Editor: Maris
Xuyên qua cửa kính xe, NPC House vẫn còn đang đứng ở cổng hàng rào gỗ, luôn nhìn theo hướng bọn họ rời đi, chưa từng bỏ đi, giống như là đang chờ đợi điều gì đó.
“Anh ơi.” Âm thanh mang theo nét trẻ con của Nguyên Cửu Vạn vang lên.
Trần Thải Tinh thu hồi ánh mắt thì cậu nhìn thấy đôi mắt hạnh của nhóc đang mở to tròn, nước mắt long lanh tội nghiệp, như là một chú chó con bị vứt bỏ, đầy lưu luyến. Biểu tình của nhóc chạm vào điểm manh của Trần Thải Tinh, đặc biệt là từ khi mấy người Vương Hưng Bình nói ra lời suy đoán rằng trò chơi này không phải chỉ chơi qua một màn là có thể kết thúc, vậy sau này nếu không có cậu bên cạnh, nhóc con phải làm sao đây!
Làm tan nát trái tim của đại ca rồi.
“Tiểu Cửu, chờ khi trò chơi kết thúc, nếu có vật phẩm giúp trói chặt đồng đội, anh mua cho hai người, chúng ta lần nữa cùng nhau tiến vào nhé?”
Mặc dù tuổi nhóc còn nhỏ, lá gan lại rất lớn, rất thích hỗ trợ cậu và không bao giờ làm vướng tay vướng chân ai, giống như lúc cầm đèn pin vào phút cuối, khi John càng lúc càng đến gần, Vương Tiêu Tiêu sợ đến nỗi ném điện thoại di động sang bên cạnh, vẫn là nhóc ngăn cơn sóng dữ ở trong bóng tối chiếu sáng. Không gây cản trở, chưa bao giờ la hét hay gào khóc, chưa kể nếu không có việc gì thì còn có thể bán manh.
Trần Thải Tinh dùng kính lúp dày tám trăm lớp săm soi nhìn kiểu nào cũng thấy nhóc rất được.
Nguyên Cửu Vạn trong nháy mắt từ trạng thái cún con tội nghiệp bị vứt bỏ biến thành cái đuôi phe phẩy hân hoan vui sướng, đầu gật như giã tỏi, ngoan ngoãn nói: “Chắc chắn rồi ạ, chúng ta ngoéo tay hứa với nhau có được hay không?”
“Được.” Trần Thải Tinh cũng không tin tưởng điều này lắm, có điều cứ coi như cậu đang dỗ trẻ con đi.
Hai đầu ngón út móc vào nhau. Đôi mắt Vương Tiêu Tiêu đứng xem bênh cạnh cũng đỏ lên, cô ước ao, cô cũng muốn được ôm cái đùi lớn như Trần Thải Tinh, đều là người mới, mà tố chất của người ta lại có thể cao như vậy!
Chiếc xe loạng choạng đi đến lối vào thị trấn nhỏ.
Sương mù đã tản đi, có thể nhìn thấy ruộng đồng ở bốn phía rộng lớn. Đột nhiên trước mắt Trần Thải Tinh tối sầm lại, cả người cậu đơn độc rơi vào một không gian tối đen, những người khác trên xe đều biến mất, trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một màn hình điện tử.
Trò chơi thần quái [Viện bảo tàng tượng sáp], tổng hợp kết quả cá nhân của Trần Thải Tinh.
Cấp A, thưởng năm mươi đồng vàng (có thể quy đổi thành tiền mặt ở thế giới thực), đạo cụ nhận được x 1, đã mở ra phó bản thương thành.
Giết chết John: hoàn thành.
Tiêu trừ oan hồn ở thị trấn nhỏ: hoàn thành.
Tìm kiếm manh mối có giá trị cao: hoàn thành.
Boss ẩn: chưa hoàn thành.
Màn hình tổng hợp kết quả biến mất, tiếp theo xuất hiện thông tin của Trần Thải Tinh và mọi người, mở ra danh sách các thế giới đã tham gia, trước mắt trên danh sách của cậu chỉ có viện bảo tàng tượng sáp, với một con tem có độ khó trung bình ở mặt sau. Có một cái icon hình giống như một chiếc ba lô ở góc màn hình, Trần Thải Tinh click mở ra, ba lô chỉ có hai ngăn, bên trong trống trơn không có thứ gì.
Vật phẩm nhận được có icon hình một cái mặt nạ, phía trên còn có dòng chữ màu đỏ ghi: Chưa đọc.
Trần Thải Tinh có chút kích động, không biết là vật phẩm gì đây, ấn vào dòng chữ màu đỏ…
Vật phẩm ngụy trang. Giải thích cặn kẽ: Ở trong trò chơi thần quái người chơi có thể thay đổi vẻ ngoài của bản thân.
Hình như hơi vô dụng.
Trần Thải Tinh không nhìn nhiều, bèn vào thương thành, thương thành có rất nhiều mặt hàng, giống như một cái siêu thị cỡ lớn, bán đủ thứ từ những món có thể dùng trong sinh hoạt hàng ngày đến những dụng cụ thích hợp cho việc du lịch, giết người, phòng thân, có điều cậu cũng không quan tâm lắm, bởi vì của cậu chính là phiên bản sơ cấp, đồ có thể mua được rất ít, có thể đếm trên đầu ngón tay, rất nhiều đồ đều được đặt trong những ô vuông bị khóa.
Lướt qua mấy món đồ ăn vặt, cuối cùng tìm thấy vật phẩm ràng buộc đồng đội bên cạnh ô vuông đóng kín.
Ba mươi tám đồng vàng.
“…”
Lúc này cậu bỗng dưng muốn ngâm thơ. (em nó muốn chửi đó quí dị)
Cậu có tổng cộng năm mươi đồng vàng, phía trước mặt từng món từng món đồ ăn vặt hiện ra, Trần Thải Tinh vốn cảm thấy được cậu có rất nhiều đồng vàng, hiện tại vừa nhìn giá cả vật phẩm, mới nhận ra bản thân mình đã ngây thơ đến mức nào.
Cũng may vật phẩm trói buộc đồng đội trong thế giới trò chơi có thể sử dụng vô thời hạn, nhưng chỉ có thể trói với một người đồng đội tiêu chuẩn, nếu cởi bỏ ràng buộc với đồng đội thì vật phẩm sẽ hết hiệu lực. Tương đương với việc một chọi một, muốn chơi NP hả? Mơ đi.
Hoàn hảo.
Trần Thải Tinh không do dự, mua đạo cụ. Tay cũng đã ngoắc, đã làm đại ca thì không thể thất hứa với em nhỏ được.
Cậu mới vừa thao tác xong, đầu óc choáng váng, 3 giây sau cưỡng chế biến mất khỏi thế giới viện bảo tàng tượng sáp.
…..
Ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, sương xám bao phủ cả thị trấn nhỏ dần tiêu tan.
Viện bảo tàng tượng sáp đang rực lửa, House vẫn còn đứng ở cánh cửa gỗ, chưa rời đi nửa bước. Mãi đến tận khi ở phía xa xa trên con đường nhỏ, có một bóng người đang tới gần, bóng dáng nho nhỏ, vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ.
House lập tức đứng thẳng hơn, đầu hơi cúi thấp xuống, làm ra tư thái chào đón.
Thân ảnh di chuyển rất nhanh, giống như đang dịch chuyển tức thời, chớp mắt một cái đã đến trước mặt House.
“Tiên sinh.” House cung kính nói.
Người được House cung kính gọi là tiên sinh, nếu như Trần Thải Tinh ở đây, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra vị này mới ban nãy vừa cùng cậu lôi kéo ngoắc tay, không có chuyện gì thì bán manh giả vờ tội nghiệp, nhóc con Nguyên Cửu Vạn.
Có điều bây giờ đôi mắt ươn ướt long lanh cùng bộ dáng cún con dường như chưa hề tồn tại, khuôn mặt nhỏ của Nguyên Cửu Vạn hiện tại lạnh như băng không có biểu tình gì.
“Thế giới viện bảo tàng tượng sáp tạm thời sẽ đóng cửa, sẽ có NPC khác tiếp nhận.”
“Vâng.”
Nguyên Cửu Vạn không lưu luyến nữa, chỉ nghe tiếng kèn kẹt vang lên, vốn là một cơ thể nho nhỏ đột nhiên nứt ra, thành từng khối từng khối, sau đó một bóng lưng cao lớn hiện ra trong làn sương đen đỏ đan xen, rồi ảo ảnh biến thành thực thể.
Là một người đàn ông cao to nam tính.
Ngay cả dũng khí xem bộ dạng đối phương ra sao House cũng không có, cố gắng cúi đầu thấp hơn, bộ dáng cung kính mang theo vài phần run rẩy. Thực ra hắn cũng không rõ thân phận của đối phương, nhưng sức mạnh của đối phương dường như đang nghiền nát hắn.
Rất nhanh, bóng đen dần tản đi.
–
Mười một giờ bốn mươi sáu phút.
Đồng hồ dừng lại, khoang xe yên tĩnh lại bắt đầu di chuyển. Trần Thải Tinh nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay, Chiếc áo khoác của cậu dính đầy vết bẩn, giống như là từng lăn qua nơi nào đó, còn dính vết máu.
Thế giới viện bảo tàng tượng sáp là có thật.
Không phải cậu nằm mơ.
Đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng lên. Truyện Huyền Huyễn
Trần Thải Tinh đang lái chiếc xe máy second hand mà cậu đã mua lại, đỗ trước xe cậu là một chiếc xe bus nhỏ, cậu ở viện bảo tàng tượng sáp đã trôi qua sáu ngày, nhưng ở thế giới hiện thực tựa như cậu chưa từng rời khỏi.
Sự chênh lệch thời gian khiến Trần Thải Tinh có chút khó thích ứng, cậu vô thức sờ bụng một cái, cái bụng bia kia đã biến mất!
Trần Thải Tinh vì bản thân từng mất đi nay lại có được cơ bụng, không khỏi phấn khích vài giây. Quá tuyệt vời. Cơ bụng bị mất ở thế giới khác cuối cùng cũng đã trở lại. Cậu không hề trách nó chạy loạn một chút nào, chỉ cần trở về là tốt rồi!
Xe cộ phía sau đã bắt đầu bóp còi inh ỏi, tài xế thò đầu ra mắng cậu mau khởi động xe.
Trần Thải Tinh hoàn toàn không bận tâm, cậu vui vẻ khởi động xe, chiếc xe buýt phía trước vừa chạy ra khỏi ngã tư thân xe chỉ vừa nhích qua khỏi vạch kẻ đường, cùng lúc có một chiếc xe tải lớn chở hàng gào thét vọt ra, cách xe của cậu chỉ có mấy mét.
Ầm!
Âm thanh rất lớn, chiếc xe tải đâm mạnh vào chiếc xe buýt nhỏ.
Trần Thải Tinh đột nhiên đạp lên phanh xe, xuyên qua kính chắn gió, nhìn thấy tình hình bi thảm phía trước.
Nụ cười trên mặt cứng lại, muốn cậu có thể bình thường mà tiếp tục chạy xe, làm sao có thể như vậy được.
“Xảy, xảy ra tai nạn xe cộ!”
…
Trần Thải Tinh dừng xe sang một bên, xuống xe hỗ trợ. Phía sau xe cậu có người đàn ông cũng cùng lúc xuống xe, liếc nhìn Trần Thải Tinh, mặt trắng bệch nói: “Mới vừa nãy xin lỗi người anh em, may mà cậu ngừng lại vài giây, tôi vốn muốn vượt mặt xe cậu, nói chung là cám ơn cậu nhiều.”
“Trước tiên nên qua kia hỗ trợ cái đã.” Trần Thải Tinh mới vừa cùng Tử thần chào hỏi, đầu óc cũng rất loạn.
“Đúng đúng đúng, hỗ trợ, tài xế của chiếc xe tải chở hàng này lái xe làm sao vậy, dám vượt đèn đỏ, mụ nội nó.”
Đêm khuya mùa đông có rất ít người đi ở ngã tư, người đi đến giúp đỡ đại đa số đều là tài xế xe cộ đi ngang qua.
Xe tải lớn chở hàng lao tới quá nhanh, đâm mạnh vào xe buýt, một đầu trèo lên trên đâm vào hàng cây xanh trên vỉa hè, toàn bộ thân xe đều ngã sang một bên. Xe bus càng thảm hại hơn, đầu xe bị đâm bẹp dí, thân xe xoay chuyển lăn một vòng, kính xe vỡ vụn rơi đầy đất, cách xe bus khoảng mấy mét còn có một người nằm ở đằng kia dưới ánh đèn đường đêm, là hành khách bị văng ra ngoài lúc xảy ra va chạm trong xe.
“Đã gọi xe cấp cứu chưa?”
“Gọi rồi, nói là đến ngay lập tức.”
“Cũng may là hơn nửa đêm trong xe cũng không có nhiều người.”
Người trên chiếc xe buýt đúng thật là không nhiều, khoảng bảy, tám người. Tài xế tử vong tại chỗ. Hành khách bị văng ra nằm trên mặt đất, máu tươi lan ra thành một vũng, tất cả mọi người không dám động đến, sợ có chuyện.
Mọi người chỉ có thể vây quanh chiếc xe, dùng lực đập lên cửa sổ thủy tinh, chờ xe cấp cứu đến.
Cấp cứu đến rất nhanh, bác sĩ, y tá cùng người qua đường giải cứu những hành khách bị mắc kẹt bên trong khoang đưa ra bên ngoài cấp cứu.
Trần Thải Tinh đứng ở lề vỉa hè không chặn đường, đầu óc cậu trống rỗng, còn đang suy nghĩ đến vừa rồi cậu mém xíu đã chào hỏi tử thần. Nếu cậu chết ở trong trò chơi, có phải trận tai nạn xe cộ này sẽ đạt dấu chấm hết cho sinh mệnh của cậu? “Bác sĩ, bác sĩ, bên trong còn có một đứa nhỏ.”
“Còn một người nữa sao?”
“Ở đuôi xe, thật đáng thương, hình như là người phụ nữ ôm đứa nhỏ vào trong ngực.”
“Đáng thương, chắc là mẹ đứa bé, hình như đã tử vong tại chỗ, đứa nhỏ ngược lại được che chở rất cẩn thận, chính là ánh mắt ngơ ngác không dám nhìn ai, chắc là bị dọa sợ rồi.”
” Tại sao người mẹ lại đưa trẻ nhỏ ra ngoài ban đêm? Đã xảy ra chuyện gì.”
“Còn có thể có chuyện gì, bé trai kia nhìn trắng nõn nà nhưng người rất là gầy, người mẹ chắc là có nỗi khổ riêng.”
Người qua đường thảo luận.
Trên cáng xe đẩy, cậu bé nằm ngang, được đẩy lên xe cứu thương, tiếp nhận quá trình kiểm tra của bác sĩ. Ở ven đường, Trần Thải Tinh nhìn thấy được quần áo bé trai trên băng ca, sửng sốt một chút, đồng thời cùng bé trai bốn mắt nhìn nhau.
“Anh ơi!”
“Tiểu Cửu!”
Trần Thải Tinh bước nhanh về phía trước, nằm trên băng ca đúng thật là nhóc Nguyên Cửu Vạn. Giờ khắc này mặt nhóc tái nhợt, cả người dính đầy máu, người vẫn mặc một bộ quần áo kia y như lúc ở trong trò chơi, cả người dơ bẩn, đôi mắt long lanh rưng rưng ướt đẫm nước mắt, bàn tay nhỏ nắm chặt ống tay áo của Trần Thải Tinh.
“Anh.” Giọng đứa nhỏ non nớt, trầm thấp mềm nhũn.
Như là chứa đựng đầy máu và nước mắt.
Trần Thải Tinh nhớ đến tai nạn xe cộ vừa nãy, có người qua đường nói… có người phụ nữ che chở đứa nhỏ ôm vào trong ngực, mà người đó giờ đã chết.
Không trảnh khỏi tâm lý đau xót, mẹ của Tiểu Cửu đã qua đời.
“Đừng sợ, có anh ở đây.” Trần Thải Tinh chạm vào mái tóc mềm mại của nhóc một cái.
Nguyên Cửu Vạn ngồi dậy, vùi đầu vào bụng của Trần Thải Tinh. Tâm lý Trần Thải Tinh đầy đau đớn, ôm lấy thân thể nho nhỏ của nhóc một cái, nhẹ nhàng động viên, “Anh ở chỗ này, Tiểu Cửu không cần phải sợ.”
Bác sĩ: “Cậu là anh của đứa bé này? Vừa đúng lúc, cùng đi bệnh viện đi.”
“Được.”
Bệnh viện, phòng cấp cứu.
Trần Thải Tinh đi cùng Nguyên Cửu Vạn làm một loạt kiểm tra. Ngoại trừ một vài vết thương nhỏ trên cánh tay, do bị thủy tinh cắt trúng, những cái khác đều không có vấn đề gì, có điều để cho an toàn, bác sĩ kiến nghị nên ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày.
Tiểu Cửu như bị dọa sợ, ai cũng không muốn lại gần, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, một đôi mắt ngóng ngóng theo dõi cậu. Cậu đi đóng viện phí, cũng không chịu buông tay, cuối cùng thì y tá không nhìn nổi nữa, nói rằng chờ khi đứa nhỏ ngủ có thể giao cho cô.
Trần Thải Tinh vốn là muốn hỏi một chút rằng trong nhà nhóc còn có ai không, chẳng hạn như cha nhóc, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng cần phải liên hệ người thân. Nhưng cậu mới vừa mở miệng ra hỏi, nhóc bỗng tỏ ra vô cùng sợ hãi, đầu chôn trong ngực của cậu, cái gì cũng không nói.
Không có cách nào hỏi rõ.
Hai người đúng thật là có duyên. Trần Thải Tinh xoa xoa mái tóc mềm mại của nhóc, chuyện này trước tiên cứ vậy đã, từ từ rồi tính tiếp.Beta:
Ôi vkl anh ơi, tượng Oscar đây, anh cầm lấy rồi đi luôn đi!!!!!!!!!! Diễn viên còn phải gọi anh là cụ…
Cơ bản là đã xong màn 1 rồi, chương sau sẽ nói rõ hơn tí về ông John House nha bà con!!!
Xuyên qua cửa kính xe, NPC House vẫn còn đang đứng ở cổng hàng rào gỗ, luôn nhìn theo hướng bọn họ rời đi, chưa từng bỏ đi, giống như là đang chờ đợi điều gì đó.
“Anh ơi.” Âm thanh mang theo nét trẻ con của Nguyên Cửu Vạn vang lên.
Trần Thải Tinh thu hồi ánh mắt thì cậu nhìn thấy đôi mắt hạnh của nhóc đang mở to tròn, nước mắt long lanh tội nghiệp, như là một chú chó con bị vứt bỏ, đầy lưu luyến. Biểu tình của nhóc chạm vào điểm manh của Trần Thải Tinh, đặc biệt là từ khi mấy người Vương Hưng Bình nói ra lời suy đoán rằng trò chơi này không phải chỉ chơi qua một màn là có thể kết thúc, vậy sau này nếu không có cậu bên cạnh, nhóc con phải làm sao đây!
Làm tan nát trái tim của đại ca rồi.
“Tiểu Cửu, chờ khi trò chơi kết thúc, nếu có vật phẩm giúp trói chặt đồng đội, anh mua cho hai người, chúng ta lần nữa cùng nhau tiến vào nhé?”
Mặc dù tuổi nhóc còn nhỏ, lá gan lại rất lớn, rất thích hỗ trợ cậu và không bao giờ làm vướng tay vướng chân ai, giống như lúc cầm đèn pin vào phút cuối, khi John càng lúc càng đến gần, Vương Tiêu Tiêu sợ đến nỗi ném điện thoại di động sang bên cạnh, vẫn là nhóc ngăn cơn sóng dữ ở trong bóng tối chiếu sáng. Không gây cản trở, chưa bao giờ la hét hay gào khóc, chưa kể nếu không có việc gì thì còn có thể bán manh.
Trần Thải Tinh dùng kính lúp dày tám trăm lớp săm soi nhìn kiểu nào cũng thấy nhóc rất được.
Nguyên Cửu Vạn trong nháy mắt từ trạng thái cún con tội nghiệp bị vứt bỏ biến thành cái đuôi phe phẩy hân hoan vui sướng, đầu gật như giã tỏi, ngoan ngoãn nói: “Chắc chắn rồi ạ, chúng ta ngoéo tay hứa với nhau có được hay không?”
“Được.” Trần Thải Tinh cũng không tin tưởng điều này lắm, có điều cứ coi như cậu đang dỗ trẻ con đi.
Hai đầu ngón út móc vào nhau. Đôi mắt Vương Tiêu Tiêu đứng xem bênh cạnh cũng đỏ lên, cô ước ao, cô cũng muốn được ôm cái đùi lớn như Trần Thải Tinh, đều là người mới, mà tố chất của người ta lại có thể cao như vậy!
Chiếc xe loạng choạng đi đến lối vào thị trấn nhỏ.
Sương mù đã tản đi, có thể nhìn thấy ruộng đồng ở bốn phía rộng lớn. Đột nhiên trước mắt Trần Thải Tinh tối sầm lại, cả người cậu đơn độc rơi vào một không gian tối đen, những người khác trên xe đều biến mất, trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một màn hình điện tử.
Trò chơi thần quái [Viện bảo tàng tượng sáp], tổng hợp kết quả cá nhân của Trần Thải Tinh.
Cấp A, thưởng năm mươi đồng vàng (có thể quy đổi thành tiền mặt ở thế giới thực), đạo cụ nhận được x 1, đã mở ra phó bản thương thành.
Giết chết John: hoàn thành.
Tiêu trừ oan hồn ở thị trấn nhỏ: hoàn thành.
Tìm kiếm manh mối có giá trị cao: hoàn thành.
Boss ẩn: chưa hoàn thành.
Màn hình tổng hợp kết quả biến mất, tiếp theo xuất hiện thông tin của Trần Thải Tinh và mọi người, mở ra danh sách các thế giới đã tham gia, trước mắt trên danh sách của cậu chỉ có viện bảo tàng tượng sáp, với một con tem có độ khó trung bình ở mặt sau. Có một cái icon hình giống như một chiếc ba lô ở góc màn hình, Trần Thải Tinh click mở ra, ba lô chỉ có hai ngăn, bên trong trống trơn không có thứ gì.
Vật phẩm nhận được có icon hình một cái mặt nạ, phía trên còn có dòng chữ màu đỏ ghi: Chưa đọc.
Trần Thải Tinh có chút kích động, không biết là vật phẩm gì đây, ấn vào dòng chữ màu đỏ…
Vật phẩm ngụy trang. Giải thích cặn kẽ: Ở trong trò chơi thần quái người chơi có thể thay đổi vẻ ngoài của bản thân.
Hình như hơi vô dụng.
Trần Thải Tinh không nhìn nhiều, bèn vào thương thành, thương thành có rất nhiều mặt hàng, giống như một cái siêu thị cỡ lớn, bán đủ thứ từ những món có thể dùng trong sinh hoạt hàng ngày đến những dụng cụ thích hợp cho việc du lịch, giết người, phòng thân, có điều cậu cũng không quan tâm lắm, bởi vì của cậu chính là phiên bản sơ cấp, đồ có thể mua được rất ít, có thể đếm trên đầu ngón tay, rất nhiều đồ đều được đặt trong những ô vuông bị khóa.
Lướt qua mấy món đồ ăn vặt, cuối cùng tìm thấy vật phẩm ràng buộc đồng đội bên cạnh ô vuông đóng kín.
Ba mươi tám đồng vàng.
“…”
Lúc này cậu bỗng dưng muốn ngâm thơ. (em nó muốn chửi đó quí dị)
Cậu có tổng cộng năm mươi đồng vàng, phía trước mặt từng món từng món đồ ăn vặt hiện ra, Trần Thải Tinh vốn cảm thấy được cậu có rất nhiều đồng vàng, hiện tại vừa nhìn giá cả vật phẩm, mới nhận ra bản thân mình đã ngây thơ đến mức nào.
Cũng may vật phẩm trói buộc đồng đội trong thế giới trò chơi có thể sử dụng vô thời hạn, nhưng chỉ có thể trói với một người đồng đội tiêu chuẩn, nếu cởi bỏ ràng buộc với đồng đội thì vật phẩm sẽ hết hiệu lực. Tương đương với việc một chọi một, muốn chơi NP hả? Mơ đi.
Hoàn hảo.
Trần Thải Tinh không do dự, mua đạo cụ. Tay cũng đã ngoắc, đã làm đại ca thì không thể thất hứa với em nhỏ được.
Cậu mới vừa thao tác xong, đầu óc choáng váng, 3 giây sau cưỡng chế biến mất khỏi thế giới viện bảo tàng tượng sáp.
…..
Ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, sương xám bao phủ cả thị trấn nhỏ dần tiêu tan.
Viện bảo tàng tượng sáp đang rực lửa, House vẫn còn đứng ở cánh cửa gỗ, chưa rời đi nửa bước. Mãi đến tận khi ở phía xa xa trên con đường nhỏ, có một bóng người đang tới gần, bóng dáng nho nhỏ, vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ.
House lập tức đứng thẳng hơn, đầu hơi cúi thấp xuống, làm ra tư thái chào đón.
Thân ảnh di chuyển rất nhanh, giống như đang dịch chuyển tức thời, chớp mắt một cái đã đến trước mặt House.
“Tiên sinh.” House cung kính nói.
Người được House cung kính gọi là tiên sinh, nếu như Trần Thải Tinh ở đây, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra vị này mới ban nãy vừa cùng cậu lôi kéo ngoắc tay, không có chuyện gì thì bán manh giả vờ tội nghiệp, nhóc con Nguyên Cửu Vạn.
Có điều bây giờ đôi mắt ươn ướt long lanh cùng bộ dáng cún con dường như chưa hề tồn tại, khuôn mặt nhỏ của Nguyên Cửu Vạn hiện tại lạnh như băng không có biểu tình gì.
“Thế giới viện bảo tàng tượng sáp tạm thời sẽ đóng cửa, sẽ có NPC khác tiếp nhận.”
“Vâng.”
Nguyên Cửu Vạn không lưu luyến nữa, chỉ nghe tiếng kèn kẹt vang lên, vốn là một cơ thể nho nhỏ đột nhiên nứt ra, thành từng khối từng khối, sau đó một bóng lưng cao lớn hiện ra trong làn sương đen đỏ đan xen, rồi ảo ảnh biến thành thực thể.
Là một người đàn ông cao to nam tính.
Ngay cả dũng khí xem bộ dạng đối phương ra sao House cũng không có, cố gắng cúi đầu thấp hơn, bộ dáng cung kính mang theo vài phần run rẩy. Thực ra hắn cũng không rõ thân phận của đối phương, nhưng sức mạnh của đối phương dường như đang nghiền nát hắn.
Rất nhanh, bóng đen dần tản đi.
–
Mười một giờ bốn mươi sáu phút.
Đồng hồ dừng lại, khoang xe yên tĩnh lại bắt đầu di chuyển. Trần Thải Tinh nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay, Chiếc áo khoác của cậu dính đầy vết bẩn, giống như là từng lăn qua nơi nào đó, còn dính vết máu.
Thế giới viện bảo tàng tượng sáp là có thật.
Không phải cậu nằm mơ.
Đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng lên. Truyện Huyền Huyễn
Trần Thải Tinh đang lái chiếc xe máy second hand mà cậu đã mua lại, đỗ trước xe cậu là một chiếc xe bus nhỏ, cậu ở viện bảo tàng tượng sáp đã trôi qua sáu ngày, nhưng ở thế giới hiện thực tựa như cậu chưa từng rời khỏi.
Sự chênh lệch thời gian khiến Trần Thải Tinh có chút khó thích ứng, cậu vô thức sờ bụng một cái, cái bụng bia kia đã biến mất!
Trần Thải Tinh vì bản thân từng mất đi nay lại có được cơ bụng, không khỏi phấn khích vài giây. Quá tuyệt vời. Cơ bụng bị mất ở thế giới khác cuối cùng cũng đã trở lại. Cậu không hề trách nó chạy loạn một chút nào, chỉ cần trở về là tốt rồi!
Xe cộ phía sau đã bắt đầu bóp còi inh ỏi, tài xế thò đầu ra mắng cậu mau khởi động xe.
Trần Thải Tinh hoàn toàn không bận tâm, cậu vui vẻ khởi động xe, chiếc xe buýt phía trước vừa chạy ra khỏi ngã tư thân xe chỉ vừa nhích qua khỏi vạch kẻ đường, cùng lúc có một chiếc xe tải lớn chở hàng gào thét vọt ra, cách xe của cậu chỉ có mấy mét.
Ầm!
Âm thanh rất lớn, chiếc xe tải đâm mạnh vào chiếc xe buýt nhỏ.
Trần Thải Tinh đột nhiên đạp lên phanh xe, xuyên qua kính chắn gió, nhìn thấy tình hình bi thảm phía trước.
Nụ cười trên mặt cứng lại, muốn cậu có thể bình thường mà tiếp tục chạy xe, làm sao có thể như vậy được.
“Xảy, xảy ra tai nạn xe cộ!”
…
Trần Thải Tinh dừng xe sang một bên, xuống xe hỗ trợ. Phía sau xe cậu có người đàn ông cũng cùng lúc xuống xe, liếc nhìn Trần Thải Tinh, mặt trắng bệch nói: “Mới vừa nãy xin lỗi người anh em, may mà cậu ngừng lại vài giây, tôi vốn muốn vượt mặt xe cậu, nói chung là cám ơn cậu nhiều.”
“Trước tiên nên qua kia hỗ trợ cái đã.” Trần Thải Tinh mới vừa cùng Tử thần chào hỏi, đầu óc cũng rất loạn.
“Đúng đúng đúng, hỗ trợ, tài xế của chiếc xe tải chở hàng này lái xe làm sao vậy, dám vượt đèn đỏ, mụ nội nó.”
Đêm khuya mùa đông có rất ít người đi ở ngã tư, người đi đến giúp đỡ đại đa số đều là tài xế xe cộ đi ngang qua.
Xe tải lớn chở hàng lao tới quá nhanh, đâm mạnh vào xe buýt, một đầu trèo lên trên đâm vào hàng cây xanh trên vỉa hè, toàn bộ thân xe đều ngã sang một bên. Xe bus càng thảm hại hơn, đầu xe bị đâm bẹp dí, thân xe xoay chuyển lăn một vòng, kính xe vỡ vụn rơi đầy đất, cách xe bus khoảng mấy mét còn có một người nằm ở đằng kia dưới ánh đèn đường đêm, là hành khách bị văng ra ngoài lúc xảy ra va chạm trong xe.
“Đã gọi xe cấp cứu chưa?”
“Gọi rồi, nói là đến ngay lập tức.”
“Cũng may là hơn nửa đêm trong xe cũng không có nhiều người.”
Người trên chiếc xe buýt đúng thật là không nhiều, khoảng bảy, tám người. Tài xế tử vong tại chỗ. Hành khách bị văng ra nằm trên mặt đất, máu tươi lan ra thành một vũng, tất cả mọi người không dám động đến, sợ có chuyện.
Mọi người chỉ có thể vây quanh chiếc xe, dùng lực đập lên cửa sổ thủy tinh, chờ xe cấp cứu đến.
Cấp cứu đến rất nhanh, bác sĩ, y tá cùng người qua đường giải cứu những hành khách bị mắc kẹt bên trong khoang đưa ra bên ngoài cấp cứu.
Trần Thải Tinh đứng ở lề vỉa hè không chặn đường, đầu óc cậu trống rỗng, còn đang suy nghĩ đến vừa rồi cậu mém xíu đã chào hỏi tử thần. Nếu cậu chết ở trong trò chơi, có phải trận tai nạn xe cộ này sẽ đạt dấu chấm hết cho sinh mệnh của cậu? “Bác sĩ, bác sĩ, bên trong còn có một đứa nhỏ.”
“Còn một người nữa sao?”
“Ở đuôi xe, thật đáng thương, hình như là người phụ nữ ôm đứa nhỏ vào trong ngực.”
“Đáng thương, chắc là mẹ đứa bé, hình như đã tử vong tại chỗ, đứa nhỏ ngược lại được che chở rất cẩn thận, chính là ánh mắt ngơ ngác không dám nhìn ai, chắc là bị dọa sợ rồi.”
” Tại sao người mẹ lại đưa trẻ nhỏ ra ngoài ban đêm? Đã xảy ra chuyện gì.”
“Còn có thể có chuyện gì, bé trai kia nhìn trắng nõn nà nhưng người rất là gầy, người mẹ chắc là có nỗi khổ riêng.”
Người qua đường thảo luận.
Trên cáng xe đẩy, cậu bé nằm ngang, được đẩy lên xe cứu thương, tiếp nhận quá trình kiểm tra của bác sĩ. Ở ven đường, Trần Thải Tinh nhìn thấy được quần áo bé trai trên băng ca, sửng sốt một chút, đồng thời cùng bé trai bốn mắt nhìn nhau.
“Anh ơi!”
“Tiểu Cửu!”
Trần Thải Tinh bước nhanh về phía trước, nằm trên băng ca đúng thật là nhóc Nguyên Cửu Vạn. Giờ khắc này mặt nhóc tái nhợt, cả người dính đầy máu, người vẫn mặc một bộ quần áo kia y như lúc ở trong trò chơi, cả người dơ bẩn, đôi mắt long lanh rưng rưng ướt đẫm nước mắt, bàn tay nhỏ nắm chặt ống tay áo của Trần Thải Tinh.
“Anh.” Giọng đứa nhỏ non nớt, trầm thấp mềm nhũn.
Như là chứa đựng đầy máu và nước mắt.
Trần Thải Tinh nhớ đến tai nạn xe cộ vừa nãy, có người qua đường nói… có người phụ nữ che chở đứa nhỏ ôm vào trong ngực, mà người đó giờ đã chết.
Không trảnh khỏi tâm lý đau xót, mẹ của Tiểu Cửu đã qua đời.
“Đừng sợ, có anh ở đây.” Trần Thải Tinh chạm vào mái tóc mềm mại của nhóc một cái.
Nguyên Cửu Vạn ngồi dậy, vùi đầu vào bụng của Trần Thải Tinh. Tâm lý Trần Thải Tinh đầy đau đớn, ôm lấy thân thể nho nhỏ của nhóc một cái, nhẹ nhàng động viên, “Anh ở chỗ này, Tiểu Cửu không cần phải sợ.”
Bác sĩ: “Cậu là anh của đứa bé này? Vừa đúng lúc, cùng đi bệnh viện đi.”
“Được.”
Bệnh viện, phòng cấp cứu.
Trần Thải Tinh đi cùng Nguyên Cửu Vạn làm một loạt kiểm tra. Ngoại trừ một vài vết thương nhỏ trên cánh tay, do bị thủy tinh cắt trúng, những cái khác đều không có vấn đề gì, có điều để cho an toàn, bác sĩ kiến nghị nên ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày.
Tiểu Cửu như bị dọa sợ, ai cũng không muốn lại gần, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, một đôi mắt ngóng ngóng theo dõi cậu. Cậu đi đóng viện phí, cũng không chịu buông tay, cuối cùng thì y tá không nhìn nổi nữa, nói rằng chờ khi đứa nhỏ ngủ có thể giao cho cô.
Trần Thải Tinh vốn là muốn hỏi một chút rằng trong nhà nhóc còn có ai không, chẳng hạn như cha nhóc, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng cần phải liên hệ người thân. Nhưng cậu mới vừa mở miệng ra hỏi, nhóc bỗng tỏ ra vô cùng sợ hãi, đầu chôn trong ngực của cậu, cái gì cũng không nói.
Không có cách nào hỏi rõ.
Hai người đúng thật là có duyên. Trần Thải Tinh xoa xoa mái tóc mềm mại của nhóc, chuyện này trước tiên cứ vậy đã, từ từ rồi tính tiếp.Beta:
Ôi vkl anh ơi, tượng Oscar đây, anh cầm lấy rồi đi luôn đi!!!!!!!!!! Diễn viên còn phải gọi anh là cụ…
Cơ bản là đã xong màn 1 rồi, chương sau sẽ nói rõ hơn tí về ông John House nha bà con!!!
Danh sách chương