Ba tiếng sau, tại một phòng vũ đạo vắng vẻ của Học viện vũ đạo Côn Thành ——
"Miểu Miểu." người quay phim vẫn đang chăm chỉ làm việc nhưng chính anh ta lại không còn giữ dáng vẻ chuyên nghiệp, dựa lưng vào tường và ngồi bệt xuống sàn nhà, ngẩng đầu nhìn Ôn Miểu Miểu đang ở giữa phòng tập. "Cậu còn muốn tập nữa à? Cậu đã tập liền tù tì hai tiếng rồi, chưa nghỉ ngơi chút nào."
Ôn Miểu Miểu vừa tắt nhạc đang phát, nghe thấy vậy thì tạm dừng, quay người lại nhìn người quay phim, giọng điệu áy náy nhưng kiên định nói: "Tôi còn muốn tập thêm, để tập thêm một lần nữa rồi thay quần áo. Sau khi thay đồ xong, tôi sẽ tập lại hai lần để quen với cảm giác. Anh mệt rồi thì cứ nghỉ ngơi một chút đi. Camera ở đây tôi sẽ tự lo."
Người quay phim không nhịn được bật cười, anh ta liên tục xua tay: "Tôi mệt gì chứ? Tôi có làm gì đâu, vẫn ngồi đây nghỉ ngơi mà. Tôi chỉ sợ cậu quá mệt thôi."
Người quay phim là một Beta nhưng thành thật mà nói, nếu anh ta phải nhảy hai tiếng liên tục như Ôn Miểu Miểu, mà những động tác kia lại rất khó, anh ta nghĩ mình chưa chắc đã trụ được.
Nhưng Ôn Miểu Miểu, một Omega chân chính, lại thực sự kiên trì như vậy. Mặc dù lúc này khuôn mặt cậu đã đỏ bừng, thở không ra hơi, mồ hôi đẫm trán và mũi nhưng lưng vẫn thẳng, động tác không hề lơ là chút nào. Ngay cả người ngoài nghề như người quay phim cũng có thể nhận ra, Ôn Miểu Miểu càng nhảy càng thuần thục, càng gần đến sự hoàn hảo.
Nghĩ đến điều gì đó, người quay phim không nhịn được hỏi: "Miểu Miểu, cậu thực sự định mặc bộ quần áo đó à?"
Bộ đồ là Ôn Miểu Miểu mượn được và phòng tập này cũng vậy.
Trước đó, chương trình đã thu hết tiền mặt của mọi người và kiểm tra kỹ lưỡng, đảm bảo không ai mang theo. Sau đó, mỗi người được phát một chiếc điện thoại liên lạc kiểu cổ điển, chỉ có thể gọi cho khách mời và tổ chương trình. Cuối cùng, họ chia sáu người - mỗi người với một người quay phim đi kèm, tạm thời tách ra.
Ba tiếng chuẩn bị, đúng 11 giờ 30 trưa tập hợp lại. Để giữ bí mật, trong khoảng thời gian này không ai được gặp mặt giữa các cặp đôi.
Ôn Miểu Miểu may mắn, nhờ trình độ vũ đạo xuất sắc của mình mà mượn được cả phòng tập lẫn trang phục.
Khi nhìn thấy Ôn Miểu Miểu nhảy, thầy dạy vũ đạo của phòng tập mắt sáng rực. Đừng nói là cho mượn phòng tập và quần áo, người quay phim còn thấy thầy dạy vũ đạo kia có vẻ muốn nhận Ôn Miểu Miểu làm đệ tử ngay lập tức.
Nói về trang phục...
Ánh mắt Ôn Miểu Miểu chợt lóe lên một chút lo lắng nhưng rồi cậu nhanh chóng gật đầu, nói nhỏ: "Mặc... Tôi sẽ mặc!"
Cậu đã hứa với Tịch Mộ Yên rồi, không thể nói mà không giữ lời.
Nói xong, Ôn Miểu Miểu lại bật nhạc lên, theo nhạc bắt đầu tập đi tập lại vũ đạo không biết lần thứ bao nhiêu trong ngày hôm nay.
...
Sau bảy phút nhảy xong, Ôn Miểu Miểu đã hoàn thành từng động tác một cách hoàn hảo khiến bản thân hoàn toàn hài lòng mới tạm dừng lại.
Người quay phim vội vàng tiến tới đưa cho cậu khăn ướt và nước khoáng. Ôn Miểu Miểu nghiêm túc cảm ơn rồi nhận lấy, dùng khăn lau mồ hôi trên trán và mũi, sau đó uống vài ngụm nước.
"Tôi đi thay đồ." Ôn Miểu Miểu nhìn người quay phim, hơi ngập ngừng nói: "Phần này không cần quay chứ...?"
"Không cần, không cần." người quay phim vội vàng xua tay: "Tôi sẽ ngồi đây chờ cậu thôi."
Ôn Miểu Miểu gật đầu, xách túi ở góc tường và đi vào phòng thay đồ.
Ra khỏi phòng vũ đạo, Ôn Miểu Miểu không nhịn được lại mở túi ra và cúi đầu nhìn vào bên trong.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi, trái tim cậu đã đập thình thịch.
Thật là... Thật xấu hổ quá! Xấu hổ đến nỗi ngón chân của Ôn Miểu Miểu trong đôi giày múa cũng không nhịn được mà cuộn lại. Nhưng đồng thời, trong lòng cậu lại bùng lên một cảm giác mong chờ khó tả ——
Mong chờ Tịch Mộ Yên sẽ nhìn thấy, mong chờ được Tịch Mộ Yên khen ngợi, mong chờ Tịch Mộ Yên... thích mình.
Ngay khi nhận ra suy nghĩ của mình, Ôn Miểu Miểu lắc đầu thật mạnh, vội vã đóng túi lại và nhanh chóng bước vào phòng thay đồ.
Năm phút sau, Ôn Miểu Miểu đã thay đồ và quay lại phòng tập.
Cậu thực sự quá xấu hổ, đến mức hai má đỏ bừng, kéo dài đến tai, mũi, thậm chí cả cổ. Đôi tay trắng mịn của cậu cũng tự nhiên xoắn vào nhau.
Khi cửa phòng vũ đạo mở ra, Ôn Miểu Miểu xuất hiện trước mặt người quay phim và ngay lập tức, trong mắt người quay phim hiện lên sự kinh ngạc không thể che giấu.
Sau một lúc lâu, người quay phim đột nhiên quay đi chỗ khác, ho khan một tiếng rồi từ trong lòng buột miệng nói: "Thầy Tịch... hào phóng thật đấy nhỉ?"
Người quay phim nói không nhỏ, Ôn Miểu Miểu nghe thấy nhưng lại không hiểu, đôi mắt tròn xoe đầy ngơ ngác hỏi: "Hào phóng? Tịch... Anh Tịch đúng là hào phóng, nhưng sao anh lại nói vậy?"
Người quay phim nhanh chóng lắc đầu, cười xòa: "Không có gì, tôi chỉ nói đùa thôi. Tôi nghĩ là... Thầy Tịch chắc chắn sẽ bị cậu làm cho kinh ngạc!"
Ôn Miểu Miểu cúi đầu, thẹn thùng cười nhẹ, lúm đồng tiền thấp thoáng trên gò má.
Người quay phim tự nhiên không dám nhìn thêm nữa, anh ta quay đi chỗ khác rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó và nhắc nhở: "Đúng rồi, váy dài quá, lúc xoay người cậu nhớ để ý nhé."
"Cảm ơn anh đã nhắc nhở." Ôn Miểu Miểu vội gật đầu đồng ý: "Tôi sẽ chú ý!"
Không nói thêm gì, Ôn Miểu Miểu lại bật nhạc và bắt đầu nhảy.
Nhưng lời của người quay phim quả thực như lời tiên tri.
Suốt gần bảy phút, Ôn Miểu Miểu nhảy rất suôn sẻ và đẹp mắt. Bộ trang phục kết hợp với điệu nhảy càng làm tôn lên vẻ đẹp tinh tế.
Nhưng đến mười lăm giây cuối cùng, dù đã cẩn thận hết sức, Ôn Miểu Miểu vẫn không tránh khỏi việc giẫm vào chiếc váy dài...
Thế là không ngoài dự đoán, cậu ngã lăn xuống đất, đầu gối phải đập mạnh xuống sàn. Ôn Miểu Miểu không nhịn được mà khẽ kêu đau.
Người quay phim lập tức bật dậy và chạy tới, lo lắng hỏi: "Miểu Miểu, cậu ổn không?"
Ôn Miểu Miểu vừa gật đầu vừa nhẹ nhàng kéo váy lên, lộ ra đầu gối vừa bị va chạm.
Người quay phim vội nhìn kỹ nhưng chỉ cần liếc qua, anh ta đã la lên: "Không ổn rồi! Cậu có đi được không? Nếu không thì để tôi cõng cậu đi phòng y tế!"
Đầu gối trắng nõn của Ôn Miểu Miểu lập tức bầm tím một mảng lớn, còn bị trầy xước, máu rỉ ra từng giọt nhỏ.
"Không sao đâu." Ôn Miểu Miểu vội vã xua tay, giọng chắc chắn nói: "Chỉ là nhìn có vẻ nghiêm trọng thôi, thật sự không sao, tôi... cũng không đau lắm."
Cậu vừa nói vừa định tự đứng dậy, nhưng người quay phim nhanh chóng ngăn lại: "Cậu đừng nhúc nhích... Ngồi đây chờ tôi, tôi sẽ đi lấy thuốc ở phòng y tế, phải xử lý ngay!"
Nói xong, người quay phim lập tức đứng dậy và vội vã chạy đi.
Nhưng chưa kịp đi xa, Ôn Miểu Miểu đã gọi anh ta lại. Giọng cậu nhẹ nhàng, gần như cầu xin: "À, anh có thể không nói với tổ chương trình... và đừng nói với thầy Tịch được không? Tôi thật sự không sao, tôi vẫn có thể nhảy, không ảnh hưởng gì cả. Anh làm ơn đừng nói với thầy ấy nhé?"
Ôn Miểu Miểu không biết nếu Tịch Mộ Yên biết thì liệu hắn có quan tâm hay không. Sau cùng, với một Alpha đỉnh cấp như Tịch Mộ Yên, vết thương nhỏ này chẳng đáng là gì. Hơn nữa, Ôn Miểu Miểu biết Tịch Mộ Yên luôn rất chuyên nghiệp. Cậu từng nghe về những chấn thương nghiêm trọng hơn nhiều mà Tịch Mộ Yên đã gặp phải khi đóng phim và chắc chắn còn có những vết thương chưa bao giờ được tiết lộ.
Ôn Miểu Miểu không muốn để Tịch Mộ Yên nghĩ mình yếu đuối, càng không muốn làm ảnh hưởng đến việc cậu nhảy điệu này cho Tịch Mộ Yên.
Dù hai người chỉ là cặp đôi trên chương trình, dù màn "gặp gỡ lần đầu" này đã được sắp đặt dưới ống kính máy quay nhưng Ôn Miểu Miểu vẫn rất muốn, rất muốn, để lại ấn tượng hoàn hảo, không chút tiếc nuối nào với Tịch Mộ Yên.
Nhìn vào ánh mắt của Ôn Miểu Miểu, lòng người quay phim mềm lại. Anh ta tạm thời quên đi nhiệm vụ nghề nghiệp của mình và bỏ ý định gọi cho Tịch Mộ Yên. "Được, tôi sẽ không nói. Tôi chỉ đi lấy thuốc rồi sẽ về ngay."
Ôn Miểu Miểu lập tức nở nụ cười cảm kích.
- ---
Vào lúc 11 giờ 30, phần "Gặp gỡ lần đầu" của chương trình chính thức bắt đầu.
Trong một căn phòng rộng lớn, sáng sủa, không có bất kỳ đồ trang trí nào, Ôn Miểu Miểu chỉnh trang lại váy không biết bao nhiêu lần, cuối cùng hít một hơi sâu, đi đến cạnh cửa và nhẹ nhàng gõ ba lần lên cánh cửa.
Không thể phủ nhận rằng chương trình đã sắp đặt rất khéo léo. Căn phòng này có một mặt làm bằng kính một chiều, mục đích chính là tạo cảm giác "gặp gỡ tình cờ" ——
Bạn sẽ vô tình làm người khác kinh ngạc mà thậm chí không biết rằng có ai đó đang nhìn mình.
Ôn Miểu Miểu là khách mời đầu tiên xuất hiện và ngay khi cậu gõ cửa, rèm che của kính một chiều bắt đầu từ từ cuốn lên.
Sau khi rèm cuốn lên, Ôn Miểu Miểu vẫn không thể nhìn thấy những gì bên ngoài nhưng từ đầu đến chân, cậu đã hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người bên ngoài căn phòng ——
Ôn Miểu Miểu thực sự mặc trang phục nữ!
Không phải chỉ là trang phục nữ thông thường, mà là một bộ váy dài theo phong cách dân tộc Thái, chạm đất!
Chiếc váy dài màu xanh lam nhạt thướt tha như đuôi cá và nửa trên cậu mặc một chiếc áo vũ phục ngắn cùng tông màu. Bộ trang phục này không chỉ không làm cậu trông kỳ lạ, mà còn tôn lên vóc dáng hoàn hảo của Ôn Miểu Miểu một cách tối đa.
Cậu không đi giày, chỉ đi chân trần trên sàn nhà màu đen tuyền, đôi bàn chân trắng nõn nà tương phản rõ rệt với mặt sàn, tạo nên sự đối lập ấn tượng đến mức gần như khiến người ta không thể rời mắt.
Lúc này, Ôn Miểu Miểu hơi cúi đầu, có lẽ vì biết có người đang nhìn hoặc chính xác hơn, cậu biết Tịch Mộ Yên đang theo dõi mình từ một nơi mà cậu không thể thấy. Gương mặt Ôn Miểu Miểu vẫn hơi đỏ bừng, trong mắt cậu lấp lánh sự e thẹn không giấu nổi nhưng đồng thời cũng chứa đựng một chút mong đợi mơ hồ. Biểu cảm của cậu vô cùng thuần khiết mà lại cuốn hút.
Mọi người bên ngoài phòng lập tức im lặng khi Ôn Miểu Miểu xuất hiện, thậm chí họ còn nín thở.
Tịch Mộ Yên, người ngồi ở vị trí trung tâm, không hề ngạc nhiên. Ánh mắt hắn từ đầu đến cuối đều dán chặt lên người Ôn Miểu Miểu, không rời đi dù chỉ một chút.
Ánh mắt hắn rất sâu, rất trầm, cằm căng cứng và yết hầu không thể kìm nén mà chuyển động lên xuống ——
Giống như một con thú săn mồi đang chờ đợi, sẵn sàng vồ lấy mục tiêu.
Một lát sau, tiếng nhạc vang lên, và Ôn Miểu Miểu bắt đầu nhảy ——
Đây là điệu nhảy dân tộc Thái mà cậu tự biên đạo. Những động tác của dân tộc Thái thường đòi hỏi cơ thể phải uốn lượn ba đường cong và mỗi khi cậu di chuyển, chiếc áo vũ phục ngắn sẽ tự nhiên bị kéo lên.
Lộ ra một phần eo quá đỗi thon thả và mịn màng.
Mọi người xem đều không kìm được mà hít sâu một hơi. Tần Cầm còn buột miệng nói ra điều mà tất cả đang nghĩ: "Trời ơi... Eo của Omega đều tuyệt vời thế này sao??!"
Nhưng ngay khi cô vừa dứt lời, đôi lông mày của Tịch Mộ Yên lập tức cau lại. Ánh mắt hắn tạm thời rời khỏi Ôn Miểu Miểu và nhìn về phía Tần Cầm.
Dù là phụ nữ, Tần Cầm cũng là một Alpha và cô nhanh chóng nhận ra tín hiệu mà Tịch Mộ Yên truyền đi qua ánh mắt ——
Đó là một lời cảnh cáo rõ ràng và một sự chiếm hữu không thể nhầm lẫn.
*Tác giả có đôi lời:
Kể chuyện cười: Tiểu Tịch không hề ghen đâu, Tiểu Tịch rất "rộng lượng" ha ha ha ha ha ha.
"Miểu Miểu." người quay phim vẫn đang chăm chỉ làm việc nhưng chính anh ta lại không còn giữ dáng vẻ chuyên nghiệp, dựa lưng vào tường và ngồi bệt xuống sàn nhà, ngẩng đầu nhìn Ôn Miểu Miểu đang ở giữa phòng tập. "Cậu còn muốn tập nữa à? Cậu đã tập liền tù tì hai tiếng rồi, chưa nghỉ ngơi chút nào."
Ôn Miểu Miểu vừa tắt nhạc đang phát, nghe thấy vậy thì tạm dừng, quay người lại nhìn người quay phim, giọng điệu áy náy nhưng kiên định nói: "Tôi còn muốn tập thêm, để tập thêm một lần nữa rồi thay quần áo. Sau khi thay đồ xong, tôi sẽ tập lại hai lần để quen với cảm giác. Anh mệt rồi thì cứ nghỉ ngơi một chút đi. Camera ở đây tôi sẽ tự lo."
Người quay phim không nhịn được bật cười, anh ta liên tục xua tay: "Tôi mệt gì chứ? Tôi có làm gì đâu, vẫn ngồi đây nghỉ ngơi mà. Tôi chỉ sợ cậu quá mệt thôi."
Người quay phim là một Beta nhưng thành thật mà nói, nếu anh ta phải nhảy hai tiếng liên tục như Ôn Miểu Miểu, mà những động tác kia lại rất khó, anh ta nghĩ mình chưa chắc đã trụ được.
Nhưng Ôn Miểu Miểu, một Omega chân chính, lại thực sự kiên trì như vậy. Mặc dù lúc này khuôn mặt cậu đã đỏ bừng, thở không ra hơi, mồ hôi đẫm trán và mũi nhưng lưng vẫn thẳng, động tác không hề lơ là chút nào. Ngay cả người ngoài nghề như người quay phim cũng có thể nhận ra, Ôn Miểu Miểu càng nhảy càng thuần thục, càng gần đến sự hoàn hảo.
Nghĩ đến điều gì đó, người quay phim không nhịn được hỏi: "Miểu Miểu, cậu thực sự định mặc bộ quần áo đó à?"
Bộ đồ là Ôn Miểu Miểu mượn được và phòng tập này cũng vậy.
Trước đó, chương trình đã thu hết tiền mặt của mọi người và kiểm tra kỹ lưỡng, đảm bảo không ai mang theo. Sau đó, mỗi người được phát một chiếc điện thoại liên lạc kiểu cổ điển, chỉ có thể gọi cho khách mời và tổ chương trình. Cuối cùng, họ chia sáu người - mỗi người với một người quay phim đi kèm, tạm thời tách ra.
Ba tiếng chuẩn bị, đúng 11 giờ 30 trưa tập hợp lại. Để giữ bí mật, trong khoảng thời gian này không ai được gặp mặt giữa các cặp đôi.
Ôn Miểu Miểu may mắn, nhờ trình độ vũ đạo xuất sắc của mình mà mượn được cả phòng tập lẫn trang phục.
Khi nhìn thấy Ôn Miểu Miểu nhảy, thầy dạy vũ đạo của phòng tập mắt sáng rực. Đừng nói là cho mượn phòng tập và quần áo, người quay phim còn thấy thầy dạy vũ đạo kia có vẻ muốn nhận Ôn Miểu Miểu làm đệ tử ngay lập tức.
Nói về trang phục...
Ánh mắt Ôn Miểu Miểu chợt lóe lên một chút lo lắng nhưng rồi cậu nhanh chóng gật đầu, nói nhỏ: "Mặc... Tôi sẽ mặc!"
Cậu đã hứa với Tịch Mộ Yên rồi, không thể nói mà không giữ lời.
Nói xong, Ôn Miểu Miểu lại bật nhạc lên, theo nhạc bắt đầu tập đi tập lại vũ đạo không biết lần thứ bao nhiêu trong ngày hôm nay.
...
Sau bảy phút nhảy xong, Ôn Miểu Miểu đã hoàn thành từng động tác một cách hoàn hảo khiến bản thân hoàn toàn hài lòng mới tạm dừng lại.
Người quay phim vội vàng tiến tới đưa cho cậu khăn ướt và nước khoáng. Ôn Miểu Miểu nghiêm túc cảm ơn rồi nhận lấy, dùng khăn lau mồ hôi trên trán và mũi, sau đó uống vài ngụm nước.
"Tôi đi thay đồ." Ôn Miểu Miểu nhìn người quay phim, hơi ngập ngừng nói: "Phần này không cần quay chứ...?"
"Không cần, không cần." người quay phim vội vàng xua tay: "Tôi sẽ ngồi đây chờ cậu thôi."
Ôn Miểu Miểu gật đầu, xách túi ở góc tường và đi vào phòng thay đồ.
Ra khỏi phòng vũ đạo, Ôn Miểu Miểu không nhịn được lại mở túi ra và cúi đầu nhìn vào bên trong.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi, trái tim cậu đã đập thình thịch.
Thật là... Thật xấu hổ quá! Xấu hổ đến nỗi ngón chân của Ôn Miểu Miểu trong đôi giày múa cũng không nhịn được mà cuộn lại. Nhưng đồng thời, trong lòng cậu lại bùng lên một cảm giác mong chờ khó tả ——
Mong chờ Tịch Mộ Yên sẽ nhìn thấy, mong chờ được Tịch Mộ Yên khen ngợi, mong chờ Tịch Mộ Yên... thích mình.
Ngay khi nhận ra suy nghĩ của mình, Ôn Miểu Miểu lắc đầu thật mạnh, vội vã đóng túi lại và nhanh chóng bước vào phòng thay đồ.
Năm phút sau, Ôn Miểu Miểu đã thay đồ và quay lại phòng tập.
Cậu thực sự quá xấu hổ, đến mức hai má đỏ bừng, kéo dài đến tai, mũi, thậm chí cả cổ. Đôi tay trắng mịn của cậu cũng tự nhiên xoắn vào nhau.
Khi cửa phòng vũ đạo mở ra, Ôn Miểu Miểu xuất hiện trước mặt người quay phim và ngay lập tức, trong mắt người quay phim hiện lên sự kinh ngạc không thể che giấu.
Sau một lúc lâu, người quay phim đột nhiên quay đi chỗ khác, ho khan một tiếng rồi từ trong lòng buột miệng nói: "Thầy Tịch... hào phóng thật đấy nhỉ?"
Người quay phim nói không nhỏ, Ôn Miểu Miểu nghe thấy nhưng lại không hiểu, đôi mắt tròn xoe đầy ngơ ngác hỏi: "Hào phóng? Tịch... Anh Tịch đúng là hào phóng, nhưng sao anh lại nói vậy?"
Người quay phim nhanh chóng lắc đầu, cười xòa: "Không có gì, tôi chỉ nói đùa thôi. Tôi nghĩ là... Thầy Tịch chắc chắn sẽ bị cậu làm cho kinh ngạc!"
Ôn Miểu Miểu cúi đầu, thẹn thùng cười nhẹ, lúm đồng tiền thấp thoáng trên gò má.
Người quay phim tự nhiên không dám nhìn thêm nữa, anh ta quay đi chỗ khác rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó và nhắc nhở: "Đúng rồi, váy dài quá, lúc xoay người cậu nhớ để ý nhé."
"Cảm ơn anh đã nhắc nhở." Ôn Miểu Miểu vội gật đầu đồng ý: "Tôi sẽ chú ý!"
Không nói thêm gì, Ôn Miểu Miểu lại bật nhạc và bắt đầu nhảy.
Nhưng lời của người quay phim quả thực như lời tiên tri.
Suốt gần bảy phút, Ôn Miểu Miểu nhảy rất suôn sẻ và đẹp mắt. Bộ trang phục kết hợp với điệu nhảy càng làm tôn lên vẻ đẹp tinh tế.
Nhưng đến mười lăm giây cuối cùng, dù đã cẩn thận hết sức, Ôn Miểu Miểu vẫn không tránh khỏi việc giẫm vào chiếc váy dài...
Thế là không ngoài dự đoán, cậu ngã lăn xuống đất, đầu gối phải đập mạnh xuống sàn. Ôn Miểu Miểu không nhịn được mà khẽ kêu đau.
Người quay phim lập tức bật dậy và chạy tới, lo lắng hỏi: "Miểu Miểu, cậu ổn không?"
Ôn Miểu Miểu vừa gật đầu vừa nhẹ nhàng kéo váy lên, lộ ra đầu gối vừa bị va chạm.
Người quay phim vội nhìn kỹ nhưng chỉ cần liếc qua, anh ta đã la lên: "Không ổn rồi! Cậu có đi được không? Nếu không thì để tôi cõng cậu đi phòng y tế!"
Đầu gối trắng nõn của Ôn Miểu Miểu lập tức bầm tím một mảng lớn, còn bị trầy xước, máu rỉ ra từng giọt nhỏ.
"Không sao đâu." Ôn Miểu Miểu vội vã xua tay, giọng chắc chắn nói: "Chỉ là nhìn có vẻ nghiêm trọng thôi, thật sự không sao, tôi... cũng không đau lắm."
Cậu vừa nói vừa định tự đứng dậy, nhưng người quay phim nhanh chóng ngăn lại: "Cậu đừng nhúc nhích... Ngồi đây chờ tôi, tôi sẽ đi lấy thuốc ở phòng y tế, phải xử lý ngay!"
Nói xong, người quay phim lập tức đứng dậy và vội vã chạy đi.
Nhưng chưa kịp đi xa, Ôn Miểu Miểu đã gọi anh ta lại. Giọng cậu nhẹ nhàng, gần như cầu xin: "À, anh có thể không nói với tổ chương trình... và đừng nói với thầy Tịch được không? Tôi thật sự không sao, tôi vẫn có thể nhảy, không ảnh hưởng gì cả. Anh làm ơn đừng nói với thầy ấy nhé?"
Ôn Miểu Miểu không biết nếu Tịch Mộ Yên biết thì liệu hắn có quan tâm hay không. Sau cùng, với một Alpha đỉnh cấp như Tịch Mộ Yên, vết thương nhỏ này chẳng đáng là gì. Hơn nữa, Ôn Miểu Miểu biết Tịch Mộ Yên luôn rất chuyên nghiệp. Cậu từng nghe về những chấn thương nghiêm trọng hơn nhiều mà Tịch Mộ Yên đã gặp phải khi đóng phim và chắc chắn còn có những vết thương chưa bao giờ được tiết lộ.
Ôn Miểu Miểu không muốn để Tịch Mộ Yên nghĩ mình yếu đuối, càng không muốn làm ảnh hưởng đến việc cậu nhảy điệu này cho Tịch Mộ Yên.
Dù hai người chỉ là cặp đôi trên chương trình, dù màn "gặp gỡ lần đầu" này đã được sắp đặt dưới ống kính máy quay nhưng Ôn Miểu Miểu vẫn rất muốn, rất muốn, để lại ấn tượng hoàn hảo, không chút tiếc nuối nào với Tịch Mộ Yên.
Nhìn vào ánh mắt của Ôn Miểu Miểu, lòng người quay phim mềm lại. Anh ta tạm thời quên đi nhiệm vụ nghề nghiệp của mình và bỏ ý định gọi cho Tịch Mộ Yên. "Được, tôi sẽ không nói. Tôi chỉ đi lấy thuốc rồi sẽ về ngay."
Ôn Miểu Miểu lập tức nở nụ cười cảm kích.
- ---
Vào lúc 11 giờ 30, phần "Gặp gỡ lần đầu" của chương trình chính thức bắt đầu.
Trong một căn phòng rộng lớn, sáng sủa, không có bất kỳ đồ trang trí nào, Ôn Miểu Miểu chỉnh trang lại váy không biết bao nhiêu lần, cuối cùng hít một hơi sâu, đi đến cạnh cửa và nhẹ nhàng gõ ba lần lên cánh cửa.
Không thể phủ nhận rằng chương trình đã sắp đặt rất khéo léo. Căn phòng này có một mặt làm bằng kính một chiều, mục đích chính là tạo cảm giác "gặp gỡ tình cờ" ——
Bạn sẽ vô tình làm người khác kinh ngạc mà thậm chí không biết rằng có ai đó đang nhìn mình.
Ôn Miểu Miểu là khách mời đầu tiên xuất hiện và ngay khi cậu gõ cửa, rèm che của kính một chiều bắt đầu từ từ cuốn lên.
Sau khi rèm cuốn lên, Ôn Miểu Miểu vẫn không thể nhìn thấy những gì bên ngoài nhưng từ đầu đến chân, cậu đã hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người bên ngoài căn phòng ——
Ôn Miểu Miểu thực sự mặc trang phục nữ!
Không phải chỉ là trang phục nữ thông thường, mà là một bộ váy dài theo phong cách dân tộc Thái, chạm đất!
Chiếc váy dài màu xanh lam nhạt thướt tha như đuôi cá và nửa trên cậu mặc một chiếc áo vũ phục ngắn cùng tông màu. Bộ trang phục này không chỉ không làm cậu trông kỳ lạ, mà còn tôn lên vóc dáng hoàn hảo của Ôn Miểu Miểu một cách tối đa.
Cậu không đi giày, chỉ đi chân trần trên sàn nhà màu đen tuyền, đôi bàn chân trắng nõn nà tương phản rõ rệt với mặt sàn, tạo nên sự đối lập ấn tượng đến mức gần như khiến người ta không thể rời mắt.
Lúc này, Ôn Miểu Miểu hơi cúi đầu, có lẽ vì biết có người đang nhìn hoặc chính xác hơn, cậu biết Tịch Mộ Yên đang theo dõi mình từ một nơi mà cậu không thể thấy. Gương mặt Ôn Miểu Miểu vẫn hơi đỏ bừng, trong mắt cậu lấp lánh sự e thẹn không giấu nổi nhưng đồng thời cũng chứa đựng một chút mong đợi mơ hồ. Biểu cảm của cậu vô cùng thuần khiết mà lại cuốn hút.
Mọi người bên ngoài phòng lập tức im lặng khi Ôn Miểu Miểu xuất hiện, thậm chí họ còn nín thở.
Tịch Mộ Yên, người ngồi ở vị trí trung tâm, không hề ngạc nhiên. Ánh mắt hắn từ đầu đến cuối đều dán chặt lên người Ôn Miểu Miểu, không rời đi dù chỉ một chút.
Ánh mắt hắn rất sâu, rất trầm, cằm căng cứng và yết hầu không thể kìm nén mà chuyển động lên xuống ——
Giống như một con thú săn mồi đang chờ đợi, sẵn sàng vồ lấy mục tiêu.
Một lát sau, tiếng nhạc vang lên, và Ôn Miểu Miểu bắt đầu nhảy ——
Đây là điệu nhảy dân tộc Thái mà cậu tự biên đạo. Những động tác của dân tộc Thái thường đòi hỏi cơ thể phải uốn lượn ba đường cong và mỗi khi cậu di chuyển, chiếc áo vũ phục ngắn sẽ tự nhiên bị kéo lên.
Lộ ra một phần eo quá đỗi thon thả và mịn màng.
Mọi người xem đều không kìm được mà hít sâu một hơi. Tần Cầm còn buột miệng nói ra điều mà tất cả đang nghĩ: "Trời ơi... Eo của Omega đều tuyệt vời thế này sao??!"
Nhưng ngay khi cô vừa dứt lời, đôi lông mày của Tịch Mộ Yên lập tức cau lại. Ánh mắt hắn tạm thời rời khỏi Ôn Miểu Miểu và nhìn về phía Tần Cầm.
Dù là phụ nữ, Tần Cầm cũng là một Alpha và cô nhanh chóng nhận ra tín hiệu mà Tịch Mộ Yên truyền đi qua ánh mắt ——
Đó là một lời cảnh cáo rõ ràng và một sự chiếm hữu không thể nhầm lẫn.
*Tác giả có đôi lời:
Kể chuyện cười: Tiểu Tịch không hề ghen đâu, Tiểu Tịch rất "rộng lượng" ha ha ha ha ha ha.
Danh sách chương