Lý Trình Tú cảm thấy xấu hổ. Cậu không ngờ Tiểu Quý lại nghĩ như vậy, cậu chỉ muốn giúp cậu ta một chút thôi mà.

Lý Trình Tú nghĩ lần này Tiểu Quý thực sự sẽ không trở lại nữa, cậu vẫn hy vọng hai người họ sẽ giống như trước đây. Ngay cả Trà Bôi nhỏ dường như cũng rất nhớ cậu ta, nó thường bất động ngồi xổm ở cửa như thể đang đợi cậu ta.

Sự thật đã chứng minh, Lý Trình Tú rõ ràng không thể hiểu được suy nghĩ của những người trẻ tuổi. Sau vài ngày im lặng, Tiểu Quý trở lại, trong tay còn cầm theo một cái túi nilon.

Ngay khi Lý Trình Tú mở cửa ra một cái, Tiểu Quý liền không khách khí đưa cho cậu cái túi trên tay: “Tôi muốn ăn tỏi dong chưng băng.”

Lý Trình Tú sững sờ sau đó cười rộ lên, cho cậu ta vào nhà.

Tiểu Quý có một chút xấu hổ. Sau khi vào nhà, cậu ta chơi với một tách trà nhỏ, buồn bực không nói lời nào.

Lý Trình Tú làm xong cơm thì gọi cậu ta tới. Cậu ta hé mi nhìn Lý Trình Tú, sau khi ngồi xuống bàn ăn thì nhìn chằm chằm vào Lý Trình Tú.

Lý Trình Tú đưa cho cậu chiếc đũa: “Ăn đi.”

Tiểu Quý cầm đũa ăn hai miếng, đột nhiên nói: “Tên đầy đủ của tôi là Quý Nguyên Kỳ.”

Lý Trình Tú ngẩn ra: “Ồ” một tiếng.

“Tôi đến đây vì tôi muốn chơi bóng rổ chuyên nghiệp nhưng trong nhà không cho, cho nên tôi đã bỏ nhà ra đi.”

Lý Trình Tú không biết cậu ta nói với mình làm gì, đành phải nghiêm túc lắng nghe cẩn thận.

Quý Nguyên Kỳ dùng ánh mắt sáng ngời nhìn cậu: “Tôi đã nói tất cả với anh rồi, bây giờ nói cho tôi biết về anh đi.”

Lý Trình Tú không rõ liền hỏi lại: “Cậu đang nói về cái gì?”

Quý Nguyên Kỳ nói: “Nói về bản thân anh ý. Anh đến từ đâu? Anh bao nhiêu tuổi? Anh đã làm gì trước đây? Tại sao anh lại ở đây? Chuyện gì đang xảy ra với bạn trai của anh?”

Lý Trình Tú có chút đau đầu.

Cậu không biết chàng trai trẻ này lại muốn làm gì nữa. Trong đầu cậu nảy ra một suy nghĩ, cậu cảm thấy khoảng cách thế hệ giữa hai người quá lớn, vẫn nên ăn cùng nhau như trước thôi.

Quý Nguyên Kỳ không chịu buông tha, cầm đũa gõ chén: “Nói đi, tôi đã nói hết với anh rồi.” Có nghĩa là nếu Lý Trình Tú không nói ra thì cậu ta sẽ chịu thua thiệt rất lớn.

Lý Trình Tú miễn cưỡng nói: “Tôi…quê tôi…ở Bắc Kinh. Làm việc ở đây, năm nay…29.”

Quý Nguyên Kỳ vặn cổ, suy nghĩ một lúc, tự nhủ: “Hơn nhau mười tuổi hả, không sao đâu.” Cậu ta tiếp tục gõ vào cái bát: “Tiếp theo: Bạn trai của anh, hắn bao nhiêu tuổi? Anh đang làm gì ở đây? Tại sao hai người lại chia tay?”

Lý Trình Tú không thể chịu đựng được nữa, tại sao cậu phải nói với cậu ta những chuyện này? Nhưng Quý Nguyên Kỳ vẫn còn nhìn chằm chằm chờ cậu.

Lý Trình Tú thở dài: “Những chuyện này…không nói.”

Chàng trai trẻ không vui, khuôn mặt lập tức trầm xuống: “Có gì không thể nói? Không phải đã chia tay rồi, chẳng lẽ anh còn chưa dứt tình?”

Không biết sao, tự dưng Lý Trình Tú cảm thấy sự độc đoán và bá đạo đó của cậu ta có hơi giống Thiệu Quần khi còn trẻ. Cậu không thể nói rõ cảm xúc trong lòng là chán ghét hay là hoài niệm, cậu nhẹ nhàng để đôi đũa xuống bàn, không nói gì.

Quý Nguyên Kỳ nhìn cậu từ chối không nói, sắc mặt nhìn qua không được tốt lắm. Hồi lâu sau mới mở miệng, trong giọng nói còn có có chút “tiện nghi cho anh đấy”: “Cái đó, tại sao anh không thử với tôi?”

Lý Trình Tú có trải nghiệm lần trước nên bây giờ mới kịp phản ứng “thử” của cậu ta có nghĩa là gì, cậu kinh ngạc nhìn cậu ta. Quý Nguyên Kỳ cảm thấy hai má hơi hồn:, “Dù sao anh cũng độc thân mà tôi cũng độc thân. Hãy thử một lần đi, không phải anh thích đàn ông sao? Tôi rất đẹp trai, tại sao anh lại không muốn?”

(Vì mày không đẹp bằng chồng nó)

Khuôn mặt của Lý Trình Tú cứng đờ.

Cậu cảm thấy người trẻ tuổi này như một đứa bé cầm món đồ chơi đặc biệt mới lạ  chạy đến trước mặt cậu. Nếu cậu không chơi với cậu ta, đứa bé kia sẽ cảm thấy việc không chơi một món đồ tốt như vậy chính là phụ lòng nó.

Nhưng mà một người lớn sẽ thích chơi với đồ chơi trẻ em sao?

Quý Nguyên Kỳ rời chiếc ghế đẩu sang bên cạnh, ngạo mạn ngẩng cằm. Trong đôi mắt vẫn sáng lên ánh sáng hy vọn:, “Thế nào? Thử không?”

Lý Trình Tú thở dài: “Tiểu Quý, cái này không thể thử. Cậu thích con gái. Chuyện này… không thể thử.”

“Có gì mà không thể? Đến bọ cạp tôi còn dám ăn cơ.”

Lý Trình Tú không biết phải nói gì. Trong mắt cậu, chuyện lui tới với đàn ông chẳng qua là một chuyện mới lạ và thú vị thôi, không cần phải chịu trách nhiệm hay trả bất kỳ cái giá gì, vì đó chỉ là một lần ‘thử’ thôi.

Lý Trình Tú hơi tức giận, thờ ơ nói: “Cậu còn trẻ, cậu hãy quên đi. Ăn cơm, đừng nói nữa.”

Quý Nguyên Kỳ không vui, “Mẹ kiếp tôi con mẹ nó khó chịu nhất là phải nói chuyện với người hơn tuổi. Cả hai chúng ta đều là đàn ông, thẳng thắn một chút không được à? Thiếu gia tôi chỉ muốn tốt với anh thôi, anh đi theo tôi sẽ không lỗ gì hết đâu.”

Lý Trình Tú dở khóc dở cười, lắc đầu nói: “Ăn cơm đi.”

Quý Nguyên Kỳ còn muốn nói gì đó, nhìn cậu cúi đầu không nhìn cậu ta. Cậu ta liếc mắt nhìn Lý Trình Tú một cái, cúi xuống ăn cơm tiếp.

Lý Trình Tú cho rằng hắn chỉ mới lạ một đoạn thời gian thôi, không ngờ kể từ đó trở đi Quý Nguyên Kỳ liền đặt vấn đề này lên miệng. Ngày nào cũng lải nhải ít nhất 3 đến 5 lần. Có lúc còn chơi xấu muốn hôn cậu, làm bộ như đang trêu đùa, chơi đến đã nghiền.

‘Dứt khoát’ chẳng qua là nói miệng chứ cậu ta cũng không làm gì bất thường. Lý Trình Tú nghe lâu cũng không cảm thấy có gì bất thường nữa.

Thời tiết trở nên nóng hơn, mùa hè ở Quảng Châu khá khó chịu. Lý Trình Tú bị ép đến chóng mặt trên xe buýt. Sau khi xuống xe, cậu lảo đảo đi bộ về nhà.

Khi gần đến dưới nhà cậu đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu.

“Trình Tú!”

Lý Trình Tú lạnh cả người, hơi nóng như chạy ra khỏi cơ thể cậu ngay lập tức.

Cậu cho rằng có thể là do mình choáng váng nên mới có ảo giác, nhưng khi cậu quay đầu lại nhìn về phía ngọn nguồn âm thanh ấy, cậu mới biết mình không gặp ác mộng.

Thiệu Quần thực sự đứng trước mắt cậu.

Trái tim Lý Trình Tú co rút. Ký ức phủ bụi đột nhiên bị ép buộc trở lại, phá vỡ phong ấn trong trái tim, xông thẳng lên đầu cậu. Trong đầu cậu là một khoảng trống, gần như theo bản năng mà nhấc chân lên chạy.

Thiệu Quần lao tới như mũi tên, ôm eo cậu.

Khuôn mặt của Lý Trình Tú trắng bệch, cậu kích động: “Để tôi đi!”

Thiệu Quần ôm chặt lấy cậu run rẩy: “Tôi sẽ không bao giờ buông tay nữa. Trình Tú… tôi sẽ không bao giờ buông tay nữa.”

Lý Trình Tú đánh vào bụng hắn bằng khuỷu tay.

Thiệu Quần rên lên một tiếng nhưng vẫn không buông tay.

Khu nhà này Lý Trình Tú tuy ít người, nhưng như vậy không có nghĩa là sẽ không có ai đi qua. Hai người đàn ông mập mờ ôm nhau tuyệt đối không bao giờ là chuyện bình thường.

Lý Trình Tú vừa lo vừa vội, cơ thể không ngừng run rẩy không kiểm soát.

Lại nữa, cậu tránh phải giấu trái, hận không thể biến mất khỏi thế giới này. Tại sao người này vẫn không thể bỏ qua cho cậu?

Cậu chỉ muốn một cuộc sống yên bình, không trêu chọc bất cứ ai. Tại sao điều ước hèn mọn như vậy lại không thể thành hiện thực? Thiệu Quần đang cố gắng đẩy cậu đến cái chết sao?

Bàn tay của Thiệu Quần cũng đang run rẩy.

Trong sáu tháng qua, hắn thực sự không biết mình sống sót như thế nào.

Hắn không có nổi một giấc ngủ ngon. Hắn không ngày nào không nhớ thương người này. Hắn hận không thể đổi mọi thứ lấy tin tức của Lý Trình Tú.

Nỗi thất vọng bấy lâu đã hành hạ tất cả ảo tưởng của hắn. Giờ hắn chỉ hy vọng được gặp Lý Trình Tú, muốn biết cậu đang ở đâu. Nỗi nhớ nhung vô vọng thực sự có thể nuốt chửng linh hồn của một người. Dù sao thì hắn cũng không bao giờ muốn thử lại lần thứ hai. Hắn nhất định phải ở lại nơi mình có thể nhìn thấy Lý Trình Tú.

Hắn cẩn thận ngửi mùi hương ấm áp thơm tho từ cổ cậu, cảm thụ sẽ an ổn và thỏa  mãn khi ôm lấy người này. Hắn rất sợ tất cả chỉ là ảo ảnh, khi tỉnh dậy thì hắn lại trống rỗng.

Lý Trình Tú hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: “Cậu hãy để tôi đi.”

Thiệu Quần do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng hắn thả tay ra nhưng vẫn bám lấy Lý Trình Tú như thể sợ cậu sẽ biến mất trong giây tiếp theo.

Lý Trình Tú quay mặt lại, Thiệu Quần nhìn cậu bằng ánh mắt khẩn trương mà tham lam, trong mắt đong đầy bi thương.

“Trình Tú, tôi nhớ anh rất nhiều. Anh bỏ đi mà không nói lời nào, quá tàn nhẫn.” Thiệu Quần nói xong, đôi mắt cũng hơi mờ.

Lý Trình Tú kéo giãn khoảng cách với hắn. Cậu nhìn Thiệu Quần, chỉ sau vài tháng mà cả người hắn gầy gò, hốc hác thành như vậy. Không thể nói rõ cảm xúc trong lòng, cậu trầm giọng nói: “Thiệu Quần, tôi và Lê Sóc đã chia tay như những gì cậu muốn. Cậu còn…. muốn thế nào? “

Thiệu Quần buồn bã nói: “Tôi chỉ muốn chúng ta quay về quá khứ.”

Lý Trình Tú cảm thấy lòng đau như cắt.

Trở về quá khứ? Quá khứ bao lâu rồi?

Nếu thời gian thực sự có thể quay trở lại, cậu hy vọng ban đầu mình sẽ không biết đến Thiệu Quần. Cậu thà sống một mình suốt đời còn hơn là bị đào một cái lỗ thật lớn trong lòng. Những gì đoạn thời gian ấy còn lại chỉ là một quá khứ như hoa trong gương, trăng trong nước.

Đáng tiếc là không ai có thể quay lại quá khứ. Cậu chỉ có thể chọn cách tự bảo vệ mình bằng cách không lặp lại sai lầm tương tự.

Lý Trình Tú nhẹ nhàng lắc đầu: “Thiệu Quần, làm ơn hãy để tôi đi.”

Thiệu Quần nắm lấy cánh tay cậu, khàn giọng nói: “Trình Tú, tôi đã tìm anh rất lâu. Tôi không muốn nghe anh nói điều này. Tôi không thể từ bỏ anh, anh không hiểu, tôi thực sự thích anh. Anh hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ đối xử tốt với anh, đời này tôi chỉ yêu một mình anh. Sau này tôi thực sự sẽ đối xử tốt với anh, anh nói cái gì chính là cái đó. Chỉ cần anh sẵn sàng ở bên tôi, bất cứ điều gì tôi cũng có thể đáp ứng anh, nhé? Trình Tú, anh cho tôi một cơ hội… Tôi xin anh, hãy để tôi được bồi thường anh thật tốt. “

Lý Trình Tú nhắm mắt lại đầy đau đớn: “Thiệu Quần, tôi không thể tin cậu lần nữa. Hãy để tôi đi.”

Thiệu Quần lo lắng nói: “Anh hãy tin tôi một lần, tôi sẽ không bao giờ nói dối anh nữa. Nếu tôi con mẹ nó nói dối anh, tại sao lại khiến bản thân trở nên như thế này? Anh có biết tôi đã dành bao nhiêu thời gian để tìm anh không? Trình Tú, tôi… tôi đã làm rất nhiều điều sai trái trước đây. Tôi quá ngu xuẩn. Tôi biết anh hận tôi, nhưng anh cũng yêu tôi, phải không? Hãy cho tôi một cơ hội để tôi có thể đối xử tốt với anh. Chỉ cần anh muốn tôi sẵn sàng làm mọi thứ. Tôi chỉ xin anh đừng chạy, anh hãy để tôi được gặp anh, như vậy là tôi đã hài lòng rồi. Trình Tú, anh cho tôi một cơ hội nữa đi. “

Lý Trình Tú đẩy cậu ra: “Đừng nói nữa Thiệu Quần. Tôi không muốn chuyển nhà nữa. Đừng… đừng ép buộc tôi. Tôi, chúng ta…”

Lý Trình Tú không thể nói hoàn chỉnh một câu.

Nỗi buồn, sự mong chờ trong đôi mắt của Thiệu Quần rõ ràng đến nỗi cậu không thể làm như không nhìn thấy nó. Người này đã từng kiêu ngạo như thế nào, đã từng vô tư biết bao. Sao hắn lại có thể lộ ra một biểu cảm như vậy, mà mình lấy cơ sở nào để tin đây là thật?

Cậu thực sự sợ hãi. Thiệu Quần có thể là không quen với việc bị người khác từ chối, có thể đó chỉ là một ý nghĩ bất chợt thôi, ai biết được. Ngay cả khi đó là sự thật, Thiệu Quần có thể thật bao lâu? Một năm, hai năm, ba năm? Sau đó thì sao? Hắn luôn muốn kết hôn, muốn có con cháu thừa kế. Sớm hay muộn, một ngày nào đó, cậu lại sẽ rơi vào một tình cảnh khó chịu hơn trước đây thôi. Cậu biết mình sẽ không chịu nổi nữa.

Thiệu Quần nhìn biểu cảm khó tả của Lý Trình Tú, thực sự cảm thấy khó chịu trong lòng. Hắn chịu đựng nỗi đau trong lòng, lau mặt một cái, buộc mình phải bình tĩnh.

Khi hắn thấy Lý Trình Tú, hắn đã quá kích động, có hơi rối loạn.

Trước khi tới đây, hắn đã cảnh báo bản thân nhiều lần là phải từ từ tiến tới, không được quá nôn nóng, đừng dọa người ta chạy mất. Kết quả là vừa thấy người cái gì cũng ném ra sau đầu.

Hắn lắc đầu, cố gắng bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Tôi không ép buộc anh, đừng chạy nữa được không?”

Lý Trình Tú rút tay ra khỏi tay anh: “Chỉ cần cậu đừng đến nữa.”

Thiệu Quần nở một nụ cười cay đắng, “Trình Tú, cái này tôi thực sự không thể làm được. Anh không thể cho tôi nhìn anh một chút sao? Tôi sẽ không ép buộc anh nữa, cũng không miễn cưỡng anh. Tôi chỉ muốn thường xuyên được gặp anh.”

Lý Trình Tú rùng mình: “Tôi không muốn gặp cậu.”

Nghe lời này Thiệu Quần thực sự có một loại cảm giác muốn đập đầu vào tường, “Được thôi, anh mẹ nó không cần phải gặp tôi. Tôi không gặp anh không được. Trình Tú, chỉ nhớ anh thôi anh cũng không cho sao? Tôi chỉ hy vọng xa vời như vậy thôi, thế mà anh cũng không cho.”

Lý Trình Tú lùi lại, cúi đầu xuống cắn chặt môi.

Thiệu Quần hít mũi, buộc mình lùi lại một bước, giơ tay nói: “Tôi không ép buộc anh, đừng phòng bị tôi, đừng sợ tôi. Tôi chỉ muốn đền bù cho anh thôi. Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương anh nữa. Anh, anh coi như không có tôi đi, anh cứ…cứ sống…sống như thường. Khi nào tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm mới đến nhìn anh từ xa một cái, được chưa? “

Lý Trình Tú không nói gì. Ngực cậu đau đến nỗi không nói nên lời, cậu lùi lại mấy bước, không dám ngước nhìn Thiệu Quần. Cậu quay đầu lại, bỏ đi.

Thiệu Quần ngây người nhìn tấm lưng có phần hơi hoảng hốt của cậu, cảm thấy cơ thể trống rỗng. Hắn sợ cả đời này mình sẽ không thể lấp đầy nó được.

Lý Trình Tú như người mất hồn trở về nhà. Quý Nguyên Kỳ nghe tiếng liền biết cậu đang lên lầu. Cậu ta ngeo nguẩy đuôi chó ra khỏi phòng, ồn ào kêu mình đói bụng.

Nhưng dường như Lý Trình Tú hoàn toàn không nhìn thấy cậu ta. Cậu vừa vào nhà liền đóng cửa lại, cánh cửa thiếu chút nữa đập thẳng vào mũi cậu ta.

Quý Nguyên Kỳ “Đ*t mẹ” một tiếng theo sau: “Anh sao thế?”

Lý Trình Tú dường như lúc này mới chú ý đến cậu ta, quay đầu lại nhìn Quý Nguyên Kỳ một cái.

Quý Nguyên Kỳ vừa liếc mắt liền thấy đôi mắt đỏ ửng của cậu như thể đang khóc vậy.

Cậu ta lập tức khẩn trương, bước tới ngồi cạnh cậu hỏi: “Có chuyện gì vậy? Khóc à? Tại sao?”

Lý Trình Tú lắc đầu đứng dậy: “Nấu ăn”

Quý Nguyên Kỳ tóm cậu lại, “Đừng đi, anh nói rõ cho tôi. Tại sao lại khóc? Ai bắt nạt anh?”

Lý Trình Tú tiếp tục lắc đầu: “Không sao đâu.”

“Không sao cái con khỉ, mắt đỏ như con thỏ còn bảo không sao. Anh đang chê tôi không thể giúp anh à? Anh không nói làm sao tôi biết để mà giúp được. Anh nói đi, ai bắt nạt anh?”

Lý Trình Tú xoay người lại đi vào nhà bếp, trầm giọng nói: “Không có gì.”

Quý Nguyên Kỳ tức giận đến nỗi không ngừng giật giật tóc: “Nhất định là anh có chuyện gì đó. Tôi không chịu đâu, anh mau

nói cho tôi!”

Lý Trình Tú phớt lờ cậu ta, vùi đầu vào nấu cơm.

Lúc này Trà Bôi nhỏ tự dưng bật ra khỏi tổ, vòng quanh Lý Trình Tú hai lần, sau đó bắt đầu ngửa cổ lên sủa “gâu gâu”.

Quý Nguyên Kỳ đi lên bỏ nó vào trong túi của mình, kéo người Lý Trình Tú lại gần, nắm lấy cằm cậu nghiêm túc nói: “Lý Trình Tú, tôi sẽ không để ai bắt nạt anh. Anh nói với tôi, tôi đảm bảo sẽ giúp anh hả giận.”

Lý Trình Tú buộc phải nhìn cậu ta, Quý Nguyên Kỳ phát hiện trong mắt cậu là nỗi buồn và sự tuyệt vọng cậu ta chưa từng thấy.

Mặc dù Lý Trình Tú thường ngẩn người, cậu ta biết cậu nhất định phải có một số bí mật trong lòng, nhưng cậu buồn đến mức vậy thì cậu ta chưa bao giờ thấy.

Lý Trình Tú khàn giọng: “Tiểu Quý, cậu không thể giúp tôi, đừng hỏi nữa.”

Quý Nguyên Kỳ lập tức muốn phát hỏa, nhưng lại không thể tức giận nổi.

Cậu ta thực sự muốn làm một cái gì đó để hồi báo cho Lý Trình Tú, nhưng đối phương rõ ràng không có niềm tin với cậu ta.

Cũng phải, cậu ta không có tiền, không có quyền lực thì sao người ta tin tưởng cậu ta được? Bây giờ cậu ta gần giống một cô gái được bao dưỡng, loại người mà cậu ta thường khinh thường, nhưng cậu ta lại không thể làm gì cho Lý Trình Tú. Khoảng cách tâm lý mạnh mẽ này không chỉ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ta mà còn khiến cậu ta rất buồn.

Quý Nguyên Kỳ chán nản buông tay, ngồi xuống ghế sofa.

Cậu ta nhìn bóng lưng tĩnh lặng của Lý Trình Tú.

Cậu ta muốn giúp Lý Trình Tú, bảo vệ cậu, cậu ta muốn được ở bên cậu  thật lâu. Cậu ta muốn đưa Lý Trình Tú về gặp mặt gia đình, muốn thay đổi vị trí giữa hai người, không muốn Lý Trình Tú phải chăm sóc cậu nữa, mà ngược lại là cậu ta chăm sóc cậu. Trong lòng cậu ta bắt đầu cảm thấy hận tình hình hiện tại của chính mình, cậu ta bắt đầu đấu tranh trong lòng.

—-

To Thiệu Quần:

To Thiệu Quần
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện