Lê Gia Bảo ôm khoang nuôi cấy khóc một hồi lâu cộng thêm thuốc gây tê vẫn còn tác dụng nên cả người cậu đều mệt rã rời, cậu như người mất hồn lẩm bẩm câu xin lỗi, Kevin đứng bên cạnh David vốn đang tức giận nhìn thấy cảnh này cũng không đành lòng.

Nói gì thì cậu cũng chỉ vì quá yêu con của mình, nếu lúc trước hai vợ chồng chịu ngồi lại nói chuyện với nhau thì tốt rồi.

Không biết suy nghĩ thế nào, Kevin lên tiếng khuyên nhũ:
“Hiện tại lực lượng cảnh sát và quân đội đang ra sức tìm kiếm thiếu tướng, điều đáng mừng là bên dưới vực thẳm có nước, cơ hội sống sót của thiếu tướng vẫn còn rất cao.


Nhưng Lê Gia Bảo vẫn không thể vực dậy tinh thần, hơn ai hết cậu biết rõ tình trạng của anh, không nói đến việc anh bị tiêm một lượng lớn thuốc gây tê không thể cử động, chỉ dựa vào quả bom quấn chặt trên người anh thôi cũng đủ khiến anh mất mạng rồi.

Là cậu đã hại chết anh, hại chết cha của hai đứa nhỏ.

Kevin thấy không thể trấn an cậu bèn nói thử:
“Anh có muốn tới gặp bé Đậu không? Thằng bé chắc nhớ anh nhiều lắm.


Bé Đậu!
Lê Gia Bảo ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn vương giọt lệ.

Kevin nhẹ nhàng thở ra một hơi, trước khi biết được tin tức chính xác của thiếu tướng, họ vẫn phải bảo vệ vợ con của anh.

“Anh vẫn còn hai đứa con cầm chăm sóc, đừng đau lòng quá độ.


Sau đó anh ta huých tay khều David bảo anh ấy nói gì đó để an ủi Lê Gia Bảo đi, anh ấy thở hắt ra một hơi rồi nói:

“Kế hoạch lần này là do Dạ Phong bày ra, thời gian này có lẽ gã sẽ tìm cách gặp anh hoặc tiếp cận bé Đậu, anh và hai đứa nên chấp nhận sống dưới sự bảo hộ của quân đội.


Kevin trợn mắt, nghiến răng trừng David.

“Nói cái gì vậy? Không biết nói chuyện thì ngậm miệng vào.


David liếc xéo alpha ngốc bên cạnh mình rồi không nói gì nữa mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lê Gia bảo, anh ấy tin chắc cậu hiểu ý của mình.

Quả nhiên ánh mắt của Lê Gia Bảo hiện lên sự quyết liệt.

Tất cả mọi chuyện đều do cậu mà ra, để bảo vệ hai đứa nhỏ và người nhà của mình, cậu cần thiết phải tự mình đi giải quyết.

Kevin ngập ngừng lên tiếng:
“Hay là tôi đưa bé Đậu…”
“Đưa tôi đến đồn cảnh sát đi.


Lê Gia Bảo đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời của Kevin, anh ta ngây ngốc không hiểu chuyện gì, chỉ có David cong môi, nét mặt cũng nhu hòa hơn nhiều.

Anh ấy hy vọng phu nhân thiếu tướng nên có chút bản lĩnh, nếu không sau này không có thiếu tướng bên cạnh, quân đội cũng không thể bảo vệ cha con cậu mãi thì cậu sẽ không thể sinh tồn trong xã hội khắc nghiệt này được.

Sau đó Kevin vẫn đưa Lê Gia Bảo đến đồn cảnh sát rồi rời đi, cậu nhờ cảnh sát gọi cho Dạ Phong đến đón mình.

Chưa tới mười phút Dạ Phong đã tới đưa cậu vào xe, trên đường đi anh ta liên tục nhìn sang cậu, trên mặt không giấu được sự vui mừng.

Khi về tới biệt thự riêng, anh ta cười nói:
“May mắn em không sao.

Thật không ngờ Lâm Tử Sâm lại mang người theo, anh nên sớm biết loại người mưu mô như gã tuyệt đối sẽ không giữ lời hứa mà ngăn không cho em làm chuyện nguy hiểm.

Gia Bảo, cho anh xin lỗi nhé.


Dứt câu anh ta nắm lấy tay của Lê Gia Bảo nhưng bị cậu nhanh chóng rút ra, khuôn mặt lạnh tanh hỏi:
“Anh nói Lâm Tử Sâm hại chết cha mẹ của em còn ham muốn em thì sao lại đồng ý đến để nộp mạng chứ?”
Dạ Phong bị cậu hất tay cũng không giận, trên mặt vẫn treo một nụ cười ôn hòa đáp:
“Có lẽ gã quá tự phụ vào bản lĩnh của mình và nghĩ rằng sau vụ việc bắt cóc này em sẽ thuộc về gã, em cũng biết gã bá đạo đến mức nào mà.


Lê Gia Bảo cụp mắt xoay người đi đến tủ rượu, cầm lấy một chai rượu đắt tiền rót ra ly đưa cho Dạ Phong rồi hỏi tiếp:
“Trước kia hai ta quen biết nhau như thế nào vậy? Làm sao chúng ta lại yêu nhau?”
Dạ Phong giơ tay nhận lấy ly rượu, nhìn màu rượu đỏ au bên trong, đôi mắt của anh ta lập lòe ánh sáng không biết đang nghĩ đến điều gì.

“Anh yêu em ngay từ lúc chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ mới lớn, nụ cười của em thật thuần khiết khiến anh mê đắm không thể dời mắt được.


Cũng vì em mà anh phấn đấu trở thành alpha ưu tú để sau này em phải tự hào về anh.


Anh ta ngẩng đầu lên, biểu cảm cực kỳ chân thành:
“Vì có được em anh có thể làm bất cứ điều gì, người ngoài nói anh là kẻ điên anh cũng nhận, đối với anh những người khác không quan trọng, anh chỉ cần em thôi.


“Ha ha…”
Lê Gia Bảo bật cười, nước mắt không tự chủ rơi xuống, cậu có thể cảm nhận được người đàn ông trước mắt yêu mình, nhưng nó quá nặng nề đáng sợ, cậu gần như mất hết tất cả chỉ vì thứ tình yêu bệnh hoạn này.

Con của cậu, chồng của cậu đều bị anh ta hại chỉ vì muốn có được cậu, anh ta đang biến cậu trở thành tội nhân cả đời này không được sống yên ổn.

Tình yêu ích kỷ như vậy, cậu thật sự rất sợ hãi.

Dạ Phong đứng dậy muốn lau nước mắt trên gò má của Lê Gia Bảo nhưng bị cậu tránh né thậm chí còn lùi về phía sau.

Bàn tay của anh ta khựng lại ở không trung sau cùng bất lực buông thõng xuống.

Anh ta thua rồi!
“Gia Bảo, biết bao lần anh nghĩ nếu năm xưa mình thổ lộ nỗi lòng với em sớm hơn thì có khi nào hai ta đã có thật nhiều con cái rồi không?”
Tất cả đều là lỗi của anh ta, nếu năm đó anh ta đến trước thì có khi bây giờ anh ta và cậu đã trở thành vợ chồng thật sự rồi, làm gì tới lượt Lâm Tử Sâm nhúng chàm.

Nhìn vào ánh mắt tràn ngập sự điên loạn và khốn cùng của Dạ Phong, Lê Gia Bảo nói:
“Đó là duyên phận, anh không thể cưỡng cầu.


Cậu nhìn vào ly rượu trong tay anh ta, lạnh nhạt nói:
“Lâm Tử Sâm rơi xuống vực lành ít dữ nhiều, chúng ta uống rượu chúc mừng đi.


Dạ Phong nhìn cậu, mỉm cười hỏi:

“Em thật sự muốn anh uống ly rượu này sao?”
Mặc dù đang mỉm cười nhưng khóe môi của anh ta lại lộ ra sự bi thương và tuyệt vọng, anh ta chờ đợi Lê Gia Bảo sẽ cho anh ta một chút ấm áp của tình yêu nhưng cậu nhẫn tâm quá, giẫm nát trái tim vốn đã chịu nhiều tổn thương của anh ta rồi.

Lê Gia Bảo gật đầu.

“Đúng vậy.


Dạ Phong không nói hai lời uống sạch ly rượu, ngay sau đó trước mắt anh ta mờ dần, cuối cùng ngã xuống sô pha bất tỉnh nhân sự.

Lê Gia Bảo tiến vào phòng riêng lục lọi bằng chứng phạm tội và thông tin của những thí nghiệm phi nhân đạo của anh ta rồi rời khỏi biệt thự, cậu sẽ không giết anh ta mà sẽ giao cho pháp luật trừng trị, như thế sau này cậu và con của cậu sẽ được an toàn.

Mà lúc này Lê Gia Bảo không hề biết rằng người đàn ông đang ngồi trên sô pha đã mở mắt ra nhìn theo bóng lưng của cậu.

Thân là người lăn lộn nhiều năm trong xã hội ăn thịt người lại sở hữu một công trình nghiên cứu đồ sộ, Dạ Phong đã sớm miễn dịch với các loại thuốc mê.

Hơn nữa bằng chứng phạm tội gì đó không thể dễ dàng để người khác biết, nhưng anh ta vẫn nói cho cậu vị trí của nó giống như cố chấp nhận định rằng cậu sẽ mãi đứng về phía mình vậy.

Nhưng mà…
Gia Bảo, đến phút cuối em vẫn không thương anh dù chỉ một chút thôi sao?
Dạ Phong rút khẩu súng trong áo khoác ra rồi đặt nòng súng lên thái dương, sau đó nhắm mắt lại.

Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ nhanh chân hơn đoạt được trái tim của em.

Gia Bảo của anh…


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện