Editor by Rena & Beta by June

Lý Trình Tú không đi được mấy bước thì chân đã bắt đầu mềm ra, cậu được Thiệu Quần đỡ lên xe.

Lý Trình Tú run rẩy hỏi: “Thiệu Quần, anh nên làm gì đây… Liệu nó có…”

Thiệu Quần vỗ lưng cậu, trầm giọng nói: “Sẽ không sao, đừng đoán mò. Thiệu Quần em đời này phúc lớn mạng lớn, ông già cũng đứng về phía em rồi. Con trai chúng ta nhất định sẽ ổn thôi.”

Hốc mắt của Lý Trình Tú trở nên ướt đẫm, cặp mặt không chút tiêu cự nào nhìn hắn: nức nở: “Nhưng… té ngã…”

Cậu không hiểu, cái gì cậu cũng không cãi, chỉ nghe theo mệnh trời. Cậu hy vọng ông trời có thể cho cậu an ổn sống qua ngày, tại sao tới lúc này rồi ông trời vẫn không buông tha cho cậu.

Những thứ vốn có của cậu đã ít đến đáng thương, bây giờ thậm chí ngay cả một đứa trẻ cũng không thể có được sao? Mắt thấy một sinh mạng yếu đuối sắp được sinh ra, tại sao lại phải chịu loại trắc trở như vậy.

Cậu không dám nghĩ, nếu đứa trẻ bị làm sao… 

Lý Trình Tú sợ hãi với suy nghĩ của chính mình. Mặt cắt không còn một giọt máu, cậu nắm chặt cánh tay của Thiệu Quần. Chỉ có ở bên người này cậu mới có thể không ngã xuống.

Thiệu Quần an ủi anh: “Cục cưng, đừng nghĩ bậy. Tin em, con trai sẽ không sao đâu. Hầu hết mọi người cũng không sinh vào lúc tròn mười tháng, có rất nhiều em bé sinh non khi mới tám tháng. Đây là con muốn gặp chúng ta trước thời hạn đó. Bé bi không đợi được, đừng sợ. Tin em, sẽ không có gì xấu xảy ra đâu.”

Lý Trình Tú run rẩy: “Thật sao?”

Thiệu Quần kiên định gật đầu: “Thật.”

Trái tim của Thiệu Quần cũng đang đập dữ dội.

Hắn không tin vào chuyện xấu này, sao ông trời có thể dày vò hắn và Lý Trình Tú đến vậy? Hắn tự nhủ trong lòng rằng bản thân mình sinh ra đã mệnh cứng, ông trời chắc chắn sẽ ban phước cho con cái của hắn thôi. Nếu đứa trẻ này thực sự gặp nạn, hắn không biết phải cho Lý Trình Tú một câu trả lời như thế nào. 

Vất vả lắm mới đến được ngày hôm nay, hắn sẽ không cho bất kỳ ai một lý do để cướp Lý Trình Tú khỏi hắn.

Thiệu Quần đặt đầu Lý Trình Tú lên ngực, vỗ lưng cậu an ủi. Hắn sợ Lý Trình Tú sẽ nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt mình.

Cơ thể của Lý Trình Tú run rẩy đến khó chịu. Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo của Thiệu Quần.

Khi xảy ra chuyện cậu mới nhận ra được tầm quan trọng của việc có ai đó ở bên cạnh mình. 

So với sự hoảng loạn của cậu, sự bình tĩnh và kiên định lúc này của Thiệu Quần đã tiếp thêm cho cậu một sức mạnh rất lớn. Giọng nói của Thiệu Quần như mang theo ma lực, từng tiếng từng tiếng vang lên bên tai, thôi miên với cậu rằng đứa con của họ sẽ ổn thôi, nó sẽ lớn lên một cách khỏe mạnh.

Đến giờ cậu vẫn hoài nghi, tự hỏi tình yêu của người này sẽ kéo dài bao lâu. Tuy nhiên dù quá khứ đã xảy ra chuyện gì hay trong tương lai họ sẽ đi về đâu, ít nhất là tại thời điểm này, Lý Trình Tú rất biết ơn. Cậu biết ơn vì Thiệu Quần đã ở bên cạnh cậu.

Cho dù là khi mẹ cậu gặp tai nạn hay khi cậu nản lòng muốn chấm dứt mối quan hệ, cậu vẫn luôn phải tự mình chống cự. Cậu đã cầu nguyện vô số lần để ai đó có thể đưa tay ra cứu cậu, dù chỉ là một chút an ủi thôi. 

Ít nhất hiện tại Thiệu Quần đang ở bên cạnh cậu.

Lý Trình Tú nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, cảm thụ sự ấm áp trong lồng ngực của hắn, trái tim cậu dần bình tĩnh lại.

Khi hai người đến bệnh viện, người phụ nữ mang thai hộ đã ở trong phòng sinh.

Sáng sớm ở bệnh viện vắng tanh, rất yên tĩnh. Thiệu Quần dùng áo khoác của mình bọc Lý Trình Tú lại. Hai người ngồi trên băng ghế. Hắn nhẹ nhàng siết chặt tay Lý Trình Tú, không ngại phiền mà an ủi cậu.

Khuôn mặt của Lý Trình Tú mệt mỏi, nhưng cậu gật đầu nghiêm túc: “Nhất định cả hai mẹ con sẽ bình an thôi, anh tin em.”

Thiệu Quần thì thầm: “Trình Tú, anh có muốn đặt tên cho con trai mình không?”

Lý Trình Tú hít mũi: “Suy nghĩ thật lâu… chưa quyết định… còn em thì sao, nghĩ xong chưa?”

“Lấy tên anh nhé, hê hê, gọi nó là Tú Quần được không.”

Lý Trình Tú nheo mắt, miễn cường cười một tiếng: “Đừng gieo họa cho trẻ con.”

Thiệu Quần cười khúc khích hai tiếng: “Thật ra thì em không thích trẻ con lắm, trẻ nhỏ rất hay quậy phá, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc dòng máu của anh chảy trong đó, em cảm thấy nó quả thực là cục vàng mà.”

Lý Trình Tú lặng lẽ nhìn tiếng chuông tích tắc, nhẹ giọng nói: “Thiệu Quần, em đã nghĩ tới chưa… trong trường hợp đứa trẻ, trông giống anh…”

Thiệu Quần nhéo tay cậu một cái, mỉm cười: “Em đã nghĩ tới từ lâu rồi. Lúc ấy khi em nghĩ như này nè, dù sao thì sau khi sinh ra rồi cũng không thể nhét vào lần nữa. Về phía chị gái em, có thể lừa được bao lâu thì lừa. Lúc ấy chuyện quan trọng nhất với em chính là phải làm thế nào mới lừa anh trở lại.”

Lý Trình Tú bất lực nhìn hắn: “Em…”

Thiệu Quần ôm vai cậu, để cậu tựa vào người hắn, trầm giọng nói: “Lúc đó em như con ruồi không đầu vậy. Chỉ cần có thể tìm ra một con đường, em nhất định sẽ lao về phía trước, không cần quan tâm xem con đường ấy có đi xa được hay không. Sự thật đã chứng minh là em đúng, ít nhất bây giờ em có thể ôm anh như thế này… còn đứa trẻ, con trai thường lớn lên giống mẹ. Nếu vậy thì đành gạt chị và bố em thôi… ha. Hơn nữa, bây giờ em thực sự không lo được nhiều như vậy. “

Lý Trình Tú có chút cảm động nhìn hắn.

Cậu biết để làm những chuyện này, Thiệu Quần phải chịu rất nhiều áp lực. Cậu cũng biết hắn luôn cảm thấy có lỗi với gia đình mình. Một khi chuyện này bị phát hiện, Thiệu Quần có thể sẽ rơi vào một tình huống cực kỳ khó khăn.

Cậu chắc chắn là người được lợi nhiều nhất trong chuyện này. Để trấn an cậu, Thiệu Quần đã đẩy mình đến đầu sóng ngọn gió. Điều này khiến Lý Trình Tú đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Nếu cậu muốn sống cùng một người khác, có phải cậu cũng nên chia sẻ hạnh phúc và khó khăn với người ta không?

Lý Trình Tú giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào mi tâm đang nhíu chặt của Thiệu Quần: “Thiệu Quần, anh thích trẻ con. Bao nhiêu đứa cũng thích. Em, nếu… có thể, suy nghĩ về một đứa con cho riêng mình.”

Thiệu Quần ngây người nhìn cậu, đôi mắt chợt sáng lên. Hắn nắm lấy tay Lý Trình Tú, khuôn mặt tràn đầy sự phấn khích.

Hắn không biết rốt cuộc mình kích động như vậy là vì lời nói của Lý Trình Tú hay vì động tác của cậu. Nói tóm lại, hắn cảm thấy cánh cửa nặng nề khác thường đang đóng chặt trước mặt hắn đột nhiên truyền đến một âm vang lớn, tỏ rõ là nó sắp mở tới nơi.

“Trình Tú…”

Lý Trình Tú nở một nụ cười nhẹ: “Thật đấy.”

Thiệu Quần ôm chầm lấy cậu, giọng hắn nghẹn ngào: “Trình Tú, cảm ơn anh.”

Điều đúng đắn nhất trong cuộc đời Thiệu Quần hắn chính là sống chết cũng không buông tay Lý Trình Tú.

Người này có một tâm hồn trong sáng, kiên cường mà thiện lương. Quan trọng nhất là, Lý Trình Tú là người duy nhất mà hắn yêu thương sâu đậm. Khi ở chung một chỗ với cậu hắn mới cảm thấy thế giới của mình thật trọn vẹn.

Khi hai người gần nhau, họ cảm thấy trái tim mình dường như cũng nhích lại sát nhau hơn, gần đến nỗi dường như có thể nghe rõ nhịp tim của nhau. Mặc dù vẫn còn chút lo lắng và sợ hãi nhưng họ đã vững vàng hơn rất nhiều

Theo quy định, người mang thai hộ và người thuê không thể gặp nhau. Thiệu Quần và Lý Trình Tú chỉ có thể ngồi trong phòng chờ, lo lắng nhìn đồng hồ trên tường, thiếu chút nữa xông thẳng lên phía trước.

Hai người ngồi hơn bốn tiếng đồng hồ, nhìn bệnh viện từ im lặng, nhìn tới người đến người đi. Đợi cho đến khi trái tim cũng dần tiều tụy đi, người môi giới của người mang thai hộ mới xuất hiện.

Hai người nhanh chóng đứng dậy, khẩn trương nhìn hắn.

Biểu cảm của trợ lý Trần và người môi giới rất thoải mái.

“Thiệu tiên sinh, xin chúc mừng ngài. Mẹ con đều bình an.”

Lý Trình Tú cảm thấy chỉ trong chốc lát, cơ thể cậu bỗng nhẹ bẫng hơn. Chóp mũi chua xót, cậu gần như đã khóc òa lên.

Thiệu Quần ôm chầm lấy cậu, hôn mạnh vào trán Lý Trình Tú một cái, kích động nói: “Không sao rồi, không sao rồi.”

Lý Trình Tú gật đầu, nhẹ nhàng hít mũi, “Thật quá tốt…”

Thiệu Quần vỗ mặt cậu: “Em nói không sai mà, ông trời cũng đứng về phía em.”

Lý Trình Tú rốt cuộc mới thật lòng mỉm cười.

Người trung gian giải thích: “Đứa bé bây giờ tương đối yếu ớt nhưng tất cả các chỉ số đều bình thường. Anh có thể nhìn bé qua kính thủy tinh, hai ngày nữa là có thể ôm nó rồi.”

Lý Trình Tú kích động vô cùng.

Hai người được đưa ra ngoài phòng đẻ, nhìn chiếc giường nhỏ bên cạnh mép giường lớn qua cửa kính thủy tinh.

Đứa trẻ rất nhỏ, làn da đỏ hồng. Vì bây giờ chưa thể tắm nên trên tóc nó vẫn còn dính một số chất tiết từ cơ thể người mẹ, trông vừa bẩn vừa đáng thương.

Lý Trình Tú đặt trán lên kính thủy tinh, chăm chú nhìn nó. Nhìn thật lâu mới chắc chắn cánh mũi mỏng manh trong suốt kia đang thực sự phập phồng.

Mặc dù bây giờ trông nó rất yếu ớt và nhỏ bé, nhưng một ngày nào đó khi nó lớn lên, nó sẽ cao hơn cậu. Hy vọng nó sẽ không gầy như cậu, mong là nó sẽ thành một người đàn ông chính trực, đầu đội trời, chân đạp đất. Chỉ cần nghĩ tới chuyện cậu có thể chứng kiến toàn bộ quá trình này, trong lòng cậu cảm thấy vô cùng biết ơn.

Thiệu Quần lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt tập trung của cậu, trong lòng sinh ra một cảm giác thỏa mãn vô cùng.

Bên cạnh hắn là vợ mình, bên trong là con trai, vợ con đuề huề là viên mãn nhất đời người đàn ông. Trong tương lai, mục tiêu của hắn chính là cố gắng kiếm tiền, sống thật tốt với Lý Trình Tú qua ngày.

Đứa trẻ sẽ ở với mẹ trong tháng đầu tiên. Sau khi Lý Trình Tú và Thiệu Quần nhìn xong, tạm thời không thể xem thêm lần nữa.

Theo quy tắc, khi nào đứa trẻ đầy tháng thì mới được ôm tới cho hai người. Nếu không phải lần này xảy ra trường hợp khẩn cấp, họ sẽ không được gặp đứa trẻ trước thời hạn.

Không trông thấy thì còn tốt, một khi đã thấy rồi thì Lý Trình Tú ngủ cũng không ngon. Ngày nào cũng gọi hai cuộc tới nhà môi giới, hỏi họ xem đứa trẻ như nào rồi, ăn uống ngon miệng không, ngủ có ngon không..v..v. Bởi vì đứa trẻ là ca sinh sớm, cậu lo tới nỗi nhân đôi trái tim mình.

Ban ngày làm việc Lý Trình Tú thường xuyên bị phân tâm. Sau giờ tan việc thì cậu bận bịu cùng Thiệu Quần cải tạo phòng em bé, mua đồ dùng và các thứ tương tự cho bé. Ngày nào cậu cũng nằm mơ mong đứa bé đầy tháng nhanh hơn chút.

Cuối cùng cũng đến ngày đó, Lý Trình Tú bình thường vẫn luôn làm việc chăm chỉ bỗng xin nghỉ một ngày để nghênh đón đứa trẻ tới.

Sáng sớm Thiệu Quần đã khẩn trương nói với cậu rằng ba và các chị gái của hắn cũng sẽ đến cho đứa trẻ uống rượu đầy tháng gì đó.

Lý Trình Tú hơi sững sờ. Muốn uống rượu đầy tháng sao không nói cho cậu biết trước, cậu chưa chuẩn bị gì hết.

Thật ra thì từ mấy ngày trước chị gái của hắn đã bắt đầu thúc giục hắn rồi, Thiệu Quần không muốn họ đến đây sớm như vậy cho nên hắn không nói với Lý Trình Tú. Bây giờ thực sự là không thể từ chối được nữa.

“Anh không cần phải chuẩn bị bất cứ thứ gì đặc biệt đâu, chỉ cần làm thêm một vài món ăn để ăn là được. Mọi người tới đây đều là người nhà, không cần phải chuẩn bị cái gì đặc biệt đâu.”

Tâm trạng phấn khích ban đầu của Lý Trình Tú cũng bị hạ dần xuống. Từ trong tiềm thức của cậu vẫn rất sợ gia đình Thiệu Quần, đặc biệt là cha hắn.

Ông già oai phong nghiêm nghị như vậy, cho dù không nói gì cũng khiến mọi người cảm thấy áp bức rất mạnh mẽ. Lý Trình Tú không dám tưởng tượng nổi nếu ông ta phát hiện ra đứa trẻ thật ra không phải là cháu mình thì sẽ làm gì, có phải sẽ rút súng ra không.

Thiệu Quần nhìn khuôn mặt cậu, hắn biết cậu đang nghĩ gì, vội vàng an ủi: “Đừng sợ, sớm muộn gì anh cũng phải gặp họ. Có em ở đây, không ai dám bắt nạt anh đâu. Bố em chỉ hơi hung dữ chút thôi, ông ấy vẫn phân biệt được phải trái đúng sai. Em đã khai thông với ông rất tốt rồi, ông ấy sẽ không làm anh khó xử đâu.”

Khuyên mãi, Lý Trình Tú mới dần yên lỏng.

Khi Lý Trình Tú đang dọn dẹp nhà cửa thì Thiệu Quần cũng đã trở lại sau khi mua thức ăn theo thực đơn cậu đưa ra.

Lúc người đại diện tình cờ bế đứa trẻ tới thì Lý Trình Tú vẫn đang đeo tạp dề. Cậu kích động tới nỗi luống cuống hết cả tay chân.

Vất vả lắm mới bế được đứa trẻ vào tay, cái cảm giác ấm áp nặng trĩu đó thực sự khiến Lý Trình Tú u mê muốn xỉu.

Đứa trẻ trông tốt hơn nhiều so với một tháng trước. Trên đầu nó có lông tơ mềm nhũn, làn da trắng như sữa, ánh mắt vừa đen vừa to, đôi môi nhỏ hồng, cả người béo béo mập mập. Lý Trình Tú thích đến nỗi không biết phải làm thế nào.

Thiệu Quần cười haha nhìn cậu: “Anh từng bế con nít hả?”

Lý Trình Tú gật đầu một cái: “Từng bế rồi.”

Thiệu Quần tò mò hỏi: “Anh bế con ai vậy?”

“Thôn anh, họ hàng xa… Thiệu Quần, em xem… có phải nó đang cười hay không?”

Thiệu Quần đùa bỡn ngón tay đứa trẻ: “Dường như nãy giờ nó chỉ có một cái biểu cảm này thì phải.”

Lý Trình Tú xoa xoa mặt nó: “Cười này.”

Thiệu Quần cười nói: “Đứa trẻ này nhìn qua không rõ giống ai, hẳn là sẽ giống mẹ nhỉ.” Diện mạo đặc thù của đứa bé quá không rõ ràng, ít nhất là cho dù ba hắn có đến, hắn tin ba hắn cũng không nhìn ra được.

Lý Trình Tú nhìn kỹ các đặc điểm trên khuôn mặt của nó, thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng có hơi thất vọng.

Cậu lấy ra một tá quần áo dày đã may trước đó, chọn một cái áo lớn màu đỏ, ướm thử lên người đứa trẻ, sau đó cậu đổi đồ cho Trà Bôi, đặt hai vật nhỏ lại với nhau. Càng nhìn càng thích, mỉm cười đến nỗi cong cong khóe mi.

Thiệu Quần ở bên cạnh liều mạng chụp ảnh cho họ.

Sau khi Lý Trình Tú chuẩn bị xong bữa ăn, chuông cửa cũng reo lên rất đúng lúc. Cậu ôm đứa trẻ đứng cạnh cửa, có chút luống cuống nhìn Thiệu Quần.

Thiệu Quần hôn cậu một cái: “Đừng sợ.”

Hắn vừa mở cửa, Thiệu tướng quân và ba cô con gái liền tiến vào.

“Ba, chị.” Thiệu Quần có hơi lấy lòng kêu lên.

Lý Trình Tú khẩn trương nhìn bốn người bước vào.

Ba người kia cậu đã thấy, ngoài ra còn có một người phụ nữ lạ, có lẽ là chị hai của Thiệu Quần. Cô mang trên mình nụ cười dịu dàng, khác hoàn toàn với khí chất lãnh liệt của Thiệu gia.

Quả nhiên Thiệu Quần chỉ vào cô rồi nói: “Trình Tú, đây là chị gái thứ hai của em, anh chưa gặp chị ấy bao giờ.”

Lý Trình Tú cơ hồ muốn cúi đầu trước cô gái thực sự có khí chất của mọi tiểu thư khuê các khác này: “Xin… xin chào.”

Cô che miệng cười một tiếng: “Chào anh.”

Thiệu tướng quân ho khan một tiếng: “Tới, cho ta xem đứa trẻ.”

Lý Trình Tú cẩn thận trao đứa trẻ cho ông. Đứa trẻ rất có tinh thần, đổi người khác bế cũng không sợ, đưa tay ra nắm lấy cổ áo của Thiệu tướng quân.

Biểu cảm vị tướng già hơi đổi một chút, mặt lại hơi đỏ lên.

Thiệu Nặc ở cạnh oa oa kêu to: “Dễ thương quá, chị muốn cắn một miếng.”

Tư thế ôm cháu của Thiệu tướng quân đặc biệt cứng nhắc, như thể đang nâng đồ thủ công dễ vỡ vậy. Ông nhìn nó một lúc rồi đưa đứa bé cho Thiệu Văn, nhẹ giọng nói: “Rất tốt, đứa trẻ rất tốt.”

Khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc của Thiệu Văn bỗng lộ ra nụ cười, cô và Thiệu Nặc cùng nhau trêu chọc đứa bé.

Thiệu Quần mời họ vào nhà, mấy người ngồi xuống bàn ăn.

Thiệu Nặc nhìn thức ăn trên bàn, không ngừng khen ngợi Lý Trình Tú hiền huệ đảm đang, bị Thiệu tướng quân trừng mắt vài lần cũng không nhận ra.

Thiệu tướng quân không nói nhiều. Ông không nói chuyện làm những người khác cũng không có nhiều gì để nói. Bữa ăn này đặc biệt ngột ngạt.

Lý Trình Tú thường xuyên không được tự nhiên nhìn Thiệu Quần. Thiệu Quần dường như đã sớm tập thành quen, nháy mắt với cậu.

Sau lúc ăn xong, khi mấy người xem TV trong phòng khách, Thiệu tướng quân nói ông vừa mới nghĩ ra tên của đứa trẻ.

Thiệu Quần ngạc nhiên một chút, nhanh chóng liếc Lý Trình Tú một cái. Lý Trình Tú mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, sau đó cung kính nói với Thiệu tướng quân: “Ngài nói đi.”

“Gọi nó là Thiệu Chánh đi, ta hy vọng đứa trẻ này sẽ nghiêm túc đi theo con đường đúng đắn.” Nói xong còn trừng mắt nhìn Thiệu Quần, hừ lạnh một tiếng.

Trên mặt Lý Trình Tú hiện ra vài phần lúng túng.

Thiệu Quần ngượng ngùng cười một tiếng: “Ba, ba nói gì cơ, có được không đó? Thiệu Chánh? Rất tốt, anh cảm thấy thế nào hả Trình Tú?”

Lý Trình Tú gật đầu: “Rất tốt.”

Thiệu Văn nói tiếp: “Tìm được bảo mẫu chưa?”

Thiệu Quần gật đầu nói: “Em đã tìm được hai người, ngày mai sẽ tới báo danh.”

Thiệu Văn nói: “Sau khi hoàn thành dự án ở Thâm Quyến em quay lại Bắc Kinh đi. Ở lại đó hẳn luôn, ba muốn gặp cháu cũng cần phải bay thật xa như vậy.”

Thiệu Quần hiếm khi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, vâng.”

Sau khi bốn người Thiệu gia rời đi trong đêm, Lý Trình Tú mệt mỏi ngồi trên ghế sofa một lúc.

Cậu không mệt về thể xác mà là mệt tim.

Cậu lo lắng cả đêm, nếu họ bị phát hiện thì phải làm sao đây.

May là bây giờ trước mắt coi như là thuận lợi khả quan nhưng trong trường hợp đứa trẻ dần dần lớn lên, họ phải làm gì nếu bị nhìn ra, đặc biệt là gia đình nhà họ Thiệu còn thông minh đến vậy …

Thiệu Quần tiễn ba mình đi xong, quay lại ngồi cạnh Lý Trình Tú, xoa bóp bả vai cho cậu: “Mệt vợ em rồi, đến đây em xoa bóp cho anh. Thật ra bây giờ tài nấu nướng của em cũng tiến bộ hơn trước rất nhiều rồi. Nếu anh muốn thì em sẽ nấu cho anh, anh yên tâm, em cũng có thể làm rất nhiều món ăn đấy.”

Lý Trình Tú mỉm cười nói: “Lần trước hình như đậu bị nấu khô quá nhỉ, phải ninh nhừ hơn.”

Thiệu Quần “hê hê” cười hai tiếng: “Anh phải cho phép em thất bại chứ, bây giờ mới tiến bộ hơn chút mà.”

Lý Trình Tú nhắm mắt lại, cảm nhận sức bóp vừa phải trên bả vai, cả cơ thể cậu cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

Thiệu Quần ôn nhu nói: “Hôm nay làm khổ anh rồi. Thật ra ba em rất hài lòng đấy.”

Lý Trình Tú hỏi: “Sao em biết?” Thiệu tướng quân gần như không thay đổi sắc mặt.

“Ông ấy là ba em, sao em có thể không biết được. Ba em thực sự không cứng nhắc như anh nghĩ đâu. Em nói cho anh biết nè, mấy đời nhà em đều là địa chủ lớn nhưng sau Cách mạng Văn hóa cũng dần đi xuống. Vốn dĩ mẹ đã được đính hôn với người khác rồi, ông ngoại em cũng không đồng ý cho ba cưới mẹ, sau đó thì ba em cầm súng đi đoạt dâu luôn. “

Lý Trình Tú bật cười: “Thật sao?”

“Thật, nhưng mà cái này là chị em kể lại. Sau đó mẹ em có nhắc lại chuyện này, ông đánh chết cũng không thừa nhận. Hồi trẻ ba em thực ra cũng giống em lắm. Khi đó vì ông là thành phần không tốt nên phải nhờ quan hệ mới được đi lính. Kết quả vì tính cách quá thất thường mà ở trong quân ngũ ăn không ít gian khổ. Thật ra thì em có thể hiểu được tại sao ông ấy không quản nổi em, bởi vì em cũng không phục.”

Lý Trình Tú gật đầu: “Ba em, thật cũng không dễ dàng.”

Thiệu Quần nói: “Hy vọng đứa trẻ này có tính cách giống anh, nếu không chắc em sẽ khiến nó phát điên mất.”

Lý Trình Tú mỉm cười nói: “Em cũng biết, chính mình phiền phức rồi ư?”

Thiệu Quần cười hai tiếng, không nói gì.

Lý Trình Tú vỗ tay: “Đi nhìn con một chút.”

Hai người đi vào phòng của bé con, nhìn đứa bé đang ngủ ngon lành, nước bọt trong suốt vương trên khóe môi.

Lý Trình Tú nhìn đứa bé này, cảm thấy trái tim mình tràn đầy hạnh phúc.

Thiệu Quần ôm cậu từ phía sau, nhẹ giọng nói: “Trình Tú, anh có vui không?”

Lý Trình Tú nhỏ giọng nói: “Vui.”

Nụ hôn của Thiệu Quần khẽ rơi xuống gò má cậu: “Em sẽ khiến anh hạnh phúc cả đời.”

Lý Trình Tú quay đầu lại, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn hắn.

Thiệu Quần động tình hôn lên môi cậu.

Khi hai đôi môi được gắn chặt vào nhau, cái cảm giác mềm mại và tuyệt vời ấy có thể chạm thẳng đến trái tim người khác. Thiệu Quần say sưa hôn cậu, hận không thể khắc ghi giây phút này lại.

Lý Trình Tú thoải mái ngả người trong vòng tay cậu, tận hưởng khoảnh khắc dịu dàng này.

Mặc dù cậu đã trải qua quá nhiều chuyện không thể chịu nổi trong quá khứ, nhưng người đi cùng cậu tới ngày hôm nay vẫn là Thiệu Quần. Người này có rất nhiều khuyết điểm, hắn đã làm rất nhiều chuyện tàn nhẫn với cậu. Tuy vậy cho đến bây giờ cũng chỉ có người này mới có thể cho cậu yên tâm dựa vào lòng, cũng chỉ có người này mới có thể chia sẻ niềm vui làm cha với cậu.

Ở chung với cậu một chỗ, cho cậu một ngôi nhà chân chính.

Mặc dù trước đây cậu đã rất buồn, rất tuyệt vọng, nhưng cậu vẫn thực sự yêu hắn. Sau khi Thiệu Quần đưa cho cậu một bản kế hoạch xây dựng gia đình mới, cậu đã không thể thuyết phục bản thân từ chối thêm lần nữa. Cậu chỉ hy vọng có thể thông qua những nỗ lực của mình giữ gia đình này hạnh phúc mãi mãi.

Khi còn sống cậu chỉ hy vọng sẽ có một thứ thuộc về mình, Thiệu Quần đã cho cậu.

Thế là đủ, cậu đã hài lòng rồi.

—- HOÀN —
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện