Trên đường từ phòng thay đồ đến phòng triển lãm, Tịch Mộ Yên bỗng nhiên nhắc lại chuyện cũ. Giọng hắn trầm thấp hỏi: "Miểu Miểu, nếu hôm nay anh không đến phòng thay đồ, không tình cờ thấy em tự sát trùng vết thương, có phải em định giấu anh và không bôi thuốc luôn đúng không?"

Ôn Miểu Miểu hoàn toàn không ngờ Tịch Mộ Yên lại nhắc đến chuyện này, càng không nghĩ tới việc hắn lại hiểu rõ suy nghĩ của cậu như vậy. Trong khoảnh khắc đó, cậu không dám gật đầu cũng không dám lắc đầu, chỉ im lặng mím chặt đôi môi hồng hào, không nói được lời nào.

"Anh nói sai à?" Tịch Mộ Yên nhìn biểu cảm của Ôn Miểu Miểu, chậm rãi nói tiếp: "Hiện tại chúng ta ở nhà dân mà phòng tắm và phòng ngủ lại không cùng tầng, có phải vậy giúp em thuận tiện hơn không? Em có thể lén vào phòng tắm để sát trùng và thay băng, rất dễ để giấu anh, phải không?"

Ôn Miểu Miểu vẫn không lên tiếng, đầu cúi thấp gần như rúc vào ngực, chỉ để lộ khuôn mặt cực kỳ đáng yêu với chút vẻ tủi thân.

"Sao không trả lời?" Tịch Mộ Yên cúi xuống nhìn chằm chằm vào xoáy tóc đáng yêu của cậu, ngón tay hắn định đưa lên nhưng lại không làm ngay: "Giận à?"

Lúc này, Ôn Miểu Miểu cuối cùng cũng phản ứng. Cậu vội vàng lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ: "Không... Không giận."

Sau một thoáng im lặng, Ôn Miểu Miểu không thể không ngẩng đầu lên, liếc nhanh Tịch Mộ Yên một cái rồi lại cúi đầu, giọng mềm mại giải thích: "Anh không nói sai... nên... em không biết phải nói gì."

Tịch Mộ Yên đã nhìn thấu cậu, Ôn Miểu Miểu nghĩ, mình còn gì để giải thích nữa? Dù sao, nếu Tịch Mộ Yên không phát hiện ra, Ôn Miểu Miểu cũng sẽ làm đúng như lời hắn vừa nói.

Thấy Tịch Mộ Yên im lặng, Ôn Miểu Miểu nhỏ giọng nói thêm: "Nếu... nếu anh muốn mắng em thì cứ mắng, em... em sẽ không cãi lại đâu."

Bộ dáng ngoan ngoãn của Ôn Miểu Miểu khiến trái tim Tịch Mộ Yên như tan chảy.

"Sao anh nỡ mắng em được?" Giọng Tịch Mộ Yên càng trầm hơn, từng chữ một như vang lên trong lòng: "Nếu có trách thì anh trách chính mình. Trách vì sao anh lại trở nên không đáng để em tin tưởng, khiến em không dám làm nũng, thậm chí còn giấu anh chuyện em bị thương."

Ôn Miểu Miểu không thể chịu nổi khi nghe Tịch Mộ Yên nói những lời này. Đối với cậu, Tịch Mộ Yên giống như ngôi sao xa nhất trên bầu trời và làm sao một ngôi sao có thể sai lầm được?

Huống chi...

"Không phải là không tin tưởng anh!" Ôn Miểu Miểu vội vã đáp: "Không phải... không phải không tin anh!"

Người mà Ôn Miểu Miểu tin tưởng nhất chính là Tịch Mộ Yên, nhưng cảm giác đó bây giờ đã khác trước. Dù cậu vẫn như trước đây tin vào con người Tịch Mộ Yên, tin vào từng lời nói của hắn nhưng cậu không còn tin rằng mình được Tịch Mộ Yên ưu ái như xưa nữa.

Dù sao...Dù sao họ đã bảy năm không gặp và hiện tại khoảng cách giữa họ còn lớn hơn trước đây.

Ôn Miểu Miểu không phải tự ti, chỉ là không dám ảo tưởng rằng ngôi sao xa xôi trên trời sẽ rơi xuống cho riêng mình, điều đó là không thể.

"Anh cũng nghĩ vậy." Tịch Mộ Yên bỗng nhiên thay đổi chủ đề, cười nhẹ: "Nếu em không tin tưởng anh thì tối qua em đã không thu hồi chiếc vòng báo nguy, đúng không?"

Chiếc vòng báo nguy có ý nghĩa đặc biệt với Omega, Ôn Miểu Miểu đương nhiên hiểu rõ điều đó. Việc cậu không do dự thu hồi chiếc vòng chỉ đơn giản là vì hoàn toàn tin tưởng Tịch Mộ Yên, thậm chí còn vượt qua cả bản năng.

Không ngờ Tịch Mộ Yên lại nhanh chóng nhắc đến chiếc vòng báo nguy, Ôn Miểu Miểu ngơ ngác chớp mắt, mặt đỏ bừng và đôi tai cũng bắt đầu nóng lên.

Thật ra... việc cậu thu hồi chiếc vòng báo nguy không phải chỉ vì tin tưởng... Ôn Miểu Miểu khẽ bấm ngón tay nghĩ thầm, mà nếu Tịch Mộ Yên thực sự mất kiểm soát và làm gì đó với cậu...

Trời ơi! Ôn Miểu Miểu không dám nghĩ tiếp, làm sao chuyện đó có thể xảy ra?!

"Miểu Miểu." Bàn tay to của Tịch Mộ Yên cuối cùng cũng đặt nhẹ lên đỉnh đầu cậu, xoa nhẹ vài cái, giọng hắn trở nên nghiêm túc: "Nếu em tin tưởng anh thì từ bây giờ, em có thể làm điều này được không? Khi gặp vấn đề, hãy nói với anh trước tiên, cho anh biết mọi suy nghĩ của em. Anh không thấy phiền đâu, ngược lại, anh rất muốn biết."

Bảy năm không gặp, chú mèo nhỏ ngày nào giờ đã biến thành một chú thỏ nhút nhát. Tịch Mộ Yên biết rõ, không thể chỉ một lúc mà khiến mọi thứ trở lại như trước. Nhưng may mắn thay, hắn có rất nhiều thời gian và vô tận sự kiên nhẫn ——

Từng bước một, sớm muộn gì hắn cũng sẽ khiến mọi thứ quay lại như ban đầu.

Ôn Miểu Miểu vốn dĩ không bao giờ từ chối Tịch Mộ Yên, và giờ khi bị hắn vuốt đầu như thế, cậu cảm thấy như bị hắn bỏ bùa, hoàn toàn nghe theo mọi lời hắn nói. Dù Tịch Mộ Yên nói gì, cậu cũng sẽ đáp lại bằng một tiếng "Vâng".

"Ngoan lắm." Tịch Mộ Yên nới lỏng chút áp lực trên cằm rồi không cưỡng được lại nhéo nhẹ vào tai đỏ hồng của Ôn Miểu Miểu trước khi thu tay về, dịu dàng nhắc nhở: "Sắp đến rồi."

Khi giọng nói của Tịch Mộ Yên vừa dứt, Ôn Miểu Miểu mới nhận ra rằng họ đã quay trở lại bên ngoài phòng triển lãm.

Lúc này, Hạ Tuyên Như đang biểu diễn trong phòng triển lãm. Cô khá sáng tạo, không hát hay nhảy múa mà lại tìm đâu đó được một bộ đồng phục và cả dụng cụ pha chế cà phê. Thậm chí, có cả một quầy bar nhỏ, nơi cô đang biểu diễn latte art, lấy Lăng Lam – người mẫu của cặp đôi CP của cô – làm người mẫu.

*latte art: nghệ thuật tạo hình trên bề mặt của ly cafeLăng Lam ngồi giữa khán phòng, đôi mắt đầy sự yêu thương nhìn Hạ Tuyên Như.

"Tuyên Như thật giỏi quá!" Ôn Miểu Miểu tán thán từ tận đáy lòng: "Cô ấy còn biết latte art nữa!"

Nghe rõ giọng điệu tán thưởng chân thật của Ôn Miểu Miểu, Tịch Mộ Yên khẽ động ánh mắt, bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng và nói với giọng điềm nhiên: "Latte art ư? Anh cũng biết làm, trước đây anh đã học để đóng phim cho tiện."

Ôn Miểu Miểu lập tức nhớ ra, trước đây Tịch Mộ Yên từng đóng vai một nhân vật như vậy – bên ngoài là một barista bình thường, nhưng thực chất lại là một chuyên viên giao dịch chứng khoán ẩn danh.

Cậu ngước lên nhìn Tịch Mộ Yên, rồi chân thành nói: "Anh Tịch... anh thật là giỏi! Vừa biết diễn xuất lại còn biết làm latte art nữa!"

Nghe lời khen ngợi đó, sự tự tôn đặc biệt của Alpha trong Tịch Mộ Yên được thỏa mãn hoàn toàn, hắn mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Nếu em thích, lần sau anh sẽ làm cho em xem. Nếu em muốn học, cũng được thôi. Nhưng mà..."

Tịch Mộ Yên dừng lại một chút, ánh mắt gian xảo lóe lên: "Nhưng nếu anh dạy, anh phải thu học phí."

"Học phí...?" Ôn Miểu Miểu ngơ ngác hỏi lại: "Anh... anh muốn thu bao nhiêu tiền?"

Nhìn Ôn Miểu Miểu ngây ngô hỏi một cách nghiêm túc như vậy, Tịch Mộ Yên hoàn toàn không nhịn được bật cười, cố tình trêu: "Có thể sẽ rất đắt đấy, hơn giá thị trường nhiều. Em vẫn muốn học chứ?"

Ôn Miểu Miểu vội vàng gật đầu: "Học... học chứ!"

Có cơ hội để được Tịch Mộ Yên dạy trực tiếp cách pha cà phê kéo hoa, dù có đắt thế nào, cậu cũng sẵn lòng trả!

Tịch Mộ Yên không thể nhịn cười, quay đầu sang cười khẽ một tiếng. Sau đó, ánh mắt hắn lướt qua vành tai đỏ của Ôn Miểu Miểu rồi đến chóp mũi và đôi môi hồng hào hơi mím lại của cậu...

Ánh mắt Tịch Mộ Yên dần trở nên sâu thẳm hơn. Một lúc sau, hắn hạ thấp giọng nói: "Ngốc à, làm sao anh đòi tiền của em được chứ? Nhưng học phí thì vẫn phải thu, còn cụ thể thu cái gì thì..."

Lại dừng một chút, Tịch Mộ Yên cười thần bí, đầy ẩn ý nói: "Tạm thời giữ bí mật."

Ôn Miểu Miểu không hề nhận ra sự bất thường trong giọng nói của Tịch Mộ Yên, càng không biết Alpha kia đang nghĩ những điều không đứng đắn trong đầu. Cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm túc đáp: "Anh thu gì cũng được!"

"CP "Khói sóng mù mịt"!" Ngay sau khi Ôn Miểu Miểu vừa dứt lời, Hạ Tuyên Như kết thúc màn trình diễn thì từ xa đã nghe thấy tiếng Tần Cầm gọi to: "Hai người xong chưa, vừa rồi lúc điểm danh tôi không tìm thấy hai người, bây giờ lại còn đứng đây thì thầm với nhau, có phải quá đáng không nào?"

Ôn Miểu Miểu từ nhỏ đã là học sinh ngoan, vừa nghe Tần Cầm nói như vậy, cậu lập tức đứng nghiêm chỉnh, định xin lỗi. Nhưng chưa kịp mở miệng, Tịch Mộ Yên đã nhanh chóng lên tiếng trước, nhẹ nhàng nói một câu "Xin lỗi", sau đó ung dung trả lời: "CP của tôi dễ thương quá, tôi thật sự không kiềm được muốn nói chuyện riêng với em ấy."

Ôn Miểu Miểu: "!!!"

Tịch Mộ Yên vừa nói cậu "dễ thương" aaaa!

"Chỉ có anh là giỏi!" Tần Cầm trợn mắt nói. "Hai người vừa mới không có ở đây, bỏ lỡ màn trình diễn xuất sắc của thầy Hàn và tiểu Kỳ, không thấy tiếc sao?"

Chưa kịp để Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên trả lời, Kỳ Dã đã chen vào, vẫy tay và nói nhanh: "Không tiếc, không tiếc đâu. Chuyện này có gì mà tiếc? Chỉ cần tôi và A Ngôn nhìn nhau là đủ rồi!"

Ý tứ của cậu ta rõ ràng: Màn biểu diễn này là dành riêng cho CP của tôi xem, còn các người chỉ là người ngoài, có xem hay không cũng chẳng quan trọng.

"Được rồi..." Tần Cầm hoàn toàn không biết nói gì: "Hai cặp đôi đều giỏi quá rồi!"

Khách mời trong chương trình này thật quá dễ chiều, không cần tổ chương trình phải tạo ra tình huống gây cấn gì cả!

Sau khi Hạ Tuyên Như ra khỏi sân khấu, phần trình diễn cuối cùng là của Lăng Lam.

Lăng Lam đã tự biên tự diễn một vở kịch một vai, mỗi chi tiết và câu thoại đều như để bày tỏ tình yêu với Hạ Tuyên Như khiến khuôn mặt trắng nõn của Hạ Tuyên Như trở nên đỏ ửng như quả táo.

Phân đoạn triển lãm "Sơ ngộ" kết thúc hoàn hảo, Tần Cầm cuối cùng cũng tuyên bố phần thưởng mà cô đã hứa với mọi người từ trước: "Sau khi xin ý kiến từ tổ chương trình, tôi đã thành công giúp mọi người có được một phần thưởng cực lớn, đó là — hôm nay không có nhiệm vụ gì, từ giờ trở đi các bạn được tự do hoạt động! Các bạn có thể tự tổ chức đi chơi, chỉ có hai yêu cầu: Một là phải quay lại toàn bộ hành trình để làm tư liệu dựng hậu kỳ; thứ hai là các bạn phải quay lại nơi nghỉ trước 10 giờ tối, có làm được không?"

Sự ngạc nhiên đến quá bất ngờ, mọi người sửng sốt hai giây, rồi ngay lập tức đồng thanh đáp lại: "Làm được! Cảm ơn tổ chương trình, cảm ơn chị Tần!"

Mọi người lập tức giải tán, ba cặp đôi tự tụ họp lại và bàn bạc xem sẽ làm gì trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này.

Tịch Mộ Yên dịu dàng hỏi: "Miểu Miểu muốn đi đâu?"

"Em..." Ôn Miểu Miểu do dự một lát rồi thành thật nói: "Em muốn đến Học viện múa để trả lại bộ trang phục múa đã mượn. Trước đó em đã hứa với thầy giáo rằng nếu tối nay có thời gian, em sẽ tham gia buổi biểu diễn gây quỹ của họ, giờ lại không có lịch trình, vậy em có thể đến tham gia biểu diễn gây quỹ."

Trước đó, khi Ôn Miểu Miểu đến mượn trang phục múa, thầy dạy múa đã nhắc đến việc hôm nay có một buổi diễn gây quỹ cho Hội bảo vệ Omega vị thành niên. Vì rất quý trọng tài năng của Ôn Miểu Miểu, thầy giáo thậm chí đã đề nghị trả thù lao để mời cậu tham gia. Tuy nhiên, Ôn Miểu Miểu từ chối nhận thù lao vì thực sự muốn đóng góp, nhưng cậu lại không chắc chắn về lịch trình của mình lúc đó nên chưa nhận lời ngay.

Nhưng trong lòng Ôn Miểu Miểu thật sự rất muốn đi, muốn tham gia buổi biểu diễn để quyên góp cho Hội bảo vệ Omega vị thành niên và cảm ơn thầy giáo vì đã nhiệt tình giúp đỡ mình.

Tịch Mộ Yên hỏi tiếp: "Cụ thể là mấy giờ, ở đâu?"

Ôn Miểu Miểu ngoan ngoãn báo thời gian và địa chỉ chi tiết.

Sau khi nói xong, Ôn Miểu Miểu nhớ lại lời Tịch Mộ Yên đã nói trước đó rằng cậu nên chia sẻ mọi suy nghĩ của mình. Cậu bặm môi, lấy hết can đảm hỏi: "Anh... anh Tịch, anh có muốn đi cùng không?"

Ai ngờ Tịch Mộ Yên lại lắc đầu, giọng tiếc nuối: "Xin lỗi, anh không đi được. Thi Nhu... chính là người quản lý của anh, vừa có việc cần tìm anh nên anh phải về ký túc xá để xử lý chút việc."

Ôn Miểu Miểu vốn chỉ có một chút dũng khí, bị Tịch Mộ Yên từ chối một lần là mất hết tinh thần, không còn đủ can đảm để hỏi lại "Xử lý xong rồi anh có thể đến không?" hay những câu tương tự.

Cậu cúi đầu xuống, mũi chân khẽ cọ cọ mặt đất, giọng nói lộ rõ vẻ ấm ức mà chính cậu cũng không nhận ra: "Dạ, em biết rồi, vậy anh... anh cứ lo việc của mình đi!"

Nhưng Tịch Mộ Yên cũng không nói "Xử lý xong anh sẽ đến tìm em" hay gì đó tương tự. Hắn chỉ quan tâm hỏi: "Nhớ giữ an toàn nhé, đầu gối của em như vậy, em vẫn định múa à?"

Ôn Miểu Miểu khựng lại. Thực ra cậu định nói "Không sao đâu", nhưng khi ngước lên đối diện với ánh mắt của Tịch Mộ Yên, lông mi cậu khẽ run rẩy, lập tức đổi lời: "Em... em sẽ hỏi xem có thể hát được không."

Lúc này Tịch Mộ Yên mới gật đầu, hai người tạm thời tách ra.

- --

Một giờ sau, tại một con đường đi bộ nổi tiếng ở Côn Thành, Ôn Miểu Miểu đội một chiếc mũ lưỡi trai to để che đi màu tóc nổi bật của mình, còn đeo thêm một chiếc kính râm lớn trên mũi.

Mặc dù trước đó Ôn Miểu Miểu đã nổi lên nhờ đoạn video ngắn về vũ đạo mà cậu đăng trên Weibo nhưng thực tế thì mức độ nổi tiếng của cậu vẫn chưa quá cao. Hơn nữa, tổ chương trình luôn làm rất tốt công tác bảo mật, hiện tại không ai biết họ đang ghi hình tại Côn Thành. Vì vậy, chỉ cần cậu che chắn đơn giản như vậy cũng không sợ bị người qua đường nhận ra.

Thầy giáo ở học viện vũ đạo rất tốt bụng. Ngay khi biết Ôn Miểu Miểu bị thương ở đầu gối, thầy lập tức không cho cậu nhảy nữa mà còn chuẩn bị sẵn cho cậu một chiếc ghế mềm để ngồi hát.

Lúc này, Ôn Miểu Miểu đang ngồi trên ghế mềm để điều chỉnh micro. Chỉ còn mười phút nữa là buổi biểu diễn gây quỹ sẽ chính thức bắt đầu và cậu là người mở màn. Đội quay phim thì đang giấu mình trong đám đông không xa, cũng không thu hút sự chú ý của mọi người.

Vừa điều chỉnh micro, Ôn Miểu Miểu vừa không thể ngăn mình nghĩ về Tịch Mộ Yên.

Cậu thắc mắc không biết Tịch Mộ Yên có đang phải xử lý việc gì phức tạp không, có cần nhiều thời gian không? Hay thật ra... Tịch Mộ Yên chỉ đơn giản là không muốn đến. Ngay cả khi đã xử lý xong công việc, có lẽ hắn cũng không định đến.

Không biết có phải vì hôm nay bất ngờ được nhìn thấy hình ảnh của Tịch Mộ Yên giống như lúc hắn 17 tuổi, được hắn ôm và bôi thuốc lên đầu gối, rồi còn nghe hắn nói những lời ấy...

Ôn Miểu Miểu cảm thấy mình như đang bay bổng. Nếu là trước đây, cậu sẽ không bao giờ dám cảm thấy buồn vì việc Tịch Mộ Yên không đến bên cậu!

Không đúng... Trước hôm nay, cậu thậm chí còn không dám đề nghị Tịch Mộ Yên đến ở bên cậu như vậy.

Ôn Miểu Miểu không kiềm được mà thở dài, cậu đưa tay lên xoa mặt, cố ép bản thân tập trung vào việc điều chỉnh micro và chuẩn bị cho buổi biểu diễn gây quỹ sắp bắt đầu.

Ca khúc mà cậu đã chọn là một bài hát cậu đã hát rất nhiều lần, từ rất lâu rồi, trước đây còn từng hát cho Tịch Mộ Yên nghe nữa.

Ai... Ôn Miểu Miểu nhíu mày, buồn rầu tựa cằm lên tay. Tại sao... tại sao lại cứ nghĩ đến Tịch Mộ Yên thế này!

"Bé Miểu Miểu tiên sinh..."

Bỗng nhiên cậu nghe thấy giọng nói ấy vang lên bên tai. Ôn Miểu Miểu lập tức càng thêm buồn rầu. Trời ơi, sao cậu lại đến mức ảo giác như thế này!

Cậu đưa tay lên xoa xoa tai, nhưng giọng nói của Tịch Mộ Yên vẫn không biến mất, ngược lại còn dường như gần hơn...

Không chỉ gần hơn, mà còn có cảm giác thật ——

Ôn Miểu Miểu cảm thấy bàn tay nhỏ bé của mình bị nhẹ nhàng nắm lấy, giọng nói mỉm cười của Tịch Mộ Yên vang lên bên tai cậu: "Bé tiên sinh của anh, phải không?"

Ôn Miểu Miểu hoàn toàn ngẩn người.

Cậu cúi đầu ngơ ngác nhìn bàn tay mình bị một bàn tay to lớn nắm lấy, rồi ngơ ngác quay đầu sang nhìn...

Và ngay giây tiếp theo, Ôn Miểu Miểu nhảy bật lên khỏi ghế mềm.

Không phải ảo giác, không phải ảo giác, đó thật sự là Tịch Mộ Yên tìm đến cậu!!!

Tịch Mộ Yên đội một chiếc mũ dạ đen, đeo một chiếc kính mắt gọng tròn, phía trên môi mỏng còn dán một mảnh râu cá trê!

Mặc dù tạo hình có phần buồn cười nhưng khi Tịch Mộ Yên mặc vào thì vẫn rất đẹp, làm hắn trông càng giống một quý ông lịch lãm.

"Bé tiên sinh của anh." Tịch Mộ Yên cúi xuống nhìn Ôn Miểu Miểu đang ngây ra như phỗng, mỉm cười gọi cậu thêm lần nữa, giọng nói đầy ý cười và nhẹ nhàng hỏi: "Liệu em có cần một người chơi guitar đệm nhạc không?"

Ôn Miểu Miểu ngơ ngác nhìn Tịch Mộ Yên, quên cả chớp mắt. Sau một lát, cậu bỗng nhanh chóng đưa tay lên sờ sờ đỉnh đầu mình ——

May quá, không có gì kỳ quái xuất hiện...

Chỉ trong một thoáng bối rối, cậu còn tưởng mình đã biến thành một bông hoa nở rộ chỉ để dành cho Tịch Mộ Yên!

*Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Tịch à, vợ anh sắp nở hoa vì anh rồi, anh hài lòng với những gì mình nhìn thấy chưa! 【bá tổng.jpg】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện