Trường Hoan lẳng lặng nghe chị Triệu nói, cảm xúc kích động của chị cũng lây nhiễm cô, làm khóe miệng cô không khỏi cong lên.
Chị Triệu nói chị vừa trở lại Thịnh Nguyên, vẫn làm quản lý của cô, từ nay về sau sẽ toàn quyền xử lý tất cả việc diễn xuất của cô.
Nhà sản xuất từng có ý định xấu xa với cô đêm đó, không chỉ bị một người không rõ danh tính đánh cho gần chết, mà còn không biết bị ai đào ra những scandal trong quá khứ. Hiện giờ người trong giới đều tránh né ông ta, không ai dám tiếp tục có quan hệ với ông ta, những gì mà ông ta xây dựng sau nửa đời lăn lộn trong giới giải trí này hoàn toàn sụp đổ chỉ trong một đêm.
Trường Hoan nghe thấy mấy tin tức này, trong lòng không khỏi kinh ngạc, tại sao có thể như vậy? Cuộc đời vốn dĩ tối tăm không ánh sáng của cô, cuộc đời giống như đi đến bước đường cùng này tại sao bỗng nhiên lại có chuyển biến lớn như thế? “Trường Hoan, em gặp được quý nhân rồi, rất nhanh thôi, tin chị đi, không lâu nữa đâu em sẽ nổi tiếng!”
Vừa nghe đến hai chữ “quý nhân”, Nhiếp Trường Hoan theo bản năng nghĩ tới người đàn ông kia…
Chỉ là người có quyền thế giống như anh muốn loại phụ nữ nào chẳng có? Lần trước cô không nể mặt mà từ chối anh như vậy, làm sao anh có thể giúp cô được chứ…
Có lẽ tâm lý những kẻ có tiền này đều khó đoán như vậy, thứ không chiếm được càng muốn tìm mọi cách để có được, có khi trong mắt anh, việc cô cự tuyệt chẳng qua chỉ là chiêu lạt mềm buộc chặt, là muốn thả dây câu dài để bắt con cá lớn.
Nhiếp Trường Hoan bỗng nhiên không dám nghĩ tiếp nữa, điện thoại của chị Triệu giống như mang đến hy vọng cho cuộc sống của cô, nhưng đồng thời cũng làm cô mê mang hơn, không biết tương lai chờ đón cô rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
“Trường Hoan, em cứ nghỉ ngơi cho tốt trước, bây giờ chị còn nhiều việc chưa giải quyết xong, qua vài ngày em trở về công ty, chúng ta bàn lại về kế hoạch tương lai của em. Nói tóm lại em phải tin chị, lần này chị nhất định sẽ giúp em trở thành ngôi sao sáng nhất trong giới giải trí!”
Trường Hoan nói cảm ơn chị, chị Triệu vội vàng cúp máy.
Sau khi Trường Hoan tắt điện thoại, lại ngơ ngẩn nhìn ra ngoài song cửa sổ trước hành lang. Cô cầm di động, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, không biết đã đứng bao lâu, suy nghĩ lung tung bao lâu, ngay cả khi Tống Hằng đi qua cô cũng không phát hiện.
Tống Hằng nhạy bén, chỉ liếc mắt một cái là thấy ngay một bên má cô bị sưng và đỏ, anh ta trầm mặc một lát, cầm lấy di động, gọi một cuộc điện thoại.
Trường Hoan không ngờ Giang Thiếu Huân lại tới bệnh viện.
Mà sự xuất hiện của anh cũng chứng thực cho những nghi ngờ vô căn cứ trong lòng cô, khẳng định quý nhân trong miệng chị Triệu chính là anh.
Có điều, nói cho cùng thì mục đích anh đối phó với Từ Phong là gì?
Tóm lại, Trường Hoan không dám tự mình đa tình cho rằng Giang Thiếu Huân vì muốn trút giận cho cô nên mới làm vậy.
Trường Hoan còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn, Giang Thiếu Huân đã ác độc mở miệng.
“Nhiếp Trường Hoan, ngay cả tôi cũng phải thừa nhận diễn xuất của cô thực sự rất tốt!”
“Tôi không hiểu ý của anh!”
Trường Hoan lẳng lặng nhìn anh một cái, quay mặt đi cho bác sĩ chườm đá lên vết thương trên mặt mình.
“Hơn nữa, tôi diễn thì có liên quan gì đến anh đâu, tôi bắt anh xem tôi diễn sao?”
Tự nhiên chạy tới đây lúc đêm hôm khuya khoắt, còn mang theo bác sĩ vào, vết thương trên mặt cô chẳng qua chỉ là một vết cào, cần gì phải kéo cả viện trưởng tự mình đến khám cho cô chứ?
Viện trưởng kiểm tra xong vết thương trên mặt cho Trường Hoan, để lại một lọ thuốc thoa ngoài da liền rời khỏi.
Giang Thiếu Huân ung dung ngồi trên chiếc sofa duy nhất trong phòng bệnh, đôi mắt sâu thẳm khó lường, bình tĩnh nhìn Trường Hoan, biểu tình nửa tìm tòi nghiên cứu nửa nghiền ngẫm này làm cho người ta không đoán được rốt cuộc anh đang nghĩ gì trong lòng.
Chị Triệu nói chị vừa trở lại Thịnh Nguyên, vẫn làm quản lý của cô, từ nay về sau sẽ toàn quyền xử lý tất cả việc diễn xuất của cô.
Nhà sản xuất từng có ý định xấu xa với cô đêm đó, không chỉ bị một người không rõ danh tính đánh cho gần chết, mà còn không biết bị ai đào ra những scandal trong quá khứ. Hiện giờ người trong giới đều tránh né ông ta, không ai dám tiếp tục có quan hệ với ông ta, những gì mà ông ta xây dựng sau nửa đời lăn lộn trong giới giải trí này hoàn toàn sụp đổ chỉ trong một đêm.
Trường Hoan nghe thấy mấy tin tức này, trong lòng không khỏi kinh ngạc, tại sao có thể như vậy? Cuộc đời vốn dĩ tối tăm không ánh sáng của cô, cuộc đời giống như đi đến bước đường cùng này tại sao bỗng nhiên lại có chuyển biến lớn như thế? “Trường Hoan, em gặp được quý nhân rồi, rất nhanh thôi, tin chị đi, không lâu nữa đâu em sẽ nổi tiếng!”
Vừa nghe đến hai chữ “quý nhân”, Nhiếp Trường Hoan theo bản năng nghĩ tới người đàn ông kia…
Chỉ là người có quyền thế giống như anh muốn loại phụ nữ nào chẳng có? Lần trước cô không nể mặt mà từ chối anh như vậy, làm sao anh có thể giúp cô được chứ…
Có lẽ tâm lý những kẻ có tiền này đều khó đoán như vậy, thứ không chiếm được càng muốn tìm mọi cách để có được, có khi trong mắt anh, việc cô cự tuyệt chẳng qua chỉ là chiêu lạt mềm buộc chặt, là muốn thả dây câu dài để bắt con cá lớn.
Nhiếp Trường Hoan bỗng nhiên không dám nghĩ tiếp nữa, điện thoại của chị Triệu giống như mang đến hy vọng cho cuộc sống của cô, nhưng đồng thời cũng làm cô mê mang hơn, không biết tương lai chờ đón cô rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
“Trường Hoan, em cứ nghỉ ngơi cho tốt trước, bây giờ chị còn nhiều việc chưa giải quyết xong, qua vài ngày em trở về công ty, chúng ta bàn lại về kế hoạch tương lai của em. Nói tóm lại em phải tin chị, lần này chị nhất định sẽ giúp em trở thành ngôi sao sáng nhất trong giới giải trí!”
Trường Hoan nói cảm ơn chị, chị Triệu vội vàng cúp máy.
Sau khi Trường Hoan tắt điện thoại, lại ngơ ngẩn nhìn ra ngoài song cửa sổ trước hành lang. Cô cầm di động, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, không biết đã đứng bao lâu, suy nghĩ lung tung bao lâu, ngay cả khi Tống Hằng đi qua cô cũng không phát hiện.
Tống Hằng nhạy bén, chỉ liếc mắt một cái là thấy ngay một bên má cô bị sưng và đỏ, anh ta trầm mặc một lát, cầm lấy di động, gọi một cuộc điện thoại.
Trường Hoan không ngờ Giang Thiếu Huân lại tới bệnh viện.
Mà sự xuất hiện của anh cũng chứng thực cho những nghi ngờ vô căn cứ trong lòng cô, khẳng định quý nhân trong miệng chị Triệu chính là anh.
Có điều, nói cho cùng thì mục đích anh đối phó với Từ Phong là gì?
Tóm lại, Trường Hoan không dám tự mình đa tình cho rằng Giang Thiếu Huân vì muốn trút giận cho cô nên mới làm vậy.
Trường Hoan còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn, Giang Thiếu Huân đã ác độc mở miệng.
“Nhiếp Trường Hoan, ngay cả tôi cũng phải thừa nhận diễn xuất của cô thực sự rất tốt!”
“Tôi không hiểu ý của anh!”
Trường Hoan lẳng lặng nhìn anh một cái, quay mặt đi cho bác sĩ chườm đá lên vết thương trên mặt mình.
“Hơn nữa, tôi diễn thì có liên quan gì đến anh đâu, tôi bắt anh xem tôi diễn sao?”
Tự nhiên chạy tới đây lúc đêm hôm khuya khoắt, còn mang theo bác sĩ vào, vết thương trên mặt cô chẳng qua chỉ là một vết cào, cần gì phải kéo cả viện trưởng tự mình đến khám cho cô chứ?
Viện trưởng kiểm tra xong vết thương trên mặt cho Trường Hoan, để lại một lọ thuốc thoa ngoài da liền rời khỏi.
Giang Thiếu Huân ung dung ngồi trên chiếc sofa duy nhất trong phòng bệnh, đôi mắt sâu thẳm khó lường, bình tĩnh nhìn Trường Hoan, biểu tình nửa tìm tòi nghiên cứu nửa nghiền ngẫm này làm cho người ta không đoán được rốt cuộc anh đang nghĩ gì trong lòng.
Danh sách chương