Gia Cát Mộ Quy cười to bắt lấy nắm tay nhỏ đang phẫn nộ của nàng, đem người kéo vào trong lòng, “Thôi nào, ta nói sai rồi, nàng không cần giả trang, nàng vốn là thực ngây thơ“.

Hạ Noãn Ngôn muốn đem người đẩy ra, “Mọi người đang nhìn đó!”

Dắt tay coi như xong đi, đang ở cổ đại mà ôm ôm ấp ấp trên đường gì chứ?

Khoa trương quá đi! Gia Cát Mộ Quy cũng không buông tay, cười đến càng vui vẻ, “Bây giờ thì càng giống như ta ở bên đường trêu chọc nàng rồi“.

“........ Sao ta cảm thấy vị đại ca kia đang muốn chạy tới giải cứu của ta thì phải?”

Gia Cát Mộ Quy giật mình, nhìn qua hướng nàng nói.

Đúng là có một vị đại ca thân hình cao to, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi thật nhanh tới, vừa đi vừa nắm tay, trợn mắt trừng Gia Cát Cát Mộ Quy.

Có lẽ là không thấy được khi nãy bọn họ nắm tay, nên nghĩ đến Gia Cát Mộ Quy là tên háo sắc đi.........

Hai người đều lặng đi một chút, sau đó Hạ Noãn Ngôn nhanh chóng từ trong lòng Gia Cát Mộ Quy lui ra, lôi hắn chạy như điên.

thật mất mặt quá đi!

Hai người dọc đường cười đùa trở về khách sạn, vừa vào cửa, đã thấy Tiểu Vương Gia ngồi một mình ở trong đại đường.

Trước mặt hắn bày hai chồng chén sứ, hắn còn đang chuyển một chồng chén trong đó lên để đếm, chốc lát sau lại bỏ ra.

”Tiểu Nhiên, ngươi sao lại chơi ở ngoài này?”

Trong lòng hai người đều hơi băn khoăn, còn tưởng rằng hắn vì nhàm chán, lại không có người cùng hắn chơi mới có thể ở đây bày chén đũa.

Tiểu Vương Gia xoay đầu lại, hơi hơi bĩu môi, “Ta không có chơi nha!”

nói xong hắn giữ chặt tay Hạ Noãn Ngôn, hơi hoang mang nói, “Thỏ tỷ tỷ, bé con lớn rồi“.

”hắn đương nhiên sẽ lớn lên a, qua vài năm nữa, hắn sẽ cao giống như ngươi bây giờ“.

”Ta biết, nhưng là ngày hôm qua bé con là thế này nè“.

Tiểu Vương Gia vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào một ít chồng chén thấp kia, sau lại chỉ vào một ít chồng cao kia, “Nhưng hôm nay hắn liền biến thành như vậy rồi!”

“...... Ngươi không phải là nhìn lầm rồi đi?”

Buổi sáng khi nàng ra khỏi cửa bé con còn đang ngủ, hôm nay còn chưa có gặp qua hắn.

”Ta không có”, Tiểu Vương Gia cũng hết sức hoang mang, “hắn đúng là cao lên rất nhiều“.

Cùng nhau liếc mắt một cái, Hạ Noãn Ngôn cũng cảm thấy sự tình có kỳ quặc, lập tức đi đến chỗ Bạch Tôn tìm bé con.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện