Trên màn hình hiện lên cảnh tượng trước quán rượu, sau khi Diệp Trăn Trăn đi vào quán liền có một người đàn ông xa lạ đi theo sau. Diệp Trăn Trăn nhìn thấy, khi cô ấy đi ngang qua đám ba người Cung Trạch, bàn tay của tên đàn ông xa lạ chợt vuốt mông cô ấy một cái!

Cung Trạch còn cố ý dùng điều khiển từ xa phóng to hình ảnh bàn tay của người đàn ông chạm vào mông cô ấy, sau đó nhấn nút dừng lại.

Anh ta cầm bút laser chỉ lên tường, cười thành tiếng, “Cô à, chứng cứ xác thực vô cùng của cô đâu rồi? Cô còn lấy gì để nói tôi là móng heo? Cô đã vu oan cho người tốt!”

Diệp Trăn Trăn nhịn không được cắn môi, mặt lúc xanh lúc trắng, cô ấy thực sự không ngờ chân tướng sự tình sẽ là như vậy, cô ấy lại đổ oan cho người đàn ông ăn mặc lòe loẹt thoạt nhìn không giống người tốt này…

Diệp Trăn Trăn cố gắng trấn tĩnh, có lẽ lúc đầu cặp móng heo của anh ta không sờ soạng cô ấy thật, nhưng sau một lúc tranh cãi thì tự bản thân anh ta đã đeo lên cái tội danh này! Anh ta thực sự là người không biết xấu hổ, lưu manh, biến thái! Huống chi anh ta còn bắt cóc cô ấy tới đây, lại còn cởi nút áo sơ mi của cô ấy…

Video cũng không tiếp tục phát mà chỉ dừng lại ở một hình ảnh. Mà hình ảnh đó lại chính là bức ảnh kia, dường như đang trần trụi cười nhạo Diệp Trăn Trăn!

Diệp Trăn Trăn dần dần cũng tức giận, “Lúc đầu có lẽ đã oan uổng cho anh nhưng sau đó anh thật sự đã sờ soạng tôi, hơn nữa anh còn bị tình nghi liên quan tới bắt cóc công dân phi pháp!”

Cung Trạch nghe vậy nhíu mày, đè xuống điều khiển từ xa đem bức màn kéo ra, ánh sáng ấm áp một lần nữa tiến vào chiếu sáng cả căn phòng.

Cung Trạch ném điều khiển từ xa đi, không chút quan tâm ngồi lên ghế sofa, “Này cô, cô không những vu oan cho tôi sờ soạng cô mà còn làm tôi mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, quan trọng nhất là cô còn làm bảo bối của tôi bị thương… Mối thù này chúng ta phải tính như thế nào đây?”

Cung Trạch nói xong liền đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh Diệp Trăn Trăn, từ trên cao mà nhìn xuống, môi mỏng khẽ nhếch, “Có điều ông đây là người khoan hồng độ lượng. Tôi cho cô ba phút để xin lỗi, nếu có thể khiến ông đây hài lòng thì sẽ thả cho cô đi.”

“Xin lỗi?” Chuyện cười, cô ấy phải xin lỗi cái gì chứ? Thậm chí bởi vì Cung Trạch cách cô ấy quá gần khiến những ghét bỏ trong lòng hiện rõ trên mặt.

“Này tên móng heo, anh có dám thề là bàn tay của anh chưa từng đụng tới chỗ này của tôi?” Bàn tay trắng nõn của Diệp Trăn Trăn chỉ mông mình.

Cung Trạch nhìn cặp mông căng tròn đang vểnh lên kia, mắt híp lại. Một lát sau anh ta mới gật đầu nhẹ một cái, hồi tưởng lại tư vị khoảnh khắc đó, “Đúng là sờ rất sướng tay!”

Diệp Trăn Trăn tức giận tới không thể kiềm chế được, tức tới run rẩy cả người, gò má đỏ bừng, bộ ngực phập phồng kịch liệt, nhất là đôi mắt như toé lửa. Cô ấy muốn tát anh ta nhưng lại bị cánh tay Cung Trạch mạnh mẽ nắm lại. 

“Cô nghĩ tôi còn có thể để cô đánh tôi?” Ánh mắt Cung Trạch sẫm lại, tay nắm mạnh hơn.

“Buông tay! Dê xồm, tội phạm bắt cóc!”

Diệp Trăn Trăn cố sức vùng vẫy nhưng sức lực của Cung Trạch quá mạnh, cho dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát. Cô ấy giơ chân lên nhưng lại bị Cung Trạch bắt được mắt cá chân một cách dễ dàng.

Tư thế của hai người mập mờ kề sát, Cung Trạch mơ hồ chạm tới cơ thể thướt tha của Diệp Trăn Trăn, mềm mềm, thơm thơm, cảm giác khi ôm thật sự không tồi chút nào, không biết cô gái nóng bỏng là con cái nhà ai…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện