Ta cảm thấy kế hoạch của ngươi chắc thất bại rồi ……..
Nàng im lặng quay đầu nhìn về phía Bạch công tử.
Theo nàng xem, vị Nghiêm đại công tử kia trong truyền thuyết vô cùng yêu thích nữ sắc là thích nam nhân đi ………
Bạch công tử cũng bị lời nói mới rồi của Nghiêm đại công tử rung động, nhưng vẫn tiến lên trước một bước, “Nghiêm đại công tử.”
Nghiêm đại công tử xoay đầu lại, “Cửu công tử?”
Hắn thu lại âm thanh trêu đùa thủ hạ của nhà mình, giọng điệu thật sự rất khách khí, mà cặp mắt cười kia làm sao vẫn còn đang hút hồn.
Xem ra thật là một đôi mắt sinh ra đã thế này, ánh mắt không có gì đặc biệt mà cũng như đang hút hồn.
Bạch Huyên đang ở trong hành lang, có mấy câu không thể nói ở trước mặt nàng.
Bạch công tử liền mở miệng, “Nghiêm đại công tử muốn trọ vài ngày không? Ta dẫn ngươi đi xem phòng một chút”.
”Vậy thì mời Cửu công tử dẫn đường cho.”
Bạch công tử muốn dẫn người lên lầu, thuận tay đem Hạ Noãn Ngôn cũng lôi đi theo.
Thấy Nghiêm đại công tử xuất hiện, hơn nữa người này là Bạch công tử tìm đến, Gia Cát Mộ Quy cũng đoán được ý đồ của hắn ít nhiều.
Cho nên Gia Cát Mộ Quy cũng đứng lên, đi thẳng lên lầu.
Bạch Huyên nhìn một màn này. Mắt rũ xuống, mỉm cười che dấu sự khinh thường lại không cam lòng.
Lên lầu, tìm một gian phòng yên lặng hảo hạng rồi để mọi người ngồi xuống, thay vào đó Bạch công tử lại không biết nên nói như thế nào
Trái lại Nghiêm đại công tử mở miệng trước, hắn cười nhìn về phía Gia Cát Mộ Quy, “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu”.
Gia Cát Mộ Quy không mở miệng, chỉ gật đầu một cái.
Nghiêm đại công tử cười càng lợi hại hơn, quay đầu hỏi người bên cạnh, “Tiểu Hắc, đây là đoan trang mà ngươi nói sao?”
“Bẩm công tử, đây là lạnh nhạt”.
“Vậy ngươi tại sao lúc nào cũng bảo ta đoan trang?”
“Bởi vì công tử có nghiêm trang lên cũng không đến nỗi lạnh nhạt”.
“Vì sao?”
”Bởi vì công tử sinh ra đã có đôi mắt không cười cũng hút hồn rồi”.
Nghiêm đại công tử vui vẻ, “Tiểu Hắc, thật sự là khó được nghe thấy ngươi khen ngợi ta”.
“Bẩm công tử, ta đang mắng ngươi đó”.
Hạ Noãn Ngôn hắng giọng, cắt ngang hành động liếc mắt đưa tình hư hư thực thực này của hai người.
Bạch công tử cũng không còn nghĩ đến hình tượng Nghiêm đại công tử không quá tương xứng với lời đồn, nhưng người cũng đã mời tới rồi, giờ chỉ có thể mở miệng thử xem sao.
“Ta muốn ngươi mang đi một người ở khách sạn này”. Hắn nói thẳng vào vấn đề.
Nàng im lặng quay đầu nhìn về phía Bạch công tử.
Theo nàng xem, vị Nghiêm đại công tử kia trong truyền thuyết vô cùng yêu thích nữ sắc là thích nam nhân đi ………
Bạch công tử cũng bị lời nói mới rồi của Nghiêm đại công tử rung động, nhưng vẫn tiến lên trước một bước, “Nghiêm đại công tử.”
Nghiêm đại công tử xoay đầu lại, “Cửu công tử?”
Hắn thu lại âm thanh trêu đùa thủ hạ của nhà mình, giọng điệu thật sự rất khách khí, mà cặp mắt cười kia làm sao vẫn còn đang hút hồn.
Xem ra thật là một đôi mắt sinh ra đã thế này, ánh mắt không có gì đặc biệt mà cũng như đang hút hồn.
Bạch Huyên đang ở trong hành lang, có mấy câu không thể nói ở trước mặt nàng.
Bạch công tử liền mở miệng, “Nghiêm đại công tử muốn trọ vài ngày không? Ta dẫn ngươi đi xem phòng một chút”.
”Vậy thì mời Cửu công tử dẫn đường cho.”
Bạch công tử muốn dẫn người lên lầu, thuận tay đem Hạ Noãn Ngôn cũng lôi đi theo.
Thấy Nghiêm đại công tử xuất hiện, hơn nữa người này là Bạch công tử tìm đến, Gia Cát Mộ Quy cũng đoán được ý đồ của hắn ít nhiều.
Cho nên Gia Cát Mộ Quy cũng đứng lên, đi thẳng lên lầu.
Bạch Huyên nhìn một màn này. Mắt rũ xuống, mỉm cười che dấu sự khinh thường lại không cam lòng.
Lên lầu, tìm một gian phòng yên lặng hảo hạng rồi để mọi người ngồi xuống, thay vào đó Bạch công tử lại không biết nên nói như thế nào
Trái lại Nghiêm đại công tử mở miệng trước, hắn cười nhìn về phía Gia Cát Mộ Quy, “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu”.
Gia Cát Mộ Quy không mở miệng, chỉ gật đầu một cái.
Nghiêm đại công tử cười càng lợi hại hơn, quay đầu hỏi người bên cạnh, “Tiểu Hắc, đây là đoan trang mà ngươi nói sao?”
“Bẩm công tử, đây là lạnh nhạt”.
“Vậy ngươi tại sao lúc nào cũng bảo ta đoan trang?”
“Bởi vì công tử có nghiêm trang lên cũng không đến nỗi lạnh nhạt”.
“Vì sao?”
”Bởi vì công tử sinh ra đã có đôi mắt không cười cũng hút hồn rồi”.
Nghiêm đại công tử vui vẻ, “Tiểu Hắc, thật sự là khó được nghe thấy ngươi khen ngợi ta”.
“Bẩm công tử, ta đang mắng ngươi đó”.
Hạ Noãn Ngôn hắng giọng, cắt ngang hành động liếc mắt đưa tình hư hư thực thực này của hai người.
Bạch công tử cũng không còn nghĩ đến hình tượng Nghiêm đại công tử không quá tương xứng với lời đồn, nhưng người cũng đã mời tới rồi, giờ chỉ có thể mở miệng thử xem sao.
“Ta muốn ngươi mang đi một người ở khách sạn này”. Hắn nói thẳng vào vấn đề.
Danh sách chương