Đôi mắt đen như mực của Giang Thiếu Huân loé lên tia ảm đạm, Trường Hoan nói lời cảm ơn đầy xa cách với anh lại nóng lòng quan tâm người khác như vậy… Nói cho cùng thì anh ở đâu trong lòng cô? “Cô Diệp không sao, chỉ có điều…” Vệ sĩ hơi khó xử nhìn sắc mặt nặng nề của Giang Thiếu Huân, “Người bắt bạn của cô Nhiếp là…”

Mặt Giang Thiếu Huân lạnh đi, “Cho dù là ai thì anh cứ tống anh ta vào đồn cảnh sát, sau đó đưa bạn của Trường Hoan về nhà.”

“Nhưng mà…”

Vệ sĩ còn muốn nói thêm gì đó nhưng Giang Thiếu Huân đã híp mắt lại, lạnh lùng nhìn anh ta, giọng nói lạnh thấu xương, “Không nhưng nhị gì cả!”

“Vâng, tôi làm ngay đây ạ.”

Vệ sĩ nói xong vội vội vàng vàng rời khỏi, may mắn là chỉ đưa tới đồn cảnh sát, nếu như hôm nay cô Nhiếp xảy ra chuyện gì thì nào có đơn giản như vậy!

Lúc vệ sĩ xoay người, Trường Hoan còn tiếp tục dặn dò, “Chắc chắn phải đưa Trăn Trăn về nhà an toàn.”

“Nhiếp Trường Hoan!” Giang Thiếu Huân ở sau lưng cô nặng nề gọi một tiếng.

Trường Hoan quay đầu lại. Sau khi biết được Trăn Trăn đã an toàn tâm trạng của Trường Hoan tự nhiên cũng tốt hơn, thậm chí không để tâm tới sắc mặt khó coi của anh cong môi chạm lên môi anh, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, hôn xong cô vội vàng cúi đầu, mặt đỏ hồng lên.

Gương mặt trắng nõn đỏ hồng, mắt nhìn chằm chằm mũi chân, giọng nói mềm mại, “Cảm ơn anh, anh tư…”

Lời cảm ơn này so với lời cảm ơn vừa rồi càng khiến Giang Thiếu Huân thỏa mãn, môi anh cong lên muốn ôm Trường Hoan vào lòng nhưng lại bị cô tránh thoát, cô thẹn thùng che mặt không dám nhìn anh, “Em đi thay quần áo đã, bộ đồ này bẩn rồi.”

“Cổ hết đau rồi sao? Tôi còn chưa bôi thuốc.” Mảng bầm tím kia khiến cho anh đau lòng.

Trường Hoan lấy tay che cổ, lắc đầu, “Không đau.”

Biết Trăn Trăn đã bình an cả người cô như được tiếp thêm sức mạnh, lúc sinh Đâu Đâu đau đến như thế cô còn chịu đựng nổi thì một chút đau đớn này có đáng gì.

Trường Hoan ngừng suy nghĩ muốn xoay người đi lên tầng nhưng lại nghe được tiếng Giang Thiếu Huân gọi sau lưng.

“Còn có cái này, vệ sĩ cầm về từ chỗ em bị té xỉu.”

Ngón tay Giang Thiếu Huân chỉ về một hướng, nơi đó đặt đồ mà cô và Trăn Trăn mua được. Nhớ tới chiếc váy gợi cảm mà cô đã mặc thử kia, khoé miệng Trường Hoan giật giật, vội vã chạy tới ôm hết đống quần áo.

“Mấy thứ này là gì chứ hả? Lần sau lấy thẻ của tôi rồi đi mua mấy bộ ra hồn ra dáng một chút. Em phải nhớ rằng, giờ em là người phụ nữ của tôi, em mà ăn mặc như thế thì người mất thể diện không phải là em mà chính là tôi đấy!”

Bước chân của Trường Hoan khựng lại, nghe nghe. Anh chính là tiền nhiều như nước, chiếc váy mà Trăn Trăn mua tặng cô có tới hơn năm chữ số vào miệng anh lại thành đồ linh tinh…

Thế giới hào môn thật sự không thể hiểu nổi.

Trường Hoan lại mang gương mặt tươi cười dối trá đồng ý một tiếng sau đó vội vàng lướt qua Giang Thiếu Huân.

Nhưng không ngờ có một túi giấy trong tay Trường Hoan rớt xuống đất, lại càng không ngờ bên trong túi rơi ra một bộ đồ lót ren màu đen vô cùng gợi cảm!

Bộ nội y này không phải của cô, nó là đồ của Trăn Trăn.

Trường Hoan muốn nhân lúc Giang Thiếu Huân chưa phát hiện mau chóng đem bộ nội y nhặt lên, không ngờ khoé mắt vừa liếc qua đã thấy ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm bộ đồ lót.

Đầu Trường Hoan nổ tung, trống rỗng, đứng chết lặng ngơ ngác nhìn Giang Thiếu Huân tới gần, nhặt bộ đồ lót lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện