe máy cả. Anh gọi lại, nhưng vẫn không có ai tiếp máy.

Đinh Thuyên đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

“Đi đến sân bay.”

Đinh Thuyên:”…”

Anh ấy im lặng, nhìn thời gian: “Trình tổng, địa phương cô Hướng ghi hình có chút hẻo lánh, bây giờ có đi ngay lập tức thì sáng sớm mới có thể tới nơi.”

Đi máy bay mất hơn hai giờ, sau khi xuống máy bay đến nơi đó, lái xe mất hơn ba giờ. Huống chi là đêm khuya, đường đi cũng không dễ lái như ban ngày, có thể sẽ mất nhiều thời gian hơn.

Đinh Thuyên nhìn đồng hồ bây giờ đã là mười một giờ tối rồi.

Trình Trạm không phát ra âm thanh, chỉ ngẩng đầu nhìn anh.

Đinh Thuyên thấp giọng nói: “Tôi gọi cho anh Trần được không?”

Trình Trạm dừng lại, đột nhiên nhớ ra Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ cũng đến buổi ghi hình.

Anh “Ừm” một tiếng rồi gọi cho Trần Lục Nam.

May mắn, cuộc gọi đã được kết nối.

Trần Lục Nam liếc nhìn cuộc gọi đến, nói với Từ Tùng: “Tôi đi nghe điện thoại chút.”

Từ Tùng cười gật đầu: “Đi đi.”

Trần Lục Nam nhướng mày, không có tháo mic trên người xuống, lạnh lùng nói: “Làm sao?”

Trình Trạm: “…Cậu vẫn đang quay à?”

“Ừ.” Trần Lục Nam cười: “Cậu đến đây để kiểm tra tôi hay bạn gái cậu?”

“…” Trình Trạm giả vờ như không nghe thấy giọng điệu trêu chọc của anh: “Hướng Nguyệt Minh đâu?”

“Ai?”

Trần Lục Nam biết lý do vẫn cố hỏi: “Cậu hỏi Hướng Nguyệt Minh để làm gì? Cô ấy chắc chắn vẫn đang bận quay.”

Trình Trạm nhắm mắt lại, nghiến răng nói: “Tôi hỏi, cô ấy hiện đang làm gì?”

Trần Lục Nam khẽ cười một tiếng, lắc đầu cảm khái: “Làm sao vậy, bị bạn gái bơ nên mới tìm đến đến tôi để tra khảo à?”

Anh nhìn sang bên kia không thấy bóng dáng cả hai đâu, hẳn là Hướng Nguyệt Minh và Nhan Thu Chỉ đã vào phòng.

Trình Trạm: “Đừng nói nhảm nữa.”

Trần Lục Nam “chậc” một tiếng, nghe ra giọng điệu lo lắng của anh: “Chắc đang nói chuyện với vợ tôi trong phòng, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.”

Trình Trạm suy nghĩ một lúc: “Tâm tình cô ấy thế nào?”

Trần Lục Nam: “…Thật xin lỗi, tôi không rảnh mà chú ý đến điều này.”

Anh nói đùa: “Tôi để ý đến sắc mặt cô ấy làm gì, cô ấy có phải bạn gái tôi đâu.”

“…”

Trong một khoảnh khắc, Trình Trạm cảm thấy không thể nói chuyện bình thường với người này được nữa.

Anh nhẫn nhịn, nghiến răng nói: “Được rồi, không còn việc đâu.”

Trần Lục Nam: “Không cần tôi hỏi hộ một chút à?”

“Không cần.” Trình Trạm cúp điện thoại luôn.

Anh ngước mắt lên nhìn Đinh Thuyên.

Đinh Thuyên: “…”

Người này đúng là không thể khuyên được, Đinh Thuyên cạn lời. Anh gật đầu, nói với tài xế bên cạnh rồi nhanh chóng đặt vé cho Trình Trạm, hẹn người ở thành phố khác đến đón.



Khi Hướng Nguyệt Minh đang nhắn tin cho Trình Trạm xong, Nhan Thu Chỉ cũng vừa lúc bước ra khỏi phòng tắm.

Cô ấy hô lên: “Tiểu Nguyệt, đến đây giúp chị một việc.”

Hướng Nguyệt Minh nhanh chóng đặt điện thoại sang một bên và bước vào nhà.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

Nhan Thu Chỉ mỉm cười: “Dưới eo chị hơi đau, em giúp chị bôi thuốc đi.”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, nhìn cô ấy nói: “Sao chị không nói sớm?”

“Ban nãy chị không có cảm giác, vừa mới phát hiện ra thôi.”

Hướng Nguyệt Minh bôi thuốc cho cô ấy, xong xuôi, hai người đột nhiên không muốn ra ngoài nữa. Máy điều hòa trong phòng thổi thật thoải mái.

“Ở đây yên tĩnh thật đấy.”

“Rất thoải mái.” Hướng Nguyệt Minh nằm ở trên giường nói: “Em có chút thích nơi này.”

Nhan Thu Chỉ mỉm cười, cong môi nói: “Cũng đúng, ai đã từng đến đây chắc sẽ không khỏi yêu thích.”

Hai người nằm trên giường tán gẫu hồi lâu Hướng Nguyệt Minh mới đứng dậy đi tắm.

Khi cô ra khỏi phòng tắm, mọi người đều đã nghỉ ngơi.

Bây giờ đã là một giờ sáng.

Hướng Nguyệt Minh ra ngoài lấy điện thoại, nhưng không rảnh mở lên xem. Nhan Thu Chỉ nói lớn: “Hình như Trình Trạm vừa gọi cho em đấy.”

“A?”

Hướng Nguyệt Minh đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một đống cuộc gọi nhỡ.

Trần Lục Nam mỉm cười: “Giọng điệu của cậu ấy không ổn lắm, em gọi lại cho cậu ấy một cuộc xem sao.”

Hướng Nguyệt Minh gật, nhanh chóng nói: “Vâng, em biết rồi.”

Cô cầm điện thoại di động bước vào phòng, cũng không tránh né Nhan Thu Chỉ, cô tháo micrô trên người rồi gọi cho Trình Trạm.

“Làm sao vậy?”

Nhan Thu Chỉ nhìn cô: “Gọi Trình Trạm à?”

“Vâng.”

Nhan Thu Chỉ mỉm cười: “Vậy chị có nên tránh đi không?”

Hướng Nguyệt Minh nhìn cô ấy: “Không cần.”

Cô bấm số, nhưng không nghe thấy giọng nam quen thuộc, mà nghe thấy một giọng nữ quen thuộc — số bạn gọi không có người bắt máy.

Hướng Nguyệt Minh nghĩ nghĩ, đoán Trình Trạm hẳn là uống say nên về nhà lăn ra ngủ luôn rồi.

Cô thử gọi nhiều lần và nhận được câu trả lời giống nhau.

“Không ai nghe máy à?”

“Vâng.” Hướng Nguyệt Minh ngáp một cái: “Chắc là anh ấy đi ngủ rồi, cũng một giờ sáng rồi mà.”

Nhan Thu Chỉ gật đầu: “Trần Lục Nam cũng vậy, mỗi lần uống rượu trở về nhà là anh ấy lăn ra ngủ luôn.”

Hướng Nguyệt Minh cũng đoán như vậy.

Cô không nói tiếp, nhắn lại cho Trình Trạm một tin nhắn, sau đó cất điện thoại đi, trò chuyện với Nhan Thu Chỉ xong thì chìm vào giấc ngủ.



Sáng hôm sau.

Hướng Nguyệt Minh tỉnh dậy sau khi chỉ ngủ được bốn tiếng đồng hồ, cô không thể ngủ được.

Cô nhìn Nhan Thu Chỉ, người đang ngủ say bên cạnh cô, nhẹ nhàng rời giường.

Cô không thể ngủ, cũng không muốn ngủ.

Hướng Nguyệt Minh vén chăn ra khỏi giường, tắm rửa sơ qua rồi thay một bộ đồ thể thao đi ra ngoài.

Cô chộp lấy chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường, định ra ngoài đi dạo một chút.

Tối qua cô đã ăn quá nhiều, Hướng Nguyệt Minh sợ sẽ tăng cân.

Những lúc khác thì không sao, nhưng khoảng một thời gian nữa, cô phải tham gia một đoàn làm phim, cô phải kiểm soát chặt chẽ cân nặng và dáng dấp của mình.

Khi Hướng Nguyệt Minh đứng dậy đi ra ngoài, căn nhà rất yên tĩnh, vẫn chưa có ai dậy.

Cô mở cửa và đi ra ngoài, khi băng qua sân rồi đi về phía cổng, cô chợt nhìn thấy một thứ gì đó qua khóe mắt.

Cô dừng lại, vô thức nhìn về phía gian nhà nhỏ ở phía bên kia sân.

Ở đó là một dáng hình đã hiện hữu trong giấc mơ của cô đêm qua.

Hướng Nguyệt Minh dừng lại, dưới cái nhìn chăm chú của Trình Trạm, cô khẽ véo cánh tay của mình.

Đau.

Trình Trạm nhìn động tác của cô, đứng dậy đi về phía cô, liếc nhìn cánh tay vừa bị véo của cô, trầm giọng nói: “Em tự nhéo mình làm gì?”

Hướng Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn anh: “Em tỉnh ngủ chưa?”

Trình Trạm: “…”

Anh im lặng, thấp giọng hỏi: “Em bị ngốc à?”

Hướng Nguyệt Minh sững sờ lắc đầu: “Sao anh lại đến đây?”

Trình Trạm không trả lời, anh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm khi thấy vẻ mặt của cô vẫn bình thường.

Thực ra, anh biết Hướng Nguyệt Minh sẽ không thực sự tức giận.

Nhưng Trình Trạm chỉ muốn đến xem và nhân tiện đi thăm cô luôn. Biết là một chuyện, tin là một chuyện, trấn an cô lại là chuyện khác.

Trình Trạm không muốn Hướng Nguyệt Minh bận tâm vì một vấn đề tầm thường như vậy.

Tuy rằng khả năng cao là không, nhưng anh không yên lòng.

Trình Trạm dừng một chút, thấp giọng nói: “Anh chỉ là vừa lúc nhàn rỗi nên tới xem em một chút.”

Hướng Nguyệt Minh chớp chớp mắt: “Anh không phải đi làm à?”

“Ừm, nghỉ ngơi một ngày.”

Hướng Nguyệt Minh im lặng, liếc anh một cái: “Anh đến lúc mấy giờ, sao không gọi cho em?” Trình Trạm giơ tay xoa đầu cô nói: “Nhân viên nói một giờ em mới đi ngủ.”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Đúng vậy.”

“Sao em dậy sớm thế?”

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh, nói một cách ấm ức: “Em đã có một giấc mơ.”

Trình Trạm nhìn thẳng vào cô, giọng dịu đi rất nhiều: “Giấc mơ gì?”

“…Em mơ thấy anh hẹn hò với một người phụ nữ rất xinh đẹp, anh còn nói em chỉ là một bông hoa giữa rừng hoa của anh.”

Vì giấc mơ này, Hướng Nguyệt Minh không có tâm trạng để ngủ tiếp.

Trình Trạm: “…”

Anh im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Sẽ không.”

Hướng Nguyệt Minh cười híp mắt: “Em đương nhiên biết là không rồi.”

Cô nhướng mày, tự tin nói: “Em rất tự tin vào bản thân mình.”

Trình Trạm “Ừm” một tiếng, anh đang định nói tiếp thì bên ngoài truyền đến tiếng của Đinh Thuyên.

“Trình tổng! Ngài đang lên hot search đấy.”

Trình Trạm dừng lại, anh chưa kịp phản ứng, Hướng Nguyệt Minh đã nhấp ngay vào Weibo.

Đập vào mắt cô là tiêu đề bùng nổ- nghi ngờ bạn trai của Hướng Nguyệt Minh có tình nhân bên ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện