Lương Diệp - hoàng đế nước Lương là một kẻ điên vui giận thất thường, tác phong quái đản.
Không riêng gì Bắc Lương mà Nam Triệu và Đông Thần cạnh bên cũng đồng tình sâu sắc.
"Nghe nói dạo trước tự cạo tóc muốn xuất gia làm hòa thượng, khiến các đại thần khóc gào thảm thiết khuyên can."
"Nào chỉ vậy, hắn còn muốn nạp tiểu Thái phi làm phi, quả đúng là tổn hại luân thường đạo lý con người!"
"Nghe bảo dạo gần đây lại thích chém đầu người ta, nhân số trong đại điện đã vơi mất nửa, làm bậy thật! Số kiếp Đại Lương ta sắp cạn rồi!"
"Hiện nay Nam Triệu và Đông Thần như hổ rình mồi, Lâu Phiền phía Bắc thì liên tục tới quấy nhiễu. Lương Diệp đúng là tên điên, sớm muộn gì cũng phá hỏng cơ nghiệp trăm năm của Đại Lương ta thôi!"
Khắp tửu lầu toàn tiếng cãi cọ ầm ĩ. Đám thư sinh quần chúng cảm xúc dâng trào, nước bọt bay tứ tung, hơi men xộc lên tận óc. Thậm chí có người còn ôm đầu gào khóc, chắc do thấy nước Lương sắp tiêu đời rồi.
Trong góc, một nam tử ngậm cười lắng nghe. Người hầu bên cạnh lại thể hiện rõ sự căm tức trên gương mặt, ánh mắt nhìn đám thư sinh này như nhìn đống xác chết.
"Chó Lương lỡ dở đất nước! Giặc Lương lỡ dở thân ta!" Một thư sinh buồn thương cầm bầu rượu uống, lảo đảo ngồi nhoài ra ghế, thốt lên với giọng não nề đớn đau.
"Nghe chư vị nói thì Lương Diệp này đúng là đáng giận." Nam tử ngồi đối diện y cười nói: "Chó má đến cỡ đó, sao không bật lại hắn?"
Nghe lời này, thư sinh khiếp vía, quay ngoắt lại nhìn hắn, nào ngờ bỗng bị vẻ ngoài của hắn gây ngạc nhiên. Chỉ thấy người này đẹp khác người thường. Mặt như ngọc tạc, mũi cao mày rậm, đặc biệt là đôi mắt phượng ngủ* xuất sắc như chứa đựng ánh sáng lạnh lẽo khi nhìn người khác kia. Toàn thân toát ra khí thế bễ nghễ, rực rỡ quý phái, không cho phép khinh thường xâm phạm.
"Công... công tử hãy ăn nói cẩn thận!" Thư sinh bị hắn dọa đến gần như tỉnh rượu, lớn tiếng nói: "Lương đế là... là người con nối dõi chính thống duy nhất của tiên đế. Chúng ta là bề tôi, phải... phải khuyên nhủ... can gián!"
"Biết vậy mà vẫn dám nói lời xằng bậy. Ỷ núi cao sông dài, bệ hạ không nghe được những câu nhiễu loạn phạm thượng này của các ngươi à?!" Người hầu bên cạnh lạnh lùng quát.
"Sung Hằng." Công tử ấy nhấc tay lên. Sung Hằng ngại ngùng ngậm miệng.
"Thành Tứ Phương nằm cuối phía Nam nước Triệu, bọn ta bôn ba vạn dặm từ nước Lương xa xôi đến tận đây... Nếu..." Thư sinh kia ôm chén rượu rơi lệ: "Nếu tìm được lối thoát ở nước Lương thì cần gì phải rời xa quê hương?!"
"Nói cũng hay đấy. Lương Diệp này hành động ngang ngược, chắc cũng chẳng sống được bao lâu." Công tử ấy cười nói: "Đi thôi Sung Hằng."
Đợi đến khi thư sinh hồi hồn choàng tỉnh, người ấy đã bước ra đến cửa. Không hiểu sao y bỗng bị thôi thúc, cao giọng nói: "Tại hạ Tuân Dương - Tuân Thúc Trạc, quê quận Hà Tây, nước Lương, xin hỏi các hạ tên họ gì?"
Người ấy ngoảnh mặt lại, cười nói: "Đại đô nước Lương - Lương Tử Dục."
"Đại đô... Lương Tử Dục..." Tuân Dương lẩm bẩm, bên cạnh có người bạn gọi y: "Cậu sao thế Thúc Trạc?"
"Lương Tử Dục... Hắn, hắn, hắn..." Bầu rượu tuột khỏi tay Tuân Dương, rơi tung tóe đầy đất. "Hắn là Lương Diệp!"
Việc hoàng đế nước Lương xuất hiện tại thành Tứ Phương nước Triệu rốt cuộc gây ra sóng to gió lớn đến nhường nào không nằm trong phạm vi suy tính của Lương Diệp. Với tâm tình phơi phới, hắn ngồi trên lưng ngựa, nói với Sung Hằng: "Đi thôi, đến dạo Đông Thần."
Sung Hằng đáp bằng vẻ mặt đau khổ: "Chủ tử ơi, chúng ta đã ra ngoài gần ba tháng rồi. Giờ có nên về cung chăng?"
"Không về." Lương Diệp cười: "Muốn về thì ngươi tự về đi."
"Nhưng đất nước không thể thiếu vua dẫu một ngày mà chủ tử." Sung Hằng hết cách, nhớ lại mấy lời thường nghe từ đám người Thái phó, định khuyên can thử: "Không có ngài, sợ rằng Đại đô sẽ còn loạn lạc hơn."
"Hờ." Lương Diệp cười một tiếng lạnh nhạt.
Hiển nhiên, vị bệ hạ này chỉ ước nước Lương tiêu đời sớm sớm chút. Sung Hằng khổ không thể nói thành lời, lo lắng ngoái đầu lại nhìn: "Triệu Kỳ biết ngài ở nước Triệu thì chắc chắn sẽ không thả chúng ta đi dễ dàng đâu ạ."
"Hắn chưa đủ bản lĩnh này." Lương Diệp cười lớn một tiếng, vung roi thúc ngựa: "Đi!"
Một người một ngựa đạp bụi xông lên, Sung Hằng cuống quýt gọi: "Chủ tử chờ thuộc hạ với!"
Trời Xuân se lạnh, gió rét xuất phát từ thành Tứ Phương, lướt qua núi cao nghìn trượng, vạn cánh rừng cây; vượt qua băng tuyết chớm tan, mây nước cuồn cuộn; thổi tới mái ngói lưu ly của Hoàng cung tại Đại đô nước Lương, cuốn theo lá liễu xanh non bên trên.
Lá liễu chao liệng, đáp xuống bộ vest sẫm màu.
"Bệ hạ nay đã hai mươi sáu mà dưới gối vẫn chưa có con cái, chuyện tuyển tú như lửa sém lông mày! Nếu bệ hạ không chiêu nạp hậu cung thì hôm nay lão thần sẽ đâm đầu chết tại cây cột rồng cuộn này!" Ông lão tóc đã hoa râm run rẩy nhắm lao về phía cột trụ cao chọc trời trong điện.
"Tuyệt đối không được đâu Văn Thái phó ơi!" Xung quanh có bốn, năm người ba chân bốn cẳng xông lên ngăn cản vị Thái phó lớn tuổi. Không biết ai thiếu tinh tế kẹp chặt cổ ông lão, suýt nữa tiễn người ta về trời luôn.
"Lâu Phiền phía Bắc ngày nào cũng tới xâm phạm, không sống yên nổi một ngày. Nếu bệ hạ chưa cung cấp phí nuôi quân cho chúng thần nữa thì mấy trăm nghìn quân biên phòng đi uống gió con mẹ nó Tây Bắc hết với nhau mất! Các người còn thừa hơi ngày ngày lo chuyện tuyển tú!" Tướng quân vóc dáng vạm vỡ oai hùng chống cái 'uỳnh' bội đao xuống đất, trợn mắt hổ nói: "Ngài không cần phải đập đầu đâu Thái phó. Bệ hạ còn không ra nữa là thần sẽ vẩy máu cái đại điện này!"
"Hay cho Ngụy Vạn Lâm nhà ngươi! Chỉ mình ngươi mới thế thôi chắc?! Ông đây đóng quân phía Nam đói đến nỗi phải vào trong núi lột vỏ cây ăn đó, có cho phí nuôi quân thì cũng phải cho quân phía Nam bọn ta trước! Chứ lỡ Nam Triệu đánh tới thì qua Vân Thủy chính là Đại đô đấy!"
"Sao Bách Lý đại nhân chưa tới vậy?"
"Ngày mai bắt đầu kỳ thi tân khoa, ôi chao, bệ hạ đâu rồi? Bệ hạ lại ở đâu rồi?"
Giữa đại điện rộng thênh thang, đám người rối ren thành một cục. Thái giám canh giữ cạnh đó nơm nớp lo sợ, sợ mình sơ sẩy chút thôi là sẽ bị các đại thần đang trong cơn giận dữ ngộ thương, quỳ rạp trên mặt đất bò ra ngoài với vẻ mặt đưa đám. Khi nửa thân trên của thái giám vừa thò ra khỏi bậc cửa, ai đó bỗng chắn đi ánh sáng. Hắn hoảng sợ ngẩng đầu, thoáng cái như được đại xá. Chẳng biết giọng nói thanh mảnh kia làm cách nào lấy được khí thế thâu tóm núi sông mà kêu than khóc lóc rền rĩ đến thế: "Ôi bệ hạ! Cuối cùng ngài cũng trở lại rồi! Bệ hạ ơi..."
Đại điện loạn lạc lập tức lặng ngắt. Quần thần vốn đang tranh cãi ầm ỏm, đấu đá túi bụi, giờ thống nhất quay lại nhìn về phía cửa đại điện. Chín cây cột rồng cuộn chọc trời lộng lẫy nguy nga, tựa rồng ngâm lên tiếng rung tận trời.
Cả tướng võ cầm đao kiếm lẫn quan văn mặc trường bào tay áo rộng ở hai cánh trái-phải cùng nhau quỳ xuống, tì trán trên tay, đồng thanh hô "Bệ hạ".
Đại điện trống trải, tiếng hô cao vút, vang vọng dư âm.
Rượu vang đỏ trong chai thủy tinh khẽ lay động. Thanh niên khoác trên mình bộ vest, chân xỏ đôi giày da đứng trước đại điện với vẻ mặt ngẩn ngơ.
Mọi người đang quỳ rạp lo lắng thấp thỏm trong lòng, sợ vị tân đế tính tình quái gở, vui giận thất thường này lại chuẩn bị làm ra chuyện khác người nào đó. Mặc dù trong mắt bọn họ, phong cách của bệ hạ hôm nay hết sức kỳ dị, nhưng thế vẫn còn tốt chán so với hình tượng đầu trọc chân trần, mặc áo tăng đi xuất gia lần trước.
Chí ít tóc đã mọc dài ra chút.
Bản thân "bệ hạ" lại thấp thỏm hơn cả họ.
Vương Điền siết chặt chai rượu vang, véo mạnh mình một phát, đau đến nỗi hít ngược một hơi lạnh.
Suốt mấy tháng nay, hôm nào anh cũng tăng ca, chỉ muốn mau chóng lấy được mảnh đất ở Thành Đông kia để xây dựng tòa CBD. Với anh, tiệc rượu tối nay quan trọng nhất. Do đó, anh mới cất công tới phòng rượu lấy vài chai vang đỏ. Có lẽ lúc cúi xuống lấy rượu xong nhổm dậy hơi mạnh nên hôn mê. Năm ngoái anh vào viện cũng vì lý do đó, còn mơ thấy một giấc mơ hiếm hoi lạ lùng, sau khi tỉnh bị đau đầu thêm nửa tháng trời.
Thế nhưng anh vẫn đinh ninh mình đang nằm mơ... do chứng rối loạn lo âu. Cơn đau trong giấc mơ của anh thậm chí còn rõ rệt hơn hẳn hiện thực.
Tuy nhiên, đây là lần đầu anh mơ thấy mình làm hoàng đế. Anh hứng thú quan sát đại điện và quần thần tại cảnh mơ, phát hiện giấc mơ này rất chân thực, trông bậc cửa còn hơi tróc sơn.
"Hãy bình thân." Anh hắng giọng nói, và rồi chứng kiến đoàn người quỳ đầy đất lại run rẩy bò dậy, cụp mắt không dám nhìn thẳng vào anh.
"Cấp báo!" Có người mặt xám mày tro thất tha thất thểu chạy về phía anh: "Vân Thủy quận Hà Tây bị vỡ đê!"
Đại điện lập tức ồ lên.
Vương Điền còn chưa kịp phản ứng đã bị người bên cạnh ba chân bốn cẳng khiêng tới đặt ngồi lên long ỷ.
"Muôn tâu bệ hạ, chuyện vỡ đê tại Vân Thủy quận Hà Tây trọng đại, kính xin bệ hạ kịp thời cắt cử người đi cứu tế!" Có người bước khỏi hàng, cao giọng nói.
"Quận Hà Tây tiếp giáp Trung Châu của Nam Triệu, biết đâu Nam Triệu sẽ mượn cơ hội này xuất binh! Bệ hạ nên phát phí nuôi quân sớm mới đúng!"
"Quốc khố trống rỗng, cứu tế là vấn đề trọng tâm, chuyện phí nuôi quân có thể thảo luận sau."
"Để sau? Lại là để sau! Cái "để sau" này kéo dài mấy năm rồi?!"
"Cách vài năm Vân Thủy lại vỡ đê một lần. Thần cho rằng chúng ta nên cử người đến tu sửa đê điều kịp thời, thay tuyến đường mới thì mới giải quyết tận gốc được mối họa này."
"Ngươi nói nghe nhẹ nhàng thật đấy! Tu sửa đê điều và thay đổi tuyến đường hao tài tốn của. Bây giờ chiến sự mới vừa ngơi, lấy đâu ra tiền? Tìm đâu ra người!?"
Người bên dưới tiếp tục ầm ĩ như cái chợ. Tuy cả đám cứ một tiếng "bệ hạ", hai tiếng "bệ hạ" nhưng trên thực tế nào ai trông cậy bệ hạ sẽ lên tiếng. Nói tới nói lui, không biết người nào động tay động chân trước, một chiếc giày bay thẳng về phía Vương Điền. Thái giám trẻ bên cạnh vội vàng tiến lên ngăn đỡ, quỳ ra sàn run bần bật.
Vương Điền nghe đến nhức đầu.
Lúc thức, ngày nào cũng nghe đám cáo già bên hội đồng quản trị ầm ỏm, nằm mơ thành hoàng đế rồi vẫn phải nghe họ tranh cãi, quan trọng là cãi tới cãi lui chẳng ra được kết quả gì. Nhớ về việc mảnh đất mình vất vả lắm mới đàm phán được tư cách đấu thầu suýt nữa bị quấy đến thất bại, tâm trạng anh càng tệ hơn, bèn lạnh lùng nói: "Đủ rồi!"
Đám đông gà bay chó sủa phía dưới một lần nữa yên tĩnh lại. Vẻ mặt mọi người đầy khó tin, có người nhát gan đã sợ đến mức ngồi thụp xuống đất.
Dù sao thì vị "bệ hạ" này luôn vào triều tùy theo tâm trạng, chưa từng lên tiếng trong lúc nghị sự, chỉ nhìn chằm chằm cảnh bọn họ cãi nhau với ánh mắt âm u, xem đủ rồi thì ngáp một cái rồi thảnh thơi rời khỏi, hoặc nếu bị ầm ĩ đến thấy phiền thì kéo dăm ba người mình ngứa mắt xuống phạt đòn, lúc tâm trạng tệ quá cũng chém vài cái đầu, về cơ bản cứ mở miệng ra là lấy mạng người ta.
May mà bệ hạ không thích lên triều, mười ngày nửa tháng chẳng thấy lộ mặt. Lần này cũng là lần đầu lên triều sau ba tháng vắng bóng, bằng không văn võ bá quan khắp triều cộng lại cũng không đủ cho hắn chém.
Mọi người run như cầy sấy. Khi tất cả cho rằng tâm trạng bệ hạ đang tệ hại đến tột đỉnh, sắp tóm mấy đối tượng khiến mình ngứa mắt đi chém đầu, thành thử đến thở mạnh cũng không dám... thì bệ hạ như ma quỷ điên cuồng trong mắt họ lại lạnh nhạt nhìn quanh một lượt rồi chầm chậm cất lời: "Có việc gì nói việc nấy, tranh cãi ầm ĩ ra được kết quả à?"
Dĩ nhiên là không rồi.
"Muôn tâu bệ hạ! Chuyện vỡ đê liên quan đến tính mạng của mấy trăm nghìn người, kính xin bệ hạ sớm đưa ra quyết sách!" Ông lão tóc bạc run tay, run cả người, nhìn cho Vương Điền đau khắp huyệt Thái Dương.
Quyết sách cái con khỉ! Tối nay anh còn đang bận đi lấy mảnh đất ở Thành Đông đây! Thấy bên dưới có vẻ lại sắp ầm ĩ tiếp. Vương Điền nhìn sang chai rượu vang đỏ trong tay, ánh mắt dần lạnh căm.
"Choang!"
Chai thủy tinh đập vào đầu, mùi rượu nồng lan khắp bốn phía, hỗn hợp rượu và máu tươi từ từ chảy xuống gương mặt đẹp trai tuấn tú kia.
"Á á á -- bệ hạ ơi!" Tiếng hét the thé sắc bén của thái giám trẻ xuyên thẳng qua màng nhĩ.
"Bệ hạ!"
"Ôi bệ hạ!"
"Người đâu! Gọi Thái y mau lên!"
Mọi người cuống cuồng, song không ai dám tiến lên. Vương Điền ngồi ngay ngắn trên long ỷ với ánh mắt hung hiểm và vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc, cứ vậy ngất đi, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất:
Có được làm hoàng đế cũng đừng hòng ngăn anh thành công lấy được mảnh đất ở Thành Đông vào tối nay!
Không riêng gì Bắc Lương mà Nam Triệu và Đông Thần cạnh bên cũng đồng tình sâu sắc.
"Nghe nói dạo trước tự cạo tóc muốn xuất gia làm hòa thượng, khiến các đại thần khóc gào thảm thiết khuyên can."
"Nào chỉ vậy, hắn còn muốn nạp tiểu Thái phi làm phi, quả đúng là tổn hại luân thường đạo lý con người!"
"Nghe bảo dạo gần đây lại thích chém đầu người ta, nhân số trong đại điện đã vơi mất nửa, làm bậy thật! Số kiếp Đại Lương ta sắp cạn rồi!"
"Hiện nay Nam Triệu và Đông Thần như hổ rình mồi, Lâu Phiền phía Bắc thì liên tục tới quấy nhiễu. Lương Diệp đúng là tên điên, sớm muộn gì cũng phá hỏng cơ nghiệp trăm năm của Đại Lương ta thôi!"
Khắp tửu lầu toàn tiếng cãi cọ ầm ĩ. Đám thư sinh quần chúng cảm xúc dâng trào, nước bọt bay tứ tung, hơi men xộc lên tận óc. Thậm chí có người còn ôm đầu gào khóc, chắc do thấy nước Lương sắp tiêu đời rồi.
Trong góc, một nam tử ngậm cười lắng nghe. Người hầu bên cạnh lại thể hiện rõ sự căm tức trên gương mặt, ánh mắt nhìn đám thư sinh này như nhìn đống xác chết.
"Chó Lương lỡ dở đất nước! Giặc Lương lỡ dở thân ta!" Một thư sinh buồn thương cầm bầu rượu uống, lảo đảo ngồi nhoài ra ghế, thốt lên với giọng não nề đớn đau.
"Nghe chư vị nói thì Lương Diệp này đúng là đáng giận." Nam tử ngồi đối diện y cười nói: "Chó má đến cỡ đó, sao không bật lại hắn?"
Nghe lời này, thư sinh khiếp vía, quay ngoắt lại nhìn hắn, nào ngờ bỗng bị vẻ ngoài của hắn gây ngạc nhiên. Chỉ thấy người này đẹp khác người thường. Mặt như ngọc tạc, mũi cao mày rậm, đặc biệt là đôi mắt phượng ngủ* xuất sắc như chứa đựng ánh sáng lạnh lẽo khi nhìn người khác kia. Toàn thân toát ra khí thế bễ nghễ, rực rỡ quý phái, không cho phép khinh thường xâm phạm.
"Công... công tử hãy ăn nói cẩn thận!" Thư sinh bị hắn dọa đến gần như tỉnh rượu, lớn tiếng nói: "Lương đế là... là người con nối dõi chính thống duy nhất của tiên đế. Chúng ta là bề tôi, phải... phải khuyên nhủ... can gián!"
"Biết vậy mà vẫn dám nói lời xằng bậy. Ỷ núi cao sông dài, bệ hạ không nghe được những câu nhiễu loạn phạm thượng này của các ngươi à?!" Người hầu bên cạnh lạnh lùng quát.
"Sung Hằng." Công tử ấy nhấc tay lên. Sung Hằng ngại ngùng ngậm miệng.
"Thành Tứ Phương nằm cuối phía Nam nước Triệu, bọn ta bôn ba vạn dặm từ nước Lương xa xôi đến tận đây... Nếu..." Thư sinh kia ôm chén rượu rơi lệ: "Nếu tìm được lối thoát ở nước Lương thì cần gì phải rời xa quê hương?!"
"Nói cũng hay đấy. Lương Diệp này hành động ngang ngược, chắc cũng chẳng sống được bao lâu." Công tử ấy cười nói: "Đi thôi Sung Hằng."
Đợi đến khi thư sinh hồi hồn choàng tỉnh, người ấy đã bước ra đến cửa. Không hiểu sao y bỗng bị thôi thúc, cao giọng nói: "Tại hạ Tuân Dương - Tuân Thúc Trạc, quê quận Hà Tây, nước Lương, xin hỏi các hạ tên họ gì?"
Người ấy ngoảnh mặt lại, cười nói: "Đại đô nước Lương - Lương Tử Dục."
"Đại đô... Lương Tử Dục..." Tuân Dương lẩm bẩm, bên cạnh có người bạn gọi y: "Cậu sao thế Thúc Trạc?"
"Lương Tử Dục... Hắn, hắn, hắn..." Bầu rượu tuột khỏi tay Tuân Dương, rơi tung tóe đầy đất. "Hắn là Lương Diệp!"
Việc hoàng đế nước Lương xuất hiện tại thành Tứ Phương nước Triệu rốt cuộc gây ra sóng to gió lớn đến nhường nào không nằm trong phạm vi suy tính của Lương Diệp. Với tâm tình phơi phới, hắn ngồi trên lưng ngựa, nói với Sung Hằng: "Đi thôi, đến dạo Đông Thần."
Sung Hằng đáp bằng vẻ mặt đau khổ: "Chủ tử ơi, chúng ta đã ra ngoài gần ba tháng rồi. Giờ có nên về cung chăng?"
"Không về." Lương Diệp cười: "Muốn về thì ngươi tự về đi."
"Nhưng đất nước không thể thiếu vua dẫu một ngày mà chủ tử." Sung Hằng hết cách, nhớ lại mấy lời thường nghe từ đám người Thái phó, định khuyên can thử: "Không có ngài, sợ rằng Đại đô sẽ còn loạn lạc hơn."
"Hờ." Lương Diệp cười một tiếng lạnh nhạt.
Hiển nhiên, vị bệ hạ này chỉ ước nước Lương tiêu đời sớm sớm chút. Sung Hằng khổ không thể nói thành lời, lo lắng ngoái đầu lại nhìn: "Triệu Kỳ biết ngài ở nước Triệu thì chắc chắn sẽ không thả chúng ta đi dễ dàng đâu ạ."
"Hắn chưa đủ bản lĩnh này." Lương Diệp cười lớn một tiếng, vung roi thúc ngựa: "Đi!"
Một người một ngựa đạp bụi xông lên, Sung Hằng cuống quýt gọi: "Chủ tử chờ thuộc hạ với!"
Trời Xuân se lạnh, gió rét xuất phát từ thành Tứ Phương, lướt qua núi cao nghìn trượng, vạn cánh rừng cây; vượt qua băng tuyết chớm tan, mây nước cuồn cuộn; thổi tới mái ngói lưu ly của Hoàng cung tại Đại đô nước Lương, cuốn theo lá liễu xanh non bên trên.
Lá liễu chao liệng, đáp xuống bộ vest sẫm màu.
"Bệ hạ nay đã hai mươi sáu mà dưới gối vẫn chưa có con cái, chuyện tuyển tú như lửa sém lông mày! Nếu bệ hạ không chiêu nạp hậu cung thì hôm nay lão thần sẽ đâm đầu chết tại cây cột rồng cuộn này!" Ông lão tóc đã hoa râm run rẩy nhắm lao về phía cột trụ cao chọc trời trong điện.
"Tuyệt đối không được đâu Văn Thái phó ơi!" Xung quanh có bốn, năm người ba chân bốn cẳng xông lên ngăn cản vị Thái phó lớn tuổi. Không biết ai thiếu tinh tế kẹp chặt cổ ông lão, suýt nữa tiễn người ta về trời luôn.
"Lâu Phiền phía Bắc ngày nào cũng tới xâm phạm, không sống yên nổi một ngày. Nếu bệ hạ chưa cung cấp phí nuôi quân cho chúng thần nữa thì mấy trăm nghìn quân biên phòng đi uống gió con mẹ nó Tây Bắc hết với nhau mất! Các người còn thừa hơi ngày ngày lo chuyện tuyển tú!" Tướng quân vóc dáng vạm vỡ oai hùng chống cái 'uỳnh' bội đao xuống đất, trợn mắt hổ nói: "Ngài không cần phải đập đầu đâu Thái phó. Bệ hạ còn không ra nữa là thần sẽ vẩy máu cái đại điện này!"
"Hay cho Ngụy Vạn Lâm nhà ngươi! Chỉ mình ngươi mới thế thôi chắc?! Ông đây đóng quân phía Nam đói đến nỗi phải vào trong núi lột vỏ cây ăn đó, có cho phí nuôi quân thì cũng phải cho quân phía Nam bọn ta trước! Chứ lỡ Nam Triệu đánh tới thì qua Vân Thủy chính là Đại đô đấy!"
"Sao Bách Lý đại nhân chưa tới vậy?"
"Ngày mai bắt đầu kỳ thi tân khoa, ôi chao, bệ hạ đâu rồi? Bệ hạ lại ở đâu rồi?"
Giữa đại điện rộng thênh thang, đám người rối ren thành một cục. Thái giám canh giữ cạnh đó nơm nớp lo sợ, sợ mình sơ sẩy chút thôi là sẽ bị các đại thần đang trong cơn giận dữ ngộ thương, quỳ rạp trên mặt đất bò ra ngoài với vẻ mặt đưa đám. Khi nửa thân trên của thái giám vừa thò ra khỏi bậc cửa, ai đó bỗng chắn đi ánh sáng. Hắn hoảng sợ ngẩng đầu, thoáng cái như được đại xá. Chẳng biết giọng nói thanh mảnh kia làm cách nào lấy được khí thế thâu tóm núi sông mà kêu than khóc lóc rền rĩ đến thế: "Ôi bệ hạ! Cuối cùng ngài cũng trở lại rồi! Bệ hạ ơi..."
Đại điện loạn lạc lập tức lặng ngắt. Quần thần vốn đang tranh cãi ầm ỏm, đấu đá túi bụi, giờ thống nhất quay lại nhìn về phía cửa đại điện. Chín cây cột rồng cuộn chọc trời lộng lẫy nguy nga, tựa rồng ngâm lên tiếng rung tận trời.
Cả tướng võ cầm đao kiếm lẫn quan văn mặc trường bào tay áo rộng ở hai cánh trái-phải cùng nhau quỳ xuống, tì trán trên tay, đồng thanh hô "Bệ hạ".
Đại điện trống trải, tiếng hô cao vút, vang vọng dư âm.
Rượu vang đỏ trong chai thủy tinh khẽ lay động. Thanh niên khoác trên mình bộ vest, chân xỏ đôi giày da đứng trước đại điện với vẻ mặt ngẩn ngơ.
Mọi người đang quỳ rạp lo lắng thấp thỏm trong lòng, sợ vị tân đế tính tình quái gở, vui giận thất thường này lại chuẩn bị làm ra chuyện khác người nào đó. Mặc dù trong mắt bọn họ, phong cách của bệ hạ hôm nay hết sức kỳ dị, nhưng thế vẫn còn tốt chán so với hình tượng đầu trọc chân trần, mặc áo tăng đi xuất gia lần trước.
Chí ít tóc đã mọc dài ra chút.
Bản thân "bệ hạ" lại thấp thỏm hơn cả họ.
Vương Điền siết chặt chai rượu vang, véo mạnh mình một phát, đau đến nỗi hít ngược một hơi lạnh.
Suốt mấy tháng nay, hôm nào anh cũng tăng ca, chỉ muốn mau chóng lấy được mảnh đất ở Thành Đông kia để xây dựng tòa CBD. Với anh, tiệc rượu tối nay quan trọng nhất. Do đó, anh mới cất công tới phòng rượu lấy vài chai vang đỏ. Có lẽ lúc cúi xuống lấy rượu xong nhổm dậy hơi mạnh nên hôn mê. Năm ngoái anh vào viện cũng vì lý do đó, còn mơ thấy một giấc mơ hiếm hoi lạ lùng, sau khi tỉnh bị đau đầu thêm nửa tháng trời.
Thế nhưng anh vẫn đinh ninh mình đang nằm mơ... do chứng rối loạn lo âu. Cơn đau trong giấc mơ của anh thậm chí còn rõ rệt hơn hẳn hiện thực.
Tuy nhiên, đây là lần đầu anh mơ thấy mình làm hoàng đế. Anh hứng thú quan sát đại điện và quần thần tại cảnh mơ, phát hiện giấc mơ này rất chân thực, trông bậc cửa còn hơi tróc sơn.
"Hãy bình thân." Anh hắng giọng nói, và rồi chứng kiến đoàn người quỳ đầy đất lại run rẩy bò dậy, cụp mắt không dám nhìn thẳng vào anh.
"Cấp báo!" Có người mặt xám mày tro thất tha thất thểu chạy về phía anh: "Vân Thủy quận Hà Tây bị vỡ đê!"
Đại điện lập tức ồ lên.
Vương Điền còn chưa kịp phản ứng đã bị người bên cạnh ba chân bốn cẳng khiêng tới đặt ngồi lên long ỷ.
"Muôn tâu bệ hạ, chuyện vỡ đê tại Vân Thủy quận Hà Tây trọng đại, kính xin bệ hạ kịp thời cắt cử người đi cứu tế!" Có người bước khỏi hàng, cao giọng nói.
"Quận Hà Tây tiếp giáp Trung Châu của Nam Triệu, biết đâu Nam Triệu sẽ mượn cơ hội này xuất binh! Bệ hạ nên phát phí nuôi quân sớm mới đúng!"
"Quốc khố trống rỗng, cứu tế là vấn đề trọng tâm, chuyện phí nuôi quân có thể thảo luận sau."
"Để sau? Lại là để sau! Cái "để sau" này kéo dài mấy năm rồi?!"
"Cách vài năm Vân Thủy lại vỡ đê một lần. Thần cho rằng chúng ta nên cử người đến tu sửa đê điều kịp thời, thay tuyến đường mới thì mới giải quyết tận gốc được mối họa này."
"Ngươi nói nghe nhẹ nhàng thật đấy! Tu sửa đê điều và thay đổi tuyến đường hao tài tốn của. Bây giờ chiến sự mới vừa ngơi, lấy đâu ra tiền? Tìm đâu ra người!?"
Người bên dưới tiếp tục ầm ĩ như cái chợ. Tuy cả đám cứ một tiếng "bệ hạ", hai tiếng "bệ hạ" nhưng trên thực tế nào ai trông cậy bệ hạ sẽ lên tiếng. Nói tới nói lui, không biết người nào động tay động chân trước, một chiếc giày bay thẳng về phía Vương Điền. Thái giám trẻ bên cạnh vội vàng tiến lên ngăn đỡ, quỳ ra sàn run bần bật.
Vương Điền nghe đến nhức đầu.
Lúc thức, ngày nào cũng nghe đám cáo già bên hội đồng quản trị ầm ỏm, nằm mơ thành hoàng đế rồi vẫn phải nghe họ tranh cãi, quan trọng là cãi tới cãi lui chẳng ra được kết quả gì. Nhớ về việc mảnh đất mình vất vả lắm mới đàm phán được tư cách đấu thầu suýt nữa bị quấy đến thất bại, tâm trạng anh càng tệ hơn, bèn lạnh lùng nói: "Đủ rồi!"
Đám đông gà bay chó sủa phía dưới một lần nữa yên tĩnh lại. Vẻ mặt mọi người đầy khó tin, có người nhát gan đã sợ đến mức ngồi thụp xuống đất.
Dù sao thì vị "bệ hạ" này luôn vào triều tùy theo tâm trạng, chưa từng lên tiếng trong lúc nghị sự, chỉ nhìn chằm chằm cảnh bọn họ cãi nhau với ánh mắt âm u, xem đủ rồi thì ngáp một cái rồi thảnh thơi rời khỏi, hoặc nếu bị ầm ĩ đến thấy phiền thì kéo dăm ba người mình ngứa mắt xuống phạt đòn, lúc tâm trạng tệ quá cũng chém vài cái đầu, về cơ bản cứ mở miệng ra là lấy mạng người ta.
May mà bệ hạ không thích lên triều, mười ngày nửa tháng chẳng thấy lộ mặt. Lần này cũng là lần đầu lên triều sau ba tháng vắng bóng, bằng không văn võ bá quan khắp triều cộng lại cũng không đủ cho hắn chém.
Mọi người run như cầy sấy. Khi tất cả cho rằng tâm trạng bệ hạ đang tệ hại đến tột đỉnh, sắp tóm mấy đối tượng khiến mình ngứa mắt đi chém đầu, thành thử đến thở mạnh cũng không dám... thì bệ hạ như ma quỷ điên cuồng trong mắt họ lại lạnh nhạt nhìn quanh một lượt rồi chầm chậm cất lời: "Có việc gì nói việc nấy, tranh cãi ầm ĩ ra được kết quả à?"
Dĩ nhiên là không rồi.
"Muôn tâu bệ hạ! Chuyện vỡ đê liên quan đến tính mạng của mấy trăm nghìn người, kính xin bệ hạ sớm đưa ra quyết sách!" Ông lão tóc bạc run tay, run cả người, nhìn cho Vương Điền đau khắp huyệt Thái Dương.
Quyết sách cái con khỉ! Tối nay anh còn đang bận đi lấy mảnh đất ở Thành Đông đây! Thấy bên dưới có vẻ lại sắp ầm ĩ tiếp. Vương Điền nhìn sang chai rượu vang đỏ trong tay, ánh mắt dần lạnh căm.
"Choang!"
Chai thủy tinh đập vào đầu, mùi rượu nồng lan khắp bốn phía, hỗn hợp rượu và máu tươi từ từ chảy xuống gương mặt đẹp trai tuấn tú kia.
"Á á á -- bệ hạ ơi!" Tiếng hét the thé sắc bén của thái giám trẻ xuyên thẳng qua màng nhĩ.
"Bệ hạ!"
"Ôi bệ hạ!"
"Người đâu! Gọi Thái y mau lên!"
Mọi người cuống cuồng, song không ai dám tiến lên. Vương Điền ngồi ngay ngắn trên long ỷ với ánh mắt hung hiểm và vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc, cứ vậy ngất đi, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất:
Có được làm hoàng đế cũng đừng hòng ngăn anh thành công lấy được mảnh đất ở Thành Đông vào tối nay!
Danh sách chương