Editor: Nghi Nghi

Trần Thải Tinh còn chưa kịp nâng tay giáo dục đứa nhỏ trần truồng kia, đứa nhỏ chớp chớp mắt to, trở nên ướt dầm dề, nhu nhược đáng thương nói: “Ba, ba muốn đánh con ư? Ba à, con sai rồi.”

“Sai ở đâu?”

Tiểu Hắc: … Sai ở đâu? Nó đâu có biết đâu? Trần Thải Tinh vừa thấy đã biết bộ dạng này đều là giả vờ, cười lạnh một tiếng, kết quả là đứa nhỏ trực tiếp bổ nhào vào lòng cậu, khóc thảm thiết, vừa thút thít, vừa nức nở nói: “Ba à, ba đừng đánh con mà.”

Ai không biết còn tưởng Trần Thải Tinh mới vừa làm gì Tiểu Hắc.

Quách Dục đến gọi Trần Thải Tinh đi ăn sủi cảo, còn chưa vào cửa đã nghe tiếng khóc của bé gái, hắn vội vã đẩy cửa vào lập tức nhìn thấy một cô bé như củ cải nhỏ, cột tóc hai chùm, còn xoăn nhẹ, vô cùng đáng yêu, đang khóc lóc nói ‘Ba đừng đánh con’.

Vì thế câu ‘Đi ăn sủi cảo’ ra đến miệng lại trở thành: “Tinh, đây là con nhà ai vậy? Đừng đánh, đứa nhỏ khóc đáng thương biết bao nhiêu.”

“Nhà tôi.”

Quách Dục phản ứng lại, lập tức thấy kinh ngạc: “Pi bảo bối?! Đúng thật là Pi bảo bối, Pi bảo bối của tôi biến thành người rồi, ngoan, đừng khóc, Tinh, cậu xem cậu thật là, sao lại không mặc quần áo cho Pi bảo bối? Cậu thay quần áo cho nó trước đi, tôi đứng ngoài chờ cậu.” Nói xong thì đi ra ngoài.

Pi bảo bối bối thoạt nhìn cũng hai, ba tuổi, một ông chú như hắn vẫn nên tránh mặt là tốt nhất.

Trần Thải Tinh nhìn Hắc Đản có chym nhỏ trong lòng mình, lại không biết nên nói gì với Quách Dục mới được.

“Còn giả vờ khóc nữa thì ba đập con.”

Hắc Đản: … Không khóc nữa, chỉ ấm ức méo miệng.

“Ba, người ta khóc thật mà.”

Tin con mới lạ đấy! Lại còn ‘người ta’? Chuyện Tiểu Hắc biến thành người xảy ra quá bất thình lình, Trần Thải Tinh sầu muốn trọc đầu, chỉ có thể lấy đồ của em gái Nguyên Cửu trước đây mặc cho Tiểu Hắc, sau đó phải đi hỏi Nguyên Cửu Vạn xem sao lại thành thế này.

Quần áo Tiểu Hắc mặc không vừa, nhưng vẫn rất thích thú, túm váy xoay vòng vòng tại chỗ.

Nếu không phải chym nhỏ vẫn đang lộ ra ngoài, thì Trần Thải Tinh thật sự sẽ nghĩ mình sinh ra một đứa con gái.

“Xoay cái gì mà xoay, mặc quần áo xong thì xuống ăn sủi cảo.”

Tiểu Hắc mặc váy dài, phồng mặt bĩu môi, lông mi dài như cây quạt nhỏ, làm nũng nói: “Ba, ba không yêu con hả? Giọng điệu thật hung dữ.”

Ba con đang phiền gần chết đấy.

Nhưng đối diện với bộ dạng Tiểu Hắc làm nũng đáng yêu xinh đẹp như thế, một người ba ruột như Trần Thải Tinh cũng không tức giận nổi: “Không phải, cẩn thận bị lạnh, mau mặc quần áo đi, chú Quách Dục còn đang ở ngoài chờ chúng ta đi ăn cơm.”

Giọng điệu không tự giác dịu dàng hẳn lên.

Trần Thải Tinh: …

“Vâng ạ ~ Ba là tốt nhất, yêu nhất là ba đấy.” Tiểu Hắc Đản tròng váy, miệng ngọt ngào làm nũng.

Sương mù bao phủ, váy vốn rộng rút nhỏ lại, biến thành vừa người. Váy nhỏ, giày nhỏ, vớ nhỏ, cả một bộ luôn, ngay cả cái nơ con bướm màu xanh lục bằng lụa mà em gái Nguyên Cửu đã từng đeo cũng thành hai cái, một trái một phải kẹp lên tóc đuôi ngựa.

“Ba à, nhìn con xinh không? Đáng yêu không?”

Đầy đầu Trần Thải Tinh đều là chym nhỏ dưới lớp váy của nó, làm cho người làm ba như cậu phải lâm vào trầm tư, nhưng đối diện với gương mặt xinh đẹp đáng yêu của đứa nhỏ thì lại không tự giác nói: “Xinh, xinh lắm.”

“Ba ba pi pi ~” Tiểu Hắc Đản hôn gió.

Trần Thải Tinh: …

Lại lần nữa chìm vào hoài nghi.

Cửa vừa mở, vẻ mặt Quách Dục vui vẻ vô cùng, cúi đầu nhìn thấy Pi bảo bối, cười còn thân thiết hơn cả người cha ruột là Trần Thải Tinh này, ngồi xổm dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nói: “Oa, Pi bảo bối nhà chúng ta thật là xinh đẹp, Pi bảo bối còn nhớ chú không?”

“Chú mập hở?” Tiểu Hắc gật đầu.

Tay Trần Thải Tinh bỗng thấy ngứa, “Nói chuyện kiểu gì đấy? Gọi chú Quách.”

“Cái gì mà gọi chú Quách, quá khách sáo, gọi chú mập rất tốt mà, rất thân thiết.” Quách Dục càng cười tươi hơn, “Bé Pi nhà chúng ta thật thông minh, mình đi ăn sủi cảo nhé, đều là chú gói cả đấy, cải trắng nhân thịt heo, còn có miến xào dưa chua và thịt heo nữa, Pi bảo bối bối thích ăn gì nào?”

Tiểu Hắc nhảy nhót nắm tay Quách Dục, nghiêng đầu, ngọt ngào, mềm mại nói: “Chú mập làm gì cũng ngon cả.”

“Ôi ôi ôi, bé Pi thật là đáng yêu.” Cả người Quách mập run rẩy vì vui sướng.

Trần Thải Tinh đi ở sau cùng như đang tàng hình: …

Quách Dục là người phương Bắc, ăn tết có thiếu cái gì cũng không thể thiếu sủi cảo được. Tập tục ở thế giới này cũng không khác mấy, phương Nam ăn bánh trôi, cá chưng, mở tiệc các thứ, phương Bắc thì gói sủi cảo, nhưng bởi vì tận thế, đồ ăn khan hiếm, căn cứ dưỡng lão dù là người nơi nào đến nhờ cậy thì cũng nhập gia tuỳ tục, đều sẽ gói cả một mâm sủi cảo, tốt hơn chút thì thêm hai loại đồ ăn khác, đồ ăn cũng là thịt heo xào cải trắng, thịt kho tàu, khoai tây xào thịt, đương nhiên là thịt heo chỉ là hình thức chút thôi.

Gần trước tết, căn cứ Tây Bắc đưa đến hai mươi con heo biến dị, người có điều kiện tốt trong căn cứ có thể mua được không nhiều thì ít, người nào lười biếng sống qua ngày thì hôm nay cũng chỉ có thể nghe mùi thịt của nhà hàng xóm thôi.

Trên bàn là hai mâm sủi cảo đã gói, chủ nhiệm Quách khéo tay vô cùng, nắn thành hình như vỏ sò, bụng tròn như kim nguyên bảo.

“Có hai loại nhân, Pi bảo bối bối thích ăn cái gì? Chú nấu cho con, có đói không?”

“Vẫn còn đồ ăn, là đùi gà hấp đấy, Pi bảo bối bối có muốn ăn không?”

Đùi gà đúng là rất lớn, cũng là gà biến dị, chiến đấu theo đàn, lúc Quách Dục đi bắt thì bị mổ cho vài cái, bây giờ dâng cái đùi gà hấp bóng bẩy lên cho Hắc Đản như hiến vật quý vậy, nói: “Chú đích thân bắt đấy, Pi bảo bối ăn thử đi.”

“Chú mập thật là lợi hại.”

Quách mập thẳng lưng.

Lão Trình chắc là sẽ không bị Hắc Đản bỏ bùa đâu ha? Trần Thải Tinh dời mắt qua thì thấy Trình Lập Phong đặt đồ ăn lên bàn, nhìn Hắc Đản nở nụ cười hoà ái.

Trần Thải Tinh: …

Hết thuốc chữa.

Nguyên Cửu Vạn 30 tết còn đang tăng ca ở viện nghiên cứu, gần đây việc nghiên cứu thuốc tiến vào thời điểm cổ chai, nhưng cũng là lúc để đột phá. Nhưng mà đêm nay vẫn sẽ về nhà sớm hơn. Trần Thải Tinh bây giờ vô cùng nhung nhớ Nguyên Cửu Vạn. 7 giờ hơn Nguyên Cửu Vạn mới về, chạy thẳng đến chỗ Quách Dục, nghe thấy trong nhà có tiếng cười của trẻ con, hắn hơi nhướng mi đoán ra. Nguyên Cửu Vạn vừa bước vào đã nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía mình.

Nguyên Cửu Vạn rất ít khi nhận được đãi ngộ này nở một nụ cười với cậu, “Bảo bối, sao thế?”

“Hắc Đản có chym nhỏ.” Trần Thải Tinh nhỏ giọng nói.

Nguyên Cửu Vạn: “Em cũng có mà.” Sau đó rất muốn sống bổ sung: “Còn rất lớn nữa.”

Trần Thải Tinh cười.

Hình như cũng đúng, cậu cũng giả nữ, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì thấy không giống nhau, cậu đã thành niên, tam quan đã thành hình rồi, nhưng Hắc Đản thì không phải thế, Hắc Đản là trẻ con cơ mà, phụ huynh hẳn phải dẫn đường cho con nhỏ nhận thức về giới tính của mình chứ, cậu vốn muốn nói chút đạo lý nuôi dưỡng con cái, nhưng đối diện với gương mặt mỉm cười của Nguyên Cửu Vạn, bỗng cảm thấy mình lo lắng hơi nhiều.

Chỉ cần Hắc Đản không trở thành ác ma phản diện thì những cái khác cứ tuỳ ý nó thôi, nó vui vẻ là được.

Người đã đến đông đủ, Quách Dục nấu sủi cảo, ti vi chiếu mấy chương trình đọc thơ và ca nhạc.

Không sai, mạt thế hơn hai năm rồi, bây giờ các căn cứ đều có mạng, ngày thường thì dùng để giao lưu tin tức, đêm nay là giải trí, một chút thả lỏng hiếm có ở thời tận thế này.

Sủi cảo chín toả hương thơm, còn có món rau trộn sở trường của lão Quách, thịt heo dưa chua, cũng không nhiều nhưng ngon vô cùng. Đồ ăn nóng hổi bốc khói, Quách Dục giơ ly đồ uống, cảm thán nói: “Cạn ly, hy vọng thế giới này sẽ càng ngày càng tốt đẹp.”

“Chúc thế giới này tốt đẹp hơn.” Trần Thải Tinh nâng ly.

Bốn người chạm ly cùng nhau.

Những lúc thế này còn có thể đoàn tụ bên nhau, dù là ăn gì uống gì thì tất cả đều là nhờ may mắn.

Hôm sau trời nắng, nhưng tuyết vẫn còn đọng rất dày, vô cùng lạnh lẽo. Trần Thải Tinh và Trình Lập Phong phụ trách an ninh của căn cứ, hai người thay phiên đổi ca, Quách Dục là chủ quản hậu cần, căn cứ này ba người quản, lập ra quy củ, còn có đội bảo an tuần tra, phòng ngừa những chuyện cướp giật, trộm cắp, đánh nhau, giết người, cưỡng gian xảy ra, một khi bị bắt, nặng thì bị đuổi khỏi căn cứ, nhẹ thì làm công ích.

Căn cứ còn có rất nhiều việc phải làm.

Tỷ lệ phạm tội giảm xuống, chỉ cần là người siêng năng thì nhất định sẽ không đói chết.

Buổi sáng là lão Trình tuần tra các lối ra vào, Trần Thải Tinh ăn cơm trưa xong thì nhận ca. Hôm nay cậu vừa tỉnh dậy đã thấy Hắc Đản dựa vào bên mép giường mình, vui vẻ nói: “Ba, hôm nay con sẽ không ra ngoài chơi.”

Trần Thải Tinh:???

Ngoan vậy?

“Con định quậy phá gì đấy?”

Hắc Đản chớp mắt giả vờ vô tội không hiểu gì. Trần Thải Tinh cột tóc cho Hắc Đản, cũng không để ý, rồi cậu sẽ biết thôi. Hơn nữa, Hắc Đản không thể ở nhà lâu được, trước đây khi còn là hình dáng sương mù, lúc nào cũng nghĩ cách để chuồn ra ngoài chơi, bây giờ vẫn còn hình người, không thể không chạy ra ngoài khoe khoang được.

Sau khi rửa mặt ăn cơm, Trần Thải Tinh định ra ngoài, lúc quay đầu nhìn lại, Hắc Đản vẫn đang ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, không định ra ngoài.

“Vậy thì con ở nhà đấy.”

“Ba ba pi pi ~”

Trần Thải Tinh: … “Pi”

Chờ sau khi ra ngoài thì biết ngay là chuyện gì, trong căn cứ truyền tai nhau có tiểu quỷ, khoảng hai ba tuổi, giống như phiên bản hợp lại của cậu và Nguyên Cửu Vạn, đêm qua phát hiện trên nền tuyết, là một cô bé nhưng lại có chym nhỏ, cuối cùng không biết tại sao lại trở thành một câu chuyện về tiểu quỷ lúc thì nam lúc thì nữ vô cùng kinh dị.

“Tôi vốn cũng không tin, kết quả là sáng nay thật sự thấy, còn làm mặt quỷ với tôi nữa, hại tôi té lăn quay.”

“Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy, tôi vừa mở cửa sổ thì thấy, cậu biết đấy, nhà tôi ở lầu ba mà, bên ngoài chẳng có gì cả, chỉ có nó đang lơ lửng ngoài cửa sổ.”

…..

Mọi việc xuất phát từ mấy trò đùa dai doạ người.

Tay Trần Thải Tinh lại ngứa.

Nhưng lại không đánh được Hắc Đản, Quách mập và Trình Lập Phong che chở nó, sau một thời gian dài, Hắc Đản nhịn không được đi chơi khắp nơi trong căn cứ, mọi người lập tức hiểu ra đó không phải là quỷ, mà là một cô bé, nhất là còn nghe cô bé gọi chị Nguyên là mẹ, giáo sư Dương là cha thì mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, đây là con gái của chị Nguyên và giáo sư Dương, khó trách tuổi còn nhỏ mà đã có dị năng.

Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng mà lại nghịch ngợm, thích gây sự vô cùng, còn bướng bỉnh hơn đám nhóc con trai trong căn cứ nữa.

Nhưng mà chị Nguyên sinh hồi nào vậy?

Chỉ có mấy người phát hiện Hắc Đản trên nền tuyết mới thấy có gì đó không đúng, đó mà là cô bé gì? Một thằng nhóc đấy, có chym nhỏ luôn.

Vào xuân không bao lâu, thời tiết càng ngày càng nóng bức, làn sóng zombie tấn công căn cứ càng ngày càng thường xuyên, hơn nữa, nhiệt độ không khí tăng cao, zombie hư thối càng nghiêm trọng hơn, rất dễ dàng tạo thành phơi nhiễm mức độ cao, người bị bệnh càng ngày càng nhiều, dưới loại áp lực như thế, thuốc phòng virus chính thức được nghiên cứu thành công.

Hoàn toàn chữa khỏi được virus zombie, nhưng chỉ dự phòng. Nhưng mà bị cào, bị gặm rách tung toé, virus trên người thì được thanh trừ sạch sẽ, nhưng có thể sống sót được hay không cũng là một vấn đề.

Ngày đưa thuốc cho căn cứ Tây Bắc, Điền đội trưởng biến mất một thời gian lại xuất hiện lần nữa.

“Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời, các vị đã cứu vớt toàn thế giới, các vị xứng đáng được lịch sử khắc ghi.”

“Đúng rồi, đây là thưởng thêm của các vị, căn cứ dưỡng lão sẽ là tài phú của ba người các vị, thu nhập từ thuế từ nay về sau sẽ đều có thể chuyển vào túi tiền của ba người, đương nhiên là phải đợi sau khi hoà bình mới được. Đây là sự cảm kích của quốc gia này đối với các vị.”

Mấy người Trần Thải Tinh biết mình phải đi cho nên chuyển giao quyền quản lý căn cứ dưỡng lão cho căn cứ Tây Bắc.

“Nơi này tồn tại thật hay chỉ là một trò chơi bắt chước bằng số liệu?” Quách Dục thường xuyên cảm thấy nghi ngờ, mỗi lần cảm thấy đó là chân thật thì NPC sẽ nhảy ra, giống như người máy vậy, tựa như Điền đội trưởng vậy, anh trâu bò thế? Còn có thể thay mặt quốc gia khen thưởng cho chúng tôi thuế thu nhập của cả một căn cứ?

Trần Thải Tinh khẳng định nói: “Hiện thực. Các thế giới lớn nhỏ đều là những tồn tại chân thật.”

Những thế giới lớn nhỏ này dựa vào Thành Hư Vô, trong những thế giới ấy, Chủ Thần là một tồn tại tuyệt đối không ai có thể lay động được, khen thưởng cho người chơi chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản mà thôi.

Mấy người đang nói chuyện, tiểu đội ‘Tương Lai’ cũng đang ở căn cứ Tây Bắc, đúng lúc đứng đối diện, đối phương dùng sắc mặt âm lãnh nhìn chằm chằm Trần Thải Tinh.

Trần Thải Tinh vuốt tóc nói: “Làm sao? Hai năm không gặp thấy tôi đẹp hơn hay sao mà nhìn tôi như thế?”

“Lần này xem như cô lợi hại, lần sau đừng để tôi gặp lại cô.” Sở Quang Bân buông lời hung ác.

“Ây dồ, sợ quá đi.” Trần Thải Tinh mỉm cười nói.

Sở Quang Bân cảm thấy bị coi thường càng tức giận hơn. Nhưng ngược lại bị Thiệu Hồng cản trở, nói hắn đừng xúc động, cô ta nhìn Nguyên Tinh vẫn xinh đẹp tinh xảo, vẫn không để bụng bất cứ điều gì trước mặt, cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển sang người đàn ông càng tuấn mỹ càng trẻ tuổi hơn bên cạnh Nguyên Tinh, nói thẳng: “Thật là đáng thương, có thể cậu còn không biết, chúng tôi không phải người ở thế giới này, cô ta ngủ với cậu hai năm chỉ là vì muốn lợi dụng cậu để nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh, bây giờ nghiên cứu ra được rồi thì cô ta sẽ phải đi đấy, cậu biết không?”

Thiệu Hồng chờ xem người đàn ông này tức giận, chỉ trích, cô ta không tin rằng Nguyên Tinh không hề có một chút tình cảm nào với Dương Tùng.

“Tôi biết.” Nguyên Cửu Vạn mỉm cười, “Được bảo bối lợi dụng, tôi rất vui vẻ.”

Thiệu Hồng: …

“Không hề lợi dụng, tôi thật lòng thích thân thể của cậu ấy mà.” Trần Thải Tinh thấy lửa cháy vội vàng đổ thêm dầu, cười khanh khách nói.

“Anh thì không như thế, anh không những thích thân thể xinh đẹp của Tinh, còn thích con người của Tinh, dù em có làm gì thì anh cũng ủng hộ em.” Nguyên Cửu Vạn thâm tình chân thành nói.

Thiệu Hồng tức giận muốn chết tại chỗ, cô ta ở thế giới này gần ba năm, có được quyền lợi, không còn là một người qua đường Giáp bình thường, dù cho giá trị nhan sắc bình thường, nhưng khi ở căn cứ, loại đàn ông đẹp thế nào cô ta cũng có thể có được, thậm chí là phụ nữ xinh đẹp, chỉ cần cô ta thích thì cũng có.

Cuộc sống như thế, Thiệu Hồng bất tri bất giác lưu luyến không nguôi, bây giờ phải về rồi, Thiệu Hồng lại không cam tâm.

Tình nhân mới của cô ta rất tuấn tú, cao 1m8, anh tuấn, là con lai, còn là tốt nghiệp ở một trường học danh giá, trở lại thế giới hiện thực, cô ta không thể nào tìm được một người bạn trai như thế. Ở thế giới đó, cô ta chỉ là một người bình thường, bộ dạng như một người qua đường, bằng cấp cũng không cao không thấp, bối cảnh gia đình càng không có gì để nói, nếu không phải có trò chơi này thì tương lai của cô ta là sống dưới sự ép buộc của cha mẹ, tìm một người đàn ông diện mạo cũng bình thường, vừa béo vừa lùn sống qua cả đời.

Không cam lòng.

Thiệu Hồng vốn cho rằng Nguyên Tinh cũng sẽ giống như mình, nhưng không ngờ —

“Chúng ta không giống nhau.” Trần Thải Tinh nhìn ra được vẻ ngoan độc ghen ghét của Thiệu Hồng, nói: “Mặc dù cô có thể ở lại, quốc gia đã có được vắc xin phòng bệnh, rất nhanh sẽ tổ chức lại trật tự, xã hội văn minh sẽ trở về, người có dị năng sẽ vào biên chế, pháp luật được xây dựng lại, cuộc sống như vương giả bây giờ mà cô đang có đến lúc đó sẽ khó mà duy trì được.”

“Còn nữa, nói một câu nghiêm túc, tôi chưa từng lợi dụng cậu ấy, tôi thật sự thích cậu ấy.”

Thiệu Hồng không tin, nhưng Trần Thải Tinh cũng không rảnh quản cô ta có tin hay không.

Ngày bọn họ đi, trời mưa rất to, giống như muốn rửa sạch virus trên thế giới này vậy, những người sống sót trong căn cứ vẫn vất vả cần cù lao động, bởi vì bọn họ là cư dân thường trú của căn cứ dưỡng lão cho nên mỗi người đều có một liều, tiểu đội tuần tra tự tiêm vào thân thể mình, phòng ngừa có người bí quá hoá liều cướp đoạt hoặc bán ra ngoài với giá cao.

“Tinh, chúng ta đi rồi thì Dương Tùng vẫn sẽ ở lại sao?”

Quách Dục sau khi nghe Thiệu Hồng nói thì rất tò mò, nếu là thế giới thật thì sau khi Nguyên Cửu Vạn đi rồi, Dương Tùng vẫn sẽ ở lại đúng không?

“Sẽ không đâu, Dương Tùng sẽ biến mất trên thế giới này, chỉ để lại mấy dòng trong sách sử thôi.” Nguyên Cửu Vạn trả lời, “Giống như là ở thế giới ma cà rồng, thân vương và vương phi của hắn đều lâm vào ngủ say. Phàm là giao lưu thân thể với Tinh, chỉ có thể là tôi.”

“Tổng tài bá đạo, không thể trêu vào.” Quách Dục vỗ tay.

Ở thế giới tận thế gần ba năm, bước ra khỏi thế giới trò chơi, cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.

Trò chơi thần quái, thế giới [Tận thế zombie], tổng kết cá nhân của Trần Thải Tinh:

Tìm được Dương Tùng: hoàn thành.

Tích cực phối hợp đốc thúc Dương Tùng hoàn thành vắc xin phòng bệnh: hoàn thành.

Dưới hoàn cảnh tận thế trợ giúp người sống sót: hoàn thành.

Thay trò chơi hành đạo, tiêu diệt thế lực hắc ám: hoàn thành.

Đạt cấp SS, thưởng 2000 kim tệ, phá lệ nhận được một phần ba thu nhập từ thuế ở căn cứ dưỡng lão (sau này thu nhập từ thuế sẽ khấu trừ 50% phí thủ tục, còn lại nhập vào tài khoản của người chơi.)

Phí thủ tục 50%???

Nguyên Cửu Vạn, tim của anh màu đen có phải hay không hả???

Không thể nhìn thấy gì, Trần Thải Tinh đứng trong bóng đêm nghe được tiếng ‘pi pi pi’ không nỡ của Hắc Đản, vì thế kiên nhẫn ‘pi’ lại, rồi sẽ gặp lại.

Vừa mở mắt đã thấy hoàn cảnh xa lạ, Trần Thải Tinh suy nghĩ một lúc mới nhớ tới lần này trước khi mình vào trò chơi là đang ở Bắc Kinh, trong nhà của Quách Dục. Rõ ràng là ở trong thế giới trò chơi gần ba năm, nhưng nơi này vẫn dừng ở lúc bọn họ vừa đi, thời gian trên điện thoại chuyển động trở lại, Quách Dục và lão Trình đều chưa về, có lẽ vẫn còn ở Thành Hư Vô đợi mua đồ.

Đây là lần làm nhiệm vụ lâu nhất của cậu, Trần Thải Tinh đã về cả buổi rồi nhưng vẫn chưa kịp thích ứng, vẫn còn giữ thói quen khi ở căn cứ.

Năm phút sau, Quách Dục và Trình Lập Phong đều đã trở lại.

Căn phòng yên tĩnh tốt xấu gì cũng có tiếng động, Quách Dục ngồi trên sô pha cảm thán: “Mấy người Chu Cát thật sự đã chết, ba người ở tiểu đội ‘Tương Lai’ còn trừng mắt liếc tôi, có thể là phát hiện cậu không có ở đó, đoán ra được cậu không phải là người chơi cấp cao, nhưng mà dù cậu có không phải là người chơi cấp cao thì cũng có thể treo ba người bọn họ lên đánh.”

Nói blah bloh cả buổi, Quách Dục bỗng im lặng.

“Hơi không quen.”

Đều không kịp quen, buổi tối, ba người ra ngoài ăn cơm, bỗng cảm thấy ánh mắt người qua đường nhìn bọn họ có gì đó không đúng lắm, không ăn được gì cả, vẫn là Quách Dục gọi đồ ăn ngoài về nhà ăn, mở tivi xem chương trình, một lần nữa cảm nhận lại văn minh nhân loại.

“Không được không được, cứ như vậy tôi cảm thấy mình sắp thành biến thái rồi, mấy hôm nay hẹn nhau ra ngoài chơi đi, lão Trình đừng có từ chối, nếu cứ ở nhà như thế này sẽ không thích ứng lại được đâu.” Quách Dục cầm điện thoại gọi cho bạn nhậu của hắn, vừa mời khách vừa nói với hai người: “Bây giờ tôi cầm điện thoại còn thấy không quen, trước đây điện thoại không rời thân, thiếu có hai phút đã thấy trống vắng, bây giờ cầm điện thoại cũng không biết phải chơi cái gì.”

Trình Lập Phong hiếm khi không từ chối, phải biết rằng Trình Lập Phong cả người chính khí, từ trước đến nay chưa bao giờ đi hộp đêm.

Trần Thải Tinh không có ý kiến, dù sao thì bây giờ cũng không cần mang theo con nhỏ.

Có Quách thiếu mời khách, bạn nhậu nhanh chóng online.

Quách Dục nghe tin chat voice trong điện thoại, đối phương nói hẹn đến hộp đêm XX mới mở, gái xinh nhiều vô cùng.

Kết quả Quách Dục trả lời: 【 Bây giờ à? Trễ rồi, không an toàn. 】

Trần Thải Tinh nhìn điện thoại, 9 giờ 43 phút tối.

Ngay cả cậu chưa từng đi hộp đêm cũng biết rằng giờ này đi hộp đêm là còn sớm.

Quả nhiên người bên kia muốn mắng nhưng cũng phải kiềm chế, đêm nay Quách thiếu là tài trợ chính, tài trợ là cha là mẹ.

【 Quách thiếu làm sao đấy? Còn chưa đến 10 giờ, cuộc sống về đêm bây giờ mới bắt đầu thì sớm cái gì mà sớm? Không an toàn cái gì? 】

Quách Dục: …

Hắn thật hồ đồ, trong căn cứ vừa đến tối là đóng cửa không ai ra ngoài, chỉ sợ zombie tự nhiên nhào ra.

【 Thôi im đê, được rồi, gửi địa chỉ, lát nữa tôi đến. 】

“Thay quần áo đi bay.” Quách mập nhìn hai người, tự ý quyết định.

Lúc chọn xe, Trình Lập Phong đi thẳng đến xe Jeep sàn cao, cuối cùng bị Quách Dục cản, “Tôi phải cai mấy thói quen này, đây không phải tận thế, lái xe thể thao đi, vừa phong cách vừa ngầu, tốt xấu gì cũng là phú nhị đại, tôi chơi được, không cần tiết kiệm.”

Cuối cùng lấy hai chiếc siêu xe sàn thấp, không thể ngồi được ba người, xe thể thao chỉ có hai chiếc, một đỏ một xanh, đều là mấy chiếc màu mè khoe khoang, sáng lấp lánh trong đêm tối ấy. Trần Thải Tinh tin rằng Quách mập trước đây là một tên đam mê đi hộp đêm với bạn nhậu.

“Tinh, cậu biết lái à?” Quách Dục hỏi. Thứ này không giống mấy với xe ô tô bình thường.

Trần Thải Tinh: “Tôi từng ở một thế giới kia, thân phận là con của nhà giàu số một.” Trước khi cậu mất trí nhớ.

Quách mập cảm thán: “Thật ra trò chơi này nếu không cần phải lo nghĩ về tánh mạng thì vẫn rất tốt, có thể học được rất nhiều thứ.” Ví dụ như sau khi hắn căng da đầu quản lý căn cứ thì phát hiện không khác mấy với việc quản lý nhà hàng.

Ba người lên xe, tới quán bar rồi Quách mập lại thấy hối hận.

Quá khó ngồi, nhìn sang lão Trình lái xe hẳn cũng là nghẹn vô cùng, hắn béo, lão Trình tráng, chỉ có Trần Thải Tinh thì còn đỡ hơn chút, tuy chân dài nhưng được cái gầy.

Giao xe cho bãi đậu xe trước cửa, Quách Dục lâu quá không đi nên gọi cho bạn, tiếng động bên trong lớn vô cùng, không bao lâu có một người ra đón, tên là Tiểu Niên Khinh, nói: “Quách gia đúng là lâu rồi không đến chơi, còn cần người đón nữa, quên làm sao vào rồi à? Có phải cũng quên tôi rồi không?”

Quách Dục: …

“Cút, dẫn đường mà nói nhiều thế?”

Tiểu Niên Khinh vui vẻ hớn hở dẫn đường, Trần Thải Tinh và Trình Lập Phong biết rõ, Quách mập thật sự không nhớ cậu ta tên gì.”

Bạn nhậu của Quách Dục đều đến hết, có nam có nữ, bao cả một chỗ ngồi, trên bàn gọi đầy rượu, vừa thấy Quách Dục thì đồng loạt chào hỏi Quách thiếu, Quách gia, cũng có người quen gọi Quách mập, người quen thì Quách Dục biết, nói: “Tiểu Minh, bạn tôi, Trình Lập Phong, Trần Thải Tinh, hắn là Vương Minh.”

“Ngồi đi, tôi đổi tên rồi, là Đái Duy.”

Quách Dục: “Ồ! Vương Đại Vệ à.”

Trần Thải Tinh nhìn thấy Vương Minh nghiến răng nghiến lợi, có lẽ là muốn chụp chết Quách mập lắm rồi.

Chậm rãi quen với âm nhạc ồn ào thì đỡ hơn nhiều. Trần Thải Tinh lần đầu đến hộp đêm, ngồi một bên uống rượu nghe đám người Tiểu Niên Khinh khoác lác, không bao lâu sau, âm nhạc thay đổi, mọi người đều lên sàn nhảy, ghế dài chỉ còn lại mấy người lớn tuổi.

Quách mập vốn muốn thở dài hối hận, lại quay sang hai người bên cạnh đang muốn xem náo nhiệt, cắn răng nói: “Ngồi nhiều chán lắm, đi nhảy đi.”

“Được thôi, cậu đi trước đi.” Trần Thải Tinh nói.

Quách mập còn đang do dự lại bị Vương Đại Vệ kéo ra sàn nhảy, nói phải giới thiệu một em gái xinh đẹp cho hắn, cuối cùng Quách mập lại kéo theo Trần Thải Tinh cùng lên.

Trần Thải Tinh không biết nhảy, mới vừa có người tiến lại gần, cậu đã bẻ tay một cách lưu loát, túm cho đối phương kêu gào đau đớn.

“Tôi chỉ muốn nhảy thôi, thật sự không muốn làm gì đâu.” Tiểu Niên Khinh kêu lên.

Trần Thải Tinh bẻ ngón tay đối phương, “Muốn ôm tôi à?”

“Mọi người đều ra ngoài chơi, tôi có thể cảm giác cậu là đồng loại, ôm một chút thôi mà? Đều là người trưởng thành rồi.”

Trần Thải Tinh tăng thêm chút sức lực, mặt lạnh nói: “Tôi đã có bạn trai rồi, cách xa chút đi.” Sau đó mới buông lỏng tay ra.

Cậu vừa quay đầu đã thấy cách đó không xa cũng khắc khẩu, Quách mập quăng người nam nào đó một cú quá vai.

“Người ta đã nói không thích rồi mà còn không biết xấu hổ dây dưa? Muốn gì? Muốn đánh nhau hả? Nhào dô, ông đây chưa từng biết sợ ai đây!”

Anh hùng mập mạp trâu bò cứu mỹ nhân hả?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện