“Meo...” Lỗ Lỗ dán mặt lên cánh tay Lâm viên ngoại cọ cọ, “Cha, không cần tiên sinh, ta có thể nói, không cần học được không?”
Nàng không hiểu ý lão tộc trưởng đọc sách nữ hồng là có ý gì, nhưng vừa nghe nói muốn tốn cả một ngày, nàng lập tức sợ. Nàng không lười chỉ là muốn ngủ thôi a, sáng giờ học đã không được ngủ, không học đâu, còn sẽ mệt chết nàng a!
”Cha, ta không học, ta muốn đi ngủ meo!”
Điềm Hạnh và Anh Đào cũng nhịn không được cúi đầu, mím môi cười trộm, đại tiểu thư thật biết làm nũng mà.
Thường Ngộ lập bên ngoài, nghe kia từng tiếng nói yêu kia, không nhịn được ghé mắt nhìn lén vào bên trong đình. Xuyên qua bụi cây thưa thớt, chỉ thấy đại tiểu thư ngồi bên người lão gia, nhắm hai mắt, bĩu môi, như con mèo nhỏ không ngừng cọ tới cọ lui, cộc lốc ngây ngốc. Cũng không biết là do vừa mới tỉnh ngủ hay cọ mệt, trên gương mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, nhìn từ xa ngũ quan biếng nhác lại quyến rũ, làm cho tâm tình người ta dập dờn, thân thể phát nhiệt, hận không thể ngồi chỗ ở chỗ lão gia.
Thường Ngộ cảm thấy khô nóng, vội vàng dời tầm mắt, chỉ là cũng không lâu lắm, ánh mắt không bị khống chế lại chuyển trở lại.
Hôm nay nàng mặc áo có vạt dài màu xanh nhạt, váy lụa trắng, thanh lương động lòng người. Có lẽ là vừa ngồi dậy, đôi chân nhỏ trời xinh giẫm đè trên đôi giày thêu hoa trắng hồng, mu bàn chân bóng loáng như ngọc, ngón tay thon nhuận đáng yêu, mê hoặc mắt hắn, nhìn đến nhập thần, biết rõ là không nên nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến trên người nàng, không dời đi được.
Đến khi lão gia mở miệng, Thường Ngộ mới nhìn hướng nơi khác, âm thầm trách cứ hai nha hoàn chiếu cố không chu toàn, không nên để đại tiểu thư cởi vớ.
”Không thể, con là con gái của ta, không biết chữ, sẽ bị người chê cười.” Lâm viên ngoại nghiêm túc bảo Lỗ Lỗ, cố ý lùi ra xa, giữ chút khoảng cách, nếu nàng làm nũng tùy ý tiếp như vậy, ông sợ mình sẽ mềm lòng đồng ý với nàng a.
”Cha!” Lỗ Lỗ tức giận đến thẳng giậm chân, đầu ngón chân móc vào giày, giận dỗi dùng lực, liền đem giầy thêu đá bay ra ngoài.
”A!” Giày thêu bay ngang qua bên người Anh Đào, theo bản năng liền đưa tay đón, do đột ngột nên phản ứng chậm, lúc xoay người, giầy kia đã bay ra bên ngoài đình. Anh Đào vội vàng bước xuống nhặt lên, khi chạy tới còn đứng chưa vững thì trước mặt chợt thấy bàn tay nam nhân đưa ra, trên đó chính là giày của tiểu thư.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, bất ngờ chống lại một đôi mắt nhỏ dài, Thường quản gia...
Thường Ngộ chậm tãi đem giầy đưa cho Anh Đào, thấp giọng nói: “Nghe lời của tiểu thư, nhưng có vài việc nhất định phải khuyên nàng.”, nói xong liền lui ra.
Đây là răn dạy các nàng không nên để tiểu thư tùy ý cởi giày sao? Anh Đào da mặt nóng lên, sửng sốt chớp mắt, nhanh đi về, quỳ trước người Lỗ Lỗ khuyên nhủ: “Đại tiểu thư, ta trước giúp ngài mang giày nhé?” Bên cạnh Điềm Hạnh cũng vồi cầm giày quỳ xuống.
”Không mang đâu, nóng!” Lỗ Lỗ nhấc chân để trên ghế, một tay chống thân thể, một tay đem váy kéo lên, muốn đem chân nhỏ lộ ra.
Thường Ngộ xa xa nhìn thấy động tác nàng, nhanh chóng phóng nhẹ tránh xa một chút, đồng thời cũng tránh được tầm mắt của Lâm viên ngoại hướng bên này nhìn lại.
”Huệ nương, mang giày ngồi thẳng! Trước đây dạy con thế nào?” Lâm viên ngoại nhíu mày, nhấn mạnh, con bé như thế này, không mời tiên sinh sao được?
Lỗ Lỗ bĩu môi, cũng không dám tiếp tục chơi xấu, lão tộc trưởng khi tức giận thật là dọa người a.
Nhìn bộ dáng nàng chu mỏ cúi đầu ủy khuất, Lâm viên ngoại lòng mềm nhũn, vỗ vỗ đầu nàng nói: “Huệ nương ngoan, cha cũng là vì muốn tốt cho con thôi.”
Lâm viên ngoại thực sự nghĩ rất cẩn thận về việc giáo dục Lỗ Lỗ thế nào.
Ông không biết đứa nhỏ này thực sự bao nhiêu tuổi, hộ tịch báo cáo là mười ba tuổi, nhưng nhìn bộ dáng của nàng, hẳn là đã mười lăm mười sáu tuổi. Cô nương lớn như vậy, theo lý có thể gả đi, nhưng nếu muốn dạy cẩn thận nàng trở thành con dâu hợp cách, những thứ nữ hồng quy củ, đạo lí đối nhân xử thế, cách ứng biến ở nhà chồng, không phải tốn hơn vài năm đâu. Thật tới khi đó, Lỗ Lỗ đã quá tuổi, sẽ bị người ta xem thường. Huống hồ Lỗ Lỗ từ nhỏ trong núi lớn lên, đơn thuần như giấy trắng, coi như là bốn năm năm sau, cũng chưa chắc hiểu được quản gia phức tạp. Một khi ông qua đời, Lỗ Lỗ liền không còn có dựa, tính tình nàng đơn giản như vậy, đồ cưới trong tay lại nắm có nhiều như vậy, còn không bị người ta ăn tươi nuốt sống?
Lòng người tham lam, không ai hiểu hơn ông đâu.
Cho nên, Lâm viên ngoại quyết định kén rể cho Lỗ Lỗ. Ông phải nhân lúc mình còn sống, chọn người có nhân phẩm thành thật hiền hậu, dù cho kinh doanh vườn mai không tốt, của cải để lại nhiều như vậy đâu, vợ chồng son cũng có thể áo cơm không lo, sống an ổn qua ngày.
Nếu là kén rể, thời gian sẽ không gấp rút cà cách giáo dục cũng nên thay đổi.
Nữ hồng không cần quá tinh, làm bộ ra dáng là được. Quy củ không cần quá nghiêm ngặt, có thể bảo đảm làm ra dáng vẻ, ra cửa dự tiệc biết tiến thoái, không bị người chê cười là được. Về phần tạp vụ, ông sẽ an bài quản sự bên ở ngoài thôn trang và nội viện và nô bộc trung thành giúp nàng, Lỗ Lỗ không cần quan tâm quá nhiều, thậm chí có thể đem sự vụ giao cho con rể xử lý. Tuy nhiên, làm nữ chủ nhân trong phủ, Lỗ Lỗ phải biết đọc sách nhận nhận học để xem được sổ sách, miễn cho ngày sau bị người khác lừa gạt. Đương nhiên nếu Lỗ Lỗ trong quá trình học có thể lộ ra thiên phú trong việc quản lý nhà cửa, vậy thì tốt bất quá.
”Nhưng ta không muốn học, ta chi cảm thấy muốn ngủ nhiều thôi!” Lỗ Lỗ nhận thấy ngữ khí biến hóa của lão tộc trưởng, lại bắt đầu làm nũng.
Lâm viên ngoại lấy lại tinh thần, vừa bực mình vừa buồn cười, bất đắc dĩ lui một bước: “Như vậy đi, Huệ nương học năm ngày, rồi nghỉ ngơi hai ngày, thế nào?”
Lỗ Lỗ nháy nháy mắt, cúi đầu đưa ngón tay tính toán một chút, hưng phấn chỉ vào tay phải hai ngón tay: “Hai ngày này ta có thể vẫn đi ngủ, cũng không cần học nói?”
”Ân!” Lâm viên ngoại tán thưởng nhìn nhìn hai nha hoàn, đã chủ động dạy Lỗ Lỗ tập đếm, liền cảm thấy các nàng hầu hạ rất dụng tâm.
”Meo, cha thật tốt!” Lỗ Lỗ cao hứng nhào tới trong lòng Lâm viên ngoại, trong lòng vui vẻ. Cứ như vậy, sau này chỉ cần mệt năm ngày, thì có hai ngày có thể nằm bò ở giường không dậy, sẽ không giống bây giờ mỗi ngày đều mệt!
”Được rồi, Huệ nương ở trong vườn hoa chơi đi, cha còn có việc bận.” Lâm viên ngoại nhìn hai nha hoàn đang giúp Lỗ Lỗ mang giày, đứng lên rồi căn dặn các nàng: “Buổi tối Bùi thiếu gia sẽ đi qua dùng cơm, các ngươi nhớ thay đổi xiêm y cho đại tiểu thư.” Bùi Sách là ân nhân cứu mạng của cha và con hắn, tương lai khi hắn đi rồi, còn cần phải xin nhờ Bùi Sách chiếu cố Lỗ Lỗ nhiều hơn, để Lỗ Lỗ là nữ hộ, không tránh được phải ra mặt xử lý sự vụ, việc nam nữ chi phòng liền không cần quá hà khắc, giờ cùng hắn thấy ngoại nam, sớm học hỏi cũng tốt.
”Vâng, lão gia yên tâm đi.”
Lâm viên ngoại gật gật đầu, dẫn Thường Ngộ ra tiền viện. Các chưởng quản điền trang đã đem sổ sách thu hoạch tiểu mạch và điền tô năm nay tới, hắn cần phải đi xem.
Lỗ Lỗ biết lão tộc trưởng có rất nhiều việc cần làm, nên không có theo sau, ngồi ghế trên lại một hồi, lại tiếp tục mơ màng.
Về phòng, lại ngủ một giấc, khi tỉnh lại, trời đã tối sầm.
Điềm Hạnh múc nước hầu hạ nàng rửa mặt, chải đầu cài trâm. Lỗ Lỗ vẫn hiếu kỳ nhìn tay của Điềm Hạnh, mỗi lần đều nhìn không chuyển mắt, nhìn chăm chú ở trong gương, hôm nay lại cảm thấy Điềm Hạnh có chút khác hôm qua, nàng quay đầu nghĩ nghĩ, chợt xoay người, ngẩng đầu hỏi: “Tai ngươi treo vật gì? Lấp la lấp lánh, coi được a.”
Điềm Hạnh nghi ngờ sờ tai, tay nâng đến phân nửa thì hiểu, cười nói: “Đại tiểu thư, đó là khuyên tai.”
”Khuyên tai...” Lỗ Lỗ thì thào lặp lại hai lần, mắt chớp chớp nhìn Điềm Hạnh: “Ta có khuyên tai sao? Ta cũng muốn mang!”
Điềm Hạnh do dự một chút, xoay người theo hòm xiểng lý nhảy ra một tráp, mở cấp Lỗ Lỗ nhìn: “Đại tiểu thư, lão gia cho ngài tuyển rất nhiều trang sức, này tràn đầy một tráp đều là khuyên tai, ngài xem, so với ta cái này đẹp hơn nhiều. Chỉ là, ngài không có lỗ tai, chưa thể dùng tới.” Nói xong, săn sóc ngồi xổm xuống, tháo xuống tai trái khuyên tai, nắm bắt dái tai ý bảo đạo: “Ngài xem, đây là lỗ tai, không phải sinh ra đã có, phải dùng ngân châm đâm xuyên mới được. Xuyên xong sẽ đem khuyên tai đầu này mang vào đi.” Lại thành thạo mang lên tai.
”Meo...”
Nhìn kia hoa tai được Điềm Hạnh mang lên dái tai xinh xắn, Lỗ Lỗ có chút háo hức nhưng vẫn là sợ. Mấy ngày hôm trước Điềm Hạnh cho nàng thêu khăn tay, nàng cảm thấy chơi thật khá, đoạt lấy đến chính mình chơi, kết quả không cẩn thận đâm kim lên tay, lần đầu bị đau như vậy, cảm giác đó nàng kiếp này đều quên không được.
”Quên đi, ta bất đeo.” Sau đó Lỗ Lỗ buồn bực, nàng sợ đau, thà rằng không mang.
Điềm Hạnh ôn nhu cười, cất tráp đi, sau đó thay Lỗ Lỗ chải đầu, suy nghĩ có nên xin phép lão gia, có nên cho tiểu thư xỏ lỗ tai không đây? Tiểu thư thật xinh đẹp, mang khuyên tai nhất định sẽ đẹp vô cùng. Mặc dù xỏ lỗ tai sẽ đau hai lần, nhưng có nữ tử nào mà không muốn mình xinh đẹp đâu?
Thu thập xong, Điềm Hạnh ở lại trông phòng, Anh Đào bồi Lỗ Lỗ đi bên hồ đình dự tiệc.
Bùi Sách đã đến.
Hắn mặc trang phục đơn giản, mực phát bó quan, phong thái tuấn lãng, hơi nghiêng người cùng Lâm viên ngoại nhẹ giọng trò chuyện. Khi Lỗ Lỗ đi từ hướng hàng cây ra, thứ đầu tiên nàng thấy, đó là nụ cười nghiêng mặt của hắn. Nàng dừng một chút cước bộ, xa xa nhìn Bùi Sách, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kì lạ, chỉ cảm thấy, hắn cười rộ lên rất đẹp mắt, nàng xem rất thích.
”Lão gia, đại tiểu thư tới.” Lỗ Lỗ theo phía tây đi tới, Thường Ngộ ở phía đông ngoài trạm đình, thấy nàng nhìn bên trong phát ngốc, không khỏi theo nàng ánh mắt nhìn lại, sau đó không chút nghĩ ngợi liền lên tiếng nhắc nhở.
”Đứa nhỏ này, chắc là lại ngủ quên, còn không qua đây, đứng chỗ đấy làm cái gì.” Lâm viên ngoại hướng Lỗ Lỗ vẫy tay.
Bùi Sách thu lại nụ cười, chờ Lỗ Lỗ bước lên bậc thềm, hắn khách khí hành lễ nói: “Lâm cô nương.”
Lỗ Lỗ vốn muốn ngồi bên cạnh Bùi Sách, nhưng nàng đột nhiên lại cảm thấy mặt hắn thay đổi, không có như vậy thoải mái, liền ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Lâm viên ngoại. Vừa ngồi xuống, lực chú ý lập tức bị bốn món rau trộn trên bàn hấp dẫn, ôm Lâm viên ngoại cánh tay một một hỏi, thường thường meo meo gọi hai tiếng, nghiễm nhiên đã quên trên bàn còn có một người.
Bùi Sách nhìn thẳng, nhưng mỗi khi hắn nghe thấy Lỗ Lỗ đang khi nói chuyện thỉnh thoảng phát ra dường như phát ra tiếng mèo thấp tinh tế, tay không tự chủ rung lên, tim đập cũng mạnh hơn. Cùng lúc hắn càng nhịn không được liếc nhìn hai mắt của Lỗ Lỗ.
Hắn biết nàng đẹp, hơn cả ca kỷ mà khi hắn theo phụ thân dự tiệc lúc thấy qua, và khuê các tiểu thư hắn “Vô tình gặp phải” tuy đều đẹp, nhưng là không đẹp đến mức làm hắn nhớ mãi không quên. Thế nhưng, vì sao, nàng tuy chỉ là lơ đãng nhưng lại làm hắn sinh ra một loại quen thuộc cảm?
”Hiền chất, dùng bữa a? Thế nào, còn muốn cùng bá phụ khách khí nữa sao?” Lâm viên ngoại bất đắc dĩ dạy cho Lỗ Lỗ vài động thái, hướng Thường Ngộ khoa tay múa chân, để hắn đi phòng bếp truyền lệnh, quay đầu lại thấy Bùi Sách cúi đầu sững sờ, cười trêu ghẹo nói
”Bá phụ nói đùa, ta nhưng cho tới bây giờ không muốn khách khí với ngài mà.” Bùi Sách vội hoàn hồn, cười lên rồi nâng đũa.
Lâm viên ngoại vừa nhìn liền nghi hoặc hỏi: “Hiền chất, trên mu bàn tay ngươi thế nào có bị vết thương?”
”Nga, này a, lúc đi không cẩn thận bị cành cây quẹt phải.” Bùi Sách nhìn nhìn vết xước dài nhỏ trên tay, thuận miệng giải thích.
Lâm viên ngoại tin, dặn hắn sau này bước đi cẩn thận hơn. Lỗ Lỗ đang chú tâm ăn, căn bản không có nghe thấy.
Chỉ có Thanh Mặc đứng ở bên ngoài vẻ mặt cười khổ, thiếu gia ngài thật biết nói dối a, đó rõ ràng là bị mèo trắng nhà ngài quấy nhiễu có được không?
Nàng không hiểu ý lão tộc trưởng đọc sách nữ hồng là có ý gì, nhưng vừa nghe nói muốn tốn cả một ngày, nàng lập tức sợ. Nàng không lười chỉ là muốn ngủ thôi a, sáng giờ học đã không được ngủ, không học đâu, còn sẽ mệt chết nàng a!
”Cha, ta không học, ta muốn đi ngủ meo!”
Điềm Hạnh và Anh Đào cũng nhịn không được cúi đầu, mím môi cười trộm, đại tiểu thư thật biết làm nũng mà.
Thường Ngộ lập bên ngoài, nghe kia từng tiếng nói yêu kia, không nhịn được ghé mắt nhìn lén vào bên trong đình. Xuyên qua bụi cây thưa thớt, chỉ thấy đại tiểu thư ngồi bên người lão gia, nhắm hai mắt, bĩu môi, như con mèo nhỏ không ngừng cọ tới cọ lui, cộc lốc ngây ngốc. Cũng không biết là do vừa mới tỉnh ngủ hay cọ mệt, trên gương mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, nhìn từ xa ngũ quan biếng nhác lại quyến rũ, làm cho tâm tình người ta dập dờn, thân thể phát nhiệt, hận không thể ngồi chỗ ở chỗ lão gia.
Thường Ngộ cảm thấy khô nóng, vội vàng dời tầm mắt, chỉ là cũng không lâu lắm, ánh mắt không bị khống chế lại chuyển trở lại.
Hôm nay nàng mặc áo có vạt dài màu xanh nhạt, váy lụa trắng, thanh lương động lòng người. Có lẽ là vừa ngồi dậy, đôi chân nhỏ trời xinh giẫm đè trên đôi giày thêu hoa trắng hồng, mu bàn chân bóng loáng như ngọc, ngón tay thon nhuận đáng yêu, mê hoặc mắt hắn, nhìn đến nhập thần, biết rõ là không nên nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến trên người nàng, không dời đi được.
Đến khi lão gia mở miệng, Thường Ngộ mới nhìn hướng nơi khác, âm thầm trách cứ hai nha hoàn chiếu cố không chu toàn, không nên để đại tiểu thư cởi vớ.
”Không thể, con là con gái của ta, không biết chữ, sẽ bị người chê cười.” Lâm viên ngoại nghiêm túc bảo Lỗ Lỗ, cố ý lùi ra xa, giữ chút khoảng cách, nếu nàng làm nũng tùy ý tiếp như vậy, ông sợ mình sẽ mềm lòng đồng ý với nàng a.
”Cha!” Lỗ Lỗ tức giận đến thẳng giậm chân, đầu ngón chân móc vào giày, giận dỗi dùng lực, liền đem giầy thêu đá bay ra ngoài.
”A!” Giày thêu bay ngang qua bên người Anh Đào, theo bản năng liền đưa tay đón, do đột ngột nên phản ứng chậm, lúc xoay người, giầy kia đã bay ra bên ngoài đình. Anh Đào vội vàng bước xuống nhặt lên, khi chạy tới còn đứng chưa vững thì trước mặt chợt thấy bàn tay nam nhân đưa ra, trên đó chính là giày của tiểu thư.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, bất ngờ chống lại một đôi mắt nhỏ dài, Thường quản gia...
Thường Ngộ chậm tãi đem giầy đưa cho Anh Đào, thấp giọng nói: “Nghe lời của tiểu thư, nhưng có vài việc nhất định phải khuyên nàng.”, nói xong liền lui ra.
Đây là răn dạy các nàng không nên để tiểu thư tùy ý cởi giày sao? Anh Đào da mặt nóng lên, sửng sốt chớp mắt, nhanh đi về, quỳ trước người Lỗ Lỗ khuyên nhủ: “Đại tiểu thư, ta trước giúp ngài mang giày nhé?” Bên cạnh Điềm Hạnh cũng vồi cầm giày quỳ xuống.
”Không mang đâu, nóng!” Lỗ Lỗ nhấc chân để trên ghế, một tay chống thân thể, một tay đem váy kéo lên, muốn đem chân nhỏ lộ ra.
Thường Ngộ xa xa nhìn thấy động tác nàng, nhanh chóng phóng nhẹ tránh xa một chút, đồng thời cũng tránh được tầm mắt của Lâm viên ngoại hướng bên này nhìn lại.
”Huệ nương, mang giày ngồi thẳng! Trước đây dạy con thế nào?” Lâm viên ngoại nhíu mày, nhấn mạnh, con bé như thế này, không mời tiên sinh sao được?
Lỗ Lỗ bĩu môi, cũng không dám tiếp tục chơi xấu, lão tộc trưởng khi tức giận thật là dọa người a.
Nhìn bộ dáng nàng chu mỏ cúi đầu ủy khuất, Lâm viên ngoại lòng mềm nhũn, vỗ vỗ đầu nàng nói: “Huệ nương ngoan, cha cũng là vì muốn tốt cho con thôi.”
Lâm viên ngoại thực sự nghĩ rất cẩn thận về việc giáo dục Lỗ Lỗ thế nào.
Ông không biết đứa nhỏ này thực sự bao nhiêu tuổi, hộ tịch báo cáo là mười ba tuổi, nhưng nhìn bộ dáng của nàng, hẳn là đã mười lăm mười sáu tuổi. Cô nương lớn như vậy, theo lý có thể gả đi, nhưng nếu muốn dạy cẩn thận nàng trở thành con dâu hợp cách, những thứ nữ hồng quy củ, đạo lí đối nhân xử thế, cách ứng biến ở nhà chồng, không phải tốn hơn vài năm đâu. Thật tới khi đó, Lỗ Lỗ đã quá tuổi, sẽ bị người ta xem thường. Huống hồ Lỗ Lỗ từ nhỏ trong núi lớn lên, đơn thuần như giấy trắng, coi như là bốn năm năm sau, cũng chưa chắc hiểu được quản gia phức tạp. Một khi ông qua đời, Lỗ Lỗ liền không còn có dựa, tính tình nàng đơn giản như vậy, đồ cưới trong tay lại nắm có nhiều như vậy, còn không bị người ta ăn tươi nuốt sống?
Lòng người tham lam, không ai hiểu hơn ông đâu.
Cho nên, Lâm viên ngoại quyết định kén rể cho Lỗ Lỗ. Ông phải nhân lúc mình còn sống, chọn người có nhân phẩm thành thật hiền hậu, dù cho kinh doanh vườn mai không tốt, của cải để lại nhiều như vậy đâu, vợ chồng son cũng có thể áo cơm không lo, sống an ổn qua ngày.
Nếu là kén rể, thời gian sẽ không gấp rút cà cách giáo dục cũng nên thay đổi.
Nữ hồng không cần quá tinh, làm bộ ra dáng là được. Quy củ không cần quá nghiêm ngặt, có thể bảo đảm làm ra dáng vẻ, ra cửa dự tiệc biết tiến thoái, không bị người chê cười là được. Về phần tạp vụ, ông sẽ an bài quản sự bên ở ngoài thôn trang và nội viện và nô bộc trung thành giúp nàng, Lỗ Lỗ không cần quan tâm quá nhiều, thậm chí có thể đem sự vụ giao cho con rể xử lý. Tuy nhiên, làm nữ chủ nhân trong phủ, Lỗ Lỗ phải biết đọc sách nhận nhận học để xem được sổ sách, miễn cho ngày sau bị người khác lừa gạt. Đương nhiên nếu Lỗ Lỗ trong quá trình học có thể lộ ra thiên phú trong việc quản lý nhà cửa, vậy thì tốt bất quá.
”Nhưng ta không muốn học, ta chi cảm thấy muốn ngủ nhiều thôi!” Lỗ Lỗ nhận thấy ngữ khí biến hóa của lão tộc trưởng, lại bắt đầu làm nũng.
Lâm viên ngoại lấy lại tinh thần, vừa bực mình vừa buồn cười, bất đắc dĩ lui một bước: “Như vậy đi, Huệ nương học năm ngày, rồi nghỉ ngơi hai ngày, thế nào?”
Lỗ Lỗ nháy nháy mắt, cúi đầu đưa ngón tay tính toán một chút, hưng phấn chỉ vào tay phải hai ngón tay: “Hai ngày này ta có thể vẫn đi ngủ, cũng không cần học nói?”
”Ân!” Lâm viên ngoại tán thưởng nhìn nhìn hai nha hoàn, đã chủ động dạy Lỗ Lỗ tập đếm, liền cảm thấy các nàng hầu hạ rất dụng tâm.
”Meo, cha thật tốt!” Lỗ Lỗ cao hứng nhào tới trong lòng Lâm viên ngoại, trong lòng vui vẻ. Cứ như vậy, sau này chỉ cần mệt năm ngày, thì có hai ngày có thể nằm bò ở giường không dậy, sẽ không giống bây giờ mỗi ngày đều mệt!
”Được rồi, Huệ nương ở trong vườn hoa chơi đi, cha còn có việc bận.” Lâm viên ngoại nhìn hai nha hoàn đang giúp Lỗ Lỗ mang giày, đứng lên rồi căn dặn các nàng: “Buổi tối Bùi thiếu gia sẽ đi qua dùng cơm, các ngươi nhớ thay đổi xiêm y cho đại tiểu thư.” Bùi Sách là ân nhân cứu mạng của cha và con hắn, tương lai khi hắn đi rồi, còn cần phải xin nhờ Bùi Sách chiếu cố Lỗ Lỗ nhiều hơn, để Lỗ Lỗ là nữ hộ, không tránh được phải ra mặt xử lý sự vụ, việc nam nữ chi phòng liền không cần quá hà khắc, giờ cùng hắn thấy ngoại nam, sớm học hỏi cũng tốt.
”Vâng, lão gia yên tâm đi.”
Lâm viên ngoại gật gật đầu, dẫn Thường Ngộ ra tiền viện. Các chưởng quản điền trang đã đem sổ sách thu hoạch tiểu mạch và điền tô năm nay tới, hắn cần phải đi xem.
Lỗ Lỗ biết lão tộc trưởng có rất nhiều việc cần làm, nên không có theo sau, ngồi ghế trên lại một hồi, lại tiếp tục mơ màng.
Về phòng, lại ngủ một giấc, khi tỉnh lại, trời đã tối sầm.
Điềm Hạnh múc nước hầu hạ nàng rửa mặt, chải đầu cài trâm. Lỗ Lỗ vẫn hiếu kỳ nhìn tay của Điềm Hạnh, mỗi lần đều nhìn không chuyển mắt, nhìn chăm chú ở trong gương, hôm nay lại cảm thấy Điềm Hạnh có chút khác hôm qua, nàng quay đầu nghĩ nghĩ, chợt xoay người, ngẩng đầu hỏi: “Tai ngươi treo vật gì? Lấp la lấp lánh, coi được a.”
Điềm Hạnh nghi ngờ sờ tai, tay nâng đến phân nửa thì hiểu, cười nói: “Đại tiểu thư, đó là khuyên tai.”
”Khuyên tai...” Lỗ Lỗ thì thào lặp lại hai lần, mắt chớp chớp nhìn Điềm Hạnh: “Ta có khuyên tai sao? Ta cũng muốn mang!”
Điềm Hạnh do dự một chút, xoay người theo hòm xiểng lý nhảy ra một tráp, mở cấp Lỗ Lỗ nhìn: “Đại tiểu thư, lão gia cho ngài tuyển rất nhiều trang sức, này tràn đầy một tráp đều là khuyên tai, ngài xem, so với ta cái này đẹp hơn nhiều. Chỉ là, ngài không có lỗ tai, chưa thể dùng tới.” Nói xong, săn sóc ngồi xổm xuống, tháo xuống tai trái khuyên tai, nắm bắt dái tai ý bảo đạo: “Ngài xem, đây là lỗ tai, không phải sinh ra đã có, phải dùng ngân châm đâm xuyên mới được. Xuyên xong sẽ đem khuyên tai đầu này mang vào đi.” Lại thành thạo mang lên tai.
”Meo...”
Nhìn kia hoa tai được Điềm Hạnh mang lên dái tai xinh xắn, Lỗ Lỗ có chút háo hức nhưng vẫn là sợ. Mấy ngày hôm trước Điềm Hạnh cho nàng thêu khăn tay, nàng cảm thấy chơi thật khá, đoạt lấy đến chính mình chơi, kết quả không cẩn thận đâm kim lên tay, lần đầu bị đau như vậy, cảm giác đó nàng kiếp này đều quên không được.
”Quên đi, ta bất đeo.” Sau đó Lỗ Lỗ buồn bực, nàng sợ đau, thà rằng không mang.
Điềm Hạnh ôn nhu cười, cất tráp đi, sau đó thay Lỗ Lỗ chải đầu, suy nghĩ có nên xin phép lão gia, có nên cho tiểu thư xỏ lỗ tai không đây? Tiểu thư thật xinh đẹp, mang khuyên tai nhất định sẽ đẹp vô cùng. Mặc dù xỏ lỗ tai sẽ đau hai lần, nhưng có nữ tử nào mà không muốn mình xinh đẹp đâu?
Thu thập xong, Điềm Hạnh ở lại trông phòng, Anh Đào bồi Lỗ Lỗ đi bên hồ đình dự tiệc.
Bùi Sách đã đến.
Hắn mặc trang phục đơn giản, mực phát bó quan, phong thái tuấn lãng, hơi nghiêng người cùng Lâm viên ngoại nhẹ giọng trò chuyện. Khi Lỗ Lỗ đi từ hướng hàng cây ra, thứ đầu tiên nàng thấy, đó là nụ cười nghiêng mặt của hắn. Nàng dừng một chút cước bộ, xa xa nhìn Bùi Sách, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kì lạ, chỉ cảm thấy, hắn cười rộ lên rất đẹp mắt, nàng xem rất thích.
”Lão gia, đại tiểu thư tới.” Lỗ Lỗ theo phía tây đi tới, Thường Ngộ ở phía đông ngoài trạm đình, thấy nàng nhìn bên trong phát ngốc, không khỏi theo nàng ánh mắt nhìn lại, sau đó không chút nghĩ ngợi liền lên tiếng nhắc nhở.
”Đứa nhỏ này, chắc là lại ngủ quên, còn không qua đây, đứng chỗ đấy làm cái gì.” Lâm viên ngoại hướng Lỗ Lỗ vẫy tay.
Bùi Sách thu lại nụ cười, chờ Lỗ Lỗ bước lên bậc thềm, hắn khách khí hành lễ nói: “Lâm cô nương.”
Lỗ Lỗ vốn muốn ngồi bên cạnh Bùi Sách, nhưng nàng đột nhiên lại cảm thấy mặt hắn thay đổi, không có như vậy thoải mái, liền ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Lâm viên ngoại. Vừa ngồi xuống, lực chú ý lập tức bị bốn món rau trộn trên bàn hấp dẫn, ôm Lâm viên ngoại cánh tay một một hỏi, thường thường meo meo gọi hai tiếng, nghiễm nhiên đã quên trên bàn còn có một người.
Bùi Sách nhìn thẳng, nhưng mỗi khi hắn nghe thấy Lỗ Lỗ đang khi nói chuyện thỉnh thoảng phát ra dường như phát ra tiếng mèo thấp tinh tế, tay không tự chủ rung lên, tim đập cũng mạnh hơn. Cùng lúc hắn càng nhịn không được liếc nhìn hai mắt của Lỗ Lỗ.
Hắn biết nàng đẹp, hơn cả ca kỷ mà khi hắn theo phụ thân dự tiệc lúc thấy qua, và khuê các tiểu thư hắn “Vô tình gặp phải” tuy đều đẹp, nhưng là không đẹp đến mức làm hắn nhớ mãi không quên. Thế nhưng, vì sao, nàng tuy chỉ là lơ đãng nhưng lại làm hắn sinh ra một loại quen thuộc cảm?
”Hiền chất, dùng bữa a? Thế nào, còn muốn cùng bá phụ khách khí nữa sao?” Lâm viên ngoại bất đắc dĩ dạy cho Lỗ Lỗ vài động thái, hướng Thường Ngộ khoa tay múa chân, để hắn đi phòng bếp truyền lệnh, quay đầu lại thấy Bùi Sách cúi đầu sững sờ, cười trêu ghẹo nói
”Bá phụ nói đùa, ta nhưng cho tới bây giờ không muốn khách khí với ngài mà.” Bùi Sách vội hoàn hồn, cười lên rồi nâng đũa.
Lâm viên ngoại vừa nhìn liền nghi hoặc hỏi: “Hiền chất, trên mu bàn tay ngươi thế nào có bị vết thương?”
”Nga, này a, lúc đi không cẩn thận bị cành cây quẹt phải.” Bùi Sách nhìn nhìn vết xước dài nhỏ trên tay, thuận miệng giải thích.
Lâm viên ngoại tin, dặn hắn sau này bước đi cẩn thận hơn. Lỗ Lỗ đang chú tâm ăn, căn bản không có nghe thấy.
Chỉ có Thanh Mặc đứng ở bên ngoài vẻ mặt cười khổ, thiếu gia ngài thật biết nói dối a, đó rõ ràng là bị mèo trắng nhà ngài quấy nhiễu có được không?
Danh sách chương