Đúng vậy, vận khí của Khương Chiêu viện quả không tồi, Cao Hiền phi không khỏi ghen tị, nghĩ vì sao mình lại không có vận khí tốt như thế chứ? Hít sâu một hơi, Cao Hiền phi hỏi Liên Hương: "Gần đây Hồ Tu viện thế nào rồi? Bảo các ngươi mỗi ngày phải mang một thang thuốc bổ qua bên đó các ngươi có làm không?"

Liên Hương đáp: "Nương nương yên tâm, mỗi ngày nô tỳ đều mang thuốc bổ cho Hồ Tiệp dư đúng giờ, theo nô tỳ biết thì Hồ Tu viện cũng uống hết rồi."

"Vậy thì tốt." Cao Hiền phi nói: "Các ngươi quan sát Hồ Tu viện cho tốt, ngàn vạn lần không được để cho đứa bé trong bụng nàng ta xảy ra chuyện gì."

"Vâng, nương nương."

Chuyện của Khương gia không chỉ không gây ra được sóng gió gì cho Khương Mạn, ngược lại còn khiến mọi người ý thức được mức độ sủng ái của Vĩnh An đế đối với Khương Mạn. Phi tần hậu cung không ít người đấm ngực dậm chân, vừa hâm mộ ghen tị với Khương Mạn, vừa âm thầm trách người đã ra tay không làm việc đến nơi đến chốn, nhưng lại hoàn toàn không biết người phía sau bức màn kia vốn không hướng mũi dao về phía Khương Mạn. Còn ngày đó trên triều có người muốn dùng chuyện này kéo Khương Mạn xuống nước cũng đã biết thời biết thế phải hành xử thế nào.

Vĩnh An đế ngủ lại Vân Hoa Cung liên tiếp bảy ngày, đến ngày thứ tám mới đến Ung Hòa Cung, mọi người luôn nhìn chằm chằm vào Vân Hoa Cung cuối cùng cũng thở phào một hơi, nếu từ nay về sau Khương Chiêu viện độc sủng hậu cung thì các nàng còn hy vọng gì chứ.

Buổi tối, Khương Mạn đang ngồi dưới ánh nến nghiên cứu sách dạy đánh cờ, Liễm Thu và Vãn Đông đứng hai bên hầu hạ.

Tâm tư của Khương Mạn đều đặt trên trang sách, không để ý hai người bên cạnh, chờ đến khi nghiên cứu cặn kẽ quyển sách rồi mới phát hiện biểu tình của hai người này có chút không đúng.

Khương Mạn đặt sách trong tay xuống, hỏi: "Các ngươi này là bị làm sao đây?"

"Không có gì ạ." Vãn Đông lắc đầu, còn muốn phủ nhận, ai ngờ Liễm Thu không giấu nổi nữa đã mở miệng nói: "Chủ tử, hình như Hoàng thượng đi tới Ung Hòa Cung."

Biểu cảm trên mặt Khương Mạn không chút thay đổi, "Hồ Tu viện đang mang thai, hẳn là Hoàng thượng đến đó thăm nàng ta rồi."

"Nhưng mà....." Liễm Thu còn muốn nói gì đó, Vãn Đông lại kéo tay nàng, nói chen vào: "Chủ tử nói đúng, dù sao hiện tại Hồ Tu viện cũng đang mang long tự, cho dù Hoàng thượng không giữ mặt mũi cho Hồ Tu viện thì cũng phải cho đứa bé trong bụng nàng ta chút thể diện."

Khương Mạn gật gật đầu, duỗi thắt lưng, đứng lên nói: "Ta buồn ngủ rồi, các ngươi cũng đi nghỉ đi, không cần ở đây cùng ta."

Liễm Thu và Vãn Đông ra khỏi phòng Khương Mạn, Liễm Thu có chút nghi hoặc hỏi Vãn Đông: "Hình như chủ tử chẳng để ý chút nào nhỉ?"

Vãn Đông nói: "Hoàng thượng chính là Hoàng thượng, cho dù có thích chủ tử thì cũng không thể chỉ ở chỗ của chủ tử được, ta nghĩ chủ tử cũng tự hiểu được điều đó cho nên mới tỏ ra không để ý chút nào."

"Vậy sao?" Liễm Thu nói thầm: "Chủ tử không thấy khó chịu là tốt rồi."

Đuổi hai người Liễm Thu và Vãn Đông đi, Khương Mạn nằm trên giường lại có chút không ngủ được, chiếc giường nàng hay ngủ bỗng dưng lại có chút cảm giác trống trải.

Khương Mạn lắc lắc đầu, không tiếng động thở dài một hơi, thói quen thật đáng sợ mà! Bây giờ mới được vài ngày mà nàng đã cảm thấy trống trải khi không có Vĩnh An đế bên cạnh, nếu qua một thời gian nữa không biết nàng có thể giữ được lý trí như bây giờ không.

Trở mình, Khương Mạn quấn chặt chăn hơn, ép mình đi vào giấc ngủ.

Mỗi ngày cứ chầm chậm trôi, nháy mắt đã đến cuối tháng mười, Khương Mạn ngày càng lo lắng cho Khương Phù hơn, có những đêm đang ngủ đột nhiên bừng tỉnh.

Cứ như vậy qua vài ngày, đến ngày mùng 3 tháng 11, cuối cùng Khương Mạn cũng nghe được tin tức từ chỗ Vĩnh An đế, Khương Phù đã quay trở lại.

Tâm tình của Vĩnh An đế rất tốt, đầu mày đuôi mắt đều tràn ngập ý cười, nói: "Trẫm đã phái Phùng đại nhân của Hộ bộ tới Phúc Châu đón tỷ tỷ của nàng rồi, chắc tầm mười ngày nữa bọn họ sẽ về đến kinh thành, đến lúc đó nàng có thể gặp tỷ tỷ nàng rồi."

Nói xong, Vĩnh An đế có chút trêu chọc lại có chút bất lực nói: "Thế tối nay ái phi có thể ngủ ngon rồi chứ?"

Khương Mạn ngượng ngùng gật đầu, "Biết tỷ tỷ đã cập bờ an toàn, thần thiếp sẽ không lo lắng nữa."

Vĩnh An đế hài lòng nói: "Vậy thì tốt, thân thể ái phi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, không thể cứ để tinh thần mệt nhọc căng thẳng như vậy, trẫm thấy dạo này nàng gầy đi không ít rồi."

Khương Mạn nghe vậy, giơ tay sờ mặt mình, nói: "Thần thiếp gầy đi sao? Sao thần thiếp lại không cảm nhận được."

Vĩnh An đế nghiêm túc gật đầu, "Gầy đi rồi, cằm đã nhọn hơn rồi này."

Khương Mạn bảo Liễm Thu lấy gương cho nàng, Khương Mạn cầm gương soi trái soi phải nhưng không thấy mình gầy đi chút nào, ngược lại còn cảm thấy mình có thêm chút da chút thịt.

Nhưng thế này cũng không phải chuyện lạ, tuy gần đây vì nàng lo lắng cho tỷ tỷ nên không thể nào ngủ ngon, nhưng từ sau khi bị thương nàng vẫn luôn bồi bổ không ngừng, nếu không phải thể trạng bản thân không dễ béo, nói không chừng bây giờ không phải chỉ là có thêm tí da tí thịt mà đã béo thành quả bóng rồi, vậy mà Vĩnh An đế còn nói nàng gầy đi.

Hoặc là mắt Vĩnh An đế có vấn đề, không thì chính là hắn trợn mắt nói dối lưu loát thuần thục.

Từ sau khi nghe Vĩnh An đế nói khoảng mười ngày nữa Khương Phù sẽ trở về kinh thành, Khương Mạn mỗi ngày đều ngóng trông, đến ngày 17 tháng 11 cuối cùng đoàn người của Khương Phù cũng về đến kinh thành.

Khương Phù vừa đến nơi đã viết thư gửi cho Khương Mạn báo bình an, Khương Mạn vốn tưởng rằng phải chờ đến mùng một tháng sau mới có thể gặp tỷ tỷ, không ngờ ngay ngày hôm sau Vĩnh An đế đã triệu kiến Khương Phù và Nghiêm Văn Hoa đến ngự thư phòng.

Tuy rằng trong thư hắn đã biết được đại khái chuyến đi lần này của Khương Phù, nhưng giao tiếp qua thư từ không tiện, có rất nhiều chuyện Vĩnh An đế vẫn phải gặp mặt hỏi trực tiếp Khương Phù.

Vĩnh An đế miễn lễ của Khương Phù và Nghiêm Văn Hoa, lại sai tiểu thái giám lấy ghế cho hai vợ chồng ngồi rồi vội vàng hỏi: "Trước đó trẫm đã nhận được thư của Nghiêm thái thái, nói là có thu hoạch được một vài hạt giống lương thực mà Cảnh quốc không có, chuyện này là thật sao?"

Khương Phù gật đầu, nói: "Đúng thật là có chuyện này, nhưng mà tuy là dân phụ cho rằng sản lượng hay các phương diện khác của hạt giống này đều không tồi, nhưng hộ vệ đi cùng dân phụ hẳn cũng đã nói cho Hoàng thượng, trước mắt chưa có ai trồng cây này cả, sản lượng lợi nhuận thế nào có lẽ còn cần Hoàng thượng phải nghiệm chứng thêm."

Vĩnh An đế nhíu mày, nói: "Cái này không phải vấn đề, chỉ là trẫm rất tò mò nếu chưa có ai trồng giống cây này, vậy tại sao Nghiêm thái thái lại biết được nó là cây lương thực chứ?"

Khương Phù bình tĩnh tự nhiên trả lời: "Dân phụ đã nếm qua, cảm thấy nó có thể ăn, lại thấy giống cây này ở nơi không người vẫn sinh trưởng rất tốt, dân phụ mới nghĩ nếu có thể gieo trồng giống cây này với số lượng lớn, hẳn là sẽ mang đến rất nhiều lợi ích cho nhân dân. Nhưng mà đây cũng chỉ là suy đoán của dân phụ, có thành công hay không vẫn phải thử thì mới biết được."

Vĩnh An đế gật gật đầu, nói: "Nếu như thế, trẫm sẽ sai người đi thử nghiệm xem thế nào."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện