Vị trí vốn là giường của Lưu Vũ giờ lại trống không chỉ có một chiếc sô pha lười.

"Giường đâu rồi..." Santa thì thầm trong vô thức.

Châu Kha Vũ chỉ giường mình nói:" Chẳng phải chỗ này sao?"

Santa đến gần mấy bước, đi loanh quanh tại chỗ trống trên sàn nhà. Anh ngẩng đầu, trông mong nhìn Châu Kha Vũ nói:" Chỗ này, chỗ này, giường chỗ này đâu?"

"Không có Lưu Vũ nào cả..." Biểu hiện dị thường của Santa khiến Châu Kha Vũ thậm chí không dám lớn tiếng trả lời. Châu Kha Vũ thử trấn an Santa nói:" Không có Lưu Vũ, Santa, em ở một mình..."

Santa mặt đã đỏ bừng, trong mắt không rõ từ khi nào đã xuất hiện đầy tơ máu. Anh cười giống như đang tự giễu:" Ha ha làm sao có thể, phòng lớn như thế mà, phòng này là phòng đôi cho nên mới lớn như vậy..."

"Căn phòng này lớn vì ngay từ đầu đã lớn mà..." Châu Kha Vũ cẩn thận từng chút một nói:" Lúc chia phòng mọi người nói đây là đãi ngộ của C vị nên mới để cho em ở..."

"..." Santa nhất thời vậy mà không biết nói gì với bọn họ, vội vàng lấy điện thoại di động ra:" Không nói với mọi người nữa, giờ trực tiếp gọi Lưu Vũ hỏi em ấy hiện đang ở đâu."

Tiểu Cửu vụng trộm kéo góc áo Riki, ghé vào tai nhỏ giọng nói:" Santa không sao chứ, có vẻ không được bình thường a..."

Không chỉ có Tiểu Cửu cảm thấy Santa không bình thường, Riki cũng thấy vậy, Châu Kha Vũ lại càng cảm thấy như vậy. Ba người bọn họ không tự chủ xếp hàng đứng cạnh nhau, nhìn đồng đội trước mắt. Chỗ kia, Santa hai tay run run không ngừng vuốt màn hình lên xuống.

Tìm không thấy, tìm không thấy, tìm không thấy wechat của Lưu Vũ, cũng tìm không thấy số điện thoại của cậu. Rõ ràng đã lưu trong điện thoại, cài đặt để ở đầu danh sách, thế nào lại không tìm thấy.

Santa chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ như hiện tại, anh mờ mịt ngẩng đầu nhìn ba người, bất lực hỏi:" Tại sao không có?"

Ba người không ai dám trả lời anh.

Santa lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, anh mở album ảnh. Các bức ảnh lần lượt hiện lên. Anh nhớ rõ là có, không chỉ là có mà còn có rất nhiều, là ảnh anh lôi kéo cậu cùng chụp chung. Tại sao giờ lại không có? Một tấm cũng không có?

Santa lại nhìn về phía các đồng đội, anh cắn chặt môi, khịt khịt mũi nói:" Mọi người đã động vào điện thoại của tôi phải không? Là ai? Không tìm thấy được Lưu Vũ..." Santa nghẹn ngào nói, dáng vẻ như cậu bé lớn xác bị cướp đi chiếc xe ô tô đồ chơi yêu thích, đáng thương và cũng thật thảm hại.



Ba người nhìn nhau, cuối cùng lại nhìn về phía Santa, ai cũng không dám nói gì.

Santa không được ai đáp lại, bối rối mở đủ loại ứng dụng lên, muốn tìm manh mối gì đó Lưu Vũ để lại. Anh tra tên Lưu Vũ, chỉ ra mấy người trùng tên. Anh tra sáng tạo doanh, cũng không có Lưu Vũ. Cuối cùng anh tra Into1, phía trên lại ghi rõ C vị Into1: Châu Kha Vũ...

Santa dơ tay vuốt mặt một cái, tay dính đầy nước mắt. Anh thậm chí còn không phát hiện ra là bản thân đang khóc. Thế giới xung quanh Santa sụp đổ. Lúc này Santa đột nhiên nhớ tới weibo, anh đã tự mình đăng ảnh chụp chung với cậu trên đó. Santa như thấy được hi vọng, lục lại tài khoản của bản thân.

Vốn dĩ là ảnh chụp chung của hai người, giờ lại chỉ còn mình Santa.

Không có Lưu Vũ.

Cái này cũng quá buồn cười rồi. Santa cảm thấy buồn cười đến chết mất. Anh chỉ vào tấm ảnh trên điện thoại di động nói với ba người kia:" Mau nhìn, mọi người mau nhìn, chỗ này vốn là có Lưu Vũ, tôi khoác vai em ấy, nếu không tôi đứng như vậy chẳng phải quá kì quái sao?"

Châu Kha Vũ muốn nói lại thôi, muốn nói lại không dám mở miệng. Nhưng Santa chấp nhất mà nhìn chằm chằm mãi, cuối cùng Châu Kha Vũ đành ăn ngay nói thật:" Lúc trước khi anh đăng ảnh này, fan lấy pts thành ảnh chụp cùng bạn trai rồi đăng lên, kết quả một đống người vào chửi anh nịnh fan, anh không nhớ?"

"Không phải, không phải! Mọi người đều đang nói gì kì quái vậy? Tại sao..."

Riki nắm chặt tay Santa muốn anh tỉnh táo lại:" Em mới là người đang nói điều kì quái gì vậy?"

Santa hất Riki ra, lùi lại cảnh giác nhìn người trước mặt, cho đến khi dựa vào tường không còn đường lui nữa, há miệng run rẩy cầm điện thoại:" Không được, không không.. Phải tìm tiếp, phải tìm tiếp.."

- ---------

Hai tháng vội vã trôi qua, không còn phát sinh chuyện gì kì quái, Lưu Vũ không thể không thừa nhận chuyện kia đại khái là bản thân tự mình mơ giống thật. Công việc phức tạp và bận rộn gần như chiếm hết sức lực mỗi ngày của Lưu Vũ, cậu dần quên đi những chuyện nhỏ không đáng kể kia. Sắp tới 11/11, trong nhóm ai ít nhiều đều phải livestream, lên hình, tuyên truyền, mang hàng, Lưu Vũ cảm thấy chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu cậu sẽ tràn ngập nào là son phấn, nào là túi sách, nào là quần áo...

Khi chưa debut thì muốn debut, mà debut rồi thì không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giải quyết các hoạt động thương mại để tranh thủ nhiệt độ một chút, mới có thể nuôi mơ ước ca hát và nhảy múa. Lúc nào cũng bận bịu, thậm chí thời gian tập vũ đạo cũng khó có đủ 11 người, luôn là hôm nay người này đóng quảng cáo, ngày mai người kia mang hàng. Nhưng tất cả mọi người đều rất nỗ lực. Cho dù 3 người, 5 người hay hiếm hoi đủ 11 người, ai cũng không để bỏ phí một giây phút luyện tập, ai cũng muốn bản thân trên sân khấu ngày càng tốt hơn, đó mới là sơ tâm của bọn họ.

Ước mơ phải được thực hiện, hiện thực cũng phải vượt qua, nam đoàn Into1 đều từng ngày tiến về phía trước.

11/11 Lưu Vũ và Santa có một buổi livestream chung. Kì thật bọn họ dù là năng lực nghiệp vụ hay thái độ làm việc đều hợp tác rất ăn ý, phi thường xuất sắc. Không ít kim chủ ba ba tìm tới hai người. Hợp tác nhiều thì tiếp xúc cũng sẽ nhiều lên, Lưu Vũ luôn cảm thấy có gì đó không giống như cũ, nhưng lại không chỉ ra được điểm nào không giống.



Lưu Vũ chưa từng cùng ai nhắc lại chuyện kia. Cậu cũng không còn lo nghĩ nhiều về nó nữa. Thẳng cho đến lúc người đại diện, cũng chính là anh họ của cậu, Tô Kiệt mang theo một người tới trước mặt cậu.

Từ sau khi xuất đạo, Tô Kiệt cũng rất ít quản chuyện của Lưu Vũ. Vì dù sao hiện tại đang kí hợp đồng với WJJW, chưa kể công ty của gia đình họ cũng nhỏ không lấy đâu ra tài nguyên tốt. Cho nên khi Tô Kiệt lo lắng đòi nhất định phải gặp Lưu Vũ, Lưu Vũ không thể không rời khách sạn trong đêm để bay về.

Thời điểm trở về kí túc xá, đêm hôm nhưng mọi người đều đã tụ họp đủ ở phòng khách. Lưu Vũ cảm giác được chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó. Tất cả mọi người đều vây quanh một người ở giữa, người kia quay lưng về phía cậu nên Lưu Vũ không nhìn thấy mặt. Tô Kiệt nhìn Lưu Vũ, nắm cổ tay của cậu kéo đến trước mặt người kia.

Lưu Vũ trợn tròn hai mắt mười mấy giây lận, hô hấp của cậu đình trệ.

Đây rõ ràng chẳng phải chính là cậu sao?

Thiếu niên kia cũng biểu hiện ra dáng vẻ kinh ngạc. Mặc dù trên đường cậu ta đã xem rất nhiều video và ảnh chụp, thế nhưng khi trực tiếp thấy Lưu Vũ vẫn không tránh khỏi choáng váng khi hai người họ quá giống nhau.

"Copy rồi paster ra a." Trương Gia Nguyên cảm khái từ tận đáy lòng.

Châu Kha Vũ đụng Trương Gia Nguyên một cái, ra hiệu không được nói.

Tô Kiệt nói chuyện điện thoại cùng Long tổng. Chuyện này thực sự không phải chuyện Tô Kiệt có thể tự giải quyết, cũng không thể giấu diếm được. Cho nên Tô Kiệt mới trực tiếp đem theo người tới đây.

Cúp điện thoại, Tô Kiệt trở lại đám đông, nói: "Anh thấy cậu ta trên douyin, còn tưởng là em không có đầu óc ra ngoài nhận việc riêng."

"Làm sao có thể!" Lưu Vũ hoàn toàn không phản ứng kịp, chỉ là thuận miệng hỏi lại Tô Kiệt:" Video gì?"

"Video tuyên truyền hán phục!"

Lưu Vũ lúc này mới chú ý tới thiếu niên kia quả thực đang mặc Hán Phục. Vừa rồi bị khuôn mặt này làm cho chấn kinh không chú ý tới quần áo, lúc này nhìn kỹ lại, Lưu Vũ lại có cảm giác như thể thiếu niên kia mới thực sự là Lưu Vũ...

Thiếu niên kia bị mấy người đứng vây quanh, cảnh giác nhìn xung quanh, bàn tay giấu trong tay áo không ngừng siết chặt tay mình.

Tô Kiệt kéo Lưu Vũ sang một bên, lo lắng nói:" Sau khi anh tìm thấy cậu ta liền đem về nhà, Tiểu Vũ, khả năng múa cổ phong của cậu ta rất tốt, lại thêm gương mặt này, cậu ta sẽ tạo nên sự uy hiếp rất lớn đối với em. Nếu thả cậu ta đi thì dù không thay thế được em nhưng sau này tranh giành tài nguyên là chuyện không thể tránh khỏi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện