Đẹp thật hay không thì Vương Điền không biết... nhưng nhìn nét mặt của Lương Diệp là biết rõ hắn đã ủ mưu lâu rồi.
Cơ mà mặc đồ nữ... quả thực không thành vấn đề.
Anh kẹp một quân cờ, đặt xuống bàn cờ: "Nếu ngươi thích thì cứ mặc thôi."
Càng thể hiện sự miễn cưỡng, thằng oắt Lương Diệp này càng hăng hái. Anh mà nói thêm câu "không mặc" là cảm giác sung sướng của hắn có thể phóng đại gấp mấy lần ngay. Vương Điền muốn hắn vui, tuy nhiên không được vui quá.
Quân cờ trong tay Lương Diệp dừng trên bàn cờ, hắn nhướng mày: "Cung nhân đã chuẩn bị xong váy áo và gương lược, đặt ở điện phụ, tối nay thử xem."
Vương Điền khẽ cong môi: "Tối nay?"
Ánh sáng lóe lên tại nơi sâu thẳm trong mắt Lương Diệp, hắn điềm nhiên nói: "Ban ngày trẫm còn phải phê duyệt tấu chương."
Vương Điền kẹp thêm quân cờ nữa: "Ngươi phê duyệt hay ta phê duyệt?"
"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn mặc áo cưới cho trẫm xem thì trẫm sẽ phê duyệt." Lương Diệp định bụng bàn điều kiện với anh.
Vương Điền từ chối cho ý kiến: "Tới lượt ngươi."
Lương Diệp cúi đầu nhìn bàn cờ, thắc mắc: "Ngươi đi nước cờ gì đây?"
"Cờ năm quân." Vương Điền huơ quân cờ trên tay, cười nói: "Đơn giản hơn cờ vây nhiều, ta dạy ngươi."
Việc Lương Diệp canh cánh mãi trong lòng... chủ yếu là do anh dạy người khác trước.
Cờ năm quân đơn giản quá, thành thử Lương Diệp đánh xong một ván là hết hứng, bắt đầu không tuân thủ quy tắc, phá rối Vương Điền. Vương Điền thu hồi quân cờ, hỏi: "Đánh kiểu khác nhé?"
Lương Diệp nhàm chán đánh cờ vây với anh tiếp. Vừa mở màn, Vương Điền đã phát hiện sắc mặt hắn khác thường, bèn áp tay lên trán hắn. Lạnh thấu xương. Tay anh vốn đã lạnh lẽo vào mùa Đông, vậy mà giờ Lương Diệp như thể sắp đóng băng tới nơi.
"Đau đầu à?" Vương Điền lập tức căng thẳng, không còn tâm trí đánh cờ. Anh quay mặt đi toan gọi thái y, lại bị Lương Diệp bịt kín miệng.
"Trẫm không sao." Lương Diệp chậm chạp bỏ tay ra, uể oải nói: "Trẫm uống canh Bạch Ngọc nhiều năm nay, bỗng dưng ngừng uống thì chắc chắn cơn đau đầu sẽ tái phát. Mấy hôm nữa là ổn thôi."
Xưa nay Lương Diệp luôn giỏi chịu đựng, suýt bị một mũi tên đâm xuyên tim mà vẫn có sức vần vò. Chẳng qua, mỗi lần đau đầu, hắn chẳng khác gì quả cà héo vì gặp sương. Vương Điền đã trải nghiệm cảm giác đáng sợ ấy. Dẫu nó chỉ nhoáng qua, anh vẫn biết được thế nào là 'Sống không bằng chết'.
Ngẫm kỹ, Lương Diệp lúc điên rất dè dặt và kìm nén.
Anh thở dài, mặc kệ Lương Diệp vùi đầu bên cổ mình, vòng tay ôm lấy đối phương, từ từ xoa bóp huyệt gáy cho hắn: "Đã để Lý Bộ khám thử chưa?"
"Rồi." Lương Diệp cất lời, cắn lấy một mảng da nhỏ trên cổ anh, lại kìm nén không cắn rách, chỉ khó chịu nhay nghiến.
"Ông ấy nói sao?" Vương Điền thấy hơi lo lắng thật. Uống thứ đó suốt ngần ấy năm, giờ đột nhiên ngừng thì kết quả sẽ không đơn giản là thường xuyên đau đầu như vậy. Lỡ như có tác dụng phụ gì, khiến người ta không sống được lâu hoặc mấy năm sau biến thành tên ngốc mới đáng sợ.
"Không sao hết." Lương Diệp dằn cảm xúc hung tàn bốc lên tự đáy lòng, ghìm sâu độc đang chộn rộn nơi cổ tay và suy nghĩ tối tăm độc ác nào đó xuống.
Muốn Vương Điền đau giống hắn, đau đến hấp hối, rưng rưng nước mắt cầu xin hắn... Như thể làm vậy là cơn đau chẳng chịu đựng nổi ấy sẽ thuyên giảm.
Nhưng không thể.
Lý trí còn sót lại ngăn cản ý tưởng nguy hiểm của hắn. Hắn chưa từng chế ngự hoàn toàn được Vương Điền. Vất vả lắm mới dụ dỗ lừa gạt, thêm phần đe dọa để người ta đồng ý làm Hoàng hậu, tuyệt đối không được thả sâu độc để thất bại trong gang tấc.
Điều duy nhất hắn muốn chính là trói Vương Điền lại bên mình bất chấp mọi chiêu trò. Còn việc Vương Điền có bằng lòng hay không thì hắn không quan tâm. Sớm muộn gì cũng có ngày hắn phải bẻ phăng mọi đôi cánh xung quanh Vương Điền, cắt đứt toàn bộ đường lui của đối phương, để người ta cam lòng quỳ gối dưới chân hắn, tôn kính hắn là chủ.
Hắn nghĩ vậy với ánh mắt tàn độc và được Vương Điền dịu dàng vuốt ve phần đầu đau sắp nứt ra.
Lương Diệp ngẩng mặt nhìn Vương Điền với ánh mắt trĩu nặng. Đôi mắt Vương Điền lại tĩnh lặng hiền hòa, chứa đựng cả phần nhỏ cảm xúc hắn chẳng tài nào thấu hiểu. Ấy không phải vui vẻ, cũng nào phải đau buồn, gần tương tự với lo lắng mà lại rất khác biệt, mang theo một sức mạnh đầy áp bức, khiến người ta không biết phải làm sao.
Hắn đã thấy ánh mắt đó ở Vương Điền vô số lần. Mặc dù không ghét nhưng hắn cũng chẳng thích, thậm chí nó còn làm cho hắn hơi giận dữ.
Vương Điền thương xót xoa đầu hắn, thấy có vẻ người trong lòng đang lơ đễnh, anh không yên lòng cho lắm, quơ tay trước mắt hắn: "Đang nghĩ gì thế?"
Lương Diệp đuối sức gục đầu lên vai anh, cất giọng mệt nhoài: "Tối nay đừng đi."
Giả vờ là thật, đau cũng là thật. Vương Điền mặc cho hắn dính chặt trên người mình: "Được."
"Hôm nay không phê duyệt tấu chương." Lương Diệp lẩm bẩm.
Vương Điền vô tư gật đầu: "Không phê duyệt."
Tuy đầu đang đau chết đi được, Lương Diệp vẫn vui vẻ hơn thấy rõ, lầm bầm sai anh làm này làm nọ. Lúc thì đòi ăn nho; lúc thì muốn bánh ngọt; lúc sợ lạnh, đòi khoác áo choàng; lúc lại chê nóng, thích được quạt. Khó chiều cực kỳ.
Khi không nổi giận, Vương Điền siêu tốt tính. Anh kiên nhẫn thỏa mãn mọi yêu cầu của hắn, từ hợp lý đến vô lý, cuối cùng còn dỗ dành người ta ngủ được hơn nửa canh giờ.
Vương Điền ôm Lương Diệp trong lòng, đặt từng nụ hôn lên khóe mắt hắn, phân vân giữa 'đánh thức' và 'để người ta ngủ tiếp' một thoáng rồi lên tiếng: "Lương Diệp."
Lương Diệp đau đầu dữ dội, quằn quại cả buổi trưa, giờ đã cạn kiệt sức lực, chỉ lười biếng cử động mi mắt, ậm ờ "Ừ" một tiếng.
"Tối nay xem ta mặc đồ cưới không?" Vương Điền hôn từ khóe mắt đến vành tai hắn, nhẹ nhàng cạ đầu mũi lên vành tai Lương Diệp: "Nào, tới điện phụ." Lương Diệp uể oải mở mắt, đấu tranh một lát rồi ngang ngược ôm ghì người ta trong lòng: "Hôm khác đi."
"Ta muốn mặc." Giọng nói dịu dàng của Vương Điền chứa đựng sức hấp dẫn tựa sợi lông vũ phớt nhẹ qua hàng mi hắn: "Xem không?"
Lương Diệp gần như tỉnh rụi ngay lập tức, cất giọng khàn khàn: "Xem."
Trong điện phụ rộng lớn và trống trải, bộ đồ cưới đỏ thắm xa hoa được treo trên giá áo tại vị trí chính giữa, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nến ngời ngời. Phượng hoàng vàng rực trên mũ phượng giương cánh như sắp bay đi, tinh xảo nhưng không mất đi khí khái. Trâm vàng khuyên ngọc, châu báu lụa Lăng được bày biện sắp kín cung điện, có thể thấy Lương Diệp thật sự đã bỏ vào đây rất nhiều công sức.
Vương Điền đứng trước giá treo áo cưới của Hoàng hậu. Hoa văn tơ vàng được thêu trên bộ đồ đỏ rực phối kết hợp với họa tiết tại áo cưới của Hoàng đế. Thậm chí Lương Diệp còn cho người thêu đóa sen nhỏ xinh tinh xảo lên.
Anh không thích hoa sen mấy nhưng đây là tấm lòng của Lương Diệp nên anh có thể thích hoa sen nhất.
"Thế nào?" Lương Diệp cười đắc chí với anh, có điều mặt mày hơi tái.
"Đẹp lắm." Vương Điền véo nhẹ lòng bàn tay hắn: "Mặc vào giúp ta."
"Được." Lương Diệp đồng ý cực kỳ dứt khoát.
Tiếc rằng cả hai đều xem nhẹ độ rườm rà của trang phục cưới, mân mê gần mười lăm phút mới mặc được nửa bộ đồ cưới. Vương Điền vỗ về tay hắn: "Thôi, để ta tự mặc, ngươi mặc bộ của ngươi đi."
Lương Diệp bị hất bay tay rất bất mãn: "Trẫm không cần phải mặc."
"Ta muốn xem." Vương Điền gãi cằm hắn: "Mặc vào."
Thế rồi, Lương Diệp cứ vậy mơ màng tới mặc bộ đồ cưới kia của mình vào. Vừa thắt xong đai lưng, hắn đã nghe Vương Điền gọi tên mình.
Lương Diệp ngẩng đầu, đập vào mắt chính là Vương Điền vận bộ đồ cưới đỏ rực đứng trên bậc thềm. Rõ ràng sở hữu chung diện mạo nhưng hắn lại biết rõ đối phương là Vương Điền, khác hẳn với hắn.
Mặt mày Vương Điền lạnh lùng nghiêm túc, anh hơi nghển cằm, vào khoảnh khắc chạm mắt với Lương Diệp, nét cười lại hiện lên nơi đáy mắt anh. Vẻ lạnh nhạt xa cách quanh thân Vương Điền thoáng chốc biến tan: "Đẹp chứ?"
Lương Diệp ngẩn ngơ rất lâu, ánh mắt gần như say mê quyến luyến trên người anh. Mãi sau, hắn mới khàn giọng đáp: "Đẹp."
Vương Điền khẽ cười một tiếng, nhìn Lương Diệp khoác lên mình bộ đồ đỏ bước tới dưới bậc thềm. Anh cúi đầu, nâng cằm hắn, hỏi: "Muốn xem ta tô son không?"
Yết hầu Lương Diệp khẽ động đậy. Hắn vẫn chưa quen với góc độ bị người ta nhìn từ trên xuống, nắm lấy cổ tay Vương Điền, hơi siết, kéo anh xuống thẳng khỏi bậc thềm, để anh ngã vào lòng mình. Hắn đưa tay ấn lên đôi môi mềm ấm của Vương Điền, ánh mắt sâu thăm thẳm, đáp: "Muốn."
"Ngươi giúp ta đi." Vương Điền ngậm lấy ngón tay hắn, cắn với một lực vừa phải.
Lòng bàn tay cọ qua đôi môi, để lại sắc son diễm lệ. Động tác của Lương Diệp vụng về lạ lẫm, Vương Điền ôm cổ hắn, ngồi trên đùi hắn cười đến độ khuyên tai rung rinh.
Bấy giờ, Lương Diệp nào rảnh lo về cơn đau đầu nữa. Hắn siết lấy eo anh bằng một tay, tay còn lại giữ cằm anh, híp mắt: "Không cho cười."
Đôi mắt Vương Điền cong cong. Anh cúi đầu, hôn lên má hắn, để lại một dấu môi son rõ rệt, phản chiếu trọn vẹn qua gương đồng. Lương Diệp chỉ nhìn thoáng qua rồi hơi gượng gạo dời đường nhìn, tai bắt đầu đỏ ửng lên với tốc độ khá dễ thấy.
Vương Điền lập tức cười ngông hơn nữa.
Lương Diệp ngại quá thành giận, dứt khoát đè người ta lên bàn trang điểm.
Nét cười trên gương mặt chưa tan, Vương Điền lại ngửi được loáng thoáng mùi hương quen thuộc nào đó, thái độ bỗng chốc trở nên phức tạp: "Lương Tử Dục, tối nay đáng ra ngươi định làm gì?"
Lương Diệp liều chết không nhận: "Gì cơ?"
Vương Điền híp mắt lại: "Mùi hương này giống hệt mùi hương vào mấy hôm trước. Ngươi đúng là chẳng chừa thói xấu mà."
"Ngươi còn ngửi được ư?" Lương Diệp nhíu mày, hít mạnh vào nhưng vẫn không ngửi thấy gì.
Vương Điền sắp bị hắn chọc tức quá hóa cười: "Ngươi khó kiềm chế đến vậy ư?"
Lương Diệp đè trên người anh, cười giả lả nhìn anh chăm chú, bàn tay táy máy vén làn váy của anh ra, lòng bàn tay thong dong trượt từ đùi anh lên, thản nhiên nói: "Trẫm biết ngươi không ngoan, đồng ý kết hôn với trẫm cũng chẳng thật lòng. Không cần biết ngươi có âm mưu quỷ kế gì, ngươi phải trở thành người của trẫm."
Vương Điền rên rỉ một tiếng: "Cưỡng bức?"
Gương mặt tái nhợt của Lương Diệp chợt ửng hồng mất tự nhiên. Hắn nhếch môi cười: "Ngươi và trẫm... cùng lắm được xem như thông dâm."
Khi bị hắn quăng vào chăn cưới, Vương Điền ngẩn ra. Lương Diệp hơi bực bội cởi áo cưới trên người anh. Có điều kết cấu bộ đồ này rườm rà, cởi lại thành đóng. Vương Điền nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, hòng xoa dịu cơn khô nóng trong cơ thể. Anh nhíu mày: "Hay là cứ thôi đi, đầu ngươi..."
"Trẫm không sao." Lương Diệp không muốn xé rách áo cưới của anh, còn phải mặc vào đại hôn tháng sau, rách là điềm xui. Vương Điền không nhìn nổi nữa, bèn cởi giúp hắn.
Kết quả là ngay sau đó, anh cứ thế nhìn Lương Diệp rút một chiếc hộp nhỏ xinh, tinh xảo và tỏa mùi thơm mát dìu dịu từ tay áo ra.
Biểu cảm trên gương mặt Vương Điền chuyển từ thắc mắc thành cạn lời: "Làm thật à?"
Lương Diệp nhướng mày: "Trẫm sẽ không làm đau ngươi."
Mùi hương thoắt ẩn thoắt hiện trong không khí quấn quýt thiêu đốt con người. Toàn thân Vương Điền vừa khô nóng, vừa mơ màng, xen lẫn là cơn giận vì bị Lương Diệp chứng nào tật nấy chơi xấu. Anh giằng luôn chiếc hộp từ tay Lương Diệp, quyết liệt đè hắn dưới người mình.
Lương Diệp bị đè, mới đầu còn hơi ngẩn ngơ. Hiển nhiên, thằng oắt này đau đầu lắm rồi, chẳng thừa hơi sức vận công ngăn cản mùi hương ấy nên cũng trúng chiêu luôn. Hắn khó chịu nhìn Vương Điền: "Đưa cho trẫm."
"Ngươi không đau đầu à?" Vương Điền cúi xuống, dịu dàng hôn lên khóe mắt hắn, nói với chất giọng trầm khàn quyến rũ: "Để ta tự làm."
Lương Diệp bán tín bán nghi nhìn chằm chằm anh, đầu óc rối bời. Bản năng thôi thúc hắn chống trả, tuy nhiên chẳng mấy, hắn đã được hành động của anh lấy lòng. Vương Điền rất ít khi sử dụng miệng. Sự kích thích này sánh ngang với việc Vương Điền quỳ xuống trước hắn. Lương Diệp vươn tay túm tóc Vương Điền, cảm xúc bực bội vì đầu đau sắp nứt ra đan xen với khoái cảm tột cùng khiến cho mùi hương quẩn quanh chóp mũi càng nồng hơn.
Chẳng biết từ bao giờ, nơi nào đó chợt lạnh. Lương Diệp lập tức tỉnh táo lại, nhất thời nổi giận, vô thức muốn giãy ra nhưng lại e dè chỗ hiểm bị người ta kiểm soát, đành phẫn nộ quát khẽ: "Vương Điền!"
Vương Điền ngẩng đầu, bộ đồ cưới lộng lẫy rườm rà trên người tựa hồ sắp bùng cháy. Anh ngắm nhìn Lương Diệp vừa phẫn nộ, vừa khiếp sợ dưới thân với ánh mắt chăm chú và cuồng si, nở nụ cười tươi quái gở hung hiểm gần như đúc từ cùng khuôn với Lương Diệp: "Ta sẽ không làm ngươi đau."
"Lấy ra..." Gân xanh hằn đầy trên trán Lương Diệp. Rồi bỗng, hắn rên lên một tiếng theo hành động của Vương Điền. Âm thanh kỳ dị ấy khiến vẻ mặt Hoàng đế luôn bễ nghễ trên cao hơi méo xẹo. Hắn nghiến răng nói: "Vương Điền... trẫm thấy ngươi chán sống rồi..."
Đôi môi nhuốm màu son ướt át của Vương Điền ngả ngớn nhếch lên. Anh cúi đầu hôn mái tóc lấm tấm mồ hôi của hắn, thoải mái thở than một tiếng: "Tử Dục... thật là đẹp."
Lương Diệp nghiến răng nghiến lợi, khí thế chết chóc ngập đầy trong mắt. Cơn sướng và cảm giác kích thích lạ lẫm khiến hắn tức sắp xì khói: "Trẫm muốn giết ngươi!"
Vương Điền nắm lấy cổ chân đeo sợi tơ đỏ của hắn, đặt lên đó nụ hôn vừa ngang ngược, vừa dịu dàng.
Phượng hoàng trên áo cưới đỏ rực chực chờ giương cánh bay đi, dây treo ngọc đong đưa lúc nhanh lúc chậm giữa ánh nến. Sáp nến nhỏ giọt chồng đống lên nhau trên giá cắm, chăn cưới mềm mại xõa tung bị ép nhăn nhúm bốn phía, có những ngón tay thon dài nắm chặt lấy nó rồi lại buông ra, khớp xương siết mạnh quá khiến bàn tay trắng nhợt, hằn những sợi gân xanh nhỏ bé, lại bị người ta mạnh mẽ kìm kẹp, tiếp theo bị trói ra sau bằng khăn voan đỏ.
Hộp gỗ nhỏ bị moi rỗng quá nửa văng ra rơi xuống thảm gây ra tiếng vang trong trẻo. Âm thanh ngắn ngủi mới thốt ra đã bị người ta nuốt vào miệng lưỡi, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề đè nén.
Tầng tầng lớp lớp mành rèm buông xuống, thấy độc bóng dáng đong đưa mập mờ.
Nến đỏ rung rinh, đêm xuân ngắn ngủi.
Chẳng qua, đêm Đông tại Đại Đô luôn rất dài.
............................................................
Trầm Yên có lời muốn nói:
Sếp Vương VS Vua Lương.
Tỷ số ván đầu - 1: 0
Có xe nha, chắc chắn có, xong sẽ đăng.
Cơ mà mặc đồ nữ... quả thực không thành vấn đề.
Anh kẹp một quân cờ, đặt xuống bàn cờ: "Nếu ngươi thích thì cứ mặc thôi."
Càng thể hiện sự miễn cưỡng, thằng oắt Lương Diệp này càng hăng hái. Anh mà nói thêm câu "không mặc" là cảm giác sung sướng của hắn có thể phóng đại gấp mấy lần ngay. Vương Điền muốn hắn vui, tuy nhiên không được vui quá.
Quân cờ trong tay Lương Diệp dừng trên bàn cờ, hắn nhướng mày: "Cung nhân đã chuẩn bị xong váy áo và gương lược, đặt ở điện phụ, tối nay thử xem."
Vương Điền khẽ cong môi: "Tối nay?"
Ánh sáng lóe lên tại nơi sâu thẳm trong mắt Lương Diệp, hắn điềm nhiên nói: "Ban ngày trẫm còn phải phê duyệt tấu chương."
Vương Điền kẹp thêm quân cờ nữa: "Ngươi phê duyệt hay ta phê duyệt?"
"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn mặc áo cưới cho trẫm xem thì trẫm sẽ phê duyệt." Lương Diệp định bụng bàn điều kiện với anh.
Vương Điền từ chối cho ý kiến: "Tới lượt ngươi."
Lương Diệp cúi đầu nhìn bàn cờ, thắc mắc: "Ngươi đi nước cờ gì đây?"
"Cờ năm quân." Vương Điền huơ quân cờ trên tay, cười nói: "Đơn giản hơn cờ vây nhiều, ta dạy ngươi."
Việc Lương Diệp canh cánh mãi trong lòng... chủ yếu là do anh dạy người khác trước.
Cờ năm quân đơn giản quá, thành thử Lương Diệp đánh xong một ván là hết hứng, bắt đầu không tuân thủ quy tắc, phá rối Vương Điền. Vương Điền thu hồi quân cờ, hỏi: "Đánh kiểu khác nhé?"
Lương Diệp nhàm chán đánh cờ vây với anh tiếp. Vừa mở màn, Vương Điền đã phát hiện sắc mặt hắn khác thường, bèn áp tay lên trán hắn. Lạnh thấu xương. Tay anh vốn đã lạnh lẽo vào mùa Đông, vậy mà giờ Lương Diệp như thể sắp đóng băng tới nơi.
"Đau đầu à?" Vương Điền lập tức căng thẳng, không còn tâm trí đánh cờ. Anh quay mặt đi toan gọi thái y, lại bị Lương Diệp bịt kín miệng.
"Trẫm không sao." Lương Diệp chậm chạp bỏ tay ra, uể oải nói: "Trẫm uống canh Bạch Ngọc nhiều năm nay, bỗng dưng ngừng uống thì chắc chắn cơn đau đầu sẽ tái phát. Mấy hôm nữa là ổn thôi."
Xưa nay Lương Diệp luôn giỏi chịu đựng, suýt bị một mũi tên đâm xuyên tim mà vẫn có sức vần vò. Chẳng qua, mỗi lần đau đầu, hắn chẳng khác gì quả cà héo vì gặp sương. Vương Điền đã trải nghiệm cảm giác đáng sợ ấy. Dẫu nó chỉ nhoáng qua, anh vẫn biết được thế nào là 'Sống không bằng chết'.
Ngẫm kỹ, Lương Diệp lúc điên rất dè dặt và kìm nén.
Anh thở dài, mặc kệ Lương Diệp vùi đầu bên cổ mình, vòng tay ôm lấy đối phương, từ từ xoa bóp huyệt gáy cho hắn: "Đã để Lý Bộ khám thử chưa?"
"Rồi." Lương Diệp cất lời, cắn lấy một mảng da nhỏ trên cổ anh, lại kìm nén không cắn rách, chỉ khó chịu nhay nghiến.
"Ông ấy nói sao?" Vương Điền thấy hơi lo lắng thật. Uống thứ đó suốt ngần ấy năm, giờ đột nhiên ngừng thì kết quả sẽ không đơn giản là thường xuyên đau đầu như vậy. Lỡ như có tác dụng phụ gì, khiến người ta không sống được lâu hoặc mấy năm sau biến thành tên ngốc mới đáng sợ.
"Không sao hết." Lương Diệp dằn cảm xúc hung tàn bốc lên tự đáy lòng, ghìm sâu độc đang chộn rộn nơi cổ tay và suy nghĩ tối tăm độc ác nào đó xuống.
Muốn Vương Điền đau giống hắn, đau đến hấp hối, rưng rưng nước mắt cầu xin hắn... Như thể làm vậy là cơn đau chẳng chịu đựng nổi ấy sẽ thuyên giảm.
Nhưng không thể.
Lý trí còn sót lại ngăn cản ý tưởng nguy hiểm của hắn. Hắn chưa từng chế ngự hoàn toàn được Vương Điền. Vất vả lắm mới dụ dỗ lừa gạt, thêm phần đe dọa để người ta đồng ý làm Hoàng hậu, tuyệt đối không được thả sâu độc để thất bại trong gang tấc.
Điều duy nhất hắn muốn chính là trói Vương Điền lại bên mình bất chấp mọi chiêu trò. Còn việc Vương Điền có bằng lòng hay không thì hắn không quan tâm. Sớm muộn gì cũng có ngày hắn phải bẻ phăng mọi đôi cánh xung quanh Vương Điền, cắt đứt toàn bộ đường lui của đối phương, để người ta cam lòng quỳ gối dưới chân hắn, tôn kính hắn là chủ.
Hắn nghĩ vậy với ánh mắt tàn độc và được Vương Điền dịu dàng vuốt ve phần đầu đau sắp nứt ra.
Lương Diệp ngẩng mặt nhìn Vương Điền với ánh mắt trĩu nặng. Đôi mắt Vương Điền lại tĩnh lặng hiền hòa, chứa đựng cả phần nhỏ cảm xúc hắn chẳng tài nào thấu hiểu. Ấy không phải vui vẻ, cũng nào phải đau buồn, gần tương tự với lo lắng mà lại rất khác biệt, mang theo một sức mạnh đầy áp bức, khiến người ta không biết phải làm sao.
Hắn đã thấy ánh mắt đó ở Vương Điền vô số lần. Mặc dù không ghét nhưng hắn cũng chẳng thích, thậm chí nó còn làm cho hắn hơi giận dữ.
Vương Điền thương xót xoa đầu hắn, thấy có vẻ người trong lòng đang lơ đễnh, anh không yên lòng cho lắm, quơ tay trước mắt hắn: "Đang nghĩ gì thế?"
Lương Diệp đuối sức gục đầu lên vai anh, cất giọng mệt nhoài: "Tối nay đừng đi."
Giả vờ là thật, đau cũng là thật. Vương Điền mặc cho hắn dính chặt trên người mình: "Được."
"Hôm nay không phê duyệt tấu chương." Lương Diệp lẩm bẩm.
Vương Điền vô tư gật đầu: "Không phê duyệt."
Tuy đầu đang đau chết đi được, Lương Diệp vẫn vui vẻ hơn thấy rõ, lầm bầm sai anh làm này làm nọ. Lúc thì đòi ăn nho; lúc thì muốn bánh ngọt; lúc sợ lạnh, đòi khoác áo choàng; lúc lại chê nóng, thích được quạt. Khó chiều cực kỳ.
Khi không nổi giận, Vương Điền siêu tốt tính. Anh kiên nhẫn thỏa mãn mọi yêu cầu của hắn, từ hợp lý đến vô lý, cuối cùng còn dỗ dành người ta ngủ được hơn nửa canh giờ.
Vương Điền ôm Lương Diệp trong lòng, đặt từng nụ hôn lên khóe mắt hắn, phân vân giữa 'đánh thức' và 'để người ta ngủ tiếp' một thoáng rồi lên tiếng: "Lương Diệp."
Lương Diệp đau đầu dữ dội, quằn quại cả buổi trưa, giờ đã cạn kiệt sức lực, chỉ lười biếng cử động mi mắt, ậm ờ "Ừ" một tiếng.
"Tối nay xem ta mặc đồ cưới không?" Vương Điền hôn từ khóe mắt đến vành tai hắn, nhẹ nhàng cạ đầu mũi lên vành tai Lương Diệp: "Nào, tới điện phụ." Lương Diệp uể oải mở mắt, đấu tranh một lát rồi ngang ngược ôm ghì người ta trong lòng: "Hôm khác đi."
"Ta muốn mặc." Giọng nói dịu dàng của Vương Điền chứa đựng sức hấp dẫn tựa sợi lông vũ phớt nhẹ qua hàng mi hắn: "Xem không?"
Lương Diệp gần như tỉnh rụi ngay lập tức, cất giọng khàn khàn: "Xem."
Trong điện phụ rộng lớn và trống trải, bộ đồ cưới đỏ thắm xa hoa được treo trên giá áo tại vị trí chính giữa, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nến ngời ngời. Phượng hoàng vàng rực trên mũ phượng giương cánh như sắp bay đi, tinh xảo nhưng không mất đi khí khái. Trâm vàng khuyên ngọc, châu báu lụa Lăng được bày biện sắp kín cung điện, có thể thấy Lương Diệp thật sự đã bỏ vào đây rất nhiều công sức.
Vương Điền đứng trước giá treo áo cưới của Hoàng hậu. Hoa văn tơ vàng được thêu trên bộ đồ đỏ rực phối kết hợp với họa tiết tại áo cưới của Hoàng đế. Thậm chí Lương Diệp còn cho người thêu đóa sen nhỏ xinh tinh xảo lên.
Anh không thích hoa sen mấy nhưng đây là tấm lòng của Lương Diệp nên anh có thể thích hoa sen nhất.
"Thế nào?" Lương Diệp cười đắc chí với anh, có điều mặt mày hơi tái.
"Đẹp lắm." Vương Điền véo nhẹ lòng bàn tay hắn: "Mặc vào giúp ta."
"Được." Lương Diệp đồng ý cực kỳ dứt khoát.
Tiếc rằng cả hai đều xem nhẹ độ rườm rà của trang phục cưới, mân mê gần mười lăm phút mới mặc được nửa bộ đồ cưới. Vương Điền vỗ về tay hắn: "Thôi, để ta tự mặc, ngươi mặc bộ của ngươi đi."
Lương Diệp bị hất bay tay rất bất mãn: "Trẫm không cần phải mặc."
"Ta muốn xem." Vương Điền gãi cằm hắn: "Mặc vào."
Thế rồi, Lương Diệp cứ vậy mơ màng tới mặc bộ đồ cưới kia của mình vào. Vừa thắt xong đai lưng, hắn đã nghe Vương Điền gọi tên mình.
Lương Diệp ngẩng đầu, đập vào mắt chính là Vương Điền vận bộ đồ cưới đỏ rực đứng trên bậc thềm. Rõ ràng sở hữu chung diện mạo nhưng hắn lại biết rõ đối phương là Vương Điền, khác hẳn với hắn.
Mặt mày Vương Điền lạnh lùng nghiêm túc, anh hơi nghển cằm, vào khoảnh khắc chạm mắt với Lương Diệp, nét cười lại hiện lên nơi đáy mắt anh. Vẻ lạnh nhạt xa cách quanh thân Vương Điền thoáng chốc biến tan: "Đẹp chứ?"
Lương Diệp ngẩn ngơ rất lâu, ánh mắt gần như say mê quyến luyến trên người anh. Mãi sau, hắn mới khàn giọng đáp: "Đẹp."
Vương Điền khẽ cười một tiếng, nhìn Lương Diệp khoác lên mình bộ đồ đỏ bước tới dưới bậc thềm. Anh cúi đầu, nâng cằm hắn, hỏi: "Muốn xem ta tô son không?"
Yết hầu Lương Diệp khẽ động đậy. Hắn vẫn chưa quen với góc độ bị người ta nhìn từ trên xuống, nắm lấy cổ tay Vương Điền, hơi siết, kéo anh xuống thẳng khỏi bậc thềm, để anh ngã vào lòng mình. Hắn đưa tay ấn lên đôi môi mềm ấm của Vương Điền, ánh mắt sâu thăm thẳm, đáp: "Muốn."
"Ngươi giúp ta đi." Vương Điền ngậm lấy ngón tay hắn, cắn với một lực vừa phải.
Lòng bàn tay cọ qua đôi môi, để lại sắc son diễm lệ. Động tác của Lương Diệp vụng về lạ lẫm, Vương Điền ôm cổ hắn, ngồi trên đùi hắn cười đến độ khuyên tai rung rinh.
Bấy giờ, Lương Diệp nào rảnh lo về cơn đau đầu nữa. Hắn siết lấy eo anh bằng một tay, tay còn lại giữ cằm anh, híp mắt: "Không cho cười."
Đôi mắt Vương Điền cong cong. Anh cúi đầu, hôn lên má hắn, để lại một dấu môi son rõ rệt, phản chiếu trọn vẹn qua gương đồng. Lương Diệp chỉ nhìn thoáng qua rồi hơi gượng gạo dời đường nhìn, tai bắt đầu đỏ ửng lên với tốc độ khá dễ thấy.
Vương Điền lập tức cười ngông hơn nữa.
Lương Diệp ngại quá thành giận, dứt khoát đè người ta lên bàn trang điểm.
Nét cười trên gương mặt chưa tan, Vương Điền lại ngửi được loáng thoáng mùi hương quen thuộc nào đó, thái độ bỗng chốc trở nên phức tạp: "Lương Tử Dục, tối nay đáng ra ngươi định làm gì?"
Lương Diệp liều chết không nhận: "Gì cơ?"
Vương Điền híp mắt lại: "Mùi hương này giống hệt mùi hương vào mấy hôm trước. Ngươi đúng là chẳng chừa thói xấu mà."
"Ngươi còn ngửi được ư?" Lương Diệp nhíu mày, hít mạnh vào nhưng vẫn không ngửi thấy gì.
Vương Điền sắp bị hắn chọc tức quá hóa cười: "Ngươi khó kiềm chế đến vậy ư?"
Lương Diệp đè trên người anh, cười giả lả nhìn anh chăm chú, bàn tay táy máy vén làn váy của anh ra, lòng bàn tay thong dong trượt từ đùi anh lên, thản nhiên nói: "Trẫm biết ngươi không ngoan, đồng ý kết hôn với trẫm cũng chẳng thật lòng. Không cần biết ngươi có âm mưu quỷ kế gì, ngươi phải trở thành người của trẫm."
Vương Điền rên rỉ một tiếng: "Cưỡng bức?"
Gương mặt tái nhợt của Lương Diệp chợt ửng hồng mất tự nhiên. Hắn nhếch môi cười: "Ngươi và trẫm... cùng lắm được xem như thông dâm."
Khi bị hắn quăng vào chăn cưới, Vương Điền ngẩn ra. Lương Diệp hơi bực bội cởi áo cưới trên người anh. Có điều kết cấu bộ đồ này rườm rà, cởi lại thành đóng. Vương Điền nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, hòng xoa dịu cơn khô nóng trong cơ thể. Anh nhíu mày: "Hay là cứ thôi đi, đầu ngươi..."
"Trẫm không sao." Lương Diệp không muốn xé rách áo cưới của anh, còn phải mặc vào đại hôn tháng sau, rách là điềm xui. Vương Điền không nhìn nổi nữa, bèn cởi giúp hắn.
Kết quả là ngay sau đó, anh cứ thế nhìn Lương Diệp rút một chiếc hộp nhỏ xinh, tinh xảo và tỏa mùi thơm mát dìu dịu từ tay áo ra.
Biểu cảm trên gương mặt Vương Điền chuyển từ thắc mắc thành cạn lời: "Làm thật à?"
Lương Diệp nhướng mày: "Trẫm sẽ không làm đau ngươi."
Mùi hương thoắt ẩn thoắt hiện trong không khí quấn quýt thiêu đốt con người. Toàn thân Vương Điền vừa khô nóng, vừa mơ màng, xen lẫn là cơn giận vì bị Lương Diệp chứng nào tật nấy chơi xấu. Anh giằng luôn chiếc hộp từ tay Lương Diệp, quyết liệt đè hắn dưới người mình.
Lương Diệp bị đè, mới đầu còn hơi ngẩn ngơ. Hiển nhiên, thằng oắt này đau đầu lắm rồi, chẳng thừa hơi sức vận công ngăn cản mùi hương ấy nên cũng trúng chiêu luôn. Hắn khó chịu nhìn Vương Điền: "Đưa cho trẫm."
"Ngươi không đau đầu à?" Vương Điền cúi xuống, dịu dàng hôn lên khóe mắt hắn, nói với chất giọng trầm khàn quyến rũ: "Để ta tự làm."
Lương Diệp bán tín bán nghi nhìn chằm chằm anh, đầu óc rối bời. Bản năng thôi thúc hắn chống trả, tuy nhiên chẳng mấy, hắn đã được hành động của anh lấy lòng. Vương Điền rất ít khi sử dụng miệng. Sự kích thích này sánh ngang với việc Vương Điền quỳ xuống trước hắn. Lương Diệp vươn tay túm tóc Vương Điền, cảm xúc bực bội vì đầu đau sắp nứt ra đan xen với khoái cảm tột cùng khiến cho mùi hương quẩn quanh chóp mũi càng nồng hơn.
Chẳng biết từ bao giờ, nơi nào đó chợt lạnh. Lương Diệp lập tức tỉnh táo lại, nhất thời nổi giận, vô thức muốn giãy ra nhưng lại e dè chỗ hiểm bị người ta kiểm soát, đành phẫn nộ quát khẽ: "Vương Điền!"
Vương Điền ngẩng đầu, bộ đồ cưới lộng lẫy rườm rà trên người tựa hồ sắp bùng cháy. Anh ngắm nhìn Lương Diệp vừa phẫn nộ, vừa khiếp sợ dưới thân với ánh mắt chăm chú và cuồng si, nở nụ cười tươi quái gở hung hiểm gần như đúc từ cùng khuôn với Lương Diệp: "Ta sẽ không làm ngươi đau."
"Lấy ra..." Gân xanh hằn đầy trên trán Lương Diệp. Rồi bỗng, hắn rên lên một tiếng theo hành động của Vương Điền. Âm thanh kỳ dị ấy khiến vẻ mặt Hoàng đế luôn bễ nghễ trên cao hơi méo xẹo. Hắn nghiến răng nói: "Vương Điền... trẫm thấy ngươi chán sống rồi..."
Đôi môi nhuốm màu son ướt át của Vương Điền ngả ngớn nhếch lên. Anh cúi đầu hôn mái tóc lấm tấm mồ hôi của hắn, thoải mái thở than một tiếng: "Tử Dục... thật là đẹp."
Lương Diệp nghiến răng nghiến lợi, khí thế chết chóc ngập đầy trong mắt. Cơn sướng và cảm giác kích thích lạ lẫm khiến hắn tức sắp xì khói: "Trẫm muốn giết ngươi!"
Vương Điền nắm lấy cổ chân đeo sợi tơ đỏ của hắn, đặt lên đó nụ hôn vừa ngang ngược, vừa dịu dàng.
Phượng hoàng trên áo cưới đỏ rực chực chờ giương cánh bay đi, dây treo ngọc đong đưa lúc nhanh lúc chậm giữa ánh nến. Sáp nến nhỏ giọt chồng đống lên nhau trên giá cắm, chăn cưới mềm mại xõa tung bị ép nhăn nhúm bốn phía, có những ngón tay thon dài nắm chặt lấy nó rồi lại buông ra, khớp xương siết mạnh quá khiến bàn tay trắng nhợt, hằn những sợi gân xanh nhỏ bé, lại bị người ta mạnh mẽ kìm kẹp, tiếp theo bị trói ra sau bằng khăn voan đỏ.
Hộp gỗ nhỏ bị moi rỗng quá nửa văng ra rơi xuống thảm gây ra tiếng vang trong trẻo. Âm thanh ngắn ngủi mới thốt ra đã bị người ta nuốt vào miệng lưỡi, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề đè nén.
Tầng tầng lớp lớp mành rèm buông xuống, thấy độc bóng dáng đong đưa mập mờ.
Nến đỏ rung rinh, đêm xuân ngắn ngủi.
Chẳng qua, đêm Đông tại Đại Đô luôn rất dài.
............................................................
Trầm Yên có lời muốn nói:
Sếp Vương VS Vua Lương.
Tỷ số ván đầu - 1: 0
Có xe nha, chắc chắn có, xong sẽ đăng.
Danh sách chương