Ánh mắt Lương Diệp cứ như sắp giết người. Hắn giữ bản hiệp ước khuyết thiếu tại ngực, nhìn Vương Điền chằm chặp, không biết có nên cười hay chăng: "Trẫm không dịu dàng ư?"
"Có dịu dàng." Vương Điền cảnh giác lùi về sau, bỗng bị nắm lấy cổ tay. Lực siết ấy mạnh tới mức đủ bẻ gãy xương. Chẳng mấy chốc, anh đã đau đến xuýt xoa: "Shh... Lương Diệp!"
Vương Điền không hề yếu, tuy nhiên chút sức cỏn con ấy của anh lại chẳng đáng là gì tại nơi này. Anh bị hắn kéo vào lòng một cách dễ dàng. Lương Diệp khẽ nghiêng đầu, tựa hồ đang thắc mắc thật sự: "Trẫm không săn sóc ư?"
"Có săn sóc." Vương Điền gật đầu qua loa: "Ngươi dịu dàng nhất, săn sóc nhất. Thả ta ra, sắp phải về đại điện rồi, đừng để y phục nhàu."
"Đồ lừa đảo." Lương Diệp nhếch môi, không thèm che giấu sự ghen tỵ và phẫn nộ trong mắt: "Người vợ cả kia của ngươi đã tặng ngươi vật báu gì mà đến ngọc bội của trẫm cũng bị ngươi coi thường thế? Lấy ra cho trẫm xem thử đi nào."
Giọng điệu ấy rõ ràng là "Lấy ra đi nào, trẫm cần phải phá hủy nó". Vương Điền lập tức căng não, hối hận vì mồm miệng mình lanh lẹ, cứ nhất quyết phải làm cái trò dở hơi này mới được cơ. Anh đành ân cần dỗ dành người ấy: "Chưa từng tặng ta thứ gì, toàn chuyện quá khứ thôi."
Lương Diệp nghe xong còn siết chặt anh hơn, ánh mắt lạnh lùng: "Chết rồi vẫn khiến ngươi nhớ mãi không quên. Chẳng lẽ buộc phải nghiền xương nàng ta thành tro thì ngươi mới chịu ngơi nghỉ ư?"
"Rốt cuộc ai mới là người không chịu ngơi nghỉ?" Giọng Vương Điền cao vút lên, anh đau đầu nói: "Sau này ta sẽ giải thích tử tế với ngươi, ngươi thả tay ra trước đã."
Lương Diệp cười lạnh nhạt một tiếng, trầm giọng nói: "Từ nay về sau, hễ ngươi còn dám đề cập đến những thê thiếp đó của mình nữa, trẫm sẽ cho bọn họ chết không yên thân."
Vương Điền bị hắn siết cho suýt ngạt thở. Giây sau, Lương Diệp đã đè anh lên bàn và hôn. Vương Điền nghiêng đầu tránh, quát khẽ: "Đừng lên cơn điên ở đây! Những thê thiếp ấy chỉ là chuyện ta bịa ra lừa ngươi thôi! Bọn họ vốn dĩ không tồn tại, ngươi động não xíu đi được không hả?!"
"Đầu óc trẫm hoạt động không được tốt mà." Lương Diệp nhìn anh chăm chú, ung dung mỉm cười, chỉ dùng một tay đã dễ dàng gom ấn hai cánh tay anh lên trên đầu. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, trong mắt không có bất kỳ tia sáng nào: "Xưa nay ngươi nói năng cứ nửa giả nửa thật, khiến người ta khó bề phân biệt, đúng là gian tà xảo quyệt. Làm sao trẫm biết ngươi có đang nói dối tiếp hay chăng?"
"Vậy phải thế nào ngươi mới tin?" Vương Điền hơi nôn nóng: "Ngươi không thể rời khỏi bữa tiệc lâu quá đâu, kẻo người ta lại mượn cớ để nói này nói nọ đó."
"Dễ thôi, ngươi cho trẫm ngủ với ngươi." Lương Diệp cúi đầu cắn tai anh, lẩm bẩm: "Ngươi mãi chẳng chịu làm đến bước cuối cùng với trẫm là vì muốn giữ mình cho người vợ cả dịu dàng săn sóc kia à? Ngươi si tình thật đấy Vương Điền."
"Mẹ bà nó, ta..." Vương Điền tức đến tái mét mặt mũi: "Đã nói là người này không tồn tại rồi! Với lại dẫu có giữ mình thật... thì ta giữ cái con mẹ gì với chính bản thân ta chứ?!"
Lương Diệp liếm mạn cổ nổi đầy gân xanh của anh, sau đó hung tợn cắn vào cổ họng anh.
Cơn đau ập đến khiến Vương Điền xây xẩm mặt mày, khí lạnh xộc thẳng lên não. Anh bất giác ngừng thở, hạ giọng: "Lương Diệp! Nhả ra!"
Xúc cảm ướt át xuất hiện nơi yết hầu, hai loại cảm giác tê dại và đau đớn hòa quyện vào nhau. Mãi đến khi Vương Điền bức bối rên khẽ thành tiếng, Lương Diệp mới miễn cưỡng nhả ra. Khóe môi dính máu khiến hắn trông hơi gian tà. Hắn vuốt ve máu chảy ra từ dấu răng, cười nói: "Trẫm biết kế hoạch của ngươi và Triệu Kỳ. Muốn trẫm cưới Thân Nguyệt Lệ ư? Nằm mơ đi."
Vương Điền lặng thinh hai giây, sau đó rủ mi mắt, nói: "Ta biết ngươi không thích... nhưng tạm hãy cứ giả vờ đồng ý đã rồi mưu tính dần dần. Khoảng trống cứu vãn trong đó rất rộng mở. Không phải muốn ngươi cưới người ta thật đâu."
Đúng vậy, anh chuẩn bị lát nữa sẽ phối hợp với Triệu Kỳ, tạm thời giả vờ đồng ý làm theo hiệp ước Lâm Đồ. Anh sử dụng một phần hiệp ước để thăm dò thái độ của Lương Diệp, thấy hắn không ừ hử mấy, anh cứ tưởng hắn xem nhẹ chiêu trò ấy... ngờ thế đếch nào được tên này chỉ đang hoãn lại thôi.
"Lỡ đến lúc đấy Thôi Ngữ Nhàn không chừa ra khoảng trống mà các ngươi đang tưởng tượng thì sao? Vậy có nghĩa trẫm phải ngoan ngoãn cưới nữ nhân đó rồi trơ mắt nhìn ngươi cao chạy xa bay ư?!" Giọng Lương Diệp chợt lạnh đi. Hắn bóp cổ Vương Điền, cười dịu dàng nói: "Ngươi cho rằng trẫm không biết ngươi đang tính toán gì à Lương Diệp? Trẫm sống tại hoàng cung này hơn hai mươi năm, đã quen làm quân cờ của người khác. Ngươi nhìn những người ngoài kia đi. Ai ai cũng là cao thủ gặp sàn là diễn. Trẫm cứ tưởng ngươi sẽ khác bọn họ cơ. Kết quả cuối cùng đến ngươi cũng tính kế trẫm, hay quá là hay."
Vương Điền bị hắn đè trên bàn không thể động đậy, nói một cách hơi gian nan: "Nếu không có cơ hội thật... thì ta vẫn còn cách..."
"Ngươi có cách?" Lương Diệp nhìn anh, cười thành tiếng: "Để trẫm giao hết tài sản và tính mạng vào tay ngươi?"
Vương Điền nghiến răng: "Tại sao ngươi không thể tin ta một lần hả?"
"Vậy ngươi đã từng tin trẫm chưa?!" Lương Diệp sa sầm mặt, hất văng anh xuống đất, cứ thế kéo mạnh đai lưng quan phục của anh ra.
Vương Điền hãi hùng: "Lương Diệp! Ngươi đừng có lên cơn điên!"
"Ngươi để trẫm ngủ với ngươi thì trẫm ắt sẽ tin ngươi." Lương Diệp sử dụng đai lưng trói tay anh vào chân ghế dựa, qua vài đường đã cởi được quan bào của anh, để nó lỏng lẻo trượt xuống cổ tay, chồng chéo lộn xộn thành một mớ.
"Ngươi có biết chọn thời gian không đấy?! Vương Điền vừa giận dữ vừa khiếp sợ, nhấc chân sút thẳng tới, lại bị Lương Diệp kéo cổ chân xuống. Gáy anh cứ thế đập trúng tay vịn. Vương Điền chưa kịp cảm thấy đau, Lương Diệp đã thô lỗ đè lên.
"Thời gian trẫm chọn chuẩn đẹp." Lương Diệp kéo quần anh ra, kề tai anh nói: "Nếu ngươi vẫn không chịu vâng lời, trẫm sẽ đưa ngươi tới trước mộ người vợ cả kia rồi làm cho nàng ta xem."
Vương Điền hoảng hồn đến độ nhất thời chưa biết trả lời sao. Trong lúc vùng vẫy xô đẩy, anh thoáng thấy Lương Diệp sắp xách kiếm ra trận thật, tức đến nỗi máu nóng toàn thân sôi trào.
"Con mẹ nó! Ngươi có phải thằng đần không hả?!" Vương Điền vùng mạnh cổ tay, thoát khỏi sự trói buộc từ đai lưng của hắn, thúc thẳng một đấm vào bụng Lương Diệp. Tiếp theo, anh kéo cổ áo hắn, túm đầu đối phương đập mạnh lên trên ghế một phát, giận dữ mắng: "Tỉnh táo chưa?!"
Máu từ từ chảy xuống dọc theo sống mũi Lương Diệp. Hắn cười một tiếng, chỉ vào cổ tay máu me be bét của anh, nói: "Vừa nhắc đến vợ cả là ngươi khỏe lên dữ thật."
"Khỏe cái đầu bà cố nội nhà ngươi!" Vương Điền nghiến răng nghiến lợi: "Mới bảo ngươi vờ đồng ý chuyện cỏn con mà ngươi đã tủi thân thành thế này rồi thì tranh quyền cái khỉ mốc! Càng khỏi bàn đến gì mà bá tánh an cư lạc nghiệp. Liệu hồn thu dọn cút cút nhanh nhân lúc còn sớm đi."
"Lòng ngươi đã ấp ôm thiện hạ vậy thì để trẫm ngủ với ngươi đi là trẫm sẽ đồng ý ngay." Lương Diệp uể oải mặc cho anh túm kéo cổ áo, tay còn táy máy vuốt ve chỗ phía dưới eo anh: "Trẫm cũng sẽ tin ngươi đã quên người vợ cả kia."
Hai mắt Vương Điền sắp bốc lửa. Cuối cùng anh cũng được trải nghiệm cảm giác tức muốn giậm chân của các đại sứ Đông Thần hồi nãy. Gặp phải cái loại chặt chém nói năng vô lý còn dễ nổi điên bất cứ lúc nào như Lương Diệp này thì người tốt tính đến mấy chắc cũng tức chết mất.
"Được thôi, tới đây, cho ngươi ngủ." Vương Điền chợt thả cổ áo hắn ra, dựa mạnh về sau, lạnh lùng nói: "Hôm nay ngươi mà không chịch cho ta không đi nổi được thì ngươi chính là một thằng khốn CMN nạn!"
Mắt Lương Diệp sáng rực lên, nắm lấy cằm anh hôn mạnh một phát, vui vẻ nói: "Được thôi. Vậy tối nay trẫm cam đoan sẽ làm ngươi đến mức không thể xuống khỏi giường."
Nói xong, hắn hài lòng kéo Vương Điền đứng dậy, chu đáo mặc gọn gàng lại quan phục xộc xệch giúp anh. Vương Điền giận dữ hất tay hắn ra: "Bây giờ luôn đi, tối nay ta không rảnh."
"Trẫm không thể rời khỏi bữa tiệc lâu quá đâu, kẻo người ta lại mượn cớ để nói này nói nọ đó."" Lương Diệp ngậm cười, chỉ vào nén hương sắp cháy hết trong góc: "Ồ, vừa đến thời gian luôn. Lúc nãy trẫm chán quá nên đùa vui với ngươi chút ấy mà. Có điều nếu ngươi đã thiếu thốn tình dục đến vậy thì trẫm cũng chỉ đành tác thành cho ngươi."
Vương Điền tức xanh mặt, nổi giận đùng đùng giật lấy chiếc đai lưng hắn đưa tới, chỉ tay vào mặt hắn, nhìn hắn gườm gườm nhưng lại cáu tiết đến nỗi không thốt nên nổi nửa chữ. Cuối cùng, anh điên lên, cởi chiếc ngọc bội tua rua đỏ bên hông ta, đập mạnh nó vào lòng bàn tay hắn: "Trả cho ngươi, ta không đeo nổi!"
Nói rồi quay gót đi luôn.
Lương Diệp vuốt ve ngọc bội, cười nói vọng theo bóng lưng anh: "Đêm nay trẫm đeo lại cho ngươi."
Vương Điền không thèm quay đầu, giơ ngón giữa với hắn.
——
Đến khi Vương Điền băng bó vết thương ở cổ tay xong và về lại đại điện, Lương Diệp đã ra dáng mặt người dạ thú ngồi về vị trí cũ. Hắn đội mũ miện nên không bị lộ vết thương trên đầu... bởi lúc đập đầu anh còn cẩn thận tránh đập trúng trán.
Đệt.
Vương Điền liếc hắn chỉ thấy sốt ruột thêm, song buộc phải vực dậy tinh thần, bắt tay vào hành động theo kế hoạch ban đầu.
Bỏ qua những khía cạnh khác, tính riêng mặt "battle" này, ngoài sự tồn tại hệt BUG mang tên Lương Diệp thì hiếm khi Vương Điền gặp phải đối thủ. Cộng thêm viện trợ từ bên ngoài là sứ giả Nam Triệu chỗ Triệu Kỳ và sức mạnh nội bộ từ các đồng đội Bắc Lương tạm coi như thống nhất đối ngoại được thì đội ngũ Đông Thần có giỏi tài tranh luận đến mấy rồi cũng buộc phải ngại ngùng ngậm miệng.
"Vị đại nhân Tiểu Vương này thế mà khéo ăn nói thật đấy." Thôi Ngữ Nhàn chợt cất lời, cười nhìn về phía Vương Điền: "Thì ra đây là người thầy mà Tử Dục tốn biết bao công sức để mời rời núi, lời truyền quả không sai."
"Vinh hạnh được Bệ hạ nâng đỡ, vi thần chẳng qua chỉ làm tròn bổn phận, nói ra những sự thật công bằng liêm chính." Vương Điền chắp tay hành lễ.
Thôi Ngữ Nhàn vẫn điềm tĩnh: "Nhưng theo ai gia thấy, đây chẳng qua là chuyện riêng giữa hai tiểu bối thôi. Hiệp ước Lâm Đồ kia chỉ là thứ xa xưa lỗi thời. Nếu Nguyệt Lệ đã dành trái tim cho Tử Dục, còn có ơn cứu mạng Tử Dục và hiện nay hậu cung của Tử Dục vừa hay đang vắng bóng người... thì đây phải là một mối duyên tốt lành trời định chứ nhỉ."
Bà ta vừa dứt lời, trong số các quan viên Bắc Lương đang ra sức từ chối, có những người cúi thấp đầu, có những người do dự đắn đo, chỉ còn những người ở ngoại triều không theo phe phái bất kỳ ai là nhất quyết không nhượng bộ.
"Thưa nương nương, dù là tình yêu giữa hai tiểu bối nhưng nó lại ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai nước Bắc Lương và Đông Thần. Liên hôn tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, không nên quyết định dễ dàng như vậy." Vương Điền nói.
Nơi thẳm sâu trong mắt Thôi Ngữ Nhàn thoáng ý không vui, bà ta cười nói: "Tín vật đã ở ngay đây rồi, suy cho cùng không thể để Tử Dục thành người thất hứa được."
Vương Điền liếc qua Lương Diệp, thấy hắn gật đầu với mình, anh mới cất lời: "Nếu đã vậy thì trước hết có thể để Bệ hạ và công chúa..."
Chưa dứt câu, một mũi tên thình lình sượt qua đám đông, lao thẳng về phía Lương Diệp. Lương Diệp nhoáng cái nghiêng người tránh thoát. Nào ngờ mũi tên bắn lén ấy chợt tách thành hai, một trong số đó ghim trúng giữa ngực Lương Diệp.
Lương Diệp thoáng ngẩn ngơ, chầm chậm cúi đầu nhìn xuống mũi tên đang cắm vào lồng ngực mình, tiếp theo hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Vương Điền.
Vô số mũi tên bắn lén lao tới chỗ Lương Diệp từ bốn phương tám hướng.
"Lương Diệp!" Bộ não của Vương Điền bỗng đờ đẫn. Giữa hàng loạt tiếng hét ầm ĩ đầy hoảng loạn và tiếng quát "Hộ giá!". Anh chen chúc xô đẩy giữa đám đông chạy trốn khắp nơi, xông thẳng về phía Lương Diệp.
"Có dịu dàng." Vương Điền cảnh giác lùi về sau, bỗng bị nắm lấy cổ tay. Lực siết ấy mạnh tới mức đủ bẻ gãy xương. Chẳng mấy chốc, anh đã đau đến xuýt xoa: "Shh... Lương Diệp!"
Vương Điền không hề yếu, tuy nhiên chút sức cỏn con ấy của anh lại chẳng đáng là gì tại nơi này. Anh bị hắn kéo vào lòng một cách dễ dàng. Lương Diệp khẽ nghiêng đầu, tựa hồ đang thắc mắc thật sự: "Trẫm không săn sóc ư?"
"Có săn sóc." Vương Điền gật đầu qua loa: "Ngươi dịu dàng nhất, săn sóc nhất. Thả ta ra, sắp phải về đại điện rồi, đừng để y phục nhàu."
"Đồ lừa đảo." Lương Diệp nhếch môi, không thèm che giấu sự ghen tỵ và phẫn nộ trong mắt: "Người vợ cả kia của ngươi đã tặng ngươi vật báu gì mà đến ngọc bội của trẫm cũng bị ngươi coi thường thế? Lấy ra cho trẫm xem thử đi nào."
Giọng điệu ấy rõ ràng là "Lấy ra đi nào, trẫm cần phải phá hủy nó". Vương Điền lập tức căng não, hối hận vì mồm miệng mình lanh lẹ, cứ nhất quyết phải làm cái trò dở hơi này mới được cơ. Anh đành ân cần dỗ dành người ấy: "Chưa từng tặng ta thứ gì, toàn chuyện quá khứ thôi."
Lương Diệp nghe xong còn siết chặt anh hơn, ánh mắt lạnh lùng: "Chết rồi vẫn khiến ngươi nhớ mãi không quên. Chẳng lẽ buộc phải nghiền xương nàng ta thành tro thì ngươi mới chịu ngơi nghỉ ư?"
"Rốt cuộc ai mới là người không chịu ngơi nghỉ?" Giọng Vương Điền cao vút lên, anh đau đầu nói: "Sau này ta sẽ giải thích tử tế với ngươi, ngươi thả tay ra trước đã."
Lương Diệp cười lạnh nhạt một tiếng, trầm giọng nói: "Từ nay về sau, hễ ngươi còn dám đề cập đến những thê thiếp đó của mình nữa, trẫm sẽ cho bọn họ chết không yên thân."
Vương Điền bị hắn siết cho suýt ngạt thở. Giây sau, Lương Diệp đã đè anh lên bàn và hôn. Vương Điền nghiêng đầu tránh, quát khẽ: "Đừng lên cơn điên ở đây! Những thê thiếp ấy chỉ là chuyện ta bịa ra lừa ngươi thôi! Bọn họ vốn dĩ không tồn tại, ngươi động não xíu đi được không hả?!"
"Đầu óc trẫm hoạt động không được tốt mà." Lương Diệp nhìn anh chăm chú, ung dung mỉm cười, chỉ dùng một tay đã dễ dàng gom ấn hai cánh tay anh lên trên đầu. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, trong mắt không có bất kỳ tia sáng nào: "Xưa nay ngươi nói năng cứ nửa giả nửa thật, khiến người ta khó bề phân biệt, đúng là gian tà xảo quyệt. Làm sao trẫm biết ngươi có đang nói dối tiếp hay chăng?"
"Vậy phải thế nào ngươi mới tin?" Vương Điền hơi nôn nóng: "Ngươi không thể rời khỏi bữa tiệc lâu quá đâu, kẻo người ta lại mượn cớ để nói này nói nọ đó."
"Dễ thôi, ngươi cho trẫm ngủ với ngươi." Lương Diệp cúi đầu cắn tai anh, lẩm bẩm: "Ngươi mãi chẳng chịu làm đến bước cuối cùng với trẫm là vì muốn giữ mình cho người vợ cả dịu dàng săn sóc kia à? Ngươi si tình thật đấy Vương Điền."
"Mẹ bà nó, ta..." Vương Điền tức đến tái mét mặt mũi: "Đã nói là người này không tồn tại rồi! Với lại dẫu có giữ mình thật... thì ta giữ cái con mẹ gì với chính bản thân ta chứ?!"
Lương Diệp liếm mạn cổ nổi đầy gân xanh của anh, sau đó hung tợn cắn vào cổ họng anh.
Cơn đau ập đến khiến Vương Điền xây xẩm mặt mày, khí lạnh xộc thẳng lên não. Anh bất giác ngừng thở, hạ giọng: "Lương Diệp! Nhả ra!"
Xúc cảm ướt át xuất hiện nơi yết hầu, hai loại cảm giác tê dại và đau đớn hòa quyện vào nhau. Mãi đến khi Vương Điền bức bối rên khẽ thành tiếng, Lương Diệp mới miễn cưỡng nhả ra. Khóe môi dính máu khiến hắn trông hơi gian tà. Hắn vuốt ve máu chảy ra từ dấu răng, cười nói: "Trẫm biết kế hoạch của ngươi và Triệu Kỳ. Muốn trẫm cưới Thân Nguyệt Lệ ư? Nằm mơ đi."
Vương Điền lặng thinh hai giây, sau đó rủ mi mắt, nói: "Ta biết ngươi không thích... nhưng tạm hãy cứ giả vờ đồng ý đã rồi mưu tính dần dần. Khoảng trống cứu vãn trong đó rất rộng mở. Không phải muốn ngươi cưới người ta thật đâu."
Đúng vậy, anh chuẩn bị lát nữa sẽ phối hợp với Triệu Kỳ, tạm thời giả vờ đồng ý làm theo hiệp ước Lâm Đồ. Anh sử dụng một phần hiệp ước để thăm dò thái độ của Lương Diệp, thấy hắn không ừ hử mấy, anh cứ tưởng hắn xem nhẹ chiêu trò ấy... ngờ thế đếch nào được tên này chỉ đang hoãn lại thôi.
"Lỡ đến lúc đấy Thôi Ngữ Nhàn không chừa ra khoảng trống mà các ngươi đang tưởng tượng thì sao? Vậy có nghĩa trẫm phải ngoan ngoãn cưới nữ nhân đó rồi trơ mắt nhìn ngươi cao chạy xa bay ư?!" Giọng Lương Diệp chợt lạnh đi. Hắn bóp cổ Vương Điền, cười dịu dàng nói: "Ngươi cho rằng trẫm không biết ngươi đang tính toán gì à Lương Diệp? Trẫm sống tại hoàng cung này hơn hai mươi năm, đã quen làm quân cờ của người khác. Ngươi nhìn những người ngoài kia đi. Ai ai cũng là cao thủ gặp sàn là diễn. Trẫm cứ tưởng ngươi sẽ khác bọn họ cơ. Kết quả cuối cùng đến ngươi cũng tính kế trẫm, hay quá là hay."
Vương Điền bị hắn đè trên bàn không thể động đậy, nói một cách hơi gian nan: "Nếu không có cơ hội thật... thì ta vẫn còn cách..."
"Ngươi có cách?" Lương Diệp nhìn anh, cười thành tiếng: "Để trẫm giao hết tài sản và tính mạng vào tay ngươi?"
Vương Điền nghiến răng: "Tại sao ngươi không thể tin ta một lần hả?"
"Vậy ngươi đã từng tin trẫm chưa?!" Lương Diệp sa sầm mặt, hất văng anh xuống đất, cứ thế kéo mạnh đai lưng quan phục của anh ra.
Vương Điền hãi hùng: "Lương Diệp! Ngươi đừng có lên cơn điên!"
"Ngươi để trẫm ngủ với ngươi thì trẫm ắt sẽ tin ngươi." Lương Diệp sử dụng đai lưng trói tay anh vào chân ghế dựa, qua vài đường đã cởi được quan bào của anh, để nó lỏng lẻo trượt xuống cổ tay, chồng chéo lộn xộn thành một mớ.
"Ngươi có biết chọn thời gian không đấy?! Vương Điền vừa giận dữ vừa khiếp sợ, nhấc chân sút thẳng tới, lại bị Lương Diệp kéo cổ chân xuống. Gáy anh cứ thế đập trúng tay vịn. Vương Điền chưa kịp cảm thấy đau, Lương Diệp đã thô lỗ đè lên.
"Thời gian trẫm chọn chuẩn đẹp." Lương Diệp kéo quần anh ra, kề tai anh nói: "Nếu ngươi vẫn không chịu vâng lời, trẫm sẽ đưa ngươi tới trước mộ người vợ cả kia rồi làm cho nàng ta xem."
Vương Điền hoảng hồn đến độ nhất thời chưa biết trả lời sao. Trong lúc vùng vẫy xô đẩy, anh thoáng thấy Lương Diệp sắp xách kiếm ra trận thật, tức đến nỗi máu nóng toàn thân sôi trào.
"Con mẹ nó! Ngươi có phải thằng đần không hả?!" Vương Điền vùng mạnh cổ tay, thoát khỏi sự trói buộc từ đai lưng của hắn, thúc thẳng một đấm vào bụng Lương Diệp. Tiếp theo, anh kéo cổ áo hắn, túm đầu đối phương đập mạnh lên trên ghế một phát, giận dữ mắng: "Tỉnh táo chưa?!"
Máu từ từ chảy xuống dọc theo sống mũi Lương Diệp. Hắn cười một tiếng, chỉ vào cổ tay máu me be bét của anh, nói: "Vừa nhắc đến vợ cả là ngươi khỏe lên dữ thật."
"Khỏe cái đầu bà cố nội nhà ngươi!" Vương Điền nghiến răng nghiến lợi: "Mới bảo ngươi vờ đồng ý chuyện cỏn con mà ngươi đã tủi thân thành thế này rồi thì tranh quyền cái khỉ mốc! Càng khỏi bàn đến gì mà bá tánh an cư lạc nghiệp. Liệu hồn thu dọn cút cút nhanh nhân lúc còn sớm đi."
"Lòng ngươi đã ấp ôm thiện hạ vậy thì để trẫm ngủ với ngươi đi là trẫm sẽ đồng ý ngay." Lương Diệp uể oải mặc cho anh túm kéo cổ áo, tay còn táy máy vuốt ve chỗ phía dưới eo anh: "Trẫm cũng sẽ tin ngươi đã quên người vợ cả kia."
Hai mắt Vương Điền sắp bốc lửa. Cuối cùng anh cũng được trải nghiệm cảm giác tức muốn giậm chân của các đại sứ Đông Thần hồi nãy. Gặp phải cái loại chặt chém nói năng vô lý còn dễ nổi điên bất cứ lúc nào như Lương Diệp này thì người tốt tính đến mấy chắc cũng tức chết mất.
"Được thôi, tới đây, cho ngươi ngủ." Vương Điền chợt thả cổ áo hắn ra, dựa mạnh về sau, lạnh lùng nói: "Hôm nay ngươi mà không chịch cho ta không đi nổi được thì ngươi chính là một thằng khốn CMN nạn!"
Mắt Lương Diệp sáng rực lên, nắm lấy cằm anh hôn mạnh một phát, vui vẻ nói: "Được thôi. Vậy tối nay trẫm cam đoan sẽ làm ngươi đến mức không thể xuống khỏi giường."
Nói xong, hắn hài lòng kéo Vương Điền đứng dậy, chu đáo mặc gọn gàng lại quan phục xộc xệch giúp anh. Vương Điền giận dữ hất tay hắn ra: "Bây giờ luôn đi, tối nay ta không rảnh."
"Trẫm không thể rời khỏi bữa tiệc lâu quá đâu, kẻo người ta lại mượn cớ để nói này nói nọ đó."" Lương Diệp ngậm cười, chỉ vào nén hương sắp cháy hết trong góc: "Ồ, vừa đến thời gian luôn. Lúc nãy trẫm chán quá nên đùa vui với ngươi chút ấy mà. Có điều nếu ngươi đã thiếu thốn tình dục đến vậy thì trẫm cũng chỉ đành tác thành cho ngươi."
Vương Điền tức xanh mặt, nổi giận đùng đùng giật lấy chiếc đai lưng hắn đưa tới, chỉ tay vào mặt hắn, nhìn hắn gườm gườm nhưng lại cáu tiết đến nỗi không thốt nên nổi nửa chữ. Cuối cùng, anh điên lên, cởi chiếc ngọc bội tua rua đỏ bên hông ta, đập mạnh nó vào lòng bàn tay hắn: "Trả cho ngươi, ta không đeo nổi!"
Nói rồi quay gót đi luôn.
Lương Diệp vuốt ve ngọc bội, cười nói vọng theo bóng lưng anh: "Đêm nay trẫm đeo lại cho ngươi."
Vương Điền không thèm quay đầu, giơ ngón giữa với hắn.
——
Đến khi Vương Điền băng bó vết thương ở cổ tay xong và về lại đại điện, Lương Diệp đã ra dáng mặt người dạ thú ngồi về vị trí cũ. Hắn đội mũ miện nên không bị lộ vết thương trên đầu... bởi lúc đập đầu anh còn cẩn thận tránh đập trúng trán.
Đệt.
Vương Điền liếc hắn chỉ thấy sốt ruột thêm, song buộc phải vực dậy tinh thần, bắt tay vào hành động theo kế hoạch ban đầu.
Bỏ qua những khía cạnh khác, tính riêng mặt "battle" này, ngoài sự tồn tại hệt BUG mang tên Lương Diệp thì hiếm khi Vương Điền gặp phải đối thủ. Cộng thêm viện trợ từ bên ngoài là sứ giả Nam Triệu chỗ Triệu Kỳ và sức mạnh nội bộ từ các đồng đội Bắc Lương tạm coi như thống nhất đối ngoại được thì đội ngũ Đông Thần có giỏi tài tranh luận đến mấy rồi cũng buộc phải ngại ngùng ngậm miệng.
"Vị đại nhân Tiểu Vương này thế mà khéo ăn nói thật đấy." Thôi Ngữ Nhàn chợt cất lời, cười nhìn về phía Vương Điền: "Thì ra đây là người thầy mà Tử Dục tốn biết bao công sức để mời rời núi, lời truyền quả không sai."
"Vinh hạnh được Bệ hạ nâng đỡ, vi thần chẳng qua chỉ làm tròn bổn phận, nói ra những sự thật công bằng liêm chính." Vương Điền chắp tay hành lễ.
Thôi Ngữ Nhàn vẫn điềm tĩnh: "Nhưng theo ai gia thấy, đây chẳng qua là chuyện riêng giữa hai tiểu bối thôi. Hiệp ước Lâm Đồ kia chỉ là thứ xa xưa lỗi thời. Nếu Nguyệt Lệ đã dành trái tim cho Tử Dục, còn có ơn cứu mạng Tử Dục và hiện nay hậu cung của Tử Dục vừa hay đang vắng bóng người... thì đây phải là một mối duyên tốt lành trời định chứ nhỉ."
Bà ta vừa dứt lời, trong số các quan viên Bắc Lương đang ra sức từ chối, có những người cúi thấp đầu, có những người do dự đắn đo, chỉ còn những người ở ngoại triều không theo phe phái bất kỳ ai là nhất quyết không nhượng bộ.
"Thưa nương nương, dù là tình yêu giữa hai tiểu bối nhưng nó lại ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai nước Bắc Lương và Đông Thần. Liên hôn tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, không nên quyết định dễ dàng như vậy." Vương Điền nói.
Nơi thẳm sâu trong mắt Thôi Ngữ Nhàn thoáng ý không vui, bà ta cười nói: "Tín vật đã ở ngay đây rồi, suy cho cùng không thể để Tử Dục thành người thất hứa được."
Vương Điền liếc qua Lương Diệp, thấy hắn gật đầu với mình, anh mới cất lời: "Nếu đã vậy thì trước hết có thể để Bệ hạ và công chúa..."
Chưa dứt câu, một mũi tên thình lình sượt qua đám đông, lao thẳng về phía Lương Diệp. Lương Diệp nhoáng cái nghiêng người tránh thoát. Nào ngờ mũi tên bắn lén ấy chợt tách thành hai, một trong số đó ghim trúng giữa ngực Lương Diệp.
Lương Diệp thoáng ngẩn ngơ, chầm chậm cúi đầu nhìn xuống mũi tên đang cắm vào lồng ngực mình, tiếp theo hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Vương Điền.
Vô số mũi tên bắn lén lao tới chỗ Lương Diệp từ bốn phương tám hướng.
"Lương Diệp!" Bộ não của Vương Điền bỗng đờ đẫn. Giữa hàng loạt tiếng hét ầm ĩ đầy hoảng loạn và tiếng quát "Hộ giá!". Anh chen chúc xô đẩy giữa đám đông chạy trốn khắp nơi, xông thẳng về phía Lương Diệp.
Danh sách chương