Chuẩn bị rất lâu cũng không mỉm cười được, thậm chí bởi vì không biết nên làm gì mà vội vã đến sắp khóc, Trường Hoan rõ ràng đang ôm cổ Giang Thiếu Huân, nằm trong lòng anh, hương thơm sạch sẽ trên người cô kéo tới, làm lòng Giang Thiếu Huân không khỏi mềm mại.

Cô nhịn sự chua xót trong khoang mũi, rầu rĩ mở miệng, “Anh tư, anh không vui sao?”

Giọng nói của cô có chút bất an, Giang Thiếu Huân nghĩ có phải mình đùa quá mức rồi hay không, mỗi lần cô gái nhỏ này ở trước mặt anh đều lo lắng đề phòng, thật ra anh không nên tiếp tục hù dọa cô.

Trường Hoan hít hít mũi, “Mấy tấm ảnh này, anh đừng tức giận, anh yên tâm, em sẽ không lợi dụng mấy tấm ảnh đó, em sẽ tiêu hủy hết tất cả chỗ ảnh này, nếu anh lo lắng, anh có thể tự mình tiêu hủy…”

Giọng nói khi cô nói chuyện còn phảng phất chứa âm mũi, quần áo trong ngực anh cũng có chỗ ươn ướt, lúc này Giang Thiếu Huân mới phát hiện Nhiếp Trường Hoan rất mỏng manh, mỏng manh đến nỗi người khác căn bản không đành lòng đi tổn thương cô.

Anh kiểm điểm sâu sắc, đúng là mình đã vui đùa quá mức rồi.

Giang Thiếu Huân cúi đầu hôn lên vầng trán trơn bóng của Trường Hoan, bàn tay khẽ vuốt lên mái tóc mềm mại của cô, eo cô rất nhỏ, quả thật một nắm tay cũng ôm được, đôi môi mỏng của anh khẽ mở, giọng nói dịu dàng, “Tôi không tức giận, mấy bức ảnh đó chụp đẹp lắm, em có thể giữ lại.”

Trường Hoan hít mũi, hỏi lại, “Thật sao?”

Giang Thiếu Huân tốt tính mà trả lời, “Thật.”

Lúc này Trường Hoan mới ngẩng đầu nhìn anh, hai tròng mắt trong suốt sáng long lanh, ngón tay cô chỉ về hướng máy tính, “Nếu về sau anh không cần em, em vẫn có thể giữ lại sao?” 

Lời này Giang Thiếu Huân không thích nghe, anh giơ tay giữ lấy gáy cô, hôn lên cái miệng nhỏ đang lảm nhảm của cô, anh cũng không làm nụ hôn này thêm sâu mà hôn dọc theo môi cô lên trên, hôn đi nước mắt của cô.

“Về sau, không được phép nói mấy lời này, nghe không?”

Trường Hoan nhẹ nhàng gật đầu.

“Ảnh chụp em thích thì cứ giữ lấy.” Dù sao bị người chụp lén anh cũng đã biết, ban đầu cô muốn chụp ảnh cho Đâu Đâu, một khi đã như vậy, vậy thì cứ thuận theo đi.

Tâm trạng Trường Hoan tốt hơn nhiều, cô muốn chủ động hôn Giang Thiếu Huân, nhưng nhớ tới chủ động lại bị biến thành bị động, anh ở trên giường lại không hề thương tiếc, bởi vậy…

Môi của cô chỉ cách mặt Giang Thiếu Huân một chút, khó khăn lắm dời đi phương hướng, ghé vào bên tai anh, nhẹ nhàng nói một câu, “Anh tư, thật sự cảm ơn anh…”

Trường Hoan biết rõ, Giang Thiếu Huân dùng phương thức mạnh mẽ đi vào cuộc sống của cô, cuối cùng anh có thể thay đổi cảm xúc của cô, làm tất cả phòng bị của cô tan rã từng chút một, biết rõ, biết rõ rằng mình không nên cứ như vậy mà trầm luân, nhưng cô vẫn không khống chế được, khiến mọi vui buồn của mình đều vây xung quanh anh.

“Tôi đi tắm, em đi ngủ trước đi.” Giang Thiếu Huân lại hôn lên trán cô, lúc này mới thả cô xuống.

Trường Hoan ngoan ngoãn gật đầu, đợi anh tắm rửa xong, cô đã cuộn mình ngủ say trên giường, nghe nói tư thế ngủ như vậy là biểu hiện của việc không có cảm giác an toàn, anh cúi người vén sợi tóc vương trên trán cô ra sau tai, hôn xuống trán cô một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Nhiếp Trường Hoan dường như mơ thấy mộng đẹp, khóe môi vểnh lên, Giang Thiếu Huân nhịn không được bật cười, cưng chiều mà nói, “Đứa ngốc.”

Đang lúc Giang Thiếu Huân chuẩn bị lên giường ôm Trường Hoan ngủ, Tần Tấn Dương lại gọi điện thoại tới, anh ta gọi anh xuống tầng xem trò hay của Cung Trạch, Giang Thiếu Huân không thèm để ý Cung Trạch gây ra chuyện gì, nói thẳng không đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện