Edit: Ji

[Trẫm là Lương chủ]

 

Khi Vương Điền xuống ngựa, y nhìn thấy xác chết cùng đầu trên mặt đất, một nam một nữ đang quỳ, còn có người rên rỉ và la hét, Lương Diệp đứng trong vũng máu, một tay xách bé gái nhỏ, cười đến sắc mặt vặn vẹo, miệng há to, muốn cắn vào đầu đứa trẻ.

Hắn giống như ác quỷ muốn ăn thịt người.

“Lương Diệp!” Vương Điền đúng lúc kêu lên.

Lương Diệp ngẩng đầu, nhìn thấy y, hai mắt sáng lên, sau đó chán ghét nói: “Chậm như vậy, ngươi cõng ngựa chạy à?”

Hoặc là muốn làm trò trước mặt nhiều người cùng thi thể, Vương Điền cũng phải cho hắn chút mặt mũi.

Lương Hoàn nghe thấy giọng nói run rẩy quay đầu lại, nước mắt giống như hạt châu ào ào rơi xuống, “A… Chú! Oa——”

Vương Điền sải bước tiến về phía trước, kéo Lương Hoàn ra khỏi tay hắn, ôm nó vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng dỗ dành: “Không sao, phụ hoàng chỉ là đùa với con thôi.”

Lương Hoàn nắm lấy vạt áo trước của y, khóc đến khàn cả giọng, Lương Diệp bất mãn chậc lưỡi: “Còn khóc nữa.”

Lương Hoàn sợ đến mức nấc lên, lập tức ngừng khóc, vùi đầu vào trong ngực Vương Điền, khe khẽ nức nở.

Vương Điền hung tợn trừng mắt với Lương Diệp, thầm mắng hắn, Lương Diệp khinh thường khịt mũi, lười biếng nói với người đang quỳ: “Đứng dậy.”

Bách Lý Thừa An không có đứng lên mà quỳ nói: “Thần giấu giếm thân phận nữ nhân vào triều làm quan, xin Bệ hạ trị tội khi quân”.

Lúc này Vương Điền mới nhận ra nữ nhân quỳ trên mặt đất chính là Bách Lý Thừa An, hơi kinh ngạc nhìn đối phương, dù sao, Bách Lý Thừa An từ hành vi đến lời nói đều quá giống nam nhân, không ai có thể phát hiện ra điều kỳ lạ, nhưng khi nàng mặc đồ nữ lại không hề cảm thấy lạc lõng, vẫn mang vẻ ôn hoà như ngọc.

Lương Diệp ngồi xổm trước mặt nàng, đao lá liễu xoay chuyển nhanh trong tay, nhìn chằm chằm vào mặt nàng với vẻ hứng thú, cười nói: “Vừa rồi ngươi còn nói, nếu trẫm vì thân phận nữ nhân này coi thường ngươi, ngươi sẽ không theo trẫm nữa”.

“…” Bách Lý Thừa An cúi đầu, trầm mặc không nói.

Nàng thật sự nghĩ như vậy, cũng sẽ làm như vậy.

“Trẫm hiểu ý của ngươi.” Hơi thở quanh thân Lương Diệp thay đổi, lạnh lùng nói: “Ngươi phạm tội khi quân. Đương nhiên, trẫm không thể dễ dàng tha thứ cho ngươi, càng không thể để ngươi rời khỏi Bắc Lương——”

Bách Lý Thừa An yên lặng thở dài, Vương Điền cau mày không đồng tình, vừa định mở miệng, liền nghe thằng ranh này vui vẻ nói: “Dù sao trẫm cũng là lương chủ, đương nhiên sẽ không chấp nhặt với ngươi”.

Hai từ “Lương chủ” này đặc biệt nhấn mạnh, hắn quay người đắc ý khoe với Vương Điền, nhìn tư thế này, hắn hận không thể khắc hai chữ này lên trán.

Vương Điền im lặng quay đầu đi, ước gì mình không hề quen biết hắn.

Có gì mà khoe khoang chứ!

“Thần cảm tạ long ân của Bệ hạ.” Bách Lý Thừa An chắp tay hành lễ.

Lương Diệp đợi một lát, phát hiện nàng không có ý khen ngợi hắn, hắn đứng dậy lau vết máu trên vạt áo, không có hứng thú nói: “Đứng dậy đi.”

Nói xong, lại nhìn chằm chằm vào chiếc trâm cài trên đầu nàng một lúc, sau đó quay người túm lấy bông hoa nhung màu hồng trên đầu Lương Hoàn, nhìn chằm chằm Vương Điền hơi xuất thần.

“…” Vương Điền không cần suy nghĩ sâu xa cũng biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, cảnh cáo liếc hắn một cái, hất bay móng vuốt đang kéo tóc Lương Hoàn ra.

Lương Hoàn ôm đầu nức nở một lúc, khàn giọng nói nhỏ: “Chú, hoa hoa bị… lấy mất rồi.”

Vương Điền nhìn thấy bông hoa nhung nhỏ dưới lưỡi đao của Lương Diệp nát thành từng mảnh, khóe miệng nhếch lên: “Không sao, chúng ta mua cái khác”.

Vương Điền ôm Lương Hoàn bước ra khỏi vũng máu, quấn đứa trẻ trong áo choàng rồi lên ngựa, không hề có ý định nhường một chỗ cho Lương Diệp, Lương Diệp tâm trạng không tốt đá Kỳ Minh một cái nói: “Còn kêu nữa, trẫm sẽ cắt lưỡi ngươi”.

“Lương Diệp, ngươi…” Kỳ Minh còn chưa kịp chửi xong, đã bị Long Tương bên cạnh dùng chuôi dao đánh bất tỉnh.

Lương Diệp lúc này tâm tình mới thoải mái, chắp tay sau lưng bước ra khỏi ngõ, nhảy lên ngựa ôm lấy Vương Điền, Vương Điền thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng con ngựa phía dưới mình đang bị đè xuống và đi chậm lại.

“Công tử?” Long Tương có chút lo lắng nhìn Bách Lý Thừa An, không hiểu ý của Bệ hạ là gì.

Bách Lý Thừa An lạnh lùng liếc Kỳ Minh đang nằm trên mặt đất: “Mang người này đi theo.”

“Vâng.”

Nửa canh giờ sau, quán trọ ở thành Đồng Trung.

Lương Hoàn nắm lấy góc váy màu vàng nhạt, nước mắt chảy dài, tủi thân nói: “Tiểu cô nương không thể vén váy lên.”

Lương Diệp không thương tiếc mà cười nhạo một tiếng, Vương Điền đau đầu nói: “Con không phải tiểu cô nương, ngoan một chút, váy của con dính đầy máu, chú sẽ thay cho con”.

“Không.” Lương Hoàn dùng sức lắc đầu, tỏ ý phản kháng.

Lương Diệp chắp tay sau lưng đi đến bên giường, ác độc nói: “Nếu không thay đồ, ta sẽ ăn thịt ngươi!”

Lương Hoàn sợ đến mức ôm chặt cánh tay Vương Điền, sắc mặt tái nhợt.

“Đừng sợ, Lương Diệp không ăn thịt trẻ con.” Vương Điền sờ sờ đầu nó cười: “Con nít không có thịt, nhai chán lắm, gân còn giắt kẽ răng.”

Lương Hoàn càng sợ hãi hơn, ngồi xuống giường, mặt dại ra ngơ ngác nhìn Vương Điền.

Vương Điền đưa tay sờ mũi nó, cười gượng nói: “Chú chỉ nói đùa thôi”.

Chính là vì thấy đứa trẻ quá đáng yêu, không nhịn được mà trêu chọc nó.

Vừa ép buộc vừa dụ dỗ, nhưng Lương Hoàn cũng không chịu cởi váy, nên đành để nó mặc như vậy, dưới tóc mai là đôi mắt ngập nước, môi đỏ răng trắng, trông thật sự giống một cô công chúa đáng yêu.

Lương Diệp lại tiện tay lấy một bông hoa nhung nhỏ màu vàng nhạt khác trên đầu, Lương Hoàn muốn trốn hắn nhưng không được, gấp đến độ muốn khóc lần nữa, Vương Điền nhịn không được nữa, ôm đứa trẻ vào trong ngực, dùng khăn ướt lau vết máu trên mặt, động tác hết sức nhẹ nhàng cùng dịu dàng.

Lương Diệp không vui nói: “Nó cũng chẳng phải không có tay.”

“Nó bao nhiêu tuổi?” Vương Điền thấy hắn khó chịu, chỉ vào cửa: “Ngươi không có việc gì không bằng ra ngoài thẩm vấn Kỳ Minh đi.”

“Trẫm bôn ba ngày đêm, cũng chỉ cứu đứa nhỏ như vậy, trẫm muốn nghỉ ngơi.” Lương Diệp nằm ngửa trên giường, giơ tay nghịch tua rua ngọc bội trên eo Vương Điền, lười biếng nói: “Ngươi đừng nhìn đứa nhỏ này khóc mà lầm, thủ đoạn của nó cực kì tàn nhẫn, suýt nữa làm trẫm mù một mắt”.

Vương Điền liếc nhìn con thỏ trắng nhỏ vẫn đang run rẩy trong lòng, sau đó nhớ lại lúc Lương Diệp ra tay, chân tay bay tứ tung: “Bịa chuyện cũng có giới hạn một chút.”

Lương Diệp đứng dậy: “Không tin ngươi hỏi nó đi.”

Vương Điền cúi đầu nhìn Lương Hoàn đang nằm trong lòng mình: “A Hoàn, Lương Diệp nói có đúng không?”

Lương Hoàn rụt rè nhìn y, đôi mắt đỏ hoe gật đầu.

“…” Vương Điền im lặng một lát: “Lương Diệp, đừng dạy trẻ con nói dối.” =)))

“???” Lương Diệp khiếp sợ mà nhìn Vương Điền.

Lương Hoàn sợ hãi đến mức cuộn mình, nép vào vòng tay của Vương Điền.

Đứa bé trước đó bệnh nặng, lại bị Lương Diệp dọa sợ, chẳng bao lâu nặng nề mà ngủ, đáng yêu như viên bánh trôi trắng như tuyết.

Mặc dù Vương Điền không thích trẻ con lắm nhưng Lương Hoàn y lại rất thích, mặc dù có vẻ sợ hãi con người nhưng nếu dỗ dành nó, nó sẽ rất ngoan ngoãn nghe lời.

Vương Điền cẩn thận đặt nó vào trong chăn, sai ám vệ trông chừng, kéo Lương Diệp sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

“Ngươi tin thằng ranh đó, lại không tin trẫm là sao” Lương Diệp lạnh lùng nói: “Nó cũng không phải con ruột của ngươi.”

“Đứa trẻ hôm nay đã quá sợ hãi rồi, đừng hành hạ nó nữa.” Vương Điền bất đắc dĩ nói: “Tính tình tàn nhẫn cũng không sao, nếu không tàn nhẫn, làm sao có thể bảo đảm được vị trí Thái Tử chứ.”

Lương Diệp nhướng mày, vẫn bất mãn như cũ.

“Dù sao nó cũng gọi ngươi là phụ hoàng, ta cũng nên chiều chuộng nó một chút. Đừng lúc nào cũng hù dọa nó thế.” Vương Điền nhàn nhạt nói.

Lời này nói ra rất có ý  tứ, Lương Diệp nhếch môi nói: “Vậy trẫm nghe ngươi.”

“Ngươi thật sự sẽ không trị tội Bách Lý Thừa An sao?” Vương Điền nhịn không được hỏi.

Suy cho cùng, tư tưởng phong kiến ​​của Lương Diệp đã ăn sâu bén rễ, Vương Điền cho rằng hắn sẽ không đồng ý để nữ nhân làm quan, hoặc ít nhất hắn sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.

“Tại sao phải trị tội?” Lương Diệp nằm trên giường, hai tay gối sau đầu, buồn ngủ nheo mắt lại: “Tài năng và thành tích của nàng không phải là giả… Cho dù trẫm không đồng ý, ngươi sẽ để nàng rời khỏi nội các sao?”.

“Đương nhiên là không.” Vương Điền sau khi biết Bách Lý Thừa An là nữ nhân, lại càng thưởng thức cùng khâm phục, ở thời đại này, nữ nhân muốn rời khỏi phủ cũng không dễ dàng, huống chi Bách Lý Thừa An thành tựu đã vượt qua hầu hết nam nhân bọn họ, càng nhìn ra năng lực phi phàm của nàng ấy: “Bách Lý đại nhân nên làm đại thần của Bắc Lương”.

“Nhưng nàng ấy phải bị trừng phạt.” Lương Diệp uể oải nói: “Trẫm đang nghĩ đến việc phạt nàng ấy ba năm bổng lộc, thế nào?”

“Cũng được, nhưng ba năm bổng lộc thì quá nhiều.” Vương Điền trầm tư một lát, nghĩ đến căn nhà nhỏ của Bách Lý Thừa An, nói: “Không bằng phạt nửa năm bổng lộc, cộng thêm ba năm giảm kì nghỉ ngơi, người ta cũng cần phải sống chứ”.

Mặc dù Lương Diệp tuỳ tiện ban thưởng thứ gì đó là thể bù đắp cho nàng ba năm bổng lộc kia, nhưng việc trừ lương bổng thật sự rất đáng thương, không bằng để người tài giỏi làm nhiều việc vì công ty, còn có thể rèn luyện người.

Lương Diệp đồng ý: “Có thể.”

Bách Lý Thành An người không biết mình đã mất đi nửa kì nghỉ, ở ngoài cửa xin bái kiến.

“Mời vào.” Lương Diệp đứng lên, ngồi ngay ngắn, vô cùng nghiêm chỉnh, rất có phong thái của lương chủ.

Vương Điền không còn cách nào khác đành phải mở cửa.

“Bệ hạ, Vương gia.” Bách Lý Thừa An đã thay lại quần áo nam nhân, không khiêm tốn cũng không nịnh bợ hành lễ hai người: “Vừa rồi rối ren, thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo”.

“Có chuyện gì vậy?” Lương Diệp hỏi.

Bách Lý Thừa An từ trong tay áo lấy ra một lá thư, nói: “Lúc thần đi đón Thái Tử điện hạ, Thôi đại nhân đưa cho thần một lá thư, bảo thần giao cho Bệ hạ.”

Lương Diệp lấy lá thư nàng đưa, mở ra cùng đọc với Vương Điền.

Chữ viết trong thư rất rõ ràng, cũng chỉ có mấy chữ: “Ngụy Vạn Lâm, phủ tướng quân Đại Đô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện