Thẩm Hoài Nhiên sửng sốt một chưởng này của nàng tập trung toàn bộ nội lực.
Nếu hắn không ngăn kịp, một chưởng này mà đánh đi hẳn là phải chết không nghi ngờ, thần tiên cũng cứu không được.
Nghiêm đại công tử mất hứng, oán giận, “Ngươi thật đúng là phiền phức ~”
Nói xong hắn đứng lên, “Quên đi, nhiều người xem thế ta cũng thẹn thùng lắm, ngươi chết đi~”
Sau đó hắn ngoắc ngoắc tay, thật vui vẻ gọi Gia Cát Mộ Quy, “Đi, chúng ta chơi bời đi ~”
“Ngươi vô liêm sỉ!” Bạch Huyên ở phía sau hắn mắng khàn cả giọng.
“Ngươi sao giờ mới nhìn ra ưu điểm của ta ~”
Nghiêm đại công tử thuận tay kéo Tiểu Hắc qua một bên, vô cùng thân thiết cọ cọ ở trên gương mặt Tiểu Hắc, “Hơn nữa ngươi coi, ta giống như không dám xuống tay với Gia Cát Mộ Quy sao~”
Bị hắn ôm, vẻ mặt của Tiểu Hắc vẫn bình tĩnh như cũ nhìn Bạch Huyên, “Bạch cô nương, công tử nhà ta tình dục mãnh liệt, làm ngươi chê cười”.
Ngay cả chết đều không giải quyết được vấn đề, Bạch Huyên rốt cục hết cách, thê thảm nghiêm mặt mở miệng, “Được, ta nói! Phong Cốc ở ngay núi Vô Ưu!”
Núi Vô Ưu, Vô Ưu ở ngay ngoài thành Đông Lâm quốc.
Tên núi là Vô Ưu, cũng là trơ trụi, đi không được vài bước liền đến vách núi.
Vô Ưu ở ngay trong thành của Nghiêm gia, Nghiêm đại công tử tất nhiên biết tình huống này.
Nhìn ra nghi ngờ của hắn, Bạch Huyên cười thảm, “Phong Cốc ở ngay dưới vách núi”.
Rốt cục hỏi ra đáp án, Gia Cát Mộ Quy dắt theo Hạ Noãn Ngôn xoay người bước đi, “Chuẩn bị xuất phát”.
Hắn ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn Bạch Huyên một cái.
Người trong đại sảnh cũng đều đi về phòng thu dọn hành lý, chỉ Bạch tôn vẫn không mở miệng cũng không đi.
Hắn đứng lên, từ từ đi đến trước mặt Bạch Huyên.
“Là hắn sao?” Tiếng nói của hắn lạnh lẽo âm u, lộ ra một hơi thở rét lạnh.
Bạch Huyên không trả lời, chỉ buồn bã khuôn mặt, nhắm chặt mắt.
Bạch tôn ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Hoài Nhiên đúng ở chỗ rẽ của thang lầu, nhìn bọn họ như đang nghĩ tới cái gì đó.
“Biết được nhiều quá, không phải chuyện tốt đâu”.
Giọng nói lạnh nhạt bỏ xuống một câu kia, Bạch tôn cũng đi thu dọn hành lý.
Bọn họ không nhiều đồ vật lắm, hành lý đều đã thu dọn xong.
Bạch công tử ra trước hết, hắn bỏ cái bình sứ ở bên người Bạch Huyên, giọng cứng cỏi nói, “Giải dược Nguyên hình lộ”.
Sau đó không nói gì nữa, đi tới cửa chờ mọi người.
Nếu hắn không ngăn kịp, một chưởng này mà đánh đi hẳn là phải chết không nghi ngờ, thần tiên cũng cứu không được.
Nghiêm đại công tử mất hứng, oán giận, “Ngươi thật đúng là phiền phức ~”
Nói xong hắn đứng lên, “Quên đi, nhiều người xem thế ta cũng thẹn thùng lắm, ngươi chết đi~”
Sau đó hắn ngoắc ngoắc tay, thật vui vẻ gọi Gia Cát Mộ Quy, “Đi, chúng ta chơi bời đi ~”
“Ngươi vô liêm sỉ!” Bạch Huyên ở phía sau hắn mắng khàn cả giọng.
“Ngươi sao giờ mới nhìn ra ưu điểm của ta ~”
Nghiêm đại công tử thuận tay kéo Tiểu Hắc qua một bên, vô cùng thân thiết cọ cọ ở trên gương mặt Tiểu Hắc, “Hơn nữa ngươi coi, ta giống như không dám xuống tay với Gia Cát Mộ Quy sao~”
Bị hắn ôm, vẻ mặt của Tiểu Hắc vẫn bình tĩnh như cũ nhìn Bạch Huyên, “Bạch cô nương, công tử nhà ta tình dục mãnh liệt, làm ngươi chê cười”.
Ngay cả chết đều không giải quyết được vấn đề, Bạch Huyên rốt cục hết cách, thê thảm nghiêm mặt mở miệng, “Được, ta nói! Phong Cốc ở ngay núi Vô Ưu!”
Núi Vô Ưu, Vô Ưu ở ngay ngoài thành Đông Lâm quốc.
Tên núi là Vô Ưu, cũng là trơ trụi, đi không được vài bước liền đến vách núi.
Vô Ưu ở ngay trong thành của Nghiêm gia, Nghiêm đại công tử tất nhiên biết tình huống này.
Nhìn ra nghi ngờ của hắn, Bạch Huyên cười thảm, “Phong Cốc ở ngay dưới vách núi”.
Rốt cục hỏi ra đáp án, Gia Cát Mộ Quy dắt theo Hạ Noãn Ngôn xoay người bước đi, “Chuẩn bị xuất phát”.
Hắn ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn Bạch Huyên một cái.
Người trong đại sảnh cũng đều đi về phòng thu dọn hành lý, chỉ Bạch tôn vẫn không mở miệng cũng không đi.
Hắn đứng lên, từ từ đi đến trước mặt Bạch Huyên.
“Là hắn sao?” Tiếng nói của hắn lạnh lẽo âm u, lộ ra một hơi thở rét lạnh.
Bạch Huyên không trả lời, chỉ buồn bã khuôn mặt, nhắm chặt mắt.
Bạch tôn ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Hoài Nhiên đúng ở chỗ rẽ của thang lầu, nhìn bọn họ như đang nghĩ tới cái gì đó.
“Biết được nhiều quá, không phải chuyện tốt đâu”.
Giọng nói lạnh nhạt bỏ xuống một câu kia, Bạch tôn cũng đi thu dọn hành lý.
Bọn họ không nhiều đồ vật lắm, hành lý đều đã thu dọn xong.
Bạch công tử ra trước hết, hắn bỏ cái bình sứ ở bên người Bạch Huyên, giọng cứng cỏi nói, “Giải dược Nguyên hình lộ”.
Sau đó không nói gì nữa, đi tới cửa chờ mọi người.
Danh sách chương