Một câu rất lạnh nhạt lại giống như lưỡi dao sắc bén trực tiếp đâm vào tim Trường Hoan, cô biết, trong mắt Giang Thiếu Huân, cô chính là người phụ nữ tâm cơ khó lường, ngay từ lần đầu anh đã nghĩ như vậy, và anh vẫn luôn nhận định như thế.
Trường Hoan cũng không giải thích, chỉ là ý cười trong mắt và trên mặt cũng nhạt đi.
Nhưng Đâu Đâu lại vội vàng lắc đầu, ngây thơ giúp Trường Hoan giải thích, “Chú, là cháu muốn gặp chú, không phải Hoan Hoan xúi cháu đâu, cháu có món quà nhỏ muốn tặng chú mà, đây… đây là quà cháu muốn tặng cho chú…”
Nắm tay nhỏ của Đâu Đâu liền vụt một cái đưa đến trước mặt Giang Thiếu Huân.
Giang Thiếu Huân do dự một lúc, vẫn đem tay mình đặt xuống dưới nắm tay nhỏ của Đâu Đâu, Đâu Đâu xòe tay ra, lòng bàn tay rơi xuống một viên đá cuội màu trắng, viên đá rất tròn, trên hòn đá có vẽ một hình gì đó bằng màu nước, nó thật sự… rất trừu tượng.
Đâu Đâu chỉ vào hình vẽ nhỏ xíu đó, nói với Giang Thiếu Huân, “Đây là cháu, đây là chú, chú còn đang ôm cháu, kể chuyện cổ tích cho cháu đấy.”
Đừng nói là Giang Thiếu Huân, đến ngay cả Trường Hoan cũng không nhịn được bị Đâu Đâu chọc cười, Đâu Đâu chỉ vào hình vẽ mà giải thích thì còn có thể hiểu được, nhưng hình vẽ trên hòn đá này, chỉ là những nét nguệch ngoạc.
“Xin lỗi anh, anh tư, Đâu Đâu còn nhỏ, không hiểu chuyện…” Trường Hoan nói xong, định lấy hòn đá trong tay của Giang Thiếu Huân.
Tay Trường Hoan còn chưa đụng đến viên đá trong tay Giang Thiếu Huân, Giang Thiếu Huân đã thu tay về, anh liếc Trường Hoan một cái, lại duỗi tay véo nhẹ má Đâu Đâu, khóe môi nhếch lên, “Cảm ơn Đâu Đâu, chú rất thích.”
Khi anh cười, đôi mắt đào hoa cong lên, so với bộ dáng lạnh lùng xa cách thường ngày thì bình dị gần gũi hơn nhiều, Trường Hoan không khỏi có chút ngây ngẩn, khi ánh mắt anh đảo qua, Trường Hoan vội vàng cúi đầu, không thể không thừa nhận, anh thật sự rất đẹp trai, mấy ngôi sao nổi tiếng bây giờ căn bản không thể so sánh được với anh.
“Chú thích là tốt rồi!” Đâu Đâu vui mừng vô cùng, nhảy nhót vòng quanh Giang Thiếu Huân, vừa hoạt bát lại đáng yêu.
“Chiều nay chú còn có việc bận, chúng ta không được làm phiền chú, nhé?” Trường Hoan nhỏ giọng nói với Đâu Đâu, Giang Thiếu Huân ở đây làm cô rất không thoải mái, hơn nữa nguyện vọng của Đâu Đâu cũng được thực hiện rồi, anh cũng không cần phải ở lại đây nữa…
Lời này của Trường Hoan rất nhỏ, nhưng Giang Thiếu Huân lại nghe được rất rõ ràng, anh giống như cố ý làm trái ý với Trường Hoan, mày nhướng lên, môi mỏng khẽ nhếch nói với Đâu Đâu, “Chú không bận.”
“Thật sao?” Đâu Đâu hưng phấn vô cùng, vui mừng vỗ tay, “Hoan Hoan nói buổi chiều sẽ đưa cháu đi ra ngoài chơi, chú, chú đi cùng cháu nhé?”
Trường Hoan vừa định ngăn cản Đâu Đâu nói tiếp, Giang Thiếu Huân lại trực tiếp đồng ý với Đâu Đâu, “Được, chú đi với Đâu Đâu.”
Trường Hoan kinh ngạc nhìn Giang Thiếu Huân, trong mắt đầy nghi ngờ, vì sao… Giang Thiếu Huân chỉ… một câu… đã đồng ý đề nghị của Đâu Đâu rồi? Anh nhìn qua cũng không giống một người tốt tính như vậy, cũng không phải là một người nhẫn nại…
Giang Thiếu Huân liếc mắt nhìn Trường Hoan, cười như không cười, ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt mũm mĩm của Đâu Đâu, “Nhưng mà, cháu nhìn Hoan Hoan đi, hình như Hoan Hoan không thích chú đi chơi với cháu…”
Chỉ Đâu Đâu mới có thể gọi cô là Hoan Hoan, nhưng hiện tại nghe Giang Thiếu Huân gọi như vậy, giọng nói còn mang theo chút mập mờ, Trường Hoan không khỏi thẹn quá hóa giận, vì sao người tối hôm qua đối xử tàn nhẫn với cô như vậy, hôm nay lại giống như chuyện gì cũng không xảy ra, là do da mặt anh quá dày, hay là người đàn ông này vốn vui buồn thất thường như thế?
Trường Hoan cũng không giải thích, chỉ là ý cười trong mắt và trên mặt cũng nhạt đi.
Nhưng Đâu Đâu lại vội vàng lắc đầu, ngây thơ giúp Trường Hoan giải thích, “Chú, là cháu muốn gặp chú, không phải Hoan Hoan xúi cháu đâu, cháu có món quà nhỏ muốn tặng chú mà, đây… đây là quà cháu muốn tặng cho chú…”
Nắm tay nhỏ của Đâu Đâu liền vụt một cái đưa đến trước mặt Giang Thiếu Huân.
Giang Thiếu Huân do dự một lúc, vẫn đem tay mình đặt xuống dưới nắm tay nhỏ của Đâu Đâu, Đâu Đâu xòe tay ra, lòng bàn tay rơi xuống một viên đá cuội màu trắng, viên đá rất tròn, trên hòn đá có vẽ một hình gì đó bằng màu nước, nó thật sự… rất trừu tượng.
Đâu Đâu chỉ vào hình vẽ nhỏ xíu đó, nói với Giang Thiếu Huân, “Đây là cháu, đây là chú, chú còn đang ôm cháu, kể chuyện cổ tích cho cháu đấy.”
Đừng nói là Giang Thiếu Huân, đến ngay cả Trường Hoan cũng không nhịn được bị Đâu Đâu chọc cười, Đâu Đâu chỉ vào hình vẽ mà giải thích thì còn có thể hiểu được, nhưng hình vẽ trên hòn đá này, chỉ là những nét nguệch ngoạc.
“Xin lỗi anh, anh tư, Đâu Đâu còn nhỏ, không hiểu chuyện…” Trường Hoan nói xong, định lấy hòn đá trong tay của Giang Thiếu Huân.
Tay Trường Hoan còn chưa đụng đến viên đá trong tay Giang Thiếu Huân, Giang Thiếu Huân đã thu tay về, anh liếc Trường Hoan một cái, lại duỗi tay véo nhẹ má Đâu Đâu, khóe môi nhếch lên, “Cảm ơn Đâu Đâu, chú rất thích.”
Khi anh cười, đôi mắt đào hoa cong lên, so với bộ dáng lạnh lùng xa cách thường ngày thì bình dị gần gũi hơn nhiều, Trường Hoan không khỏi có chút ngây ngẩn, khi ánh mắt anh đảo qua, Trường Hoan vội vàng cúi đầu, không thể không thừa nhận, anh thật sự rất đẹp trai, mấy ngôi sao nổi tiếng bây giờ căn bản không thể so sánh được với anh.
“Chú thích là tốt rồi!” Đâu Đâu vui mừng vô cùng, nhảy nhót vòng quanh Giang Thiếu Huân, vừa hoạt bát lại đáng yêu.
“Chiều nay chú còn có việc bận, chúng ta không được làm phiền chú, nhé?” Trường Hoan nhỏ giọng nói với Đâu Đâu, Giang Thiếu Huân ở đây làm cô rất không thoải mái, hơn nữa nguyện vọng của Đâu Đâu cũng được thực hiện rồi, anh cũng không cần phải ở lại đây nữa…
Lời này của Trường Hoan rất nhỏ, nhưng Giang Thiếu Huân lại nghe được rất rõ ràng, anh giống như cố ý làm trái ý với Trường Hoan, mày nhướng lên, môi mỏng khẽ nhếch nói với Đâu Đâu, “Chú không bận.”
“Thật sao?” Đâu Đâu hưng phấn vô cùng, vui mừng vỗ tay, “Hoan Hoan nói buổi chiều sẽ đưa cháu đi ra ngoài chơi, chú, chú đi cùng cháu nhé?”
Trường Hoan vừa định ngăn cản Đâu Đâu nói tiếp, Giang Thiếu Huân lại trực tiếp đồng ý với Đâu Đâu, “Được, chú đi với Đâu Đâu.”
Trường Hoan kinh ngạc nhìn Giang Thiếu Huân, trong mắt đầy nghi ngờ, vì sao… Giang Thiếu Huân chỉ… một câu… đã đồng ý đề nghị của Đâu Đâu rồi? Anh nhìn qua cũng không giống một người tốt tính như vậy, cũng không phải là một người nhẫn nại…
Giang Thiếu Huân liếc mắt nhìn Trường Hoan, cười như không cười, ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt mũm mĩm của Đâu Đâu, “Nhưng mà, cháu nhìn Hoan Hoan đi, hình như Hoan Hoan không thích chú đi chơi với cháu…”
Chỉ Đâu Đâu mới có thể gọi cô là Hoan Hoan, nhưng hiện tại nghe Giang Thiếu Huân gọi như vậy, giọng nói còn mang theo chút mập mờ, Trường Hoan không khỏi thẹn quá hóa giận, vì sao người tối hôm qua đối xử tàn nhẫn với cô như vậy, hôm nay lại giống như chuyện gì cũng không xảy ra, là do da mặt anh quá dày, hay là người đàn ông này vốn vui buồn thất thường như thế?
Danh sách chương