Thời điểm Lưu Vũ ôm bó hoa lớn quay lại khu vực nghỉ ngơi, người đại diện bị dọa đến nói chuyện cũng cà lăm: "Chuyện... chuyện... chuyện gì vậy? Có...có...có fan hâm mộ trà trộn vào sao?"
"Không có," Lưu Vũ lắc đầu, "Của bạn tặng."
Người đại diện còn có chút không tin, vội vàng gọi nhân viên công tác lại kiểm tra xung quanh một chút.
Lưu Vũ giao hoa cho trợ lý, cẩn thận căn dặn cô phải chăm sóc hoa thật tốt, tuyệt đối không được rời tay. Trợ lý không hiểu cho lắm nhưng nhìn thấy Lưu Vũ ôm bó hoa lộ ra vẻ ôn nhu lại mỉm cười ngọt ngào mà chấn kinh, cô ta chưa từng thấy Lưu Vũ có vẻ mặt như vậy bao giờ, vội vàng ôm lấy bó hoa như ôm một đứa bé, liên tục cam đoan nhất định sẽ chăm sóc tốt.
Buổi fanmeeting kết thúc mỹ mãn, lúc trở về, Lưu Vũ là người đầu tiên lên xe, cậu vẫn cầm theo hoa hồng của mình, tiến đến đuôi xe, cũng không kéo rèm cửa để giao lưu với fan hâm mộ, cậu lặng lẽ ngồi một mình. Tiểu Cửu lúc lên xe vốn muốn ngồi cạnh cậu, thế nhưng không biết vì cái gì, trên người cậu giống như bị bao quanh bởi một từ trường người sống chớ đến gần, Tiểu Cửu đành phải nhìn mấy lần, chuyển sang ngồi ở bên cạnh Pai Pai.
Lưu Vũ cẩn thận nâng lưu từng cánh hoa, mỗi cánh hoa đều chứa đựng từng hồi ức của cậu và Santa, từ ký túc xá trên đảo Hải Hoa đến kí túc xá tập thể Into1 rộng lớn, từ lần đầu ngoài ý muốn hợp tác tới màn múa sau này do hai người đặc biệt biên đạo, từ món Sushi của Nhật Bản đến Tiểu Long Bao của Trung Quốc... Thì ra giữa chúng ta đã từng có nhiều hồi ức như vậy, nhưng sao cậu vẫn còn chưa vừa lòng...
Ý cười bò lên trên gương mặt Lưu Vũ, Lưu Vũ đột nhiên nghĩ đến lúc trước bản thân khi choáng váng còn nghi ngờ có phải Santa hạ độc với mình hay không, cậu đỏ mặt, khẽ cắn môi một chút, ấn đầu ngón tay lên chiếc gai nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Santa, xin anh hãy dẫn em về nhà."
Lần này, em cam tâm tình nguyện.
Qua mấy ngã rẽ thân xe lắc lư, Lưu Vũ nghiêng đầu nặng nề thiếp đi, cậu mơ về một năm bốn mùa xuân hạ thu đông, cũng mơ tới cảnh nắm tay người bản thân thích một đời một kiếp, cậu nghe được Santa nói, anh thích em, Lưu Vũ, anh thích em.
Lưu Vũ mở to mắt, vẫn là căn phòng quen thuộc của bản thân, cậu quay đầu một chút, thấy đầu giường đặt một bó hoa hồng to đỏ tươi, Lưu Vũ có chút sợ hãi, sợ hãi đây bất quá lại chỉ là mơ, cậu tranh đấu một hồi, rốt cuộc mới mở điện thoại ra, nhìn kĩ thời gian nhiều lần, chung quy là sợ bản thân nhìn sai từng phút từng giây.
Lưu Vũ vọt ra khỏi vòng, căn bản không để ý trong phòng còn một người đang ngủ say, tay chân vội vàng, lảo đảo, va vấp trong đêm tạo ra tiếng động không nhỏ, thế nhưng cậu không để ý, cũng không muốn để ý nhiều như vậy, cậu muốn gặp anh, ngay bây giờ, ngay bây giờ.
Lúc Lưu Vũ xông ra khỏi phòng, Santa đã ở ngay trước mặt, anh cũng chạy từ trong phòng anh ra, đi chân trần, cầm điện thoại, vành mắt đỏ ngầu, tham lam lại không dám tin vào điều mình thấy.
Lưu Vũ nghẹn ngào nói: "Ngày 25 tháng 8 năm 2021."
Santa liều mạng gật đầu, nước mắt đều không ngừng chảy ra: "Ngày 25 tháng 8 năm 2021."
Em trở về rồi, Santa, em đã trở về...
Lưu Vũ rất muốn mắng anh một trận, mắng anh sao để cậu chờ lâu như vậy, cũng muốn đánh anh một trận, đem tất cả những ủy khuất và tức giận trút ở trên người anh, nhưng Lưu Vũ lại chỉ chạy lên trước, nhào vào trong lòng anh, nặng nề hôn lên môi anh.
Santa thậm chí còn bị đẩy lùi mấy bước, anh tùy tiện ném di động xuống đất, hai tay đem cả người Lưu Vũ bế bổng lên, hai người ai cũng không muốn tách ra, lảo đảo va va chạm chạm mà hôn, không biết ai không cẩn thận đập vào môi người kia, cũng không rõ ai không nắm chắc lực đạo cắn trúng lưỡi người còn lại, nhưng điều đó không quan trọng, chúng ta thoát khỏi hai cái thời- không mới có thể lần nữa đứng trước mặt nhau.
Lưu Vũ bị hôn đến không thở nổi, cậu không thể không lùi về phía sau một chút, con mắt ướt sũng cứ như vậy nhìn Santa, cậu không khỏi lẩm bẩm: "Anh là của em, Santa, anh là của em..."
Santa muốn nói cái gì đó, nhưng cái gì cũng không nói nên lời, anh lại hôn lên miệng nhỏ trước mặt, cạy mở hàm răng của cậu, quấn lấy lưỡi cậu, hung hăng mút vào.
Cảm giác lưỡi bị lôi kéo đau nhức khiến Lưu Vũ chân thật cảm nhận được sự tồn tại của Santa, cậu nức nở, đánh vào lưng Santa, làm càn phát tiết ủy khuất mà bản thân đã luôn phải chịu đựng.
Santa chậm rãi buông cậu ra, lại hôn nhẹ lên môi cậu lần nữa, thuận theo nước mắt mà hôn lên đôi mắt đang khép hờ của cậu, hôn lên từng giọt nước mắt đang chảy của cậu.
Lưu Vũ bẹp miệng, cậu vẫn còn quá nhiều ủy khuất, một nụ hôn không đủ lấp đầy ủy khuất, cậu không cần biết cái gì thận trọng cái gì đúng mực nữa, cậu giãy dụa chui từ trong ngực Santa ra, kéo một tay anh dẫn về phòng, đem hoa hồng nhét vào trong tay anh, làm nũng nói: "Em muốn anh nói lại một lần nữa."
Santa nhìn bó hoa trong lòng một chút, lại nhìn Lưu Vũ, thâm tình lại kiên định nói: "Lưu Vũ, anh thích em."
Lưu Vũ lắc đầu: "Không đủ."
"Lưu Vũ, anh yêu em."
Lưu Vũ nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút nhưng trong lòng vẫn còn bất mãn, cậu hoàn toàn không để ý hiện tại là đêm hôm khuya khoắt, còn có người đang ngủ, trực tiếp mở tất cả đèn trong phòng lên.
"Em muốn anh nói lại lần nữa."
Santa nhếch môi, nhẹ nhàng, chậm rãi nói: "Lưu Vũ, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em....."
Mỗi một vì sao trên trời đều biết anh có bao nhiêu yêu em.
Châu Kha Vũ ngủ muộn, cũng ngủ rất sâu, động tĩnh ban đầu đúng là không làm phiền đến được cậu ta, vẫn ngủ ngon lành, thẳng cho đến lúc Lưu Vũ bật tất cả đèn trong phòng lên, khiến Châu Kha Vũ đang ngủ mà cũng muốn mù luôn, con mắt đã quen với bóng tối lập tức bị như thế, giống như tinh cầu nổ tung, Châu Kha Vũ trực tiếp liền tỉnh.
Châu Kha Vũ khó khăn mở một con mắt ra, miễn cưỡng thấy rõ được người đứng bên giường, là Lưu Vũ, người sống phòng này, và Santa, người không nên ở chỗ này giờ này. Châu Kha Vũ đã tỉnh nhưng đại não vẫn còn đang restart, không biết rõ tình huống hiện tại ra sao, đang muốn hỏi một câu, Santa đã lao tới, bắt lấy hai bả vai của Châu Kha Vũ điên cường lắc: "Kha Vũ Kha Vũ Kha Vũ, Châu Kha Vũ!"
Được rồi, bắt buộc phải tính táo lại thôi, Châu kha Vũ bị lắc đến thất điên bát đảo triệt để tỉnh, miễn cưỡng chống nửa người dậy, không rõ cho lắm nhìn Santa một chút, rồi lại nhìn Lưu Vũ, khiêm tốn thỉnh giáo: "Sao, sao vậy?"
Santa cười tít cả mắt, đẩy Lưu Vũ lên trước, phi thường đắc ý nói: "Nhìn xem, Lưu Vũ!"
Trên trán Châu Kha Vũ xuất hiện một dấu chấm hỏi: "Hả?"
Santa tiếp tục đắc ý nói: "Tiểu Điềm C của chúng ta."
Lưu Vũ trợn mắt không nói nên lời: " Chớ nói nhảm!"
Trên trán Châu Kha Vũ xuất hiện một dấu chấm hỏi thứ hai: "Hả?"
Santa xích lại gần một chút, ôm Lưu Vũ sung sướng tột độ nói: "Hạng nhất của chúng ta, đội trưởng của chúng ta!" Ngữ khí đó, trần trụi lộ ra vẻ khoe khoang.
Lưu Vũ bất đắc dĩ lấy cùi chỏ nhẹ nhàng đụng người bên cạnh: "Anh đừng làm loạn!"
Trán Châu Kha Vũ xuất hiện dấu chấm hỏi thứ ba, đưa tay lấy điện thoại di động xem, 4 rưỡi sáng, anh không thể không đưa ra một câu hỏi: "...Hai người các anh, có bị bệnh không vậy?"
Hai người trực tiếp bị Châu Kha Vũ tống cổ ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa như muốn làm cả tòa nhà A rung chuyển.
"Không có," Lưu Vũ lắc đầu, "Của bạn tặng."
Người đại diện còn có chút không tin, vội vàng gọi nhân viên công tác lại kiểm tra xung quanh một chút.
Lưu Vũ giao hoa cho trợ lý, cẩn thận căn dặn cô phải chăm sóc hoa thật tốt, tuyệt đối không được rời tay. Trợ lý không hiểu cho lắm nhưng nhìn thấy Lưu Vũ ôm bó hoa lộ ra vẻ ôn nhu lại mỉm cười ngọt ngào mà chấn kinh, cô ta chưa từng thấy Lưu Vũ có vẻ mặt như vậy bao giờ, vội vàng ôm lấy bó hoa như ôm một đứa bé, liên tục cam đoan nhất định sẽ chăm sóc tốt.
Buổi fanmeeting kết thúc mỹ mãn, lúc trở về, Lưu Vũ là người đầu tiên lên xe, cậu vẫn cầm theo hoa hồng của mình, tiến đến đuôi xe, cũng không kéo rèm cửa để giao lưu với fan hâm mộ, cậu lặng lẽ ngồi một mình. Tiểu Cửu lúc lên xe vốn muốn ngồi cạnh cậu, thế nhưng không biết vì cái gì, trên người cậu giống như bị bao quanh bởi một từ trường người sống chớ đến gần, Tiểu Cửu đành phải nhìn mấy lần, chuyển sang ngồi ở bên cạnh Pai Pai.
Lưu Vũ cẩn thận nâng lưu từng cánh hoa, mỗi cánh hoa đều chứa đựng từng hồi ức của cậu và Santa, từ ký túc xá trên đảo Hải Hoa đến kí túc xá tập thể Into1 rộng lớn, từ lần đầu ngoài ý muốn hợp tác tới màn múa sau này do hai người đặc biệt biên đạo, từ món Sushi của Nhật Bản đến Tiểu Long Bao của Trung Quốc... Thì ra giữa chúng ta đã từng có nhiều hồi ức như vậy, nhưng sao cậu vẫn còn chưa vừa lòng...
Ý cười bò lên trên gương mặt Lưu Vũ, Lưu Vũ đột nhiên nghĩ đến lúc trước bản thân khi choáng váng còn nghi ngờ có phải Santa hạ độc với mình hay không, cậu đỏ mặt, khẽ cắn môi một chút, ấn đầu ngón tay lên chiếc gai nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Santa, xin anh hãy dẫn em về nhà."
Lần này, em cam tâm tình nguyện.
Qua mấy ngã rẽ thân xe lắc lư, Lưu Vũ nghiêng đầu nặng nề thiếp đi, cậu mơ về một năm bốn mùa xuân hạ thu đông, cũng mơ tới cảnh nắm tay người bản thân thích một đời một kiếp, cậu nghe được Santa nói, anh thích em, Lưu Vũ, anh thích em.
Lưu Vũ mở to mắt, vẫn là căn phòng quen thuộc của bản thân, cậu quay đầu một chút, thấy đầu giường đặt một bó hoa hồng to đỏ tươi, Lưu Vũ có chút sợ hãi, sợ hãi đây bất quá lại chỉ là mơ, cậu tranh đấu một hồi, rốt cuộc mới mở điện thoại ra, nhìn kĩ thời gian nhiều lần, chung quy là sợ bản thân nhìn sai từng phút từng giây.
Lưu Vũ vọt ra khỏi vòng, căn bản không để ý trong phòng còn một người đang ngủ say, tay chân vội vàng, lảo đảo, va vấp trong đêm tạo ra tiếng động không nhỏ, thế nhưng cậu không để ý, cũng không muốn để ý nhiều như vậy, cậu muốn gặp anh, ngay bây giờ, ngay bây giờ.
Lúc Lưu Vũ xông ra khỏi phòng, Santa đã ở ngay trước mặt, anh cũng chạy từ trong phòng anh ra, đi chân trần, cầm điện thoại, vành mắt đỏ ngầu, tham lam lại không dám tin vào điều mình thấy.
Lưu Vũ nghẹn ngào nói: "Ngày 25 tháng 8 năm 2021."
Santa liều mạng gật đầu, nước mắt đều không ngừng chảy ra: "Ngày 25 tháng 8 năm 2021."
Em trở về rồi, Santa, em đã trở về...
Lưu Vũ rất muốn mắng anh một trận, mắng anh sao để cậu chờ lâu như vậy, cũng muốn đánh anh một trận, đem tất cả những ủy khuất và tức giận trút ở trên người anh, nhưng Lưu Vũ lại chỉ chạy lên trước, nhào vào trong lòng anh, nặng nề hôn lên môi anh.
Santa thậm chí còn bị đẩy lùi mấy bước, anh tùy tiện ném di động xuống đất, hai tay đem cả người Lưu Vũ bế bổng lên, hai người ai cũng không muốn tách ra, lảo đảo va va chạm chạm mà hôn, không biết ai không cẩn thận đập vào môi người kia, cũng không rõ ai không nắm chắc lực đạo cắn trúng lưỡi người còn lại, nhưng điều đó không quan trọng, chúng ta thoát khỏi hai cái thời- không mới có thể lần nữa đứng trước mặt nhau.
Lưu Vũ bị hôn đến không thở nổi, cậu không thể không lùi về phía sau một chút, con mắt ướt sũng cứ như vậy nhìn Santa, cậu không khỏi lẩm bẩm: "Anh là của em, Santa, anh là của em..."
Santa muốn nói cái gì đó, nhưng cái gì cũng không nói nên lời, anh lại hôn lên miệng nhỏ trước mặt, cạy mở hàm răng của cậu, quấn lấy lưỡi cậu, hung hăng mút vào.
Cảm giác lưỡi bị lôi kéo đau nhức khiến Lưu Vũ chân thật cảm nhận được sự tồn tại của Santa, cậu nức nở, đánh vào lưng Santa, làm càn phát tiết ủy khuất mà bản thân đã luôn phải chịu đựng.
Santa chậm rãi buông cậu ra, lại hôn nhẹ lên môi cậu lần nữa, thuận theo nước mắt mà hôn lên đôi mắt đang khép hờ của cậu, hôn lên từng giọt nước mắt đang chảy của cậu.
Lưu Vũ bẹp miệng, cậu vẫn còn quá nhiều ủy khuất, một nụ hôn không đủ lấp đầy ủy khuất, cậu không cần biết cái gì thận trọng cái gì đúng mực nữa, cậu giãy dụa chui từ trong ngực Santa ra, kéo một tay anh dẫn về phòng, đem hoa hồng nhét vào trong tay anh, làm nũng nói: "Em muốn anh nói lại một lần nữa."
Santa nhìn bó hoa trong lòng một chút, lại nhìn Lưu Vũ, thâm tình lại kiên định nói: "Lưu Vũ, anh thích em."
Lưu Vũ lắc đầu: "Không đủ."
"Lưu Vũ, anh yêu em."
Lưu Vũ nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút nhưng trong lòng vẫn còn bất mãn, cậu hoàn toàn không để ý hiện tại là đêm hôm khuya khoắt, còn có người đang ngủ, trực tiếp mở tất cả đèn trong phòng lên.
"Em muốn anh nói lại lần nữa."
Santa nhếch môi, nhẹ nhàng, chậm rãi nói: "Lưu Vũ, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em....."
Mỗi một vì sao trên trời đều biết anh có bao nhiêu yêu em.
Châu Kha Vũ ngủ muộn, cũng ngủ rất sâu, động tĩnh ban đầu đúng là không làm phiền đến được cậu ta, vẫn ngủ ngon lành, thẳng cho đến lúc Lưu Vũ bật tất cả đèn trong phòng lên, khiến Châu Kha Vũ đang ngủ mà cũng muốn mù luôn, con mắt đã quen với bóng tối lập tức bị như thế, giống như tinh cầu nổ tung, Châu Kha Vũ trực tiếp liền tỉnh.
Châu Kha Vũ khó khăn mở một con mắt ra, miễn cưỡng thấy rõ được người đứng bên giường, là Lưu Vũ, người sống phòng này, và Santa, người không nên ở chỗ này giờ này. Châu Kha Vũ đã tỉnh nhưng đại não vẫn còn đang restart, không biết rõ tình huống hiện tại ra sao, đang muốn hỏi một câu, Santa đã lao tới, bắt lấy hai bả vai của Châu Kha Vũ điên cường lắc: "Kha Vũ Kha Vũ Kha Vũ, Châu Kha Vũ!"
Được rồi, bắt buộc phải tính táo lại thôi, Châu kha Vũ bị lắc đến thất điên bát đảo triệt để tỉnh, miễn cưỡng chống nửa người dậy, không rõ cho lắm nhìn Santa một chút, rồi lại nhìn Lưu Vũ, khiêm tốn thỉnh giáo: "Sao, sao vậy?"
Santa cười tít cả mắt, đẩy Lưu Vũ lên trước, phi thường đắc ý nói: "Nhìn xem, Lưu Vũ!"
Trên trán Châu Kha Vũ xuất hiện một dấu chấm hỏi: "Hả?"
Santa tiếp tục đắc ý nói: "Tiểu Điềm C của chúng ta."
Lưu Vũ trợn mắt không nói nên lời: " Chớ nói nhảm!"
Trên trán Châu Kha Vũ xuất hiện một dấu chấm hỏi thứ hai: "Hả?"
Santa xích lại gần một chút, ôm Lưu Vũ sung sướng tột độ nói: "Hạng nhất của chúng ta, đội trưởng của chúng ta!" Ngữ khí đó, trần trụi lộ ra vẻ khoe khoang.
Lưu Vũ bất đắc dĩ lấy cùi chỏ nhẹ nhàng đụng người bên cạnh: "Anh đừng làm loạn!"
Trán Châu Kha Vũ xuất hiện dấu chấm hỏi thứ ba, đưa tay lấy điện thoại di động xem, 4 rưỡi sáng, anh không thể không đưa ra một câu hỏi: "...Hai người các anh, có bị bệnh không vậy?"
Hai người trực tiếp bị Châu Kha Vũ tống cổ ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa như muốn làm cả tòa nhà A rung chuyển.
Danh sách chương