Riki ngồi cạnh nhìn anh, Santa cũng quay đầu nhìn lại một chút, mỉm cười một cái:" Không sao đâu, để mọi người lo lắng rồi."

Ngữ khí Santa điềm đạm lại nhu hòa cũng làm cho Riki an tâm một chút. Vốn cũng không phải là người nói nhiều, sau đó cũng chỉ còn mình người đại diện lải nhải liên thiên về chút việc lớn việc nhỏ.

Đúng như người đại diện nói, gần đây Santa ngoại trừ một chút hoạt nhóm thì không còn có lịch trình cá nhân. Anh cũng không phàn nàn gì, mỗi ngày chính là nhảy một chút, sắp xếp đội hình nhảy, anh cũng không nhắc lại cái tên đó, dường như thật sự đã chữa khỏi bệnh.

Đến ngày hẹn với Hứa Manh, Santa che kín người mới đi đến chỗ hẹn. Đó có lẽ là nơi cô ta sống. Một nơi mặc dù không lớn ngược lại điều kiện không tệ. Hứa Manh dẫn Santa tới phòng khách còn rót cho anh một cốc nước.

Santa không nói nhiều, cũng không hỏi nhiều, chỉ là đem một cái thẻ đặt lên bàn nói:" Mật mã là số hiệu của tôi ở nơi đó."

Hứa Manh cũng không khách khí, trực tiếp đem thẻ bỏ vào túi.

Santa nhấp một miếng nước, hơi ngượng ngùng mà hỏi:" Không ảnh hưởng công việc của cô chứ?"

"Không có!" Hứa Manh thờ ơ nói:" Dù sao tôi cũng nghỉ việc rồi!"

Santa hơi kinh ngạc:" Là bởi vì giúp tôi sao?"

"Anh đừng nghĩ nhiều, tôi chẳng qua là lấy được từ anh một khoản tiền liền không muốn cùng những người đó ở chung một chỗ nữa. Nơi đó cũng không phải nơi tốt đẹp gì!"

Santa có chút thở dài, anh hơi xấu hổ đứng dậy muốn tạm biệt.

Hứa Manh gọi anh ở lại:" Santa, tôi không thể không nhắc nhở anh, nếu anh lại đi khắp nơi tìm Lưu Vũ gì đó, cũng sẽ không có lần thứ hai tôi cứu anh!"

Santa biết cô ta là có ý tốt nhắc nhở, liền gật đầu một cái nói:" Cảm ơn."

"Anh rất yêu người đó sao?" Hứa Manh đột nhiên hỏi.

Santa sửng sốt một chút:" Sao cô hỏi vậy?"

"Một người đã bị cả thế giới lãng quên, nhưng vẫn còn có người nhớ kỹ, tìm kiếm, chỉ có thể là yêu."

Santa khẽ gật đầu:" Đúng, tôi rất yêu em ấy."



" Người đó là ai? Là lão bà của anh? Hay bạn gái?

Santa kì quái nhìn Hứa Manh một chút, giải thích nói:" Tôi đã tỏ tình với em ấy, chỉ là em ấy đã từ chối, với cả em ấy là nam."

Trong nháy mắt Hứa Manh lộ ra biểu cảm sững sờ, nhỏ giọng thì thào:"...nam ư..."

"Có chuyện gì sao?"

"Không có gì..." Hứa Manh một lần nữa điều chỉnh lại nét mặt của mình, tò mò hỏi:" Từ chối lời tỏ tình của anh, anh vẫn còn cố chấp như thế, chân ái a!"

Santa nghe ra được trong giọng nói của cô ta có vài phần trêu chọc, liền không muốn nói về chủ đề này nữa.

Hứa Manh ngừng đùa với anh, cô ta một lần nữa hỏi:" Lưu Vũ kia rốt cuộc là người thế nào?"

Vấn đề này, vô số người đã hỏi qua, Santa cũng đã trả lời qua vô số lần, thế nhưng là không ai tin, cũng không có một chút chứng cứ nào có thể chứng minh Lưu Vũ thực sự tồn tại. Santa vốn không muốn liên quan gì tới người phụ nữ này, thế nhưng bây giờ Santa đột nhiên hiểu được minh chứng Lưu Vũ tồn tại lớn nhất, đúng như cô ta nói tới, Lưu Vũ là ai, Lưu Vũ là người Santa yêu nhất, có thể rõ ràng định nghĩa ra em ấy, em ấy nhất định tồn tại, mình cũng nhất định có thể tìm thấy em ấy. Huống chi có mấy lời, ngoại trừ người này, cũng không còn chỗ nào có thể nói.

Hứa Manh không phản bác lại quan điểm của Santa như bất cứ ai trong quá khứ, cô ta chỉ chăm chú lắng nghe, lẳng lặng chờ Santa hoàn toàn nói xong mới đặt câu hỏi: "Người nhà của cậu ấy cũng đều không nhớ rõ sao?"

"Trước khi vào bệnh viện tôi cũng đã đi tìm mẹ em ấy, còn có anh họ của em ấy, đều xem như những người thân cận với em ấy."

"Đều không nhớ rõ sao?"

"Không phải không nhớ rõ, căn bản không có hai người này." Santa nhớ tới vẫn còn có chút đau lòng, anh thở dài nói, "Giống như em ấy biến mất khỏi thế giới này thì mọi dấu vết liên quan đến sự tồn tại của em ấy đều sẽ bị xóa bỏ."

"Ảnh chụp, video, ký ức, tất cả đều không còn." Hứa Manh cười nhìn Santa nói, "Thế nhưng hết lần này tới lần khác anh vẫn nhớ kỹ, vì sao?"

"Vì sao?" Santa cũng tự hỏi.

"Tôi cũng không biết, nhưng tôi tin anh, nhất định là có tồn tại người này, anh đã nhớ được cậu ta vậy thì đừng từ bỏ tìm kiếm cậu ta, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, cậu ta nhất định đang ở đâu đó chờ anh."

Santa cười khổ một cái nói: "Ngạn ngữ Trung Quốc quá khó, nghe không hiểu."



"Không nhất định phải hiểu!" Hứa Manh nghiêng đầu nói, "Tôi giúp anh cùng đi tìm?"

Santa nghi hoặc nhìn cô ta một cái, Hứa Manh cười ra tiếng: "Tôi chỉ là không đành lòng mà thôi. Anh dù sao anh cũng là idol, rất nhiều chuyện không tiện ra mặt tôi có thể trợ giúp, tôi cũng không tính là lừa anh tiền, số tiền kia cùng lắm coi như là ứng trước a?"

"Nhưng là..."

"Đừng lộn xộn nữa!" Hứa Manh liếc mắt nói, "Không ai tin anh anh phát điên, giờ có người tin rồi anh lại nghi ngờ, người Nhật các anh thật kỳ quái."

"Tôi không có..."

"Nói một chút đi, anh định làm gì?"

Santa không do dự nữa, lần nữa ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Tôi đã nghĩ qua, ở trong trí nhớ của tôi, ngoại trừ Lưu Vũ, còn có một người không khớp, đó chính là Thẩm Khải, người debut hạng 10, tôi đối với người này căn bản không có bất cứ kí ức gì, đã không thể tìm ra Lưu Vũ, vậy chúng ta liền thử tìm Thẩm Khải."

Hứa Manh hướng mắt liếc Santa nói: " Vận khí anh tốt đấy, tưởng gì chứ tìm người tôi có chỗ nhờ."

___________________________

Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền: ý nghĩa "lên tận cùng trời xanh, xuống tận cùng suối vàng". Đây là câu thơ trong bài thơ Trường Ca Hận của Bạch Cư Di.

___________________________

Từ sau khi Tiểu Vũ đến, Santa bắt đầu thời kì đi ngủ nhờ, nay ngủ phòng này mai ngủ phòng khác, có đôi khi muốn ngủ lại giường của Châu Kha Vũ sẽ bị Châu Kha Vũ đuổi ra bên ngoài: "Ông anh, phòng đôi hai người là đủ rồi, ba người ở làm cái gì!"

Trừ cái đó ra, tất cả đều không có cái gì khác thường, Tiểu Vũ còn ngoan ngoãn nghe lời hơn cả mong đợi, mặc dù không ai hạn chế cậu ta đi ra ngoài, nhưng là cậu ta sợ gây phiền toái cho Lưu Vũ, gần như chưa từng đi ra ngoài, nhu yếu phẩm sinh hoạt đều là bảo trợ lý nhàn rỗi đi mua, hoặc là dứt khoát mua qua Internet, ngày bình thường không chuyện làm liền luyện một chút kiến thức cơ bản về nhảy, giảng giải Hán phục, hoặc là quay video nhảy phát lên mạng, chỉ là cậu ta đều sẽ đeo kính râm khẩu trang mũ nón đem bản thân che đến mẹ ruột cũng không nhận ra, hơn nữa cậu ta căn bản cũng không có fan hâm mộ mấy, chỉ là tự giải trí giết thời gian.

Thời điểm Santa nhàn rỗi sẽ dạy cậu ta làm sao quay và cắt video, cậu ta rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, có đôi khi thậm chí còn giúp đỡ Santa cắt mấy cái video ra, Santa sẽ dùng đăng ở trên các nền tảng mạng xã hội, Tiểu Vũ nhìn thấy mấy vạn người thích mà vui vài ngày liền.

Sự đón nhận của mọi người dành cho Tiểu Vũ cũng ngày càng tăng, Lâm Mặc thậm chí nói đùa rằng chờ sau khi giải tán nhóm, Tiểu Vũ có thể cùng Lưu Vũ xuất đạo thành một nhóm mới, đây nhất định sẽ trở thành cú hit lớn.

Tiểu Vũ cũng không nghĩ ngợi nhiều, ngày ngày ngây ngô cười, cậu ta thích nhất là dính lấy Santa, chỉ cần Santa ở nhà, cậu ta sẽ luôn như cái đuôi nhỏ đi theo, mặc kệ anh làm cái gì, Tiểu Vũ đều cảm thấy thú vị, còn quấn Santa để học nhảy.

Nhưng trong mắt Lưu Vũ, nhìn những điều này chỉ cảm thấy gai mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện