Cung Trạch chịu đau đớn lết đến sô pha, Tần Tấn Dương đưa điện thoại tới trước mặt Cung Trạch, phỏng vấn, “Tiểu lục, xin hỏi hiện tại tâm trạng của cậu như thế nào?”

“Như thế nào?” Vẻ mặt Cung Trạch đau khổ nhìn về phía Tần Tấn Dương, “Tôi có thể cho cậu thử một chút.”

Tần Tấn Dương vội vàng xua tay, “Miễn đi, miễn đi, không phúc hưởng thụ.”

Cung Trạch chẳng biết tại sao lại gặp chuyện như vậy, còn mất mặt trước mặt anh em, bị một cô gái đá vào chỗ hiểm, không khỏi cảm thấy khó chịu, liền lôi kéo bọn Giang Thiếu Huân đi uống rượu, không say không về.

Giang Thiếu Huân vốn không muốn đi nhưng lại bị một câu “có phải anh em không” của Cung Trạch đánh bại, hiếm khi tâm trạng tiểu lục không tốt, dứt khoát đi cùng để anh ta đập phá một đêm, để cho lòng mọi người cũng tốt hơn.

————————————————

Trường Hoan lại có một đêm mộng đẹp. 

Cô mơ bộ phim “ Trường ca thiên hạ” mình đóng được mọi người đón nhận, tên tuổi tăng vọt, hợp đồng đóng phim ùn ùn kéo tới không ngừng, thậm chí còn mơ thấy fan cũng tiếp nhận chuyện Đâu Đâu là con của cô, vô cùng ủng hộ và bảo vệ cô, mà mẹ và chú Trịnh kết hôn, sống vô cùng hạnh phúc.

Giấc mơ thỏa mãn hết tất cả mong muốn của cô, mãi cho đến sáng sớm, khóe miệng Trường Hoan ẩn chứa nụ cười mà tỉnh dậy, lại phát hiện bên cạnh trống rỗng, anh tư, hình như tối qua không trở về…

Một nửa giường bên cạnh này, ga giường vẫn phẳng phiu, hoàn toàn không có dấu vết người ngủ qua, nhìn ra được tối qua Giang Thiếu Huân không ở trong này.

Không muốn anh em của anh thấy cô, thậm chí ngủ ở đâu cũng tùy theo tâm trạng, quả nhiên định nghĩa của cô chỉ là tình nhân, cảnh tượng Giang Thiếu Huân đi chơi với cô và Đâu Đâu đều giống như một giấc mộng tuyệt vời, trở nên không chân thật.

Nghĩ đến tấm ảnh ấm áp này, tim cô nhói lên, có lẽ… Giang Thiếu Huân cùng đi chơi với hai người là do nhất thời hứng thú, dù sao tâm tình của anh cô cũng không đoán được.

Trường Hoan vỗ vỗ mặt mình, cô hít sâu một hơi, làm một động tác cố lên để cổ vũ chính mình, sáng sớm cần có năng lượng sáng sủa, tự tin.

Sau khi rửa mặt xong, Trường Hoan cầm lấy túi của mình, chuẩn bị rời khỏi khách sạn, mở ra di động lại ngạc nhiên nhìn thấy chị em tốt Diệp Trăn Trăn của mình gọi đến mấy cuộc!

Trường Hoan vội vàng gọi lại, đợi sau khi bên kia nghe máy, chợt nghe thấy giọng nói uể oái của Diệp Trăn Trăn vang lên, cho dù như thế, giọng điệu vẫn tràn đầy nóng nảy, “Nhiếp Trường Hoan, cậu đi đâu cả đêm hả? Điện thoại của mình cũng không nhận?”

Trường Hoan áy náy, vội vàng nói, “Trăn Trăn, mình đang ngủ nên không nghe thấy, hiện tại cậu đang ở đâu?”

Sáng sớm liền nóng tính như vậy, chắc chắn là có chuyện gì đó chọc tới cô ấy.

Diệp Trăn Trăn báo địa chỉ, Trường Hoan bỗng nhiên phát hiện, đó không phải là khách sạn này hay sao?

Trường Hoan đi đến cửa phòng Diệp Trăn Trăn, bấm chuông cửa, Diệp Trăn Trăn đi ra mở cửa, cô ấy mặc mỗi một chiếc áo sơ mi, hai chân tuyết trắng đều lộ ra ngoài không khí, tóc hỗn độn rũ ở sau người, hốc mắt có chút hồng hồng.

Trong ấn tượng của Trường Hoan, Diệp Trăn Trăn là người cho dù trời có sập cũng không sợ, hốc mắt cô ấy đỏ hồng, nhất định là chịu tủi thân rất lớn, chẳng lẽ nhà cô ấy xảy ra chuyện gì sao?

“Trăn Trăn, cậu làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Cậu… Sao cậu lại ở chỗ này?” Cô nhớ rõ bác trai bác gái mua cho cô ấy một căn hộ xa hoa ở nội thành, tại sao bỗng nhiên lại ra khách sạn ở?

Diệp Trăn Trăn tránh ra, nói, “Vào đi rồi nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện