Thấy Dạ Phong nhíu mày, lòng dạ Lê Gia Bảo lập tức hoảng hốt, cậu toang chống tay ngồi dậy nhưng bị anh ta đè xuống nghiêm nghị nói:
“Anh vẫn chưa khám xong, em nằm yên đi.


Lê Gia Bảo căn bản không tin anh ta sẽ có lòng tốt giúp mình, mặc dù bụng đang đau nhói nhưng cậu vẫn kiên trì ngồi dậy lấy điện thoại gọi cho Lâm Tử Sâm.

Anh không đến đón cậu được thì cấp dưới của anh tới đón, mặc kệ là ai, chỉ cần tách cậu ra khỏi Dạ Phong là được.

Tuy nhiên điện thoại đã bị Dạ Phong nhanh tay đoạt đi, điều này khiến cậu càng thêm sợ hãi.

Cậu ôm bụng lùi vào góc tường, sau đó hét lên:
“Cha ơi mẹ ơi cứu con!”
Ông Hữu, bà Julia và Lê Vệ Ca vốn chờ bên ngoài vội vàng tông cửa xông vào thì thấy cảnh tượng Lê Gia Bảo đang trốn tránh Dạ Phong, họ đồng loạt bước nhanh tới chỗ của cậu, bà Julia hỏi:
“Con sao vậy Bảo?”
Lê Gia Bảo trốn trong lòng ngực của bà, run rẩy nói:
“Anh ta là kẻ xấu xa biến thái, mẹ mau gọi cho Tử Sâm tới ngay đi, con sợ anh ta sẽ làm hại gia đình mình.


Lê Vệ Ca không vui lên tiếng:
“Anh hai, anh bị tên Lâm Tử Sâm tẩy não rồi hả? Anh Phong tốt như vậy, giúp mẹ hết bệnh đoạn tụ với gia đình, anh không cảm ơn anh ấy thì thôi sao lại vu khống người ta.


Theo suy nghĩ của cậu ấy, anh hai chắc chắn đã bị Lâm Tử Sâm uy hiếp, đã bao lần cậu ấy khuyên cậu tìm Dạ Phong giúp đỡ mà cậu không nghe, bây giờ thì hay rồi, não cũng bị tẩy luôn.


Lê Gia Bảo không ngừng kêu la khiến ông Hữu và bà Julia lúng túng, Dạ Phong nháy mắt ra hiệu cho Lê Vệ Ca, cậu ta lập tức hiểu ý rồi luồng tay ra sau cổ của anh ta.

Ngay sau đó Lê Gia Bảo cảm nhận được cơn đau châm chích ở sau gáy rồi toàn thân xụi lơ không còn sức lực chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mẹ và em trai đặt mình xuống giường, sau đó nghe lời Dạ Phong đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Dạ Phong và Lê Gia Bảo, anh ta thuần thục lấy túi dịch và kim tiêm ra truyền dịch cho cậu, không bao lâu sau bụng của cậu thật sự không còn đau nữa.

Thuốc tê liệt trong người Lê Gia Bảo dần mất đi tác dụng, cậu lấy lại quyền khống chế cơ thể xong cũng không còn phản ứng kịch liệt như vừa rồi mà chỉ dùng ánh mắt căm tức nhìn Dạ Phong.

Rõ ràng cậu đã từng tin tưởng nhân phẩm của anh ta như vậy, thậm chí còn tình nguyện sống cùng anh ta, kết quả em gái anh ta muốn mổ bụng cậu ra lấy con của cậu đi thí nghiệm, còn anh ta thì nhẫn tâm muốn hại chết bé Đậu chỉ vì muốn giữ cậu bên cạnh, bản chất vặn vẹo thế này cậu nuốt không trôi.

Dạ Phong ngồi bên giường bệnh, thở dài nói:
“Đứa bé trong bụng em rất không ổn.


Đâu phải chỉ không ổn, nó vốn nên được lấy ra từ sớm bởi vì nó sẽ không sống cho đến khi sinh ra, nếu ở lâu trong cơ thể mẹ có thể khiến cậu gặp nguy hiểm.

Lê Gia Bảo vừa nghe anh ta nói vậy lập tức nổi giận quát:
“Nó bị như vậy không phải do em gái của anh gây ra? Cô ta đã tiêm thuốc độc vào người của tôi rồi còn muốn mổ bụng lấy con tôi ra nữa đấy.


Dạ Phong thoáng ngạc nhiên, anh ta thật sự không biết chuyện này, kể từ sau khi Lê Gia Bảo bị Lâm Tử Sâm đưa đi, anh ta chỉ lo tìm mọi cách để tiếp cận cậu, hoàn toàn không chú ý đến Dạ Nguyệt.

Sắc mặt anh ta trầm xuống, nghiêm túc nói:
“Đây là lỗi của anh, anh sẽ trả công bằng cho anh.

Nhưng Gia Bảo, em cũng nói em bị tiêm thuốc độc, đứa nhỏ đã nhiễm độc vốn không nên sống trong cơ thể mẹ, chuyện này Lâm Tử Sâm không thể không biết, vậy mà anh ta vẫn để em mang thai sao?”
“Câm miệng!”
Lê Gia Bảo đặc biệt nhạy cảm với những ai có ý đồ cướp đi con của cậu, càng khỏi nói tới kẻ gián tiếp khiến con cậu gặp nguy hiểm như Dạ Phong.

Nhưng Dạ Phong căn bản không quan tâm đến sự tức giận của cậu mà nói tiếp:
“Lâm Tử Sâm chỉ đang lợi dụng em sinh đứa nhỏ ra, hoàn toàn không nghĩ đến an nguy của em, Gia Bảo, anh ta không yêu em đâu, hãy đi với anh.


“Ha ha…”
Lê Gia Bảo nở nụ cười chua xót, trong đôi mắt đỏ hoe chứa đầy sự phẫn nộ.

“Anh nói đúng, có thể Lâm Tử Sâm không yêu tôi nhưng anh ấy yêu con của mình, anh ấy sẽ bảo vệ chúng khỏi tay kẻ biến thái như anh.

Dạ Phong, sau bao chuyện mà anh đã làm, anh nghĩ tôi còn có thể yên tâm ở bên anh sao?”
Trước những câu nói nặng nề của Lê Gia Bảo, Dạ Phong không tức giận mà chỉ đáp:
“Anh tự nhận mình chưa làm gì có lỗi với em, có lỗi với tình yêu mình dành cho em cả.



Anh ta cố tình che mắt Lâm Tử Sâm về hai vụ bắt cóc, dẫn bé Đậu vào rừng để nó tự sinh tự diệt đều xuất phát từ tình yêu dành cho Lê Gia bảo, anh ta chỉ cần cậu, những người khác có hay không đều được.

“Cút! Cút ngay cho tôi!”
Hiện tại Lê Gia Bảo chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, Dạ Phong nhân danh tình yêu mà làm hại con của cậu khiến cậu sinh ra ảo giác rằng mình cũng là nguyên nhân đẩy các con vào chỗ nguy hiểm.

Cậu không bao giờ muốn nhìn thấy người đàn ông máu lạnh vô tình này thêm lần nào nữa.

Dạ Phong yêu Lê Gia Bảo, nên cậu bảo anh ta cút anh ta sẽ cút, vì vậy anh ta đứng dậy, điềm nhiên nói:
“Em phải đề phòng Lâm Tử Sâm, có chuyện gì hãy gọi cho anh, anh sẽ lập tức đến đưa em đi.


“Cút!”
Lê Gia Bảo ném cái ly trên bàn bên cạnh giường về phía đối, anh ta cũng không tránh cứ thể để cái ly đập vào người mình.

“Hãy nhớ đến lời anh nói.


Sau đó anh ta xoay người rời đi mặc cho ông Hữu và Lê Vệ Ca ra sức giữ anh ta lại.

Lê Vệ Ca xông vào phòng chất vấn Lê Gia Bảo:
“Anh Phong đã giúp anh ổn định thai vị, sao anh còn đuổi người ta đi, em thấy anh càng lúc càng kỳ cục rồi đó.


“Vệ Ca! Không được hỗn với anh.

” Ông Hữu quát.

Sau đó ông quay sang hỏi con trai lớn:
“Có phải hai đứa có hiểu lầm gì hay không?”
Dạ Phong tốt với gia đình ông như vậy, mấy đứa nhỏ cũng thân thiết, tại sao nói trở mặt là trở mặt vậy chứ?
Lê Gia Bảo không định giấu giếm nữa, dù sao cậu cũng sắp vào trung tâm y học đế quốc dưỡng thai rồi, nếu không nói rõ cậu sợ gia đình mình sẽ bị Dạ Phong lừa.


“Lúc bọn bắt cóc phóng hỏa đốt nhà hoang chính Dạ Phong đã cứu con đi, nhưng đó là kế hoạch do anh ta sắp xếp, cả cái xác kia cũng là người vô tội bị anh ta giết chết.

Còn nữa, chính tay anh ta đã dẫn bé Đậu vào rừng rồi bỏ mặc thằng bé ở đó không màng sống chết, một người tàn nhẫn biến thái như vậy, sao con còn dám tiếp xúc với anh ta chứ?”
Ba người nghe vậy đều vô cùng hoảng hốt, Lê Vệ Ca lắc đầu tỏ vẻ không tin mà gào lên:
“Không thể nào, anh Phong không phải loại người như vậy! Có phải đây là những lời Lâm Tử Sâm nói cho anh nghe hay không? Anh ta chỉ đang lừa gạt anh thôi.


“Đủ rồi Vệ Ca!”
Lê Gia Bảo xoa trán, đứa em trai này quá thần tượng Dạ Phong nên nhất thời khó mà chấp nhận được sự thật.

“Tùy em muốn tin hay không cũng được, chính miệng bé Đậu nói Dạ Phong dẫn nó vào rừng chẳng lẽ là Tử Sâm dạy nó nói dối? Còn cái xác kia cũng là giả hay sao? Vệ Ca, em lớn rồi, nên có phán đoán riêng cho mình.


Lê Vệ Ca bịt tai lại la hét:
“Em không tin, tuyệt đối không tin!”
Sau đó chạy đi mất, ông Hữu và bà Julia nhìn nhau rồi đồng loạt thở dài.

Họ tin lời Lê Gia Bảo nói, xem ra sau này họ nên cắt đứt lui tới với Dạ Phong thì hơn.

Sau khi nghỉ ngơi đến khi khỏe hẳn, Lê Gia Bảo ngồi xe trở về dinh thự, trên đường đi cậu sờ bụng mình, trong đầu không sao quên được lời Dạ Phong nói.

Nếu đứa nhỏ thật sự khó giữ, tại sao Lâm Tử Sâm không nói cho cậu biết?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện