Sau khi Trường Hoan nói xong thì mấy vệ sĩ kia liền ngừng lại.
Trường Hoan mở cửa, trong lòng cô vẫn có chút bất an, nghĩ đến Giang Thiếu Huân không ngừng nhắc nhở cô không cần mở cửa, giờ cô mở cửa thế này không biết Giang Thiếu Huân sẽ nghĩ như thế nào về cô? Có lẽ anh sẽ nghĩ là cô muốn gặp trưởng bối nhà anh, sau đó lôi kéo nịnh nọt ông anh để trèo cao hơn nữa?
Cô chỉ không muốn để người ta phá hỏng cửa nhà thôi…
Một ánh mắt sắc bén từ ngoài cửa bắn về phía Trường Hoan khiến cho toàn thân cô cứng ngắc, hai tay cô buông xuống hai bên người, khẩn trương nắm chặt góc áo.
Trường Hoan hít sâu một hơi, để cho bản thân bình tĩnh lại, cô khẽ cúi đầu, lễ phép nói, “Chào ông!”
Giang Chấn Hải nhìn cô gái nhỏ đứng ở cửa, tóc dài buộc đuôi ngựa ở sau đầu, trên người còn đang đeo tạp dề, dáng vẻ cúi đầu khiến ông ta chợt nhớ tới một người khác.
Giang Chấn Hải chậm rãi đi đến trước mặt Nhiếp Trường Hoan, uy nghiêm chất vấn, “Cô là ai?”
Trường Hoan ngẩng đầu, lễ phép cười một cái, thái độ không kiêu ngạo không nịnh nọt, “Cháu là Nhiếp Trường Hoan.”
“Cô ở nhà cháu trai tôi làm gì? Cô là gì của cháu trai tôi?”
Quả nhiên, ông lão trước mắt là ông nội của Giang Thiếu Huân.
Nhưng vấn đề của ông đưa ra làm Trường Hoan hoảng hốt, cô hơi há miệng, bỗng phát hiện ra cô chẳng biết trả lời vấn đề này thế nào.
Vì sao cô lại ở đây? Là vì cô ở đây.
Cô là gì của Giang Thiếu Huân? Cô là tình nhân của anh, là chim hoàng yến anh nuôi, hay nói một cách dễ hiểu thì cô chỉ là bạn giường của anh.
Chẳng lẽ lại muốn cô trả lời một ông lão như vậy? Cô không thể mở miệng, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Chóp mũi Trường Hoan lấm tấm mồ hôi lạnh, đang lúc cô không biết nên làm gì, đằng sau liền truyền đến giọng nói của Giang Thiếu Huân.
“Cô ấy là người giúp việc của cháu!”
Đầu Trường Hoan như vừa bị sét đánh, cô cứng người, cả người đều lạnh đi, trái tim như bị vạn tên xuyên qua, đau đớn khiến cô gần như không thể thở nổi, cô chỉ có thể nở nụ cười chua xót.
Xem ra cô còn chẳng bằng bạn giường của anh, địa vị trực tiếp tụt xuống người giúp việc.
“Người giúp việc?” Giang Chấn Hải hoài nghi nhìn thoáng qua Trường Hoan, “Ông bấm chuông lâu như vậy, gọi lâu như vậy còn không biết ra mở cửa, đây là tố chất mà một người giúp việc nên có? Cháu nghĩ ông già rồi nên lẩm cẩm không nhìn ra được cô ta có mối quan hệ đặc biệt với cháu sao?”
Giang Thiếu Huân có chút không kiên nhẫn, “Ông từ xa chạy tới đây chỉ vì muốn cãi nhau với cháu?”
Trường Hoan đứng ở giữa hai người bọn họ, rất giống một con thỏ trắng nhỏ bị ném vào cuộc chiến của thú dữ, phía trước là sư tử, phía sau là hổ, còn cô lại vô cùng nhỏ bé, yếu ớt.
Lửa giận hai người khó tránh khỏi sẽ làm tổn thương đến thỏ trắng nhỏ, Giang Thiếu Huân cũng không muốn Trường Hoan đứng ở đây để bị ông cụ bới móc, anh kéo Trường Hoan ra sau người mình, giọng nói không dễ nhận ra sự dịu dàng, “Nấu cơm đi, tôi đói bụng.”
Trường Hoan nắm chặt nắm tay, giống như một người giúp việc bình thường, cúi đầu nói với Giang Thiếu Huân, “Cậu chủ, em đi nấu cơm.”
Lúc Trường Hoan xoay người, hốc mắt nhịn không được mà đỏ lên, Giang Thiếu Huân chính miệng nói với cô những lời này, không biết vì sao lại khiến lòng cô vô cùng khó chịu, trong lòng như đang nổi bão, sông cuộn biển gầm, không cách nào bình yên…
Trường Hoan vừa rời đi, Giang Chấn Hải liền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cả giận nói, “Cháu gọi cảnh sát bắt Cung Trạch?”
Trường Hoan mở cửa, trong lòng cô vẫn có chút bất an, nghĩ đến Giang Thiếu Huân không ngừng nhắc nhở cô không cần mở cửa, giờ cô mở cửa thế này không biết Giang Thiếu Huân sẽ nghĩ như thế nào về cô? Có lẽ anh sẽ nghĩ là cô muốn gặp trưởng bối nhà anh, sau đó lôi kéo nịnh nọt ông anh để trèo cao hơn nữa?
Cô chỉ không muốn để người ta phá hỏng cửa nhà thôi…
Một ánh mắt sắc bén từ ngoài cửa bắn về phía Trường Hoan khiến cho toàn thân cô cứng ngắc, hai tay cô buông xuống hai bên người, khẩn trương nắm chặt góc áo.
Trường Hoan hít sâu một hơi, để cho bản thân bình tĩnh lại, cô khẽ cúi đầu, lễ phép nói, “Chào ông!”
Giang Chấn Hải nhìn cô gái nhỏ đứng ở cửa, tóc dài buộc đuôi ngựa ở sau đầu, trên người còn đang đeo tạp dề, dáng vẻ cúi đầu khiến ông ta chợt nhớ tới một người khác.
Giang Chấn Hải chậm rãi đi đến trước mặt Nhiếp Trường Hoan, uy nghiêm chất vấn, “Cô là ai?”
Trường Hoan ngẩng đầu, lễ phép cười một cái, thái độ không kiêu ngạo không nịnh nọt, “Cháu là Nhiếp Trường Hoan.”
“Cô ở nhà cháu trai tôi làm gì? Cô là gì của cháu trai tôi?”
Quả nhiên, ông lão trước mắt là ông nội của Giang Thiếu Huân.
Nhưng vấn đề của ông đưa ra làm Trường Hoan hoảng hốt, cô hơi há miệng, bỗng phát hiện ra cô chẳng biết trả lời vấn đề này thế nào.
Vì sao cô lại ở đây? Là vì cô ở đây.
Cô là gì của Giang Thiếu Huân? Cô là tình nhân của anh, là chim hoàng yến anh nuôi, hay nói một cách dễ hiểu thì cô chỉ là bạn giường của anh.
Chẳng lẽ lại muốn cô trả lời một ông lão như vậy? Cô không thể mở miệng, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Chóp mũi Trường Hoan lấm tấm mồ hôi lạnh, đang lúc cô không biết nên làm gì, đằng sau liền truyền đến giọng nói của Giang Thiếu Huân.
“Cô ấy là người giúp việc của cháu!”
Đầu Trường Hoan như vừa bị sét đánh, cô cứng người, cả người đều lạnh đi, trái tim như bị vạn tên xuyên qua, đau đớn khiến cô gần như không thể thở nổi, cô chỉ có thể nở nụ cười chua xót.
Xem ra cô còn chẳng bằng bạn giường của anh, địa vị trực tiếp tụt xuống người giúp việc.
“Người giúp việc?” Giang Chấn Hải hoài nghi nhìn thoáng qua Trường Hoan, “Ông bấm chuông lâu như vậy, gọi lâu như vậy còn không biết ra mở cửa, đây là tố chất mà một người giúp việc nên có? Cháu nghĩ ông già rồi nên lẩm cẩm không nhìn ra được cô ta có mối quan hệ đặc biệt với cháu sao?”
Giang Thiếu Huân có chút không kiên nhẫn, “Ông từ xa chạy tới đây chỉ vì muốn cãi nhau với cháu?”
Trường Hoan đứng ở giữa hai người bọn họ, rất giống một con thỏ trắng nhỏ bị ném vào cuộc chiến của thú dữ, phía trước là sư tử, phía sau là hổ, còn cô lại vô cùng nhỏ bé, yếu ớt.
Lửa giận hai người khó tránh khỏi sẽ làm tổn thương đến thỏ trắng nhỏ, Giang Thiếu Huân cũng không muốn Trường Hoan đứng ở đây để bị ông cụ bới móc, anh kéo Trường Hoan ra sau người mình, giọng nói không dễ nhận ra sự dịu dàng, “Nấu cơm đi, tôi đói bụng.”
Trường Hoan nắm chặt nắm tay, giống như một người giúp việc bình thường, cúi đầu nói với Giang Thiếu Huân, “Cậu chủ, em đi nấu cơm.”
Lúc Trường Hoan xoay người, hốc mắt nhịn không được mà đỏ lên, Giang Thiếu Huân chính miệng nói với cô những lời này, không biết vì sao lại khiến lòng cô vô cùng khó chịu, trong lòng như đang nổi bão, sông cuộn biển gầm, không cách nào bình yên…
Trường Hoan vừa rời đi, Giang Chấn Hải liền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cả giận nói, “Cháu gọi cảnh sát bắt Cung Trạch?”
Danh sách chương