Vào lúc 7 giờ 55, khi Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên cùng đến địa điểm tập hợp theo thông báo hôm trước, họ phát hiện bốn người còn lại đã đến từ trước và đang trò chuyện vui vẻ.
Thấy Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên đến gần, Hạ Tuyên Như nhỏ giọng "Oa" một tiếng, gương mặt phấn khích nói: "Thầy Tịch và Miểu Miểu lại mặc đồ đôi! Thật là hợp nhau quá đi!"
Thời tiết ở Côn Thành không giống như ở Dương Thành. Mặc dù bây giờ đã là tháng bảy nhưng Côn Thành vẫn không quá nóng, và nhiệt độ buổi sáng và tối chênh lệch đáng kể so với ban ngày. Ban ngày có thể miễn cưỡng mặc áo ngắn tay nhưng sáng sớm nếu không khoác áo ngoài sẽ rất lạnh.
Ôn Miểu Miểu vốn đã định rời đi nhưng bị Tịch Mộ Yên giữ lại và khoác cho cậu một chiếc áo khoác.
Nhớ lại lúc Tịch Mộ Yên đưa áo khoác cho mình...
Ôn Miểu Miểu vẫn không thể ngăn được trái tim đập mạnh và mặt đỏ bừng.
Khi đó, Tịch Mộ Yên lấy ra hai chiếc áo khoác giống hệt nhau từ trong túi, hắn nhẹ nhàng đưa từng chiếc lên mũi ngửi thử, sau đó khóe môi khẽ cong lên, không chút do dự đưa một chiếc cho Ôn Miểu Miểu.
Ôn Miểu Miểu ban đầu nghĩ rằng Tịch Mộ Yên đang phân biệt áo khoác của mình bằng cách ngửi mùi hương tin tức tố còn sót lại. Vì vậy, khi nhận áo khoác, Ôn Miểu Miểu cũng đặt lên mũi ngửi thử. Nhưng cậu không hề ngửi thấy mùi tin tức tố của mình mà chỉ cảm nhận được hương Brandy đậm đà.
Ôn Miểu Miểu ngơ ngác, chớp mắt một lúc rồi nhỏ giọng hỏi: "Tịch... Anh Tịch, đây có phải là áo em mặc hôm qua không?"
Động tác mặc áo của Tịch Mộ Yên khựng lại một chút, hắn hạ mắt nhìn Ôn Miểu Miểu, cười mỉm hỏi: "Em có để ý nếu anh mặc qua áo của em không?"
Ôn Miểu Miểu sững người, sau đó nhận ra Tịch Mộ Yên hoàn toàn không nhầm áo, mà cố tình đưa áo của hắn cho mình. Cả người cậu ngay lập tức nóng bừng lên.
"Không sao đâu!" Ôn Miểu Miểu vội lắc đầu, sợ Tịch Mộ Yên hiểu lầm. Sau một lúc do dự, cậu nhịn cảm giác ngại ngùng và nói với giọng nhỏ nhẹ nhưng rất nghiêm túc: "Em... em thích mặc áo anh mặc qua."
Ôn Miểu Miểu không hiểu tại sao sau khi nghe câu nói này, Tịch Mộ Yên lại im lặng trong chốc lát, hình như đang nuốt xuống điều gì đó.
Trước khi Ôn Miểu Miểu kịp nghĩ thêm, Tịch Mộ Yên đã tiến đến kéo khóa áo cho cậu, giọng trầm trầm nói: "Anh cũng thích."
Ôn Miểu Miểu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cậu không rõ liệu Tịch Mộ Yên đang nói rằng:
"Anh cũng thích mặc đồ của em."
Hay là: "Anh cũng thích em mặc đồ của anh."
Dù là câu nào, Ôn Miểu Miểu cũng thấy thẹn thùng và bối rối.
Giờ đây, nghe Hạ Tuyên Như nhắc đến chuyện áo khoác, Ôn Miểu Miểu lại cảm thấy cơ thể bắt đầu toát mồ hôi.
Nhưng so với sự ngượng ngùng của cậu, Tịch Mộ Yên vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
"Cảm ơn." hắn mỉm cười đặc trưng với Hạ Tuyên Như, nhẹ nhàng nói: "Cô và chị Lăng cũng rất hợp nhau."
Lăng Lam nhướn mày nhìn Tịch Mộ Yên, lộ ra ánh mắt kiểu "Anh đúng là tinh mắt", sau đó cô ôm lấy eo Hạ Tuyên Như và dịu dàng nói: "Tiểu Như à, ngày mai em cũng mặc áo khoác của chị nhé."
Gương mặt Hạ Tuyên Như ngay lập tức đỏ bừng, gật đầu dựa vào lòng Lăng Lam.
Kỳ Dã cũng không nhịn được mà nói: "Ngày mai tôi và A Ngôn cũng sẽ đổi áo khoác!"
Nhưng trước khi Hàn Ngôn kịp nói gì, Lăng Lam đã bật cười: "Hai người có hình thể quá giống nhau, đổi áo chúng tôi cũng chẳng nhận ra được."
Không còn cách nào khác, hai Alpha đành vậy. Dù Hàn Ngôn có vẻ gầy hơn Kỳ Dã, nhưng anh ta vẫn đủ cao và khung xương Alpha thì không thể thay đổi.
Mọi người cười ầm lên. Tần Cầm vẫn chưa đến nên cuộc trò chuyện tiếp tục.
Tịch Mộ Yên dường như không để ý hỏi: "Mọi người đã ăn sáng chưa?"
Ngay khi hắn nói xong, Hạ Tuyên Như và Kỳ Dã, những người không quá thân với hắn không để ý, nhưng Lăng Lam và Hàn Ngôn lập tức nhìn hắn như thể hắn là người ngoài hành tinh.
"Ảnh đế Tịch bỗng dưng quan tâm đến "dân tình" như vậy à." Hàn Ngôn trêu chọc: "Tôi thật không quen."
"Đúng rồi đấy!" Lăng Lam lập tức đồng tình: "Tiểu Tịch, anh có biết không, trước đây mỗi khi đóng phim chung với anh, mỗi lần anh hỏi tôi "ăn cơm chưa", câu tiếp theo chắc chắn là "đến đối diễn nào"".
Mọi người lại cười lớn, Ôn Miểu Miểu cũng không nhịn được mà khẽ cười.
Cậu thậm chí có thể tưởng tượng Tịch Mộ Yên trên phim trường với nụ cười đó nói: "Ăn cơm chưa? Đến đối diễn nào", vì trước đây...
Trước đây Tịch Mộ Yên cũng hay nói với cậu: "Ăn xong chưa? Đến làm bài tập nào."
Mỗi khi nghe như vậy, Ôn Miểu Miểu đều cảm thấy Tịch Mộ Yên giống như giáo viên chủ nhiệm!Ôn Miểu Miểu không nhịn được, chia sẻ suy nghĩ này với Tịch Mộ Yên.
Tịch Mộ Yên lập tức nheo mắt lại, trầm giọng hỏi: "Miểu Miểu, em từng gặp giáo viên chủ nhiệm nào đẹp trai như anh chưa?"
Ôn Miểu Miểu lập tức tỉnh táo lại ——
Đúng rồi, làm gì có giáo viên chủ nhiệm nào đẹp trai như Tịch Mộ Yên? Không thể có được! Bị Hàn Ngôn và Lăng Lam trêu ghẹo như vậy, Tịch Mộ Yên không hề tỏ ra ngượng ngùng, ngược lại hắn chỉ cười nhẹ nói: "Thỉnh thoảng cũng muốn quan tâm một chút mà."
"Thôi miễn nói chuyện bữa sáng." Kỳ Dã than thở: "Cái căn nhà gỗ tồi tàn đó chẳng có nguyên liệu nấu ăn gì cả. Nếu hôm qua tôi không tiện tay mang theo hai cái bánh mì thì hôm nay tôi và A Ngôn chắc đã đói meo rồi!"
"Nhà của bọn em ở khu vườn cũng không có nguyên liệu nấu ăn!" Hạ Tuyên Như lập tức phấn khích tìm được đồng minh: "Trong tủ bếp toàn là cà phê và rượu vang! Em và chị Lam chỉ có thể uống hai ly rượu!"
Ôn Miểu Miểu không ngờ những căn phòng khác lại có tình trạng như vậy, trong lòng bớt đi chút oán trách với tổ chương trình ——
Xem ra tổ chương trình cũng công bằng, Ôn Miểu Miểu nghĩ. Tuy rằng cậu và Tịch Mộ Yên không có phòng tắm và bếp riêng nhưng phòng bếp có đủ nguyên liệu và dụng cụ để sử dụng thoải mái!
Ít nhất thì Tịch Mộ Yên không phải chịu cảnh bụng đói mà chỉ uống cà phê. Ôn Miểu Miểu cảm thấy may mắn.
"Kẻ khổ cùng cảnh ngộ!" Kỳ Dã thở dài đầy kịch tính, sau đó quay sang nhìn Tịch Mộ Yên và thuận miệng hỏi: "Thầy Tịch, hai người đã ăn chưa? Phòng bếp chung của hai người chắc có đồ ăn chứ?"
Tịch Mộ Yên dường như chờ đợi câu hỏi này nhưng trên mặt hắn vẫn giữ nét bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Ừ, có nguyên liệu, chúng tôi ăn sandwich."
"Chà." Lăng Lam, người từng đóng phim chung với Tịch Mộ Yên, lập tức nhận ra điều gì đó. Cô trừng mắt nhìn hắn: "Anh cố tình có phải không? Chỉ để khoe rằng anh đã ăn sandwich thôi à?"
Khóe môi Tịch Mộ Yên khẽ nhếch lên.
Hàn Ngôn cũng có linh cảm không lành: "Tôi nghĩ chuyện này không đơn giản vậy..."
Quả nhiên, ngay sau đó, Tịch Mộ Yên lắc đầu, điềm tĩnh nói: "Không đâu, tôi chỉ muốn quan tâm mọi người thôi. Tiện thể nói luôn, sandwich tôi ăn là nóng hổi vừa làm xong, do Miểu Miểu tự tay làm cho tôi."
Mọi người: "......" Đúng là cái kiểu "tiện thể" ghê gớm!
Ôn Miểu Miểu: "!!!"
Tịch Mộ Yên... Anh ấy đang làm gì vậy!
"Thầy Tịch có kịch bản sâu quá!" Kỳ Dã hoàn toàn hiểu ra, vỗ mạnh vào miệng mình, than thở: "Cái gì mà quan tâm chứ, anh chỉ muốn khoe tình cảm thôi!"
Ba chữ "khoe tình cảm" như một chiếc búa nện thẳng vào đầu Ôn Miểu Miểu khiến cậu bối rối, choáng váng.
Cậu theo bản năng ngả người về một bên, đầu vô tình chạm vào một vật cứng.Cảm giác thật kỳ lạ, hơi thô ráp, nhưng lại có chút đàn hồi...
Đầu của Ôn Miểu Miểu vẫn đang quay cuồng nhưng cậu lại cảm thấy dễ chịu một cách kỳ lạ. Theo bản năng, cậu nhắm mắt lại và cọ cọ vào.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói trầm ấm pha chút cười của Tịch Mộ Yên vang lên bên tai: "Miểu Miểu, dựa thoải mái không?"
Ôn Miểu Miểu: "?"
Ôn Miểu Miểu: "!"
Cứu tôi với! Cậu cậu cậu... Cậu thế nào lại dựa vào ngực Tịch Mộ Yên rồi!
*Lời tác giả:
Haha mẹ cười chết mất, Miểu Miểu ngốc quá!
Thấy Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên đến gần, Hạ Tuyên Như nhỏ giọng "Oa" một tiếng, gương mặt phấn khích nói: "Thầy Tịch và Miểu Miểu lại mặc đồ đôi! Thật là hợp nhau quá đi!"
Thời tiết ở Côn Thành không giống như ở Dương Thành. Mặc dù bây giờ đã là tháng bảy nhưng Côn Thành vẫn không quá nóng, và nhiệt độ buổi sáng và tối chênh lệch đáng kể so với ban ngày. Ban ngày có thể miễn cưỡng mặc áo ngắn tay nhưng sáng sớm nếu không khoác áo ngoài sẽ rất lạnh.
Ôn Miểu Miểu vốn đã định rời đi nhưng bị Tịch Mộ Yên giữ lại và khoác cho cậu một chiếc áo khoác.
Nhớ lại lúc Tịch Mộ Yên đưa áo khoác cho mình...
Ôn Miểu Miểu vẫn không thể ngăn được trái tim đập mạnh và mặt đỏ bừng.
Khi đó, Tịch Mộ Yên lấy ra hai chiếc áo khoác giống hệt nhau từ trong túi, hắn nhẹ nhàng đưa từng chiếc lên mũi ngửi thử, sau đó khóe môi khẽ cong lên, không chút do dự đưa một chiếc cho Ôn Miểu Miểu.
Ôn Miểu Miểu ban đầu nghĩ rằng Tịch Mộ Yên đang phân biệt áo khoác của mình bằng cách ngửi mùi hương tin tức tố còn sót lại. Vì vậy, khi nhận áo khoác, Ôn Miểu Miểu cũng đặt lên mũi ngửi thử. Nhưng cậu không hề ngửi thấy mùi tin tức tố của mình mà chỉ cảm nhận được hương Brandy đậm đà.
Ôn Miểu Miểu ngơ ngác, chớp mắt một lúc rồi nhỏ giọng hỏi: "Tịch... Anh Tịch, đây có phải là áo em mặc hôm qua không?"
Động tác mặc áo của Tịch Mộ Yên khựng lại một chút, hắn hạ mắt nhìn Ôn Miểu Miểu, cười mỉm hỏi: "Em có để ý nếu anh mặc qua áo của em không?"
Ôn Miểu Miểu sững người, sau đó nhận ra Tịch Mộ Yên hoàn toàn không nhầm áo, mà cố tình đưa áo của hắn cho mình. Cả người cậu ngay lập tức nóng bừng lên.
"Không sao đâu!" Ôn Miểu Miểu vội lắc đầu, sợ Tịch Mộ Yên hiểu lầm. Sau một lúc do dự, cậu nhịn cảm giác ngại ngùng và nói với giọng nhỏ nhẹ nhưng rất nghiêm túc: "Em... em thích mặc áo anh mặc qua."
Ôn Miểu Miểu không hiểu tại sao sau khi nghe câu nói này, Tịch Mộ Yên lại im lặng trong chốc lát, hình như đang nuốt xuống điều gì đó.
Trước khi Ôn Miểu Miểu kịp nghĩ thêm, Tịch Mộ Yên đã tiến đến kéo khóa áo cho cậu, giọng trầm trầm nói: "Anh cũng thích."
Ôn Miểu Miểu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cậu không rõ liệu Tịch Mộ Yên đang nói rằng:
"Anh cũng thích mặc đồ của em."
Hay là: "Anh cũng thích em mặc đồ của anh."
Dù là câu nào, Ôn Miểu Miểu cũng thấy thẹn thùng và bối rối.
Giờ đây, nghe Hạ Tuyên Như nhắc đến chuyện áo khoác, Ôn Miểu Miểu lại cảm thấy cơ thể bắt đầu toát mồ hôi.
Nhưng so với sự ngượng ngùng của cậu, Tịch Mộ Yên vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
"Cảm ơn." hắn mỉm cười đặc trưng với Hạ Tuyên Như, nhẹ nhàng nói: "Cô và chị Lăng cũng rất hợp nhau."
Lăng Lam nhướn mày nhìn Tịch Mộ Yên, lộ ra ánh mắt kiểu "Anh đúng là tinh mắt", sau đó cô ôm lấy eo Hạ Tuyên Như và dịu dàng nói: "Tiểu Như à, ngày mai em cũng mặc áo khoác của chị nhé."
Gương mặt Hạ Tuyên Như ngay lập tức đỏ bừng, gật đầu dựa vào lòng Lăng Lam.
Kỳ Dã cũng không nhịn được mà nói: "Ngày mai tôi và A Ngôn cũng sẽ đổi áo khoác!"
Nhưng trước khi Hàn Ngôn kịp nói gì, Lăng Lam đã bật cười: "Hai người có hình thể quá giống nhau, đổi áo chúng tôi cũng chẳng nhận ra được."
Không còn cách nào khác, hai Alpha đành vậy. Dù Hàn Ngôn có vẻ gầy hơn Kỳ Dã, nhưng anh ta vẫn đủ cao và khung xương Alpha thì không thể thay đổi.
Mọi người cười ầm lên. Tần Cầm vẫn chưa đến nên cuộc trò chuyện tiếp tục.
Tịch Mộ Yên dường như không để ý hỏi: "Mọi người đã ăn sáng chưa?"
Ngay khi hắn nói xong, Hạ Tuyên Như và Kỳ Dã, những người không quá thân với hắn không để ý, nhưng Lăng Lam và Hàn Ngôn lập tức nhìn hắn như thể hắn là người ngoài hành tinh.
"Ảnh đế Tịch bỗng dưng quan tâm đến "dân tình" như vậy à." Hàn Ngôn trêu chọc: "Tôi thật không quen."
"Đúng rồi đấy!" Lăng Lam lập tức đồng tình: "Tiểu Tịch, anh có biết không, trước đây mỗi khi đóng phim chung với anh, mỗi lần anh hỏi tôi "ăn cơm chưa", câu tiếp theo chắc chắn là "đến đối diễn nào"".
Mọi người lại cười lớn, Ôn Miểu Miểu cũng không nhịn được mà khẽ cười.
Cậu thậm chí có thể tưởng tượng Tịch Mộ Yên trên phim trường với nụ cười đó nói: "Ăn cơm chưa? Đến đối diễn nào", vì trước đây...
Trước đây Tịch Mộ Yên cũng hay nói với cậu: "Ăn xong chưa? Đến làm bài tập nào."
Mỗi khi nghe như vậy, Ôn Miểu Miểu đều cảm thấy Tịch Mộ Yên giống như giáo viên chủ nhiệm!Ôn Miểu Miểu không nhịn được, chia sẻ suy nghĩ này với Tịch Mộ Yên.
Tịch Mộ Yên lập tức nheo mắt lại, trầm giọng hỏi: "Miểu Miểu, em từng gặp giáo viên chủ nhiệm nào đẹp trai như anh chưa?"
Ôn Miểu Miểu lập tức tỉnh táo lại ——
Đúng rồi, làm gì có giáo viên chủ nhiệm nào đẹp trai như Tịch Mộ Yên? Không thể có được! Bị Hàn Ngôn và Lăng Lam trêu ghẹo như vậy, Tịch Mộ Yên không hề tỏ ra ngượng ngùng, ngược lại hắn chỉ cười nhẹ nói: "Thỉnh thoảng cũng muốn quan tâm một chút mà."
"Thôi miễn nói chuyện bữa sáng." Kỳ Dã than thở: "Cái căn nhà gỗ tồi tàn đó chẳng có nguyên liệu nấu ăn gì cả. Nếu hôm qua tôi không tiện tay mang theo hai cái bánh mì thì hôm nay tôi và A Ngôn chắc đã đói meo rồi!"
"Nhà của bọn em ở khu vườn cũng không có nguyên liệu nấu ăn!" Hạ Tuyên Như lập tức phấn khích tìm được đồng minh: "Trong tủ bếp toàn là cà phê và rượu vang! Em và chị Lam chỉ có thể uống hai ly rượu!"
Ôn Miểu Miểu không ngờ những căn phòng khác lại có tình trạng như vậy, trong lòng bớt đi chút oán trách với tổ chương trình ——
Xem ra tổ chương trình cũng công bằng, Ôn Miểu Miểu nghĩ. Tuy rằng cậu và Tịch Mộ Yên không có phòng tắm và bếp riêng nhưng phòng bếp có đủ nguyên liệu và dụng cụ để sử dụng thoải mái!
Ít nhất thì Tịch Mộ Yên không phải chịu cảnh bụng đói mà chỉ uống cà phê. Ôn Miểu Miểu cảm thấy may mắn.
"Kẻ khổ cùng cảnh ngộ!" Kỳ Dã thở dài đầy kịch tính, sau đó quay sang nhìn Tịch Mộ Yên và thuận miệng hỏi: "Thầy Tịch, hai người đã ăn chưa? Phòng bếp chung của hai người chắc có đồ ăn chứ?"
Tịch Mộ Yên dường như chờ đợi câu hỏi này nhưng trên mặt hắn vẫn giữ nét bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Ừ, có nguyên liệu, chúng tôi ăn sandwich."
"Chà." Lăng Lam, người từng đóng phim chung với Tịch Mộ Yên, lập tức nhận ra điều gì đó. Cô trừng mắt nhìn hắn: "Anh cố tình có phải không? Chỉ để khoe rằng anh đã ăn sandwich thôi à?"
Khóe môi Tịch Mộ Yên khẽ nhếch lên.
Hàn Ngôn cũng có linh cảm không lành: "Tôi nghĩ chuyện này không đơn giản vậy..."
Quả nhiên, ngay sau đó, Tịch Mộ Yên lắc đầu, điềm tĩnh nói: "Không đâu, tôi chỉ muốn quan tâm mọi người thôi. Tiện thể nói luôn, sandwich tôi ăn là nóng hổi vừa làm xong, do Miểu Miểu tự tay làm cho tôi."
Mọi người: "......" Đúng là cái kiểu "tiện thể" ghê gớm!
Ôn Miểu Miểu: "!!!"
Tịch Mộ Yên... Anh ấy đang làm gì vậy!
"Thầy Tịch có kịch bản sâu quá!" Kỳ Dã hoàn toàn hiểu ra, vỗ mạnh vào miệng mình, than thở: "Cái gì mà quan tâm chứ, anh chỉ muốn khoe tình cảm thôi!"
Ba chữ "khoe tình cảm" như một chiếc búa nện thẳng vào đầu Ôn Miểu Miểu khiến cậu bối rối, choáng váng.
Cậu theo bản năng ngả người về một bên, đầu vô tình chạm vào một vật cứng.Cảm giác thật kỳ lạ, hơi thô ráp, nhưng lại có chút đàn hồi...
Đầu của Ôn Miểu Miểu vẫn đang quay cuồng nhưng cậu lại cảm thấy dễ chịu một cách kỳ lạ. Theo bản năng, cậu nhắm mắt lại và cọ cọ vào.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói trầm ấm pha chút cười của Tịch Mộ Yên vang lên bên tai: "Miểu Miểu, dựa thoải mái không?"
Ôn Miểu Miểu: "?"
Ôn Miểu Miểu: "!"
Cứu tôi với! Cậu cậu cậu... Cậu thế nào lại dựa vào ngực Tịch Mộ Yên rồi!
*Lời tác giả:
Haha mẹ cười chết mất, Miểu Miểu ngốc quá!
Danh sách chương