Vương Điền chưa nguôi cơn giận nhưng vẫn chú ý thấy Lương Diệp đang ngâm mình trong nước, làn nước ở bể đã nhuốm màu máu nhạt.
Quả đúng là lao động cật lực.
"Đáng đời." Anh hất tay Lương Diệp ra, nhẫn tâm đứng dậy lên bờ dưới ánh mắt như hóa thành thực thể của hắn. Vương Điền nhanh chóng khoác áo ngoài, cố gắng xem nhẹ những dấu vết mập mờ quá độ trên cơ thể. Bỗng, cổ chân anh chạm vào thứ gì đó. Vương Điền cụp mắt nhìn, chỉ thấy một sợi dây đỏ nhỏ mảnh đang quấn quanh cổ chân trái của mình, sợi tơ đỏ quấn lỏng lẻo hai vòng, trên đó treo một chiếc lá vàng to cỡ móng tay cái. Sợi tơ đỏ sũng nước dính vào mắt cá chân, không hiểu sao trông hơi... quyến rũ.
Mặc dù không muốn thừa nhận chút nào nhưng món đồ chơi nhỏ này rất hợp mắt thẩm mỹ của anh, hơn nữa, anh cũng muốn biết đây là kiệt tác của ai.
"Ngươi quấn à?" Vương Điền vén áo choàng ngồi xổm xuống cạnh hồ tắm, hỏi Lương Diệp còn đang ngâm mình trong bể.
"Đẹp chứ?" Lương Diệp huênh hoang tiến lại gần, vươn dài cánh tay nắm lấy cổ chân quấn sợi tơ đỏ: "Phiến lá bằng vàng này là báu vật trẫm nâng niu á."
"Đẹp." Vương Điền để kệ hắn nắm, rủ mi mắt nhìn vết thương trên vai hắn: "Còn nữa không?"
Lương Diệp nhíu mày, cười nói: "Còn một cái nữa."
"Ngươi cũng đeo đi." Vương Điền giữ lấy móng vuốt đang hòng mượn đường rờ lên của hắn.
Lương Diệp híp mắt: "Trẫm không thích đeo mấy thứ này."
"Ta thích." Vương Điền đưa tay sờ khuôn mặt giống mình như đúc của hắn, đôi con ngươi đen láy sâu thăm thẳm: "Ta đeo lên cho ngươi."
Lương Diệp cọ mặt vào lòng bàn tay anh, nghiêng đầu như thể đang suy nghĩ. Vương Điền nhấc tay vò nhẹ mái tóc dài chấm vai của hắn.
"Tiện thể băng bó vết thương cho ngươi luôn."
Lương Diệp vui vẻ đồng ý: "Được."
Cổ chân của Lương Diệp cũng giống của anh, có điều Vương Điền chưa từng quan sát từ góc độ này. Bây giờ ngắm kỹ thấy còn đẹp gấp đôi khi anh tự nhìn mình. Cổ chân mảnh khảnh trắng nõn được quấn thêm hai vòng tơ đỏ, lập tức chứa đựng sức hấp dẫn mãnh liệt câu hồn người ta. Chiếc lá nhỏ được làm thủ công tinh xảo vừa khéo chạm đến mắt cá chân, tạo ra một... vẻ đẹp chết người.
Đuôi lông mày của Vương Điền khẽ động, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc lá nhỏ ấy, nắm trọn cổ chân mảnh khảnh tuyệt đẹp trong tay. Lương Diệp lười biếng gập chân dựa lên đầu giường, nhấc cổ chân gác lên vai anh, nở nụ cười tựa yêu nghiệt: "Lẽ ra trẫm định đeo cho ngươi một chiếc chuông, mà sực nhớ ngươi không thích nên lại thôi."
Vương Điền khẽ nghiêng đầu, hôn lên phiến lá nhỏ, ánh mắt giao nhau với Lương Diệp đột ngột bị kích thích, dịu giọng cười nói: "Ngươi hôn kiểu này sao?"
Lương Diệp vô thức nuốt nước bọt: "Trẫm hôn mạnh hơn ngươi."
"Ngươi cho ta hôn trả thì ta sẽ không giận nữa." Vương Điền nói.
Rõ ràng Lương Diệp đã động lòng với đề nghị này, nhoài tới định dính lấy anh nhưng bị Vương Điền tránh đi.
"Tiếc là ngươi bị thương nhiều chỗ quá, đau như vậy thì dưỡng thương vẫn quan trọng."
"Trẫm không đau." Đôi mắt của Lương Điền tỏa sáng. Hắn đẩy ngã anh lên chiếc giường mềm mại, nói một cách rất đỗi hợp lý: "Trẫm vẫn còn sức làm ngươi thêm lần nữa."
"Không được." Vương Điền đỡ eo hắn: "Bôi thuốc."
Lương Diệp đè nặng anh không chịu đứng dậy, mắt nhìn trông mong: "Hôn thêm lát nữa."
Dù biết thằng nhãi này đang giả vờ, nhịp thở của Vương Điền vẫn hơi dồn dập: "Hôn chỗ nào?"
"Bả vai, ở đây nè." Lương Diệp chỉ vết thương đã bị ngâm nước đến trắng bệch, nhíu mày: "Khó chịu."
... Là khó chịu, chứ không phải đau, Vương Điền chạm nhẹ vào, nghe được giọng nói bức bối của Lương Diệp: "Không cảm nhận được gì hết."
"Nói rồi mà." Vương Điền xốc hắn lên bờ, cố gắng tránh đi bờ vai của hắn: "Vết thương này nặng lắm, vẫn nên để thái y tới xử lý cho ngươi thì hơn..."
Lương Diệp thẳng thừng vùi mặt vào bên cổ anh, ôm anh không chịu buông: "Ngươi làm cơ."
Vương Điền nghe thấy bản thân thở ra một hơi thật dài, tiếp theo lên tiếng đầu hàng: "Được."
Băng bó kỹ vết thương xong xuôi, cuối cùng Lương Diệp cũng chịu ở yên, nằm ngang nhiên trên long sàng ngủ đến không biết trời trăng, đôi chân dài kẹp chặt người Vương Điền, như thể sợ anh chạy mất.
Vương Điền sớm đã ngủ đủ giấc, gối đầu lên cánh tay ngửa mặt nhìn màn nóc giường, vẻ mặt rối bời.
Tuy anh có thể giải thích rằng tạm thời thoả hiệp với Lương Diệp là để đảm bảo tính mạng... Vào lúc thích hợp, anh có thể trên cơ Lương Diệp, song nhìn chung thì cãi nhau cũng cần có mức độ, không thể chọc giận Lương Diệp thật, đơn giản chỉ là một kiểu đàm phán khác mà thôi, mục đích cuối cùng vẫn là giành nhiều lợi ích nhất cho bản thân mình... Chẳng qua, một khi người thực thi kế hoạch công tư rạch ròi này dính phải tình cảm cá nhân thì sẽ cực dễ bị mất kiểm soát.
Điều ấy khiến cho Vương Điền hơi lo lắng.
Quả thực, anh có thể lợi dụng tình cảm ngây ngô không tự hiểu được của Lương Diệp. Tuy nhiên, tương tự với đó, chính anh cũng rất khó nhận định được bản thân mình thật lòng bao nhiêu, giả bộ bao nhiêu với Lương Diệp.
Có giận chết đi được, có muốn lấy mạng Lương Diệp, thế nhưng lại thấy yêu chẳng nỡ buông tay tương đương.
Hành động vờ thua rồi làm nũng cũng có thể khiến trái tim anh rung động.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà, Vương Điền à. - Vương Điền thầm thở dài, bất giác đè lại cánh tay bị thương đang quơ lung tung của Lương Diệp, mắng một câu trong đầu:
- Yêu nghiệt.
...
Thôi Ngữ Nhàn muốn lợi dụng chuyện tế tổ để cảnh cáo Lương Diệp, nào ngờ lại bị Lương Diệp lợi dụng ngược để tới núi Thập Tải. Kế đó, bà ta định sắp xếp Thôi Mịch Mịch vào bên Lương Diệp thì bị Vương Điền chơi một vố kế trong kế. Dưới cơn thịnh nộ, bà ta đòi giết Lương Diệp, kết quả vừa vuột mất con nối dõi hoàng gia khỏi tay, vừa bị lừa dẫn dụ người gài vào cấm quân. Vài nước cờ liên tiếp chịu thiệt hại khiến tâm trạng bà ta tệ hại vô cùng.
Thôi Ngữ Nhàn đã hơn năm mươi tuổi nhưng không thấy dấu vết tuổi già trên gương mặt bà ta. Xưa nay bà ta luôn chú ý bảo dưỡng, nhìn bề ngoài cùng lắm cỡ ba mươi, bốn mươi tuổi. Tuy nhiên, lâu lâu những nếp nhăn nơi khỏe mắt cũng nhắc nhớ bà ta về tuổi tác của mình, vì vậy các cung nữ đánh phấn cho bà ta đều cẩn trọng hơn thường.
Tiếc thay, cung nữ mới tới không hiểu chuyện, không kiểm soát được lực tay, cứ thế chọc giận bà ta.
Cung nữ ăn một cái tát quỳ rạp trên mặt sàn, nhỏ giọng nức nở dập đầu: "Nương nương tha tội! Nương nương tha tội!"
Thôi Ngữ Nhàn lạnh lùng nhìn nàng ta: "Dương Mãn, lôi ra."
Dương Mãn khom người bước tới, chỉ huy hai thái giám trẻ kéo cung nữ nhỏ tuổi đang khóc la ầm ĩ ra ngoài. Không lâu sau, một tiếng hét thảm thiết vang lên bên ngoài, sau đó mọi thứ chìm vào thinh lặng.
"Nương nương đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, còn đang độ trẻ trung. Con nhóc không hiểu chuyện, nương nương chớ giận." Dương Mãn tự cầm phấn trang điểm cho bà ta, cười tươi rói nói: "Làn da của người mềm mịn đến mức bóp được ra nước ấy chứ."
Thôi Ngữ Nhàn lạnh lùng 'Hừ' một tiếng: "Ngươi chỉ được cái dẻo mỏ."
"Nô tỳ chỉ nói lời thật thôi ạ." Dương Mãn cười đáp.
"Ai gia nghe nói mấy hôm trước, cậu con nuôi ngoài kia của ngươi gặp cảnh ngựa lồng rồi bị người khác bắt nạt?" Thôi Ngữ Nhàn nhắm mắt, lười biếng nói.
"Trẻ con trong nhà quậy phá, nô tì đã dạy dỗ nó rồi ạ." Dương Mãn cười xấu hổ.
Thôi Ngữ Nhàn 'Ừ' một tiếng: "Nói mới nhớ, đứa con trai kia của ngươi cũng mười sáu rồi nhỉ."
"Haiz, thằng khỉ con đấy ranh ma thật sự, thích nhất là làm biếng; tập võ thì chê mệt không chịu tập; học văn thì khó khăn lắm mới đưa được nó đến Thái Học, nó lại nói người ta bắt nạt nó, nhất quyết không chịu đi nữa. Giờ nào cũng ở nhà trêu chó chọc mèo, trèo tường rồi chui về phòng, nô tì cũng rất đau đầu." Nhắc đến con trai mình, Dương Mãn cực kỳ bất đắc dĩ, tuy nhiên dáng vẻ lại hiền từ hiếm thấy: "Nô tì cũng không trông mong nó ganh đua nhiều hơn, chỉ mong sau này nó sẽ tu chí lấy vợ sinh con, kéo dài hương hoả nhà họ Dương, vậy là tốt rồi."
"Trẻ con bị chiều hư như vậy đấy." Thôi Ngữ Nhàn cười nói: "Ai gia biết ngươi thương con trai... nhưng nếu cứ nuôi trong nhà mãi thì cố gắng đừng nuôi thành đứa vô tích sự."
"Vâng, nô tì nhất định sẽ đốc thúc nó tiến bộ." Dương Mãn cười nói.
Thôi Ngữ Nhàn mở mắt ra: "Ai gia nhớ Giản Lăng nói bên Hắc Giáp Vệ đang thiếu người, cũng có thể để nhóc con kia nhà ngươi vào đó rèn luyện."
"Nương nương!" Thái độ của Dương Mãn đột ngột thay đổi, quỳ thụp xuống đất.
Thôi Ngữ Nhàn cười khẽ, nghiêng đầu nhìn người mặt mày trắng bệch bên dưới: "Đang trò chuyện yên lành, ngươi tự nhiên làm gì vậy?"
"Thưa nương nương, Vô Cữu còn nhỏ tuổi, tính tình lại ương bướng, sợ rằng sẽ gây phiền phức cho thống lĩnh Giản. Nô tỳ chỉ có mỗi đứa con trai không nên người này, mong nương nương ban ơn!" Cánh tay Dương Mãn run rẩy, ông ta dập đầu thật mạnh.
"Ngươi nhìn ngươi xem còn ra thể thống gì?" Thôi Ngữ Nhàn trách móc, cười đỡ ông ta dậy. Dương Mãn không dám không đứng dậy, rưng rưng nói: "Nương nương, nô tỳ trung thành tận tuỵ với nương nương, tuyệt đối không hai lòng. Chỉ có điều thằng con của nô tỳ thực sự không biết cố gắng, sợ không lọt được vào mắt của Giản thống lĩnh."
"Hiện nay, Giản Lăng cùng lắm mới hai mốt, hai hai tuổi, sàn sàn tuổi với nhóc con kia nhà ngươi, bọn họ chắc chắn sẽ có chủ đề trò chuyện thôi." Thôi Ngữ Nhàn điềm nhiên nói: "Ai gia biết ngươi và Giản Lăng ngứa mắt lẫn nhau nhưng xét cho cùng, ấy chỉ là chút ơn thù năm xưa của ngươi và cha cậu ta. Mối oan gia nên được tháo gỡ chứ đừng buộc vào thêm. Ngươi không nỡ dạy dỗ con trai thì Giản Lăng ắt sẽ có cách. Yên tâm, ai gia che chở cho, không để nhóc con ấy gặp vấn đề gì đâu."
"Nương nương..." Dương Mãn định nói gì nữa nhưng bị bà ta nhấc tay ngăn.
"Được rồi, ai gia hơi mệt." Thôi Ngữ Nhàn phất tay áo: "Mấy hôm nữa gọi cậu ta vào cung, cầm ý chỉ của ai gia đi tìm Giản Lăng."
"Vâng." Dương Mãn quỳ xuống tạ ơn: "Nô tì thay mặt Vô Cữu đa tạ nương nương."
Trái với cung Hưng Khánh ngập tràn sầu bi, trong Ngự Thư Phòng lại rộn rã tiếng nói cười.
"Không sao thì tốt rồi." Vương Điền nhìn cánh tay đang bó nẹp của Ngụy Vạn Lâm, vui vẻ vỗ cánh tay không bị thương của hắn: "Trẫm biết ngươi phúc lớn mạng lớn, sẽ không sao mà."
"Bệ hạ quả là người tốt ắt được trời giúp." Nguỵ Vạn Lâm cười sang sảng: "Mấy thằng giặc cỏn con đó chẳng đủ cho mạt tướng cắt dưa thái rau!"
"Vạn Lâm này, ngươi có công cứu giá ở núi Thập Tải, muốn được ban thưởng gì không?" Vương Điền cười hỏi hắn.
"Bảo vệ Bệ hạ là chức trách của mạt tướng, mạt tướng không dám kể công!" Giọng Nguỵ Vạn Lâm vang dội tựa chuông đồng.
Vương Điền cười nói: "Ngươi không cần nhưng trẫm muốn thưởng, Vân Phúc, viết chỉ."
Vân Phúc nhanh nhẹn trải tấm lụa ra, lập tức nghe Vương Điền nói: "Đại thống lĩnh lục suất Đông cung - Ngụy Vạn Lâm có công cứu giá, thăng làm thống lĩnh Cấm quân, kiêm nguyên chức tại Đông Cung..."
Ngụy Vạn Lâm được cất nhắc mà lo sợ, quỳ xuống tạ ơn: "Mạt tướng đa tạ Bệ hạ!"
"Nguỵ tướng quân mau đứng lên đi." Vương Điền cười đỡ hắn đứng dậy, không tiếc sức tung bánh vẽ cho hắn: "Một ngày nào đó, trẫm nhất định sẽ đưa Nguỵ tướng quân về lại chốn sa trường, bảo vệ biên cương ngàn dặm của Đại Lương chúng ta."
"Bệ hạ!" Mắt hổ của Nguỵ Vạn Lâm rưng rưng, mãi lâu sau mới nghẹn ngào lên tiếng: "Mạt tướng quyết dốc trọn sức mình trợ giúp Bệ hạ!"
Sau khi Nguỵ Vạn Lâm rời khỏi, Vương Điền triệu gọi thêm mấy vị trọng thần, đến hoàng hôn, cuối cùng cũng đợi được Văn Tông.
"Thái phó." Vương Điền nhìn ông cụ rất thân thiết, tự mình bước xuống bậc thang đỡ ông: "Mấy ngày không gặp, thái phó vẫn khỏe chứ?"
"Nhờ hồng phúc của bệ hạ, mọi sự đều ổn." Văn Tông cười nói: "Lần ra ngoài này, Bệ hạ biến nguy thành an, thu hoạch thật phong phú."
Vương Điền biết ông ấy ngầm chỉ chuyện Lương Diệp đã tiếp quản luôn hơn nửa số Cấm Quân. Anh cho thái giám và cung nữ trong phòng lui ra, ngồi xuống đối diện rót trà cho ông cụ: "Thái phó nghĩ sao về sự việc lần này?"
Văn Tông nhìn làn khói bốc lên thong thả, từ từ nói: "Tham công liều lĩnh, hành động quyết liệt, khác với tác phong của Bệ hạ bình thường, trái lại hơi hướng phong cách ngày xưa."
Vương Điền thầm cười khổ nhưng không tỏ thái đọi ra mặt. Anh hỏi tiếp: "Vậy thái phó nghĩ sao về chuyện con gái nhà họ Thôi?"
"Tốt." Văn Tông nâng chén trà lên ngửi thử: "Hiện giờ Thôi thị đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện này, thậm chí còn nảy sinh chút hiềm khích với Thái hậu. Mặc dù bà ta đã tạm thời xoa dịu được nhưng đã xuất hiện vết nứt trong mối quan hệ, giờ chỉ xem nên thêm dầu vào lửa kiểu gì thôi."
"Thôi thị muốn họ ngoại chuyên quyền, tuy nhiên hoàng tổ mẫu giữ chặt quyền hành không chịu buông, trái lại khá thân thiết với Thân thị ở Đông Thần, đến Thôi thị cũng không được chào đón mấy tại nội triều." Vương Điền rót thêm trà cho Văn Tông: "Trẫm nghe nói lần này nhà họ Thôi có con thứ tham gia khoa thi."
"Bệ hạ muốn công tử Thôi vào triều?" Văn Tông nhíu mày.
"Có gì không ổn sao?" Vương Điền hỏi.
Văn Tông lắc đầu: "Dẫu Thôi Vận và nhà họ Thôi của Thôi thị như nước với lửa nhưng chỉ xem một cách đơn giản, thì dù không hòa thuận với Thái hoàng Thái hậu, nhà họ Thôi chọn bà ta vẫn thấy an toàn hơn là nương nhờ nơi Bệ hạ."
Vương Điền rủ mi mắt nói: "Thái phó mới nói muốn thêm dầu vào lửa, thời cơ này chưa đủ tốt sao?"
"Thời cơ thì đúng rồi." Văn Tông thở dài: "Chỉ xin mong bệ hạ gặp tận mặt công tử Thôi tại Đại lễ Tế tổ lần này trước rồi hãy quyết định có dùng người ấy hay không."
Hôm sau, tại Đại lễ Tế tổ, cuối cùng Vương Điền cũng hiểu lý do Văn Tông thở dài, bởi con trai thứ của nhà họ Thôi tham gia khoa thi đợt này... là một người què.
Còn là một người què sở hữu gương mặt đẹp như tiên nam giáng trần.
Y ngồi lặng lẽ trên chiếc xe lăn bằng gỗ, dù cúi thấp đầu nhưng eo lưng thẳng tắp. Vạt áo khoác rộng thùng thình bị gió thổi bay lên càng làm nổi bật dáng người gầy gò. Dường như y phát hiện có người đang nhìn mình, bèn ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt đẹp tuyệt trần có phần nữ tính đó, hờ hững lạnh nhạt đối diện với ánh mắt dò xét của Vương Điền.
Theo nguyên tắc, người gặp khó khăn trong việc đi lại không được tham gia thi cử... nhưng ai bảo cô tổ mẫu của Thôi Kỳ lại là Thái hậu đương triều cơ chứ.
Chẳng trách không dựa vào bóng mát lại muốn ra ngoài đi thi. Thân là một sự tồn tại bị ruồng bỏ, chỉ sợ cả nhà họ Thôi lẫn Thôi Ngữ Nhàn đều chưa từng muốn cất nhắc y. Thậm chí vào được triều đình rồi thì thân phận vẫn còn đó... một đứa con thứ thôi.
Vương Điền đấu mắt với y hồi lâu, suốt quá trình Thôi Kỳ luôn lạnh lùng. Cuối cùng, y lạnh nhạt rủ mi mắt, đặt nắm tay bên miệng ho khan.
Còn là một con ma ốm nữa chứ.
Nghi lễ của Đại lễ Tế tổ rất rườm rà, lễ phục triều bái nặng chết đi được. Mũ miện nặng trịch suýt đè gãy cổ Vương Điền.
Khi anh dẫn đầu thế gia trăm quan và một số tông tộc hoàng thất ít ỏi tế tổ xong thì cũng đã gần nửa đêm. Vừa về đến tẩm cung, anh lập tức gọi Vân Phúc và Dục Anh cởi mũ miện quần áo cho mình. Vẫy lui mọi người xong, anh ngã lên giường luôn, chẳng muốn nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.
Có người lẳng lặng nằm xuống cạnh anh, kề tai anh thì thầm: "Hôm nay ngươi nhìn ai mà trông đắm đuối thế? Trẫm móc mắt ngươi ra dính lên người tên đó nhé."
Vương Điền đẩy hắn ra: "Không nhìn ai cả."
"Rõ ràng ngươi có nhìn mà." Lương Diệp mỉa mai: "Ngươi chưa từng nhìn trẫm như vậy."
Vương Điền vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, nhắm mắt lại nói: "Không nhìn."
"Có nhìn." Lương Diệp nghiến răng: "Đừng tưởng trẫm không biết, ngươi đúng là cái đồ lăng nhăng."
Vương Điền lười tranh cãi với hắn: "Vậy từ nay về sau ta không nhìn nữa."
Lương Diệp vươn tay bóp mặt của anh, u ám nói: "Là con ma ốm nhà họ Thôi kia đúng không? Y bị ngươi nhìn đến phải cúi đầu. Chậc, một tên què."
"Ờ." Vương Điền gạt tay của hắn ra, lật người.
"Trẫm đang nói chuyện với ngươi đấy." Lương Diệp lật anh lại: "Ngươi thấy hắn ta đẹp chứ?"
Vương Điền buồn ngủ rũ rượi, trả lời qua quýt: "Ngươi thích nghĩ vậy thì ta cũng không còn cách nào."
Nét mặt Lương Diệp đầy khiếp sợ.
Quả đúng là lao động cật lực.
"Đáng đời." Anh hất tay Lương Diệp ra, nhẫn tâm đứng dậy lên bờ dưới ánh mắt như hóa thành thực thể của hắn. Vương Điền nhanh chóng khoác áo ngoài, cố gắng xem nhẹ những dấu vết mập mờ quá độ trên cơ thể. Bỗng, cổ chân anh chạm vào thứ gì đó. Vương Điền cụp mắt nhìn, chỉ thấy một sợi dây đỏ nhỏ mảnh đang quấn quanh cổ chân trái của mình, sợi tơ đỏ quấn lỏng lẻo hai vòng, trên đó treo một chiếc lá vàng to cỡ móng tay cái. Sợi tơ đỏ sũng nước dính vào mắt cá chân, không hiểu sao trông hơi... quyến rũ.
Mặc dù không muốn thừa nhận chút nào nhưng món đồ chơi nhỏ này rất hợp mắt thẩm mỹ của anh, hơn nữa, anh cũng muốn biết đây là kiệt tác của ai.
"Ngươi quấn à?" Vương Điền vén áo choàng ngồi xổm xuống cạnh hồ tắm, hỏi Lương Diệp còn đang ngâm mình trong bể.
"Đẹp chứ?" Lương Diệp huênh hoang tiến lại gần, vươn dài cánh tay nắm lấy cổ chân quấn sợi tơ đỏ: "Phiến lá bằng vàng này là báu vật trẫm nâng niu á."
"Đẹp." Vương Điền để kệ hắn nắm, rủ mi mắt nhìn vết thương trên vai hắn: "Còn nữa không?"
Lương Diệp nhíu mày, cười nói: "Còn một cái nữa."
"Ngươi cũng đeo đi." Vương Điền giữ lấy móng vuốt đang hòng mượn đường rờ lên của hắn.
Lương Diệp híp mắt: "Trẫm không thích đeo mấy thứ này."
"Ta thích." Vương Điền đưa tay sờ khuôn mặt giống mình như đúc của hắn, đôi con ngươi đen láy sâu thăm thẳm: "Ta đeo lên cho ngươi."
Lương Diệp cọ mặt vào lòng bàn tay anh, nghiêng đầu như thể đang suy nghĩ. Vương Điền nhấc tay vò nhẹ mái tóc dài chấm vai của hắn.
"Tiện thể băng bó vết thương cho ngươi luôn."
Lương Diệp vui vẻ đồng ý: "Được."
Cổ chân của Lương Diệp cũng giống của anh, có điều Vương Điền chưa từng quan sát từ góc độ này. Bây giờ ngắm kỹ thấy còn đẹp gấp đôi khi anh tự nhìn mình. Cổ chân mảnh khảnh trắng nõn được quấn thêm hai vòng tơ đỏ, lập tức chứa đựng sức hấp dẫn mãnh liệt câu hồn người ta. Chiếc lá nhỏ được làm thủ công tinh xảo vừa khéo chạm đến mắt cá chân, tạo ra một... vẻ đẹp chết người.
Đuôi lông mày của Vương Điền khẽ động, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc lá nhỏ ấy, nắm trọn cổ chân mảnh khảnh tuyệt đẹp trong tay. Lương Diệp lười biếng gập chân dựa lên đầu giường, nhấc cổ chân gác lên vai anh, nở nụ cười tựa yêu nghiệt: "Lẽ ra trẫm định đeo cho ngươi một chiếc chuông, mà sực nhớ ngươi không thích nên lại thôi."
Vương Điền khẽ nghiêng đầu, hôn lên phiến lá nhỏ, ánh mắt giao nhau với Lương Diệp đột ngột bị kích thích, dịu giọng cười nói: "Ngươi hôn kiểu này sao?"
Lương Diệp vô thức nuốt nước bọt: "Trẫm hôn mạnh hơn ngươi."
"Ngươi cho ta hôn trả thì ta sẽ không giận nữa." Vương Điền nói.
Rõ ràng Lương Diệp đã động lòng với đề nghị này, nhoài tới định dính lấy anh nhưng bị Vương Điền tránh đi.
"Tiếc là ngươi bị thương nhiều chỗ quá, đau như vậy thì dưỡng thương vẫn quan trọng."
"Trẫm không đau." Đôi mắt của Lương Điền tỏa sáng. Hắn đẩy ngã anh lên chiếc giường mềm mại, nói một cách rất đỗi hợp lý: "Trẫm vẫn còn sức làm ngươi thêm lần nữa."
"Không được." Vương Điền đỡ eo hắn: "Bôi thuốc."
Lương Diệp đè nặng anh không chịu đứng dậy, mắt nhìn trông mong: "Hôn thêm lát nữa."
Dù biết thằng nhãi này đang giả vờ, nhịp thở của Vương Điền vẫn hơi dồn dập: "Hôn chỗ nào?"
"Bả vai, ở đây nè." Lương Diệp chỉ vết thương đã bị ngâm nước đến trắng bệch, nhíu mày: "Khó chịu."
... Là khó chịu, chứ không phải đau, Vương Điền chạm nhẹ vào, nghe được giọng nói bức bối của Lương Diệp: "Không cảm nhận được gì hết."
"Nói rồi mà." Vương Điền xốc hắn lên bờ, cố gắng tránh đi bờ vai của hắn: "Vết thương này nặng lắm, vẫn nên để thái y tới xử lý cho ngươi thì hơn..."
Lương Diệp thẳng thừng vùi mặt vào bên cổ anh, ôm anh không chịu buông: "Ngươi làm cơ."
Vương Điền nghe thấy bản thân thở ra một hơi thật dài, tiếp theo lên tiếng đầu hàng: "Được."
Băng bó kỹ vết thương xong xuôi, cuối cùng Lương Diệp cũng chịu ở yên, nằm ngang nhiên trên long sàng ngủ đến không biết trời trăng, đôi chân dài kẹp chặt người Vương Điền, như thể sợ anh chạy mất.
Vương Điền sớm đã ngủ đủ giấc, gối đầu lên cánh tay ngửa mặt nhìn màn nóc giường, vẻ mặt rối bời.
Tuy anh có thể giải thích rằng tạm thời thoả hiệp với Lương Diệp là để đảm bảo tính mạng... Vào lúc thích hợp, anh có thể trên cơ Lương Diệp, song nhìn chung thì cãi nhau cũng cần có mức độ, không thể chọc giận Lương Diệp thật, đơn giản chỉ là một kiểu đàm phán khác mà thôi, mục đích cuối cùng vẫn là giành nhiều lợi ích nhất cho bản thân mình... Chẳng qua, một khi người thực thi kế hoạch công tư rạch ròi này dính phải tình cảm cá nhân thì sẽ cực dễ bị mất kiểm soát.
Điều ấy khiến cho Vương Điền hơi lo lắng.
Quả thực, anh có thể lợi dụng tình cảm ngây ngô không tự hiểu được của Lương Diệp. Tuy nhiên, tương tự với đó, chính anh cũng rất khó nhận định được bản thân mình thật lòng bao nhiêu, giả bộ bao nhiêu với Lương Diệp.
Có giận chết đi được, có muốn lấy mạng Lương Diệp, thế nhưng lại thấy yêu chẳng nỡ buông tay tương đương.
Hành động vờ thua rồi làm nũng cũng có thể khiến trái tim anh rung động.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà, Vương Điền à. - Vương Điền thầm thở dài, bất giác đè lại cánh tay bị thương đang quơ lung tung của Lương Diệp, mắng một câu trong đầu:
- Yêu nghiệt.
...
Thôi Ngữ Nhàn muốn lợi dụng chuyện tế tổ để cảnh cáo Lương Diệp, nào ngờ lại bị Lương Diệp lợi dụng ngược để tới núi Thập Tải. Kế đó, bà ta định sắp xếp Thôi Mịch Mịch vào bên Lương Diệp thì bị Vương Điền chơi một vố kế trong kế. Dưới cơn thịnh nộ, bà ta đòi giết Lương Diệp, kết quả vừa vuột mất con nối dõi hoàng gia khỏi tay, vừa bị lừa dẫn dụ người gài vào cấm quân. Vài nước cờ liên tiếp chịu thiệt hại khiến tâm trạng bà ta tệ hại vô cùng.
Thôi Ngữ Nhàn đã hơn năm mươi tuổi nhưng không thấy dấu vết tuổi già trên gương mặt bà ta. Xưa nay bà ta luôn chú ý bảo dưỡng, nhìn bề ngoài cùng lắm cỡ ba mươi, bốn mươi tuổi. Tuy nhiên, lâu lâu những nếp nhăn nơi khỏe mắt cũng nhắc nhớ bà ta về tuổi tác của mình, vì vậy các cung nữ đánh phấn cho bà ta đều cẩn trọng hơn thường.
Tiếc thay, cung nữ mới tới không hiểu chuyện, không kiểm soát được lực tay, cứ thế chọc giận bà ta.
Cung nữ ăn một cái tát quỳ rạp trên mặt sàn, nhỏ giọng nức nở dập đầu: "Nương nương tha tội! Nương nương tha tội!"
Thôi Ngữ Nhàn lạnh lùng nhìn nàng ta: "Dương Mãn, lôi ra."
Dương Mãn khom người bước tới, chỉ huy hai thái giám trẻ kéo cung nữ nhỏ tuổi đang khóc la ầm ĩ ra ngoài. Không lâu sau, một tiếng hét thảm thiết vang lên bên ngoài, sau đó mọi thứ chìm vào thinh lặng.
"Nương nương đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, còn đang độ trẻ trung. Con nhóc không hiểu chuyện, nương nương chớ giận." Dương Mãn tự cầm phấn trang điểm cho bà ta, cười tươi rói nói: "Làn da của người mềm mịn đến mức bóp được ra nước ấy chứ."
Thôi Ngữ Nhàn lạnh lùng 'Hừ' một tiếng: "Ngươi chỉ được cái dẻo mỏ."
"Nô tỳ chỉ nói lời thật thôi ạ." Dương Mãn cười đáp.
"Ai gia nghe nói mấy hôm trước, cậu con nuôi ngoài kia của ngươi gặp cảnh ngựa lồng rồi bị người khác bắt nạt?" Thôi Ngữ Nhàn nhắm mắt, lười biếng nói.
"Trẻ con trong nhà quậy phá, nô tì đã dạy dỗ nó rồi ạ." Dương Mãn cười xấu hổ.
Thôi Ngữ Nhàn 'Ừ' một tiếng: "Nói mới nhớ, đứa con trai kia của ngươi cũng mười sáu rồi nhỉ."
"Haiz, thằng khỉ con đấy ranh ma thật sự, thích nhất là làm biếng; tập võ thì chê mệt không chịu tập; học văn thì khó khăn lắm mới đưa được nó đến Thái Học, nó lại nói người ta bắt nạt nó, nhất quyết không chịu đi nữa. Giờ nào cũng ở nhà trêu chó chọc mèo, trèo tường rồi chui về phòng, nô tì cũng rất đau đầu." Nhắc đến con trai mình, Dương Mãn cực kỳ bất đắc dĩ, tuy nhiên dáng vẻ lại hiền từ hiếm thấy: "Nô tì cũng không trông mong nó ganh đua nhiều hơn, chỉ mong sau này nó sẽ tu chí lấy vợ sinh con, kéo dài hương hoả nhà họ Dương, vậy là tốt rồi."
"Trẻ con bị chiều hư như vậy đấy." Thôi Ngữ Nhàn cười nói: "Ai gia biết ngươi thương con trai... nhưng nếu cứ nuôi trong nhà mãi thì cố gắng đừng nuôi thành đứa vô tích sự."
"Vâng, nô tì nhất định sẽ đốc thúc nó tiến bộ." Dương Mãn cười nói.
Thôi Ngữ Nhàn mở mắt ra: "Ai gia nhớ Giản Lăng nói bên Hắc Giáp Vệ đang thiếu người, cũng có thể để nhóc con kia nhà ngươi vào đó rèn luyện."
"Nương nương!" Thái độ của Dương Mãn đột ngột thay đổi, quỳ thụp xuống đất.
Thôi Ngữ Nhàn cười khẽ, nghiêng đầu nhìn người mặt mày trắng bệch bên dưới: "Đang trò chuyện yên lành, ngươi tự nhiên làm gì vậy?"
"Thưa nương nương, Vô Cữu còn nhỏ tuổi, tính tình lại ương bướng, sợ rằng sẽ gây phiền phức cho thống lĩnh Giản. Nô tỳ chỉ có mỗi đứa con trai không nên người này, mong nương nương ban ơn!" Cánh tay Dương Mãn run rẩy, ông ta dập đầu thật mạnh.
"Ngươi nhìn ngươi xem còn ra thể thống gì?" Thôi Ngữ Nhàn trách móc, cười đỡ ông ta dậy. Dương Mãn không dám không đứng dậy, rưng rưng nói: "Nương nương, nô tỳ trung thành tận tuỵ với nương nương, tuyệt đối không hai lòng. Chỉ có điều thằng con của nô tỳ thực sự không biết cố gắng, sợ không lọt được vào mắt của Giản thống lĩnh."
"Hiện nay, Giản Lăng cùng lắm mới hai mốt, hai hai tuổi, sàn sàn tuổi với nhóc con kia nhà ngươi, bọn họ chắc chắn sẽ có chủ đề trò chuyện thôi." Thôi Ngữ Nhàn điềm nhiên nói: "Ai gia biết ngươi và Giản Lăng ngứa mắt lẫn nhau nhưng xét cho cùng, ấy chỉ là chút ơn thù năm xưa của ngươi và cha cậu ta. Mối oan gia nên được tháo gỡ chứ đừng buộc vào thêm. Ngươi không nỡ dạy dỗ con trai thì Giản Lăng ắt sẽ có cách. Yên tâm, ai gia che chở cho, không để nhóc con ấy gặp vấn đề gì đâu."
"Nương nương..." Dương Mãn định nói gì nữa nhưng bị bà ta nhấc tay ngăn.
"Được rồi, ai gia hơi mệt." Thôi Ngữ Nhàn phất tay áo: "Mấy hôm nữa gọi cậu ta vào cung, cầm ý chỉ của ai gia đi tìm Giản Lăng."
"Vâng." Dương Mãn quỳ xuống tạ ơn: "Nô tì thay mặt Vô Cữu đa tạ nương nương."
Trái với cung Hưng Khánh ngập tràn sầu bi, trong Ngự Thư Phòng lại rộn rã tiếng nói cười.
"Không sao thì tốt rồi." Vương Điền nhìn cánh tay đang bó nẹp của Ngụy Vạn Lâm, vui vẻ vỗ cánh tay không bị thương của hắn: "Trẫm biết ngươi phúc lớn mạng lớn, sẽ không sao mà."
"Bệ hạ quả là người tốt ắt được trời giúp." Nguỵ Vạn Lâm cười sang sảng: "Mấy thằng giặc cỏn con đó chẳng đủ cho mạt tướng cắt dưa thái rau!"
"Vạn Lâm này, ngươi có công cứu giá ở núi Thập Tải, muốn được ban thưởng gì không?" Vương Điền cười hỏi hắn.
"Bảo vệ Bệ hạ là chức trách của mạt tướng, mạt tướng không dám kể công!" Giọng Nguỵ Vạn Lâm vang dội tựa chuông đồng.
Vương Điền cười nói: "Ngươi không cần nhưng trẫm muốn thưởng, Vân Phúc, viết chỉ."
Vân Phúc nhanh nhẹn trải tấm lụa ra, lập tức nghe Vương Điền nói: "Đại thống lĩnh lục suất Đông cung - Ngụy Vạn Lâm có công cứu giá, thăng làm thống lĩnh Cấm quân, kiêm nguyên chức tại Đông Cung..."
Ngụy Vạn Lâm được cất nhắc mà lo sợ, quỳ xuống tạ ơn: "Mạt tướng đa tạ Bệ hạ!"
"Nguỵ tướng quân mau đứng lên đi." Vương Điền cười đỡ hắn đứng dậy, không tiếc sức tung bánh vẽ cho hắn: "Một ngày nào đó, trẫm nhất định sẽ đưa Nguỵ tướng quân về lại chốn sa trường, bảo vệ biên cương ngàn dặm của Đại Lương chúng ta."
"Bệ hạ!" Mắt hổ của Nguỵ Vạn Lâm rưng rưng, mãi lâu sau mới nghẹn ngào lên tiếng: "Mạt tướng quyết dốc trọn sức mình trợ giúp Bệ hạ!"
Sau khi Nguỵ Vạn Lâm rời khỏi, Vương Điền triệu gọi thêm mấy vị trọng thần, đến hoàng hôn, cuối cùng cũng đợi được Văn Tông.
"Thái phó." Vương Điền nhìn ông cụ rất thân thiết, tự mình bước xuống bậc thang đỡ ông: "Mấy ngày không gặp, thái phó vẫn khỏe chứ?"
"Nhờ hồng phúc của bệ hạ, mọi sự đều ổn." Văn Tông cười nói: "Lần ra ngoài này, Bệ hạ biến nguy thành an, thu hoạch thật phong phú."
Vương Điền biết ông ấy ngầm chỉ chuyện Lương Diệp đã tiếp quản luôn hơn nửa số Cấm Quân. Anh cho thái giám và cung nữ trong phòng lui ra, ngồi xuống đối diện rót trà cho ông cụ: "Thái phó nghĩ sao về sự việc lần này?"
Văn Tông nhìn làn khói bốc lên thong thả, từ từ nói: "Tham công liều lĩnh, hành động quyết liệt, khác với tác phong của Bệ hạ bình thường, trái lại hơi hướng phong cách ngày xưa."
Vương Điền thầm cười khổ nhưng không tỏ thái đọi ra mặt. Anh hỏi tiếp: "Vậy thái phó nghĩ sao về chuyện con gái nhà họ Thôi?"
"Tốt." Văn Tông nâng chén trà lên ngửi thử: "Hiện giờ Thôi thị đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện này, thậm chí còn nảy sinh chút hiềm khích với Thái hậu. Mặc dù bà ta đã tạm thời xoa dịu được nhưng đã xuất hiện vết nứt trong mối quan hệ, giờ chỉ xem nên thêm dầu vào lửa kiểu gì thôi."
"Thôi thị muốn họ ngoại chuyên quyền, tuy nhiên hoàng tổ mẫu giữ chặt quyền hành không chịu buông, trái lại khá thân thiết với Thân thị ở Đông Thần, đến Thôi thị cũng không được chào đón mấy tại nội triều." Vương Điền rót thêm trà cho Văn Tông: "Trẫm nghe nói lần này nhà họ Thôi có con thứ tham gia khoa thi."
"Bệ hạ muốn công tử Thôi vào triều?" Văn Tông nhíu mày.
"Có gì không ổn sao?" Vương Điền hỏi.
Văn Tông lắc đầu: "Dẫu Thôi Vận và nhà họ Thôi của Thôi thị như nước với lửa nhưng chỉ xem một cách đơn giản, thì dù không hòa thuận với Thái hoàng Thái hậu, nhà họ Thôi chọn bà ta vẫn thấy an toàn hơn là nương nhờ nơi Bệ hạ."
Vương Điền rủ mi mắt nói: "Thái phó mới nói muốn thêm dầu vào lửa, thời cơ này chưa đủ tốt sao?"
"Thời cơ thì đúng rồi." Văn Tông thở dài: "Chỉ xin mong bệ hạ gặp tận mặt công tử Thôi tại Đại lễ Tế tổ lần này trước rồi hãy quyết định có dùng người ấy hay không."
Hôm sau, tại Đại lễ Tế tổ, cuối cùng Vương Điền cũng hiểu lý do Văn Tông thở dài, bởi con trai thứ của nhà họ Thôi tham gia khoa thi đợt này... là một người què.
Còn là một người què sở hữu gương mặt đẹp như tiên nam giáng trần.
Y ngồi lặng lẽ trên chiếc xe lăn bằng gỗ, dù cúi thấp đầu nhưng eo lưng thẳng tắp. Vạt áo khoác rộng thùng thình bị gió thổi bay lên càng làm nổi bật dáng người gầy gò. Dường như y phát hiện có người đang nhìn mình, bèn ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt đẹp tuyệt trần có phần nữ tính đó, hờ hững lạnh nhạt đối diện với ánh mắt dò xét của Vương Điền.
Theo nguyên tắc, người gặp khó khăn trong việc đi lại không được tham gia thi cử... nhưng ai bảo cô tổ mẫu của Thôi Kỳ lại là Thái hậu đương triều cơ chứ.
Chẳng trách không dựa vào bóng mát lại muốn ra ngoài đi thi. Thân là một sự tồn tại bị ruồng bỏ, chỉ sợ cả nhà họ Thôi lẫn Thôi Ngữ Nhàn đều chưa từng muốn cất nhắc y. Thậm chí vào được triều đình rồi thì thân phận vẫn còn đó... một đứa con thứ thôi.
Vương Điền đấu mắt với y hồi lâu, suốt quá trình Thôi Kỳ luôn lạnh lùng. Cuối cùng, y lạnh nhạt rủ mi mắt, đặt nắm tay bên miệng ho khan.
Còn là một con ma ốm nữa chứ.
Nghi lễ của Đại lễ Tế tổ rất rườm rà, lễ phục triều bái nặng chết đi được. Mũ miện nặng trịch suýt đè gãy cổ Vương Điền.
Khi anh dẫn đầu thế gia trăm quan và một số tông tộc hoàng thất ít ỏi tế tổ xong thì cũng đã gần nửa đêm. Vừa về đến tẩm cung, anh lập tức gọi Vân Phúc và Dục Anh cởi mũ miện quần áo cho mình. Vẫy lui mọi người xong, anh ngã lên giường luôn, chẳng muốn nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.
Có người lẳng lặng nằm xuống cạnh anh, kề tai anh thì thầm: "Hôm nay ngươi nhìn ai mà trông đắm đuối thế? Trẫm móc mắt ngươi ra dính lên người tên đó nhé."
Vương Điền đẩy hắn ra: "Không nhìn ai cả."
"Rõ ràng ngươi có nhìn mà." Lương Diệp mỉa mai: "Ngươi chưa từng nhìn trẫm như vậy."
Vương Điền vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, nhắm mắt lại nói: "Không nhìn."
"Có nhìn." Lương Diệp nghiến răng: "Đừng tưởng trẫm không biết, ngươi đúng là cái đồ lăng nhăng."
Vương Điền lười tranh cãi với hắn: "Vậy từ nay về sau ta không nhìn nữa."
Lương Diệp vươn tay bóp mặt của anh, u ám nói: "Là con ma ốm nhà họ Thôi kia đúng không? Y bị ngươi nhìn đến phải cúi đầu. Chậc, một tên què."
"Ờ." Vương Điền gạt tay của hắn ra, lật người.
"Trẫm đang nói chuyện với ngươi đấy." Lương Diệp lật anh lại: "Ngươi thấy hắn ta đẹp chứ?"
Vương Điền buồn ngủ rũ rượi, trả lời qua quýt: "Ngươi thích nghĩ vậy thì ta cũng không còn cách nào."
Nét mặt Lương Diệp đầy khiếp sợ.
Danh sách chương