Tuy đã sắp sang mùa Hạ nhưng gió đêm vẫn rét buốt, nhất là với Vương Điền vừa đắm mình trong nước lạnh. Lúc này đây, những cơn gió luồn vào quần áo ướt khiến anh thấy lạnh lẽo tới tận xương tủy, dẫu anh mới bị cái đồ khốn kiếp Lương Diệp này chọc cho cáu tiết.
Tư thế hiện tại cũng gây khó chịu, đặc biệt tại khu vực dạ dày. Giữa cơn tức, thậm chí Vương Điền còn lo lắng không biết về sau mình có bị phong thấp hoặc viêm khớp hay không. Vào thời đại bệnh cảm cũng đủ cướp đi mạng người trong một giây này, anh khá quý trọng cơ thể của mình.
Lương Diệp bước đi thoăn thoắt. Vương Điền bị lắc lư choáng váng một lúc, bèn nhấc tay vỗ vỗ eo hắn: "Ngươi thả ta xuống đi."
Cơ thể thằng nhãi Lương Diệp này khẽ run lên. Hắn vung tay vỗ độp vào mông anh, giọng điệu chứa đôi phần giận dữ quái lạ: "Đừng có sờ mông trẫm."
Cơn đau lan tới từ chỗ bị đánh khiến Vương Điền chết sững khoảng mười mấy giây. Ngay sau đó, anh nổi cáu đến máu huyết cuồn cuộn: "Ta vỗ eo! Ngươi thả ta xuống!"
"Ồn chết đi được." Lương Diệp tóm y phục của anh, lật người lại đặt xuống đất.
Vương Điền lảo đảo một lát mới tạm coi như đứng vững. Và rồi, anh hắt xì một phát trong gió đêm.
Lương Diệp chăm chú quan sát gương mặt ửng đỏ của anh hồi lâu: "Nhìn vậy khá đẹp đó nha."
Đẹp cái mẹ nhà ngươi ấy! Vương Điền cảm giác mình sắp mình thành con chó đông đá rồi. Anh vuốt tóc ướt trên trán về sau, hít một hơi thật sâu để làm dịu tâm trạng: "Nội triều ở đâu?"
"Dĩ nhiên là ở hậu cung rồi." Ánh mắt Lương Diệp dừng trên cái trán trơn bóng của anh. Như thể phát hiện ra bí mật động trời nào đó, hắn kiêu ngạo nói: "Tóc của trẫm nhiều hơn ngươi."
Khóe miệng Vương Điền giật giật, không muốn thảo luận với tên ngốc này về kỹ thuật đánh mỏng tóc Tony thời hiện đại. Anh quay đi vắt nước tay áo, chán chường nói: "Đi thôi."
Lương Diệp không vui: "Ngươi đừng cứ né trẫm mãi, sức kiên nhẫn của trẫm có giới hạn."
Vương Điền ngoảnh lại, cười giả lả: "Thưa Bệ hạ, đầu ngài nhiều tóc, đẹp hơn ta nhiều, được chưa? Giờ di giá nhé?"
Lương Diệp hài lòng "hừ" một tiếng cười: "Nịnh nọt. Đúng là đồ tiểu nhân gian nịnh."
Vương Điền thật lòng muốn vạch da mặt hắn ra xem rốt cuộc phải dày đến cỡ nào mới chẳng biết xấu hổ như vậy.
Anh mất sức, bước đi chậm chạp. Lương Diệp cũng không vội, khoanh tay thong dong vui vẻ dẫn anh tới trước một bức tường cao được xây sửa bằng phẳng đến láng bóng, cạnh đó còn không có cái cây nào. Vương Điền ngẩng đầu quan sát vật cao bốn, năm mét ấy, tiếp theo ngoảnh lại nhìn Lương Diệp: "Chính Sự Đường ở đâu?"
Lương Diệp hơi hất cằm: "Bên trong, tự trèo vào xem đi."
Đáng buồn thay, Vương Điền phát hiện mình sắp quen với việc tên khốn nạn này thường xuyên làm bậy rồi.
Biểu cảm của Lương Diệp hệt đang xem kịch vui, thoắt cái đã nhảy lên đầu tường, nhìn anh từ trên cao, gọi: "Lên đi chứ."
Vương Điền bị gió lạnh thổi nhức đầu, ngồi xuống dựa tường, day mạnh huyệt Thái Dương.
Lương Diệp cúi đầu nhìn anh một lát, nhàm chán bĩu môi, lại bay từ đầu tường xuống, ngồi xổm trước mặt anh, chọc eo anh như chòng ghẹo, chê trách: "Trẫm dẫn ngươi tới rồi, ngươi lại không chịu xem, đúng là buồn cười."
Người này đã thể hiện cực kỳ nhuần nhuyễn những gì gọi là "đổi trắng thay đen", "ăn miếng trả miếng", "rảnh rỗi sinh nông nổi".
Vương Điền ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hắn trong bóng đêm u ám, đuối sức nói: "Quan viên ngoại triều toàn người già yếu bệnh, những tướng quân vùng biên cương và khắp các khu đóng quân về đòi tiền nhưng ở đây hơn nửa năm trời vẫn chưa lấy được bạc. Vậy chứng tỏ bọn họ và Thái Hoàng Thái Hậu không đồng lòng, dẫu đồng lòng thì gặp cảnh ấy cũng sẽ có câu oán giận... Bây giờ ta chẳng biết xíu nào về tình hình nội triều, thế nhưng đến khi Thôi thị cho tiền, khả năng ngươi sẽ mất nốt luôn chút quyền khiển binh này đấy, hiểu không?"
"Không hiểu." Lương Diệp làm ngơ, móng vuốt hư đốn chọt xương quai xanh của anh, vui vẻ nói: "Sâu bơi tới đây rồi nè, cảm nhận được chứ?"
Một hơi của Vương Điền bị nghẹn lại trong cõi lòng chênh vênh. Anh đập bay tay hắn, chống đầu gối đứng dậy: "Không hiểu thì thôi, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Nói xong, anh định tập tễnh trở về. Tuy nhiên, đi chưa được mấy bước, chân anh bỗng rời mặt đất, theo sau là cảm giác không trọng lực. Nhiệt độ cơ thể nóng rực của Lương Diệp xuyên thấu qua lớp áo lót mỏng, dính sát vào anh. Anh chỉ thoáng thấy được vài ánh lửa tuần tra, sau đó đã đáp xuống mái ngói lưu ly trong thinh lặng.
Chưa kịp hỏi, Lương Diệp lại tiếp tục túm theo anh nhảy bật lên, rơi vào bụi cỏ rậm. Hắn bịt kín mũi và miệng anh, Vương Điền bất giác cựa quậy, tiếng áo giáp ma sát xen lẫn tiếng bước chân lộn xộn lướt ngang qua bên cạnh. Ánh lửa lập lòe, dường như Lương Diệp đằng sau anh đang cúi thấp đầu.
Trực giác của Vương Điền kém. Song, không đợi anh định hình được vấn đề, Lương Diệp đã cúi xuống bên cổ anh, cắn một mảng da nhỏ ngậm trong miệng, liếm láp vài lượt như biến thái.
Đệt! Vương Điền thực sự không hình dung nổi cảm giác rùng rợn này. Lương Diệp ở đằng sau, che miệng và mũi của anh, cánh tay ghì chặt trên lồng ngực anh. Trọn tấm lưng anh dựa lên người hắn, nơi mẫn cảm nhất trên cổ bị hàm răng của đối phương cạ nghiến từng li từng tí. Tóm lại là chẳng khác gì một con cá đang nằm trên thớt đợi bị thịt.
Tiếng kêu rên nhỏ xíu bị lòng bàn tay ngăn che. Ánh lửa xa dần, Lương Diệp chưa vơi cơn thèm ngẩng đầu, nhẹ nhàng dẫn anh leo lên một nóc nhà khác, lặng lẽ mở cửa sổ, đẩy anh vào.
Chỗ vừa bị cắn ở cổ nóng bừng đau rát, Vương Điền vươn tay sờ thử... máu dính nhớp. Đồ khốn kiếp này cắn rách da anh rồi. Vương Điền nhất thời bực bội, nói: "Ngươi thuộc họ Chó à?"
"Trẫm họ Rồng." Lương Diệp túm anh trốn ra sau bức tường: "Chính là đây, xem thoải mái."
Bấy giờ Vương Điền mới để ý trước mặt anh là một căn phòng rộng, so ra thì nhỏ hơn Chính Sự Đường của tiền triều. Vị trí chính cao nhất được ngăn cách bởi rèm trúc nhưng không hề giảm bớt chút khí thế xa hoa nào.
Vương Điền chẳng rảnh lo việc Lương Diệp vừa lên cơn, căn cứ vào vị trí đặt để chiếu lệnh và hồ sơ tài liệu của Chính Sự Đường tiền triều đi đến, quả nhiên thấy một loạt công văn.
Ánh trăng mờ và chữ viết nhỏ khiến Vương Điền hơi tốn sức trong quá trình tìm kiếm. Lương Diệp bên cạnh như người rảnh rỗi quá thể, vỗ tua rua ở rèm chơi. Vương Điền cầm hai cuốn văn kiện nhét vào tay hắn, nhỏ giọng nói: "Tìm thử xem có nội dung liên quan đến Ngụy Vạn Lâm hay không."
Lương Diệp chê ghét lật đôi ba lượt rồi buồn chán quăng sổ sách sang một bên, thò tay định sờ cổ anh: "Trẫm muốn..."
Chát!
Vương Điền đập một cuốn văn kiện lên mu bàn tay hắn, nghiến răng nói: "Đang lo chính sự, ngươi bớt nổi điên ở đây đi!"
Lương Diệp thu hồi móng vuốt, xoa mạnh mu bàn tay bị đập đỏ. Hắn nhìn anh lom lom, cất giọng âm u: "Hay lắm, đây là lần thứ hai ngươi bướng với trẫm."
Vương Điền từ bỏ hoàn toàn ý tưởng nhờ tên điên này hỗ trợ, tập trung tinh thần tìm thứ mình muốn, thậm chí anh tìm được cả danh sách quan viên nội triều, chắc do họ thấy không quan trọng gì nên kẹp luôn tại tấu chương. Anh cố gắng hết sức nhớ kỹ tên của những người thuộc các bộ phận quan trọng, khi hồi hồn lại phát hiện Lương Diệp đang vuốt ve cổ tay mình.
Vương Điền đang định rút tay về, đường nhìn bỗng đóng đinh tại tấu chương có tên Ngụy Vạn Lâm. Anh chuẩn bị cúi đầu xem thì tiếng bước chân chợt vang lên ngoài cửa.
Kẽo kẹt.
Cánh cửa bị người bên ngoài mở ra. Ngay sau đó, ánh lửa rực sáng bốn bề, mười mấy binh lính vũ trang đầy đủ xông vào, người dẫn đầu quay lại hỏi: "Có chắc là thấy bóng người ở đây chứ?"
"Vâng." Có người trả lời.
"Lục soát!"
Mười mấy binh lính chia ra tìm kiếm tại các ngóc ngách trong Chính Sự Đường.
Nơi góc khuất trên xà nhà chỉ đủ chứa một người, có hai nam nhân lớn tướng đang chen chúc. Nửa bàn chân của Vương Điền đạp lên mép gạch, một bàn tay đỡ xà nhà nhô ra ở góc mái, một tay khác túm chặt đai lưng của Lương Diệp. Lương Diệp dựa vào góc tường, hơi khom người, ghé sát bên tai anh, nói bằng tiếng gió: "Ngươi mà không chịu nổi, ngã xuống rồi rơi vào tay Thôi thị thì chết chắc."
Xem dáng vẻ sướng rỡ khi thấy người khác gặp họa của hắn, Vương Điền lập tức nổi giận, đáp lời cũng bằng tiếng gió: "Nếu ta bị phát hiện, ngươi cho rằng mình đỡ hơn chỗ nào?"
"Hiển nhiên trẫm sẽ trốn đi thật xa." Trong mắt Lương Diệp đong đầy ý cười vui sướng. Hắn khẽ nghiêng đầu, chóp mũi lành lạnh cọ qua má anh. Xác định anh không dám nhúc nhích, hắn bèn gác cằm lên vai anh, vươn tay nhẹ nhàng ấn vào eo anh: "Ồ, sâu nhỏ đến đây rồi nè."
Vương Điền híp mắt, tay túm đai lưng hắn chợt vận sức, chiếc chân lơ lửng giữa không trung nâng lên gạt thật mạnh cổ chân hắn. Lương Diệp bị bất ngờ, toàn thân lao ra trước. Hắn nhanh tay lẹ mắt tóm được một cây xà ngang nhỏ hẹp trên đầu, giẫm chân lên mái ngói bên cạnh, gây ra tiếng động rất nhỏ.
"Tiếng gì đó!?" Xem vẻ người bên dưới đã nghe thấy. Có người giơ ngọn đuốc tiến vào chỗ góc.
Lương Diệp quay sang nhìn Vương Điền.
Vương Điền đang hơi khom người đứng trong góc đó, nhấc chân hung hăng đạp lên mông hắn với một trăm phần trăm sức mình. Lương Diệp phải mượn lực bấu víu giữa không trung nên đành chịu nhịn, mặt mày lập tức méo xẹo.
"Xem trên nóc nhà đi!" Có binh lính nói to.
Hai cây đuốc được giơ lên cao, không nhìn rõ chỗ góc khuất. Một binh lính định giẫm lên bàn sách soi tìm nhưng bị người dẫn đầu mắng: "Cẩn thận công văn chút! Ở đây toàn giấy tờ ngày mai Thái Hoàng Thái Hậu phải xem, lỡ bị cháy ngươi chịu trách nhiệm nổi không?!"
Người nọ liên tục nhận lỗi, không dám lại gần cái bàn thêm nữa.
Trong một góc, Vương Điền nhìn Lương Diệp dán sát vào mình, mặt đối mặt, chê ghét ngửa đầu về sau.
Lương Diệp nhìn anh đăm đăm với ánh mắt sâu xa.
Vương Điền chắc mẩm hắn không dám hó hé gì, đường nhìn chứa phần nào ý khiêu khích, lại vì trả đũa được mà tâm trạng thoải mái nên khóe môi anh thấp thoáng nét cười.
Dưới ánh sáng mông lung đang lay động, cảnh này khiến lòng người ta thật ngứa ngáy.
Lương Diệp ghé sát gần anh thêm chút nữa, ép cho anh hết đường thoát, nói chắc như đinh đóng cột: "Ngươi muốn hại chết trẫm."
"Bệ hạ võ công cao cường." Vương Điền không trốn thoát, nâng mí mắt, cười giả lả nhìn lại, suýt đụng vào mũi hắn. Hơi thở của hai người quấn quýt, ánh mắt giao nhau, sáng tối đan xen.
Đường nhìn của Lương Diệp trượt từ đôi mắt anh xuống khóe môi đang ngậm cười kia, yết hầu vô thức giật giật. Hắn bỗng thấy đói lả: "Trẫm..."
Vương Điền cắn mạnh vào cổ hắn, mãi cho đến khi nếm được vị máu tươi mới nhả ra. Khác với nhát cắn thong dong của Lương Diệp, vòng dấu răng rướm máu kia đã biểu đạt rõ sự phẫn nộ của anh.
Anh ngẩng đầu với tâm trạng hết sức tốt đẹp, đập vào mắt lại chính là một đôi con ngươi tỏa sáng như sắp bốc cháy thành ngọn lửa nhỏ. Tiếp theo, anh nghe thấy giọng nói hào hứng xen lẫn vẻ quái dị của hắn: "Cắn thêm phát nữa đi."
"Đù!" Vương Điền mở mang tầm mắt.
............................................................
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thận của sếp Vương không hư đâu, sếp chỉ thức khuya dữ quá thôi. Thận hư là lời đồn bậy, nghe nhầm (mặt nghiêm túc.jpg)
Sếp Vương —— rất được!
Tư thế hiện tại cũng gây khó chịu, đặc biệt tại khu vực dạ dày. Giữa cơn tức, thậm chí Vương Điền còn lo lắng không biết về sau mình có bị phong thấp hoặc viêm khớp hay không. Vào thời đại bệnh cảm cũng đủ cướp đi mạng người trong một giây này, anh khá quý trọng cơ thể của mình.
Lương Diệp bước đi thoăn thoắt. Vương Điền bị lắc lư choáng váng một lúc, bèn nhấc tay vỗ vỗ eo hắn: "Ngươi thả ta xuống đi."
Cơ thể thằng nhãi Lương Diệp này khẽ run lên. Hắn vung tay vỗ độp vào mông anh, giọng điệu chứa đôi phần giận dữ quái lạ: "Đừng có sờ mông trẫm."
Cơn đau lan tới từ chỗ bị đánh khiến Vương Điền chết sững khoảng mười mấy giây. Ngay sau đó, anh nổi cáu đến máu huyết cuồn cuộn: "Ta vỗ eo! Ngươi thả ta xuống!"
"Ồn chết đi được." Lương Diệp tóm y phục của anh, lật người lại đặt xuống đất.
Vương Điền lảo đảo một lát mới tạm coi như đứng vững. Và rồi, anh hắt xì một phát trong gió đêm.
Lương Diệp chăm chú quan sát gương mặt ửng đỏ của anh hồi lâu: "Nhìn vậy khá đẹp đó nha."
Đẹp cái mẹ nhà ngươi ấy! Vương Điền cảm giác mình sắp mình thành con chó đông đá rồi. Anh vuốt tóc ướt trên trán về sau, hít một hơi thật sâu để làm dịu tâm trạng: "Nội triều ở đâu?"
"Dĩ nhiên là ở hậu cung rồi." Ánh mắt Lương Diệp dừng trên cái trán trơn bóng của anh. Như thể phát hiện ra bí mật động trời nào đó, hắn kiêu ngạo nói: "Tóc của trẫm nhiều hơn ngươi."
Khóe miệng Vương Điền giật giật, không muốn thảo luận với tên ngốc này về kỹ thuật đánh mỏng tóc Tony thời hiện đại. Anh quay đi vắt nước tay áo, chán chường nói: "Đi thôi."
Lương Diệp không vui: "Ngươi đừng cứ né trẫm mãi, sức kiên nhẫn của trẫm có giới hạn."
Vương Điền ngoảnh lại, cười giả lả: "Thưa Bệ hạ, đầu ngài nhiều tóc, đẹp hơn ta nhiều, được chưa? Giờ di giá nhé?"
Lương Diệp hài lòng "hừ" một tiếng cười: "Nịnh nọt. Đúng là đồ tiểu nhân gian nịnh."
Vương Điền thật lòng muốn vạch da mặt hắn ra xem rốt cuộc phải dày đến cỡ nào mới chẳng biết xấu hổ như vậy.
Anh mất sức, bước đi chậm chạp. Lương Diệp cũng không vội, khoanh tay thong dong vui vẻ dẫn anh tới trước một bức tường cao được xây sửa bằng phẳng đến láng bóng, cạnh đó còn không có cái cây nào. Vương Điền ngẩng đầu quan sát vật cao bốn, năm mét ấy, tiếp theo ngoảnh lại nhìn Lương Diệp: "Chính Sự Đường ở đâu?"
Lương Diệp hơi hất cằm: "Bên trong, tự trèo vào xem đi."
Đáng buồn thay, Vương Điền phát hiện mình sắp quen với việc tên khốn nạn này thường xuyên làm bậy rồi.
Biểu cảm của Lương Diệp hệt đang xem kịch vui, thoắt cái đã nhảy lên đầu tường, nhìn anh từ trên cao, gọi: "Lên đi chứ."
Vương Điền bị gió lạnh thổi nhức đầu, ngồi xuống dựa tường, day mạnh huyệt Thái Dương.
Lương Diệp cúi đầu nhìn anh một lát, nhàm chán bĩu môi, lại bay từ đầu tường xuống, ngồi xổm trước mặt anh, chọc eo anh như chòng ghẹo, chê trách: "Trẫm dẫn ngươi tới rồi, ngươi lại không chịu xem, đúng là buồn cười."
Người này đã thể hiện cực kỳ nhuần nhuyễn những gì gọi là "đổi trắng thay đen", "ăn miếng trả miếng", "rảnh rỗi sinh nông nổi".
Vương Điền ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hắn trong bóng đêm u ám, đuối sức nói: "Quan viên ngoại triều toàn người già yếu bệnh, những tướng quân vùng biên cương và khắp các khu đóng quân về đòi tiền nhưng ở đây hơn nửa năm trời vẫn chưa lấy được bạc. Vậy chứng tỏ bọn họ và Thái Hoàng Thái Hậu không đồng lòng, dẫu đồng lòng thì gặp cảnh ấy cũng sẽ có câu oán giận... Bây giờ ta chẳng biết xíu nào về tình hình nội triều, thế nhưng đến khi Thôi thị cho tiền, khả năng ngươi sẽ mất nốt luôn chút quyền khiển binh này đấy, hiểu không?"
"Không hiểu." Lương Diệp làm ngơ, móng vuốt hư đốn chọt xương quai xanh của anh, vui vẻ nói: "Sâu bơi tới đây rồi nè, cảm nhận được chứ?"
Một hơi của Vương Điền bị nghẹn lại trong cõi lòng chênh vênh. Anh đập bay tay hắn, chống đầu gối đứng dậy: "Không hiểu thì thôi, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Nói xong, anh định tập tễnh trở về. Tuy nhiên, đi chưa được mấy bước, chân anh bỗng rời mặt đất, theo sau là cảm giác không trọng lực. Nhiệt độ cơ thể nóng rực của Lương Diệp xuyên thấu qua lớp áo lót mỏng, dính sát vào anh. Anh chỉ thoáng thấy được vài ánh lửa tuần tra, sau đó đã đáp xuống mái ngói lưu ly trong thinh lặng.
Chưa kịp hỏi, Lương Diệp lại tiếp tục túm theo anh nhảy bật lên, rơi vào bụi cỏ rậm. Hắn bịt kín mũi và miệng anh, Vương Điền bất giác cựa quậy, tiếng áo giáp ma sát xen lẫn tiếng bước chân lộn xộn lướt ngang qua bên cạnh. Ánh lửa lập lòe, dường như Lương Diệp đằng sau anh đang cúi thấp đầu.
Trực giác của Vương Điền kém. Song, không đợi anh định hình được vấn đề, Lương Diệp đã cúi xuống bên cổ anh, cắn một mảng da nhỏ ngậm trong miệng, liếm láp vài lượt như biến thái.
Đệt! Vương Điền thực sự không hình dung nổi cảm giác rùng rợn này. Lương Diệp ở đằng sau, che miệng và mũi của anh, cánh tay ghì chặt trên lồng ngực anh. Trọn tấm lưng anh dựa lên người hắn, nơi mẫn cảm nhất trên cổ bị hàm răng của đối phương cạ nghiến từng li từng tí. Tóm lại là chẳng khác gì một con cá đang nằm trên thớt đợi bị thịt.
Tiếng kêu rên nhỏ xíu bị lòng bàn tay ngăn che. Ánh lửa xa dần, Lương Diệp chưa vơi cơn thèm ngẩng đầu, nhẹ nhàng dẫn anh leo lên một nóc nhà khác, lặng lẽ mở cửa sổ, đẩy anh vào.
Chỗ vừa bị cắn ở cổ nóng bừng đau rát, Vương Điền vươn tay sờ thử... máu dính nhớp. Đồ khốn kiếp này cắn rách da anh rồi. Vương Điền nhất thời bực bội, nói: "Ngươi thuộc họ Chó à?"
"Trẫm họ Rồng." Lương Diệp túm anh trốn ra sau bức tường: "Chính là đây, xem thoải mái."
Bấy giờ Vương Điền mới để ý trước mặt anh là một căn phòng rộng, so ra thì nhỏ hơn Chính Sự Đường của tiền triều. Vị trí chính cao nhất được ngăn cách bởi rèm trúc nhưng không hề giảm bớt chút khí thế xa hoa nào.
Vương Điền chẳng rảnh lo việc Lương Diệp vừa lên cơn, căn cứ vào vị trí đặt để chiếu lệnh và hồ sơ tài liệu của Chính Sự Đường tiền triều đi đến, quả nhiên thấy một loạt công văn.
Ánh trăng mờ và chữ viết nhỏ khiến Vương Điền hơi tốn sức trong quá trình tìm kiếm. Lương Diệp bên cạnh như người rảnh rỗi quá thể, vỗ tua rua ở rèm chơi. Vương Điền cầm hai cuốn văn kiện nhét vào tay hắn, nhỏ giọng nói: "Tìm thử xem có nội dung liên quan đến Ngụy Vạn Lâm hay không."
Lương Diệp chê ghét lật đôi ba lượt rồi buồn chán quăng sổ sách sang một bên, thò tay định sờ cổ anh: "Trẫm muốn..."
Chát!
Vương Điền đập một cuốn văn kiện lên mu bàn tay hắn, nghiến răng nói: "Đang lo chính sự, ngươi bớt nổi điên ở đây đi!"
Lương Diệp thu hồi móng vuốt, xoa mạnh mu bàn tay bị đập đỏ. Hắn nhìn anh lom lom, cất giọng âm u: "Hay lắm, đây là lần thứ hai ngươi bướng với trẫm."
Vương Điền từ bỏ hoàn toàn ý tưởng nhờ tên điên này hỗ trợ, tập trung tinh thần tìm thứ mình muốn, thậm chí anh tìm được cả danh sách quan viên nội triều, chắc do họ thấy không quan trọng gì nên kẹp luôn tại tấu chương. Anh cố gắng hết sức nhớ kỹ tên của những người thuộc các bộ phận quan trọng, khi hồi hồn lại phát hiện Lương Diệp đang vuốt ve cổ tay mình.
Vương Điền đang định rút tay về, đường nhìn bỗng đóng đinh tại tấu chương có tên Ngụy Vạn Lâm. Anh chuẩn bị cúi đầu xem thì tiếng bước chân chợt vang lên ngoài cửa.
Kẽo kẹt.
Cánh cửa bị người bên ngoài mở ra. Ngay sau đó, ánh lửa rực sáng bốn bề, mười mấy binh lính vũ trang đầy đủ xông vào, người dẫn đầu quay lại hỏi: "Có chắc là thấy bóng người ở đây chứ?"
"Vâng." Có người trả lời.
"Lục soát!"
Mười mấy binh lính chia ra tìm kiếm tại các ngóc ngách trong Chính Sự Đường.
Nơi góc khuất trên xà nhà chỉ đủ chứa một người, có hai nam nhân lớn tướng đang chen chúc. Nửa bàn chân của Vương Điền đạp lên mép gạch, một bàn tay đỡ xà nhà nhô ra ở góc mái, một tay khác túm chặt đai lưng của Lương Diệp. Lương Diệp dựa vào góc tường, hơi khom người, ghé sát bên tai anh, nói bằng tiếng gió: "Ngươi mà không chịu nổi, ngã xuống rồi rơi vào tay Thôi thị thì chết chắc."
Xem dáng vẻ sướng rỡ khi thấy người khác gặp họa của hắn, Vương Điền lập tức nổi giận, đáp lời cũng bằng tiếng gió: "Nếu ta bị phát hiện, ngươi cho rằng mình đỡ hơn chỗ nào?"
"Hiển nhiên trẫm sẽ trốn đi thật xa." Trong mắt Lương Diệp đong đầy ý cười vui sướng. Hắn khẽ nghiêng đầu, chóp mũi lành lạnh cọ qua má anh. Xác định anh không dám nhúc nhích, hắn bèn gác cằm lên vai anh, vươn tay nhẹ nhàng ấn vào eo anh: "Ồ, sâu nhỏ đến đây rồi nè."
Vương Điền híp mắt, tay túm đai lưng hắn chợt vận sức, chiếc chân lơ lửng giữa không trung nâng lên gạt thật mạnh cổ chân hắn. Lương Diệp bị bất ngờ, toàn thân lao ra trước. Hắn nhanh tay lẹ mắt tóm được một cây xà ngang nhỏ hẹp trên đầu, giẫm chân lên mái ngói bên cạnh, gây ra tiếng động rất nhỏ.
"Tiếng gì đó!?" Xem vẻ người bên dưới đã nghe thấy. Có người giơ ngọn đuốc tiến vào chỗ góc.
Lương Diệp quay sang nhìn Vương Điền.
Vương Điền đang hơi khom người đứng trong góc đó, nhấc chân hung hăng đạp lên mông hắn với một trăm phần trăm sức mình. Lương Diệp phải mượn lực bấu víu giữa không trung nên đành chịu nhịn, mặt mày lập tức méo xẹo.
"Xem trên nóc nhà đi!" Có binh lính nói to.
Hai cây đuốc được giơ lên cao, không nhìn rõ chỗ góc khuất. Một binh lính định giẫm lên bàn sách soi tìm nhưng bị người dẫn đầu mắng: "Cẩn thận công văn chút! Ở đây toàn giấy tờ ngày mai Thái Hoàng Thái Hậu phải xem, lỡ bị cháy ngươi chịu trách nhiệm nổi không?!"
Người nọ liên tục nhận lỗi, không dám lại gần cái bàn thêm nữa.
Trong một góc, Vương Điền nhìn Lương Diệp dán sát vào mình, mặt đối mặt, chê ghét ngửa đầu về sau.
Lương Diệp nhìn anh đăm đăm với ánh mắt sâu xa.
Vương Điền chắc mẩm hắn không dám hó hé gì, đường nhìn chứa phần nào ý khiêu khích, lại vì trả đũa được mà tâm trạng thoải mái nên khóe môi anh thấp thoáng nét cười.
Dưới ánh sáng mông lung đang lay động, cảnh này khiến lòng người ta thật ngứa ngáy.
Lương Diệp ghé sát gần anh thêm chút nữa, ép cho anh hết đường thoát, nói chắc như đinh đóng cột: "Ngươi muốn hại chết trẫm."
"Bệ hạ võ công cao cường." Vương Điền không trốn thoát, nâng mí mắt, cười giả lả nhìn lại, suýt đụng vào mũi hắn. Hơi thở của hai người quấn quýt, ánh mắt giao nhau, sáng tối đan xen.
Đường nhìn của Lương Diệp trượt từ đôi mắt anh xuống khóe môi đang ngậm cười kia, yết hầu vô thức giật giật. Hắn bỗng thấy đói lả: "Trẫm..."
Vương Điền cắn mạnh vào cổ hắn, mãi cho đến khi nếm được vị máu tươi mới nhả ra. Khác với nhát cắn thong dong của Lương Diệp, vòng dấu răng rướm máu kia đã biểu đạt rõ sự phẫn nộ của anh.
Anh ngẩng đầu với tâm trạng hết sức tốt đẹp, đập vào mắt lại chính là một đôi con ngươi tỏa sáng như sắp bốc cháy thành ngọn lửa nhỏ. Tiếp theo, anh nghe thấy giọng nói hào hứng xen lẫn vẻ quái dị của hắn: "Cắn thêm phát nữa đi."
"Đù!" Vương Điền mở mang tầm mắt.
............................................................
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thận của sếp Vương không hư đâu, sếp chỉ thức khuya dữ quá thôi. Thận hư là lời đồn bậy, nghe nhầm (mặt nghiêm túc.jpg)
Sếp Vương —— rất được!
Danh sách chương