Trường Hoan nói xong còn cố ý quay mặt liếc Nhiếp Trường Tình một cái thật sâu.
Nhiếp Trường Tình và Tần Phương Hoa đều chột dạ tránh đi cái nhìn chăm chú của cô.
Nhiếp Tuân khôn khéo bao nhiêu, nghĩ cũng chẳng cần nghĩ liền hiểu được những lời này của Nhiếp Trường Hoan, hiểu được ý cô trong lời nói này là gì, sắc mặt ông ta lập tức khó coi.
Phòng bệnh im phăng phắc, không ai mở miệng nói chuyện.
…
Nhiếp Trường Hoan nhìn phía cửa sổ, những tia nắng hè chói chang vô cùng, làm người ta không mở nổi mắt, ánh mắt cô cũng mờ đi, nhìn thứ gì cũng mơ mơ hồ hồ.
Mơ hồ giống như trở lại nhiều năm trước, cũng là một ngày nắng đẹp như thế này, Lục Hướng Viễn cầm tay cô, hai người một trước một sau đi trên con đường đá nhỏ, khi đi ngang qua quầy bán quà vặt, cô nói khát, anh ta liền mua cho cô một cây kem năm tệ, xé vỏ ra đặt bên miệng cô, sau đó liền cười ngây ngô nhìn cô ăn.
Buổi chiều nóng bức như vậy, ngay cả ve sầu cũng lười muốn kêu, vậy mà không khí bao quanh cô lại mát lạnh và ngọt ngào như mật, nói thật cô đã nghĩ rằng phần ngọt ngào này sẽ kéo dài cả đời. Nhưng bánh xe thời gian mới chuyển động mấy vòng, tuổi già còn chưa đến thì những ngọt ngào đó đã vỡ thành mảnh nhỏ, biến mất chẳng còn chút dấu vết trong “hiện tại”.
Vì níu kéo bao nhiêu năm tình cảm, vì lời giao phó của bà Lục trước khi mất, cô không ngừng tạm nhân nhượng, ẩn nhẫn nghe lời, nhưng mãi đến giờ phút này, cô mới phát hiện, không thể níu kéo được, không thể quay trở lại, tất cả đều không thể quay trở lại được.
Bức tường tình cảm của cô và Lục Hướng Viễn đã hoàn toàn sụp đổ, giữa hai người là cả một vực sâu không đáy, cô không thể đi qua, anh ta cũng không cách nào đi tới, cuối cùng sẽ có một ngày, hai người sẽ quên đi mọi thứ, sẽ chẳng còn chút lưu luyến gì.
“Hướng Viễn, em từng nghĩ rằng, chỉ cần em nguyện ý tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, luôn nhẫn nhịn như thế thì cuối cùng sẽ có một ngày làm anh cảm động, và rồi chúng ta có thể giống như quá khứ, hạnh phúc bên nhau, nhưng mà, anh một lần lại một lần đập nát mong ước đó của em. Dù em có vì cái gì mà làm mấy việc có lỗi với anh trước đây thì mấy năm nay, những việc mà em làm đã đủ, đủ để trả cho anh, từ nay về sau, chúng ta không còn nợ nần gì cả, không còn liên quan gì nữa, kết thúc, thực sự kết thúc.”
Nhiếp Trường Hoan bình tĩnh nói xong, liền ấn xuống chuông báo động ở đầu giường, hộ sĩ rất nhanh đi tới.
“Mẹ tôi cần được nghỉ ngơi, phiền cô mời mấy vị này đi ra ngoài được không?”
Trường Hoan nói xong, hộ sĩ lập tức lịch sự mời nhóm người Nhiếp Tuân đi ra ngoài, Lục Hướng Viễn không nói gì chỉ xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, Nhiếp Trường Tình oán hận trừng mắt nhìn Trường Hoan một cái rồi mới bước ra ngoài.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Thẩm Bội Nghi mệt mỏi nằm trên giường, Đâu Đâu ngủ thiếp đi trong ngực Trường Hoan, lúc này trong đầu cô vẫn còn hỗn loạn một mảnh.
Ánh mắt oán độc giống như muốn ăn tươi nuốt sống của Nhiếp Trường Tình khiến cô cảm thấy vừa nực cười vừa ghê tởm, rõ ràng người bị cướp cha là cô, người không có gia đình cũng là cô, dựa vào cái gì mà một người luôn đi hại người như Nhiếp Trường Tình lại luôn lấy bộ mặt của người bị hại xuất hiện trước mặt cô như thế? Trên đời này vẫn luôn không thiếu những người bỏ đá xuống giếng, đuổi tận giết tuyệt như cô ta, nếu không thì sao mỗi ngày giới truyền thông lại có thể tung ra một loạt vụ ngoại tình cùng chiếm đoạt tài sản như thế chứ? Không thế thì vì sao lại có mấy chuyện đã lừa hôn còn gây ra án mạng trên truyền hình? Có lẽ trong mắt những người đó thì người không vì mình sẽ bị trời tru đất diệt.
Nhiếp Trường Hoan nhịn không được mà thở dài thành tiếng. Vốn dĩ Thẩm Bội Nghi đang lo lắng cho Trường Hoan nên có làm sao cũng không ngủ được, giờ lại nghe thấy cô thở dài liền ngồi dậy kéo tay cô, nhìn cô đầy lo lắng.
“Trường Hoan, con và Hướng Viễn…”
“Mẹ, từ nay về sau, con và Hướng Viễn không còn quan hệ gì nữa.”
Thẩm Bội Nghi thở dài, bà chưa bao giờ nghĩ đến, con gái bà và Lục Hướng Viễn sẽ đi đến nông nỗi này
Nhiếp Trường Tình và Tần Phương Hoa đều chột dạ tránh đi cái nhìn chăm chú của cô.
Nhiếp Tuân khôn khéo bao nhiêu, nghĩ cũng chẳng cần nghĩ liền hiểu được những lời này của Nhiếp Trường Hoan, hiểu được ý cô trong lời nói này là gì, sắc mặt ông ta lập tức khó coi.
Phòng bệnh im phăng phắc, không ai mở miệng nói chuyện.
…
Nhiếp Trường Hoan nhìn phía cửa sổ, những tia nắng hè chói chang vô cùng, làm người ta không mở nổi mắt, ánh mắt cô cũng mờ đi, nhìn thứ gì cũng mơ mơ hồ hồ.
Mơ hồ giống như trở lại nhiều năm trước, cũng là một ngày nắng đẹp như thế này, Lục Hướng Viễn cầm tay cô, hai người một trước một sau đi trên con đường đá nhỏ, khi đi ngang qua quầy bán quà vặt, cô nói khát, anh ta liền mua cho cô một cây kem năm tệ, xé vỏ ra đặt bên miệng cô, sau đó liền cười ngây ngô nhìn cô ăn.
Buổi chiều nóng bức như vậy, ngay cả ve sầu cũng lười muốn kêu, vậy mà không khí bao quanh cô lại mát lạnh và ngọt ngào như mật, nói thật cô đã nghĩ rằng phần ngọt ngào này sẽ kéo dài cả đời. Nhưng bánh xe thời gian mới chuyển động mấy vòng, tuổi già còn chưa đến thì những ngọt ngào đó đã vỡ thành mảnh nhỏ, biến mất chẳng còn chút dấu vết trong “hiện tại”.
Vì níu kéo bao nhiêu năm tình cảm, vì lời giao phó của bà Lục trước khi mất, cô không ngừng tạm nhân nhượng, ẩn nhẫn nghe lời, nhưng mãi đến giờ phút này, cô mới phát hiện, không thể níu kéo được, không thể quay trở lại, tất cả đều không thể quay trở lại được.
Bức tường tình cảm của cô và Lục Hướng Viễn đã hoàn toàn sụp đổ, giữa hai người là cả một vực sâu không đáy, cô không thể đi qua, anh ta cũng không cách nào đi tới, cuối cùng sẽ có một ngày, hai người sẽ quên đi mọi thứ, sẽ chẳng còn chút lưu luyến gì.
“Hướng Viễn, em từng nghĩ rằng, chỉ cần em nguyện ý tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, luôn nhẫn nhịn như thế thì cuối cùng sẽ có một ngày làm anh cảm động, và rồi chúng ta có thể giống như quá khứ, hạnh phúc bên nhau, nhưng mà, anh một lần lại một lần đập nát mong ước đó của em. Dù em có vì cái gì mà làm mấy việc có lỗi với anh trước đây thì mấy năm nay, những việc mà em làm đã đủ, đủ để trả cho anh, từ nay về sau, chúng ta không còn nợ nần gì cả, không còn liên quan gì nữa, kết thúc, thực sự kết thúc.”
Nhiếp Trường Hoan bình tĩnh nói xong, liền ấn xuống chuông báo động ở đầu giường, hộ sĩ rất nhanh đi tới.
“Mẹ tôi cần được nghỉ ngơi, phiền cô mời mấy vị này đi ra ngoài được không?”
Trường Hoan nói xong, hộ sĩ lập tức lịch sự mời nhóm người Nhiếp Tuân đi ra ngoài, Lục Hướng Viễn không nói gì chỉ xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, Nhiếp Trường Tình oán hận trừng mắt nhìn Trường Hoan một cái rồi mới bước ra ngoài.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Thẩm Bội Nghi mệt mỏi nằm trên giường, Đâu Đâu ngủ thiếp đi trong ngực Trường Hoan, lúc này trong đầu cô vẫn còn hỗn loạn một mảnh.
Ánh mắt oán độc giống như muốn ăn tươi nuốt sống của Nhiếp Trường Tình khiến cô cảm thấy vừa nực cười vừa ghê tởm, rõ ràng người bị cướp cha là cô, người không có gia đình cũng là cô, dựa vào cái gì mà một người luôn đi hại người như Nhiếp Trường Tình lại luôn lấy bộ mặt của người bị hại xuất hiện trước mặt cô như thế? Trên đời này vẫn luôn không thiếu những người bỏ đá xuống giếng, đuổi tận giết tuyệt như cô ta, nếu không thì sao mỗi ngày giới truyền thông lại có thể tung ra một loạt vụ ngoại tình cùng chiếm đoạt tài sản như thế chứ? Không thế thì vì sao lại có mấy chuyện đã lừa hôn còn gây ra án mạng trên truyền hình? Có lẽ trong mắt những người đó thì người không vì mình sẽ bị trời tru đất diệt.
Nhiếp Trường Hoan nhịn không được mà thở dài thành tiếng. Vốn dĩ Thẩm Bội Nghi đang lo lắng cho Trường Hoan nên có làm sao cũng không ngủ được, giờ lại nghe thấy cô thở dài liền ngồi dậy kéo tay cô, nhìn cô đầy lo lắng.
“Trường Hoan, con và Hướng Viễn…”
“Mẹ, từ nay về sau, con và Hướng Viễn không còn quan hệ gì nữa.”
Thẩm Bội Nghi thở dài, bà chưa bao giờ nghĩ đến, con gái bà và Lục Hướng Viễn sẽ đi đến nông nỗi này
Danh sách chương