Ôn Miểu Miểu ban đầu định gật đầu nói "Được" ngay lập tức. Bởi vì có cơ hội chụp quảng cáo cùng với Tịch Mộ Yên, đối với cậu thì đây thực sự là một điều quá tốt đẹp, như một giấc mơ lớn không dám mơ tới!

Nhưng mà...

Nhưng mà ngay trước khi gật đầu, cảm giác thiếu tự tin lâu nay lại đột ngột dâng lên, như một chiếc búa tạ đánh vào đầu cậu, khiến cậu bừng tỉnh một chút.    

Ôn Miểu Miểu cúi đầu xuống, cuối cùng nói ra: "Nhưng... Liệu có được không? Em... em sợ mình làm không tốt, sẽ..."

Ôn Miểu Miểu định nói thêm "sẽ làm phiền anh," nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị Tịch Mộ Yên ngắt lời.

Tịch Mộ Yên giơ ngón trỏ lên đặt nhẹ trước môi, nói nghiêm túc và kiên định: "Miểu Miểu, em có thể làm tốt mà. Hãy tin tưởng vào bản thân và tin tưởng vào anh Tịch của em, được không?"

Ôn Miểu Miểu khẽ chớp lông mi, trong ánh mắt mơ hồ hiện lên một chút bối rối. Cậu dường như hiểu những gì Tịch Mộ Yên nói, nhưng lại không thực sự hiểu rõ lắm.

Nhưng ngay sau đó, Tịch Mộ Yên liền giải thích thêm rõ ràng hơn — Hắn cúi người xuống gần hơn, môi gần như chạm vào tai Ôn Miểu Miểu, giọng trầm ấm: "Tin vào mắt nhìn của anh, cũng tin rằng anh sẽ dạy em làm tốt, được chứ?"

Sau đó, Tịch Mộ Yên ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng nói tiếp: "Anh diễn cũng không tệ đi, đã có kinh nghiệm chụp loại quảng cáo này. Em chỉ cần làm theo chỉ dẫn của anh là ổn, được không?"

Những lời của Tịch Mộ Yên làm cho hai chuyên viên trang điểm không nhịn được mà nhếch miệng — Tịch đại ảnh đế có cần khiêm tốn vậy không? Cái gì mà "diễn cũng không tệ"? Nếu Tịch Đại ảnh đế chỉ tự nhận mình là "không tệ" thì ai dám nói mình diễn giỏi nữa? Tuy nhiên, thái độ của Tịch Mộ Yên rõ ràng đã giúp Ôn Miểu Miểu cảm thấy yên tâm hơn. Ôn Miểu Miểu không còn tự phủ nhận bản thân nữa mà nghiêm túc gật đầu, ngoan ngoãn hứa: "Em... em sẽ cố gắng học thật tốt, hết sức phối hợp với anh!"

Nhưng Tịch Mộ Yên lại lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không cần."    

Ôn Miểu Miểu hơi ngỡ ngàng, vừa mới dẹp được sự thiếu tự tin thì nó lại trỗi dậy. Cậu không khỏi nghĩ, liệu có phải vì năng lực của mình và Tịch Mộ Yên chênh lệch quá xa nên dù mình có cố gắng học tốt đến đâu cũng không thể phối hợp với hắn, vì thế hắn mới nói "không cần" sao...

Nhưng ngay khi ý nghĩ đó nảy ra, Tịch Mộ Yên lại từ tốn nói tiếp: "Miểu Miểu, không cần em phải phối hợp với anh, anh sẽ phối hợp với em."

Ôn Miểu Miểu ngước lên nhìn Tịch Mộ Yên, trái tim như bị rót đầy sữa ngọt, mềm mại và ấm áp.

Ở bên kia, Nguyễn Vân theo dõi toàn bộ sự việc, không thể kìm nén sự ghen tị và thù hận trong ánh mắt. Nguyễn Vân thật sự không hiểu, ngoài việc có vẻ ngoài dễ nhìn, Ôn Miểu Miểu còn có điểm gì hơn y chứ. Tại sao thái độ của Tịch Mộ Yên với cậu và với y lại khác nhau một trời một vực như vậy?

Tuy nhiên, Nguyễn Vân dù sao cũng là một ngôi sao đang nổi, đã quen với việc kiểm soát cảm xúc của mình nên y nhanh chóng dằn xuống cảm xúc tiêu cực và tự an ủi bản thân trong khi lên kế hoạch.

Thực ra, nếu nhìn theo một góc độ khác, việc Tịch Mộ Yên bất ngờ thay thế y bằng Ôn Miểu Miểu để chụp quảng cáo, dù có sự đồng ý của nhãn hàng nhưng khi quảng cáo phát hành, chưa kể đến việc Ôn Miểu Miểu có chụp đẹp hay không, chỉ cần các fan của y phát hiện ra rằng y bị thay thế bởi Ôn Miểu Miểu, chắc chắn họ sẽ tấn công cậu.

Đến lúc đó, y chỉ cần thuê vài người dẫn dắt dư luận, còn y thì đăng vài bài Weibo kiểu trung lập thì Ôn Miểu Miểu chắc chắn sẽ bị ghét bỏ trước khi kịp nổi tiếng!

Nếu Tịch Mộ Yên còn muốn bảo vệ cậu, càng bảo vệ thì mọi chuyện sẽ càng tệ!

Nguyễn Vân âm thầm suy tính, nét mặt cũng dần thay đổi từ khó chịu sang bình thản. Y định mở miệng cáo lui nhưng chưa kịp nói thì Tịch Mộ Yên đã quay người lại nhìn y và nói trước: "Cậu Nguyễn, nếu vừa rồi cậu nói Weibo kia chỉ là hiểu lầm, vậy bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, có phải cậu nên xóa Weibo đó không?"    

Nguyễn Vân ngớ người, không hiểu vì sao Tịch Mộ Yên đã vạch trần y mà bây giờ lại giả vờ như không biết gì, dùng hai từ "hiểu lầm." Nhưng đối diện với ánh mắt đầy áp lực của Tịch Mộ Yên, y đành hoảng hốt gật đầu, cam đoan: "Xóa... em sẽ bảo quản lý xóa ngay."

Tuy nhiên, Tịch Mộ Yên không cho y cơ hội trì hoãn, hắn giơ điện thoại lên, ý bảo Nguyễn Vân xóa ngay lúc này, để hắn tận mắt chứng kiến.

Nguyễn Vân bị ép buộc phải mở điện thoại, nhanh chóng xóa Weibo vừa chuyển tiếp trước đó.

Sau khi xóa xong, Nguyễn Vân muốn lập tức rời đi nhưng Tịch Mộ Yên lại một lần nữa gọi lại, bình tĩnh nói: "Cậu Nguyễn, lần này là cậu vi phạm thỏa thuận nên tôi nghĩ cậu cần đăng một bài Weibo, giải thích với fan về lý do thay đổi cộng sự. Nếu chờ chúng tôi giải thích, có lẽ lời nói sẽ không được dễ nghe cho lắm, cậu nghĩ sao?"

Nguyễn Vân lập tức cảm thấy toàn thân cứng đờ.    

Là người trong giới, dù lời nói của Tịch Mộ Yên còn nhẹ nhàng nhưng Nguyễn Vân vẫn nghe ra ý tứ thực sự. Tịch Mộ Yên không muốn làm lớn chuyện này và không muốn tiết lộ nguyên nhân thật sự về việc thay đổi cộng sự. Vì thế, hắn muốn Nguyễn Vân chủ động đăng Weibo, tìm một lý do cá nhân như bị ốm hoặc có công việc khác quan trọng để giải thích cho sự việc lần này. Nhưng nếu Nguyễn Vân không hợp tác thì Tịch Mộ Yên cũng không ngại công bố sự thật.

Đồng thời, Nguyễn Vân cũng đương nhiên biết rằng Tịch Mộ Yên làm vậy không phải vì nghĩ cho y mà giữ lại chút thể diện, mà chỉ đơn giản là để bảo vệ Ôn Miểu Miểu khỏi rắc rối.

Nghĩ đến đây, trên mặt Nguyễn Vân lại một lần nữa không kiềm chế được mà hiện lên chút ghen tuông, thậm chí là hận thù.

Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong tích tắc ngắn ngủi. Giây tiếp theo, Nguyễn Vân đã cúi đầu, gật gù, giọng nói dịu dàng đáp: "Đã rõ, thầy Tịch, em sẽ về đăng bài trên Weibo ngay."

Tuy Nguyễn Vân nghĩ rằng mình đã che giấu cảm xúc trong nháy mắt rất tốt nhưng không ngờ điều đó lại chẳng qua nổi đôi mắt tinh tường của một Alpha đỉnh cấp như Tịch Mộ Yên.

Biểu cảm của Tịch Mộ Yên trở nên lạnh lùng hơn một chút. Lời nói của hắn nghe có vẻ lễ độ  nhưng ẩn chứa một cảnh báo rõ ràng: "Cậu Nguyễn đang rất nổi tiếng, tôi nghĩ tốt nhất là nên dành nhiều tâm sức hơn để trau dồi bản thân, cậu nghĩ sao?"

Ý ngầm trong câu nói này rất rõ ràng:

Đừng nên có những suy nghĩ tồi tệ, đặc biệt là đừng bao giờ động đến Ôn Miểu Miểu. Dù cậu có nổi tiếng đến đâu, tôi cũng có thể dễ dàng làm cậu ngã xuống.    

Nguyễn Vân không khỏi run lên, tâm trí xáo trộn ngay lập tức. Y liên tục gật đầu và thậm chí không đợi đến khi lớp trang điểm của mình được tháo xuống, đã vội vàng đeo kính râm, khẩu trang và nhanh chóng rời đi.

Khi Tịch Mộ Yên quay người lại nhìn về phía Ôn Miểu Miểu, ánh mắt của hắn lập tức trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, khác hẳn sự lạnh lùng ban nãy.

Ôn Miểu Miểu vẫn đứng ngơ ngác, trong đôi mắt hiện rõ sự hoang mang.

Những gì Tịch Mộ Yên và Nguyễn Vân vừa nói, Ôn Miểu Miểu nghe hiểu đôi chút nhưng càng nghe càng cảm thấy mơ hồ và vô thức lạc vào dòng suy nghĩ.

Tuy nhiên, biểu cảm ngơ ngác của Ôn Miểu Miểu lại mang ý nghĩa khác trong mắt Tịch Mộ Yên.

Hàng chân mày của Tịch Mộ Yên khẽ nhíu lại, giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng như sợ làm phiền hỏi: "Miểu Miểu, em có phải sợ không?"

Ôn Miểu Miểu đột nhiên giật mình, đôi mắt long lanh chớp chớp, càng lộ rõ vẻ ngơ ngác, theo phản xạ hỏi nhỏ: "Sợ... sợ cái gì?"    

Tịch Mộ Yên lặng lẽ quan sát Ôn Miểu Miểu trong vài giây, xác nhận rằng sự ngơ ngác của cậu là thật, rằng cậu không hề sợ hãi, lúc này hắn mới yên tâm rồi dịu dàng nói: "Không sợ là tốt rồi, em có thể chuẩn bị trang điểm, anh sẽ nói cho em biết cốt truyện."

Ôn Miểu Miểu gật đầu đồng ý và sau vài giây, cậu nhận ra rằng Tịch Mộ Yên ban nãy hỏi cậu có phải vì thái độ của hắn đối với Nguyễn Vân mà sợ hãi hay không.

Lo sợ Tịch Mộ Yên hiểu lầm, Ôn Miểu Miểu chỉ ngần ngại trong 0,01 giây rồi nhón chân đến gần Tịch Mộ Yên, ghé sát tai hắn thì thầm: "Anh... anh Tịch, em không bị dọa, em biết, em biết anh đang bảo vệ em, thật sự em không sợ, hơn nữa... hơn nữa em thấy anh rất là giỏi!"

Có thể dễ dàng giải quyết những vấn đề mà cậu không thể nào tự làm được!

Tịch Mộ Yên hơi giật mình trong giây lát rồi một nụ cười nhẹ hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, càng làm hắn trở nên dịu dàng dưới ánh đèn.

Không thể nhịn được nữa, Tịch Mộ Yên nhẹ nhàng xoa đầu Ôn Miểu Miểu, giọng nói ấm áp: "Ngoan lắm."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Miểu Miểu lập tức đỏ ửng, đôi tai cũng nóng bừng khi cậu ngồi xuống ghế trang điểm.    

Chuyên viên trang điểm ban đầu được sắp xếp để làm tóc và trang điểm cho Nguyễn Vân đã định đến làm cho Ôn Miểu Miểu nhưng Tịch Mộ Yên khẽ ngăn lại: "Xin lỗi, hôm nay không cần làm phiền cô nữa, trang điểm của tôi cũng sắp xong rồi, để Andy tiếp tục làm cho Miểu Miểu là được."

Andy chính là chuyên viên trang điểm thường trực của Tịch Mộ Yên.

Nghe Tịch Mộ Yên nói vậy, Andy cũng vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, để tôi lo cho Miểu Miểu là được, cô có thể kết thúc công việc và nghỉ ngơi sớm hôm nay."

Chuyên viên trang điểm kia hiểu ý và rời đi.

Khi Andy chuẩn bị trang điểm cho Ôn Miểu Miểu, Tịch Mộ Yên ngồi xuống chiếc sofa mà Ôn Miểu Miểu vừa ngồi trước đó. Hắn đang định giảng giải cốt truyện của quảng cáo cho cậu thì người phụ trách của giám đốc Trương xuất hiện.    

Tịch Mộ Yên đành phải đứng dậy, khẽ nói với Ôn Miểu Miểu: "Ngoan, em cứ trang điểm trước, anh sẽ đi nói chuyện với người phụ trách."

Thấy Ôn Miểu Miểu ngoan ngoãn gật đầu, Tịch Mộ Yên dặn dò thêm với Andy: "Da của Miểu Miểu mềm mại, hãy dùng mỹ phẩm nhẹ thôi." rồi mới quay người đi gặp giám đốc Trương.

-

Hai giờ sau, Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên cuối cùng đã xuất hiện tại phim trường.

Tịch Mộ Yên mặc một bộ quân phục thẳng tắp của Nguyên soái đế quốc, tôn lên bờ vai rộng và eo thon của hắn, đôi giày đen ôm sát làm nổi bật đôi chân hoàn hảo của hắn. Bộ trang phục này dường như rất phù hợp với Tịch Mộ Yên, như thể hắn tạm thời gỡ bỏ chiếc mặt nạ lịch lãm thường ngày, để lộ bản chất thật sự của một Alpha đỉnh cấp chỉ thuộc về chính Tịch Mộ Yên, với sức mạnh xâm chiếm toát lên đầy tinh tế, khí chất uy quyền bao trùm không gian.

Tuy nhiên, vào lúc này, ánh mắt trong phim trường không chỉ đổ dồn về phía Tịch Mộ Yên mà còn tập trung nhiều hơn vào Ôn Miểu Miểu đang đứng bên cạnh hắn.

Nguyên nhân chỉ đơn giản là vì mọi người đã quá quen với những tạo hình xuất sắc của Tịch Mộ Yên nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Ôn Miểu Miểu.

Ban đầu, mọi người có đôi chút nghi ngờ và nghĩ rằng Ôn Miểu Miểu đang "dựa hơi" Tịch Mộ Yên để có được vai diễn này. Dù không nói ra, trong lòng họ vẫn có một chút ý định "xem trò".

Dù sao, khách quan mà nói, về độ nổi tiếng và tầm vóc, Ôn Miểu Miểu hiện tại thực sự không thể so sánh với Nguyễn Vân.

Những người không hiểu rõ tình hình đều nghĩ rằng Ôn Miểu Miểu nhờ vào sự giúp đỡ của Tịch Mộ Yên để giành lấy vai diễn.    

Nhưng khi họ chứng kiến Ôn Miểu Miểu bước vào cảnh quay, mọi sự hoài nghi liền tan biến, chỉ còn lại sự kinh ngạc đầy mê đắm.

Tạo hình của Ôn Miểu Miểu hoàn toàn khác biệt so với Tịch Mộ Yên.

Dựa theo cốt truyện, Ôn Miểu Miểu vào vai nhân vật là chú thỏ cuối cùng của hành tinh thỏ.

Tuy nhiên, vì đây là bối cảnh khoa học viễn tưởng pha trộn với các yếu tố Cyberpunk, trang phục của Ôn Miểu Miểu không phải là bộ đồ lông xù dễ thương thường thấy mà là một bộ đồ bó màu bạc. Trên vai và eo còn có các dải kim loại ôm chặt, không chỉ tôn lên vóc dáng tuyệt vời của Ôn Miểu Miểu mà còn thêm một chút quyến rũ cấm kỵ từ sự cứng cáp của kim loại.

Bộ đồ bó không có tay áo, để lộ hai cánh tay mảnh mai của Ôn Miểu Miểu. Trên bắp tay phải gần vai còn đeo một vòng kim loại màu đen, tương phản rõ nét với làn da trắng nõn của cậu, tạo nên một sức hút khó cưỡng.

Bên cạnh đó, bộ đồ cũng khá ngắn, chỉ dài đến nửa đùi của Ôn Miểu Miểu và cậu còn mang thêm một đôi tất chân. Ở chân phải cũng đeo một vòng kim loại.

Đôi chân dài thon thả của Ôn Miểu Miểu vốn đã nổi bật, nay dưới sự hỗ trợ của chiếc vòng kim loại, càng trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết.

Nhưng vì nhân vật của Ôn Miểu Miểu là một chú thỏ nên trên đầu của cậu vẫn đeo một cặp tai thỏ dài và phía sau lưng cũng có một cái đuôi thỏ ngắn.

Sự đáng yêu, mạnh mẽ và gợi cảm - ba yếu tố tưởng chừng như không thể hòa hợp - lại hoàn toàn hòa quyện một cách tuyệt vời trên cơ thể của Ôn Miểu Miểu mà không hề tạo ra bất kỳ sự khó chịu nào.

Cộng thêm với ánh mắt trong trẻo, ngây thơ pha chút căng thẳng và mong chờ, do đây là lần đầu tiên Ôn Miểu Miểu quay quảng cáo cùng Tịch Mộ Yên... tất cả khiến cho Ôn Miểu Miểu trở thành tâm điểm không thể rời mắt.

Tuy nhiên, Ôn Miểu Miểu lại không nhận thức được sự chú ý của mọi người. Cậu thực sự cảm thấy rất vui mừng nhưng cũng đầy lo lắng, vừa vui sướng vì được cùng Tịch Mộ Yên quay quảng cáo, vừa lo sợ mình sẽ không phối hợp tốt với Tịch Mộ Yên.    

Dù vậy, Tịch Mộ Yên thực sự rất kiên nhẫn trong việc hướng dẫn cậu diễn xuất.

Nhớ lại lúc trước, khi Tịch Mộ Yên từng bước giải thích cho cậu về nội dung cảnh quay, Ôn Miểu Miểu cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Nhưng khi cậu chưa kịp hoàn toàn yên lòng thì Tịch Mộ Yên bất ngờ nói nhỏ bên tai: "Miểu Miểu, hình như anh đột nhiên cảm thấy hối hận."

Ôn Miểu Miểu ngạc nhiên.

Cậu không nghe ra sự ẩn ý trong lời nói của Tịch Mộ Yên mà chỉ theo bản năng cảm thấy bất an.

Tịch Mộ Yên hối hận... nghĩa là sao?

Chẳng lẽ hắn vẫn cảm thấy cậu không đủ tốt để hợp tác với hắn sao...

Nhưng chưa kịp để sự bất an trong lòng lan rộng, cậu đã nghe Tịch Mộ Yên tiếp tục nói với giọng nhẹ nhàng: "Miểu Miểu, em thực sự quá đẹp, cũng quá thu hút người khác."

Đối mặt với một Ôn Miểu Miểu như thế, Tịch Mộ Yên quả thực luôn mâu thuẫn.

Một mặt anh muốn khoe ra cho cả thế giới thấy nhưng mặt khác lại muốn giữ lại, chỉ để mình hắn chiêm ngưỡng.

Nghe rõ lời nói của Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu chớp mắt hai giây, rồi mở to mắt.

Vậy nghĩa là... vì cậu quá đẹp nên Tịch Mộ Yên có chút hối hận vì không muốn để người khác nhìn thấy sao...    

Ôn Miểu Miểu hoàn toàn không ngờ rằng Tịch Mộ Yên lại nghĩ như vậy!

Sự bất an trong lòng lập tức tan biến, thay vào đó là niềm vui sướng và ngượng ngùng.

Có lẽ vì hôm nay đã nhận được quá nhiều sự ưu ái và ngạc nhiên từ Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu không kiềm chế được mà tỏ ra như đứa trẻ, do dự một lát rồi lấy hết can đảm hỏi: "Anh Tịch, anh có muốn sờ thử đuôi thỏ của em không?"

Trong khoảnh khắc không phản ứng lại câu hỏi đột ngột của Ôn Miểu Miểu nhưng Tịch Mộ Yên vẫn không chút do dự gật đầu. Dù tay hắn đã theo bản năng hướng xuống tìm kiếm nhưng ngoài mặt vẫn giữ phong thái của một quân tử khi hỏi lại: "Anh có thể sờ không?"

Ôn Miểu Miểu không trả lời bằng lời, mà trực tiếp hành động.

Cậu hơi xoay người, rất khéo léo để không ai nhìn thấy, đưa chiếc đuôi thỏ xù xù của mình về phía Tịch Mộ Yên.

Tịch Mộ Yên nuốt nhẹ, bàn tay của hắn bao lấy chiếc đuôi thỏ mềm mại đó.

Ngay sau đó, giọng nói ngọt ngào của Ôn Miểu Miểu vang lên bên tai Tịch Mộ Yên, mang theo sự e thẹn: "Anh Tịch, dù mọi người đều có thể nhìn em nhưng đuôi thỏ này chỉ dành riêng cho anh sờ thôi nha!"

Cho nên... anh đừng hối hận nhé!

Nghe rõ lời Ôn Miểu Miểu, hành động của Tịch Mộ Yên bất giác dừng lại, chiếc cằm của hắn cũng trở nên căng thẳng.    

Hắn nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế những ý nghĩ không trong sáng trong đầu.

Anh Tịch không chỉ muốn sờ đuôi thỏ, anh Tịch còn muốn "ăn" em ngay lập tức!

*Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Tịch: Vợ đáng yêu quá, không thể kiềm chế được! 【chảy máu mũi】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện