Edit: Lục Tử Hạ

Nhà dột còn gặp mưa

Người mãi xui xẻo, muốn né cũng né không được. Sự kiện mười ba bậc thang chỉ là món khai vị mà quỷ quái ở thế giới này đã dọn ra. Trần Thải Tinh, Chu Tuy, Lâm Tín ba người hiện tại đang trên xe lửa, Chu Tuy hỏi: “Tiếp theo làm sao đây? Chốc nữa tới trạm có xuống không?”

“Xuống.” Trần Thải Tinh di chuyển cổ tay.

Chu Tuy thấy vậy, không khỏi suy nghĩ về việc tiếp theo có nên thắp cho con quỷ một nén nhang hay không. Đã lâu không gặp, Anh Nguyên  đã mạnh hơn rồi.

Khoảng 20 phút trước.

Trần Thải Tinh trở về phòng y tế, cùng Lâm Tín đỡ Chu Tuy xuống lầu, dưới lầu Haruhi Suzumiya đang đợi. Bốn người cùng nhau rời trường học, vì không tham gia câu lạc bộ, nên hôm nay về nhà tương đối sớm, đến đường sắt vừa vặn 4 giờ.

“Anh, đợi lát nữa hẳn đi qua.” Chu Tuy nói.

Ngày hôm qua tên Lưu ca kia nói nửa tiếng sẽ có một chuyến tàu hỏa, không biết có chính xác hay không, tuy nhiên nghe theo vẫn tốt hơn. Trần Thải Tinh không ý kiến, ba người ở lại họp, Haruhi Suzumiya cũng không hỏi nhiều, cùng bọn họ chờ đợi bên cạnh đường sắt, 4 giờ 5 phút cũng chẳng có động tĩnh gì.

Chu Tuy cảm thấy tốt hơn nên nhìn về phía Nguyên ca.

“Đi thôi.” Trần Thải Tinh nhìn đường ray, mí mắt hạ xuống, động tác cũng không dừng lại, lấy tiền trong túi giao cho Haruhi Suzumiya, “Tối nay ăn mì đi, tôi muốn ăn mì sợi, làm phiền bạn học Suzumiya giúp một tay chạy đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn.”

Haruhi Suzumiya ấp úng nhận lấy tiền, cùng qua đường ray.

Chu Tuy chân trật đến nghiêm trọng, đi không nhanh, khi băng qua giữa đường ray, mặt đột nhiên biến sắc, nói: “Tiểu Tín, cậu cùng Haruhi Suzumiya đi mua đồ ăn,  ngày hôm nay tôi muốn ăn … ”

“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Tín nhanh chóng ngắt lời, “ Cậu muốn giấu tôi chuyện gì?”

Trần Thải Tinh dẫn đầu nói: “Bạn học Suzumiya đi trước đi, chúng tôi còn có chuyện.”

“Được, được.” Haruhi Suzumiya đi qua đường ray, không quay đầu lại, cứ thế tiến về phía trước.

Chu Tuy cười khổ, “Chân của tôi bị tóm rồi.”

Không biết từ lúc nào đã có một đôi tay đẫm máu từ trên đường ray kéo chặt lấy mắt cá chân Chu Tuy. Chu Tuy đẩy Lâm Tín ra, vội vàng nói: “Nguyên ca, coi như tôi xin cậu, mang Tiểu Tín đi đi, mau rời đi, nhanh lên, xe sắp tới rồi.”

“Không không không, vẫn còn cơ hội.” Lâm Tín điên cuồng lắc đầu.

Tiếng tàu hỏa inh ỏi vang tới, Lâm Tín lục lá bùa trong đống đạo cụ ra, ngồi xổm xuống ném về phía cánh tay quỷ đầy máu kia, nhưng lại không có tác dụng, ngược lại cánh tay quỷ còn kéo ra một cái đầu đầy máu, chính là trở về kiếm người khác thế mạng, cái miệng trên đầu quỷ há to, miệng vừa hạ xuống muốn cắn tay Lâm Tín, Lâm Tín đã rút về kịp thời.

“Đi, đi mau.” Chu Tuy hô to đẩy Lâm Tín.

“Không đi, còn có cơ hội, muốn chết thì cùng chết.”

Tình nhân khó rời khó bỏ, một người hiên ngang lẫm liệt muốn hi sinh, một người mang theo tiếng khóc nức nở muốn tuẫn tình. Chỉ có Trần Thải Tinh ở một bên rất bình tĩnh, nói: “Cùng đi vui đùa một chút đi, tôi chưa từng thấy qua trạm xe lửa không tồn tại trong lời đồn á.”

Cậu ta ngược lại có thể đi, nhưng bây giờ ở chỗ này, lành ít dữ nhiều.

Âm thanh keng keng keng vang đến.

Trong nháy mắt ba người đều ở trên xe lửa. Nhìn qua cửa kính ở đuôi xe, chỗ đường ray khi nãy có một cái xác bê bết máu, vị trí cái xác thế mạng kia rất giống tên oldbie đã chết kia.

Chu Tuy ôm Lâm Tín, hôn trán Lâm Tín, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Sau đó hổ thẹn nhìn về phía Trần Thải Tinh, “Nguyên ca, xin lỗi đã liên lụy anh.”

Hắn biết nếu không phải vì hai người bọn hắn, Anh Nguyên  nhất định có thể thoát thân, rời đi.

“Không có chuyện gì, thật sự là không sao, làm hoàng hậu cũng không tồi.” Trần Thải Tinh nói thầm.

Chu Tuy cùng Lâm Tín:??? Cái gì hoàng hậu? Có điều Anh Nguyên  không giải thích, hai người cũng không hỏi nhiều. Đã ở trên xe, tỉnh táo lại chỉ có một con đường, chính là sống tiếp.

Viền mắt Lâm Tín rất đỏ, nắm tay Chu Tuy, ép buộc chính mình bình tĩnh phân tích: “Ngày thứ nhất cô gái kia hẳn là đã đi xuống nhà ga, cho nên chết. Máu dính trên tảng đá. Ngày thứ hai tay oldbie không ra khỏi xe đứng đợi đến sáng mới trở về, sống sót được một quãng thời gian, tìm người thế mạng, ngày hôm nay không biết người kia có xuống trạm xe hay…”

“Không xuống.” Trần Thải Tinh trả lời.

“Vậy tại sao hắn lại ở trong hình dạng của một hồn ma? Không giống Lưu ca ngày hôm qua.” Chu Tuy hỏi.

Trần Thải Tinh nói: “Bởi vì tên họ Lưu kéo người tìm kẻ chết thay, khiến người chơi đề phòng, cho nên trực tiếp biến thành quỷ tìm người thế mạng.”

Ai có thể tẩy não người chơi để tìm người thay thế cho người chết có thể sống?

Tàu đang chạy một mạch rất nhanh, Trần Thải Tinh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, bọn họ bị bắt lên xe lửa lúc 4 giờ 5 phút, đại khái đã chạy khoảng mười lăm phút, tàu hỏa chạy chậm dần, cảm giác sắp đến trạm, cảnh vật hai bên cửa sổ đã thay đổi, rõ ràng là 4h chiều nhưng trời ngoài cửa sổ đã tối đen, trên sân ga có rất nhiều người đi bộ, nhân viên phục vụ mặc đồng phục, còn có nam thanh niên xách hành lý, mẹ bồng con, người già giúp đỡ nhau, nhìn cách ăn mặc của họ không khác những người bình thường.

Ánh đèn sáng, thậm chí còn có cảnh sát đứng phục vụ.

Cảnh tượng như thế này đối với người chơi bị tóm trên xe mà nói, không khác nào sự hấp dẫn to lớn, đặc biệt là cảnh sát.

“Anh, không xuống hả?” Chu Tuy cảm nhận được những người đi đường ngoài cửa sổ kia đặc biệt kì quái.

Nếu là hắn thì có thể sẽ chờ chút, xem xét tình huống, trạm tiếp theo sẽ bàn.

“Xuống.” Trần Thải Tinh đành trả lời, “Lâm Tín, cậu chăm sóc Chu Tuy là được.”

Lâm Tín: “Vâng, anh Nguyên.”

Đối với quyết định của Trần Thải Tinh, hai người đều không có ý kiến, dù cho Chu Tuy cảm thấy  không ổn nhưng vẫn cứ đi theo bước chân Nguyên ca. Nếu như không phải vì bọn họ, lần này anh Nguyên  cũng không rơi vào nguy hiểm.

Tiếng leng keng keng vang vọng, tàu hỏa vào trạm.

Cửa xe từ từ mở ra, ba người xuống trạm, người qua đường đang làm nhiều việc khác nhau trên sân ga, đột nhiên giống như là con muỗi nghe thấy được máu tươi, đầu chuyển hướng về phía ba người phát ra âm thanh kèn kẹt, Chu Tuy thậm chí nhìn thấy người mẹ bồng đứa con đầu vặn 180 độ về phía sau, đạt đến một góc mà con người không thể làm được.

Tia sáng mờ đi, những ngọn đèn trong trạm ga bắt đầu nhấp nháy.

Những người bình thường đó lộ ra dáng vẻ trước khi chết, một số bị xé xác, một số bị treo cổ, số khác chết đuối và sưng tấy, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía ba người với ánh mắt thèm thuồng. Lâm Tín nhìn thấy một chỗ, nhỏ giọng nói: “Nguyên ca, cô gái chết ngày đầu tiên ở chỗ trạm xe.”

Trần Thải Tinh nhìn sang thấy đúng vậy, có điều cô gái bây giờ tràn đầy oán hận, muốn kéo bọn họ chết chung.

“Ba vị khách quý, hoan nghênh đến trạm xe lửa, xin hỏi cần trợ giúp gì không? Nếu như lạc đường, tôi có thể mang các cậu quay về.” Vị nhân viên mặc đồng phục nói.

Lâm Tín cùng Chu Tuy đề phòng nhìn về phía đối phương, cũng không mở miệng.

“Có.” Trần Thải Tinh cười híp mắt nói: “Xin hỏi làm sao xử lý hết đám quỷ các ngươi?”

Sắc mặt của vị nhân viên ấy thay đổi, toàn bộ khuôn mặt bị xé toạc và bắt đầu chảy máu, oán khí tuôn trào, tuy nhiên vẫn chưa kịp ra tay, Trần Thải Tinh đã động thủ trước.

Đại sảnh lấy Trần Thải Tinh làm tâm bùng nổ ra ánh sáng màu vàng lộng lẫy thánh khiết, tất cả oán khí của lệ quỷ bị đẩy lùi, sau đó bỗng dưng rơi xuống một tên người tuyết, trong miệng người tuyết kêu “ma ma ma ma mẹ đâu rồi”, bắt đầu cộc cộc cộc chạy trốn va chạm chung quanh, mà trong tay Trần Thải Tinh có thêm một sợi dây cũ màu đỏ.

Sợi dây đỏ là món quà của cặp song sinh.

Dùng để chơi thắt dây, sợi dây này ở trong thế giới [Đồng dao thắt dây] chỉ dài ở mức bình thường, nhưng khi đã trở thành đạo cụ thì lại dài đến vô cùng tận.

Ở thế giới [đồng dao], tất cả quỷ quái đều sợ sợi dây này, tham gia trò chơi mà có đạo cụ thế này, đừng nói là quỷ, thậm chí là ác quỷ cũng không làm gì được. Bonus ngọc nữ tâm kinh của Trần Thải Tinh, cuối cùng có thể cảm nhận cảm giác được đuổi kịp quỷ quái, liền vui vẻ trải nghiệm cảm giác bay qua bay lại.

Chơi rất vui.

Chu Tuy, Lâm Tín hai người đứng ở một bên nhìn đến mức trợn mắt há mồm, vốn không để hai người có cơ hội ra tay, một mình anh Nguyên  bay tới bay lui đã vây đám ác quỷ vây lại, chồng chất thành một quả cầu cực lớn, người tuyết lớn vỗ vỗ liền biến thành bóng nhỏ lăn lăn, bọn ác quỷ gào khóc thảm thiết phát ra tiếng cầu xin tha thứ. Còn lại hai, ba phần nháo nhào chạy trốn, chỉ có lẻ tẻ mấy vị, những cụ già tóc bạc, những cậu bé nhỏ hơn đùi của Trần Thải Tinh, và cả cô gái tử vong ngày thứ nhất tham gia trò chơi, mấy vị này khóc lóc sướt mướt xin tha, để Trần Thải Tinh buông tha bọn họ, cho một con đường sống.

“Bọn tôi cũng là bị ép, sau khi chết bị nhốt ở chỗ này, muốn đi ra ngoài đầu thai phải tìm người chết thế chỗ, nếu không đời đời kiếp kiếp sẽ bị nhốt.” Ông lão mặt mũi đầy bi thương nói.

Ông lão nói: “Chúng ta lớn tuổi không tranh nổi, chỉ có thể sống cuộc sống côn đồ để sống sót, ai biết có ngày gặp người lợi hại như ngươi.”

“Người chơi ra đứng ngoài xe chết đi trở thành một số trong các ngươi, vậy linh hồn của người không ra xe đứng lại chết đã đi đâu?” Trần Thải Tinh lạnh giọng hỏi.

Ông lão im lặng, đứa nhỏ ngóng ngóng nói: “Hồn bị bọn họ ăn hết, ta không có ăn. Anh ơi, anh buông tha cho em được không?”

“Các anh có thể đưa tôi ra ngoài không?” Người chơi nữ khóc sướt mướt, “Tôi muốn về nhà, tôi biết cách mang các cậu trở về, tôi có thể mang các cậu trở về, chỉ cần ngồi lên xe lửa thêm lần nữa… ”

Trần Thải Tinh mỉm cười nhìn sang, liếc nhìn về phía đám oán quỷ đáng thương khẩn cầu.

“Tưởng tôi chưa đi xe lửa bao giờ à, muốn đi ra ngoài thì tất nhiên phải ra trạm xe lửa, ngồi lên xe lửa lần nữa, ai biết xe đang ở hướng nào, còn cần cô chỉ đường à?”

Ánh mắt nữ quỷ đầy oán hận phẫn nộ, “Tại sao tại sao, tại sao tôi chết thảm như vậy mà còn bị giam cầm ở đây.”

“Hai người kia trực tiếp bị ăn thịt, ngươi còn có một phần quỷ khí, thành quỷ cũng không thể trách ai.” Trần Thải Tinh lười chẳng nói thêm lời nào, bèn trói mấy tên quỷ thảm hại kia lại bằng bùa giữ quỷ, rút đi dây đỏ, nói: “Đi lên xem thử.”

Chu Tuy cùng Lâm Tín:…

“Anh, anh cầm tinh con khỉ hả?”

Trần Thải Tinh lắc đầu, không biết Chu Tuy hỏi cái này là có ý gì. Lâm Tín quả nhiên là thanh mai trúc mã của Chu Tuy, cả hai cùng nhau lớn lên, lại đỡ người tiếp lời nói: “Cậu ta muốn gọi anh là Hầu ca.”

“Đúng vậy, Hầu ca Hầu ca anh lợi hại ghê.” Chu Tuy cất cao giọng nói.

Trần Thải Tinh:…

Mắc ói quá.

Nhà ga có cầu thang đi lên trên, ba người đi lên, càng đi lên cao càng thấy ánh sáng trắng chói mắt, lần thứ hai mở mắt ra đã trở về trạm xe chỗ cũ.

4 giờ 56 phút…

Trần Thải Tinh liếc nhìn thời gian, trì hoãn không tính là lâu, “Trở về ăn cơm thôi, đói bụng rồi.”

“Anh, anh lợi hại thiệt á, cái nhà ga đó vậy mà cũng không làm gì được anh…” Chu Tuy bắt đầu cất giọng hát lạc nhịp của mình.

Trần Thải Tinh còn chưa mở miệng, Lâm Tín đã không chịu nổi trước.

Giờ này học sinh của các câu lạc bộ cũng đã về nhà, trên đường không có người nào, ba người đột nhiên xuất hiện cũng không khiến người khác tò mò, đi tầm 10 phút đã tới nơi ở, Lâm Tín phải cho Chu Tuy băng bó còn phải đắp thuốc, hi vọng ngày mai có thể tốt hơn một chút.

“Tôi về rồi đây.” Trần Thải Tinh đẩy cửa ra.

Haruhi Suzumiya ở trong nhà bếp, mang trên mặt nụ cười nhạt nhòa, nói: “Được rồi, chúng ta ăn thôi.”

“Làm phiền cậu, tôi đi rửa tay chút” Trần Thải Tinh nói.

Bữa tối hôm nay là mì sợi.

Sợi mì Nhật Bản được phục vụ với nhiều món ăn kèm, Haruhi Suzumiya rán trứng lòng đào ăn cực kỳ ngon, sau hai ba ngày ăn cơm hộp, mì sợi cũng rất hợp khẩu vị, tuy rằng vẫn là kiểu thanh đạm, ăn hết mì liền húp hết nước.

“Ngon quá, tay nghề của bạn học Suzumiya rất tốt, sau này cậu mà kết hôn thì nửa kia của cậu sẽ rất hạnh phúc.” Trần Thải Tinh nói.

Đối phương cúi đầu, “Nguyên Tinh quân quá khen.”

“Ngày hôm nay tới lượt tôi dọn dẹp, bởi vì bọn tôi đã làm lỡ thời gian làm bài tập của Suzumiya.” Trần Thải Tinh đứng lên, dọn bát đũa.

Haruhi Suzumiya muốn đứng dậy, bị Trần Thải Tinh tiện tay nhấn vai ngồi xuống, đối phương phản ứng rất lớn, co rúm lại né tránh. Trần Thải Tinh sửng sốt một chút nói xin lỗi, Haruhi Suzumiya rất thích xin lỗi, nói không thích người khác đụng chạm, không phải vấn đề của Nguyên Tinh quân.

“Không cần nói xin lỗi lẫn nhau. Tôi đi dọn dẹp, Suzumiya nghỉ ngơi đi.” Trần Thải Tinh ôm bát đũa đi vào nhà bếp.

Bởi vì khúc nhạc dạo ngắn này, Haruhi Suzumiya cũng quên mất phải từ chối.

Bên trong phòng bếp, Trần Thải Tinh rửa chén, nghĩ về phản ứng Haruhi Suzumiya ngày hôm nay, hiểu lầm cậu bị giáo viên tiếng Anh uy hiếp, ánh mắt toát ra vẻ lo lắng, biết được bạn của cậu Chu Tuy bị thương nên cố ý chờ cậu dưới tàng cây trở về, còn có đụng chạm vừa nãy, đối phương phản ứng mẫn cảm né tránh lại còn xin lỗi, bản năng phản ứng tâm tình đều là thật, không phải giả bộ.

Chính là tâm trạng của thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi.

Đề phòng bên ngoài nhưng cảm nhận được sự thiện ý bên trong và sẵn sàng đáp lại bằng sự chăm sóc tử tế tương tự.

Đồng thời, vẫn có chuyện không đúng. Giống như lúc ở đường ray, Trần Thải Tinh để cho đối phương đi, nếu như là người bình thường sẽ hiếu kỳ quan tâm hỏi tại sao không cùng trở về, nhưng đối phương một câu cũng không hỏi, cũng không quay đầu lại trực tiếp đi, giống như biết bọn họ sắp gặp phải phiền toái gì.

Xem ra đúng là như cậu nghĩ, đây là một ván cờ đã định, Haruhi Suzumiya đã chết, các người chơi lần thứ hai bi kịch đi vào trong nội dung vở kịch, đồng thời Haruhi Suzumiya không biết mình đã chết, trạm xe kia là nơi định đoạt, bị quỷ Suzumiya ảnh hưởng.

Trần Thải Tinh thu dọn xong bát đũa trong nhà bếp, rửa sạch tay, Haruhi Suzumiya rửa hoa quả rót trà nóng, tỏ ra cảm kích nhưng cũng mang vẻ đã làm phiền người khác, liên tục cúi đầu nói: “Phiền ngài quá rồi, Nguyên Tinh quân.”

“Không phiền, cậu giúp tôi nấu cơm hai ngày, chúng ta còn là bạn nữa mà.” Trần Thải Tinh cười cười nhận trà nóng, “Trợ giúp lẫn nhau là điều nên làm.”

Haruhi Suzumiya thoáng sửng sốt, mái tóc che khuất ánh mắt, nói: “Vẫn là lần đầu tiên có người không chê tôi phiền phức.”

“Cậu vốn cũng không phải là phiền phức. Suzumiya rất lợi hại, biết làm cơm, dọn dẹp nhà cửa, còn rất chú ý việc học, nếu như là tôi thì sẽ không làm được nhiều như vậy.” Trần Thải Tinh đúng lúc tán dương Suzumiya một hồi, đối phương thật sự rất tự ti, thường xuyên tán dương sẽ làm cho đối phương tự tin hơn.

Quả nhiên Suzumiya ngẩng đầu lên, đáy mắt óng ánh, mím môi lộ ra nụ cười nhạt nhòa.

“Cảm ơn Nguyên Tinh quân.”

“Khách sáo rồi, vậy tôi lên lầu trước.” Trần Thải Tinh nói.

Tuy rằng bi kịch ngày trước, mà đây là thế giới của Haruhi Suzumiya, kịch bản lần nữa lặp lại, không biết sẽ phát triển ra sao.

Ngày thứ hai, không ít người chơi tiếp tục nói về chuyện ở đường ray

“Tên thế thân không còn, cả ngày hôm qua cũng không xuất hiện, nội bộ trong chúng ta ai đã bị bắt đi?”

“Không biết, rạng sáng không nghe tàu hỏa kêu.”

“Làm hại lão tử ngày hôm qua tan học đợi xe hơn 1 tiếng, cũng không gặp.”

“Không biết là ai, tí nữa đếm xem, giả thiết xem ngày hôm qua là thứ tư, ngày hôm qua trò mười ba bậc thang chết thêm một người, chúng ta phải còn lại mười người.”

Có người bắt đầu ngó dáo dác xung quanh, thời gian đi học của mọi người đều không khác mấy, khẽ đếm, sửng sốt một chút.

“Không thiếu người nào.”

“Làm sao lại không thiếu? Cậu chắc chắn không nghe thấy tiếng tàu hỏa lúc rạng sáng?”

“Cậu không phải cũng không nghe sao, thật sự đó, lừa cậu làm cái gì, tất cả mọi người đều không nghe.”

“Vậy tại sao không ai chết?”

“Còn có khả năng, trạm xe quỷ đã trở nên mạnh hơn, ngày hôm nay nhớ cẩn thận đồng đội bên cạnh.”

Dọc đường Chu Tuy vui vẻ, nghĩ thầm ngày hôm qua đi qua còn bị bắt ba người, nhưng không ngờ Anh Nguyên  lợi hại.

“Chân cậu thế nào rồi?” Trần Thải Tinh hỏi một tiếng.

Chu Tuy nhìn xuống, nói: “Không đau, chắc vẫn còn hơi cà nhắc, nói không chừng buổi chiều là có thể hoạt động bình thường.”

Không đau là lừa người, đối tượng lừa gạt chính là Lâm Tín.

Trần Thải Tinh cũng không nhiều lời.

“Anh, chuyện xe lửa có thể được giải quyết không?” Chu Tuy hỏi.

Trần Thải Tinh lắc đầu, “Không biết.” Cậu càng có khuynh hướng không giải quyết, đây không phải là thế giới thật, mà là thế giới của Haruhi Suzumiya, sau khi rạng sáng có khả năng xe lửa sẽ thay đổi, lại đến một lần nữa.

Thế giới này Haruhi Suzumiya mới là đầu mối chính.

Bây giờ không phải là lúc nói chuyện thời gian, Trần Thải Tinh liếc mắt nhìn hai người, ý là có gì để sau hẵng nói.

“Ngày hôm qua lớp 4 có người chơi mém chết vì trò mười ba bậc thang, tra ra tên gì không?”

“Lâm Tín, Chu Tuy.”

“Bọn họ rốt cuộc làm sao thoát chết?” Tay oldbie vô cùng tò mò dò hỏi.

Kết quả vai bị vỗ một cái, quay đầu lại liền thấy hai người trẻ tuổi, một chân lại còn bị thương phải quấn vải băng, nhất thời liền biết chính là người mà mình vừa nhắc đến.

“Muốn biết bọn tôi làm sao thoát chết không?” Chu Tuy cười lộ răng trắng.

Đối phương ngược lại đề phòng mười phần, có Lưu ca ở phía trước làm ví dụ, hiện tại ai có lòng tốt cung cấp manh mối đều không thích hợp, đều sẽ hoài nghi là quỷ tìm thế thân.

“Không cần, cậu tránh xa tôi một chút là tốt rồi.”

Chu Tuy:???

Được thôi, vốn còn muốn một ngày sẽ làm một điều tốt.

Rất nhanh đã đến đường ray xe lửa, mấy người chơi chần chừ không tiến lên, lần này vẫn là ba người Trần Thải Tinh bình tĩnh vượt qua. Hai người chơi ở phía sau nhát gan nhìn nhau lưỡng lự, tận dụng mọi thời cơ đi nhanh lên.

Một buổi sáng học chương trình phổ thông.

Tiết 3 giờ dạy học có một nữ người chơi bị vây trong phòng vệ sinh thứ 3. Sau nửa tiết học, một giáo viên phát hiện có điều gì đó không ổn nên hỏi.

“Học sinh nữ đi nhà vệ sinh sao còn chưa trở về?”  Người chơi nữ cùng bàn nói.

Giáo viên nói: “Vậy em đi tìm đi.”

Chu Tuy viết tờ giấy cho anh Nguyên, “Nhà vệ sinh có chuyện ma quái?”

Trần Thải Tinh gật đầu.

Chu Tuy thấy bộ dạng bình tĩnh của anh nguyên, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ là tại sao anh Nguyên biết nhà vệ sinh có quỷ không làm tổn hại đến tính mạng?

Đúng như dự đoán, không bao lâu bên ngoài phòng học vang lên tiếng nữ sinh lanh lảnh hét lên có quỷ có quỷ.

Giáo viên đi ra ngoài trước để xem tình huống, trong lớp học sinh ngồi không yên, nháo nhào nhìn ra ngoài, toàn bộ phòng học chỉ có Haruhi Suzumiya không tò mò, ngồi tại chỗ cúi đầu đọc sách, Trần Thải Tinh cùng Chu Tuy biết không xảy ra chuyện lớn, cũng không đi ra ngoài.

Sau nửa buổi học này, liền nghe tin hai cô bé sợ quá đưa đi phòng y tế, cứ thế ầm ĩ cho đến giờ tan học.

“Nữ quỷ có con mắt lớn bằng mắt trâu, cái miệng to như chậu máu, há miệng một cái là có thể nuốt lấy một đầu người.”

Nói bậy!

Mắt của Hắc Đản đúng là lớn thật, nhưng cũng không có lớn bằng mắt trâu, hơn nữa còn vô cùng đáng yêu. Miệng càng không cần nhắc tới, cái gì mà miệng lớn như chậu máu!

“Hẳn là oán linh chết ở nhà vệ sinh, nghe nói người càng nhỏ, bị hành hạ đến chết, oán khí sẽ càng lớn.”

“Vậy làm sao bây giờ? Không phải trước đó ở nhà vệ sinh nam sao, tại sao lại chạy đến nhà vệ sinh nữ?”

“Tên tiểu quỷ kia vốn là một cô bé.”

Trần Thải Tinh:… Cũng không phải.

Cô gái kia bị hù đến mức vẫn không chịu trở về, nhất định ở lại phòng y tế nghỉ ngơi. Giữa trưa Trần Thải Tinh đi một chuyến tới nhà vệ sinh, gõ cửa, “Hắc Đản, Hắc Đản con ở đâu?”

“Ba ba đừng vào, sẽ dọa ba á.”  Hắc Đản trong nhà vệ sinh nói.

Trần Thải Tinh hỏi: “Con có sao không?”

“Không có chuyện gì đâu, chơi rất vui luôn, ba ba đi nhanh đi.”

Trần Thải Tinh:…

Theo đạo lý là phải dạy dỗ con trẻ không thể hù dọa người, mà con trẻ nhà mình lại có nghề nghiệp, chính là chuyên đi hù người, còn nói nữa thì thật không biết nói gì.

“Được thôi con ở lại chơi vui vẻ.”

Cậu từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, nhìn thấy Sawano Hiroshi cầm trong tay camera lén lén lút lút đi về phía nhà vệ sinh nữ, vì vậy quay lại, gõ cửa wc của Hắc Đản, “Con yêu, con đi sang wc bên cạnh á, chơi cho thật vui, không cần nương tay.”

Hắc Đản lập tức vui vẻ, “OK nha ba ba, để con hóa trang xong đã.”

Trần Thải Tinh:???

Lớn như mắt trâu? Cái miệng lớn như chậu máu?

Nhà vệ sinh riêng đã không còn hình bóng.

Buổi chiều môn đầu tiên của lớp 3 là mỹ thuật, lại phải chơi mười ba bậc thang. Mười một học sinh, lớp ba hiện tại bao gồm Trần Thải Tinh, Chu Tuy thì còn có sáu người, so với lớp bên cạnh nhiều hơn một người. Đi ở phía trước, giám đốc mới mua nhà Tiết Hạo sợ sệt, thực sự không có cách nào chạy đến cạnh Chu Tuy hỏi cách tránh.

Bấy giờ, Chu Tuy mới đi hỏi ý anh Nguyên, anh Nguyên không ngại hắn mới sáng sớm đã làm phiền, nói ra mọi thứ.

Nói cặn kẽ từ đầu đến đuôi.

“Ý của anh là không có cách nào tránh khỏi mười ba bậc thang, chỉ cần không bước vào lớp mỹ thuật?”

“Đúng, còn có một điểm, chỉ cần đặt chân lên bậc thang, cậu sẽ rất muốn đi lên phòng mỹ thuật, tốt nhất nên kết bạn để có người ngăn cản cậu.”

Ánh mắt Tiết Hạo nhìn chằm chằm Chu Tuy, cười ha ha lấy lòng nhấc mũ nói: “Tiểu ca, cậu là người tốt như vậy, giúp tôi một tay đi, tôi một đại nam nhân lại sợ sệt không khác người chơi nữ thì làm sao coi cho được, cậu giúp tôi đi, ra ngoài cậu muốn mua phòng tôi sẽ giúp cậu.”

Một tên giám đốc thị trường như cậu mà cũng trâu bò vậy à? Phòng bất động sản đó là do nhà cậu mở hả?

Trần Thải Tinh cũng không muốn nói gì, đây chính là điển hình há mồm chờ sung, những người có lòng tốt bị quấn lấy như vậy hắn đã gặp qua nhiều lần rồi.

“Tôi thật ra rất muốn giúp, tuy nhiên cậu xem tôi chân còn cà thọt, lúc đó sợ cản cậu không nổi.” Chu Tuy chỉ vào chân mình nói.

Tiết Hạo:… Cũng đúng.

Vì vậy ánh mắt bèn dời đến Trần Thải Tinh.

“Tôi “đến tháng” rồi, tâm tình không tốt, ngày hôm nay không chịu nổi đả kích đâu.” Trần Thải Tinh thuận miệng qua loa.

Tiết Hạo cười ha ha nói: “Nào dám làm phiền cậu, tôi nhìn qua nhìn lại một chút.” Hắn có thể nhìn ra, nam nhân trẻ tuổi này chính là lão đại.

Chu Tuy nói những gì người chơi lớp ba đều nghe được, mọi người nhanh chóng tìm bạn, có chuyện gì xảy ra đều phải ngăn cậu ta. Tiết Hạo dựa vào sức mạnh của mình cũng có được một người bạn đồng hành.

Chuông reo, lớp ba nháo nhào đi về phía cầu thang.

Cầu thang này đã từng xảy ra chuyện một lần, cắn chết người chơi, máu tươi lênh láng chảy một tầng, nhưng bây giờ các học sinh làm như không có chuyện gì xảy ra, cười cười nói nói lên lầu. Chỉ có những người chơi tâm lý vững vàng, chú ý không quan tâm đến điều xúi quẩy trực tiếp qua một tầng, bước lên hai tầng.

Một tầng, hai tầng, ba tầng…

Cầu thang như là có ma lực, dường như mất hết tự chủ bắt đầu đếm số đi lên.

“Mười ba …” đạp trúng mười ba bậc thang người chơi nam sửng sốt một chút, phản ứng lại, ôm lấy Tiết Hạo, “Hạo ca Hạo ca, nhất định phải ngăn tôi nhất định phải ngăn tôi.”

Tiết Hạo gật đầu: “Cậu yên tâm tôi nhất định sẽ ngăn, chúng ta không đi vào phòng học, tìm cái góc tránh đi một lát.”

“Nhất định phải ngăn, nhất định phải ngăn tôi lại.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện