Edit: Ji

[Ngươi nói cái gì?]

Đỉnh núi cao và hiểm trở, mây cả ngày đều vờn quanh che khuất mặt trời, nhưng bên trong núi hơi độc lan tràn, rất nhiều người trúng độc hai mắt bị hư thối, nên nơi đây mới gọi là Chướng Mục (1).

(1)  Mắt mù.

“Theo tin tức của Trường Doanh, bọn họ ở ngôi miếu chỗ đỉnh núi.” Vương Điền nhìn vách đá gần như thẳng đứng trước mặt: “Con đường duy nhất lên núi đã bị Biện Phượng cho nổ tung, quân lính bình thường cùng ngựa căn bản không thể lên được, phía sau ngôi miếu còn là vực thẳm”.

Khi y đang nói, Lý Mộc đã cùng mấy trăm tên ám vệ bám vào dây thừng, nhanh chóng leo lên đỉnh núi.

“Ngươi ở lại dưới chân núi tiếp ứng cho chúng ta.” Lương Diệp cau mày liếc nhìn vách núi: “Đừng tới gần quá.”

“Ta đi cùng ngươi.” Vương Điền cân nhắc sợi dây leo núi trong tay.

Lương Diệp liếc y một cái, nói: “Đừng làm loạn, có thể leo lên trên cũng không phải người bình thường, ngươi không có nội lực, làm sao có thể leo lên?”

Mặc dù yêu cầu của Vương Điền nghe có vẻ hơi vô lý nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giải thích.

Vương Điền không chút để ý cười một tiếng: “Ngươi đang bị thương mà còn leo lên được, tại sao ta không thể?”

“Trẫm không còn sức lực để quan tâm đến ngươi —— Vương Điền!” Lương Diệp còn chưa nói xong, Vương Điền đã đi đến chân vách đá, chỉ với một cái vung tay, chiếc móc dài đã giữ chắc được một tảng đá.

Vương Điền dùng dây thừng buộc một nút thắt quanh eo, vén vạt áo lên buộc quanh hông, ngẩng đầu nhìn về phía cuối vách đá nói: “Yên tâm đi, cái này còn không khó bằng ta dùng tay không leo lên vách đá.”

Lương Diệp thấy y leo lên, mặc dù không dùng nội lực, nhưng động tác cực kỳ thuần thục, so với đám mật vệ kia linh hoạt hơn rất nhiều, hắn không khỏi nhướng mày, cầm lấy sợi dây bay lên, theo sau y.

Vương Điền đích xác không hề khoe khoang, y leo lên còn nhanh hơn rất nhiều ám vệ, thậm chí còn có đủ sức túm lấy một ám vệ sợ độ cao, sau khi lên đến nơi, y vỗ bụi trên tay, cúi người xuống, kéo Lương Diệp phía dưới lên.

Lương Diệp kinh ngạc nhìn y: “Không tệ.”

“Khi còn trẻ, ta không hiểu chuyện, luôn muốn tìm chút kích thích để chơi.” Vương Điền bình tĩnh nói.

Lương Diệp vẻ mặt rất có hứng thú, dù sao Vương Điền rất ít đề cập đến cuộc sống của mình ở thế giới khác, nhưng trong suy đoán của hắn, Vương Điền hẳn là một thương nhân giàu có điềm đạm, xảo quyệt, tác phong cũng cực kỳ thận trọng.

Vương Điền nhớ tới lúc mình mười bảy mười tám tuổi vô cùng nổi loạn, thật sự không muốn nhớ lại, chỉ nói ngắn gọn: “Lúc đó ta thích chơi một số môn… thể thao mạo hiểm.”

Lương Diệp vẻ mặt mê mang khi nghe thấy điều này.

“Nhảy dù, bay lượn, lặn tự do, leo núi, thỉnh thoảng cưỡi xe đạp đến nơi hoang dã….” Vương Điền giải thích, xấu hổ sờ mũi mình, thời thiếu niên đem chính mình lăn lộn quá mức, may là chưa chết: “Là chuyện đã rất lâu rồi”.

Cũng may, Lương Diệp căn bản không nghe hiểu.

Y nhìn Lương Diệp, cái hiểu cái không gật đầu, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Thật ra ta thích rèn luyện thân thể.”

Lương Diệp nheo mắt lại: “Trẫm còn tưởng ngươi chỉ thích chơi với mấy hòn đá”.

“A, cũng không tệ.” Vương Điền có khoảng thời gian điên cuồng mê ngọc gật đầu: “Sở thích của ta bình thường rất tiết kiệm.”

Dù sao trong tay áo y đều là những thứ linh tinh, Lương Diệp không biết từ xó xỉnh nào nhặt được nhiều đá nhất về cho y, mà y thực sự đã bảo quản rất tốt.

Lương Diệp gật đầu đồng ý.

Hai người mặc dù nói chuyện nhưng tốc độ cũng không hề chậm, rất nhanh đã lên đến đỉnh núi.

“Trường Doanh mang người lên đỉnh núi cũng không nhiều, không thể trì hoãn quá lâu.” Vương Điền mơ hồ nhìn thấy hình dáng của ngôi miếu đổ nát, bên trong truyền đến tiếng chém giết: “Vẫn chậm hơn Biện Phượng một bước rồi.”

Đến cửa miếu, nhìn thấy Dương Vô Cữu vội vàng cắt đứt sợi dây đang treo đầu người, dùng tấm vải buộc đầu vào sau lưng mình, lẩm bẩm: “Đại ca, đừng trách ta. Ta là nhận lời gửi gắm của đại ca Trường Doanh đến đón ngài, nếu mạo phạm chỗ nào xin ngài tha lỗi cho ta, nể mặt mũi của đại ca Trường Doanh, nhất định phải bảo vệ ——”

Mũi tên lạnh lùng sượt qua sau đầu, Dương Vô Cữu căn bản không nhìn thấy ai, tay chân cùng lúc vừa lăn vừa bò về phía trước, phía sau có người giơ kiếm chém thẳng xuống, nhưng lại bị sợi dây thừng chặt chẽ cuốn lấy cổ.

Trường Doanh một tay nắm chặt sợi dây, để cho Dương Vô Cữu chạy trốn, gã nửa quỳ trên mặt đất, chỉ dựa vào một thanh trường đao dài chống đỡ thân thể, nhưng dù vậy, những người xung quanh cũng không dám liều lĩnh tới gần, tầm mắt gã lướt qua những người đang bao vây mình ở xung quanh, lạnh lùng nhìn Biện Phượng đang đứng ở cửa.

Sợi dây giết người của gã không bằng Trường Ly, không thể giết người trong nháy mắt, ngoại trừ lần đánh lén thành công lúc trước, gã không thể lại gần Biện Phượng dù chỉ một bước.

Gã giỏi ám sát và đánh lén, còn Trường Ly là người giỏi chiến đấu theo nhóm, nếu có Trường Ly ở đây…

“Người ngươi mang theo đều đã chết, còn cố chống cự làm gì?” Biện Phượng dường như không kiên nhẫn, gã vung tay lên, vô số thanh kiếm xung quanh chém thẳng vào đầu Trường Doanh.

Trường Doanh cắn chặt răng rút thanh trường đao trên mặt đất, chắn trên đỉnh đầu, tuy nhiên, lực của đao kiếm quá mạnh khiến gã phải quỳ xuống đất, hổ khẩu do dùng lực quá mạnh mà nứt ra, gã nghe rõ tiếng thanh đao đứt gãy trên tay, sức lực cuối cùng cũng cạn kiệt.

Vẫn không thể cầm cự cho đến khi công tử đến——

Ji: Chương sau tôi hơi sock, phải mất 2 ngày mới bình tĩnh lại vì màn cẩu huyết này =)))

Tạch!

Lưỡi đao mỏng như cánh ve được liên kết bởi sợi tơ bạc quỷ dị vung ra khắp nơi, lưỡi đao cắm sâu vào những cây cột xung quanh còn những sợi tơ lại quấn quanh cổ những kẻ đang bao vây gã, một sợi tơ kéo dài đến cửa miếu mỏng đến mức gần như vô hình, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu dưới ánh mặt trời.

Kèm theo tiếng đầu rơi khỏi cổ, lưỡi đao theo tiếng mà ra, đinh đinh đang đang va chạm cùng một chỗ, nhanh chóng bật ngược trở lại, đập nát cánh cửa miếu đang khép hờ.

Trường Doanh phản ứng rất nhanh, sợi dây dài trong tay gã thả ra, quấn quanh cây cột trước cửa miếu rồi bay đi.

“Trường Doanh đại ca!” Dương Vô Cữu kích động gọi gã, vội vàng tiến lên đỡ gã đứng dậy.

“Cuối cùng cũng đến rồi?” Biện Phượng nhìn bóng người dần dần xuất hiện ở cửa, ánh mắt càng thêm hưng phấn: “Lương Diệp.”

Lương Diệp thu hồi trong tay sợi tơ xé hồn cùng đao lá liễu cuộn thành một đống mà thấy đau đầu, hoàn toàn không để ý tới gã, than thở với Vương Điền: “Thứ này thật khó dùng.”

“Nếu không dùng được người còn dùng làm gì? Trước khi lên núi đã nói thế nào?” Vương Điền nghiến răng nghiến lợi.

Lương Diệp chỉ vào Trường Doanh nói: “Hắn vô dụng như vậy, nếu không cứu mạng hắn, ngươi sẽ tức giận.”

Trường Doanh người đột nhiên bị nhắc tới: “??”

Vương Điền đỡ gã lên: “Dương Vô Cữu, đưa Trường Doanh đi chữa trị vết thương.”

“Vâng.” Dương Vô Cữu vội vàng ôm Trường Doanh, đỡ gã.

Bị người khác không để ý tới Biện Phượng cười lạnh: “Bệ hạ cùng Vương gia tâm tình thật tốt, ngay cả tính mạng bản thân còn khó bảo toàn, vậy mà có thời gian quan tâm tới người khác”.

Ánh mắt lạnh lùng của Vương Điền nhìn về phía gã: “Hiện tại người khó bảo toàn tính mạng chính là ngươi.”

Biện Phượng cười nói: “Ta biết các ngươi có chuẩn bị mà tới, nhưng đỉnh núi này phía sau chính là vách đá, chỉ cần dùng mấy bó thuốc nổ cũng có thể khiến nơi này sụp đổ hoàn toàn, chỉ là không biết số mệnh của Bệ hạ có còn may mắn hay không?”.

“Biện Phượng, ngươi quả là bản lĩnh”, Vương Điền khoanh tay, tiến lên một bước: “Chưa nói đến số mệnh của Bệ hạ, ngươi đã phá hỏng kế hoạch của Biện Thương, chỉ sợ dù ngươi sống sót trở về, ông ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi. Chuyện tới nước này rồi ngươi còn không rõ sao? Hành động của ngươi ở núi Tứ Bàn đã khiến ngươi trở thành kẻ bị bỏ rơi, nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi xem, thật là buồn cười”.

Biện Phượng sắc mặt tối sầm: “Tự cho mình là thông minh, nếu Biện Phượng không có ta, ông ta lấy cái gì mà đấu với Lương Diệp!”.

Lời này nói ra thật có ý tứ, ngay lúc Vương Điền đang định lừa gã thêm mấy câu nữa thì Biện Phượng bỗng phản ứng lại, tức giận nói: “Ngươi có tư cách gì mà đưa ra điều kiện với ta? Để Lương Diệp tới nói đi!”

“Biện tiểu tướng quân đúng là quý nhân hay quên, ta ở núi Tứ Bàn đã nói với ngươi, Lương Diệp là của ta.” Vương Điền khẽ mỉm cười nói: “Ta khác với ngươi, so với hợp táng, ta càng thích người sống hơn. Làm Nhiếp Chính Vương dưới một người trên vạn người rất thú vị, xem ra ta vẫn trước ngươi một bước.”

Biện Phượng thực sự tức giận: “Lương Diệp! Ngươi không phải rất lợi hại sao? Ngươi trơ mắt nhìn loại người như Vương Điền đánh bại ngươi sao!?”

Lương Diệp thật vất vả mới gỡ xong sợi tơ xé hồn trong tay, không kiên nhẫn nói: “Trẫm vui là được.”

Thất vọng, khiếp sợ, khinh thường xuất hiện trên mặt Biện Phượng, gã lắc đầu, “Lương Diệp, ngươi thật sự khiến ta thất vọng, ngươi căn bản không xứng làm đối thủ của ta.”

“Thú vị.” Vương Điền nhìn chằm chằm gã: “Điều gì khiến ngươi cho rằng mình có tư cách cạnh tranh với Lương Diệp? Chẳng lẽ ngươi cũng có huyết mạch hoàng gia?”

Trong mắt Biện Phượng hiện lên một tia sắc bén.

Vương Điền quay đầu nhìn Lương Diệp, nói đùa: “Phụ thân của ngươi thật sự có thể sinh sao, không phải trước khi ngươi đăng cơ đều bị giết sạch sẽ rồi sao?”

Lương Diệp chậc lưỡi.

Trên vách đá, Lý Mộc nằm trên vách núi cúi đầu nhìn vực sâu phía dưới, hai chân hơi nhũn ra, giơ tay ra hiệu cho người bên cạnh.

Vài ống trúc lặng lẽ được cắm vào bức tường phía sau của ngôi miếu đổ nát, làn khói trắng mịn từ từ tràn vào phòng qua cửa sổ rách nát, các bức tượng trong ngôi miếu đều rũ mắt, lẳng lặng mà nhìn chuyện hoang đường của thế gian.

Đàm Diệc Sương ở trong góc thoáng nhìn thấy làn khói nhỏ, nắm chặt chuỷ thủ trong tay, một lúc sau đột nhiên lớn tiếng nói: “Biện công tử!”

Lời còn chưa nói xong, Lý Mộc đã cùng người của mình phá cửa sổ đi vào, hàng trăm ám vệ xuất hiện trên tường của ngôi miếu đổ nát, mũi tên của bọn họ nhắm vào tất cả những người muốn ra tay trong ngôi miếu.

Biện Phượng đột nhiên xoay người lại, người của gã trong miếu đã cùng với ám vệ đánh lén hỗn chiến thành một đống, động tác của bọn họ chậm chạp dần do ảnh hưởng của sương mù, mắt thấy rơi vào tình huống bất lợi.

Lương Diệp và Vương Điền có chuẩn bị mà đến, khói mê rải rác trộn lẫn với làn sương độc bao vây xung quanh bọn họ, cho dù sát thủ cũng không kháng cự nổi, máu nhanh chóng nhuộm đỏ gạch đá trong sân.

Vương Điền bước qua vũng máu loãng, tiến vào nơi trống trải của ngôi miếu, nhìn Biện Phượng đang được bảo vệ trong góc: “Tiểu tướng quân, không cần phải chờ, thuốc nổ ngươi vội vàng chôn đã sớm bị ném xuống vách đá, thủ đoạn dùng tới hai lần, quả là ngu xuẩn.”

Thậm chí y còn cảm thấy tên này Biện Thương nuôi dưỡng để gây rắc rối cho mình, nếu không phải gã sớm bại lộ, y và Lương Diệp cho dù có trở về cung cũng không thể đoán ra được Biện Thương đứng sau màn.

Cố tình để một đứa trẻ ngu xuẩn làm ra việc sai lầm nhất, Lương Diệp suýt chút nữa mất mạng, chỉ nghĩ đến thôi Vương Điền đã cảm thấy uất hận.

Biện Phượng kéo Sung Hằng đang hấp hối ra khỏi lồng nước, kề dao vào cổ, lạnh lùng nói: “Thì sao! Dù vậy, ngươi cũng không thể giết ta!”

Ánh mắt Lương Diệp dừng lại trên mặt Sung Hằng, sắc mặt không vui nhăn mày lại, chậm rãi vuốt ve đao lá liễu trong tay.

“Tại sao ta không thể giết ngươi?” Vương Điền liếc nhìn làn khói gần như khuếch tán, chắp hai tay ra sau lưng nói.

Lý Mộc hiểu ý, bức tường phía sau Biện Phượng đột nhiên sụp đổ, gió núi dữ dội tràn vào, chỉ lùi lại mấy chục bước là thấy vực thẳm không đáy.

“Ta không quan tâm Sung Hằng sống hay chết.” Vương Điền nhìn Biện Phượng, sắc mặt không thay đổi đi về phía trước. y càng đến gần, những người bảo vệ xung quanh Biện Phượng lần lượt ngã xuống.

Áp lực tâm lý cực lớn khiến sắc mặt Biện Phượng càng trở nên khó coi, khuôn mặt tươi cười của Vương Điền càng ngày càng gần, nỗi sợ hãi dần dần lan tràn từ đáy lòng, Biện Phượng tức giận hét lên: “Dừng lại! Nếu không ta sẽ cùng hắn nhảy xuống! “

Vương Điền giơ tay lên, thản nhiên nói: “Nhảy đi.”

Biện Phượng quay đầu nhìn Lương Diệp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lương Diệp! Ta biết các ngươi cùng một phe, không cần giả vờ gạt ta! Nếu muốn Sung Hằng sống sót, để cho ta rời đi!”

Nụ cười trên mặt Vương Điền dần dần nở rộ: “Ngươi không phải thích chết cùng nhau sao? Vì cái gì muốn rời đi? Mà không, ngươi chết đi thì quá tốt, mọi người đều vui vẻ.”

Biện Phượng kéo Sung Hằng lùi lại vài bước, giống như một con thú bị mắc bẫy dồn vào đường cùng, theo bản năng chỉ mũi dao vào Vương Điền: “Ngươi… a!”

Ba thanh đao lá liễu trực tiếp xuyên qua lòng bàn tay gã, xích sắt xuất hiện trên mặt đất, vặn xoắn cánh tay và cổ tay của gã, kéo gã về phía sau, Lý Mộc mang theo người của mình bay lên, dùng xích sắt trói chặt người lại.

Vương Điền tiến lên hai bước, đỡ Sung Hằng đang quỳ trên mặt đất, gấp gáp kiểm tra hô hấp của Sung Hằng, nghiêm mặt nói: “Lý Mộc!”

Lý Mộc vội vàng đỡ lấy Sung Hằng, nhét một viên thuốc vào miệng gã.

Lương Diệp lúc này mới chậm rãi đi tới trước mặt Biện Phượng.

Tuy rằng người được cứu, nhưng thật sự không có gì đáng vui mừng, trận chiến ở núi Tứ Bàn là do sai lầm của Biện Phượng gây ra, kết quả phát hiện người này chỉ là một kẻ ngu xuẩn không có đầu óc, việc này càng khiến hắn khó chịu hơn khi gặp phải đối thủ khó đối phó.

Vương Điền tâm tình cũng chẳng tốt gì cho cam, y cùng Lương Diệp chuẩn bị rất nhiều kế hoạch phức tạp ở trên thuyền, cuối cùng giống như hai kẻ ngốc.

Con mẹ nó để Lương Hoàn năm tuổi đến đối phó thứ rác rưởi này vẫn còn hời cho gã.

Biện Phượng bị trói chặt, nhìn chằm chằm Lương Diệp, tức giận nói: “Các ngươi chỉ là bọn tiểu nhân hèn hạ! Thủ đoạn hèn hạ như khói mê cũng dùng tới, còn giả vờ mình thanh cao gì chứ!”

Lương Diệp chậm rãi lau máu trên đao, mặt không biểu tình nhìn Biện Phượng: “Trẫm cực khổ nuôi lớn người, cũng chưa bao giờ đánh thành thế này, ai cho ngươi lá gan này vậy?”.

Vừa dứt lời, đao lá liễu vừa mới được lau sạch đã dính đầy máu tươi, một miếng thịt chảy máu đầm đìa bị cắt ra khỏi mu bàn tay của Biện Phượng, lộ ra cả xương trắng, gã lập tức rống lên.

Lương Diệp thở dài: “Trẫm học được kĩ năng xẻo thịt này từ trong ngục, ba ngày ba đêm vẫn khiến người ta sống sót. Tuy nhiên, nhiều năm rồi trẫm không sử dụng, kĩ năng có thể đã bị mài mòn. … Kiên nhẫn một chút, trẫm sẽ cắt đầu ngươi đưa cho Biện Thương”.

“Không… không! Lương Diệp, ngươi không thể giết ta! A…” Biện Phượng còn chưa kịp nói xong, một bàn tay của gã đã bị chặt đứt, chỉ còn trơ lại xương, đầm đìa máu tươi vẫn còn đang chảy xuống, nhìn vào khiến người ta sợ hãi.

Vương Điền quay lưng về phía bọn họ, đặt hai viên thuốc ngăn sương mù và khí độc dưới lưỡi, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Biện Phượng, cúi đầu nhìn Lý Mộc đang chữa trị vết thương cho Sung Hằng.

“Ta —— Mẹ ta là Biện Như Phong! Cha ta là Lương Hoa!” Biện Phượng cố chịu đựng đau đớn gầm lên: “Ta là em trai cùng một mẹ sinh ra. Ngươi không thể làm như vậy với ta!”

Bàn tay đầy máu của Lương Diệp hơi khựng lại, Vương Điền đột nhiên quay người lại.

“Ngươi nói cái gì?” Lương Diệp chậm rãi ngẩng đầu, trên khuôn mặt đầy máu tươi mang theo nụ cười nham hiểm khủng bố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện